THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 49: Người hùng nhỏ vĩ đại! 

“Ừm, anh cũng vất vả rồi.”

Sau khi cúp máy, Phương Trấn Nhạc im lặng một lúc mới nhấc chân đi ra khỏi văn phòng.

Trong khẩu cung của mẹ ruột Trương Đại Phúc thì chồng bà ta có tính cách thô bạo, lúc đầu chỉ là sau khi uống rượu mới đánh bà ta và con trai, sau này ở dưới trạng thái tỉnh táo cũng không hề nương tay.

Trong gia đình này, người cha sắm vai kẻ bạo hành nóng nảy, còn người mẹ sắm vai kẻ cưng chiều chết lặng.

Môi trường trưởng thành cực đoan và việc không thể thích ứng được sau khi tiến vào xã hội, cùng với cuộc sống ở nhà ăn bám mẹ già suốt mười mấy năm sau đó đã từng bước hủy hoại Trương Đại Phúc.

Năm thứ hai Trương Đại Phúc ăn bám, anh ta và mẹ đã hợp lực giết chết người cha say rượu.

Lại thêm vài tháng trước vì hành vi vô nhân đạo với gái làng chơi, phát sinh xung đột to lớn với cô gái mà lần đầu tiên giết chết nữ giới và gian thi.

Sau đó chính là chuyện đã xảy ra một lần cũng không thể cứu vãn được nữa.

Ngay khi chuyện xưa này dần được khai đầy đủ, không có người nào là tâm trạng không nặng nề.

Trương Đại Phúc trong một phòng thẩm vấn khác vẫn chưa khai, anh ta ngồi ở đó giống như khúc gỗ, chỉ cúi đầu ngồi, không biết đang nghĩ gì mà mãi không chịu lên tiếng.

Mấy người Gary cũng không có cách nào với anh ta, trong giới cảnh sát đã sớm nghiêm cấm bức cung rồi, cho dù bạn hoàn toàn biết người này là hung thủ nhưng nếu đối phương không mở miệng thì bạn cũng không thể sử dụng vũ lực.

Đối diện với người như thế cũng chỉ có thể chịu đựng, bạn chịu hết nổi thì đến tôi chịu, đợi anh ta mệt mỏi và buông lỏng cảnh giác, lại sử dụng kỹ thuật thẩm vấn từng chút một ép lời khai ra, đào bới chân tướng.

Phương Trấn Nhạc thấy Dịch Gia Di đang bám lên cửa sổ nhỏ, nhíu mày quan sát phòng thẩm vấn: “Không phải đã kêu cô về rồi sao, sao vẫn còn ở đây?”

Anh lại nhìn đồng hồ, đã tờ mờ sáng rồi.

“Anh Nhạc, một người thông minh, tự ti, lại hận đời, rất đáng sợ.”

Trong lời miêu tả của mẹ ruột hung thủ thì Trương Đại Phúc là một người rất thông minh, đạo lý mà người khác không hiểu thì anh ta đều có thể hiểu được, chuyện mà người khác không hiểu, Trương Đại Phúc nghiên cứu một chút cũng lập tức có thể học hiểu.

Trước kia, Trương Đại Phúc cũng từng là một chàng trai ngoan ngoãn có thể giúp hàng xóm giải quyết các bệnh vặt và các nghi vấn khó xử lý, tất cả mọi người đều khen anh ta tương lai nhất định có triển vọng, bản thân anh ta cũng có tự tin như vậy.

Thẳng đến khi bước vào xã hội, tất cả đều dễ như trở bàn tay mà anh ta đã từng ảo tưởng đó đều trở nên khó khăn, tương lai tươi đẹp đột nhiên xa vời hẳn, phần nhân cách nhạy cảm, yếu đuối, cực đoan đó của anh ta mới lộ rõ ra ngoài, dần dần trở nên u ám và đáng sợ hơn cả người cha từng bạo hành anh ta.

Hồi tưởng lại những biến số ấy, cô cảnh sát trở biến thành một Thập Nhất buồn bã.

Phương Trấn Nhạc đi qua, đặt tay lên lưng cô, dẫn cô ra khỏi khu thẩm vấn, vừa đi vừa nói: “Không phải tất cả những người tự ti đều sẽ hoàn toàn từ bỏ bản thân, cũng không phải tất cả những người oán hận cuộc đời đều sẽ báo thù xã hội, càng không phải tất cả người thông minh đều sẽ sử dụng trí tuệ của mình vào việc này. Đây chỉ là một trường hợp mà thôi, chúng ta còn có người ở trong hoàn cảnh tồi tệ hơn vẫn không ngừng đấu tranh, không cam lòng từ bỏ, nhìn những thứ này nhiều hơn, trở về ngủ một giấc thật ngon và quên Trương Đại Phúc đi.”

Nói giống như là “quên thằng cặn bã đó đi” vậy.

Lúc này những người khác đều đang bận rộn với công việc của mình, trước khi bộ phận giám định và pháp y kiểm trường hiện trường trở về cục cảnh sát, anh có thời gian nghỉ ngơi một lúc.

“Tôi đưa cô về nhà.”

Đường phố sau nửa đêm rất khoan khoái, cho dù là thành phố không ngủ thì lúc này cũng ngủ rồi.

Vì giờ này thật sự đã quá muộn, hôm nay lại trải qua nhiều chuyện như thế nên Phương Trấn Nhạc một đường đưa Dịch Gia Di đến tận cửa nhà.

Dịch Gia Đống vẫn chưa ngủ mà nhịn cơn buồn ngủ đợi em gái, thẳng đến khi đón em gái từ trong tay Phương Trấn Nhạc, mới cúi đầu gật gù, cảm ơn sir Phương.

Sau khi đóng cửa, mắt anh ta nhắm lại, mò về phòng nam sinh ngủ say khò khò.

Ngay cả sức lực và tinh thần chúc Dịch Gia Di ngủ ngon cũng không có.

Sáng ngày hôm sau không cần đi làm, có thể ngủ nướng một giấc.

Dịch Gia Di tắt báo thức, để lại một dòng chữ nói không cần gọi cô dậy và làm bữa sáng cho anh cả, lúc này mới tắm rửa ổn thỏa rồi về giường.

Gia Như ở giường trên ngủ rất ngon, còn Dịch Gia Di lại lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.

Thẳng đến khi nghĩ đến những lời mà Phương Trấn Nhạc nhẹ giọng nói với cô lúc đi cùng cô lên cầu thang, cuối cùng mới bình tĩnh lại được, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, vẫn có giọng nói trầm thấp và đáng tin an ủi cô và vẫn là câu nói đó: “Có lẽ không có mấy điểm mấu chốt mà cô đưa ra thì chúng ta vẫn có thể phá được án, nhưng không có suy nghĩ gộp chung vụ án, không có địa điểm ném xác di chuyển từ phía bắc đến Thâm Thủy Phụ thì chúng ta chưa chắc đã bắt được manh mối bà cụ bán quýt nhanh như vậy.

Muộn thêm vài ngày nữa hoăc chỉ muộn vài tiếng nữa thôi, người bị hại cứu được hôm nay sẽ chết, thậm chí nếu phá án muộn một tuần thì người chết không chỉ có thêm một, cũng không chỉ có một gia đình bị hủy hoại.

Thập Nhất, làm nghề này rất khổ, tôi biết bây giờ tâm trạng của cô nặng nề.

Nhưng cô cũng phải biết rõ mình đã làm những chuyện tốt gì, tối nay người bị hại được cứu sẽ bước ra khỏi cơn ác mộng này, có đôi khi con người kiên cường đến mức vượt ngoài tưởng tượng của cô, tương lai cho dù cô kết hôn sinh con hay là có thành tựu trong sự nghiệp thì mấy sự tồn tại lâu dài đó đều có công lao của cô.

Đây cũng là lợi ích của nghề này mà người khác không thể nhìn thấy được, cô phải từ từ trải nghiệm loại cảm giác ý nghĩa này, cảm giác thành tựu này và loại bản sắc này, bản thân nhận biết cảm giác hạnh phúc to lớn, thậm chí, cô có thể tự cho rằng bản thân là người vĩ đại.

Coi nó như một bí mật, lén hưởng thụ phần thưởng tinh thần đặc biệt khi làm cảnh sát này, sau đó ngủ một giấc ngon, nằm mơ một giấc thật đẹp.

Vất vả rồi, điều tra viên vĩ đại!”

Trong mơ, toàn bộ chua xót đều bị hòa tan, khóe môi của cô cảnh sát trẻ cuối cùng cũng cười lên ngọt ngào.

Cô rất hữu dụng, đã giúp được người và cứu được người…

Ánh đèn trong cục cảnh sát Du Ma Địa sáng cả một đêm, tổ trọng án A, tổ trọng án B và các đồng nghiệp bên bộ phận giám định và pháp y vì vụ phân thây trên đường Ferry mà bận rộn thẳng đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng công việc mới vơi đi một phần.

Một nhóm người kéo lê thân xác mệt mỏi giống như thây ma kết thúc công việc về nhà, nhưng cho dù có mệt thành ra thế nào thì trong đầu mọi người đều nghĩ vẫn nên tranh thủ ngủ một giấc, buổi chiều lại tới làm tiếp.

Còn phải nhanh chóng chuẩn bị tài liệu phong phú đưa Trương Đại Phúc đã hại mọi người thức đêm lại khổ tâm lên tòa án!

Khi Lâm Vượng Cửu tới cục cảnh sát phát hiện ra trong văn phòng không có một bóng người cũng biết các thám tử đi dạo phố đêm hôm qua hơn phân nửa là đi cả đêm rồi.

Trên bảng trắng trong văn phòng có thêm một cái tên: Trương Đại Phúc.

Trên bàn của các thám tử cũng có rất nhiều báo cáo và văn kiện, ông ta ngồi xuống đọc từng tờ một, cuối cùng cũng hiểu được tiến độ công việc một ngày trước của tất cả mọi người.

Vậy mà tuần phố một đêm đã bắt được rồi, quả thật như có thần trợ giúp vậy.

Ông ta đọc tài liệu một lúc, lại tới trước tượng Quan Công thắp hương, cảm tạ thần rồi mới tiếp tục làm việc.

Đột nhiên điện thoại trong văn phòng vang lên, ông ta dửng dưng nhận máy, một buổi sáng này của ông ta cũng không thể yên tĩnh được nữa.

“Chú Cửu, tối qua trời tối, anh Đại Quang Minh và mọi người kiểm tra hiện trường hung án dưới môi trường bất lợi, tuy đã tìm kiếm rất chi tiết nhưng chúng tôi vẫn muốn nhân lúc trời sáng tiếp tục tìm lại, chú có thời gian không? Đi cùng chúng tôi một chuyến được không?” Đồng nghiệp bên bộ phận pháp y gọi.

“Không thành vấn đề, tôi dẫn một cảnh sát quân trang đi cùng, chúng ta gặp ở nhà để xe nhé.”

“Hôm nay xe cảnh sát đều ra khỏi cục hết rồi, có thể ngồi xe của chú Cửu được không?”

“Được chứ, để tôi làm tài xế cho.”

Vì thế, người bên bộ phận giám định đi kiểm tra, còn ông ta đi chung quanh hỏi thăm hàng xóm, thu thập được nhiều bằng chứng và thông tin hơn, vừa bận đã được nửa tiếng.

Sau khi trở về cục cảnh sát, ông ta vừa mới cầm một cái quạt trên bàn Lưu Gia Minh quạt gió cho mình, oán trách vài câu sao Tiểu Thập Nhất không ở đây, ngay cả Frappuccino cũng không có mà uống thì điện thoại lại vang lên.

“Alo, chú Cửu, tôi là Davis bên pháp y đây, bên này đã ghép lại toàn bộ khối thi thể, căn cứ theo dấu vân tay và các thông tin khác có trên khối thi thể như đầu người hiện có, có thể mang đi tìm kiếm người bị hại trên mạng nội bộ. Kiểm tra sơ bộ và kết quả phân tích cũng cho ra được một vài thông tin cá nhân về những người bị hại, chắc hẳn có thể giúp các chú định vị một vài người mất tích càng chính xác hơn, rồi mời gia đình người bị hại đến bộ phận pháp y nhận xác, chú Cửu có thời gian tới lấy báo cáo và văn kiện không?”

“Được, tôi sẽ lên đó ngay.”

Sau khi Lâm Vượng Cửu lấy tài liệu xong lại sắp xếp từng cái một.

Ông ta tìm được danh sách một tốp người mất tích mà Gary đã sàng lọc trước đó, căn cứ theo thông tin mới để sàng lọc lần hai, chớp mắt đã qua một tiếng.

Ông ta mệt muốn to đầu, đôi mắt cay xè, trái tim hoảng hốt đập thình thịch.

Ông ta tìm được bánh hạch đào ăn thừa trước đó trong tủ lạnh, vừa ăn vừa oán trách sao Tiểu Thập Nhất không ở đây, đói đến mức chút điểm nhỏ tạm thời lót dạ cũng không có, thật quá khổ.

Sau đó lại quay về làm việc, làm xong sàng lọc lần ba rồi mới lấy điện thoại nhấn từng dãy số một, mời gia đình của những người mất tích phù hợp với điều kiện đến nhận thi thể nhanh nhất có thể.

Làm xong xuôi hết mọi việc, ông ta vươn vai, đã đến trưa rồi, thật sự rất lâu rồi chưa bận rộn như vậy.

Nhìn lại những việc mình đã làm, nhiều việc như thế lại đều do một mình ông ta hoàn thành hết.

Lâm Vượng Cửu đã lười biếng rất nhiều năm rồi đột nhiên cảm thấy thỏa mãn và có thành tựu to lớn.

Mọi người không ở đây, ông ta chỉ đành một mình đi ăn mì, lặng lẽ trải nghiệm cảm giác cô độc của kẻ mạnh.

Khi đi ra khỏi văn phòng có băng qua bảng trắng, ông ta liếc mắt nhìn cái tên Trương Đại Phúc được viết bên trên, cầm cây bút màu đỏ trong khay đựng, mở nắp, dùng sức khoanh tròn bên ngoài tên của Trương Đại Phúc.

Sau đó ông ta đứng ở cửa, thưởng thức vòng tròn đỏ này một lúc, tự cảm thấy mình khoanh tròn đúng tiêu chuẩn như Dịch Gia Di, sau đó mới mỉm cười vui vẻ rời đi.

Khưu Tố San mở cửa văn phòng, đinh gọi Lâm Vượng Cửu cùng chị ta dẫn Trương Đại Phúc tới các con đường ở Thâm Thủy Phụ để tái hiện lại quy trình tại hiện trường gây án.

Mắt thấy chú Cửu chậm rãi đi ra ngoài, chị ta giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, vậy mà đã hơn mười hai giờ rồi, nên đi ăn cơm thôi.

Chị ta cong khóe môi, quyết định thả cho chú Cửu đi ăn trưa trước đã.

Khưu Tố San hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng hiếm khi nhẹ nhàng và có sức sống của Lâm Vượng Cửu, không nhịn được mà cảm thán.

Từ khi Dịch Gia Di tới tổ trọng án, đến ngay cả chú Cửu cũng trở nên nhiệt huyết và phấn chấn hơn hẳn, giống như một sinh mệnh trẻ trung mới tới rót linh hồn và sức mạnh mới vào trong tổ trọng án.

Chị ta quay người đi vào văn phòng, duỗi thắt lưng.

Bản thân là madam, cũng không thể yếu thế được.

Buổi chiều đi tới hiện trường hung án, chị ta cũng không thể để Phương Trấn Nhạc dẫn đầu, nhất định phải đích thân chạy một chuyến mới được!

Một giấc ngủ này của Dịch Gia Di kéo dài đến khi mặt trời lên cao ba sào, cô duỗi tay chân trong ổ chăn, cảm thấy mình ngủ đến tê cả người.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô đạp xe đạp đến Dịch Ký ăn cơm trưa trước.

Dịch Gia Đống vừa nhìn thấy cô đã kéo cô ngồi xuống, quan sát một lượt cô em gái tuy rằng không trang điểm ra ngoài nhưng vẫn trẻ trung xinh xắn, mới hài lòng bảo: “Em ngồi đi, lát nữa xong cơm rồi.”

Dịch Gia Di ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn anh trai xào rau một lúc còn phải rút thời gian để làm trà sữa cho người tới mua Frappuccino trước đó.

Cũng may trà sữa không khó làm, bằng không thật sự luống cuống tay chân.

“Anh, anh có cân nhắc đến việc thuê thêm người không? Có phải bận không làm xuể rồi không?” Dịch Gia Di đứng dậy muốn ra sau bếp giúp lại bị Dịch Gia Đống đẩy về bên bàn: “Hôm nay em phải đi làm, không thể cả người dính đầy mùi dầu khói được, ngồi đi, đừng lộn xộn.”

Nói xong, anh ta còn dùng tay quạt bay khói dầu hoàn toàn không tồn tại trên đỉnh đầu Dịch Gia Di.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin