THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 103:


Nhìn bóng lưng của năm vị thám tử, Khưu Tố San chớp mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng lưng thẳng tắp cũng cao không lớn cho lắm, lại không dễ bị coi thường của Dịch Gia Di, nhẹ giọng nói với Phương Trấn Nhạc: “Ý thức làm việc nhóm của Dịch Gia Di càng ngày

 

càng mạnh, khả năng sắp xếp đội và vạch kế hoạch phá án nhịp nhàng đã dần thành hình, đây là mong muốn của cậu sao?”

Phương Trấn Nhạc nhìn cái gáy trơn bóng của Dịch Gia Di, rơi vào trong suy tư.

Mong muốn sao?


“Không, đây là bất ngờ của tôi.”



Tam Phúc gọi điện đến nhà Clara và club đêm Đại Lệ Viện nhưng đều không thấy cô ta.

Ngay khi anh ta đang nghi ngờ cô gái này đã chạy trốn, định cùng mọi người ra khỏi cửa, trực tiếp đi tới nhà Clara bắt người thì lại phát hiện cô ta không chỉ không chạy trốn, mà còn trưng đôi mắt sưng như hạch đào, đích thân tới cửa tìm thám tử tổ trọng án B.

Tam Phúc bị người tiếp đón gọi lại, nhìn cô gái đứng trước bàn làm việc của người tiếp đón cao gầy nhưng không còn hất cằm liếc xéo nhìn người nữa, đột nhiên lại rơi vào trong mê man.


Cho dù chân tướng đúng như Dịch Gia Di nói, Clara không phải hung thủ, nhưng một “gái bán hóa” bị nghi ngờ là hung thủ gây án cũng sẽ không muốn đến mấy nơi như cục cảnh sát này chứ.

Clara gặp được Tam Phúc lại giống như gặp được người thân, tiến lên hai bước tới trước mặt anh ta, trăm nghìn mối cảm xúc đan xen khiến cô ta lưỡng lự mãi, không biết nên bày tỏ suy nghĩ của mình thế nào.

Cũng may Tam Phúc mở miệng trước: “Đi nào, đang định tìm cô đây.” Sau đó hai người nối đuôi nhau đi về phía phòng thẩm vấn.

Du Triệu Hoa vừa rồi đi ngang qua vai Tam Phúc trên hành lang lại trông thấy anh ta quay về, không nhìn được mà tò mò: “Không phải cậu định đi tìm kẻ bị tình nghi sao?”

Anh ta liếc mắt nhìn cô gái đi theo sau Tam Phúc, đảo mắt một cái đã nghĩ đến đây chắc hẳn là người bị tình nghi nữ đó, vì thế lại truy hỏi: “Tìm được nhanh như vậy á?”

“Là cô ấy tự tìm tới.” Tam Phúc quay đầu liếc mắt nhìn Clara.

 

Clara bị mấy câu nói của Du Triệu Hoa làm cho mất hứng, lập tức đanh đá phản bác: “Là tôi chủ động tới đây nhé, các anh không tìm tôi thì


tôi cũng muốn tìm các anh, muốn phối hợp với cảnh sát phá án. Ngày nào vụ án này còn chưa phá được thì ngày đó tôi không đi, ở luôn cục cảnh sát xem các người làm việc nhé sir!”

Kẻ bị tình nghi với không bị tình nghi cái gì, cô ta không hề giết người!

Du Triệu Hoa nhướn mày, ngây người nhìn Tam Phúc dẫn Clara về phòng thẩm vấn, ngũ quan dần nhăn nhó: Gì vậy trời?

Hung thủ tới phối hợp với thám tử phá án sao? Còn nhìn chằm chằm các thám tử làm việc?

Ý đồ gì đây?

 

Muốn nhận được khoái cảm từ việc tận mắt nhìn các thám tử bó tay bó chân đối với vụ án của cô ta suốt toàn bộ quá trình?

Hay là hưởng thụ loại cảm giác kích thích và nguy hiểm khi thám tử dần tiếp cận chân tướng và dần bắt được cô ta?

Không phải chứ…

 

Hung thủ mà tổ B gặp phải không biến thái đến vậy đâu?

 

….

 

Các thám tử tổ B giống như cái lưới chính nghĩa được tung ra, trải rộng khắp bốn phương tám hướng.

Chú Cửu gặp được người phụ nữ trung niên Triệu Mỹ Chi này tại căn nhà của cô ta ở Thâm Thụy Phụ, hiện giờ cô ta đã không còn là khách, là bảo mẫu của căn nhà này nữa, mà là một nữ chủ nhân dịu dàng.


Cô ta dọn dẹp căn nhà rất ngăn nắp nhưng cũng không sắp xếp đồ vật

ở chính giữa theo tiêu chí là sáu.

 

Triệu Mỹ Chi vừa không tự phụ cũng không có bệnh sạch sẽ, càng không có cơ bắp săn chắc, cô ta chỉ là một nữ giới cần mẫn và chất phác, từ tầng thấp nhất bò lên, dựa vào chính đôi tay của mình có được cuộc sống hiện tại.

Cô ta rót trà cho chú Cửu, nghe đến tin em gái mình qua đời lại chỉ cười lạnh một tiếng, muốn biểu đạt cảm xúc “đáng kiếp” nhưng không biết sao lại rơi nước mắt, có thế nào cũng không ngăn được.

Người chị gái này tự xưng là đã hoàn toàn thất vọng về em gái mình, không còn cảm tình gì nữa, chú Cửu đưa giấy cho cô ta, cũng không nói gì cả, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ đạm nhạt nhìn thấu sự đời.

Con người đâu chỉ biết lừa gạt người khác, mà ngay cả bản thân mình cũng sẽ lừa.

Khi Triệu Mỹ Ni chết, Triệu Mỹ Chi đang cùng chồng dẫn con gái tới bệnh viện tiêm, một điểm này chồng cô ta và hóa đơn bệnh viện đều có thể làm chứng.

Chú Cửu không ngồi lâu, lại an ủi Triệu Mỹ Chi vài câu rồi rời khỏi đây, trở về cục cảnh sát.

 

Gary đi hỏi mấy tay bảo kê và em gái tiếp rượu ở club đêm Đại Lệ Viện, trong khẩu cung của mấy người này, hình tượng của mấy nữ giới dần phong phú và lập thể hơn.


Clara là một cô gái ngốc rất biết phô trương thanh thế, thoạt nhìn chỉ có cô ta là người tranh cường háo thắng nhất, thích dẫn đầu, còn hở tí là cãi nhau với người ta.

Nhưng trên thực tế đây lại là một cô gái chính trực, mồm miệng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, còn rất có nghĩa khí.

Gần như người nào cũng từng bị cô ta chửi qua, nhưng cũng đều được cô ta trượng nghĩa giúp đỡ.

Khi Tiểu Giai chuyển nhà, một mình Clara khiêng chăn và đủ các thứ đồ chạy qua chạy lại, không lén lười một chút nào, giúp được rất nhiều việc. Mặt khác, những người xưa nay lời ngon tiếng ngọt, rất nhiều người chỉ tới ăn cơm khi Tiểu Giai mừng tân gia.

Lúc chị Hoa bị khách bắt nạt, một vài người không ở bên vui khi thấy người gặp họa đã là tốt lắm rồi, Clara lại là người đầu tiêu cười ha ha đánh rớt tay vị khách đó, giả bộ hờn dỗi chuốc rượu cho vị khách kia say mèm, mới giúp giải vây được.


Có cô gái trẻ bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà ngay lúc mưa bão, Clara không hề do dự đội cơn mưa lớn chạy qua đón cô ta đến nhà mình ở, sau đó còn đích thân cùng cô gái đi tìm nhà mới…

Cho nên cho dù tính cách của Clara có không tốt nhưng mọi người vẫn bằng lòng làm bạn với cô ta, rất nhiều người thậm chí còn coi cô ta như chỗ dựa, có chửi thế nào cũng không chửi được.

Bọn họ đã quen với việc người bên cạnh có tính cách nóng nảy, ngược lại cũng không để ý đến điểm này cho lắm, ngược lại càng quý trọng người bạn có tình có nghĩa này.

Gary nhìn nữ trung hào kiệt trên quyển sổ, nghĩ đến Clara sáng nay chủ động chạy tới cục cảnh sát, hai bóng hình không quá giống nhau lại chồng lên nhau, hợp thành một Clara hoàn chỉnh.

Mà Triệu Mỹ Ni trong miệng mọi người lại là một em gái xinh đẹp ngoài mềm mại nhưng trong cứng rắn, lớn lên gần như có thể nói là xinh nhất trong các chị em, dáng người cũng rất nóng bỏng.

Vừa trẻ tuổi miệng lại ngọt, rất biết dụ dỗ khách mua rượu, chỉ cần cô ta mở miệng, sẽ không có vị khách nào có thể kháng cự lại được.


Triệu Mỹ Ni rất biết kiếm tiền.

 

Nhưng rõ ràng đang rất có tương lai ở Đại Lệ Viện như thế, Triệu Mĩ Ni lại vẫn luôn muốn ra ngoài tìm công việc khác. Không giống các chị em khác vừa có tiền là mua túi xách, mua quần áo, cô ta lại đang cố gắng gom tiền, muốn mở một cửa hàng cá viên.

Mỗi khi Gary hỏi đến hai người này, mọi người đều có thể nhanh chóng tìm được từ miêu tả.

Nhưng đến Tần Hồng Lương, rất nhiều người đều phải nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới có thể nói ra được.

“Bình thường A Hồng không thích nói chuyện cho lắm, thường không có cảm giác tồn tại gì, có khả năng là tính cách khá hướng nội đi.”

“Thật ra A Hồng rất thông minh, có một lần gặp chuyện, chúng tôi đều không biết phải làm thế nào, A Hồng lại có thể nói đâu ra đấy, nghĩ cách giải quyết.”

“A Hồng rất để ý chuyện không đâu, trước đây tôi tới nhà cô ta với Clara làm khách, lúc chuẩn bị đi còn nhìn thấy cô ta vội vàng nôn nóng cầm chổi phủi sô pha, sao chứ? Chỗ tôi ngồi rất bẩn sao? Cô ta thanh cao cái gì? Không đi khách, không để khách chiếm lời, kết quả còn không phải vẫn theo anh Đồ đó hay sao? Đồ gì ấy? Toàn tiền cả.”

“Anh Đồ và A Hồng là bạn trai bạn gái á Cô ta nói như vậy hả? Ha, đúng là suy nghĩ viển vông, người ta chỉ muốn ngủ với cô ta mà thôi.”

“Cô ta nhìn trúng anh Đồ có tiền thôi, trước đây còn giả thanh cao, mãi không đồng ý, kết quả hai ngày trước còn không phải vẫn bị anh Đồ dẫn ra ngoài hay sao? Sao nào? Cái này gọi là không đi khách ấy hả? Nhưng


mà sir này, anh đừng nói với tổ phòng chống mại dâm bắt cô ta nhé, bằng không mọi người đều biết là tôi bán đứng chị em mất.”

“A Hồng hả? Thật ra cô ta đối xử với mọi người cũng được, nhưng tôi cũng không nói rõ được tại sao, chỉ là hơi sợ cô ta.”

“Số sáu sao? Ồ, tôi nhớ ra rồi, trước đây lúc tôi ở hậu đài thay đồ có nhìn thấy sau eo A Hồng có hình xăm số sáu. Tại sao lại xăm nhỉ? Cũng không biết nữa, sir, con người A Hồng này rất chú trọng vào tính riêng tư, rất nhiều chuyện đều không kể với mấy người chúng tôi, cũng có khả năng không coi chúng tôi là chị em.”

Thật sự là một người nghe qua có hơi kỳ lạ.

 

Gary hỏi một vòng, cuối cùng đi tìm chị Vân là quản lý trực ban. Chị Vân còn đang than vãn về cái chết của Triệu Mỹ Ni.

“Ông trời cũng không muốn tôi phát tài, mới định cùng Mỹ Ni ra ngoài mở tiệm mà cô ấy lại chết, anh nói xem có trùng hợp không chứ?”

“Anh nói A Hồng hả? Cô ta có gì đặc biệt đâu, chỉ là rất biết nhảy thôi, dáng người cũng nóng bỏng. Mọi người đều vì tiền cả, A Hồng cũng rất cố gắng, mỗi ngày nhảy múa cũng chỉ có cô ta kiên trì được lâu nhất. Club đêm dựa theo thời gian tính tiền mà, cô ta cũng kiếm được nhiều nhất. Nhưng A Hồng cũng đang gom tiền muốn ra ngoài mở tiệm. Ngày nào cũng nhảy vài tiếng như vậy, ai mà trụ được. Cô ấy cũng gần ba mươi rồi, sắp không nhảy được nữa. Tôi vốn muốn hỗ trợ cô ấy mở tiệm, ngược lại trong tay tôi có vài khoản tiết kiệm, cũng muốn tìm một người hợp tác làm ăn. Trước đó tôi với A Hồng đã sắp bàn xong rồi, nhưng cô ấy muốn mở tiệm hoa. Loại tiệm này thì kiếm được tiền gì


chứ? Nào có giống với cá viên, cá viên chiên xốp mềm dễ bàn, mỗi ngày mọi người đều muốn ăn, chứ không phải ngày nào cũng mua hoa.”

 

Gary nghe đến đây đột nhiên nhíu mày, truy hỏi: “Cô vốn đồng ý muốn hợp tác với Tần Hồng Lương sao?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao thưa sir?” Chị Vân bị Gary nhìn chằm chằm mà hơi mất tự nhiên.

“Nhưng sau đó từ chối Tần Hồng Lương, đổi sang hợp tác với Triệu Mỹ Ni?” Gary nhíu chặt mày lại.

“Cũng không thể nói như vậy được, tôi cũng không nói nhất định sẽ hợp tác với A Hồng, chỉ là nói sẽ cân nhắc một chút thôi.” Chị Vân đảo tròng mắt, nói với vẻ khó tin: “Hả, các anh nghi ngờ A Hồng sao?”

“Chỉ là câu hỏi thường lệ, bây giờ tất cả những người mà Triệu Mỹ Ni quen biết đều phải tìm hiểu một chút.” Gary không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin nên phủ định ngay.

Chị Vân nhìn anh ta với vẻ hơi nghi ngờ, nhưng thấy anh ta không muốn nói nhiều nên cũng không truy hỏi nữa.

“Nhưng sir, nếu nói như vậy, tôi lại nghĩ đến một vài chuyện.” Chị Vân nhớ lại cái ngày phát hiện ra thi thể của Triệu Mỹ Ni đó, mím môi bảo: “Mỹ Ni không phải một người rất thích sạch sẽ, ngày đó sau khi tôi


đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy nhà của Mỹ Ni sạch sẽ đến vậy còn tính trêu đùa, hỏi cô ấy có phải mời A Hồng tới nhà mình giúp dọn dẹp không. Sau đó phát hiện ra Mỹ Ni chết trong phòng ngủ cũng sợ muốn chết, cho nên mới quên nhớ ra suy nghĩ này.

Bây giờ nghĩ lại, sạch sẽ như vậy thật sự giống như A Hồng quét dọn ấy.”

Nói xong, đột nhiên chị Vân dừng lại, vội vàng che miệng, cười xua tay bảo: “Tôi nghĩ ngợi lung tung thôi, sir, câu này có thể không ghi lại được không?”

“Không sao, cô cứ nói theo sự thật là được, chúng tôi sẽ phán đoán.’ Gary hít một hơi thật sâu, trong lòng càng thêm tin chắc lời nói của Dịch Gia Di.

Lại truy hỏi vài câu nữa, Gary lật đến một trang mình gài vào trong sổ ghi, bên trên viết năm điểm lớn.

Anh ta cầm bút đánh dấu móc vào phía sau [Hai, động cơ gây án.]

 

 

Căn cứ theo thông tin mà club đêm Đại Lệ Viện cung cấp, Lưu Gia Minh rất nhanh đã tìm được người đàn ông đã ở cùng Tần Hồng Lương vào cái đêm mà Triệu Mỹ Ni bị giết.

Đồ Quý Sinh là một thương nhân bán cao su, không có sở thích cũng không có mục tiêu theo đuổi gì, trong cuộc sống chỉ còn lại kỹ thuật và dục vọng kiếm tiền.

Anh ta rất thích tới club đêm Đại Lệ Viện chơi, vì hào phóng nên tuy tướng ngũ đoản nhưng các cô gái vẫn rất thích anh ta.


Lưu Gia Minh tìm được Đồ Quý Sinh ở cửa hàng của anh ta, tuy cửa hàng này chỉ có hai tầng nhưng làm ăn rất phát đạt.

Đồ Quý Sinh mời Lưu Gia Minh lên tầng hai, hai người ngồi trước cái bàn trà rất lớn, vừa uống trà vừa nói chuyện.

Bàn trà được mài và chế tác từ gỗ thô cũ, vô cùng khí phách và đẹp đẽ, cốc trà và dụng cụ pha trà đều rất đầy đủ, rõ ràng Đồ Quý Sinh là một người rất biết hưởng thụ.

Thương nhân đều muốn dùng nhã ý để tẩy rửa hơi tiền trên người mình, cho nên trong cửa tiệm này có giá sách, có bàn trà, có đèn chùm phong cách Ý, nếu tất cả đều làm dựa theo kế hoạch của kiến trúc sư vậy nơi này chắc chắn là một cửa tiệm đẹp, chất lượng tốt.

Nhưng sự coi trọng về mấy thứ không có cách nào tách rời khỏi sự giàu có như đồ trang trí, hồ lô, tượng đá Tỳ Hưu, cửa chiêu tài cầu được từ chỗ thầy phong thủy vẫn phá hỏng chính chỉnh thể của trang trí.

Lưu Gia Minh quan sát đơn giản cửa tiệm, đã có vài phán đoán sơ bộ về con người Đồ Quý Sinh, cậu ta từ chối ý đồ hàn huyên của anh ta mà đi thẳng vào chủ đề chính, Đồ Quý Sinh chỉ đành ngượng ngùng đáp lời.

“Làm sao Tần Hồng Lương lại là bạn gái của tôi được, đàn bà ở chốn mua vui chỉ thích tiền của anh thôi.”

“Nhưng tôi quả thật vẫn luôn thể hiện ý tốt với Tần Hồng Lương, nhưng cô ấy rất ngạo mạn, vẫn luôn không để ý đến tôi cho lắm. Nhưng gần đây tôi học khôn rồi, cho tiền boa mà không để ý đến tôi có đúng không? Vậy tôi cũng không để ý đến cô nữa, xem cô làm thế nào? Kết quả thật sự hiệu quả, ha ha, sáng sớm hôm hai mươi tám ấy, cuối cùng cô ấy cũng không kiên nhẫn được nữa, đi theo tôi về nhà.”


Nghe đến đây, Lưu Gia Minh nhíu mày, sao nghe cứ cảm thấy kỳ lạ thế nhỉ?

Một dancer nữ chưa bao giờ từng đi khách, tại sao lần này lại đi?

 

Lại còn là sáng sớm hôm hai mươi tám ấy, có phải rất khả nghi không? Giống như đặc biệt chọn Đồ Quý Sinh làm bằng chứng ngoại phạm cho cô ta vậy.

“Hôm đó khoảng bốn giờ sáng chúng tôi đến nhà của tôi, khi ấy hình như tôi có nhìn giờ một chút, sau đó thì nói chuyện, tắm rửa, ha ha, còn nữa chính là tán tỉnh thôi, sir, anh có muốn nghe chi tiết không?”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin