Chương 67: Luyện bắn
Chú ý đến mức độ gập cong của cánh tay, ngón tay cái bên phải không được để tay trái chặn… bằng không sẽ gặp vấn đề giật họng súng, khiến cổ tay bị thương…
Trước khi Dịch Gia Di bắn, cô đứng vào vị trí bắn, trong đầu không ngừng hiện ra những điều đã học khi tra tài liệu trước đây, lẩm bẩm và không ngừng sửa đúng toàn bộ tư thế, kiểm tra lại tất cả lỗi sai có khả năng sẽ gặp phải.
May mắn thay, cô vừa mới tốt nghiệp không lâu, ký ức của cơ thể về quá trình cần mẫn rèn luyện kỹ thuật bắn súng khi đi học vẫn còn, cô vừa đứng vào vị trí đã không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Bây giờ kiến thức lý thuyết đã có, sau khi tiến hành điều chỉnh ký ức cơ thể một phen, cô cảm thấy mình có lẽ cũng không phải hoàn toàn không được.
Mặc dù cô cảnh sát trẻ vô cùng lo lắng, nhưng sĩ quan Alison đứng cách đó không xa lại rất hài lòng về cô, lớn lên xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng lễ phép, mặc đồ bảo hộ rất tiêu chuẩn, không tùy tiện bắn, không ngừng kiểm tra tình trạng của bản thân, thật sự ngoan đến mức khiến lòng người mềm nhũn, muốn bảo vệ cô!
Dịch Gia Di đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, cuối cùng cũng muốn bắn phát súng đầu tiên.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cơ bắp và sức mạnh của lòng bàn tay, cổ tay, cánh tay, vai, hông và chân, kiểm tra mắt thuận, ngắm đúng, giữ vững họng súng, chú ý đến khẩu quyết ngón tay “chỉ có chín chứ không có một” rồi từ từ bóp cò…
Sau khi trải qua một khoảng thời gian tự do không chịu lực, ngón tay cuối cùng cũng cảm giác được lực cản rõ ràng, cò súng sẽ mang theo động lực đẩy lên viên đạn, nín thở, phát lực đều!
“Bằng!” Viên đạn bắn ra, nhanh chóng xuyên qua không khí, phụt một tiếng bắn thủng bia ngắm.
Huấn luyện viên nhìn chằm chằm rồi đột nhiên cười lớn, giơ hai bàn tay to như quạt hương bồ vỗ bôm bốp.
Mà Dịch Gia Di vẫn chưa kịp nhìn tâm bia, cô vẫn tuân theo quy tắc bắn súng, ngón trỏ đặt trên cò súng, cùng với lực đẩy cò súng về lại vị trí cũ từ từ hoạt động, cho đến khi nghe thấy tiếng click rõ ràng của cò súng về lại vị trí mới lại hít thở và buông lỏng ngón tay của mình.
Đến lúc này, cô rốt cuộc mới có thời gian ngẩng đầu lên, muốn xem mình đã bắn được bao điểm.
Những người đến chỗ Alison luyện súng đều là cảnh sát cầm súng của lực lượng cảnh sát, người làm nghề này hormone nam tính vô cùng dồi dào, cho dù là nữ cảnh sát cũng tràn đầy khí thế anh hùng, mặc dù những người này trông có vẻ tính cách cũng không tồi nhưng chắc chắn quật cường từ trong xương cốt.
Ngược lại chưa chắc đã khó hòa đồng, nhưng nhất định không phải đặc biệt ngoan, tóm lại không phải không thích mặc đồ bảo hộ thì chính là ngông cuồng, kiêu ngạo, không chịu quản giáo.
Ở đây nhiều năm như vậy, Alison chưa từng gặp một học viên nào nghiêm túc, khiêm tốn, luôn theo sát từng bước và không hề làm loạn như Dịch Gia Di.
Nhìn thấy nữ cảnh sát nhỏ nghiêm túc thực hiện thao tác khôi phục vị trí cò súng, sự tán thưởng của cô ta dành cho nữ cảnh sát trẻ này đã lên đến đỉnh điểm, khi ánh mắt cô nhìn qua để xin chỉ dẫn và nhận xét, những lời khen ngợi và động viên cứ thế tuôn ra ào ào như không cần tiền.
Động tĩnh khó tránh khỏi có hơi lớn, thu hút ánh mắt của rất nhiều người, bọn họ không khỏi thò đầu tới hỏi.
“Xin phối súng hả?”
“Qua đây bắn lần đầu tiên sao?”
“Bao điểm thế?”
Vì là lần đầu tiên luyện súng, không nên luyện tập quá độ vì thế Dịch Gia Di cũng không luyện quá lâu đã chạy về tổ B, muốn tiếp tục làm nốt công việc cuối cùng trong vụ án giết người ở KTV.
Mới đi đến gần cửa văn phòng, còn chưa đợi thò người vào lại đột nhiên nghe thấy Lưu Gia Minh nhắc đến cái tên “Thập Nhất” này, Dịch Gia Di theo bản năng dừng bước chân.
“Thập Nhất đã vào tổ trọng án được bao lâu rồi á.” Lưu Gia Minh khua tay, tiếp tục cười bảo: “Anh Tam Phúc, anh đang suy nghĩ lung tung gì thế?”
“Tôi thấy bây giờ anh Nhạc thật sự rất có ý đào tạo trọng điểm Tiểu Thập Nhất.” Tam Phúc nói xong lại thở dài.
“Lúc trước người nào trong chúng ta vừa mới vào tổ không phải được anh Nhạc đào tạo riêng, người mới thì coi sóc hơn một chút cũng rất bình thường mà.” Gary cũng mở miệng.
“Cậu tò mò thì cứ đi hỏi thẳng đi, ở đây đoán mò thì được gì?” Chú Cửu liếc mắt nhìn đám người trẻ tuổi giống như đã nhìn thấu tất cả.
“Loại chuyện này nào có hỏi được hả chú, chúng ta là thám tử viên, dựa vào đôi mắt, dựa vào suy luận, còn có thể không nhìn rõ được hay sao?” Tam Phúc lắc đầu.
“Vậy cũng chịu thôi, sir Phương vẫn luôn rất công bằng, tôi tin cậu ta.” Lâm Vượng Cửu lại mở miệng.
“Chú Cửu, chút bớt nói vài câu đi.” Lưu Gia Minh nhỏ giọng kéo Lâm Vượng Cửu.
“Để xem sao đã.” Tam Phúc gãi huyệt Thái Dương, loại chuyện như thăng chức này thật sự rất phiền phức.
Dục vọng khó mà kiềm chế, chưa biết lại khiến người thấp thỏm. Gia Di đứng ngoài cửa cắn chặt răng cúi đầu.
Lúc này đi vào chắc chắn không ổn nên cô dứt khoát quay mũi chân, vòng về phía văn phòng hỗ trợ hành chính trên tầng.
Quả nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy chị Nhân đang bán mạng chỉnh sửa văn kiện, vừa uống Hồng Trà Bá Tước của chị ta, thi thoảng còn thở dài một tiếng, cũng không biết là thở dài vì trà quá ngon hay là than thở vì công việc quá nhiều nữa.
“Chị Nhân, để em giúp chị sắp xếp văn kiện nhé.” Dịch Gia Di đi đến đối diện với chị Nhân, ngồi vào vị trí mà trước kia cô thường ngồi, cười bảo.
Nghe nói người mới bên chị Nhân đã được quyết định xong, chỉ là vẫn chưa đến nhậm chức, cô cũng chỉ có vài ngày này còn có thể tới đây ngồi, sau này có tới nữa cũng không còn ghế của cô nữa.
“Khách quý tới cửa kìa.” Chị Nhân cười tươi như hoa nở, vội lấy một tách trà nhỏ khác, rót một cốc cho Dịch Gia Di, lại bưng điểm tâm hôm nay tới giới thiệu cho cô: “Đây là cửa hàng mà chị mới tìm được đấy, làm điểm tâm nhỏ không ngọt cho lắm nhưng rất thơm, em nếm thử đi.”
“Cảm ơn chị Nhân.” Dịch Gia Di lấy văn kiện qua, liếc mắt nhìn đã biết phải để trong thùng nào, sau khi nhập được hai phần mới lấy một miếng bánh táo đỏ từ trong đĩa nhỏ mà chị Nhân đưa qua.
Hương thơm đặc biệt của táo đỏ trôi vào trong khoang miệng, cảm giác mềm mại mịn màng, phối với vị sau thơm ngọt của trứng rán, quả đúng là mỹ vị.
Chị Nhân làm hết nửa đời ở cục cảnh sát thì cũng nếm trà chiều hết nửa đời người, ở phương diện này chị ta chắc chắn chính là chuyên gia.
“Cuối cùng cũng giãn được mặt ra, là ai bắt nạt cô cảnh sát nhỏ của chúng ta thế?” Chị Nhân đặt công việc xuống, ngồi nghiêng người trên ghế, lập tức buôn chuyện.
Vừa rồi Dịch Gia Di vào cửa, chị ta nhìn ra được, sắc mặt này cũng khác với trước đây lắm nha!
Suy nghĩ chợt thay đổi, chị ta lại mở miệng hỏi: “Có phải là đám đàn ông thối ở tổ trọng án đó không?”
Dịch Gia Di không muốn nói xấu về đám người anh Tam Phúc, thật ra thì từ lúc vào tổ trọng án cho tới nay, bọn họ đều rất quan tâm cô. Trước đây lúc bắt hung thủ trong vụ chặt xác ở phố Ferry, anh Tam Phúc lo lắng cô bị thương mà từ bỏ cơ hội vào bắt hung thủ lập công, đặc biệt kéo cô trốn dưới cửa sổ, rất bảo vệ cô.
Vì thế cô chỉ nâng mắt lên, cười miễn cưỡng mà không nói gì cả.
Chị Nhân thấy mình hình như đoán đúng rồi, bật cười ha ha, vỗ bàn tay nhỏ của Dịch Gia Di, giúp cô nghĩ thoáng: “Đám đàn ông thối đó kiêu ngạo quen rồi. Tổ trọng án mà em, toàn là dũng sĩ chọn nghìn chọn vạn mới ra, đều cảm thấy mình thông minh nhất, mạnh nhất. Đột nhiên có một nữ hậu sinh tới, việc gì cũng làm rất tốt chắc chắn sẽ vui vẻ. Nhưng nếu cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến vậy sẽ giống như con nhím xù lông, chỗ nào cũng không thể xâm phạm. Lúc chị vừa mới kết hôn cũng như thế với chồng chị đấy, tranh chấp một khoảng thời gian cũng vạch ra được cách, anh ấy biết chị cũng có giới hạn, chị cũng có chỗ mà chị sở trường, đương nhiên anh ấy phải nhường rồi.
Kết quả em đoán xem? Đừng thấy lúc vừa mới kết hôn đó trông như chuyện gì cũng đều do anh ấy quyết định, nhưng bây giờ nước chảy đá mòn, quyền lớn quyền nhỏ trong nhà đều ở trong tay chị hết, dạy cho anh ấy phải biết vâng lời.”
Dịch Gia Di bị chọc cười: “Chị Nhân thật lợi hại.”
“Đương nhiên rồi, em cũng đừng lo lắng, nếu sir Phương đã chọn em vậy chứng tỏ em có thể đảm nhiệm công việc thám tử tổ trọng án. Cứ yên tâm mà làm việc đi, rất nhanh bọn họ sẽ hoàn toàn chấp nhận việc có một thám tử trẻ tuổi có thể làm tốt công việc điều tra phá án của thám tử CID như bọn họ.” Chị Nhân cười ha ha, giống như toàn bộ phiền não trong thế gian đều bị tiếng cười này che lấp vậy.
Dịch Gia Di hít một hơi nhưng không tiếp lời, chỉnh được năm phần văn kiện, uống một hớp hồng trà, cả người lại ấm áp hơn một chút rồi mới lên tiếng: “Chị Nhân, em làm thám tử thì bọn họ chấp nhận rồi, cũng rất quan tâm em, còn dạy em nhiều thứ nữa.”
“Hả? Vậy bọn họ kiêng dè em làm gì?” Chị Nhân nghi ngờ.
Dịch Gia Di ấy à, tuy rằng mềm mại một chút nhưng làm việc chăm chỉ, hiếu học lại khiêm tốn, ngoan ngoãn, rất thích chăm sóc người ta, có chỗ nào khiến mấy tên đàn ông thối đó không hài lòng cơ chứ?
Thật không tài nào hiểu được.
“Đại khái là… có người phát hiện ra em muốn làm tổ trưởng.” Dịch Gia Di đáp một cách nghiêm túc.
“…” Đôi mắt và mồm của chị Nhân dần giãn to, tay lão làng xưa nay khôn khéo linh hoạt cũng có lúc không tiếp được lời.
Kinh ngạc đến tột cùng chính là im lặng đó.
…
Ngày thứ năm đến luyện súng, Dịch Gia Di vừa vào cửa, Alison đã ném một chai nước lạnh cho cô.
Hai người nhìn nhau mà cười, trong mấy người nay đã thành bạn bè, Dịch Gia Di còn mang trà và điểm tâm mà anh trai làm tới cho Alison, Alison cũng chuẩn bị nước cho cô.
Trước khi bắt đầu, Dịch Gia Di vừa mặc đồ bảo hộ vừa nghe Alison chia sẻ các kiến thức về súng. Alison là một người thích súng, về các loại đạn và sản phẩm mới ra ở nước ngoài đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Dịch Gia Di là một người nghe rất tốt, gặp phải chỗ nào không hiểu sẽ không giả bộ hiểu, còn nghiêm túc đặt câu hỏi, thỏa mãn dục vọng muốn chia sẻ và khoe khoang của Alison cực lớn.
Trong lòng Alison, Dịch Gia Di thật sự là một thám tử tốt chân thành lại ngây thơ trăm năm khó gặp một lần.
Dịch Gia Di luyện tập tư thế Weaver vài ngày, hôm nay chuẩn bị thử tư thế Center Axis Relock, tư thế này dễ di chuyển sang trái và phải để đổi mục tiêu hơn.
Các phương pháp cầm súng đều đã quen hết, cô dùng tư thế rất thoải mái, tùy tiện bắn hai phát tìm cảm giác, một phát trúng vòng bảy, một phát trúng vòng sáu.
Alison cười bảo: “Quá tùy hứng rồi, nhưng rất lâu không dùng tư thế này, cũng không tồi.”
“Tôi muốn ngắm trúng cơ.” Dịch Gia Di vừa cười vừa nắm chắc súng, sau đó hít một hơi thật sâu định chuẩn bị thì đột nhiên trước mặt có vài người chạy ào tới.
Cô chỉ liếc mắt nhìn đã rút tay giơ súng về.
Người tới là các thám tử tổ B, ngay cả chú Cửu cũng tới.
“Tiểu Thập Nhất đã luyện bắn rồi sao, cũng lâu lắm rồi chúng tôi chưa bắn súng nên qua đây luyện một chút.” Lưu Gia Minh thò đầu vào, cười hỏi: “Bây giờ có thể bắn trúng vòng mấy rồi?”
“Mới vòng sáu vòng bảy thôi hả? Bắn được mấy ngày rồi? Trước đây thành tích ở trường cảnh sát thế nào? Thập Nhất phải cố lên nhé.” Grry đứng ở một bên khác của Dịch Gia Di, vừa cười vừa vỗ vai cô, cổ vũ.
Alison đứng một bên nhìn đám người này, muốn chen lời nói Dịch Gia Di không dừng ở trình độ này đâu nhưng mãi vẫn không có cơ hội, đợi đến lúc phải giúp bọn họ chuẩn bị súng lại càng không rảnh bày tỏ gì hơn.
Tam Phúc cầm một khẩu súng, đứng ở vị trí bắn bên phải Dịch Gia Di, đối diện với cô, nửa cười đùa bảo: “Thập Nhất cũng có cái không sở trường nhỉ.”
“…” Dịch Gia Di nở nụ cười, mấy ngày nay mọi người đều phá các vụ án cũ, cô không nhìn thấy hung thủ nên khá ít nói chuyện, phần lớn là làm ghi chép và học cách tư duy suy luận, cách phá án của mọi người, theo sir Phương đi tìm nhân chứng rồi hỏi thăm xung quanh.
Nói tóm lại thì bầu không khí trong tổ rất tốt, không có gì khác biệt so với trước đây.
Nhưng đao quang kiếm ảnh giữa những người cạnh tranh thì cô vẫn cảm giác được.
Xưa nay làm việc đều xem thực lực, xem thành tích, từ khi nào lại xem lý lịch?
Cũng không phải đại hội so xem ai già hơn.
“Anh Tam Phúc, chúng ta thi một vòng được không? Bắn năm phát, xem ai nhiều điểm hơn.” Dịch Gia Di cũng tươi cười đáp lại, giọng nói cũng không nặng nề, chỉ là trong ánh mắt lộ ra chút quật cường.
“Ha ha, tiểu Thập Nhất có gan đấy, dám thi bắn với tôi sao?” Tam Phúc hạ cằm ám chỉ hai phát bắn vừa rồi của Dịch Gia Di, một phát vòng bảy một phát vòng sáu, chỉ cần hơi lệch một chút là không nằm trên bia nữa rồi, thế này sao mà so đây?
“Luyện thêm vài năm nữa đi.”
Dịch Gia Di nhìn thẳng vào anh ta, cũng không chịu từ bỏ.
“Sao vậy? Vẫn muốn thi sao?” Tam Phúc sáp lại gần, nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới.
“Thi chứ, ai thua thì người đó mời trà chiều, ăn bánh mì bơ dứa, bánh mì nướng kiểu Pháp, trà sữa cà phê ở Toàn Phúc Yến, anh có thi không?” Dịch Gia Di hơi lùi lại một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, ưu thế nhìn cô từ trên cao xuống của Tam Phúc cũng biến mất.
“Được chứ, tiểu Thập Nhất muốn bao, đương nhiên tôi sẽ không từ chối rồi.” Tam Phúc nhún vai, gọi mọi người: “Này, Thập Nhất và tôi thi bắn, mọi người đừng vội luyện trước nhé, qua đây tính điểm.”
“Thập Nhất, anh Tam Phúc bắn chuẩn lắm đó.” Lưu Gia Minh đứng giữa Tam Phúc và Gia Di, nhìn hai vết đạn trên bia đó của Dịch Gia Di, thật sự có hơi không đành lòng.
Tiểu Thập Nhất kiếm tiền vất vả, em trai em gái trong nhà còn đang đi học, đến bây giờ vẫn còn ở trong căn nhà vừa cũ vừa tồi tàn vừa nhỏ, lên tầng đặt mông cũng có thể làm ồn đến tầng dưới, cần gì phải cá cái loại bao ăn này chứ.
“Bỏ đi, Thập Nhất, đừng cược với anh ấy.” Gary cũng khuyên: “Nếu muốn ăn thì tìm anh Nhạc ấy, dù sao chỉ cần chúng ta làm nũng anh ấy sẽ không từ chối đâu.”
Lâm Vượng Cửu vỗ một cái vào ót Gary: “Sao cậu không nói cậu mời đi?”
“Có anh Nhạc ở đây nào đến phiên chúng ta chứ.” Gary xoa ót, cười ngại ngùng: “Tóm lại đừng có cược, mọi người luyện súng rồi trở về tiếp tục làm việc.”
“Là tôi chủ động muốn cược đó.” Dịch Gia Di nghiêm túc nói. “…” Lưu Gia Minh nhướn mày trợn mắt.
“?” Gary cũng khoanh tay nghiêng đầu.
“Dù sao anh Tam Phúc cũng đồng ý rồi.” Dịch Gia Di hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía trước, hai tay nắm súng, lại quay đầu nói: “Các anh lùi về sau một bước, đừng ảnh hưởng đến chúng tôi thi bắn.”
Ba người khác đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành lùi lại một bước, im lặng xem tình thế.
Alison đứng phía sau nhìn mấy người này ngược lại trông bình tĩnh hơn hẳn.
Lưu Gia Minh quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, thấp giọng hỏi: “Có được không thế? Mấy hôm nay Dịch Gia Di tới luyện súng có lúc nào bắn trúng vòng mười không?”
“Cứ xem đi.” Alison chỉ nhếch khóe miệng, nụ cười dần trở nên tà ác.
Dịch Gia Di lại cầm súng, thay đổi tư thế, lại đổi về tư thế Weaver hoàn toàn quen thuộc trong mấy ngày này.
Khi ngón trỏ tay phải chạm nhẹ vào cò thậm chí có thể cảm giác được vết chai trên bụng ngón tay do luyện tập suốt thời gian dài, đó
chính là dấu ấn góp nhặt qua từng ngày bóp cò súng trước đó để lại. “Bằng!” Phát đầu tiên.
Hiện giờ Dịch Gia Di không cần hoàn toàn nín thở nữa, loại cảm giác khẩn trương đó đã sớm tan thành mây khói vào hôm thứ hai luyện tập rồi.
Bây giờ cô đeo bịt tai, hết sức chăm chú, không quan tâm đến gì khác, trong tay chỉ có súng, trong mắt chỉ có bia.
Sau khi Tam Phúc đứng ở vị trí bên cạnh cô bắn xong, không tự chủ được mà lùi lại một bước, vòng qua vách ngăn nhìn cô, lại chỉ thấy bóng lưng nghiêm túc cẩn trọng và sườn mặt chuyên chú của cô cảnh sát trẻ.
Anh ta nhướn mày, trở về vị trí của mình, lại tính trước trong lòng bắn phát thứ hai.
“Bằng!” Phát thứ hai của Dịch Gia Di.
Cô buông tay cầm súng, hít thở sâu hai lần, cảm giác trạng thái ngón tay và cánh tay đã hồi phục rồi mới giơ tay lên.
Vẫn bắt đầu bằng bước chỉnh sửa tư thế, sau khi xác nhận mình không có vấn đề rồi mới chuyên chú nhắm bắn.
“Bằng!” Phát thứ ba.
Lưu Gia Minh đứng phía sau cô nâng mắt nhìn bảng hiển thị, bên trên cho thấy vòng điểm của Dịch Gia Di.
Ba phát, hai phát đều trong vòng mười, một phát dính rìa vòng mười, trúng vòng chín.
Tuy không phải cả ba đều trúng hồng tâm nhưng… trình độ này cũng đã vượt xa tưởng tượng của anh ta rồi.
So với những người thuộc “phái tàm tạm là được” như bọn họ thì Dịch Gia Di thật sự rất nghiêm túc, cũng rất lợi hại.
Đôi mày của Lâm Vượng Cửu hơi nhíu lại, khoanh tay nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dịch Gia Di một lúc rồi mới chuyển tầm mắt về phía Tam Phúc với tư thế thả lỏng, đại khái cảm thấy mình đã thắng chắc, đột nhiên tâm trạng trở nên vi diệu.
Muốn qua vỗ lưng Tam Phúc an ủi vài câu ghê.
Tam Phúc thoải mái bắn xong năm phát thì Dịch Gia Di mới vừa bắn xong phát thứ tư.