THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Du Triệu Hoa vừa mới dẫn đội ngũ suy đoán và nghiên cứu thảo luận một lần nữa về vụ án đang phá hiện tại, vụ án này cũng dần dần đi vào ngõ cụt.

Bọn họ có đối tượng nghi ngờ nhưng bằng chứng hữu lực lại giống như đang chơi trốn tìm với bọn họ, luôn là gần như xuất hiện nhưng lại bị chứng thực là vô dụng.

“Hôm nay mọi người về ngủ một giấc tử tế đi.” Du Triệu Hoa xoa cái đầu đau nhức liên hồi, không muốn từ bỏ vụ án này nhưng lại có dự cảm mình không có đường nào để đi.

Lại là một vụ án chưa giải quyết, lại là một…

Anh ta vừa hận bản thân không bắt được chứng cứ vừa hận rất nhiều chứng cứ thu thập được không có cách nào cho ra kết quả xét nghiệm chính xác hơn với kỹ thuật hiện nay.

“Anh Hoa, anh cũng về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thám tử cấp dưới vừa đi ra ngoài vừa quay đầu khuyên anh ta.

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào khác thường, giống như có một đội người vô cùng kích động đang chạy vội vàng chạy về.

“Chuyện gì thế?” Du Triệu Hoa bước ra khỏi văn phòng tổ A, nhìn về phía cửa cảnh sát.

Đôi mắt của anh ta híp lại, vậy mà lại trông thấy Phương Trấn Nhạc.

“Hình như là…” Người đứng trước nhất nhìn thấy toàn bộ thành viên trong tổ của Phương Trấn Nhạc trở về, vội quay đầu qua nhìn Du Triệu Hoa, nói với vẻ chần chừ: “Lại phát hiện ra một thi thể nam khác trong hồ nước trung tâm ở King’s Park.”

“…” Đôi mày của Du Triệu Hoa nhăn tít lại, đứng ngây người mất vài phút, sau đó đột nhiên sải bước vòng ra khỏi hàng lang, vậy mà lại chạy tới phòng giải phẫu pháp y.

Sợi dây quấn chặt chân nạn nhân và tảng đá, nhận định ban đầu là hai sợi dây giày buộc vào nhau, cụ thể thuộc loại giày gì, có manh mối quan trọng gì khác hay không thì vẫn cần phải tiến hành thực nghiệm và kiểm chứng một lượt.

Thi thể chỉ còn lại bộ xương, căn cứ theo vết thương để lại trên xương sọ có thể suy đoán ra nạn nhân bị vũ khí cùn đánh mạng đến chết.

“Tại hiện trường hung án không phát hiện ra tảng đá dính máu của người khác, khi ấy chúng tôi đã xét nghiệm toàn bộ mẫu máu thu thập được gần đó, tất cả đều thuộc về một mình nạn nhân nữ.” Du Triệu Hoa nghe nói bộ xương trước mắt có khả năng chết vì bị vũ khí cùn đánh mạnh vào đầu, lập tức liên tưởng đến tảng đá to nhỏ trên đồi cỏ và bên cạnh hồ, không nhịn được mới chen miệng hỏi: “Có thể xác định được thời gian tử vong không?”

Thật sự chết cùng một ngày tại King’s Park với nạn nhân nữ trong vụ thảm sát ở King’s Park sao?

Lẽ nào khi ấy người bị hại không chỉ có một?

Nhưng bọn họ điều tra lâu như thế, hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết của một người bị hại nào khác…

Liệu có khả năng là hai vụ án không liên quan gì đến nhau không?

“Hung khí dùng để giết chết thi thể này có khả năng đã bị vứt vào hồ nước cùng với thi thể, bây giờ cũng không cần thiết đi trục vớt nữa.” Hứa Quân Hào ngẩng đầu nhìn Du Triệu Hoa, lại quay đầu nhìn bộ xương đã triểm tra từ trên xuống dưới hết nửa ngày mới đáp: “Thời gian tử vong phải tổng hợp với kết quả xét nghiệm mấy thứ như quần áo của bên giám định mới có phán đoán tổng hợp được.

Thi thể đã hoàn toàn hóa thành xương trắng trong hồ nước, ở nhiệt độ như hiện tại thì chỉ cần hai tuần là đủ, sở dĩ bảo quản được thi thể nguyên vẹn hoàn toàn là nhờ bộ quần áo mà anh ta mặc trên người và đống rong quấn lên.

Áo là áo tay dài mùa xuân, rõ ràng không phải đồ mùa hè, có thể loại bỏ khả năng thanh niên trẻ tuổi này vô cùng sợ lạnh, thời gian tử vong chắc hẳn là khoảng tháng hai, ba và bốn. Nếu chàng trai này khỏe mạnh vậy cũng có khả năng là tháng một.

Còn đám rong rêu, tôi nhớ đầu năm hồ nước mới tập trung xử lý rong rêu một lượt, ngày mai tôi sẽ gọi điện hỏi xem thời gian cụ thể xử lý và độ cao của rong sau khi xử lý.

Xét từ số rong gần như hoàn toàn bọc kín thi thể, chắc hẳn khi đó rong rất thấp, thi thể rơi vào trong đám rong, sau này rong phát triển cao như vậy… đúng là cần đến vài tháng.

Ngày mai, tôi sẽ mời người bên giám định hỏi chuyên gia về tốc độ sinh trưởng của loại rong này.”


Tuy rằng Hứa Quân Hào không cho câu trả lời chính xác nhưng sắc mặt của Du Triệu Hoa đã trở nên phức tạp hơn.

Từ các manh mối hiện có cho thấy bộ xương trước mắt chắc tám chín phần mười chết từ nửa năm trước, cực có khả năng chính là một người bị hại khác trong vụ thảm sát ở King’s Park.

Đây… cũng là manh mối đột phá quan trọng nhất mà tổ A bọn họ điều tra vài tháng cũng không phát hiện ra.

Da mặt của Du Triệu Hoa hơi giật nhẹ, khi quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt trở nên khó xử và chua chát.

Phương Trấn Nhạc lại không nhìn anh ta mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thi thể, không ngừng đánh giá các thông tin như kiểu dáng quần áo của thi thể.

Tiếp theo đó, người bên bộ phận giám định cẩn thận cắt quần áo và tất, lần lượt đựng vào túi mang đến phòng xét nghiệm.

Pháp y đặt bộ xương nằm thẳng, kiểm tra độ trưởng thành của xương sọ, hàm răng và trung tâm hóa xương, sau đó đứng thẳng người nói với đám người Phương Trấn Nhạc: “Các khớp có phần khép kín, có thể đoán ra được nạn nhân ở tầm khoảng mười tám đến đầu hai mươi.

Giới tính nam, chiều cao khoảng một mét bảy mươi lăm.

Dựa vào độ thô của xương và tình trạng của xương nối giữa cơ bắp và khung xương cho thấy nạn nhân có thể hình vừa phải, không béo.

So sánh xương cánh tay trái và phải, cùng xương đùi có thể đoán ra là người thuận tay phải.”

“Gia Minh, đi điều tra người mất tích ở toàn Hồng Kong trong nửa năm này.” Phương Trấn Nhạc lập tức ra lệnh.

Lưu Gia Minh mang quyển sổ đã ghi xong thông tin về bộ xương, nhận lệnh rời đi.

Khi Phương Trấn Nhạc thu tầm nhìn về, thoáng thấy Dịch Gia Di đang nhìn chằm chằm vào bộ xương, hốc mắt hơi đỏ lên, hai nắm tay siết chặt, cảm xúc rất mất ổn định.

Anh gật đầu với Hứa Quân Hào rồi duỗi tay kéo cánh tay của Dịch Gia Di, dẫn cô đi ra khỏi phòng giải phẫu pháp y.

Du Triệu Hoa vẫn đứng trong phòng giải phẫu, mắt to trừng mắt nhỏ với bác sĩ pháp y sir Hứa một lúc, sau mới gật đầu ra hiệu một cách lúng túng, chán nản quay người rời đi.

Khi thi thể được trục vớt lên, Dịch Gia Di không thể lại gần nhìn, dường như thứ trông thấy trong bóng tối là thi thể, lại cũng giống như chỉ nhìn thấy một đống rong chằng chịt.

Nhưng vừa vào phòng giải phẫu pháp y, thi thể được đặt trên giường giải phẫu, người bên bộ phận giám định cắt từng tí rong xuống, cuối cùng cô mới nhìn rõ bộ xương trắng ởn.

Căn phòng nhuộm ánh sáng lạnh không có một chút độ ấm nào và bộ xương gần như đồng nhất với màu của ánh sáng kéo cô vào trong dòng chảy hình ảnh.

Người chết là một thiếu niên trẻ cao gầy, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, chỉ khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi.

Khi hai hung thủ bịt miệng cô bạn gái của nạn nhân kéo xuống dưới đồi cỏ, nạn nhân dùng sức giãy dụa muốn nhào lên nhưng lại bị ba người còn lại giữ chặt, cho dù có dùng sức phản kháng thế nào cũng không thể giãy thoát được.

Trong quá trình nạn nhân giãy dụa, ba thanh niên thoạt nhìn tuổi tác đều lớn hơn anh ta không ngừng dùng thứ gần tay mình đánh anh ta, đá đập nát vụn rồi thì dùng quyền cước, nắm đấm đánh bể trán nạn nhân lại đổi thành nhặt một tảng đá lên tiếp tục đánh.

Thanh niên đầu đinh có dáng người cao lớn nhất vừa đánh vừa tức giận chửi: “Nhận sai thì tao tha cho mày, đưa con bồ mày cho bọn tao dùng thì đã sao? Anh em như thể tay chân, có biết chưa? Biết chưa hả?”

Gã hỏi một câu là lại giơ cao tảng đá đập thật mạnh xuống một nhát.

Nạn nhân vẫn luôn cắn răng, không cầu tình cũng không nhận sai.

Đôi mắt của anh ta đỏ ngầu, nhắm được cơ hội lao xuống đồi cỏ, bị túm lại lại càng liều mạng đánh trả hơn.

Anh ta húc vào sườn mặt của thanh niên đầu đinh, lại cắn mạnh lên mắt cá chân của thanh niên mặc áo khoác xanh lục.

Quyền cước không có mắt, trong lúc giãy dụa không biết bao nhiêu cước, bao nhiêu quyền đã rơi lên cơ thể của ba tên bạo hành, cho dù không thể chí mạng nhưng anh ta cũng không từ bỏ, giống như một con thú nhỏ hung hãn bị sói hoang trên núi hoang vây quanh, đôi mắt đỏ như máu, lòng biết không địch lại được nhưng vẫn liều chết đấu tranh.



Trong trận xung đột, nạn nhân kiên quyết lăn từ trên đồi cỏ về phía bạn gái được gần mười mét, gần như sắp nhào lên người thanh niên đang đánh đập bạn gái mình, cuối cùng đầu đinh bị khơi gợi dã tính và cơn giận mạnh nhất.

Gã cầm một tảng đá lớn hơn, ngay khi đồng bọn giữ được nạn nhân lại, gã đập thật mạnh vào đầu vai của nạn nhân.

Lần này đại khái đã đập vụn vai nạn nhân rồi, cơn đau đớn như thế chắc chắn đã đủ khiến người bật khóc nức nở, lệ tuôn ào ào xin tha, hoặc là ngã xuống đất không dậy nổi.

Nhưng trong cơn đau đớn cận kề cái chết, adrenalin trong người nạn nhân tăng vọt lên, dường như không còn biết đau nữa, trong mắt chỉ có gương mặt của người bạn gái lẫn trong máu tươi và nước mắt tèm nhèm, sớm đã không còn vẻ thanh tú và xinh đẹp nữa.

Anh ta cắn răng, từ đầu đến cuối không kêu một tiếng nào, vừa kéo bả vai mềm oặt muốn lật người nhào tới cắn thanh niên đang bắt nạt bạn gái mình.

Thanh niên đầu đinh giơ tảng đá to lên, hận thù che mờ lý trí của gã, gã tức giận gào một tiếng: “Vậy mày chết luôn đi!” Gã đập tảng đá vào đầu nạn nhân thật mạnh.

Tứ chi của nạn nhân co giật, người thanh niên vẫn luôn gồng lên như trâu như hổ cuối cùng nằm rũ người trên đất, không còn sức giãy dụa cũng không còn sức đánh trả nữa.

Anh ta cắn chặt khớp hàm, trong mắt tràn đầy hận ý.

Không biết là cảm xúc của nạn nhân nam quá mãnh liệt hay là hai người bọn họ thật sự chết quá thảm mà Dịch Gia Di đi theo sir Phương ra khỏi phòng giải phẫu rất xa rồi, nhưng vẫn cảm thấy cả người lạnh toát như cũ, tay trái siết lại thành quyền, các khớp ngón tay bị siết đến trắng bệch cũng không ý thức được.

“Thứ hai tuần sau phải đi tìm pháp y Hứa và bộ phận giám định nhận báo cáo, đã nhớ cả chưa?” Phương Trấn Nhạc cảm giác được cô gái nhỏ im lặng và thất thần, không biết có phải bị thi thể dọa sợ hay không, lập tức chuyển đề tài về hỏi công việc.

Dịch Gia Di giơ tập văn kiện trong tay lên, gật đầu cười miễn cưỡng: “Nhớ rồi ạ.”

“Ừm.” Phương Trấn Nhạc gật đầu: “Kết thúc công việc về nhà đi.”

“Vâng.” Dịch Gia Di không có tâm trạng gì, yếu ớt đáp lại.

Phương Trấn Nhạc vỗ vai cô, nhìn cô đi uống nước nóng, nhưng đợi khi cô dọn xong đồ định đi, anh lại kéo cô về văn phòng tổ B.

Cô cảnh sát trẻ nhìn anh với vẻ nghi ngờ, dường như đang hỏi: Vừa rồi còn kêu tôi tan làm, sao giờ lại không cho tôi đi?

“Ngoan ngoãn ngồi ở đây nghỉ một lúc, đợi trạng thái tốt rồi hẵng đạp xe về, mất hồn mất vía thế kia rất không an toàn.” Nói xong, Phương Trấn Nhạc đi đến trước bảng trắng, viết một chữ: [Giày].

“Là sao?” Tam Phúc nhìn chữ này rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ nghi ngờ, sao anh ta không nhớ giày của người chết có gì không đúng ta?

“Thi thể từ từ phân giải trong sự bao bọc của rong rêu, cho nên quần áo vẫn còn mặc trên người, hơn nữa tất của nạn nhân cũng vẫn còn ở đó, nhưng lại không tìm được một chiếc giày nào cả.” Phương Trấn Nhạc tự thuật.

“Khi anh ta chìm xuống hồ không hề đi giày.” Tam Phúc lập tức đáp.

“Một người không có khả năng không đi giày.” Phương Trấn Nhạc gạch hai đường dưới chữ [Giày] đó: “Dây giày buộc thi thể nạn nhân vào đá đó có khả năng chính là dây giày từ đôi giày nạn nhân đi, hung thủ đặc biệt tháo giày của nạn nhân xuống, có khả năng không chỉ vì muốn dùng dây giày của nạn nhân mà còn có khả năng gã nhìn trúng giày của nạn nhân.”

“!” Tam Phúc đấm mạnh một quyền: “Vậy bây giờ đôi giày đó cực có khả năng đang ở trên chân hung thủ.”

Phương Trấn Nhạc gật đầu.

Manh mối đã được vén lên dần, nội dung mà tối nay Phương Trấn Nhạc phát hiện ra lần lượt được bổ sung lên bảng trắng, lại thảo luận một lúc cũng không có tiến triển chính xác gì.

Muốn đi xuống một bước nhất định phải đợi báo cáo mới ra từ bên giám định và pháp y, hoặc là Lưu Gia Minh tìm được người mất tích phù hợp với điều kiện của nạn nhân, xác định được thân phận của nạn nhân mới được.

Phương Trấn Nhạc dứt khoát giải tán đội, chỉ giữ lại mình Lưu Gia Minh tăng ca.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin