THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 31: Bút phán quan 


Đặc biệt là ba năm trước cha mẹ sinh đứa thứ hai trong lúc bận rộn trăm bề, cô cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ không sống nổi vì mất cô.

Cô không thể trải nghiệm được tình cảnh mà Đinh Bảo Thụ đang ở, cũng không thể tưởng tượng ra được tâm trạng của cậu bé.

Ngay khi cô bị hỏi, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, trong lòng chua xót nhưng lại không thể nói ra được một câu nào thật ngầu có thể cổ vũ hoặc an ủi cậu bé.

Thật kém cỏi!

Không biết nếu như sir Phương ở đây, liệu anh có nói ra những triết lý đặc biệt gì đó có thể khiến Đinh Bảo Thụ tôn sùng, cũng mang tới hy vọng và nhiệt huyết cho cậu bé hay không.

Đi qua thùng thư màu xanh lục, trên cửa kính của cửa hàng nhỏ bên đường dán rất nhiều bưu thiếp, có một tấm là ảnh chụp ở núi Phú Sĩ, cô nhìn chằm chằm vào đó vài lần, lại ngẩng đầu nhìn thấy một cửa hàng uốn ống.

Sở dĩ Hương Giang trở thành một thành phố Cyberpunk, nhân tố rất lớn chính là những tầng bảng hiệu đèn neon trùng điệp trên đỉnh đầu bọn họ, đây là phong cảnh huyền ảo nhất ở thành phố này.

Vì thời đại này vẫn chưa có đèn Led nên muốn làm bảng hiệu đèn neon toàn phải tìm bậc thầy uốn ống chế tạo cho.

Lúc này, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng, chỉ có cửa hàng này là vẫn còn mở.

Dịch Gia Di vô thức bước vào, người thợ đang ngồi trong cửa hàng chất đầy tạp vật, đốt nóng cái ống trong tay, sau đó uốn cong thành hình dáng mà ông ta muốn.

Sau này đèn màu sáng lên, cái ống uốn cong này sẽ tạo thành con chữ và hình vẽ chói mắt và ảo diệu.

Dịch Gia Di tìm được một cái ghế nhỏ cũ và ngồi xuống dưới sự tiếp đón của thợ uốn ống, sau khi nói chuyện vài câu, cô cắn răng móc túi tiền ra đặt làm một bảng hiệu đèn neon to [Phòng trà Dịch Ký] và mấy bộ chữ nhỏ vây quanh [Nổi tiếng gần xa] [Vua cà ri] và [Trà sữa Frappuccino].

“Bên ngoài tấm biển phải quấn một vòng viền màu đỏ, rồi lại vòng màu lam, như thế rất đẹp đúng không?” Dịch Gia Di mô tả với thợ uốn ống.

“Không thành vấn đề, bốn chữ này cần to như vậy, đúng không?”

“Đúng, phải to như vậy!”

Khi bước ra khỏi cửa hàng, Dịch Gia Di cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Khi người không vui đúng là cần phải tiêu tiền.

Cô đi dạo chớp mắt cái đã đến gần mười giờ tối, Dịch Gia Di sợ anh cả sốt ruột nên đẩy nhanh tốc độ.

Qua một con đường cái, khi một thiếu nữ mặc đồng phục đi ngang qua vai cô, ánh mắt cô rơi lên cốc nước uống mà đối phương cầm trong tay.

Khi lại đối diện với thiếu nữ đó, cô không nhịn được mà mỉm cười. Thứ mà đối phương cầm là cốc giấy của Dịch Ký bọn họ, uống là trà sữa Frappuccino.

Một khách hàng chân chính, một đứa trẻ có ánh mắt tốt!

Thiếu nữ có hơi khó hiểu về nụ cười mỉm của Dịch Gia Di, nhưng tiếp nhận được phần thiện ý đó nên vẫn theo bản năng cười ngọt ngào đáp lại.

Băng qua đường cái, cô ta lại hút một hơi Frappuccino, vào miệng trước đắng sau ngọt, kem tươi tinh tế có thể nhai, vừa mát mẻ vừa thích ý, kem tan trong cốc trà sữa thì lại mang theo hương sữa nhẹ nhàng nơi đầu lưỡi.

Thật ngon!

Thiếu nữ không nhịn được mà uống thêm hớp nữa, trong ống hút lại phát ra tiếng rột rột, trà đã cạn đáy rồi.

Cô ta vừa nghĩ đến việc ngày mai lại đi xếp hàng mua trà sữa Frappuccino có đỉnh tuyết này, vừa ném cốc giấy vào thùng rác với vẻ tiếc nuối.

Đối diện có một bà cụ đẩy quầy hàng lưu động bán hoa quả đi tới, ánh đèn neon rơi lên gương mặt bà ta chỉ sáng lên trong nháy mắt đã bị những nếp nhăn phủ đầy trên gương mặt đó kẹp chặt rồi giấu đi, khiến khuôn mặt già nua đó càng thêm chìm vào bóng tối, trông không chân thật.

Mỗi ngày bà cụ đều đi bán hoa quả khắp các hang cùng ngõ hẻm, ngày qua ngày, năm qua năm, mọi người đã quá quen thuộc cũng dần dần bỏ lơ bà ta, chỉ khi thèm hoa quả mới ý thức được sự tồn tại của quầy hàng lưu động này.

Khi thiếu nữ lại gần quầy hàng lưu động, đột nhiên xe hàng đó bị kẹt thứ gì đó mà chợt xóc nảy một cái.

Quả quýt tròn vo đổ xuống đường như hạt đậu, lăn ra khắp nơi.

Bà cụ bỏ quầy hàng, khó khăn khom người hì hục nhặt quýt.

Thiếu nữ đang đi đến trước mặt không hề do dự một giây một phút nào cả, cô ta đặt cặp sách của mình lên quầy hàng rồi cũng khom người đi giúp, tay nhặt quýt lên ôm rồi đặt về xe, lại chạy bước nhỏ tới chỗ xa hơn nhặt.

Dáng người tinh tế, bóng dáng nhẹ nhàng, trông đáng yêu như một bông hoa nhỏ.

Cuối cùng chỉ còn vài quả quýt lăn vào trong ngõ nhỏ bên cạnh, thiếu nữ vuốt mái tóc dài, quay đầu trông thấy bà cụ run lẩy bẩy giống như một cái máy rỉ sắt đang cố gắng nhặt quả quýt lăn ra đường.

Cô ta cũng không do dự nữa, giống như con nai nhỏ thuận theo thức ăn mà thợ săn để lại, chậm rãi lại gần cái bẫy, nhặt từng quả quýt lên, từ từ tiến vào trong ngõ nhỏ thiếu vắng ánh đèn.

Cô ta bước một bước, rồi lại bước một bước, ngay khi làn váy cũng đã lọt vào trong bóng tối, một cái bóng màu đen phía sau chồng thùng các tông to lớn đột nhiên duỗi thân thành quái thú nhào tới, bịt miệng và mũi của thiếu nữ, dễ dàng kéo cô ta vào trong bóng đen dày đặc không lọt ánh sáng phía sau đống thùng các tông.

Đầu ngõ, bà cụ nhặt hai quả quýt lăn xa cuối cùng, đặt về quầy hàng lưu động, sau đó mới duỗi đôi vai với vẻ nhọc nhằn, chậm rãi cầm chiếc cặp sách trên đống quýt lên, lặng lẽ nhét vào trong thùng xe bên dưới sạp hàng, sau đó đẩy xe hàng tiếp tục đi .

Bà ta bước đi chậm rãi, lưng vẫn còng xuống, nếp nhăn trên mặt vẫn tiếp tục nuốt chửng ánh đèn neon chiếu xuống đỉnh đầu.

Ban đêm, trên đường thưa thớt bóng người yên tĩnh, thi thoảng có chiếc xe hơi lái tới nhưng lại vút qua đi ngay, có một đôi tình nhân vòng ra từ trong góc, thì thầm to nhỏ với nhau băng qua ngã tư, tiến vào một con đường khác.

Đường xá vẫn như thế, cảnh đêm vẫn như vậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

Thiếu nữ vừa rồi đó giống như chưa từng tồn tại.

Sáng ngày hôm sau, thám tử tổ trọng án Dịch Gia Di đi làm ngày đầu tiên, cô hào hứng muốn chết nên dậy từ rất sớm.

Dịch Gia Đống vừa mới ra khỏi phòng nam sinh đã nhìn thấy Dịch Gia Di đang ngồi đọc sách dưới ánh nắng sớm.

Sau đó cô lại ngoan ngoãn đi chợ cùng anh, Dịch Gia Đống đi bộ còn cô thì chạy bước nhỏ: “Thế này cũng coi như chạy bộ sáng.”

Sau khi xử lý rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở Dịch Ký, hai người về nhà phát hiện ra Gia Như và Gia Tuấn cũng đã dậy hết, bọn trẻ nói là bên ngoài không biết có tụi mèo hoang ở đâu tới đánh nhau, đánh rất ác liệt, rất nhiều người đều bị đánh thức.

Khi Dịch Gia Đống nấu bữa sáng, Dịch Gia Di lại về phòng tìm được cái quần dài bình thường và áo sơ mi rộng thùng thình có thể diện nhất và đẹp nhất của mình ra, vỗ cho thật phẳng rồi mới vừa buộc tóc đuôi ngựa vừa đi ra khỏi phòng nữ sinh.

“Chị cả, sau áo chị sứt chỉ kìa.” Gia Như dọn xong bát đũa, quay đầu nói.

Dịch Gia Di lập tức quay đầu kéo phía sau ra nhìn, phát hiện ra không chỉ sứt chỉ mà còn xù lông, cũng không biết mài thế nào nữa, cô nhét áo vào quần, cười bảo: “Không sao, nhét vào là không nhìn thấy nữa, đợi chị nghỉ phép lại đi mua quần áo mới sau, đến khi đó cũng mua cho các em vài bộ.”

“Ngày nào cũng mặc đồng phục trường, nào có cơ hội mặc đâu ạ.” Gia Như nhún vai: “Chị cả vẫn nên gom tiền làm của hồi môn đi.”

“Vậy thì mua giày mới cho các em nhé.”

Tâm trạng tốt nên bữa sáng ăn nhiều hơn một chút, cũng mặc kệ thật ra vẫn còn sớm, Dịch Gia Di đã đạp xe xuất phát với vẻ siêu tích cực.

Dịch Gia Như nhìn cánh cửa đóng lại, thở dài bảo: “Chị cả có khả năng là người đi làm đầu tiên ở cục cảnh sát Du Ma Địa quá.”

Kết quả trên cơ bản cũng không hơn không kém lời Gia Như nói, khi Gia Di đến nơi, các văn phòng đều trống không.

Cô thuận đường đi mua hoa hồng đỏ và hướng dương màu vàng về cắm vào trong bình hoa, bày trà sáng và điểm tâm mang từ nhà tới lên bàn làm việc, bái lạy và thắp hương cho tượng Quan Công trong văn phòng, rồi lại dọn dẹp bàn làm việc mới, đựng đầy nước sôi để nguội trong cốc nước thì cục cảnh sát mới bắt đầu lục tục có người đi làm.

Nhìn thấy một vài cảnh sát mặc quân trang đi tới phòng thay đồ để đổi đồng phục, đột nhiên Dịch Gia Di nghĩ đến mình còn một vài thứ để trong tủ đồ nữa.

Khi đi đến cổng đột nhiên nghe thấy người trong phòng thay đồ đang nói chuyện.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin