THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Làm cảnh sát một năm có hơn một trăm ngày nghỉ phép có lương, phúc lợi tốt như vậy người khác đều có thể dùng nhưng chỉ có anh là không được nghỉ, cũng quá vô nhân đạo rồi.

“Tôi làm cảnh sát gần mười năm cũng chưa bao giờ từng gặp loại án nào như án giết người trên phố Pitt, có thể phá được trong vòng hai mươi tư tiếng.” Khưu Tố San nhanh chóng đọc xong báo cáo, ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc đã thất thần, chị ta dựa thẳng người trên lưng ghế, đôi mắt nhìn anh một cách kiên định, lại nhấn mạnh: “Chưa bao giờ từng gặp, đây là lần đầu tiên.”

Phương Trấn Nhạc dù bận nhưng vẫn ung dung như cũ, đợi kết luận của cô ta.

“Năm nay tôi giúp cậu xin thăng chức nội bộ cho nên năm nay cậu ngoan ngoãn một chút đi.” Chị ta cầm bút máy gõ lên bàn: “Kêu chú Cửu đốt ngay mấy tờ lệnh bắt giữ giả đó đi.”

“Biết rồi, madam.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, dường như cũng không để ý đến việc bị chị ta phát hiện ra mấy thủ đoạn nhỏ này cho lắm.

 

Khưu Tố San trừng mắt nhìn anh, lại dùng bút máy gõ lên bàn với vẻ bất đắc dĩ: “Thêm một thám tử nữ cho cậu nhé? Bằng không văn phòng tổ trọng án B đã sắp bị các cậu biến thành chuồng heo rồi, sáng nay tôi qua kiểm tra công việc, vậy mà Lưu Gia Minh còn nằm trên bàn chợp mắt, tất vắt bên trên, không còn ra thể thống gì cả. Có một nữ thám tử vào, các cậu hành động cũng sẽ khiêm tốn hơn, trong tổ âm dương điều hòa, nói không chừng lúc điều tra án lại có vài góc độ khác, làm ít công to thì sao…”

 

“Nói tiếp đi.” Phương Trấn Nhạc khoát tay, thấy chị ta còn định tiếp tục dong dài mới chuyển đề tài bảo: “Vụ án giết người trên phố Pitt, tôi còn muốn nói với chị vài điều.”

“?” Khưu Tố San trừng mắt nhìn anh với vẻ cảnh giác, rõ ràng không tin anh ta thật sự có lời muốn nói, bộ dáng nhíu mày đó hoàn toàn là đang khiển trách anh đã ngắt lời mình.

“Vừa rồi chị cũng nói chưa từng gặp qua vụ án nào có ít manh mối như án ở phố Pitt, hướng truy bắt cũng rối tung, động cơ ngẫu nhiên hơn nữa còn là án tình cờ, lại phá được trong vòng hai mươi tư tiếng.” Phương Trấn Nhạc dễ dàng lấy được quyền chủ động trong cuộc đối thoại này.

Khưu Tố San nhìn anh với vẻ hơi bất mãn, nhưng vẫn gật đầu.

 

“Trong vụ án này có một nhân vật quan trọng, đó là nữ cảnh sát văn chức với vào làm trong cục tên Dịch Gia Di.” Phương Trấn Nhạc chỉ lên báo cáo mà Khưu Tố San vừa đọc xong đặt trên bàn: “Trong này tôi có nhắc tới, giám sát Quách bên bộ phận quan hệ công chúng cũng gọi Dịch Gia Di là phúc tinh của cục cảnh sát khi tuyên bố với bên ngoài.”

 

“… Ừm.” Khưu Tố San nghiêng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, trông có vẻ hơi khó chịu về bộ dáng kiêu ngạo và đắc ý khi kiểm soát mọi thứ trong tay này của anh.

“Cho nên, chị cảm thấy Dịch Gia Di chỉ may mắn thôi sao? Sao hung khí ở ngay đó, người khác lại không nhìn thấy, chỉ có mình cô ấy là may mắn như thế?” Phương Trấn Nhạc nhìn Khưu Tố San với vẻ cười như không cười.

“Ý cậu là…” Khưu Tố San nhướn mày với vẻ hơi khó tin, cảm xúc vừa rồi hoàn toàn bị quét sạch, toàn bộ lực chú ý của chị ta đều quay về lời mà anh nói.

Phương Trấn Nhạc cân nhắc từ ngữ trong đầu rồi mới cẩn thận mở miệng: “Khi tôi tới Anh quốc bồi dưỡng đã từng gặp một người, anh ta có trực giác vô cùng mạnh về hung án, đó là một loại thiên phú mà người khác không có cách nào đuổi kịp và vượt qua bằng học tập, anh ta có thể thông qua một vài chi tiết vụn vặt ở hiện trường hung án để suy đoán ra quỹ đạo hành động của hung thủ.

Nếu Dịch Gia Di làm được chuyện mà người khác đều không thể làm được, vậy tôi cảm thấy lý ra nên quan sát đứa trẻ này nhiều thêm, xem có thật sự có chỗ nào hơn người không.

Nếu có, cho dù bản thân cô ấy không phát hiện ra thì chúng ta cũng

nên khai quật và đề bạt.

 

Madam, làm cảnh sát nhiều năm như thế, cả tôi và chị hẳn đều biết trong giới cảnh sát không có chuyện may mắn này.”

Chỉ có năng lực giỏi và thật cố gắng mà thôi.

Đương nhiên Khưu Tố San cũng hiểu, ánh mắt của chị ta lại rơi lên tờ báo cáo trên bàn: “Biết rồi, cậu muốn làm thế nào?”

“Cho cô ấy tham gia vào các vụ án của tổ B chúng tôi, ngồi bên nghe một chút hoặc nói là học hỏi. Tôi cũng có thể quan sát cô ấy trong quá trình phá án. Nếu thật sự có năng lực, tôi muốn dẫn cô ấy ra khỏi bộ phận văn chức, trực tiếp điều động vào tổ trọng án.” Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng nở nụ cười với Khưu Tố San: “Đến khi ấy, quy trình vẫn phải làm phiền cấp trên Khưu rồi.”

“Hừ, chỉ khi nào cần dùng đến tôi mới cam tâm tình nguyện gọi một tiếng cấp trên.” Khưu Tố San cất báo cáo trên bàn: “Sau này khi Dịch Gia Di tới nhận báo cáo về sắp xếp cứ kêu cô ấy tới văn phòng của tôi trực tiếp tìm tôi lấy đi.”

Chị ta nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc, nói một cách không khách sáo: “Tôi cũng muốn xem cô gái trẻ này rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh.”

 

“Chị đừng dọa sợ người ta đấy.” Phương Trấn Nhạc chống hai tay lên bàn.

 

Nói như thể chị ta là lão vu bà ấy, Khưu Tố San không tiếp lời anh, ngược lại ra vẻ, vừa phất tay đuổi người vừa lẩm bẩm: “Cậu xác nhận cô ấy thật sự có trực giác không thể thay thế trước đi đã rồi lại nói sau.”

Phương Trấn Nhạc cười, rõ ràng dáng người cao lớn nhưng động tác lại nhẹ nhàng và vô cùng dứt khoát.

Anh đứng dậy khỏi ghế, bước một bước ra ngoài, động tác nhanh gọn và tiêu sái.

 

“Yes, madam.” Sau đó cười với madam rồi kéo cửa lách người rời đi.

 

Khưu Tố San ngồi sau bàn làm việc xoa mi tâm.

 

Người này đã phá liền hai vụ án lớn, hiệu suất nhanh đến kinh người, là nhân vật xuất sắc trong tổ trọng án toàn thành phố, có thể nào cũng hẳn nên tự hào.

Chị ta dẫn một thám tử tổ trưởng có năng lực cao cường như thế cũng

không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

 

Tuy không có chuyện gì cần chị ta lo lắng, mà chỉ cần tổng kết thành quả vào mùa thu hoạch là được, nhưng lại thường xuyên lo ngại bản thân hoàn toàn không tiến bộ gì trong giai đoạn Phương Trấn Nhạc làm cảnh sát, bất tri bất giác sẽ hình thành tính ỷ lại vào người khác.

Khưu Tố San nhíu mày, nhìn cửa văn phòng đã đóng chặt, lúc này mới cầm báo cáo của Phương Trấn Nhạc lên đọc thật cẩn thận.

Khi nhìn thấy cái tên “Dịch Gia Di” trên báo cáo, Khưu Tố San cầm điện thoại kêu tổ nhân sự chuyển một phần tài liệu về Dịch Gia Di lên cho mình.

 

Nếu muốn điều động đứa trẻ này tới tổ B, chị ta cũng không thể không biết một tí gì về đối phương.

Khưu Tố San dự định tìm hiểu Dịch Gia Di thật kỹ, nếu cần thiết, chị ta thậm chí còn muốn từ từ kết giao với cô gái trẻ này một phen.

Dịch Gia Di từ lúc có được lời cho phép của Phương Trấn Nhạc, lòng nhiệt tình đối với công việc lập tức tăng lên vài độ.

Ngoại trừ đọc báo cáo và hồ sơ đang phải chỉnh sửa ra, vừa có thời gian là chạy ngay tới tổ trọng án B.

Người trong cục cảnh sát đều biết sir Phương đã thu phục được một em gái Dịch làm nhân viên văn chức, không nói đến ăn uống không cần phải lo mà mỗi ngày trong văn phòng còn có đủ loại hoa khác nhau và trà bánh điểm tâm đủ màu.

Khưu Tố San vốn không thường chạy tới văn phòng tổ B, sợ con người tự phụ lại có ý thức địa bàn cực mạnh như Phương Trấn Nhạc hiểu lầm chị ta không yên tâm về anh.

Nhưng từ khi trong văn phòng bọn họ bắt đầu có đủ các loại trà và

điểm tâm đủ màu sắc, chị ta cũng hơi tích cực chạy tới điểm danh.

 

Không có người nào không thích em gái ngọt ngào và sự dịu dàng của em gái ngọt ngào hết, mấy món ngọt này, nước ngọt và hoa tươi thoạt nhìn đều là việc nhỏ, nhưng chuyện nhỏ tốt đẹp và sự chồng chất của những chuyện nhỏ này lại có thể mang tới hạnh phúc to lớn cho người ta.

 

“Madam, chị còn tiếp tục ăn như thế chỉ sợ sẽ béo đến mức không gả được đi đấy.” Phương Trấn Nhạc trở về từ văn phòng pháp y, thấy Khưu Tố San lại đứng bên cạnh cái bàn đặc biệt để trống ra trong văn phòng

 

của bọn họ, cúi đầu nghiêm túc tìm vị mình thích nhất trong đống bánh tart trứng, bánh bà xã và bánh trứng chảy.

 

“Trong cục cảnh sát đều đang đồn nhau Dịch Gia Di thích thầm một thám tử nào đó ở tổ các cậu, còn tiếp tục như thế mới ảnh hưởng đến nhân duyên của người ta ấy. Chỉ dạy người ta chút việc thật và bớt sai khiến người ta đi.” Khưu Tố San ngẩng đầu đáp trả.

“Trà chiều có ngon không?” Phương Trấn Nhạc hỏi một câu không mặn không nhạt.

“Không ngon tôi còn tới làm gì.” Khưu Tố San nhón hai cái bánh tart trứng ngon nhất ở quán ăn, rót một cốc trà sữa Hồng Kông uống cả trăm lần cũng không ngán, định chuồn về văn phòng yên bình thưởng thức.

“Mấy cái đó đều là tôi mời, tiền là tôi bỏ đấy, madam ăn đồ của người ta cũng đừng chỉ biết mỉa mai thế.” Phương Trấn Nhạc dựa vào bàn làm việc bên cửa sổ, duỗi đôi chân dài, vừa phơi nắng vừa lật mở báo cáo pháp y.

 

“Cảm ơn nhé.”

 

“Chị cũng nói trà chiều ngon, hoa tươi rất thơm, bây giờ văn phòng tổ B chúng tôi rất gọn gàng ngăn nắp, là môi trường làm việc tốt nhất trong cục cảnh sát.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn bóng lưng của Khưu Tố San: “Ngày tháng như vậy đã nếm qua rồi, sao mà từ chối được chứ?”

 

Khưu Tố San đã đi đến cửa rồi vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn anh: “Phải làm con người đi, tiền thưởng dẫn đầu tháng này của cậu bớt ra một nửa phát lì xì cho người ta đi đấy.”

“Cái đó là đương nhiên rồi.” Phương Trấn Nhạc cũng không nâng mắt lên, vừa đáp vừa lật báo cáo trong tay vang loạt soạt.

Sức gió từ điều hòa thổi khắp căn phòng lạnh như mùa đông, nhưng hoàn toàn khác với trước đây, bây giờ trong không khí không chỉ có mùi gió điều hòa mà còn có hương hoa tươi mới, mùi nước hoa quả thơm ngon và mùi hương ngọt ngào từ trà sữa và điểm tâm.

Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu, quay đầu liếc mắt qua bàn làm việc, duỗi dài cánh tay tới lấy một cái bánh tart trứng, bánh vào miệng giòn xốp, cắn một cái vang một tiếng, nhưng cứ cố tình bên trong lại mềm dẻo vị sữa, khẩu vị phong phú làm tăng mạnh cảm giác hạnh phúc mà đồ ngon mang tới.

Anh than thở một tiếng, đột nhiên cảm thấy con mẹ nó đây mới là cuộc sống chứ.

Đám người Lưu Gia Minh tới phòng giám định và các bộ phận khác nhận báo cáo có liên quan đến vụ án cũng trở về, Phương Trấn Nhạc đi tới trước bảng trắng, nghĩ một chút lại đi tới bên điện thoại, gọi tới văn phòng của Dịch Gia Di.

Sau khi đối phương nhận máy, anh lại hơi do dự, rốt cuộc vẫn không thẳng thắn mở miệng gọi cô xuống văn phòng nghe họp uống trà chiều, mà chỉ dùng giọng điệu thản nhiên giống như tùy ý nói: “Hạt dựa lần trước cô mua còn không?”

“Được, vậy cô vừa vặn mang một ít qua đây đi, chúng tôi họp.”

 

Sau hai phút, Dịch Gia Di đã cầm bút và sổ cùng một túi hạt dưa nhỏ ngoan ngoãn chạy tới.

Khi ngồi nghe gần nửa tiếng, chỉ có mỗi cô ở trong góc vừa nghe bọn họ liệt kê manh mối, triển khai suy luận vừa uống trà chiều, còn sir Phương – người đã gọi cô mang hạt dưa xuống lại không cắn một hạt nào.

 

Thẳng đến khi cuộc họp kết thúc, cô mới thoáng phản ứng lại, hình như không phải sir Phương vì ăn hạt dưa mới gọi điện cho cô.

 

Sau khi Dịch Gia Di chạy lên chạy xuống một tuần như vậy, phần lớn người trong cục cảnh sát đều đã có vài suy đoán.

Cộng thêm cứ có thời gian rảnh là cô đều học, đọc sách khi ở trường cảnh sát và tới thư viện mượn sách chuyên ngành có liên quan đến phá án, trong cục dần đồn nhau rằng Dịch Gia Di vì lập công trong vụ án ở phố Pitt nên trong cục cảnh sát có người muốn bồi dưỡng cô chuyển thành làm cảnh sát mặc quân trang.

Phạm vi đồn đãi hóng chuyện rất rộng, chỉ một lần chị Nhân tham gia vào “hội ăn dưa” này đã đưa ra một suy nghĩ to gan: “Cảnh sát mặc quân trang rất khổ, gió táp mưa sa lại còn nguy hiểm, Gia Di cần gì phải mỗi ngày đi dạo phố? Chân cũng thô ra.

Nếu đã có công lao của cô ấy trong việc phá án ở phố Pitt, người được giúp cũng là tổ trọng án cơ mà, tại sao không dứt khoát điều cô ấy tới tổ trọng án?”

Chị Nhân vừa dứt lời, những người khác lập tức tranh nhau phản bác.

 

“Tổ trọng án là chỗ dễ vào như thế sao? Chị Nhân, chị tưởng đấy là cái chợ à?”

“CID đó, hệ số nguy hiểm cao hơn, thứ tiếp xúc đều là án lớn trọng án, sao có khả năng cho một nữ hậu sinh mới vào làm tham gia lung tung vào được? Làm không tốt gặp phải mấy thanh niên chặn đường bắn nhau như lần trước á, phản ứng chậm một chút thôi là mạng cũng mất luôn rồi.”

 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin