THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 38: 



Trong lòng vừa tức vừa không đành lòng, anh ta đi đến vỗ lên vai cô, thấp giọng nói: “Lỡ như chàng trai đại lục đó thật sự là hung thủ vậy uy tín của phía cảnh sát sẽ bị thiệt hại rất nặng nề, phát ngôn như vậy của cô rất không thỏa đáng.”



Đặc biệt nếu chàng trai đại lục là hung thủ, một giám sát bộ phận quan hệ công chúa đã từng mở buổi họp báo này như anh ta sẽ đứng mũi chịu sào.

Dịch Gia Di ngẩng đầu, trên gương mặt lại không hề có vẻ áy náy và tủi thân như Quách Vĩnh Diệu đã nghĩ.


Anh ta chợt nảy ra suy nghĩ, giống như bắt được chân tướng mà nhanh chóng nói: “Có phải đây đều là mưu kế của Phương Trấn Nhạc phải không? Muốn công khai nói chàng trai đại lục không phải hung thủ, đợi cậu ta đọc được báo sẽ điên cuồng cho rằng mình đã thoát khỏi lưới pháp luật, khi buông lỏng cảnh giác, tổ B các cô lại hợp lực tấn công, bắt cậu ta lại?”


Quách Vĩnh Diệu càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, Phương Trấn Nhạc chính là một người không sợ trời không sợ đất, vì phá án mà không từ thủ đoạn.


Anh ta giậm chân với vẻ oán hận, tự thấy mình bị lợi dụng, cực kỳ oán giận Phương Trấn Nhạc.


“Tôi đã nói rồi mà, sao Phương Trấn Nhạc lại chủ động cho thám tử trong tổ mình tham gia họp báo chứ? Cậu ta muốn lợi dụng vẻ ngoài vô tội của cô để làm tê liệt lòng cảnh giác của tôi, thiệt tình… cho dù muốn phá án cũng không thể kéo tôi xuống nước được chứ. Đây là đập bát cơm của tôi, lấy danh dự của giới ảnh sát ra phá án…”

“…” Dịch Gia Di bị mạch suy nghĩ của sir Quách xoay trái xoay phải đến váng hết cả đầu, vừa cảm thán sir Phương không có danh tiếng tốt trong lòng các đồng nghiệp, vừa lắc đầu thanh minh thay anh: “Không phải ý của sir Phương, là bản thân tôi muốn nói như vậy.”

“…” Quách Vĩnh Diệu hơi hé miệng, nhíu mày trừng mắt nhìn Dịch Gia Di, đột nhiên không biết nên nói cô gì nữa: “Phá được án, nếu như…”

“Không có nếu như, sir Quách, tôi sẽ không khiến anh khó xử cũng sẽ không hại anh, vụ án nhất định sẽ được phá, chàng trai đại lục chắc chắn không phải hung thủ.” Đột nhiên Dịch Gia Di lại nở nụ cười, bổ sung: “Chí ít sẽ không phải hung thủ trong vụ án phân thây tại phố Ferry.”

“Cô chắc chắn như vậy sao?” Quách Vĩnh Diệu nhíu mày.

Lâm Vượng Cửu đi nhà vệ sinh xong, vừa dùng giấy lau nước trên tay vừa đáp: “Sir Quách, tổ B đã nắm được bằng chứng hữu lực chứng minh chàng trai đại lục không phải hung thủ, cậu cứ yên tâm đi.”

Nói xong, ông ta lại gật đầu với Dịch Gia Di: “Thập Nhất, đi thôi.”

“Vâng.” Dịch Gia Di lễ phép tạm biệt Quách Vĩnh Diệu: “Tạm biệt sir Quách.”

Hôm nay đại khái là lần duy nhất và cũng là một lần cuối cùng trong đời cô lên tivi, sau này sir Quách chắc chắn sẽ không mời cô cùng tới họp báo nữa đâu.

“…” Quách Vĩnh Diệu nhìn Lâm Vượng Cửu dẫn Dịch Gia Di đi ra ngoài với vẻ cạn lời, anh ta cầm lấy chai nước suối trên bàn vẫn chưa ném đi lên, uống một hơi: “Chỉ mong cô thật sự là phúc tinh tuyệt đối, còn có thể vượng cho tôi một ít.”

Trên đường trở về, Dịch Gia Di ngồi trong chiếc xe cũ của chú Cửu, cài xong dây an toàn, cô ngồi ngoan ngoãn, thi thoảng lại lén liếc mắt nhìn chú Cửu.

Hôm nay chú Cửu hiếm khi ít nói, trước đây ông ta luôn có rất nhiều oán trách phải nói ra, cứ như nhìn thấy gì cũng chướng mắt cả.

Gặp phải đèn đỏ sẽ chê giao thông ở Hương Giang không tốt, đụng phải người đi đường không tuân thủ quy tắc cũng chỉ trích mấy người này không biết sống chết, thời tiết quá nóng lại đang tức giận cũng trách mọi người lái xe quá lâu, dùng quá nhiều điều hòa.

Nhưng hôm nay chú Cửu lại không nói gì cả, thậm chí ngay cả có người vượt xe của ông ta, ông ta cũng không kéo cửa sổ xuống chửi đối phương không tuân thủ luật giao thông.

Cô nhạy bén cảm giác được tâm trạng của ông ta không tốt cho lắm, nhưng cũng không dám hỏi.

Ngay lúc cô bắt đầu đoán có phải chú Cửu cũng tức cô ăn nói lung tung ở buổi họp báo hay không thì đột nhiên chú Cửu rẽ phải ở một ngã tư, rồi dừng xe bên lề đường.

“?” Dịch Gia Di mở to mắt nhìn xung quanh, không nhận ra đây là nơi nào, hình như cũng không phải khu vực tìm kiếm của đám người sir Phương.

Lâm Vượng Cửu gác cánh tay phải lên cửa số, tay trái đặt trên vô lăng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ bên phải, đột nhiên thở ra một hơi dài thườn thượt.

Bầu không khí trở nên hơi kỳ quá, Dịch Gia Di quay đầu nhìn chú Cửu, nghĩ xem có nên mở miệng nói gì đó không.

Cuối cùng Lâm Vượng Cửu cũng quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, chỉ là khác với cô nghĩ, trong ánh mắt của ông ta không có vẻ trách cứ, ngược lại… có một loại tình cảm kỳ quái.

Giống như thương hại, lại giống như thông cảm.

Ánh mắt của ông ta vô cùng đau khổ, nhìn cô lại giống như xuyên qua cô nhìn một người nào đó trong trí nhớ của ông ta.

“Mười năm trước, tôi làm việc ở OCTB, chống tội phạm, chống ma túy và tội phạm có tổ chức. Một thân tràn trề sức lực không dùng hết, cả ngày đuổi theo đám người giang hồ, rất uy phong.”

Đột nhiên chú Cửu nói, nói rồi lại nói cũng không ý thức được mà mỉm cười về bản thân năm đó: “Khi ấy chúng tôi đều sẽ nuôi người chỉ điểm, có đôi khi tôi gặp được một người chỉ điểm quan trọng, có khả năng sẽ phá được vụ án lớn rất nhiều người không thể phá được suốt thời gian dài, bắt được tên đầu sỏ vẫn luôn không lộ dấu vết.

Tôi gặp được một người trẻ tuổi ở thành phố Cửu Long, nhỏ hơn tôi bốn, năm tuổi, lúc nhỏ thành tích của Tế Minh rất tốt, nhà nghèo rớt mồng tơi, nhưng giấy dán trên tường toàn là giấy khen cả.

Con người cậu ta thật sự rất thông minh, ước mơ là tương lai làm luật sư.”

Nghe lời dông dài ôn hòa của chú Cửu, Dịch Gia Di thả lỏng người, cơ thể như chìm vào trong ghế phụ lái, chỉ lặng lẽ nghe chú Cửu kể về quá khứ.

“Nhưng đột nhiên mẹ cậu ta đổ bệnh, cha cậu ta vét sạch toàn bộ số tiền cuối cùng trong nhà để chữa bệnh cho vợ nhưng vẫn không chữa khỏi, mẹ của Tế Minh mắc căn bệnh phải đốt tiền lâu dài, không uống thuốc thì sẽ chết, cha cậu ta không có cách nào đành lòng nhìn vợ chết nên đã một mình chạy ra ngoài treo cổ ở đầu thôn.

Tế Minh chôn cha, bỏ học làm thuê để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng làm tạp vụ kiếm tiền quá chậm, mẹ cậu ta vẫn phải chết, dần dần, cậu ta bước lên con đường lạc lối, bắt đầu làm tú ông.”

Lâm Vượng Cửu sờ điếu thuốc, ngậm trong miệng, quay đầu liếc mắt nhìn nữ hậu sinh mảnh khảnh ngồi bên cạnh mình, cuối cùng lại kẹp điếu thuốc lên vành tai: “Đội chống mại dâm đã bắt cậu ta mấy lần rồi, nhưng cậu ta đã không còn đường khác để đi.

Sau này OCTB hành động, Tế Minh vừa vặn có mặt ở hiện trường, tôi cũng bắt cậu ta một lần, sau khi nói chuyện cảm thấy bản tính của cậu ta không xấu mới nói chuyện sâu hơn với cậu ta vài lần. Chúng tôi cùng nhau đánh mạt chược, cùng nhau hút Marlboro, cùng nhau uống bia Blue Girl, ăn đậu phụ thối ở Tuyền Xướng Mỹ Thực tại Loan Tử, vỏ ngoài chiên giòn xốp thật thơm, chấm ngập nước sốt, tương cay, tôi toàn chê vẫn chưa đủ thối nhưng thật ra rất ngon, cắn một miếng là vỏ giòn nứt ra, nước sốt chảy trong miệng, ăn trăm lần cũng không thấy chán… sau này, Tế Minh đã thành người chỉ điểm của tôi.”

Dịch Gia Di bị chú Cửu nói mà thấy đói, cô đã nếm qua đậu phụ thối với đủ loại hương vị và các loại màu sắc, nhưng vẫn chưa từng ăn ở Hồng Kông.

Muốn ăn quá.

“Sau một năm rưỡi, chúng tôi có một hoạt động lớn, toàn bộ cảnh sát Hương Giang đều phải tiếp nhận điều động bất cứ lúc nào, tất cả chúng tôi ăn uống ngủ nghỉ đều mặc áo chống đạn, làm như vậy suốt nửa tháng vẫn chưa có tiến triển, các cảnh ti mang áp lực lớn, chúng tôi cũng sắp không chịu được nữa.

Khi ấy chúng tôi đều liên lạc với người chỉ điểm của mình, nghĩ đủ các cách chỉ để có được một vài thông tin hữu dụng.

Khi ấy Tế Minh đã cho tôi một manh mối quan trọng, ở thời điểm đó nó vô cùng quan trọng.

Nhưng một khi dựa theo manh mối này để làm nhiệm vụ vậy cần toàn đội ra quân, thành thì có khả năng sẽ là một bước đột phá lớn, còn nếu không thành, tất cả sẽ rơi vào nguy hiểm.

Tôi đã cố gắng hết sức đảm bảo rằng sẽ không có manh mối sai lầm nào cả, cảnh ti lại lo có thể sẽ xảy ra chuyện, muốn đợi thêm, nhưng tôi không muốn đợi, cơ hội bày ra rõ ràng như thế còn đợi gì nữa? Sau đó dưới sự thúc giục mạnh mẽ của tôi, mọi người đã ra quân ngay trong đêm đó.”

Trái tim của Dịch Gia Di treo lên, nhưng đột nhiên chủ Cửu lại im lặng.

Ông ta dường như rơi vào trong hồi ức không có cách nào thoát ra, rất lâu sau mới tiếp tục, tốc độ nói lại vô thức chậm hơn: “Tôi bị súng bắt gãy hai ngón chân, cẳng chân gãy xương, xương sườn gãy hai cái.

Đồng đội đều bị thương hết, vận may của đồng đội tốt nhất của tôi không tốt cho lắm, khi giơ cánh tay áo chống đạn cũng bị kéo lên cao, viên đạn bắn vào một quả thận của cậu ta, xuất huyết trong, suýt chút nữa thì không cứu được.”

“…” Dịch Gia Di vừa mới thả lỏng người trên ghế chưa được bao lâu thì lại căng cứng tiếp.

“Lúc đó, cảnh ti đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nên không có cơ hội thăng chức trong nhiều năm, đồng đội vì vấn đề cơ thể nên không thể ở tiền tuyến được nữa mà tới Quy Sung làm đầu bếp, tôi bị giáng chức, từ cảnh sát chìm bị điều về mặc quân trang, dạo phố suốt sáu năm.”

Lâm Vượng Cửu vuốt nhẹ mặt mình, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di: “Manh mối mà Tế Minh cho tôi là giả, khi ấy là một cái bẫy, là tổ chức bang phái bị ép đến suốt ruột đã chơi phía cảnh sát một vố.”

“Vậy sau đó Tế Minh thế nào?” Dịch Gia Di nhíu chặt mày, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt.

“Mất tích, mẹ cậu ta bệnh chết trong căn nhà rách nát, người của chúng tôi chạy qua, vừa kéo cửa ra đã toàn là ruồi bọ và mùi thối.”

Lâm Vượng Cửu cười khổ, xoa dịu tâm trạng một lúc mới thản nhiên nói với Dịch Gia Di: “Gia Di, cô mới làm nghề này vẫn còn sạch sẽ như trang giấy trắng, có lòng đồng cảm và cảm giác sứ mệnh phong phú, là một đứa trẻ tốt.

Nhưng người sống trên đời này quá phức tạp, bọn họ chưa chắc đã có thể đáp lại phần thiện ý này của cô, Tế Minh có lễ đã chết, có lẽ đã bị uy hiếp, có lẽ vì cái chết của mẹ mà hận tất cả mọi người, nhưng tóm lại…

Trước khi bảo vệ thị dân, cô phải bảo vệ bản thân mình trước tiên đã.

Làm cảnh sát đặc biệt là ở CID, cô phải luôn nhớ kỹ lý trí, khách quan và công bằng.

Thậm chí có thể là lạnh lùng.”

Dịch Gia Di nhìn chú Cửu, dường như nhìn thấy vẻ cầu cứu trong mắt ông ta, dường như nhìn thấy nếp nhăn trên mặt ông ta đang khát cầu được ôm, được an ủi và tha thứ.

Cô dùng sức gật đầu: “Tôi hiểu, chú Cửu.”

Đây là lần chú Cửu nói nhiều nhất với cô kể từ khi cô vào tổ trọng án.

Cũng là chú Cửu vẫn luôn thích oán trách, nhìn thấy gì cũng chướng mắt hiếm khi lại thành thật với nhau.

Ông ta quay đầu nhìn cô, nở nụ cười mà không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe quay đầu trở về đường cũ, tiếp tục hành trình vừa rồi.

Dịch Gia Di nhìn chiếc xe lái vô cùng nhanh trên đường cái, người đi đường đi nhanh như bay, đột nhiên cô thu lại tầm nhìn, mở miệng hỏi: “Chú Cửu, người sẽ tin lầm người, nhưng trên đời vẫn có nhiều người đáng tin, giống như chú tin anh Nhạc có thể giúp chúng ta gánh toàn bộ sơ suất vậy.”

Đèn đỏ, Lâm Vượng Cửu chậm rãi phanh xe, quay đầu nhìn cô gái trẻ.

“Chàng trai đại lục thật sự không phải hung thủ, cậu ta vô tội, chú cũng có thể tin tôi.” Bả vai và sống lưng của Dịch Gia Di đều căng lên, đôi mắt đen láy.

Lâm Vượng Cửu khẽ cười một tiếng, cuối cùng lại tìm về bản thân thích oán trách trước kia đó: “Bản sao của Phương Trấn Nhạc, táo bạo như nhau.”

Đây là chính trực thành tinh, quật cường hóa yêu đi.

Người trưởng thành lớn lên dần sẽ mất đi sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, chiếc Sedan nhỏ lái dần về cục cảnh sát.

Dịch Gia Di đi theo Lâm Vượng Cửu đã sớm mất đi tính trẻ con thậm chí còn mất đi niềm tin với con người vòng về tổ trọng án B.

Trong văn phòng trống không, chú Cửu kêu cô nghỉ ngơi, còn mình chạy ra ngoài hút thuốc.

Dịch Gia Di ở trong văn phòng nghĩ đến buổi họp báo hôm nay và chuyện của chú Cửu, rồi lại đi đến trước bảng trắng.

Nhiệt độ cao như thiêu như đốt khiến bên ngoài trông như trắng xóa, không cần ra ngoài khảo sát đã cảm thấy cả người túa mồ hôi, cơ thể phát nhiệt, đôi mắt không mở được rồi.

Cô uống một ngụm nước, có hơi lo lắng cho đám người sir Phương, thời tiết như vậy chẳng phải sẽ cảm nắng hay sao.

Nhưng lúc này mọi người chưa lưu hành dùng di động, muốn liên lạc cho ai cũng phải dùng Bbcall, bọn họ muốn tìm điện thoại để gọi về cũng khó, còn không bằng đừng làm phiền thì hơn.

Cô tìm được quyển giấy bản trên bàn làm việc của mình, ngồi xuống cái bàn cách bảng trắng gần nhất, hai chân khoanh lại, nhìn thẳng vào cùng độ cao với bảng trắng, sau đó vừa thi thoảng nhìn vào các từ trên bảng trắng, vừa nhớ lại những thông tin trong dòng chảy hình ảnh và bắt đầu ghi chép.

Căn phòng mà hung thủ giết người rất tối, nếu không phải là loại tầng hầm có nửa cái cửa sổ lộ trên đất đó thì chính là một căn phòng cực tối.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin