THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 72: Án xương trắng ở Trường Sa Loan! 

 

Mái tóc màu đỏ rượu càng thêm diễm lệ dưới ánh đèn, hòa thành một màu cùng máu tươi phun ra xối xả của nạn nhân giống như đang chảy xuôi.

Vỏ gối và ga giường thấm đẫm máu, nạn nhân giãy dụa chưa được bao lâu đã bất động.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô gái im lặng giống như một pho tượng, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên người nạn nhân, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cao dao.

Thẳng đến khi tứ chi tê rần, cảm giác được cơ thể bên dưới vốn nóng rực đang dần lạnh ngắt thì cô ta mới đột nhiên buông tay.

Không biết làm sao mà lòng bàn tay bị cứa rách, cô ta ôm chặt vết thương của mình, ném con dao đi, thất thần ngã lên giường, lại lặng người trong chốc lát mới chợt cuộn người lại, vùi mặt vào trong chăn gào khóc…

Hồi tưởng lại, Dịch Gia Di vẫn bị sốc trước màn giết người xảy tới quá mức đột ngột và cảm xúc bùng phát khiến người nghẹt thở của hung thủ.


Sau khi thở dốc vài hơi rồi lại nhìn tờ giấy trước mặt, Dịch Gia Di không còn mơ hồ như lúc vừa có được năng lực này nữa, bây giờ cô đã bắt đầu tự hỏi trong đầu, học theo logic điều tra vụ án của đám người sir Phương, dẫn đường cho mình tìm kiếm manh mối.

Người đàn ông đó là ai? Có đặc điểm gì? Cô gái đó là ai? Có đặc điểm gì?

Bọn họ có mối quan hệ thế nào?

 

Rõ ràng thân mật như vậy, tại sao lại giết người?

 

Con dao được đặt dưới gối từ trước, có phải cô gái đã sớm vạch sẵn kế hoạch giết người rồi không?

Đặc điểm của căn phòng là gì? Có nhìn thấy cửa sổ không? Bên ngoài cửa sổ có vật tiêu biểu gì có thể giúp tìm được nơi xảy ra hung án không?

Rất nhanh, Dịch Gia Di đã rời tấm mắt lên cái đồng hồ mà nạn nhân đeo và một tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ vụ hung án.

Đồng hồ của người đàn ông đã bị bộ phận giám định mang đi, lần theo vật này chắc hẳn có thể tìm được một vài manh mối.

Từ cửa sổ nơi xảy ra hung án có thể nhìn thấy tòa nhà Phúc Lạc trên đường Vượng Giác, căn phòng này nằm ở phía nam đường Vượng Giác, đại khái là nhà ở hai khu cộng đồng Phúc An hoặc là Quang Vinh.

Trong dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di không có cách nào nhìn quá rõ ràng thứ bên ngoài cửa sổ nên chỉ có thể có được thông tin vị trí khá sơ bộ.


Còn gì nữa…

 

Cô cảnh sát trẻ nhíu mày cố gắng nhớ lại những hình ảnh và âm thanh đó, trên gương mặt ngọt ngào xinh xắn cũng nhuộm lên vẻ nghiêm nghị khi điều tra án của Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc đang cầm bản đồ quan sát khu vực phụ cận bãi biển nơi phát hiện ra thi thể thì đột nhiên điện thoại vang lên, sau khi nhận máy chỉ nói hai câu đã cúp.

“Điện thoại từ bộ phận giám định, họ đã lấy mẫu đá trong túi nylon và những vật chất như tảo dính trên túi và thi thể, Gary, cậu đi cùng kỹ thuật viên Diane tới bãi biển và bến tàu gần đó xem thử có thể tìm được nơi bắt nguồn của mấy vật chất này không.” Nếu có thể tìm được vậy trên cơ bản đó chính là điểm ném xác của hung thủ.

“Yes, sir.” Gary lập tức đứng dậy, anh ta đã ngây người suốt nửa ngày không làm việc gì, đã sớm lo lắng đến muốn phát điên lên rồi, chỉ muốn tìm được manh mối thật nhanh hoặc làm gì đó, nghe vậy gần như là nhảy bật dậy lên chạy ra ngoài.

“Còn nữa, Gary đi tới bên chị Nhân lấy một tấm bản đồ nữa, tôi đã nghiên cứu một lượt, hung thủ muốn ném xác không có khả năng ném trên bãi biển mà nhất định phải ở một chỗ cao, ném thi thể vào một vịnh có độ sâu nhất định, cho nên đi tìm thêm ở các bến tàu bến cảng gần đó, khu chợ bán buôn bên đó buổi tối cho dù có bảo vệ cũng sẽ không trông chừng quá nghiêm túc đối với khu vực ngoài chợ, cậu có thể đi quanh khu gần đó. Phía nam là căn cứ hoạt động của cảnh sát biển, buổi tối hung thủ nhất định không dám đi tới bên đó. Các cậu còn có thể đi xem khu cảng vắng vẻ ở phía bắc và phía nam. Chúng ta suy đoán hung thủ có xe vậy phạm vi tìm kiếm phải xa hơn một chút, hiểu chưa?”


“Đã rõ, anh Nhạc.” Gary mang vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu sau đó lập tức sải bước đi ra khỏi văn phòng.

Phương Trấn Nhạc lại đi đến trước bảng trắng, sau khi viết hai chữ đồng hồ lên đó lại quay đầu nói với những người khác.

“Tên thương hiệu trên mặt đồng hồ của nạn nhân là chữ giản thể, bên bộ phận giám định đã xác nhận chiếc đồng hồ này chắc hẳn chỉ có đại lục mới bán. Gia Minh, cậu đi tìm madam kêu chị ta nghĩ cách liên hệ với bên đại lục, nhờ bên đó giúp hỗ trợ phá án, tìm manh mối về chiếc đồng hồ này và những người mất tích đã tới Hồng Kông trong ba tháng qua.”


“Rõ.” Lưu Gia Minh cũng rời khỏi văn phòng.

“Thập Nhất, cô liên hệ với bên cục quản lý xuất nhập cảnh kiểm tra danh sách người nửa năm gần đây có ghi chép nhập cảnh nhưng lại không có ghi chép xuất cảnh trở về đại lục.” Phương Trấn Nhạc lại điểm danh.

“Rõ, thưa anh Nhạc.” Dịch Gia Di lập tức cầm giấy bút, nhận lệnh đi tìm số điện thoại và gọi điện.

“Chú Cửu, chú và Tam Phúc đi dạo quanh bờ biển, từ điểm phát hiện ra thi thể hướng về phía nam và phía bắc, hỏi dân cư gần đó trong ba tháng qua có nhìn thấy nhân vật khả nghi nào lái xe qua đó, mang theo một cái túi to di chuyển hoặc là tìm tảng đá lớn không.”

Phương Trấn Nhạc cũng phái nốt hai người cuối cùng đi rồi mới đối diện với bảng trắng tiếp.

Sau khi viết xong vài chữ, anh nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt lại gần như thắt nút.

Phải triển khai và kiểm tra toàn bộ manh mối có thể nắm bắt được.


Phải càng cố gắng suy nghĩ, không bỏ sót bất cứ điểm khả nghi nào: Còn gì nữa? Còn gì nữa…

 

Tổ B vừa bận rộn làm việc, chớp mắt cái đã đến tối.

 

Làm việc lúc bụng kêu inh ỏi, đầu óc cũng biến thành đống tương hồ, đặc biệt là một người già trung niên giống như chú Cửu không thể chịu đói được, một đám người kết hợp thỏa đáng giữa vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, đồng loạt kéo nhau tới quán ăn đường phố ăn cơm, kết quả vừa ngồi xuống vẫn châu đầu ghé tai thì thầm về vụ án.

Pháp y sir Hứa vừa giải thích với Dịch Gia Di ngồi bên cạnh rằng anh ta đã lấy được manh mối từ trên xương trắng phát hiện được trong ngày thế nào, vừa gặm cánh gà.

Mái tóc dài phiêu diêu của anh ta thi thoảng lại rũ xuống gò má, sau đó lại dùng ngón út gạt lọn tóc rơi ra sau tai theo bản năng, rõ ràng kiểu tóc được cắt vì ngầu lòi nhưng lúc này lại bị mái tóc đen vừa sáng vừa mượt này nhuộm thêm vài phần nữ tính mà không tự biết.

Dịch Gia Di vừa nghiêm túc nghe kiến thức vừa lo lắng mái tóc của sir Hứa sẽ dính dầu trên cánh gà, lo đến nát cả tim.

Một bữa cơm này mọi người ăn rất ngon, nhiều món mà vị cũng ngon, nhưng trong lòng chứa vụ án mới nhất nên cuối cùng vẫn có hơi không đủ thỏa mãn.

Cho dù nói chuyện về vụ án cũng phải để ý đến quán ăn đường phố nhiều người nhiều miệng, chỉ dám tùy cơ lén lút thì thầm với người ngồi bên cạnh. Đột nhiên có suy nghĩ gì đó cũng có thể lập tức chia sẻ với Phương Trấn Nhạc, thật sự không được thoải mái cho lắm.


Sau bữa cơm mọi người tự về nhà mình, Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa quán ăn, quay đầu trông thấy Dịch Gia Di đang vừa nói chuyện với sir Hứa vừa chậm rãi đi ra ngoài, anh nhìn đồng hồ rồi mới vẫy tay với cô cảnh sát trẻ.

Dịch Gia Di vội vàng tạm biệt sir Hứa, chạy bịch bịch đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc.

“Tôi thuận đường tiễn cô.” Anh nói xong lại vỗ nhẹ một cái vào gáy cô cảnh sát trẻ, tạm biệt đám người sir Hứa.

Cô cảnh sát trẻ giống như bị thi pháp, không hề có ý kiến mà đi theo anh.

Sir Hứa nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc, hỏi Lâm Vượng Cửu ở bên cạnh: “Hai căn nhà cao cấp của sir Phương không phải một căn ở khu Bán Sơn, một căn ở Tiên Thủy Loan hay sao? Sao cậu ta không chỉ có nhà ở khu nhà giàu mà ngay cả một khu vực bình dân và người nghèo ở như Thâm Thủy Phụ cũng có nhà nốt vậy? Trải nghiệm cuộc sống sao?”

“Cái này cậu không hiểu đâu, chỉ cần sir Phương muốn, nơi nào cũng có thể là nhà của cậu ấy.” Lâm Vượng Cửu tỏ vẻ biết tuốt, nói xong còn nghênh ngang đi khỏi quán ăn, vòng về phía chiếc xe hơi nhỏ giản dị của mình.

“…” Sir Hứa nghiền ngẫm lời của chú Cửu, cứ cảm thấy trong câu chữ toàn là chuyện xưa.

 

Hôm sau, mọi người không hẹn mà cùng đến cục cảnh sát sớm, giống như người nào cũng ôm chặt vụ án, nôn nóng không đợi nổi nữa.


Đám người tổ B vừa vào vị trí đã bận đến mức không ngóc đầu lên được, nhưng cảnh tượng khua chiêng gõ mõ phá án cũng không hề xảy ra.

Quá trình phá án chân chính vốn có nhiều sự mong đợi đầy sốt ruột và bất đắc dĩ, cùng làm việc cực nhọc một cách mù quáng mà không biết có kết quả hay không như vậy.

Hơn hai giờ chiều, chú Cửu và Tam Phúc trở về cục cảnh sát với vẻ mặt chán nản.

Sau khi ngồi vào văn phòng tổ B, chú Cửu cào mái tóc bị gió biển thổi loạn, vuốt mặt một cái cũng cảm thấy lòng bàn tay toàn là hạt muối. Trong miệng thì đắng chát, ông ta tìm được hồng trà mà Dịch Gia Di đã nấu trong ấm trà, rót một cốc cũng bất chấp trà nóng mà tu ừng ực vào họng.

Tam Phúc ngồi trước bàn làm việc của mình, nhíu mày hồi tưởng lại toàn bộ người đã thẩm tra hôm nay và toàn bộ thông tin đã lấy được.

Càng nghĩ càng tức tối.

 

“Uống miếng trà đi.” Chú Cửu liếc mắt nhìn Tam Phúc, cũng rót một cốc cho anh ta.

Người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết luôn liều lĩnh xông xáo, gặp phải một vài cản trở, rơi vào trong hỗn loạn lại dễ dàng bị đả kích.

Vẫn là mấy người già như bọn họ khá ổn trọng, chuyện gì cũng đã từng trải qua, không mong chờ cũng không thất vọng, ngược lại cảm xúc ổn định.

Tam Phúc uống một hớp hồng trà, cảm thấy cả người dần ấm áp mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm giác cơn nóng nảy cuộn trào trong cơ thể


đó được hóa giải, cả người cũng thư thái hơn rất nhiều.

 

Phương Trấn Nhạc dẫn Dịch Gia Di từ bộ phận pháp y chạy về, nhìn thấy hai người đã mở miệng hỏi: “Thế nào rồi? Có phát hiện được gì không?”

“Chúng tôi đi hơn nửa ngày cuối cùng cũng gặp được một ngư dân, nói quả thật đã từng thấy một người lái xe, trời tối mịt còn xách một thứ, khóc sướt mướt đi đến bến tàu ném đồ.

Chúng tôi lần theo thông tin về hãng xe và biển số xe mà ngư dân đó lờ mờ nhớ được chạy tới vài đại lý ô tô gần đó, lại hỏi các đồng nghiệp ở bộ phận cảnh sát giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được người.

Kết quả thì sao, ôi, chạy đi hỏi mới biết cô gái đó thất tình, xách toàn bộ quà mà bạn trai đã tặng mình khi còn hẹn hò, còn có cả nhật ký của mình chạy tới bên bờ biển đốt trụi hết để tạm biệt quá khứ.” Tam Phúc nói xong vỗ lên bàn một cái, tức giận bảo: “Phí hết cả sức!”

“Khoảng thời gian quá lớn, cách đây cũng quá lâu rồi, cho dù thật sự có người từng nhìn thấy hung thủ thì chỉ sợ cũng đã quên mất.” Lâm Vượng Cửu cũng thở dài, bọn họ thật sự đã cố hết sức rồi.

“Mò kim đáy bể mà.” Tam Phúc ấn thái dương.

 

Dịch Gia Di bưng cái đĩa nhỏ trên bàn chung đưa cho Tam Phúc và Lâm Vượng Cửu: “Ăn chút đồ ngọt đi, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”

Tam Phúc ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di, tay sờ cốc hồng trà nóng đó, đồ uống ấm và đồ ngọt an ủi thể xác và tinh thần của anh ta, khiến tâm trạng chạy hơn nửa ngày vẫn luôn không có kết quả có được sự trấn an… Có Dịch Gia Di ở tổ B quả thật mang tới rất nhiều thời khắc ấm áp.


Anh ta cầm một cái bánh bao trứng chảy rồi cắn một miếng, vị đường ấm áp ngọt ngào chảy từ miệng vào tim, còn có hương vị của sữa và nước cốt dừa, sau khi nhai kỹ còn nếm ra được vị thơm của bột mì và vị ngọt tự nhiên sau khi bột mì được nướng chín.

Cảm giác ngon miệng khiến tâm trạng người không tự chủ được mà muốn mỉm cười, món ngon vừa miệng thật sự tràn đầy sức mạnh chữa lành.

Anh ta nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn.”

 

“Không có gì, vất vả rồi.” Dịch Gia Di gật đầu với Tam Phúc.

 

Tam Phúc nhếch khóe môi, lúc này trạng thái thật sự đã tốt hơn khi vừa về cục cảnh sát gấp trăm lần.

“Nghỉ ngơi một lúc rồi chúng tôi sẽ xuất phát tiếp, tiếp tục men theo bờ biển hỏi thăm.” Một cái bánh bao trứng chảy vào miệng, Tam Phúc ngẩng đầu bày tỏ thái độ với Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai anh ta, lại gật đầu với Lâm Vượng Cửu.

Cho dù manh mối có nhỏ nhặt khó tìm đến đâu cũng không thể không làm, cho dù trong lòng cảm thấy có làm cũng uổng công, cũng vẫn phải lấy ra sự kiên nhẫn và nghị lực lớn nhất để điều tra.

Mỗi một nhân chứng tiềm ẩn đều phải hỏi, cho dù mấy người này chỉ đông chỉ tây lung tung, bọn họ có chạy đến gãy cả chân cũng phải đi xem rốt cuộc có manh mối có thể khai thác hay không.

Đây chính là cảnh sát.


 

Sáng ngày thứ ba sau khi phát hiện ra thi thể, Dịch Gia Di chạy một chuyến rất xa tới cục quản lý xuất nhập cảnh hải quan, gây sức ép rất lâu, trao đổi xong toàn bộ quá trình với đối phương cuối cùng mới mang được tài liệu đi.

Khi mang về cục cảnh sát đã là buổi chiều.

 

Mười sáu người đàn ông có độ tuổi và chiều cao xấp xỉ chỉ có nhập cảnh mà không xuất cảnh, phần lớn đều lấy giấy phép xuất nhập cảnh để tới Hồng Kông, ở lại là muốn đãi vàng, cảnh sát không tới cửa thì cứ ở lại tiếp.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin