THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 37: Chính trực thành tinh (1)


Một mặt khác, người bị tình nghi giống hung thủ như thế đã bị khóa chặt rồi, danh tiếng của phía cảnh sát đương nhiên rất tốt, tiền của người nộp thuế đều không nộp uổng phí, thậm chí còn có người khen phía cảnh sát làm việc hiệu suất cao.”


“Phương Trấn Nhạc!” Quách Vĩnh Diệu càng lúc càng không nén được giận.

“Giám sát Quách Vĩnh Diệu, anh cũng không cần gọi cả họ cả tên của tôi ra đâu.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng hừ một tiếng: “Ngày đầu tiên tôi làm cảnh sát đã biết chức trách của mình là khiến mỗi một người vi phạm pháp luật sa lưới, đồng thời cũng tuyệt đối không để bất cứ một người vô tội nào bị oan.

Hôm nay báo đăng tin tương đương với dư luận định tội của người này, cậu ta thậm chí còn không có chỗ nào minh oan.

Anh và tôi đều là cảnh sát, phải bảo vệ thị dân chứ không phải đổ oan cho một người hai tay còn trói gà không chặt, sau đó chèn ép cậu ta, đưa cậu ta vào chỗ chết.

Tôi thà rằng gánh hết toàn bộ tội lỗi, nói thám tử tổ B chúng tôi không giỏi còn hơn!”


“… Nói như thế cũng nghiêm trọng quá rồi.” Quách Vĩnh Diệu chần chừ rất lâu rồi mới khó khăn lên tiếng.

“Có nghiêm trọng hay không, lương tâm của anh biết rõ.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại có tiếng kéo ghế truyền ra, có người đứng dậy.

“Tổ trưởng Phương, bây giờ tôi sẽ liên lạc với bên truyền thông, sau một tiếng sẽ mở họp báo về vụ án phân thây bên phố Ferry, tôi với cậu cùng tham gia đi.” Quách Vĩnh Diệu thở dài: “Cậu hiểu vụ án này hơn tôi.”


“Không được, tôi phải tranh thủ từng giây từng phút một điều tra vụ án này, nồi anh đập thì anh tự đi mà sửa.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại truyền ra tiếng bước chân.

Dịch Gia Di còn chưa kịp trốn thì cửa đã bị đẩy ra, đối diện ngay với Phương Trấn Nhạc.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ chờ mong.


Phương Trấn Nhạc lập tức hiểu ra tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, trong lòng anh hơi mềm đi, thu lại vẻ sắc bén khi đối diện với Quách Vĩnh Diệu vừa rồi, duỗi tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu cô, định cất bước dẫn cô đi, nhưng đột nhiên một suy nghĩ hiện lên, anh cúi đầu nhìn cô cảnh sát trẻ với gương mặt nghiêm túc, rõ ràng vì không thể giúp Tôn Tân mà buồn bã này, Phương Trấn Nhạc thở dài một tiếng, quay người vòng về văn phòng.


“?” Quách Vĩnh Diệu đang đau khổ nhìn ống nghe, nghĩ xem nên gọi cho bên truyền thông nào trước và mở họp báo thế nào thì hấy Phương Trấn Nhạc trở về, ánh mắt lập tức hiện lên hy vọng.

Anh ta thật sự cần Phương Trấn Nhạc đi cùng mình để tọa trấn họp báo, anh ta hiểu cách khống chế hiện trường, hiểu cách dẫn dắt câu hỏi của phóng viên, nhưng đối với vụ án mới mở ra trước mắt này lại thật sự chẳng hiểu gì cả.


“Sir Quách, Dịch Gia Di sẽ đi tới buổi họp báo cùng anh, vụ thảm sát ở King’s Park, vụ giết người ở phố Pitt, vụ án trộm con… Dịch Gia Di đều mang tới tác dụng quan trọng, suy luận của cô ấy rất xuất sắc, đủ để các phóng viên viết một bài văn hay có đủ cung bậc cảm xúc cung cấp cho thị dân tiêu khiển rồi.” Phương Trấn Nhạc giang tay kéo cô cảnh sát trẻ đứng ở cửa vào văn phòng rồi nói tiếp:

“Chi tiết về vụ án phân thây ở phố Ferry, cô ấy biết rất rõ, lát nữa tôi sẽ sẽ dạy cô ấy chỗ nào không thể nói, chỗ nào có thể nói.

Về tình hình của Tôn Tân, cô ấy sẽ đáp lời trước mặt các phóng viên, tóm lại vẫn có sức thuyết phục hơn câu trả lời rỗng tuếch của anh.”

Quách Vĩnh Diệu chuyển tầm nhìn về phía Dịch Gia Di, chỉ thấy đôi mắt của cô cảnh sát trẻ sáng ngời và rõ ràng, gương mặt đơn thuần chân thành, giống kiểu bé ngoan khi người khác hỏi cô mật mã thẻ ngân hàng thì cô cũng sẽ không nói dối vậy.

Lời của một cô gái trẻ như vậy quả thật sẽ có sức thuyết phục hơn.

Đặc biệt còn là một cô điều tra viên xinh đẹp phá án như thần, tuổi còn trẻ đã tham gia phá nhiều vụ án giết người rồi, nghĩ thế nào cũng nổi hơn một lão già như anh ta.


“Được!” Quách Vĩnh Diệu quả quyết đáp, tay ấn điện thoại càng có sức hơn.

Về hình thức tổ chức họp báo và mời truyền thông, trong nháy mắt đã có một kế hoạch vô cùng hoàn chỉnh.

Quả nhiên linh cảm cần có tài liệu tốt và diễn viên giỏi cung cấp kích thích mới có thể sinh ra.

Dịch Gia Di theo Quách Vĩnh Diệu đi thay xong cảnh phục rồi cùng sir Phương về văn phòng tổ B, chỉ nói chưa đến năm phút đã giảng xong những mục công việc cần chú ý rồi.

“Trừ mấy chỗ không thể nói này ra thì những thứ khác có thể nói.” Phương Trấn Nhạc nói xong, bắt được hoa tươi và Lưu Gia Minh cắm vào trong túi áo của Dịch Gia Di ra, ném lên bàn.


Lâm Vượng Cửu nghe được sáu chữ “những thứ khác có thể nói” này, cứ cảm thấy có chuyện chẳng lành xảy ra.


“Chú Cửu, tôi đã gọi đội cảnh khuyển, lát nữa sẽ dẫn mọi người đi lại đồi cỏ phía nam và bắc đường Ferry, cơ thể chú hơi gầy yếu không chịu được, không bằng dẫn Dịch Gia Di đi tới buổi họp báo đi, nếu đám người Quách Vĩnh Diệu bắt nạt cô ấy dễ mù quáng tin lời người khác nói thì chú bảo vệ một chút, xảy ra chuyện gì khác thì chú cũng tiện tiếp ứng.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại cầm cái mũ hôm qua Dịch Gia Di đã đội, giành trước đội lên đầu mình, có cái này rồi, hôm nay anh sẽ không bị nắng phơi thành Quan Công nữa.


“Được, anh Nhạc.” Lâm Vượng Cửu gật đầu, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Phương Trấn Nhạc.


Vì thế tổ B mỗi người đi một ngả, đám người Phương Trấn Nhạc đi đến vùng đất hoang phơi nắng, còn Dịch Gia Di và chú Cửu thì theo Quách Vĩnh Diệu đến phòng hội nghị ở khách sạn cách đó mấy trăm mét mở họp trong khí điều hòa mát mẻ.

Đến hội trưởng, Dịch Gia Di giống một đứa trẻ được rất nhiều người vây quanh.


Trang điểm, chải tóc, chỉnh quần áo, đại diện cho hình tượng của cục cảnh sát nhất định phải thật ngay ngắn chỉnh tề.

“Sau khi tôi nói xong sẽ mời cô tường thuật lại chi tiết trong quá trình phá án mấy vụ án, cô đừng nói hết toàn bộ mà chọn một hai cái mà mình có chút công lao thôi, sau đó nói một chút là được, dù sao cô có nói chi tiết thì báo chí cũng sẽ không viết y nguyên đâu, bọn họ sẽ sáng tác lại nhưng không đi quá xa.


Đến phần đặt câu hỏi, nếu như cô không muốn đáp thì cứ quay đầu nhìn tôi, tôi sẽ giúp cô trả lời.

Có thể bớt nói thì đừng nói nhiều, đây là nguyên tắc của chúng ta, nhớ chưa?”


Quách Vĩnh Diệu dặn dò xong lại cảm thấy nói như vậy có phải quá mức nghiêm khắc rồi không, sau đó lại an ủi với giọng dịu dàng: “Không sao, nói nhiều hay nói ít một chút cũng không sao.


Cuối cùng phim về buổi họp báo cũng sẽ được chỉnh sửa, trước khi đài truyền hình phát sóng, các đồng nghiệp trong bộ phận quan hệ công chúng đều sẽ đi xem.”


“Cảm ơn sir Quách.” Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, cố hết sức khiến mình bình tĩnh.

Trước khi buổi họp báo bắt đầu, mọi người đã đứng đợi ở hậu đài, Dịch Gia Di có một loại cảm giác khẩn trương như lúc sắp lên bục giới thiệu luận văn tốt nghiệp và biện luận vậy, có hơi muốn hồn lìa khỏi xác.

Thẳng đến khi suy nghĩ chuyển hướng đến những người bị hại trong dòng chảy hình ảnh và gương mặt nhợt nhạt của Tôn Tân thì nhiệt độ mới dần dần giảm về bình thường.

Sau khi bước ra khỏi hậu đài, Lâm Vượng Cửu vỗ lên cánh tay cô: “Yên tâm, xảy ra sơ suất gì cũng đã có Phương Trấn Nhạc lo, không cần sợ.”


Dịch Gia Di đột nhiên bị chọc cười, sao sir Phương lại thảm như vậy, đàn em chạy ra ngoài làm gì cũng đều cần anh gánh tội.


Lâm Vượng Cửu lại rất nghiêm túc gật đầu: “Sir Phương rất đáng tin cho nên chúng tôi đều có thể tự do hành động.”

Nói xong, ông ta lại sáp tới gần Dịch Gia Di, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Quách Vĩnh Diệu cách đó vài bước với ánh mắt đề phòng, nhỏ giọng nói: “Cô muốn nói gì thì cứ nói, không cần quan tâm đến giám sát Quách.”

“Vâng.” Dịch Gia Di gật đầu, Lâm Vượng Cửu hài lòng lùi lại một bước, duỗi tay ra hiệu cho cô mau vào.

Cô cảnh sát trẻ quay đầu nhìn, thấy Quách Vĩnh Diệu đã đi ra ngoài rồi, cô vội hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ngẩng đầu bước ra sân khấu, đi vào trong tầm nhìn của các phóng viên, tiến vào ống kính máy ảnh.

Sau khi ngồi lên vị trí mà sir Quách đã sắp xếp sẵn từ trước, cô thầm nghĩ: Chẳng trách ngày đầu tiên mình gặp được Phương Trấn Nhạc, thành ngữ đến lại là “khí vũ hiên ngang.”


Đại khái toàn bộ thám tử tổ trọng án đều phải bồi dưỡng đào tạo ra khí thế ngẩng đầu sải bước, làm người đầu đội trời chân đạp đất.


Giám sát Quách Vĩnh Diệu lúc ở riêng còn ôn hòa nhưng vừa xuất hiện trước mặt mọi người đã rất có tinh thần, dáng vẻ tự tin, anh ta chủ trì buổi họp báo, khi tường thuật tóm tắt về vụ án có một loại lực uy hiếp không cho phép bất cứ người nào ngắt lời và thất thần, giống chủ nhiệm lớp uy nghiêm nhất khi đi học vậy.


Trong địa bàn của anh ta, ai cũng phải kiêng dè anh ta vài phần.

Khi sir Quách phát biểu, suốt toàn bộ quá trình cô đều ưỡn thẳng lưng, cằm hơi hất lên, duy trì dáng vẻ cường thế có hơi kiêu ngạo nhưng lại không đáng ghét.

Sir Quách nói, khoác bộ da cảnh sát vào thì phải có vài phần khí thế cao ngạo, bằng không ai sợ cô, chúng ta không phải đại lão không giận tự uy thì phải cố thể hiện ra được một chút.


Vì thế Dịch Gia Di cố gắng quán triệt lời nói của anh ta, thể hiện ra, giả bộ mình là nữ vương đang cải trang vi hành, là nữ hoàng đế gặp gỡ con dân.

Cuối cùng khi đến lượt cô phát biểu, Dịch Gia Di quả thật có hơi đắn đo không chắc về bộ dáng phát biểu, trong đầu đang phân vân giữa “bản thân mình” và “nữ vương” rồi mới rơi vào trong lựa chọn “bản thân mình.”


Cô thả lỏng bờ vai đã gồng lên quá lâu, không cường thế giống như Quách Vĩnh Diệu mà mở miệng nói như bình thường: “Có thể giúp phá vụ án giết người trên phố Pitt trong hai mươi tư tiếng phần lớn là do tôi may mắn, giống như rất nhiều bạn phóng viên đã nói, đại khái là hôm ấy được đảm nhiệm làm phúc tinh một ngày, ánh sáng của trời chiều khúc xạ lên hung khí, góc độ mà tôi đứng lại vừa vặn nhìn thấy…”


Tuy rằng không cường thế, không uy phong lẫm liệt như vậy, nhưng cô cảnh sát trẻ lại thể hiện ra khí chất giản dị và chân thành thuần túy nhất của mình, lập tức có được hảo cảm của toàn bộ người làm truyền thông có mặt ở đó.

Dịch Gia Di tinh giản suy luận phá án trong báo cáo của sir Phương và madam trước đây, tân trang từ ngữ, nói rất êm tai.


Người bên truyền thông ngồi hàng đầu nghe rất nghiêm túc, tay thi thoảng lại ghi chép một vài chi tiết trọng tâm và điểm thú vị.

Từ đầu đến cuối camera đều nhắm vào mặt Dịch Gia Di, ghi lại lời nói lý trí, thần thái ngây thơ, cũng ghi lại vẻ nghiêm túc, chuyên chú và logic trôi chảy trong câu nói của cô cảnh sát trẻ.


Trong các phóng viên đứng hàng sau không thiếu người thi thoảng lại quay đầu nhỏ giọng chia sẻ với người bên cạnh:

“Thật đặc sắc, phát hiện ra có hai người bị hại trong vụ thảm sát ở King’s Park, quá thú vị, trở về tôi có thể viết một chuyên đề.”


“Rất thông minh, tuổi còn trẻ lại là cảnh sát nữ, nhưng đầu óc lại tốt như thế.”

“Thời đại mới, nữ giới mới mà.”


“Nếu làm đầu đề thì lượng thông tin quá lớn, nhưng muốn cắt giảm nội dung thì tôi thật sự thấy hơi khó. Trong vụ án giết người trên phố Pitt phát hiện ra được hung khí, từ đầu đến cuối tôi cứ thấy nó hơi ảo diệu, giống như có ý chỉ từ trên trời vậy, thật sự rất dễ viết, vụ án trộm con ngồi canh chừng nghe ngóng ở chỗ hàng xóm lại thể hiện ra vẻ trong thô có tinh, nhẫn nại và cố chấp của cảnh sát Hương Giang, đặc biệt cảnh sát Dịch còn là một cô gái trẻ tuổi, vì cầu chân tướng mà dấn thân vào nguy hiểm, ở đây vừa có dũng cảm vừa có tinh thần trọng nghĩa.”


“Đều rất dễ viết, nghe tiếp đi.”


Dịch Gia Di kể xong các vụ án đã phá trước đó, cuối cùng đến lượt vụ án phân thây trên đường Ferry.

Cô mím môi, chỉ mở miệng nói: “Người bị tình nghi mà mọi người đã nhắc đến trong báo chí hôm nay đến tận giờ này phút này đều chỉ là người bị tình nghi mà thôi, không có nhiều bằng chứng hơn cho thấy anh ta chính là hung thủ, hy vọng dư luận đừng chỉ dẫn sai dân chúng, tránh cho người vô tội bị chỉ trích và căm thù không đáng có.

Liên quan đến vụ án, phía cảnh sát sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để phá án nhanh nhất có thể, mong người dân tin tưởng năng lực và sự quyết tâm của phía cảnh sát.”

Quách Vĩnh Diệu hơi nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Di, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được trong lòng cô cảnh sát trẻ tức giận.

Anh ta vô thức nuốt khan vài cái, có phải toàn bộ thám tử của Phương Trấn Nhạc đều sẽ trở nên xấu tính, bướng bỉnh lại không sợ trời không sợ đất hay không?

Tiếp sau đó, anh ta lại bổ sung tình hình về vụ án phân thây một chút, sau đó mới bắt đầu phân đoạn đặt câu hỏi.

Quách Vĩnh Diệu ngồi thẳng người đợi các phóng viên hỏi anh ta, lại không ngờ mỗi một phóng viên đặt câu hỏi đều hướng về Dịch Gia Di.

Không có ai muốn hỏi gì sir Quách hết, cũng không có ai liếc mắt nhìn sir Quách.

Toàn bộ ánh đèn trong hội trưởng đều chiếu về phía Dịch Gia Di, tất cả ống kính đều chuyển về phía Dịch Gia Di, toàn bộ micro đều hướng về phía cô, toàn bộ câu hỏi đều ném lên người cô.

“Cụ thể khi nào mới phá án?”

“Nhanh nhất có thể.”


“Thân phận của nạn nhân đã xác định được chưa?”

“Thật xin lỗi, vẫn chưa thể thông báo tin này.”


“Tại sao hung thủ lại ra tay tàn độc như thế? Là báo thù sao? Hay là vì lợi ích?”

“… Kẻ mạnh vung dao về phía kẻ mạnh hơn, kẻ yếu vung dao về phía kẻ yếu hơn, đại khái là vì hung thủ là một người thất bại, là cặn bã xã hội, là một kẻ nhu nhược.”

Dịch Gia Di liên tiếp trả lời tám câu hỏi, Lâm Vượng Cửu đứng bên của hậu đài dần dần nở nụ cười trên gương mặt vẫn luôn lo âu.


Vì sự lưu loát khi trả lời câu hỏi của Tiểu Thập Nhất, vì sự thông minh khéo léo khi trả lời câu hỏi của cô, vì vẻ xinh đẹp và ngầu lòi trông rất nghiêm túc khi đề cập đến vụ án, bình thường thật sự không nhìn ra được nữ hậu sinh mới tới này của bọn họ lại rất có năng lực.


Ông ta khoanh tay, ngôn ngữ cơ thể cho thấy sự thoải mái của ông ta, ánh mắt và vẻ mặt cũng biểu thị vẻ hứng thú của ông ta.

Tiếu tấu của giai đoạn hỏi đáp gần như nhanh hơn dự liệu, mọi người giành nhau giơ tay, đều muốn hỏi cảnh sát Dịch câu hỏi.


Người nào cũng sốt ruột, khi có người hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn và ngớ ngẩn mà những người khác cảm thấy không đủ đặc sắc, xung quanh thậm chí còn vang lên tiếng than thở bực bội, vất vả lắm mới được chọn, anh hỏi câu này làm gì? Phi!

Thẳng đến khi có người hỏi ra “cảnh sát Dịch, cô nói mong dư luận đừng dẫn dắt sai người dân, có phải tôi có thể hiểu rằng cô nghiêng về phía chàng trai đại lục không phải hung thủ không? Tôi suy đoán như vậy có chính xác không?” thì hội trường mới yên tĩnh dần.


Camera hướng thẳng vào Dịch Gia Di, mọi người nhìn chằm chằm vào cô cảnh sát trẻ, thấp thỏm đoán mò rốt cuộc cô có trả lời câu hỏi này hay không, liệu có đáp trả chính diện hay không.


Thân là điều tra viên, dưới tình huống không có bất cứ bằng chứng gì không nên đưa ra lời khẳng định với bất cứ nội dung gì.

Đạo lý này Dịch Gia Di hiểu nhưng trong lòng cô còn có một cân đòn khác, mũi kim chỉ về một sự lựa chọn khác.


“Tôi tin anh ta vô tội.”


Không ai ngờ cô sẽ trả lời nhanh như thế, cũng không có người nào ngờ cô sẽ cho mọi người một câu trả lời thẳng thắn như vậy.


Quách Vĩnh Diệu nghe thấy câu này của cô gần như đứng bật dậy khỏi ghế, hai tay anh ta ấn lên mặt bàn, quay đầu nhìn Dịch Gia Di với vẻ khó tin.

Vừa rồi anh ta đã nói gì? Toàn bộ thám tử của Phương Trấn Nhạc đều sẽ trở nên nóng tính, bướng bỉnh và gan to bằng trời? Anh ta đã bỏ sót giờ phải bổ sung thêm một điểm: Quả thật giống y như Phương Trấn Nhạc, là sát tinh của bộ phận quan hệ công chúng, đồ gây rắc rối!


Anh ta cũng không dám để Dịch Gia Di tiếp tục nói thoải mái nữa mà vội vàng kết thúc buổi họp báo vốn dĩ không phải nơi để nói thỏa thích này.

Nhưng tuy kết thúc vội vàng thì đám người bên truyền thông cũng đã có được thông tin mà mình cần.


Nhưng làm nghề này lâu như thế cuối cùng bọn họ cũng gặp được một thám tử thú vị như vậy, nếu sau này phía cảnh sát đều mời Dịch Gia Di làm người phát ngôn vậy truyền thông tin rằng chỉ cần từ một đến hai năm, bọn họ có thể bồi dưỡng ra vài cây bút giỏi viết chuyên mục và viết tiêu đề… chỉ cần Dịch Gia Di cung cấp tài liệu sống, vậy linh cảm và thôi thúc sáng tạo sẽ lên vùn vụt.


Các bên truyền thông rời khỏi hội trường với vẻ hào hứng sung sướng, sự náo nhiệt rút đi, hội trưởng chỉ còn lại các nhân viên công khác.

Khi Quách Vĩnh Diệu chỉ huy người dọn dẹp, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cô cảnh sát trẻ đứng dựa người vào tường, cúi đầu giống như đang đứng chịu phạt với vẻ bất đắc dĩ.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin