THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 98:


Lúc ăn tối, mọi người khó tránh khỏi lại thảo luận xem rốt cuộc hung thủ là ai, lại thảo luận về chị gái của nạn nhân Triệu Mỹ Ni, cũng thảo luận về chị Vân, đủ các loại lý do kỳ ảo đều suy đoán đến, cuối cùng vẫn rơi lên người Clara bị hiềm nghi lớn nhất.

Mang theo lòng tò mò này, người nào cũng nhồm nhoàm nhanh chóng ăn xong bữa tối, sau đó buông đũa trực tiếp vòng đến đường Portland.

Lần này gõ cửa cuối cùng cũng có người ra mở, người mở cửa là một cô gái cao lớn tóc đen, không phải Clara tóc nâu đỏ mà là bạn cùng phòng Tần Hồng Lương của cô ta.

Dịch Gia Di có hơi thất vọng, cô nóng lòng muốn được nhìn thấy Clara “sơ hở chồng chất” xem có phải là hung thủ hay không.

Đứng sau lưng chú Cửu, Dịch Gia Di thở dài ngẩng đầu, nhìn xuyên qua khe cửa thấy: Tần Hồng Lương cao lớn, vai rộng.

Đột nhiên cô nhớ tới trong ba cô gái có dáng người cao ráo trong ảnh cũng có Tần Hồng Lương này, vì thế ánh mắt lại chuyển lên vóc dáng của cô ta.


Ánh mắt lướt qua tứ chi và thân người của Tần Hồng Lương, Dịch Gia Di cố gắng hồi tưởng lại cái bóng cắt lòng dạ độc ác mà mình đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh đó.

Sau đó cô phát hiện ra, cho dù quần áo mà Tần Hồng Lương đang mặc lúc này khá rộng rãi, nhưng khi di chuyển vẫn có thể nhìn ra cơ bắp săn chắc dưới ống tay áo và quần.

Chúng hoàn toàn đồng nhất với trong dòng chảy hình ảnh.

 

Dịch Gia Di lập tức nín thở, chợt nghĩ liệu rằng cô ta và Clara đều có dáng người cao ráo, cơ bắp săn chắc hay không, ví dụ như hai người bạn cùng phòng cùng nhau học nhảy hoặc là tập gym.

Nhưng một giây sau, Dịch Gia Di đã đánh tan suy nghĩ này ngay. “Leng keng.”

“Leng keng leng keng…” Âm thanh này!

Trong dòng chảy hình ảnh, cô đã nghe thấy âm thanh như vậy, khi ấy đoán có lẽ là chìa khóa.

Đây là âm thanh phát ra khi Tần Hồng Lương nhường đường, mời mọi người vào cửa.

Lông tơ khắp người Dịch Gia Di đều dựng đứng hết lên, bước qua cửa một cách cứng ngắc, khi đi ngang qua Tần Hồng Lương, ánh mắt của cô nhìn xuống, trông thấy một chùm chìa khóa treo ở lưng quần bên hông cô ta.


Ở thời đại này rất nhiều người có thói quen treo chìa khóa ở lưng quần, rõ ràng Tần Hồng Lương cũng là một trong số đó.

Đi vào phòng, Dịch Gia Di vẫn dỏng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe.

 

Sau nhiều lần cân nhắc và phân biệt, cô đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm âm thanh này tuyệt đối giống như y đúc với tiếng cô đã nghe trong dòng chảy hình ảnh.

Quan sát kỹ càng lại đường nét cơ thể của Tần Hồng Lương, nghe giọng nói của cô ta khi nói chuyện với anh Tam Phúc, Dịch Gia Di dần xác định…

Hung thủ chính là Tần Hồng Lương!

 

 

Sau khi đứng trong phòng, Dịch Gia Di nhìn Tần Hồng Lương rót cho mỗi người một cốc nước rồi mới gõ cửa phòng của Clara, trong lòng chợt lạnh lẽo.

Tần Hồng Lương là bạn cùng phòng của Clara, người cùng ra cùng vào một phòng mỗi ngày lại là một hung thủ giết người.

Còn là kẻ ác đổ tội oan cho mình… Clara chắc chắn có thể nói là dẫn sói vào nhà rồi.

“Đòi mạng à? Đợi tí xem nào.” Clara phát ra tiếng mất kiên nhẫn từ trong phòng.

Tần Hồng Lương quay người nói với vẻ ngại ngùng: “Clara mới dậy, đang rửa mặt trang điểm, có khả năng phải đợi một lúc nữa.”


Vẻ mặt này ôn hòa bao nhiêu, hiền lành bao nhiêu, hoàn toàn khác với hình tượng vô cùng hung ác trong tưởng tượng của Dịch Gia Di.

Căn phòng này thật sự quá nhỏ, mấy người đàn ông cao lớn đứng vào đã lấp chật kín phòng.

Chú Cửu và Gary dứt khoát không vào cửa mà trực tiếp quành hướng khác hỏi thăm hàng xóm và ông bác quản lý nhà dưới lầu, xem tối qua có nhìn thấy người nào trở về vào khoảng sáu giờ hoặc là ra ngoài lúc bốn, năm giờ không.

“Có thể hỏi riêng cô vài câu trước được không?” Tam Phúc vòng qua bàn trà, khó khăn ngồi xuống cái ghế sô pha thấp.

“Thưa sir, mời cứ hỏi.” Giọng nói của Tần Hồng Lương khá trung tính.

“Cô và Triệu Mỹ Ni, Clara đều là bạn tốt, cùng làm việc ở club đêm Đại Lệ Viện đúng không?” Tam Phúc lấy một quyển sổ ra, vừa hỏi vừa ghi chép.

“Đúng vậy, chúng tôi được tuyển vào làm cùng một năm sau khi Đại Lệ Viên sửa chữa và nâng cấp lớn, tôi là dancer, Mỹ Ni và Clara phụ trách tiếp rượu.”

“Thuận tiện hỏi một chút là thể loại nào vậy?” Tam Phúc lại hỏi. “Múa cột.” Tần Hồng Lương cúi mắt cười không rõ ý.

Vì múa cột cho nên sức ở cánh tay và chân đều rất mạnh.

 

Trả lời xong, Tần Hồng Lương nhìn thấy Dịch Gia Di đi đến cửa một căn phòng mới cười hỏi: “Madam, đó là phòng của tôi, cô muốn xem sao?”

“Có được không?” Khi Dịch Gia Di đối diện với Tần Hồng Lương đã thu ghém toàn bộ cảm xúc, giả bộ tùy tiện hỏi.

“Tôi vẫn chưa dọn dẹp nên hơi bừa.” Tần Hồng Lương nở nụ cười, mềm mại từ chối yêu cầu của Dịch Gia Di.

Dưới tình huống chưa có lệnh xét nhà, bị công dân từ chối cũng không thể cưỡng chế lao vào, bằng không bị báo cáo cũng rất phiền phức.

Tuy Dịch Gia Di rất muốn vào trong xem thử nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cô quay người vừa quan sát những khu vực khác trong căn nhà vừa lén lút nhìn Tần Hồng Lương.

Dường như hung thủ đã sớm dự liệu được toàn bộ chuyện sẽ xảy ra, dắt mũi các thám tử đi, chơi các thám tử quay vòng vòng, còn có thể ngồi


ở đó mà không hề sợ hãi gì, cố làm ra vẻ vẻ mặt vô tội, thật khiến người run sợ.

Dịch Gia Di không nhịn được mà vừa đánh giá căn phòng nhỏ vừa nhìn trộm Tần Hồng Lương, đoán còn có những thông tin và nội dung nào là đối phương tỉ mỉ sắp xếp sẵn, cố tình thể hiện cho các thám tử nhìn.

Đến một khắc này, bản thân cô mới trải nghiệm được mình thân là thám tử, rốt cuộc sẽ gặp bao nhiêu tình huống không thể đoán trước và kẻ gian khó có thể đối phó.

Con đường này còn gian khó và đáng sợ hơn tưởng tượng của cô nhiều.

Nếu như năng lực mà cô sở hữu là năng lực của siêu nhân vậy thì tốt rồi. Khỏi cần đấu trí nhiều như thế, cứ trực tiếp trừng mắt bắn thủng Tần Hồng Lương rồi kết án tại chỗ là xong.

Đáng tiếc, không thể dùng cách đơn giản và thô bạo như thế được, thật gay go quá.

“Gần đây cô có phát hiện ra chỗ nào khác thường ở Triệu Mỹ Ni và Clara không?” Tam Phúc hỏi tiếp.

“Hình như cũng không có gì… chỉ là sáng sớm hôm qua Mỹ Ni và Clara cãi nhau một trận, nhưng hai chị em bọn họ luôn như thế, thường xuyên cãi nhau, ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ, mọi người cũng quen rồi, dù sao qua vài ngày nữa bọn họ cũng làm hòa thôi.” Tần Hồng Lương giả bộ vô ý trả lời.

Dịch Gia Di quay lưng với cô ta, trừng mắt nhìn ấm nước trước mắt, hơi nhíu mày lại.


Ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ, rõ ràng là đang khiến anh Tam Phúc hiểu lầm, khiến các thám tử cảm thấy nạn nhân với Clara bất hòa, đào hố cho Clara, tạo động cơ giết người cho cô ta.

“Tối hôm qua khi tạm biệt Triệu Mỹ Ni, có chuyện đặc biệt gì đó đã xảy ra không? “Tam Phúc hỏi tiếp.

“Hình như không có, khi ấy Mỹ Ni đang làm gì, thật ra tôi cũng không rõ lắm.” Tần Hồng Lương nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới đáp.

Dịch Gia Di quay người, mặt hướng về phía những lọ gia vị được xếp dựa theo kích cỡ phía trên bồn rửa bát.

Tần Hồng Lương không có khả năng không biết rõ, nếu cô ta là hung thủ, đương nhiên khi vạch kế hoạch muốn giết Triệu Mỹ Ni không có khả năng không biết lúc tạm biệt cô ta đang làm gì.

Từ trong lời của Tần Hồng Lương, Dịch Gia Di nắm bắt được càng ngày càng nhiều hành tung của cô ta, cũng càng lúc càng xác định thân phận hung thủ của cô ta.

Quỹ đạo hành động và sự thận trọng của đối phương trong vụ án này cũng dần dần phác họa thành hình trong đầu cô.

Ánh mắt của Dịch Gia Di hơi nặng nề, liếc qua sáu cái chai nhỏ cách nhau một khoảng chỉ bằng một móng tay, hoặc là sáu cái chai xếp liền kề, tai cô vẫn tập trung vào cuộc đối thoại giữa Tam Phúc và Tần Hồng Lương.

“Tối hôm qua Clara có ở nhà với cô không?” Tam Phúc tiếp tục.

 

“Ừm, ngược lại không có.” Tần Hồng Lương có hơi ngại ngùng tránh tầm mắt, sau đó mới tiếp tục đáp: “Thật ra tôi cùng bạn trai tôi tới nhà


anh ấy, sau đó ngủ ở nhà anh ấy đến chiều, chúng tôi lại cùng nhau đi dạo phố và ăn cơm, hơn một tiếng trước mới về thôi. Ồ sir, các anh định nói chuyện với Clara, còn liên quan đến Triệu Mỹ Ni nữa, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tam Phúc quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng của Clara vẫn đóng kín, nếu không phải xác nhận toàn bộ cửa sổ của phòng này đều bị khóa bằng song sắt chống trộm thì anh ta thật sự nghi ngờ Clara đã bỏ trốn.

Không muốn đánh rắn động cỏ, cũng muốn trông thấy vẻ mặt chân thật nhất của người bị thẩm vấn dưới các loại câu hỏi được đề ra, cho nên Tam Phúc không trả lời câu hỏi của Tần Hồng Lương, ngược lại hỏi: “Hôm nay khi cô về nhà, Clara có ở nhà không?”



Tần Hồng Lương quay đầu, cũng liếc mắt nhìn cửa phòng của Clara rồi gật đầu nói: “Có.”

“Ở nhà có chỗ nào kỳ lạ không? Hoặc là hôm nay Clara có điểm nào khác thường không?” Tam Phúc tiếp tục truy hỏi.

Tần Hồng Lương bày ra vẻ mặt bắt đầu trở nên căng thẳng, ánh mắt quan sát xung quanh, lại khẩn trương siết nắm tay lại.

Dịch Gia Di quay đầu nhìn tay của Tần Hồng Lương, một, hai… sáu.

 

Cho dù Tần Hồng Lương biểu diễn động tác siết tay khẩn trương cũng nắm đến sáu cái.

Đây là thói quen sao? Hay là một loại nghi thức?

 

Tần Hồng Lương bị người của tà môn gì đó lừa, thông qua một vài hành vi nào đó để đạt được một loại mục đích kỳ lạ nhất định sao?

Hay là có nguyên nhân khác?

 

Rốt cuộc sáu có chỗ nào đặc biệt?


“Hình như không có chỗ đặc biệt nào thì phải? Tôi… tôi cũng không để ý cho lắm, sir…” Giọng nói của Tần Hồng Lương trở nên ngập ngừng.

“Không sao, cô cứ nghĩ, sau đó lại nói.” Tam Phúc hoàn toàn bị Tần Hồng Lương lừa, thậm chí còn bắt đầu an ủi cô ta.

Ngón tay của Dịch Gia Di nhẹ nhàng đè lên mặt bàn trước mặt, nghe lời của Tần Hồng Lương, cố gắng phân tích tính cách và logic hành động của người này.

Hung thủ vô cùng gian xảo, tuy đang cố gắng dẫn dụ các thám tử nghi ngờ Clara nhưng lại càng chú ý bảo vệ bản thân hơn, cũng không tùy tiện khua tay múa chân, cũng sẽ giả bộ thành người không liên quan đến vụ án này, giải phóng ra tin tức vô tội “cô ta chỉ lo sống cuộc sống của mình, cũng không quan tâm đến nạn nhân đến vậy.”

Hình tượng của Tần Hồng Lương cũng dần dần đầy đủ và lập thể hơn trong đầu Dịch Gia Di.

Đúng lúc này, có vẻ như cuối cùng Tần Hồng Lương cũng nghĩ ra chuyện gì đó mà mở miệng nói: “Trước đây chúng tôi tan làm vào sáng sớm, Clara thường ngủ đến trưa mới dậy, nhưng hình như hôm nay cô ấy ngủ thẳng đến khi tôi về. Hơn nữa sau khi tỉnh có vẻ vẫn chưa ngủ đủ, trông gắt ngủ lắm, còn nóng tính hơn cả trước đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy sir?”

Tam Phúc vừa nghe được câu này đã lập tức quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt “Nhìn đi! Sự việc đã rõ ràng rồi. Clara này chắc chắn có vấn đề, sở dĩ chưa ngủ đủ đương nhiên là vì tối qua chạy ra ngoài giết người nên thiếu ngủ rồi.”


Dịch Gia Di cúi đầu, ánh mắt rơi lên tủ giày ở cửa.

 

Tần Hồng Lương thật sự gian xảo nhưng tính mục đích của cô ta mạnh, khó tránh khỏi sẽ luôn làm ra một vài chuyện dư thừa, chỉ cần chú ý đến một điểm “Tần Hồng Lương là hung thủ” này sẽ phát hiện ra hành vi của người này chỗ nào cũng đáng nghi.

Bây giờ nói không chừng trong lòng cô ta còn đang cười, còn có khả năng kiêu ngạo cảm thấy mình là người thông minh nhất và lợi hại nhất trên toàn thế giới, cảm thấy mình không có sơ hở, khoa trương đến mức chỉ hận không thể cười điên cuồng ba tiếng đi?

Nghĩ đến mấy chuyện này, lại nhớ đến hình ảnh Tần Hồng Lương giết người tàn nhẫn mà mình đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh, còn có vết thương khiến người nhìn thấy mà ghê rợn trên thi thể của Triệu Mỹ Ni, Dịch Gia Di mím môi, có một loại cảm giác khó chịu vì nghề nghiệp của mình bị coi thường.

Đáng tiếc, bây giờ phía cảnh sát hoàn toàn không có chứng cứ, Dịch Gia Di chà sát ngón tay, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Tiếp theo đó, Tam Phúc lại hỏi Tần Hồng Lương vài câu.

 

Hình như Tần Hồng Lương cảm thấy chuyện mà mình làm và lời mà mình nói đã đủ đạt được mục đích nên không làm thêm chuyện vẽ rắn thêm chân nữa, chỉ quy củ nói vài chuyện lặt vặt, không ngừng giảm thấp độ đáng nghi của mình xuống, thể hiện bản thân là người qua đường “vô tri” và “mơ hồ.”

Tam Phúc dường như cũng không nghi ngờ quá nhiều, sau khi mời Tần Hồng Lương ký tên lên ghi chép, anh ta đứng dậy đi đến cửa phòng Clara và gõ cửa dồn dập.


Dịch Gia Di vốn ngồi bên cạnh Tam Phúc, đổi góc nhìn quan sát những thứ được sắp xếp chỉnh tề trong kệ tủ thấp của tivi. Tam Phúc đi như vậy khiến trên sô pha chỉ còn lại cô và Tần Hồng Lương.

Phương Trấn Nhạc từ đầu đến cuối đều dựa vào cửa, dùng đôi mắt quan sát vẻ mặt của Tần Hồng Lương, trong quá trình Tam Phúc thẩm vấn, anh phân tích xem nội dung và ngôn ngữ truyền tải từ vẻ mặt của cô ta có đồng nhất với lời tường thuật hay không.

Anh không dễ dàng bị bất cứ người nào dẫn dắt, cũng tuyệt đối không kết luận đơn giản, ở giai đoạn này chỉ có không ngừng tìm kiếm thông tin, bổ sung càng nhiều chi tiết nhỏ nhặt hơn cho vụ án, xây dựng một mạng lưới manh mối khổng lồ ở trong đầu.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin