THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 105:


Đối diện với thi thể của Triệu Mỹ Ni, Dịch Gia Di nhìn dòng chảy hình ảnh hết lần này đến lần khác.

Trong hình ảnh hiện trường hung án tối tăm, cô nhiều lần xác nhận động tác, tư thế, hình thể, âm thanh, đường nét kiểu tóc của hung thủ.

Sau nửa tiếng, Dịch Gia Di mới về văn phòng tổ B.

 

Toàn bộ thám tử nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của cô đều tưởng cô vì tình tiết vụ án tiến vào ngõ cụt mà buồn bã, đều nhao nhao mở miệng an ủi.

Vừa rồi Phương Trấn Nhạc đã gọi điện thoại cho sir Hứa, biết được thời gian tử vong của nạn nhân Triệu Mỹ Ni không có khả năng đoán sai.

Vì thời gian phát hiện ra thi thể cách thời gian nạn nhân tử vong quá gần nên xác suất xảy ra sai sót rất thấp.

Như vậy Đồ Quý Sinh quả thật chính là bằng chứng ngoại phạm của Tần Hồng Lương.

Hoàn thành màn phỏng vấn hôm nay, bọn họ cũng không thể không vòng về khởi điểm, xem xét và phân tích lại toàn bộ manh mối, cho dù là thám tử lâu năm cũng sẽ cảm thấy uể oải và phiền lòng.

“Cô vẫn ổn chứ?” Phương Trấn Nhạc có hơi lo lắng hỏi.

 

“Cảm ơn anh Nhạc, tôi không sao.” Dịch Gia Di lắc đầu, ánh mắt lập lòe nhìn Phương Trấn Nhạc rồi xin sự cho phép: “Anh Nhạc, tôi muốn đưa yêu cầu khám xét nhà của Đồ Quý Sinh.”

Phương Trấn Nhạc nhướn mày, anh vốn tưởng cô sẽ im lặng, sẽ uể oải, sẽ tự nghi ngờ mình và chán chường, còn đang nghĩ phải giúp cô


phấn chấn trở lại thế nào, nhưng không ngờ cô lại hừng hực ý chí chiến đấu như thế, lại... quật cường như thế.

“Đồ Quý Sinh có quyền từ chối, nếu anh ta từ chối, chúng ta phải xin cấp trên lệnh xét nhà, nhưng chúng ta vẫn chưa có bằng chứng cực kỳ thuyết phục ủng hộ suy luận của mình, cho nên đơn xin này rất có khả năng sẽ bị trả về.”

Phương Trấn Nhạc nhìn thẳng vào Dịch Gia Di, thấp giọng nói: “Phá án chính là như vậy, thường xuyên gặp phải quỷ đả tường, thất bại là tình trạng thường thấy.

Cô có thể đưa ra lời thỉnh cầu với Đồ Quý Sinh trước, cũng có thể làm thử nghiệm như vậy, nhưng cô phải biết mình có khả năng sẽ đối diện với hoàn cảnh thế nào.

Thập Nhất, cô biết mình đang làm gì, cũng có thể chấp nhận toàn bộ hậu quả được không?”

Ở trước mặt tình huống không rõ ràng, Phương Trấn Nhạc sẽ không khẳng định chắc chắn bất cứ một chuyện gì hết.

Đây là thói quen đã sớm dưỡng thành của một thám tử: Bất cứ suy luận gì trước khi được chứng thực một trăm phần trăm đều sẽ ôm thái độ nghi ngờ, đặt câu hỏi bào tận gốc rễ, thẳng đến khi toàn bộ chân tướng hoàn toàn hiện lên khỏi mặt nước mới thôi.

Cho nên anh vừa không từ bỏ tiếp tục lần theo những điểm khả nghi của Clara, cũng sinh ra nghi ngờ về chứng cứ ngoại phạm của Tần Hồng Lương.

Dịch Gia Di đưa ra yêu cầu được khám xét nhà của Đồ Quý Sinh, Đồ Quý Sinh có khả năng sẽ từ chối, cũng có khả năng không từ chối.


Nếu anh ta đồng ý, sau khi tra xét có khả năng sẽ phát hiện ra bằng chứng trung tâm, cũng có khả năng sẽ không phát hiện ra gì cả.

Có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, đây chính là hình thức vận hành của thế giới này, anh chỉ hy vọng khi Dịch Gia Di đối mặt với những kết quả không thể lường trước này vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã được.

Giống như lúc đầu kéo cô vào tổ trọng án, anh hy vọng cô vẫn có thể giữ được sự rạng rỡ và ấm áp cho dù thân ở trong bóng tối.

Anh muốn bảo vệ cô nhưng cô là một dã thú không bằng lòng ở dưới đôi cánh của người khác, anh chỉ đành mặc cho cô xông pha, chỉ là trước khi thả cô bay lên trời cao phải đảm bảo cô đã chuẩn bị sẵn sàng.


Dịch Gia Di nghiêm túc nghe xong lời của Phương Trấn Nhạc, cô hiểu rõ sự lo lắng của anh Nhạc, nghĩ tới biểu hiện và thái độ của mình hôm nay đại khái đã khiến toàn bộ đồng nghiệp của mình lo lắng rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhếch khóe môi để bản thân thoạt nhìn tốt hơn một chút, sau đó mới đáp một cách vô cùng nghiêm túc và kiên quyết: “Tôi biết, anh Nhạc, tôi muốn thử một lần.”

 

Phương Trấn Nhạc đồng ý với thư xin của Dịch Gia Di, nhưng cũng không để cô gọi điện thoại liên lạc với Đồ Quý Sinh.

Anh đích thân dẫn Dịch Gia Di và Lưu Gia Minh khá quen thuộc với Đồ Quý Sinh ra ngoài. Trên đường băng qua tiệm vàng còn mua một món trang trí là thiềm thừ vàng, sau khi bọc lại cẩn thận mới trực tiếp tới cửa hàng của Đồ Quý Sinh.

Dịch Gia Di thấp thoáng hiểu được ý tứ của anh Nhạc, cô ngượng ngùng bảo: “Anh Nhạc, thế này lãng phí quá.”

“Tôi phá án chưa bao giờ tính đến chi phí.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười an ủi với cô, cũng không nói thêm gì nữa.


Dịch Gia Di hiểu ý của anh Nhạc, anh đang nói với cô đây không phải là mua cho cô, cô không cần thấy áy náy hoặc cảm thấy có gánh nặng.

Anh hóa giải toàn bộ cảm xúc tiêu cực có khả năng sẽ sinh ra của cô, muốn cô thoải mái làm việc mà đừng quan tâm đến gì khác, chỉ cần xông pha đằng trước là được.

Đúng vậy, đối với toàn bộ thám tử tổ trọng án B, anh đều như thế.

 

Sự đánh đổi của Phương Trấn Nhạc đối vì tất cả mọi người đều không cầu báo đáp, thậm chí còn cự nự, không hy vọng người khác cảm thấy anh rất tốt, như thể lòng biết ơn của người khác sẽ khiến anh buồn nôn vậy.

Đúng vậy, anh cũng không làm gì cả, chỉ là dọn sạch chướng ngại cho mọi người, hết lòng ủng hộ… mà thôi.

 

Một thương nhân như Đồ Quý Sinh xu lợi chính là bản năng, chỉ cần là khách hàng thì chính là thượng đế của anh ta.

Phương Trấn Nhạc vừa vào tiệm đã đặt một đơn hàng.

 

Sau khi Đồ Quý Sinh nghe tin lập tức cười hì hì chạy từ trên lầu xuống, đích thân đón tiếp ông chủ bên mua, còn cực kỳ nhiệt tình dẫn ba người Phương Trấn Nhạc lên tầng hai.

Vẫn là bàn trà đó, vẫn là ghế ngồi đó, Lưu Gia Minh mở món quà thiềm thừ vàng tặng cho Đồ Quý Sinh.

Ngay khi Đồ Quý Sinh vừa cười vừa không hiểu các cảnh sát định làm gì thì Phương Trấn Nhạc mở miệng, vô cùng khách sáo đưa ra yêu cầu


của phía cảnh sát.

 

“Không phiền không phiền, tôi coi như mời các sir tới nhà mình làm khách thôi, cái này có liên quan gì đâu, phía cảnh sát phá án cần đến, tôi tuyệt đối cũng sẽ phối hợp!”

Đồ Quý Sinh lập tức đồng ý, đứng dậy định dẫn đám người Phương Trấn Nhạc về nhà.

Lúc này, Dịch Gia Di mượn điện thoại trong tiệm của Đồ Quý Sinh gọi cho anh Đại Quang Minh.

Theo lời đề đạt của sir Phương, hai kỹ thuật viên được điều tới giúp lấy bằng chứng và khảo sát.

 

Sau mười lăm phút, chị Diane của bộ phận giám định dẫn A Kiệt tới nơi, bắt đầu công tác khảo sát toàn bộ phương vị của ngôi nhà.

Phương Trấn Nhạc lo lắng nhìn về phía Dịch Gia Di: “Sợ không?” Sợ không tra ra được gì không?

Dịch Gia Di quả quyết lắc đầu, một đôi mắt không ngừng tìm kiếm trong nhà của Đồ Quý Sinh, cô là một con sói sắp tham gia vào trận chiến đấu.

Phương Trấn Nhạc mím môi, hình như cô vẫn luôn có dự tính trong lòng như vậy, luôn luôn tràn ngập sự tự tin đối với suy nghĩ của mình, rõ ràng ngày thường thoạt nhìn chỉ là một cô gái trẻ tươi sáng và hoạt bát mà thôi, nhưng lúc làm việc lại tràn ngập ý chí như vậy.


Anh quay đầu nghiêm túc quan sát nhà của Đồ Quý Sinh, bắt đầu suy luận hành động của Tần Hồng Lương vào hôm xảy ra vụ án đó.

Bắt đầu đặt giả thiết Tần Hồng Lương thật sự là hung thủ, cô ta chắc chắn sẽ rời khỏi nhà Đồ Quý Sinh, sau khi giết người lại quay về nhà anh ta.

Vậy cô ta có khả năng sẽ để lại dấu vết gì trong căn nhà này?

 

Về phần chứng cứ ngoại phạm của Tần Hồng Lương, là Đồ Quý Sinh nói dối bao che cho Tần Hồng Lương, hay là Tần Hồng Lương đã sử dụng quỷ kế đặc biệt gì đó để “bóp méo” ký ức của Đồ Quý Sinh?

Nghĩ ngợi một lúc, Phương Trấn Nhạc chuyển ánh mắt về phía phòng tắm.

Một người sạch sẽ đại khái sẽ tắm sau khi giết người chăng?

 

Nếu trên người cô ta vừa vặn dính một vài thứ trong nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni, liệu sẽ rơi trong nhà tắm chứ?

Nếu Tần Hồng Lương tự nhận mình không hề có sơ hở trong kế hoạch đổ tội cho Clara, vậy người ngông cuồng tự phụ này có khả năng sẽ để lộ dấu vết ở nhà Đồ Quý Sinh sau khi giết người.

Dù sao thì Đồ Quý Sinh chỉ là một người công cụ làm chứng cứ ngoại phạm, rất có thể cô ta cảm thấy phía cảnh sát hoàn toàn không có khả năng nghi ngờ đến chỗ anh ta.

Vừa định mở miệng mời kỹ thuật viên Diane khảo sát lại phòng tắm thì nghe thấy Dịch Gia Di mở miệng bảo: “Chị Diane, có thẻ khảo sát phòng tắm trước được không? Chủ yếu là chỗ lỗ thoát nước, bồn tắm, mấy chỗ có khả năng sẽ dính tóc khi nằm trong bồn tắm ấy…”

Phương Trấn Nhạc mím môi, tốt lắm, không cần anh mở miệng.

 

Diane kiểm tra lại toàn bộ những chỗ chi tiết ở hai bên trái phải và trước sau bồn tắm, cuối cùng phát hiện ra vài chỗ có phản ứng Luminol vô cùng nhỏ.

Cô ta dùng vài cây tăm bông lần lượt thấm nước cẩn thận hút đi những thứ bên trong rồi mới cho vào túi đựng vật chứng ổn thỏa.


“Tối nay có thể cho ra kết quả xét nghiệm nhóm máu, còn xét nghiệm DNA cụ thể vẫn phải đưa tới cơ quan chuyên nghiệp hơn, cần đợi một khoảng thời gian mới được.” Sau khi Diane giới thiệu với Dịch Gia Di xong lại vỗ nhẹ lên cánh tay cô, cười hỏi: “Còn có chỗ nào cần khảo sát lại không, cảnh sát Dịch?”

Lúc này Phương Trấn Nhạc đã đi đến bên phòng ngủ mà Đồ Quý Sinh nói đã cùng Tần Hồng Lương hoan hảo, ngẩng đầu quả nhiên phát hiện ra có một cái đồng hồ treo trên đầu giường, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Ánh mắt đo độ cao của chiếc đồng hồ, nghĩ đến hành động hỏi Đồ Quý Sinh thời gian của Tần Hồng Lương, đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh quay đầu định mở miệng.

Dịch Gia Di lại giành trước: “Chị Diane, có thể giúp tôi kiểm tra dấu vân tay trên đồng hồ được không?”

“Được chứ madam.” Diane vừa cười vừa gật đầu, sau khi cởi giày giẫm lên giường lại phát hiện chiều cao vừa vặn chạm được đến đồng hồ.

Dịch Gia Di quay đầu hỏi Đồ Quý Sinh: “Sau khi anh với Tần Hồng Lương về nhà anh có cho cô ta thời gian ở một mình trong phòng không?”

“Trong lúc tôi đi tắm thì có.” Đồ Quý Sinh nghĩ ngợi rồi bảo: “À, là cô

ấy cứ bắt tôi phải đi tắm.”

 

Mới đầu khi các thám tử vừa tới, Đồ Quý Sinh cũng không để ý cho lắm.

Nhưng bây giờ Diane phát hiện ra vết máu trong phòng ngủ, bản thân anh ta lúc tắm lại không hề bị thương, vậy vết máu đó chắc chắn là Tần


Hồng Lương mang tới.

 

Vừa nghĩ đến có khả năng là máu của người chết, cả người anh ta đã khó chịu thôi rồi.

Lúc này đã không cần yêu cầu của các thám tử nữa, anh ta cực kỳ cần các sir giúp mình kiểm tra khảo sát thật cẩn thận, mong tìm được toàn bộ những chỗ có liên quan đến nạn nhân, nếu như có thứ gì đó rơi ở đây cũng mời mang đi luôn đi.

Qua vài hôm… không, ngay ngày mai thôi! Anh ta phải mời chuyên gia tới tổng vệ sinh một lần, lại mời một thầy phong thủy tới từ từ giải xui.

“Trên đồng hồ không có dấu vân tay…” Diane đứng trên đầu giường nhíu mày: “Nhưng đằng sau dây cót có một sợi tóc dài màu đen… đáng tiếc không có nang tóc.”

Sau khi thu thập sợi tóc, Diane quan sát tư thế đứng thẳng chống tường của mình, đột nhiên có cảm giác gì đó, cô ta vội thu tay về, lại thu thập trên bờ tường gần đó.

Sau đó cười bảo: “Trên vách tường thu được vài dấu vân tay, tuy không rõ ràng bằng in dấu lên những vật thể nhẵn nhụi nhưng cũng đủ dùng để so sánh rồi.”

“Đồng hồ có dấu vết lau chùi trong hai ngày nay, trên các món đồ trang trí trên tường đó có rất nhiều bụi bám nhưng trên chiếc đồng hồ lại không có. Anh Đồ, gần đây anh có thuê người tới dọn dẹp nơi này không?” Diane đứng trên giường, nhìn xuống và hỏi Đồ Quý Sinh.

“Không có, tôi ăn cơm cũng ăn ở bên ngoài, một người độc thân như tôi cũng không ở nhà nấu cơm, một tuần tôi thuê người giúp việc tới dọn dẹp một lần, lần trước cách lần này được bốn ngày. Hơn nữa…” Đồ


Quý Sinh nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: “Nếu không yêu cầu thì người giúp việc sẽ không lau mấy thứ như đồng hồ và đèn treo… Lần trước người giúp việc tới làm việc, tôi cũng không nói, cái đồng hồ này chắc hẳn đã mấy tháng không ai lau rồi mới phải.”

“Chắc hẳn là Tần Hồng Lương lau rồi.” Dịch Gia Di ngẩng đầu nói.


“Tuy rằng dây cót phía sau đồng hồ đã bị lau qua, nhưng đại khái thứ này quá bẩn, dầu và bụi bám vào quá nhiều, cũng không được lau sạch sẽ, tôi thu thập được dấu vân tay trên một phần tư của nó, có lẽ có thể đưa ra so sánh.” Lúc Diane thu thập manh mối lần hai đã phát hiện ra đầu mối mới.

“Cảm ơn chị Diane.” Đôi mắt của Dịch Gia Di càng ngày càng sáng, ánh mắt nhìn Diane cũng tràn ngập vẻ mừng rỡ.

Diane nở nụ cười, quay đầu lại càng cố gắng tiếp tục thu thập chứng cứ. Sau vài phút, cô ta xác định những manh mối có thể phát hiện được trên đồng hồ trên cơ bản đã tới cực hạn rồi, lúc này mới xuống khỏi giường.

Dịch Gia Di dựng ngón cái với cô ta, lại đưa ngón cái qua đỉnh đầu ý bảo sự khen ngợi còn cao hơn cả ngón cái, Diana lập tức bật cười.

Dịch Gia Di thu ngón cái lại, quay đầu lén lút gật đầu hài lòng với với Phương Trấn Nhạc.

Anh giơ năm ngón tay ra với cô, Dịch Gia Di đi qua vỗ một cái lên, hai người hiểu ý mà cười, đi ngang qua vai, quay đầu tiếp tục quan sát căn phòng này và tìm kiếm manh mối mới.


Phương Trấn Nhạc lại nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc, tối đó Tần Hồng Lương còn có hành động dư thừa nào nữa không.

Muốn lén lút rời đi không để Đồ Quý Sinh biết, lúc đi thì dễ nhưng lúc về còn cần chìa khóa.

Anh lập tức mở hai mắt, quay đầu nhìn chằm chằm vào Đồ Quý Sinh, lại thấy Dịch Gia Di cũng đã đi đến bên cạnh anh ta, quả nhiên một giây sau cô mở miệng mời A Kiệt tới giúp Đồ Quý Sinh thu thập dấu vân tay hoặc dấu vết khác có khả năng để lại trên chìa khóa.

Phương Trấn Nhạc nghiêng đầu cười bất đắc dĩ, có phải sau này anh có thể khoanh tay ngây người lúc điều tra vụ án, thậm chí là lén nhàn rỗi uống trà rồi không?

Chỉ cần giao công việc cho Dịch Gia Di là đủ, anh hoàn toàn không cần lo nghĩ nhiều thêm.

Dạy dỗ đồ đệ xong, tiếp theo đây sư phụ nên dưỡng già thế nào đây?

 

Lưu Gia Minh đứng phía sau nhìn anh Nhạc mang vẻ mặt nhẹ nhõm rồi lại nhìn Dịch Gia Di nhíu mày di chuyển khắp nơi, sau đó lại nhìn đồng hồ, bồn tắm và chìa khóa, điều này có nghĩa… Tần Hồng Lương đã từng chỉnh giờ cho nên năm giờ bốn mươi phút sáng mà Đồ Quý Sinh nhìn thấy, thật ra là thời gian bị Tần Hồng Lương làm giả?

Trên thực tế, Đồ Quý Sinh hoàn toàn không thể kéo dài mà là một người đàn ông ra siêu nhanh, khi bọn họ hoan hảo kết thúc thật ra mới khoảng năm giờ thôi?

Sau đó Tần Hồng Lương lén chạy ra ngoài giết người, sau khi trở về tắm trong bồn tắm, sau đó về giường tiếp tục nằm ngủ, giả bộ như chưa từng rời đi?


Nhưng, sau khi xong việc Đồ Quý Sinh sẽ ngủ say như vậy sao? Tần Hồng Lương rời đi khoảng một tiếng cũng không biết?

Ngay khi Lưu Gia Minh đang nghi ngờ một điểm này thì Dịch Gia Di đi đến bên cạnh Đồ Quý Sinh, mở miệng nói: “Lát nữa anh tốt nhất vẫn nên theo chúng tôi về cục cảnh sát.”

“Madam nói vậy là có ý gì? Tôi là người vô tội mà! Tai bay vạ gió, không liên quan gì đến tôi!” Đồ Quý Sinh quả thật muốn khóc.

Trước đó anh ta còn có tâm tình khoe khoang đồ đạc của mình với các thám tử, nhưng bây giờ thật sự chẳng còn lòng dạ gì nữa.

Anh ta rất thảm.

 

“Anh có khả năng đã bị chuốc thuốc, theo chúng tôi về cục cảnh sát, mời bác sĩ của chúng tôi lấy máu của anh giúp xét nghiệm sẽ tốt hơn.” Dịch Gia Di nói với vẻ chân thành, cố gắng khiến vẻ mặt của mình trông ôn hòa, đừng dọa sợ anh ta.

“Được, được, khi nào chúng ta đi? Bây giờ đi luôn có được không?” Đồ Quý Sinh rất vội.

“Anh bằng lòng giao nhà cho chúng tôi điều tra thì đương nhiên là được rồi.” Dịch Gia Di nhướn mày đáp.

“Được được.”Bây giờ Đồ Quý Sinh nào còn quan tâm đến nhà với không nhà gì nữa, căn nhà này cũng chỉ hận không thể cho một mồi lửa đốt rụi ngay. Làm thương nhân rất chú trọng vào phong thủy, làm sao lại đụng phải loại chuyện này cơ chứ.


“Vậy Gia Minh, cậu dẫn anh Đồ về cục cảnh sát, mời sir Hứa giúp sắp xếp xét nghiệm nước tiểu và máu.” Phương Trấn Nhạc nói.

“Vâng anh Nhạc.” Lưu Gia Minh dẫn Đồ Quý Sinh định đi. “Gia Minh.” Phương Trấn Nhạc lại gọi cậu ta lại.

“Anh Nhạc, anh nói đi.”

 

“Bên tôi sẽ lập tức nhờ các đồng nghiệp ở bộ phận giám định so sánh dấu vân tay của Tần Hồng Lương, lấy dấu vân tay của cô ta phát hiện được trên đồng hồ, vết máu của nạn nhân Triệu Mỹ Ni phát hiện được trên bồn tắm, và suy đoán của Thập Nhất làm cơ sở, nghi ngờ đối với Tần Hồng Lương cũng được xác lập.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin