THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 77:


Lần đầu tiên chỉ dính bụi, Dịch Gia Di cũng không từ bỏ, lại định thử lần thứ hai.

Phương Trấn Nhạc nhận tờ giấy trong tay cô, ngón tay của anh dài hơn, có thể duỗi qua khe cửa sắt, đẩy tờ giấy vào sâu hơn.

Tam Phúc đứng cách hai bước nhìn sir Phương ngồi xổm trước cửa phòng D và tiểu Thập Nhất quỳ bên cạnh sir Phương mà lặng lẽ mím môi.

So với hai người này, hình như mình thiếu chút gì đó. Là gì mới được?

Tờ giấy bị Phương Trấn Nhạc luồn qua khe cửa bên trong, đẩy đến mức sâu nhất, di từ trái qua phải một lượt.

Mà khi rút ra, đột nhiên hai người trước cửa trợn tròn mắt.

 

Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Phương Trấn Nhạc đứng dậy, mở miệng nói: “Phá cửa.”

Dịch Gia Di thì vẫn quỳ trên đất.

 

Cô ngẩng cao đầu, đối diện với ánh mắt nhìn xuống đầy nghi ngờ của sir Phương, nói với vẻ oan ức: “Tê chân rồi.”


Đột nhiên bầu không khí nghiêm túc vừa rồi không còn nữa, Phương Trấn Nhạc buồn cười, duỗi bàn tay to ra.

Cô gái trẻ đưa bàn tay nhỏ mềm mại tới, khi nắm lấy tay anh sẽ cảm thấy chỉ cần hơi dùng lực sẽ như bị bóp nát.

Nhẹ nhàng kéo một cái, cô cảnh sát trẻ đã được kéo đứng dậy ngay tại chỗ.

Cô rút tay về từ lòng bàn tay của Phương Trấn Nhạc, loại cảm giác được bàn tay to hữu lực lại ấm áp đó bao phủ biến mất, Dịch Gia Di trộm nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Cô đấm cái đùi tê rần, vội vàng lùi lại hai bước, đợi sir Phương cao lớn khỏe khoắn biểu diễn bộ phim bom tấn kinh điển: Cảnh sát dũng mãnh phá cửa!

Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Phương Trấn Nhạc móc một chùm chìa khóa từ trong túi ra, tìm được một vật trang trí hình con thỏ uốn cong từ dây thép treo bên trên.

Anh đưa đồ treo đến bên miệng và dùng răng bẻ, dây treo con thỏ biến thành một sợi dây kẽm.

Dây kẽm uốn cong, sau đó bị cắm vào trong lỗ khóa. “…” Dịch Gia Di.

Hóa ra không phải phái bạo lực mà là phái kỹ thuật à. “…” Tam Phúc: “Anh Nhạc, thế này không hợp quy…”

“Lát nữa gọi điện báo với madam một tiếng là được.” Phương Trấn Nhạc chuyên tâm cạy cửa, thuận miệng đáp.


Lãnh đạo có tác dụng gì? Gánh tội chứ gì nữa.

 

Tam Phúc liếc mắt nhìn phòng C, mắt mèo bên đó tối tăm chứng tỏ có một gương mặt người đang dán vào đó che ánh sáng.

Anh ta nghiêng người đứng giữa phòng C và phòng D, sau khi chắn tầm nhìn của người khác lại xoa trán với vẻ bất đắc dĩ.

Sir Phương với tiểu Thập Nhất, một người là tổ trưởng phá án “không câu nệ tiểu tiết,” một người là điều tra viên tùy hứng tự do, một tổ hợp phá án không hợp quy tắc.

Anh ta mím môi, đi lại gần phía sau hai người này, cũng nhìn thấy trên tờ giấy mà Dịch Gia Di cầm đó… bên trên lại dính máu.

Anh ta nhận tờ giấy đó qua, quan sát cẩn thận trạng thái của vết máu.

 

Xét từ mức độ kết dính, mức độ khô cùng màu sắc thì chắc hẳn đã chảy ra từ cơ thể người được khoảng mười tiếng, hơn nữa có thể dính thành khối như vậy chỉ sợ lượng máu trên mặt đất bên trong cánh cửa cực lớn.

Chẳng trách sir Phương lại muốn cạy cửa: “Tôi qua phòng bên mượn điện thoại gọi về cục nhé?”

“Đợi mở được cửa xem tình hình bên trong đã.” Phương Trấn Nhạc vừa dứt lời thì cạch một tiếng, khóa cửa kéo bằng sắt bị cạy ra.

Anh kéo cửa sắt, lại cắm đầu nạy cánh cửa thứ hai.

 

Tam Phúc và Dịch Gia Di sóng vai đứng bên cạnh, nín thở như hai môn thần.


Dịch Gia Di ôm túi của mình, nhìn chằm chằm vào sir Phương không rời mắt, rõ ràng đôi tay đó rất rộng nhưng lại rất linh hoạt, làm thám tử trưởng hàm lượng kỹ thuật cao như vậy sao? Đủ để mở tiệm vạn năng luôn.

Cô xoa tay đợi, nhìn vết máu trên tờ giấy trong tay lại lặng lẽ cầu nguyện: Mong là vẫn cứu được con mồi mới của hung thủ tóc đỏ!”

“Cạch!”

 

Một tiếng vang giống như âm thanh tự nhiên.

 

Phương Trấn Nhạc nôn nóng kéo cửa ra, một mùi nước hoa gay mũi phả tới khiến ba người sặc ho sù sụ.

Tam Phúc theo bản năng định lùi lại nhưng lại bị Phương Trấn Nhạc chặn.

Dịch Gia Di bị kích thích đến chảy nước mắt, cô híp mắt nhìn vào trong, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ, miệng há to đầy hoảng hốt.

Trong phòng loạn như cào cào, lọ tinh dầu rơi xuống đất vỡ tan tành, chất lỏng chảy đầy đất, hòa lẫn vào với máu.

Một người nằm sấp trên sàn, chỉ là hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Dịch Gia Di – cơ thể của người này thon dài, lại không phải là một người đàn ông.

Mái tóc đó rối tung phủ lên vai, trong ánh nắng sớm nhuộm lên một màu đỏ rượu.

Sao lại thế này?


 

Ngược lại không phải người đàn ông bị săn mà lại chính là bản thân thợ săn sao?

Ngay sau đó, dòng chảy hình ảnh rõ ràng đã giải đáp nghi vấn của cô: Một người đàn ông cường tráng lạ mặt cầm một chiếc khăn lau và một con ốc vít, vừa lau cửa sổ vừa vặn chặt cửa chớp.

Nhưng cơ thể của anh ta rõ ràng đang từ từ lung lay giống như say rượu, bắt đầu có hơi đứng không vững.

Xa Tinh Tinh vẫn luôn ngồi trên sô pha quan sát người đàn ông cuối cùng cũng đứng dậy, sau khi tiến lại gần lưng anh ta lại duỗi tay nhẹ nhàng chạm lưng bờ lưng của người đàn ông.

“Tần Tiểu Lỗi…” Cô ta nhẹ nhàng gọi tên anh ta.

 

Người đàn ông quay đầu, cơ thể càng loạng choạng hơn, ánh mắt cũng dần đờ đẫn.

Một bàn tay khác của người phụ nữ giấu sau lưng chợt lóe lên, con dao được cô ta nắm chặt đó cứa qua cổ họng người đàn ông một cách nhanh, độc, chuẩn, giống như đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi, thành thạo đến khiếp người.


Phản ứng của Tần Tiểu Lỗi lại vô cùng nhanh, đại khái là vì cơ thể vô cùng cường tráng, công hiệu của thuốc lại chưa đủ mạnh khiến cho anh ta mất hết toàn bộ năng lực phản ứng. Anh ta tránh đi theo bản năng, sau khi con dao cứ lên cánh tay của anh ta lại nhanh chóng đâm ra phát thứ hai.

Chỉ là nhát thứ hai không thể đắc thủ, Tần Tiểu Lỗi mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán, đột nhiên anh ta quát to một tiếng, nhe răng trợn mắt chộp lấy cổ tay của người phụ nữ, sau đó giằng co rồi cướp được, theo bản năng xoay tay lại.

Ngay sau đó, cơ thể của anh ta đổ về trước, húc người phụ nữ đã bị cứa vào cổ ngã sõng soài ra đất, cơ thể nặng nề của anh ta lảo đảo vài cái, cũng không còn sức chống đỡ nữa, cuối cùng đè lên lưng người phụ nữ mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc này người phụ nữ vẫn chưa chết hẳn, cô ta ôm vết thương chảy máu đầm đìa trên gáy, còn muốn bò dậy cầm máu cho mình nhưng người đàn ông đè trên lưng quá nặng, cô ta giãy dụa rất lâu vẫn không thể giãy ra được, cuối cùng dần dần vô lực và rồi dần dần bất động.

 

Thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày. Người bắt rắn cuối cùng bị rắn cắn.

Xa Tinh Tinh hạ thuốc khiến Tần Tiểu Lỗi hôn mê nhưng vẫn không phải đối thủ, dẫn đến bị giết ngược lại.

Dịch Gia Di bình tĩnh, giãy ra khỏi dòng chảy ký ức.


Nếu Xa Tinh Tinh thuận lợi giết chết Tần Tiểu Lỗi, vậy một người ra ngoài làm công giống như Tần Tiểu Lỗi còn thường làm việc vặt, không có công việc cố định, cho dù có chết cũng sẽ không ai phát hiện ra.

Cha mẹ muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm, cho dù cuối cùng báo mất tích nhưng cách vài tháng nửa năm, dù có người đã nhìn thấy Tần Tiểu Lỗi đi cùng hung thủ nhưng cũng đã sớm quên mất.

Khi Xa Tinh Tinh chọn Tần Tiểu Lỗi đại khái cũng cảm thấy bản thân mình đã tính hết tất cả.

Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, lực chú ý về lại hiện trường, cô quan sát cẩn thận xung quanh: “Với lượng máu chảy ra này chỉ sợ người đã chết từ lâu rồi. Hơn nữa chỗ lòng bàn tay hình như còn xuất hiện hồ máu tử thi, từ mức độ căng cứng cho thấy đã chết được mười mấy tiếng, thi thể cứng không mềm dần vậy là không vượt quá ba mươi tiếng.”

Cô cố gắng nhớ lại nội dung trong cuốn sách về pháp y và khoa học giám định mà mình đã đọc mỗi ngày, sau đó cúi đầu nhìn xuống vết máu chảy ra cửa, nói tiếp: “Mức độ máu đông không đúng… chắc là vì lẫn với chất lỏng tinh dầu nên mới như thế.”

“Cô còn tiếp tục như vậy thì sir Hứa pháp y và anh Đại Quang Minh bên bộ phận giám định sẽ thất nghiệp cả đấy.” Phương Trấn Nhạc khen một câu rồi quay đầu nói với Tam Phúc: “Qua phòng C mượn điện thoại, nhờ cảnh sát quân trang gần đây tới chi viện kéo dây cảnh báo, triệu tập đồng nghiệp ở bộ phận giám định và pháp y.”

“Rõ.” Tam Phúc gật đầu, quay người đi tới trước cửa phòng C, mới gõ một tiếng cửa đã mở ra.


“Thế nào rồi sir? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Bà chủ nhà tò mò thò đầu ra, một mực muốn đi xem náo nhiệt.

“Cho mượn điện thoại.” “Không thành vấn đề, bên này.”

 

“Thềm cửa dính máu, hung thủ hoảng hốt chạy trốn đã vấp ngã ở

đây.”

 

“Trên cửa có dấu vân tay, một người, hai người… nhiều hơn thế.” “Dấu chân rõ ràng, Diane thu thập đi.”

“Trong phòng ngoại trừ dấu vân tay của hung thủ ra còn có rất nhiều dấu vân tay khác. Những chỗ có dấu vân tay tương đồng với đặc điểm dấu vân tay dính máu… để tôi đối chiếu một chút, ừm, chính là cái trên bàn, trên cốc cũng đúng, trên bàn bếp cũng phải, trên khung cửa phòng ngủ cũng có, trên cửa sổ cũng là nó… sao khắp phòng toàn là dấu vân tay của hung thủ thế?”


Trần Quang Diệu nhíu mày, nhìn xung quanh rồi hỏi trong sự khó hiểu: “Hung thủ này không chỉ không biết che giấu dấu vết của mình một chút nào mà ngược lại còn để lại dấu tích của mình khắp nơi.

Giống như là… anh ta tới nhà nạn nhân Xa Tinh Tinh đặc biệt sờ khắp căn nhà này một lượt trước rồi mới giết người vậy.

Đây là hành vi biến thái gì vậy? Tôi không hiểu…”

Chưa bao giờ từng thấy hiện trường giết người nào kỳ lạ như vậy! “Anh Đại Quang Minh, cái cốc có dấu vân tay của hung thủ, có thể

cho xét nghiệm chất lỏng còn thừa bên trong trước được không?” Dịch Gia Di đứng ở cửa, chỉ vào cái cốc trên bàn trà.

“Ý cô là bên trong có bỏ thuốc?” Trần Quang Diệu nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy sir Phương gật đầu mới vẫy tay với kỹ thuật viên, đối phương lập tức xách thùng đi qua.

Trần Quang Diệu đang thu thập dấu vân tay, anh ta đặt thùng vào chỗ không có vết máu rồi lấy vài thứ đồ ra, lấy một giọt chất lỏng trong cốc, xét nghiệm ngay tại hiện trường.


Những kỹ thuật viên khác đang thu thập những vật chứng như vết máu, dấu vân tay, dấu giày trên sàn, sau khi chụp rất nhiều ảnh về mỗi một chỗ trong căn phòng mới đi ra cửa, đưa khẩu trang, mũ và bọc giày cho các thám tử.

“Sir Phương, các anh có thể đi vào, cẩn thận đừng giẫm vào vết máu là được.”

“Sao rồi? Có phát hiện gì không?” Phương Trấn Nhạc cúi đầu sáp tới bên cạnh Trần Quang Diệu, chỉ thấy đối phương bày đủ các loại thiết bị kỳ lạ ra trận, vô cùng chuyên nghiệp mày mò một lúc rồi mới ngẩng đầu lên.

“GHB, Gamma hydroxybutyrate, thường được gọi là ‘nước biển’, không màu không vị, một số hiệu thuốc có bán loại này, có vài bác sĩ sẽ kê đơn làm thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho bệnh nhân.” Trần Quang Diệu đứng dậy, niêm phong cốc nước vẫn còn thừa lại rất nhiều rồi đưa cho Diane cất kỹ.

“Hung thủ đã bị hạ thuốc.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.

 

Trần Quang Diệu gật đầu, lại thò đầu tới nhìn Dịch Gia Di đi qua đi lại trong phòng, nói với Phương Trấn Nhạc: “Cô ấy sắp vượt qua cả cậu rồi đó, có khẩn trương không sir Phương?”

“Con gái lớn rồi không giữ lại được, đây là quá trình tiến hóa không thể chống lại của nhân loại, ai lại ngăn cản chứ.” Phương Trấn Nhạc nhún vai, rõ ràng không hề để ý.

Sau khi tìm được Tam Phúc, Phương Trấn Nhạc chỉ vào phòng C: “Đi qua đó mượn điện thoại gọi tới Hằng Tường Vượng Nghiệp, kêu chú Cửu đặc biệt hỏi tình nhân của Xa Tinh Tinh cũng chính là quản lý bộ


phận bán hàng đó về thói quen sinh hoạt, sở thích, vòng xã giao của cô ta, kiểm tra Xa Tinh Tinh này cũng kiểm tra luôn tên quản lý bộ phận bán hàng đó.”

Rõ ràng là vì cái chết của Châu Kiến Quốc mới tìm tới Xa Tinh Tinh để hỏi, nhưng cứ cố tình đúng thời điểm này thì Xa Tinh Tinh lại chết, rất khó khiến người không liên tưởng lung tung.

Phải biết rằng chân tướng của sự việc phải nghiên cứu từ Xa Tinh Tinh này mới được.

"Yes, sir.” Tam Phúc nhận lệnh rời đi.

 

Phương Trấn Nhạc mới bắt bắt đầu suy nghĩ còn có những manh mối gì khác cần khai thác không, Dịch Gia Di vòng vào phòng ngủ đột nhiên lại thò đầu gọi Trần Quang Diệu.

“Anh Đại Quang Minh, nếu trên giường từng có rất nhiều vết máu, bây giờ còn có thể phát hiện ra không?” Cô nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Ví dụ như theo thời gian tử vong của Châu Kiến Quốc, vết máu từ mùng sáu tháng trước ấy.”

Trần Quang Diệu đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc, sau đó xoa vai đi vào phòng ngủ: “Để tôi thử xem.”

Anh ta dùng tăm bông chấm một ít chất lỏng, thấm ướt một vài góc rất dễ bám bẩn như khung giường, dưới chân giường, các kẽ hở của ván đầu giường, sau đó hút sạch những chất li ti bên trong đi, sau đó đưa từng cái tăm bông vào túi đựng, giao cho Diane: “Thử xem có thể lấy được máu người từ trong mấy thứ này không?”

“Rõ.” Diane vừa đánh dấu lên cái túi vừa gật đầu.


“Anh Đại Quang Minh, liệu trong tủ đầu giường này có máu không?” Dịch Gia Di vừa nhớ lại cảnh tượng Xa Tinh Tinh giết chết Châu Kiến Quốc trong dòng chảy hình ảnh của mình, vừa quan sát cẩn thận phòng ngủ.

Trong đầu không ngừng nắm bắt thông tin: Khi ấy vết máu chảy đến đâu, còn có chỗ nào có khả năng đã bị hung thủ bỏ sót khi lau dọn dấu vết…

“Anh Đại Quang Minh, trong nguyên tố vi lượng trên ván giường vừa lau có thành phần của thuốc sát trùng.” Kỹ thuật viên làm xét nghiệm đơn giản ở hiện trường phòng khách lớn tiếng gọi.

 

“Anh Đại Quang Minh, có phản ứng máu người, trong vật chất thu thập được trên giường có dấu máu người còn sót lại.” Một kỹ thuật viên khác cũng ngẩng phắt đầu dậy.

“Mang về làm xét nghiệm sâu hơn, lần lượt so sánh với dấu máu thu được trong phòng khách, vết máu của Xa Tinh Tinh và vết máu của Châu Kiến Quốc.” Trần Quang Diệu vừa dựa theo chỉ dẫn của Dịch Gia Di thu thập vết ố tối màu trên tủ đầu giường, vừa ra chỉ thị cho các kỹ thuật viên cấp dưới.

“Rõ.” Đám người Diane lớn tiếng đáp.

 

Dịch Gia Di lại nghĩ đến trong dòng chảy hình ảnh rõ ràng Châu Kiến Quốc còn đeo thắt lưng bên hông, nhưng trong túi ném xác lại không tìm thấy thắt lưng đâu.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn phòng ngủ, đột nhiên ánh mắt dán chặt lên tủ quần áo có khóa.

Mọi người đều để quần áo trong phòng ngủ, tại sao lại phải khóa?

 

Cô lập tức sải bước đi ra khỏi phòng khách, hỏi đồng nghiệp bên bộ phận giám định và pháp y: “Có phát hiện ra chùm chìa khóa của Xa Tinh


Tinh không?”

 

“Có phát hiện, đã bỏ vào túi đựng vật chứng rồi, Thập Nhất, có chuyện gì sao?” Kỹ thuật viên A Kiệt lau mồ hôi, thò đầu tới hỏi.

“Xin lấy chìa khóa ra cho tôi dùng một lát.” Dịch Gia Di vội vàng duỗi hai tay ra đòi.

A Kiệt nhìn Phương Trấn Nhạc, sir Phương gật đầu mà không hề do dự, anh ta lại đi đến cửa phòng ngủ trưng cầu ý kiến của Trần Quang Diệu, anh Đại Quang Minh cũng gật đầu nốt.

“Đây.” A Kiệt liếc mắt nhìn Tiểu Thập Nhất với vẻ ý vị sâu xa, cẩn thận mở túi vật chứng ra, lấy chùm chìa khóa đưa cho Dịch Gia Di.

Bây giờ cô cảnh sát trẻ rất giỏi, không gặp trở ngại ở hiện trường gây án, nói một là một, hai là hai, chậc chậc.

 

Hằng Tường Vượng Nghiệp.

 

Ba người chú Cửu ngồi trong văn phòng của quản lý bộ phận bán hàng, vừa hỏi vừa ghi chép.

“Anh với Xa tinh Tinh có quan hệ thế nào?” Lâm Vượng Cửu đi thẳng vào vấn đề.

“Còn có thể là quan hệ gì được nữa? Cấp trên với cấp dưới thôi mà sir, ha ha.” Quản lý bộ phận Cho cười ha ha.

“Cản trở quá trình điều tra, tội nặng nhất là bảy năm tù, ngài Cho, cảnh sát đã nắm được rất nhiều thông tin, anh nghĩ cho kỹ rồi trả lời


lại.” Lưu Gia Minh học theo bộ dáng của Phương Trấn Nhạc, ngồi nghiêng người trước bàn làm việc lớn, trừng mắt nhìn Cho và uy hiếp.

Cho cười khan một tiếng, bưng cốc trà trên bàn lên uống một hớp rồi đáp: “Thưa sir, bây giờ tôi nói ngay đây, nhưng các anh cũng không thể công khai chuyện riêng tư của công dân ra ngoài được.”

“Nói mau, đừng cò kè mặc cả.” Chú Cửu gõ bút lên bàn.

 

“Tôi với Xa Tinh Tinh từng yêu nhau một khoảng thời gian, là cô ta dụ dỗ tôi, suýt chút nữa thì tôi chia tay với vị hôn thê, nhưng sau đó nghĩ lại cứ cảm thấy Xa Tinh Tinh này chỉ coi trọng tiền của tôi thôi, nên tôi chia tay với cô ta.” Cho vuốt miệng một cái, vẻ mặt khổ sở: “Sau này tôi kết hôn với vị hôn thê, Xa Tinh Tinh rất hận tôi, mãi không chịu nói chuyện với tôi, nhưng mọi người là đồng nghiệp ngày nào chẳng gặp nhau, cô ta vẫn đi làm như thường. Bắt đầu từ tháng trước, cô ta không biết làm sao mà nghĩ thông, hình như lại không hận tôi nữa, còn chủ động hẹn tôi đi uống rượu, uống cà phê…”

Nói đến đây, anh ta lại chần chừ.

 

“Có phải đã vượt quá giới hạn? Nối lại tình xưa với Xa Tinh Tinh đúng không?” Gary gõ bàn giục.

“Đúng vậy…” Khi Cho đối diện với các thám tử vẫn hơi xấu hổ, anh ta xoa cái nhẫn trên ngón áp út tay trái của mình, nói tiếp: “Nhưng tôi chắc chắn sẽ không có gì với Xa Tinh Tinh nữa, tôi rất yêu vợ mình, thưa sir, xin các anh nhất định phải giữ bí mật, đừng để vợ tôi biết.”

“…” Lưu Gia Minh nuốt một câu “cặn bã” xuống, tiếp tục truy hỏi chuyện liên quan đến Xa Tinh Tinh.


Cho một khi chuyện khó nhất cũng đã thừa nhận rồi, những chuyện khác muốn nói cũng trôi chảy hơn rất nhiều, anh ta dứt khoát nói một lèo toàn bộ những gì mình biết ra: “Xa Tinh Tinh có rất nhiều bạn trai, mỗi lần tôi tới chỗ hẹn với cô ta thường nhìn thấy dấu vết của một người đàn ông khác.”

“Thưa sir, anh hỏi mùng sáu tháng trước phải không? Có phải hôm đó có người chết không? Sáng hôm đó tôi đi gặp một khách hàng sau đó thì về công ty, mấy chuyện này khách hàng và người trong công ty đều có thể làm chứng, trừ có tầng quan hệ này với cô ta ra thì tôi thật sự không làm chuyện xấu gì khác.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin