THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 104:


“Sau đó chính là làm tình, ồ, tôi nhớ sau khi làm xong, cô ấy hỏi tôi mấy giờ, lúc đó tôi liếc mắt nhìn là khoảng năm giờ bốn mươi phút, lúc đó cô ấy còn khen tôi làm rất lâu, rất mạnh, ha ha ha…”

“Đừng nghiêm túc như thế chứ sir.”

 

“Sau đó vừa ngủ một giấc đã đến sáng hôm sau rồi, đương nhiên A Hồng vẫn ở bên cạnh tôi, tôi còn cho cô ấy rất nhiều tiền, mời cô ấy đi mua đồ trang điểm và quần áo mà mình thích. Tôi cũng không phải chơi gái mà chỉ tặng chút quà thôi, làm đàn ông không thể quá keo kiệt được.”

“Sau đó? Sau đó không liên lạc lại nữa, hai ngày nay tôi cũng không tới Đại Lệ Viện.”

“A Hồng đã làm chuyện gì sao? Có phải tổ phòng chống mại dâm điều tra cô ấy không? Hay là chuyện gì khác? Tôi cũng đừng dính phải loại đàn bà xấu làm gì đó kinh khủng đấy chứ?”

Lưu Gia Minh không trả lời câu hỏi của Đồ Quý Sinh mà nhíu mày nhìn ghi chép, tâm trạng dần trầm xuống.

Thời gian tử vong của nạn nhân Triệu Mỹ Ni từ khoảng năm giờ đến sáu giờ sáng, mà năm giờ bốn mươi phút sáng Tần Hồng Lương còn đang


ở trên giường của Đồ Quý Sinh, làm sao có thể là hung thủ giết người được?

Phải biết rằng sau khi hung thủ giết Triệu Mỹ Ni còn dọn dẹp toàn bộ căn nhà, đại khái cũng phải mất gần một tiếng, Tần Hồng Lương hoàn toàn không có thời gian đi làm chuyện này.

Lưu Gia Minh lại nhiều lần xác nhận thời gian với Đồ Quý Sinh, Đồ Quý Sinh suy nghĩ sâu xa sau đó vẫn kiên quyết với lời mình nói, cũng nói mới qua chưa được bao lâu, anh ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Đặc biệt là sau khi hoan hảo, Tần Hồng Lương còn hỏi Đồ Quý Sinh thời gian, anh ta cho dù không muốn chú ý cũng không được.

Cứ như Tần Hồng Lương cố tình muốn Đồ Quý Sinh ghi nhớ vậy…

 

Lưu Gia Minh nhíu mày, không nhịn được mà đoán, lẽ nào Tần Hồng Lương biết thời gian tử vong của Triệu Mỹ Ni cho nên đặc biệt hỏi Đồ Quý Sinh giờ, khiến anh ta trở thành chứng cứ ngoại phạm hữu lực cho mình.

Nhưng sao lại như thế?

 

Lẽ nào là thuê hung thủ giết người?

 

Sau khi mời Đồ Quý Sinh ký tên lên ghi chép của mình, Lưu Gia Minh tạm biệt với vẻ phiền muộn trong lòng, vội vàng chạy về cục cảnh sát.

 

Trong cục cảnh sát, Tam Phúc ngồi đối diện trong phòng thẩm vấn, nhìn Clara trước mặt, trong đầu nghĩ đến mấy lời của Dịch Gia Di, nhất thời cũng có hơi không biết bắt đầu hỏi từ đâu.


Trong lòng anh ta, Clara đã không phải là kẻ bị tình nghi nữa, bây giờ liệu có phải không cần thiết thẩm vấn cô ta như một kẻ bị tình nghi không?

Nhưng bây giờ Clara vẫn chưa thoát khỏi tội danh, mấy manh mối chỉ hướng về cô ta đó thật sự đang tồn tại, vẫn phải thẩm vấn.

Kết quả, Tam Phúc còn đang do dự xem nên dùng thái độ thế nào và mục đích thế nào để bắt đầu buổi thẩm vấn thì cô gái có tính cách bốc đồng và nóng nảy Clara này đã mất kiên nhẫn hỏi trước: “Sir, hôm qua tôi đã rà một lượt những người có khả năng giết Mỹ Ni, cũng đã liệt kê một danh sách cho anh rồi đây.”

Nói xong, cô ta lấy một tờ giấy từ trong túi, đưa cho Tam Phúc, sau đó chỉ lên cái tên trên giấy, giới thiệu từng người một.

“Chị cô ấy không bằng lòng nhận cô ấy, sợ cô ấy ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình, sợ nhà mẹ chồng coi thường, anh nói xem có khả năng là chị cô ấy giết người không?

Còn có tay bảo kê A Phúc của club đêm, cả ngày anh ta quấn lấy Mỹ Ni, liệu có phải vì cầu yêu không thành nên giết người không?

Đây là ông già ở dưới tòa nhà của cô ấy, rất xét nét, luôn chê Mỹ Ni tối muộn về nhà đi qua đi lại tiếng quá ồn, ảnh hưởng đến ông ta ngủ, vì vậy từng báo cảnh sát, còn luôn tới cửa quấy rầy Mỹ Ni, còn từng tuyên bố sẽ kêu chủ nhà của Mỹ Ni đuổi cô ấy đi, liệu có khả năng là lão thất phu này không? À, nói như vậy chủ nhà của Mỹ Ni cũng có khả năng, không muốn cho Mỹ Ni thuê phòng nữa, đuổi cô ấy nhưng cô ấy không đi, nên giết người luôn.


Ừm, còn có người này là Tần Hồng Lương, chúng tôi là chị em cùng vào Đại Lệ Viện và là bạn cùng phòng của tôi, vốn chị Vân muốn cùng A Hồng ra ngoài mở tiệm. A Hồng còn vì thế mà mua rất nhiều hoa về nhà, nói muốn luyện kỹ thuật cắm hoa, còn vì bán thứ này mà mua rất nhiều sách. Kết quả sau đó chị Vân đổi sang đầu tư cho cửa hàng cá viên của Mỹ Ni, quăng A Hồng đi, cũng có khả năng là A Hồng sinh hận trong lòng nên giết người chăng…”



Tam Phúc ngẩng phắt đầu dậy, trừng mắt nhìn Clara và hỏi: “Cô nói gì?”

Clara sững sờ, sau đó nói với vẻ oán hận: “Này sir, anh hung dữ như thế làm gì? Tôi chủ động tới cung cấp manh mối mà, có thể khách sáo với công dân năm tốt một chút được không?”

“Vốn chị Vân muốn hợp tác mở tiệm với Tần Hồng Lương, nhưng thời gian gần đây lại đổi sang đầu tư cho Triệu Mỹ Ni?” Tam Phúc không để ý đến cô ta nhiễu sự mà hỏi thẳng chủ đề chính.

“Đúng rồi, đây là chuyện hai tuần trước, anh không biết A Hồng đã tức thế nào đâu, còn khủng khiếp hơn lúc tôi với Mỹ Ni cãi nhau sáng sớm hôm hai mươi bảy nhiều. Cô ấy nghe nói chị Vân muốn đầu tư tiền cho Mỹ Ni, không hợp tác với cô ấy nữa nên về nhà chuyển toàn bộ hoa ra khỏi phòng ngủ, quăng đập xuống sàn phòng khách như phát điên, khiến cánh hoa và nước văng đầy đất. Mấy quyển sách cắm hoa đó cũng bị cắt sạch! Anh đừng thấy tôi nóng tính, nhưng nhìn thấy A Hồng vẫn luôn không nói nhiều cho lắm nổi bão đến tôi còn sợ đó sir.” Clara khoa trương làm ra một biểu cảm đáng sợ, dụi đôi mắt sưng đỏ, lại nói tiếp: “Liệu có phải là A Hồng không?”

“Cô đặc biệt hỏi tôi câu này chính là cũng nghi ngờ sao?”


“Đệt!”

 

Đột nhiên Clara vỗ bàn đứng dậy, nhấc chân định đi ra ngoài: “Con điếm này!”

Tam Phúc kéo cô ta về: “Ngồi xuống, còn có manh mối khác không, nói thêm đi.”

“Còn manh mối gì nữa? Nếu là Tần Hồng Lương, bây giờ tôi sẽ đi báo thù thay Mỹ Ni ngay!” Clara vẫn định đứng dậy.

Tam Phúc vội vàng mở miệng hỏi: “Cô nói với tôi toàn bộ chi tiết lớn nhỏ từ hành động, hướng đi, cảm xúc của Tần Hồng Lương trong một tuần này đi.”

Clara mím môi, đợi cảm xúc dịu đi mới nói: “Có phải phía cảnh sát không có bằng chứng không?”

Tam Phúc nhíu mày, trừng mắt nhìn cô ta.

 

“Biết rồi mà sir, tôi nói ngay đây.” Clara nghiêng đầu nghĩ rồi mới tiếp tục bảo: “A Hồng phát điên xong lại lặng lẽ dọn dẹp toàn bộ căn nhà. Một điểm này tôi vẫn rất khâm phục cô ta, làm việc vừa nhanh vừa triệt để, bằng không tôi cũng không ở chung với một người u ám như cô ta đâu.

Hình như sau lần nổi bão đó xong, cô ta cũng không có gì khác cả, dù sao cô ta cũng không thường nói chuyện cho lắm. Chúng tôi đã quen bỏ qua cô ta rồi, nào có ai mãi đi quản cô ta đang làm gì đâu.

Nhưng… tối cái hôm Mỹ Ni chết đó, cô ta vẫn luôn ở phòng khách xem tivi. Trước đó cô ta không thường ngồi trong phòng khách cho lắm,


mà luôn tự giam mình trong phòng ngủ, nhưng tối hôm đó trông cứ như vẫn luôn đợi các anh vậy.

… Cô ta với Đồ Quý Sinh chẳng có tình cảm gì cả, trước đây Đồ Quý Sinh cho cô ta rất nhiều tiền boa cô ta vẫn hờ hững. Nhưng sáng sớm hôm đó cô ta thật sự khiến tôi khó hiểu lắm, chủ động tiếp cận đòi theo Đồ Quý Sinh về nhà, nhưng… như vậy có phải cô ta không có thời gian giết Mỹ Ni không?”

Hai người lại nói rất nhiều nhiều thứ nhỏ nhặt không đáng kể nữa, cuối cùng Clara nói đến nạn nhân Triệu Mỹ Ni lại không nhịn được mà khóc.

“… Thật ra Mỹ Ni rất muốn về nhà, cô ấy nói cha mẹ mình coi thường cái nghề này của cô ấy, cô ấy hiểu, cũng đang gom tiền muốn làm ăn nhỏ, nhưng không có cơ hội. Cô ấy cũng không thể về nhà được.” Clara cầm giấy mà Tam Phúc đưa cho mình nhưng vẫn dùng ống tay áo dụi mắt theo thói quen, vừa khóc vừa kể: “Nghề này của chúng tôi chính là như thế, ra ngoài làm công cũng không dám nói làm cái nghề này. Mỗi năm về nhà xách túi to túi nhỏ rất nở mày nở mặt, đều nói mình làm văn chức, nữ thư ký, chúng tôi rất biết bịa chuyện, bằng không sẽ bị cha mẹ biết, sẽ rất thảm.

Nhà Mỹ Ni nghèo lắm, cô ấy lại xinh đẹp, làm sao chịu ở lại nhà chịu khổ cho được? Học hành không được mà đầu óc cũng không tốt, lẽ nào sau này thật sự theo cha mình đi đánh cá chung hay sao? Da thì phơi đến đen sạm, vừa mệt vừa khổ. Cô ấy chỉ muốn sống một cuộc sống tốt, thích Vượng Giác xa hoa trụy lạc, tươi đẹp rực rỡ.

Nhưng vừa tiến vào cái nghề này đã không có cách nào khác. Sir, bản thân anh cũng quen với việc có tiền thì dễ sống rồi, làm sao chịu khổ được nữa, lẽ thường của con người mà. Nhưng Mỹ Ni thật sự cam lòng


chịu khổ, bây giờ cô ấy đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn, muốn đi học gì đó, còn báo vào lớp học ban đêm muốn học vi tính gì đó ấy.


Nhưng người nhà cô ấy không muốn nối lại quan hệ với cô ấy, mỗi lần đều ném đồ của cô ấy đi, chửi cô ấy thậm tệ. Cô ấy thật sự rất thảm, lần nào về đến nhà cũng khóc như mưa, tôi khuyên mãi cũng không được, chỉ có thể chửi cô ấy, cô ấy lại chê tôi dữ…”

Nói đến đây, đột nhiên Clara lại không nói tiếp được nữa, cô ta ôm mặt, chỉ nức nở bảo: “Sớm biết như thế tôi đã tốt với cô ấy hơn một chút rồi, cần gì cứ dữ với cô ấy mãi…”

 

Dịch Gia Di đi hỏi thăm rất nhiều người ở trên lầu dưới lầu, trước lầu sau lầu nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni, cuối cùng cũng trải nghiệm được sự vất vả của việc làm thám tử.

Hàng xóm láng giềng hoàn toàn không muốn phối hợp với phía cảnh sát điều tra án, cuộc sống đang yên đang lành, đột nhiên bên cạnh có người chết, vốn đã cảm thấy rất xui rồi, lại còn luôn bị người làm phiền, tâm trạng quả thật sẽ không tốt được.

Dịch Gia Di cũng chỉ có thể nhẫn nại, hòa nhã đặt câu hỏi mới miễn cưỡng có thể khai thác được chút ít, nhưng thường đều là tin tức vô dụng.


Cái gì mà Triệu Mỹ Ni thật sự là gái, cái gì mà thuê nhà ở khu cộng đồng này vừa đắt vừa phức tạp, oán trách và đồn đãi không đâu vào đâu, còn nhiều hơn thông tin hữu dụng.

Mà liên quan đến tiếng ầm ầm liên tục kia, mọi người hoàn toàn không có manh mối gì cả, có người nói có phải là máy giặt của nhà ai đó không, có người hỏi có phải cô bị ù tai không, còn có người nói có thể là xe hơi bên ngoài, gần đây bên này đường xá ồn ào lắm.

Vốn dĩ phương pháp chứng minh theo từng trường hợp phải tốn thời gian và phí sức lực để hỏi và tìm từng cái, còn phải sàng lọc từ mấy thông tin nhạt nhẽo và nhàm chán này.

Sau khi Dịch Gia Di trở về cục cảnh sát, kiểm tra vài lần vẫn cảm thấy đều vô dụng hết.

Cô chán nản dựa người lên lưng ghế, chú Cửu cười hỏi: “Sao thế, kỳ tài dũng mãnh, làm thám tử rồi, sau này phải trải qua cuộc sống như vậy đấy, điều tra, hỏi han, suy nghĩ, mở họp mãi không hết, còn phải bắt người nữa. Nhưng mấy thứ này vẫn chưa phải phiền nhất đâu, cô chỉ cần có thể an toàn không thiếu cánh tay không thiếu chân kéo dài đến khi về hưu, đó mới coi là may mắn.”

Dịch Gia Di cười khổ.

 

Mọi người lục tục trở về cục cảnh sát, đều mang theo rất nhiều thông tin hữu dụng, không chỉ dần làm phong phú tất cả những người có liên quan đến vụ án mà rất nhiều tuyến thời gian đều được móc nối lại với nhau.

Phương Trấn Nhạc dẫn mọi người mở họp, bổ sung thông tin.


Dịch Gia Di vừa xấu hổ vì mình không mang về thông tin hữu dụng, vừa cảm thán mọi người thật lợi hại.

Chỉ là trong quá trình trao đổi thông tin, Lưu Gia Minh vẫn luôn tích cực hoạt bát lên tiếng lại hiếm khi im lặng.

Khi đến phiên cậu ta chia sẻ lời khai có được khi hẹn gặp Đồ Quý Sinh, Phương Trấn Nhạc không nhịn được mà trêu chọc: “Sao hôm nay lại im ắng như vậy? Cậu như thế khiến chúng tôi cũng không dám đọc khẩu cung này đâu.”

Lưu Gia Minh quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, khó khăn mở miệng.

Manh mối của người nào lấy được cũng đều chứng minh suy đoán của Thập Nhất, chỉ có cậu ta là rớt mắt xích.

Tuy rằng đây là khẩu cung vô cùng quan trọng nhưng cứ cảm thấy trong lòng hơi hổ thẹn.

Cậu ta phải phủ định toàn bộ lời nói của mọi người trước đó.

 

“Khi Triệu Mỹ Ni tử vong, Tần Hồng Lương đang ở cùng Đồ Quý Sinh. Đồ Quý Sinh vô cùng khẳng định một điểm này, em đã xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần nhưng chỉ có được một đáp án.” Lưu Gia Minh nhìn Dịch Gia Di rồi lại quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc: “Tần Hồng Lương có bằng chứng ngoại phạm vô cùng hữu lực.”

 

Toàn bộ suy luận trước đó giống như xây lâu đài trên cát, nguy cơ trùng trùng.


Chú Cửu nhìn bộ dáng cúi mắt im lặng của Dịch Gia Di, cứ cảm thấy trông có vẻ hơi gầy yếu và thê lương.

Ông ta không đành lòng mà đi lên an ủi cô: “Cho dù đoán sai cũng không sao cả, làm thám tử không có khả năng mãi mãi không phạm lỗi, cô đã rất cố gắng rồi, rất không tồi…”

Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nở nụ cười, tận mắt nhìn thấy Tần Hồng Lương giết người nên cô cũng không hề dao động một chút nào cả, càng không tự mình phủ định như đám người chủ Cửu lo lắng.

Cô đã sớm đoán được nếu Tần Hồng Lương đã sắp xếp nhiều như thế, vậy khâu bằng chứng ngoại phạm này cũng không có khả năng để phía cảnh sát vừa hỏi là lộ tẩy ngay.

Nhưng đại khái cô cũng mang tâm lý may mắn, mong đợi Tần Hồng Lương thông minh ở mấy chỗ nhưng vài chỗ khác lại có sơ hở cực lớn.


Quả nhiên, một người vẫn luôn có tâm tư kín đáo sẽ không để các thám tử được như ý nguyện.

Sau khi hoan hảo hỏi Đồ Quý Sinh mấy giờ, từ đó nhắc nhở anh ta đi xem giờ, tăng sâu ký ức năm giờ bốn mươi phút sáng sao?

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vấn đề!

 

Mọi người tiếp tục thảo luận về vụ án, Dịch Gia Di lại xin chỉ thị của Phương Trấn Nhạc, chạy tới phòng khám nghiệm tử thi.

Cô đưa ra yêu cầu được ở với thi thể của nạn nhân Triệu Mỹ Ni một lúc.

Các đồng nghiệp trong cục cảnh sát thường nói chuyện với Dịch Gia Di cũng hơi hiểu mạch suy nghĩ phá án kỳ lạ của cô, Hứa Quân Hào không làm khó mà dứt khoát đồng ý.

Sau khi kéo thi thể của Triệu Mỹ Ni ra, thấy vẻ mặt của Dịch Gia Di nặng nề, sir Hứa còn vỗ lên vai cô, xác định trạng thái của cô vẫn ổn mới tiếp tục giải phẫu một thi thể khác.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin