THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 50: Trần thế ấm áp 


Cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đợi, nhìn người mua trà sữa dần dần xếp thành hàng, anh trai vừa đợi thức ăn trong nồi nấu chín vừa làm trà sữa cho khách.

Tiếp xong một đội khách hàng mua đồ uống, mở nắp nồi lên đồ ăn đã thành mỹ vị.

Dịch Gia Di định động đũa lại bị anh trai ngăn cản: “Thím Mễ cứ đòi làm bà mai cho em, nói muốn dẫn người tới ăn cơm chung với em, anh không từ chối được, em cứ coi như có thêm hai người ăn chung cũng được, không thích thì đừng để ý, biết chưa?”

Dịch Gia Di còn đang trố mắt ngạc nhiên thì thím Mễ đã dẫn con trai nhà mình tới cửa.

Tuy rằng trong lòng Dịch Gia Đống cảm thấy chẳng ai xứng với em gái mình cả, nhưng vì tâm lý người tới cửa đều là khách nên vẫn nhiệt tình mời bọn họ ngồi cùng bàn với Dịch Gia Di.

Dịch Gia Đống quan sát cẩn thận và tỉ mỉ chàng trai hậu sinh này, trong lòng bình phẩm một phen, lại tiếp đón: “Đồ ăn sắp xong rồi, mọi người nói chuyện trước đi, nói chuyện trước đi!”

Sau đó anh ta vỗ lên bả vai Dịch Gia Di, quay người đi ra sau bếp.

Hậu sinh lớn lên thanh tú, gầy gò, cắt một mái tóc ngắn gọn gàng ngay ngắn, dáng ngồi tiêu chuẩn giống như kẻ tình nghi ngồi trong phòng thẩm vấn chỉ sợ bị cảnh sát mắng vậy.

“Năm nay Gia Di cũng hai mươi rồi phải không? Nhanh thật đấy, chớp mắt cái đã lớn như vậy rồi.” Thím Mễ tươi cười ngồi xuống bên cạnh con trai và quan sát Dịch Gia Di, ngược lại bà ta bạo dạn hơn con trai nhà mình nhiều.

Nhìn từ đầu đến chân một lượt, trông thế nào cũng thấy thích hết, anh cả nhà họ Dịch thật sự nuôi nấng các em mình rất tốt, cho dù cha mẹ không còn cũng không hề suy dinh dưỡng chút nào.

Nhìn bộ dáng rướn cổ ra sức bới lông tìm vết này của thím Mễ, Dịch Gia Di thật sự muốn đứng dậy cho bà ta nhìn rõ, bớt cho bà ta phải tốn công.

Nhưng suy nghĩ đương nhiên chỉ là suy nghĩ, đại đa số người cũng chỉ vô cùng điên cuồng, vô cùng dũng mãnh vào lúc tự biên tự diễn, còn thật sự biểu hiện ra ngoài lại rất ngoan ngoãn và hướng nội.

“Trước đó xem tivi trông béo hơn ngoài đời một chút, ngồi đối diện như vậy lại thấy hơi gầy, phải ăn nhiều hơn mới được.” Sau khi món ăn lên, thím Mễ cực có tinh thần chủ nhà giúp Dịch Gia Di gắp thức ăn, lại không nhịn được mà chỉ trỏ kiến nghị, con trai bà ta thi thoảng lại nâng mắt lên nhìn Dịch Gia Di, một thân khí chất của người đọc sách, bị mẹ ruột hoàn toàn áp chế bẹp dí.

“Trên báo cũng nói cảnh sát mới năm nay tương lai đều rất có triển vọng, thím thấy cháu rất được coi trọng đó, nhưng sĩ quan cảnh sát nam trên màn hình đó không ổn cho lắm, không phải quá già mà là quá hung dữ. Cháu đó, phải tìm một người đàn ông tốt vào, vẫn nên tìm bên ngoài cục cảnh sát ấy.” Thím Mễ vẫn lải nhải không ngừng, trong ngoài lời nói đều đang tiến cử con trai mình.

Có thể nhìn ra được cậu thanh niên rất mất tự nhiên, khi đối diện với Dịch Gia Di toàn đang cười khổ.

“Gia Di đừng nghe bà Mễ nói lung tung, làm thám tử uy phong lắm, chú thấy rất nhiều cảnh sát trưởng uy phong lẫm liệt, rất dũng mãnh, rất mê người đấy nhé. Tiểu Cường nhà bọn chú đều coi các cháu là chí hướng, nói sau này cũng muốn làm cảnh sát. Tìm ở đâu mà không phải là tìm, còn phải xem cháu có thích không đã.” Ông chú béo mập chủ của quầy thịt tới mua heo nướng đứng ở đằng trước, mở miệng ngắt lời thím Mễ.

Hàng xóm ở Thâm Thủy Phụ, Hương Giang cũng không có phẩm chất tốt đẹp “không xen vào chuyện của người khác” đó, gặp phải chuyện bất bình luôn muốn phân tích vài câu và tranh luận đúng sai.

“Đúng đó, Gia Di lên tivi khỏi phải nói quá xinh đi, toàn bộ thanh niên tài tuấn gì đó ở Hương Giang còn không phải đều xếp hàng dài hay sao? Thím Mễ, bà phải xếp hàng đi, con trai bà một tháng kiếm được bao nhiêu đô la Hồng Kông? Chiều cao bao nhiêu? Qua đây, bày ra cho chúng tôi nghiên cứu chút đã. Báo chí nói cảnh sát Dịch biểu dương chính nghĩa, một thân chính khí, có tình có nghĩa, là may mắn của Hương Giang! Người như vậy chính là bảo bối của toàn Hồng Kong chúng ta, chúng ta làm thị dân, làm hàng xóm đều phải giúp đỡ kiểm định!” Bà chủ nhà ngồi ăn mì xào ở một bàn khác cũng giơ ngón tay, tham gia vào.

Dịch Gia Di được khen mà gò má đỏ bừng, liên tục cười ngọt ngào với chú béo và bà chủ nhà.

Lại khen thêm vài câu nữa đi, thật sướng tai.

Dịch Gia Đống vừa làm xong một cốc trà sữa, đưa vào tay một người mặc váy bó có hàng chữ Lady xong, lại bám lên trước cái bàn pha đồ uống, cười ha ha nghe mọi người nói chuyện.

Thím Mễ bị hai hàng xóm ngắt lời, cạn lời một lúc rồi tức giận bảo: “Các người đừng quấy rầy hôn nhân của người ta chứ! Văn Cường nhà chúng tôi cũng rất giỏi nhé, tốt nghiệp đại học, sắp tới sẽ tới công ty kinh doanh làm việc, sau này rất có tương lai, tiền lương rất cao. Con người của Văn Cường ấy hả, hàng xóm đều biết hết, dạy đám trẻ con học bổ túc, giúp chú bác lầu trên bê bình ga này, hôm qua còn đỡ bà cụ qua đường, bà không biết mọi người đều khen nó không dứt miệng à.”

Dịch Gia Di nghe lời của thím Mễ mà suýt chút nữa không nhịn được cười.

Đỡ bà cụ qua đường là cái quỷ gì vậy, lời khen như vậy đã cũ rích lắm rồi.

Kiếp trước cô chỉ mải học hành, nào đã từng xem mắt bao giờ đâu, kiếp này cũng mới hai mươi tuổi, thật sự không ngờ tình huống này lại tới nhanh như thế, khiến cô hoàn toàn không kịp đề phòng.

Cô trộm quan sát hậu sinh đối diện, lớn lên không bằng sir Phương, không hoạt bát bằng Lưu Gia Minh, thể hình không bằng sir Phương, chiều cao không bằng sir Phương, chỉ sợ cũng không dịu dàng, cẩn thận và mạnh mẽ bằng sir Phương. Ngay cả bộ dáng im lặng không nói của anh ta cũng không bằng Tam Phúc thoạt nhìn chất phác, đáng tin.

Cũng chỉ hơn ở gương mặt nho nhã thanh tú, lại khá trẻ tuổi, bây giờ cô vẫn chưa bắt đầu nghĩ đến loại chuyện hẹn hò này, ai biết rốt cuộc mình thích loại hình nào chứ?

Thím Mễ cũng gấp quá rồi.

Vừa thất thần vừa nghe thím Mễ lải nhải, Dịch Gia Di cũng vui vẻ ăn xong một bữa cơm này.

Thím Mễ lại nói một lúc, thấy Dịch Gia Di vội đi làm, lúc này mới dẫn con trai đi.

Thấy hai mẹ con đó ra khỏi cửa, cô cảnh sát trẻ mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu oán trách: “Anh cả, em mới hai mươi thôi, xem mắt cũng sớm quá rồi thì phải? Sau này nếu em cảm thấy cô đơn thì em sẽ tự mình tìm.”

“Thím Mễ thấy em trên báo với tivi cứ khen em hiền thục, có tương lai suốt, muốn giới thiệu đứa con trai ưu tú của mình cho em. Một nhà có nữ trăm nhà cầu, em xuất sắc như thế, anh có cách gì được đây? Xem thử đi, lỡ như hậu sinh rất vừa mắt em thì sao.” Dịch Gia Đống thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, cười ha ha dường như cảm thấy rất thú vị.

“Đúng rồi anh cả, món củ cải muối chua vừa ăn là anh mới làm phải không? Ngon lắm, chua chua thanh mát, ăn rất vào miệng! Sáng ngày mai em cũng muốn ăn!” Dịch Gia Di thò đầu vào, nghĩ nếu củ cải muối chua nhiều cũng phải mang cho đám người anh Nhạc một ít để thưởng thức.

Thật sự rất ngon miệng, khiến cảm giác thèm ăn tăng mạnh.

“Cái đó hả.” Dịch Gia Đống vừa nghe được lời này, lập tức đặt cái chảo đang cọ dở xuống, quay đầu nghiêm túc bảo: “Là một chàng trai đại lục, nghe người đi đường nói với cậu ta rằng nữ cảnh sát đã giúp cậu ta làm sáng tỏ trên báo chính là con gái ở Dịch Ký chúng ta, mới sáng sớm anh vừa mở cửa thì cậu ta đã đứng đợi ở cửa rồi, nhét một túi to bánh cho anh, bên trong còn có một bình nhỏ củ cải muối nữa.

Bánh của cậu ra thật sự nhiều lắm, có cái nở ra hoa cậu ta gọi là bánh cuốn hoa, có cái hình tam giác nhân đường đỏ ở giữa, còn có một loại nữa, cậu ta nói với anh chiên lên rồi ăn, gọi là ‘bánh nếp’ hay là nếp gì ấy.”

“Là Tôn Tân.” Dịch Gia Di lập tức kết luận: “Có phải nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tiếng Quảng Đông nói rất vấp, làn da trắng như bức tường, đôi mắt không dám nhìn người không?”

“Đúng đúng, tên là Tôn Tân hả? Ha ha, sao em lại tả về người ta như vậy.” Dịch Gia Đống không nhịn được cười, hình dung ra hoàn toàn chính là người đó, không hổ là em gái làm thám tử, nói gì ra cũng giống y như đúc vậy.

“Vậy đó là củ cải muối Tứ Xuyên rồi, chỉ có mỗi một bình nhỏ thôi ạ?” Dịch Gia Di hỏi với vẻ hơi tiếc nuối.

“Cũng rất không tồi, anh trả tiền cho cậu ta nhưng cậu ta lại sợ hãi quay người bỏ chạy, cứ như anh định cướp của cậu ta không bằng.” Dịch Gia Đống nói xong còn lắc đầu.

Hai người lại nói thêm vài câu nữa, Dịch Gia Di định đi lại bị anh trai kéo lại.

“Vừa rồi sir Du của các em gọi điện tới muốn đặt món, anh nói với anh ta có bồ câu đầu đàn tươi mới mười chín ngày tuổi, nặng nửa cân, chỉ có lúc này mới ăn được, hỏi anh ta có muốn ăn không, anh ta lập tức chọn hai con. Em ngồi đợi anh mười phút thôi, bồ câu đã ngâm nước muối, lại phết đường mạch nha và giấm lên da đã hong khô rồi. Anh bỏ vào chảo chiên một lượt cho vàng là xong. Còn một phần súp rau củ và chân gà ngâm. Đúng rồi, củ cải muối đó, em cũng mang một ít cho anh ta đi.” Dịch Gia Đống vừa làm việc vừa nhắc nhở.

“Không đâu, em muốn để củ cải muối lại, buổi tối còn cho Gia Như và Gia Tuấn nếm thử với chứ, cho dù có nhiều bao nhiêu cũng sẽ mang cho đám người anh Nhạc, sir Du muốn ăn vẫn phải biểu hiện cho tốt hơn đi, em phải quan sát mới được.” Dịch Gia Di từ chối mà không hề nương tình.

Dịch Gia Đống ở sau bếp cười ngặt nghẽo như thể em gái vừa nói câu bông đùa hài hước cỡ nào vậy.

Cười đủ rồi, anh ta lại bắt đầu ngâm nga.

Trước đây anh ta luôn hát hò mỗi khi đi tắm, đây chắc hẳn là thời khắc mà anh ta tự do và không lo nghĩ gì nhất.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà anh ta cũng hát mỗi khi nấu cơm, cả khi quét dọn cũng hát, sự tự do của anh ta cũng vì thế mà trải rộng ra khỏi nhà tắm, ở phòng khách anh ta cũng tự do, trong phòng bếp cũng tự do, ngay cả trong cửa tiệm cũng vậy…

Ra ngoài đi chợ anh ta cũng hát, vì ở chợ cũng tự do nốt.

Lẫn mùi cá tanh anh ta cũng không sợ mà vẫn ngâm nga giai điệu nhỏ, giống như đi dạo trong công viên vậy.

Thật sự thì trái tim của anh ta tự do ấy mà, ngọn núi lớn trên lưng đã dời đi rồi.

Anh ta luôn nói với người chào hỏi mình rằng em gái mình lên tivi, sau đó khi quay người rời đi lại càng hăng hái ngâm nga hơn.

Hạnh phúc lớn nhất bây giờ của anh ta chính là nhìn thấy các em trở nên xuất sắc, Dịch Gia Đống rất bình thường và rất thế tục, nhưng lại nở ra bông hoa vĩ đại từ trong sự giản dị.

Dịch Gia Di nghĩ bây giờ cô là ngọn núi lớn đã bị dỡ đi đó, là suối nguồn kiêu ngạo để anh trai cảm nhận được tự do và vui vẻ.

Liệu có thể bồi dưỡng Gia Như và Gia Tuấn trở thành niềm tự hào của mình, để cô cũng có thể được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc giống như anh trai không?

Vừa nghĩ đến, trong đầu cô toàn là “mua cho Gia Tuấn tài liệu học” “mua cây dương cầm tặng cho Gia Như để luyện đàn” “cuối tuần giúp Gia Tuấn báo danh vào mười lớp, giúp cậu bé thành tài” gì đó… Toang, toàn là “bồi dưỡng” hình thức gà công nghiệp.

Cô gãi đầu, quyết định vẫn nên bỏ đi.

Trong cửa tiệm Dịch Ký tràn đầy hơi thở cuộc sống và hương thơm thức ăn nồng nàn, cuối cùng cũng hoàn toàn làm phai nhạt đi toàn bộ vẻ u ám tối qua.

Sau nửa tiếng, Dịch Gia Di mang bữa trưa của sir Du đạp xe nhanh như chớp đến cục cảnh sát, đưa đồ ăn ngon đến nơi, nhận tiền và hoa hồng, sau đó cô mới xách trà chiều và Frappuccino của tổ B vòng vào văn phòng của mình.

Các thám tử thây ma đã sớm gào khóc đòi ăn nhào tới, trà sữa trong tay Dịch Gia Di lập tức bị cướp sạch.

Cô nở nụ cười bày trà chiều lên bàn chung, đưa Frappuccino cho anh Nhạc rồi cũng cắm ống hút vào cốc Frappuccino của mình.

Đám người Lưu Gia Minh được uống được cốc trà sữa đặc biệt với nắp sữa, kem và sinh tố đều thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.

Cuối cùng cũng uống được rồi, nhân sinh thật viên mãn.

Không biết từ khi nào mà bọn họ đã hoàn toàn ỷ lại vào Dịch Gia Di về mọi thứ, thiếu một hớp nước uống lạnh, một miếng điểm tâm, một bông hoa tươi đều cảm thấy khó chịu.

“Tiểu Thập Nhất đến rồi, tới đây, làm việc. Lưu Gia Minh đi nhận tài liệu từ các bộ phận, cũng thu đầy đủ tài liệu bên tổ A.

Gary phân loại toàn bộ văn kiện cho vào hồ sơ, giao cho Gia Di.

Tam Phúc đi ra cửa tiếp đón người dân tới nhận xác, ai đã qua đây và ai chưa qua đều làm ghi chép hết.

Chú Cửu thuật lại toàn bộ chi tiết và thông tin hiện có cho Thập Nhất một lần, sau đó Thập Nhất viết báo cáo, làm xong nhanh nhất có thể rồi giao cho bộ phận pháp lý, chúng ta lại kết thúc một vụ án nữa!”

Phương Trấn Nhạc cẩn thận cắm xong ống hút, uống một hớp trà sữa rồi ra lệnh cho từng người một.

“Ế? Các anh vẫn chưa làm việc, đang đợi tôi sao?” Dịch Gia Di bày xong đồ đạc, quay người lại.

Tuy rằng mọi người cùng một tổ giống như người một nhà nhưng công việc cũng không cần phải đợi cô tới mới bắt đầu làm chứ… thật sự không cần thiết phải vậy!

“Không có cô không được!” Lưu Gia Minh cười ha ha vỗ vai cô: “Tính ra thì cách hành văn của cô tốt nhất, báo cáo vẫn nên là cô viết đi.”

Dịch Gia Di vểnh môi.

Nhưng cũng may khi cô làm nữ cảnh sát văn chức đã từng đọc báo cáo của anh Nhạc nên rất am hiểu cách viết giản lược, không thêm một chữ thừa nào vào, chặt chẽ ngắn gọn bớt đi không ít công việc.

Căn cứ theo tài liệu và thông tin mà mọi người cung cấp, cô chỉ dùng chưa đến một tiếng đã làm xong.

Lưu Gia Minh trực tiếp vỗ tay hô hào Dịch Gia Di chính là cây bút giỏi viết báo cáo, còn liên tiếp ám thị nếu Tiểu Thập Nhất đã tài năng như thế, không bằng sau này báo cáo cứ giao cho Tiểu Thập Nhất viết đi?

Cũng may chưa đợi Thập Nhất lên tiếng thì sir Phương đã từ chối một cách vô tình.

Lưu Gia Minh còn muốn kêu rên thì đột nhiên tổ trưởng Du của tổ A tới thăm.

Vụ án vứt xác ở công viên đường Lạc Quân kéo dài hơn ba tháng cuối cùng bị gộp chung với vụ án chặt xác trên đường Ferry, tuy rằng bọn họ cũng có công lao nhất định nhưng vụ án đã không phải của bọn họ nữa rồi.

Tuy là như thế nhưng tâm trạng của Du Triệu Hoa vẫn không tồi.

Không phải vì bồ câu sữa buổi trưa rất ngon mà đương nhiên là vì áp lực quấn người rất lâu đột nhiên biến mất, nên anh ta cũng cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm.

Vụ án vứt xác ở công viên đường Lạc Quần không cần bị xếp thành án chưa giải quyết đã là may mắn lớn nhất của anh ta rồi.

“Sir Phương, sau này cậu chính là đại ca của tôi, buổi tối có rảnh không? Tôi mời toàn bộ đồng nghiệp bên tổ B chúng ta đi ăn hải sản rang muối nhé.” Du Triệu Hoa nói một cách vô cùng sảng khoái.

Hải sản rang muối à, thế thì không thể thiếu tôm cua rồi, tiền mặt cũng không thể tiết kiệm được đâu.

“Gộp án là Thập Nhất đề nghị, anh nhận tôi làm đại ca làm gì?” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, coi như đã đồng ý với bữa cơm này.

Mấy người Lưu Gia Minh trộm cười, xoa tay định ăn một bữa thật no nê.

“Vậy… Thập Nhất chính là chị dâu của tôi đi?” Du Triệu Hoa thuận theo lời Phương Trấn Nhạc, lại đổi đề tài chuyển thành nói đùa.

Dịch Gia Di đang đợi được khen lập tức trừng to mắt.

Phương Trấn Nhạc cũng mất tự nhiên nhíu chặt đôi mày lại, tuy rằng vẻ mặt hung dữ nhưng gốc tai lại không chịu sự khống chế của con người kiên cường mà hơi đỏ lên, lộ ra vẻ mềm mỏng và quẫn bách bên dưới lớp vỏ sắt đá: “Đừng nói lung tung!”

Bộ dáng như vậy của anh rõ ràng còn mất tự nhiên hơn Dịch Gia Di vài phần.

May mà anh chuyển chủ đề đủ nhanh, mở miệng gọi mọi người nhanh chóng kết thúc công việc còn đi ăn, lại thông báo cho Dịch Gia Di ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ ba ngày, được thoải mái chơi đùa.

Chỉ là ngay khi anh quay người bước ra khỏi văn phòng, Dịch Gia Di vẫn bắt được một vệt đỏ sau tai anh trông vô cùng đáng nghi.

Nhưng cô cảnh sát chậm chạp rất nhanh đã quên mất manh mối quan trọng mà mình nhìn thấy, toàn bộ lực chú ý đều dồn hết lên lời mà Phương Trấn Nhạc vừa mới nói.

Gì cơ?

Kỳ nghỉ sao?

Hồi tưởng lại ngày hôm qua, đột nhiên Dịch Gia Di phát hiện ra: Cô bận rộn với tổ trọng án lâu như vậy, kể từ lúc phát lương cho đến nay cô vẫn chưa được nghỉ ngày nào!”

Khi Phương Trấn Nhạc lại lái xe tiễn cô cảnh sát trẻ về nhà, Dịch Gia Di bắt đầu suy nghĩ đến khi nào mình cũng có thể mua được một chiếc xe hơi.

Kiếp trước khi cô tốt nghiệp cấp ba đã thi bằng lái, kiếp này chẳng qua là thích ứng với sự thay đổi thịnh hành từ trái sang phải, chắc hẳn không khó.

Nhận sự nhờ vả của cô, xe Jeep đi đường vòng tới lấy đèn ống màu mà cô đã đặt làm. Đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên sir Phương thuận đường đưa cô về, cô cũng nhờ anh đi đường vòng tới phố Pitt để lấy xe đạp của cô, khi ấy bọn họ vẫn rất xa lạ, cô vẫn chưa vào tổ trọng án.




Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin