Chương 93:
Phản ứng của Dịch Gia Di khiến rất nhiều người báo cáo muốn nói qua loa một chút đều không thể không nghiêm túc hơn.
Không có cách nào khác, ánh mắt sáng ngời của nữ hậu sinh này nhìn tới khiến bạn cũng không thể không biết xấu hổ mà làm cẩu thả, một chút đạo lý làm người (cảnh sát) cũng không thể chia sẻ cho người ta hay sao?
Chính là không có lời cũng phải nói cho hoa mỹ một chút!
Loại hành động không thích đáng này của thám tử Dịch Gia Di trực tiếp khiến cuộc họp vốn đã dài dòng trở nên càng lâu hơn.
Mọi người chịu đựng mãi, cuối cùng cũng vượt qua được toàn bộ khâu đằng trước và tiến vào phân đoạn thưởng công.
Văn phòng vẫn luôn trầm lắng đột nhiên sôi nổi hơn hẳn, tiếng ghế xê dịch nhẹ đan xen tạo thành tiếng nhạc đánh thức những người tham
gia cuộc họp đang ngủ gật, tất cả mọi người đều xốc lại tinh thần.
Bạch Mi Ưng Vương lần lượt khen công tác xuất sắc của các bộ phận, cuối cùng mới dời tầm mắt lên đám người Phương Trấn Nhạc – các thám tử CID giọng khách át giọng chủ kia.
Toàn bộ người phụ trách vụ án này lại không thể bỏ ra một phần sức nào, tất cả các thành viên của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức không được một chút công lao thực tế nào đều nhìn về phía ba người Phương Trấn Nhạc như hổ đói rình mồi.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy ngưỡng mộ và ghen tỵ của giám sát đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, tổ trưởng và các cảnh ti, Bạch Mi Ưng Vương biểu dương tinh thần đồng đội của tổ B – CID, Khưu Tố San đứng thẳng người cảm ơn trưởng quan.
Tiếp đó, Bạch Mi Ưng Vương mới cười ha ha, đối diện tầm mắt với cảnh ti Hoàng của CID, mở miệng mời Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di và Đàm Tam Phúc lên nhận huân chương.
Ba huân chương Xuất sắc của cảnh sát Hồng Kông (PMSM) lần lượt được trao cho ba sĩ quan cảnh sát ưu tú.
Bạch Mi Ưng Vương đứng dậy như ba thám tử, sau khi thân thiết khen vài câu mới bắt tay, đeo huân chương lên cổ các thám tử, sau đó thám tử sẽ kính chào trưởng quan, bày tỏ lòng cảm ơn.
Suốt toàn bộ quá trình, bộ phận quan hệ công chúng đều phái người chụp ảnh ở ba góc, trở về không chỉ gửi mấy tư liệu này đến các tờ báo lớn, mà còn phải gửi đến các bộ phận nội bộ, kêu gọi toàn bộ thành viên nội bộ của cục cảnh sát học hỏi tinh thần của ba thám tử dũng cảm này.
Có thể nói là thông báo biểu dương với toàn bộ nhân viên.
“Cục cảnh sát sẽ thưởng hai tháng lương làm phần thưởng lập công, cùng một năm tiền lương làm trợ cấp kinh tế vì bị thương.” Bạch Mi Ưng Vương nói như vậy với Phương Trấn Nhạc.
“Cục cảnh sát sẽ thưởng một tháng tiền lương làm phần thưởng lập công, cùng hai tháng lương làm trợ cấp kinh tế vì bị thương.” Bạch Mi Ưng Vương nói như vậy với Tam Phúc.
Dịch Gia Di là người cuối cùng đứng trước mặt Bạch Mi Ưng Vương, sau khi đeo huân chương nặng trịch lên, cô kính chào một cách siêu nghiêm túc, sau đó lại nhìn trưởng quan lông mày trắng với đôi mắt chờ mong, đôi mắt to đó dường như đang nói: Đến lượt mình, đến lượt mình, đến lượt mình rồi, bao nhiêu tiền đây, bao nhiêu tiền đây, bao nhiêu tiền đây?
Bạch Mi Ưng Vương nở nụ cười rồi mới mở miệng: “Cục cảnh sát sẽ thưởng hai tháng tiền lương làm phần thưởng lập công, cùng ba tháng tiền lương làm trợ cấp kinh tế vì bị thương.”
Hai tháng lương là hai mươi tư nghìn, thêm ba mươi sáu nghìn của ba tháng lương, cộng lại… được sáu mươi nghìn đô la Hồng Kông!
Lại thêm tháng này vốn được tiền lương mười hai nghìn, thêm lì xì lập công do liên tiếp phá được vụ án nữa… A a a a! Phát tài rồi!
Tháng này cô có thể cầm được tiền lương gần mười vạn đô Hồng Kông!
Ở thời đại năm chín mươi này! Oa Oa, cho dù là ở một thành phố lớn quốc tế như Hồng Kông này cũng là một khoản kếch sù rồi!
Hu hu hu, phú bà Dịch Gia Di!
Tâm trạng trào dâng khiến cô cảnh sát trẻ hưng phấn không nói nên lời, khi bắt tay Bạch Mi Ưng Vương, giọng nói kích động đến lạc điệu: “Cảm ơn trưởng quan Bạch Mi!”
“Phụt.” Tam Phúc không nhịn được cười.
Phương Trấn Nhạc vội chọc vào người Dịch Gia Di. “Ồ, cảm ơn cảnh ti Trần!” Dịch Gia Di vội sửa miệng.
“Ha ha ha.” Bạch Mi Ưng Vương hiếm khi cười sảng khoái, dọa đám người trợn tròn mắt há hốc mồm, các nhân viên bên bộ phận quan hệ công chúng vội ấn máy chụp lại cảnh hiếm hoi này, tất cả mọi người đều quên phải tiếp tục hội nghị.
Vẫn là cảnh ti Hoàng còn tỉnh táo và còn lý trí, ông ta vỗ tay, đứng dậy gọi toàn bộ nhân viên tới chụp ảnh.
Lúc này mọi người mới đứng dậy, đi đến trước bức tường treo cờ chụp ảnh.
Sau khi chụp ảnh tập thể xong lại có ảnh chụp chung đặc biệt của hai trưởng quan và ba vị thám tử lập công, sau đó là hai vị trưởng quan chụp riêng với một một vị thám tử lập công đó.
Khi Dịch Gia Di bị cảnh ti Hoàng và cảnh ti Trần kẹp ở giữa, cô đứng thẳng người như cây thước sắt, cảnh ti Hoàng vỗ vào vai cô, nói với vẻ hiền từ: “Bây giờ lực lượng cảnh sát Hồng Kông cần nhất chính là những thành viên mới như các cô! Nữ anh hùng giống như cô càng đáng quý hơn!”
Toàn bộ nhân viên đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, được cảnh ti Hoàng không tiếc lời khen thưởng như vậy thật sự rất sảng khoái, rất vui vẻ.
Tách một tấm, nhiệm vụ chụp ảnh cũng xong, cuộc họp cuối cùng cũng đi đến kết thúc.
Dịch Gia Di định đi đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc thì cảnh ti Hoàng lại mở miệng: “Nghe nói tổ trưởng Phương của các cô sắp chuẩn bị tham gia khảo hạch thăng chức làm giám sát đúng không?”
“Đúng vậy ạ, tổ trưởng Phương vô cùng ưu tú, anh ấy nhất định có thể đỗ!” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.
“Tốt lắm, mỗi một người trẻ tuổi đều tích cực vươn lên là cảnh mà mấy người già chúng tôi thích nhìn thấy nhất.” Bạch Mi Ưng Vương đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Cảnh ti Hoàng của CID trông thấy đôi mắt sắc bén đó của Bạch Mi Ưng Vương từ đầu đến cuối đều xoay quanh người cô cảnh sát trẻ, cũng biết đối phương lại mắc bệnh tiếc nhân tài như mạng rồi.
Chỉ sợ đã nhìn trúng thám tử CID của bọn họ, mời Phương Trấn Nhạc đi không thành nên muốn mời Dịch Gia Di đi?
Sau này nếu như Phương Trấn Nhạc thăng chức thành công, trong thời gian điều động nội bộ, toàn bộ các thám tử trong tổ cũng có khả năng sẽ xuất hiện sự điều động, đến khi ấy chỉ sợ Bạch Mi Ưng Vương nhất định sẽ bỏ chút sức đi?
Nghĩ đến đây, cảnh ti Hoàng nhớ lại mỗi lần báo cáo phá án, Phương Trấn Nhạc và Khưu Tố San đều không tiếc lời khen về các năng lực của Dịch Gia Di, cuối cùng ông ta nhướn mày, lại vỗ lên đôi vai suốt hai ngày này luôn bị người vỗ của Dịch Gia Di, thấp giọng bảo: “Cảnh sát Dịch, tiếp tục cố gắng, trong tương lai, tôi đảm bảo cô sẽ làm tổ trưởng.”
Khưu Tố San nhìn thấy một màn này mà đôi mắt dựng thẳng.
Ai cũng biết thăng chức nội bộ ở cục cảnh sát Hương Giang khó khăn bao nhiêu.
Trong suốt một khoảng thời gian dài từ những năm bảy mươi đến những năm tám mươi, vinh quang cao nhất của người Hoa chính là làm
thám tử trưởng, đó là chức vị cao hơn tổ trưởng một cấp, là chức thám tử trưởng.
Thám tử trưởng Lôi Nặc năm trăm triệu trong truyền thuyết (Lưu Đức Hoa từng đóng vai này) là người có chức vị cao nhất trong cục cảnh sát theo nhận thức của rất nhiều người Hoa, vị trí đó còn cao hơn cả tổ trưởng.
Có thể thấy tổ trưởng trong một đội khó có bao nhiêu, đặc biệt là loại đội ngũ toàn trải qua các vụ án hung ác như tổ trọng án này!
Chín mươi phần trăm giám sát trong lực lượng cảnh sát Hương Giang đều dựa vào việc thi vào trường cảnh sát sau khi tốt nghiệp đại học và du học Anh quốc học bổ túc, đợi học lực nâng cao lại đột phá vòng vây thăng chức.
Đại khái chính là những sinh viên học lực cao sẽ khởi bước từ giám sát, tốt nghiệp học lực thấp sẽ khởi bước từ cảnh sát mặc quân trang.
Có hai con đường, hai thế giới, chín mươi phần trăm người khởi bước từ cảnh sát mặc quân trang không có cơ hội thăng cấp thành giám sát.
Trong hệ thống Hương Giang này, từ giám sát trở lên là một hệ thống, từ giám sát trở xuống là một hệ thống, đây là một bước ngoặt vô cùng khó bước qua.
Trong hệ thống cảnh sát những năm chín mươi này, ở thế giới bên dưới bước ngoặt, tổ trưởng vừa là người có chức vị cao nhất vừa là trưởng quan của rất nhiều cảnh sát mặc quân trang và cảnh sát chìm.
Hơn chín mươi phần trăm cảnh sát mặc quân trang có thể làm đến cảnh sát chìm đã là không tồi rồi, không ít viên cảnh sát già đã dành cả cuộc đời của mình trên đường phố. Mà tổ trưởng thật sự được coi là
mục tiêu cao nhất ở nơi làm việc mà cố gắng, rất nhiều cảnh sát phải làm mấy chục năm mới có thể thăng chức.
Cho đến nay, hầu hết các nữ cảnh sát đều nỗ lực học hành, dựa vào học chuyên sâu, trực tiếp thi thẳng vào trường cảnh sát rồi sang Anh du học bổ túc, sau đó khởi bước chính là làm giám sát, Khưu Tố San cũng là như vậy.
Mà khởi bước từ cảnh sát mặc quân trang, cạnh tranh với đàn ông làm đến chức tổ trưởng thật sự rất ít.
Nếu Dịch Gia Di có thể nhờ cơn gió đông này, đồng thời được đề xuất thăng chức nội bộ cùng Phương Trấn Nhạc, cũng tham gia khảo hạch nội bộ và được sir Hoàng trực tiếp phê chuẩn qua cửa lên làm tổ trưởng, vậy đại khái có thể tính là nữ tổ trưởng trẻ tuổi nhất!
Quá vẻ vang! Quá vinh dự! Quá khiến mọi người tự hào về cô!
Đây cũng có thể trở thành một giai thoại, thậm chí có thể nói là nhân vật truyền kỳ.
Hiện giờ cái tên của Dịch Gia Di đã hoàn toàn lan truyền rộng rãi trong các cấp trên của cảnh sát Hương Giang, nữ cảnh sát một phát súng bắn chết Diệp Vĩnh Càn đã hoàn toàn bước qua khó khăn của việc lên làm tổ trưởng.
Cảnh ti Hoàng nhân cơ hội này không hạn chế, bỏ sót nhân tài, lời hứa này quá mức hữu lực, đủ để khiến người mừng rỡ đến ngất xỉu.
Khưu Tố San cũng cảm thấy hơi hoang mang thay Dịch Gia Di.
Đợi Phương Trấn Nhạc lên làm giám sát, Tiểu Gia Di sẽ thay thế, thăng chức nội bộ lên làm tổ trưởng, đây chẳng phải là chuyện ván đã đóng thuyền rồi sao!
Nhanh! Thật sự quá nhanh!
Khưu Tố San tấm tắc lấy làm lạ, nghĩ đến lại không nhịn được mà ngưỡng mộ.
Đúng là chậc chậc rồi lại cảm thán!
…
Đại hội biểu dương kết thúc, lãnh đạo và các đồng nghiệp ở đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức rời đi với tâm trạng phức tạp.
Người của CID vẫn ở lại văn phòng.
Bộ phận quan hệ công chúng định chụp thêm một vài bức ảnh giúp ba vị anh hùng này, một tổng cảnh ti như cảnh ti Hoàng cũng phải phối hợp chụp vài bức.
Sau khi chụp xong, sir Hoàng vẫy tay với Khưu Tố San: “Quá trình điều động Dịch Gia Di, tôi trực tiếp cho qua. Cuộc kiểm tra nội bộ và phỏng vấn cứ dựa theo công trạng và khảo sát công việc thực tế, bây giờ cô ấy là thám tử CID chính thức, cho dù là trên thực tế hay là trên quy trình.”
“Cảm ơn cảnh ti Hoàng.” Khưu Tố San vẫy tay với Dịch Gia Di, cùng nhau đứng trước mặt sir Hoàng hành lễ và cảm ơn.
Cảnh ti Hoàng nhìn Dịch Gia Di, gật đầu với vẻ khen ngợi lại tán thưởng, rồi trịnh trọng nói: “Một khi trở thành cảnh sát, cô sẽ phải gánh
vác trách nhiệm nặng nề là bảo vệ người dân và bảo vệ pháp luật. Một sứ mệnh to lớn nhưng khiến người phấn chấn, một khảo nghiệm nghiêm khắc nhưng cực có giá trị. Nếu cô đã chuẩn bị chấp nhận thử thách này vậy cảnh sát chính là nghề nghiệp lý tưởng cho cô.”
“Yes, sir!” Dịch Gia Di đứng thẳng người, kính chào một cách cực kỳ có tiêu chuẩn.
Cảnh ti Hoàng mỉm cười, lại nói: “Hôm nay phải đi kiểm tra súng, tôi đã chào hỏi với bên đó rồi, mau lấy được súng phối của mình nhé.”
“Đã rõ, cảm ơn sir Hoàng.” Tay của Dịch Gia Di nắm huân chương trước ngực, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt kiên định lại sáng ngời.
“Thể hiện cho tốt, lần sau tranh thủ gặp ở buổi họp lớn khen thưởng hàng năm!” Cảnh ti Hoàng cuối cùng cũng phấn chấn đẩy cửa nghênh ngang rời đi.
Dịch Gia Di đứng ở cửa, cúi đầu quan sát cẩn thận huân chương treo trước ngực, màu xanh lá cây xen kẽ với màu đen, ở giữa vẽ hai vạch đỏ, huân chương màu bạc được chạm khắc tinh xảo, lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp mắt.
Anh cả nhìn thấy huân chương Xuất sắc của cảnh sát Hồng Kông chắc chắn sẽ vô cùng kích động, Gia Như và Gia Tuấn nhất định sẽ giành nhau đòi đeo thử.
Dịch Gia Di nở nụ cười hạnh phúc và phấn chấn, hai tay giơ cao huân chương, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
…
Tiếp đó sir Phương dẫn hai cấp dưới phối hợp với bộ phận quan hệ công chúng chụp ảnh, trong đó một bức ảnh ba người đồng loạt cầm súng nhắm vào ống kính được giám sát sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng chọn trúng, gửi đến cho các tờ báo lớn như “Báo Nhật Minh” làm ảnh tiêu đề chính.
Các đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ công chúng đã phát huy hết khả năng viết lách và bộ não tuyên truyền dư luận của họ, đồng thời kết hợp những thành tích gần đây của các bộ phận khác thuộc lực lượng cảnh sát Hương Giang làm thành một bài báo, công khai tuyên truyền hiệu suất cao và năng lực phá án bắt tội phạm của lực lượng cảnh sát Hương Giang.
Phối hợp với một tuần liền không ngừng đưa tin về cụ cướp lớn trên các kênh thông tin như báo chí, tivi, trong hơn nửa tháng tiếp theo, bầu không khí ở Hương Giang rất khác thường.
Không chỉ hình tượng của cảnh sát ở trong miệng mọi người trở nên vô cùng cao lớn và tích cực mà bọn tội phạm cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Không có cách nào khác, Diệp Vĩnh Càn vạch kế hoạch tỉ mỉ đến thế mà cảnh sát còn có thể đột ngột giáng xuống từ trời, tiêu diệt băng nhóm tội phạm tinh anh, ai biết khi mấy người bọn họ làm việc liệu có cảnh sát đang ngấm ngầm đợi thời cơ ra tay hay không?
Đặc biệt là gần đây, cảnh sát ở các bộ phận khác nhau của lực lượng cảnh sát Hương Giang như uống chất kích thích, tham gia các hoạt động chống phá, quét sạch nội dung khiêu dâm khắp nơi, mỗi ngày đều có tin tức về vụ án cũ suốt nhiều năm nay đã được phá, cảnh sát mặc quân trang bắt trộm trên phố có thể chạy gần mười con phố cũng không thả người… Cảnh sát phát điên rồi, tội phạm và những tội phạm tiềm ẩn đều rất căng thẳng, cúp đuôi làm người, khoảng thời gian này cũng trở thành giai đoạn trị an tốt nhất ở Hương Giang năm nay.
Sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng cũng được khen ngợi nhờ hưởng sái từ đám người Dịch Gia Di, anh ta hào hứng đến mức cả ngày tới tổ B tặng hoa, tặng cờ thi đua và tặng trà chiều.
Danh hiệu “Được yêu thích nhất” của tổ B đã được xây dựng, ngay cả hai thám tử trẻ tuổi như Lưu Gia Minh và Gary ra vào cục cảnh sát cũng trông có vẻ uy phong và có thể diện hơn.
Trong mắt mọi người, bọn họ còn đẹp trai và kiêu ngạo hơn những ông lớn hút xì gà trong phim.
Không có cách nào khác, tổ lập được đại công, đang nổi như cồn mà.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Tiểu Gia Di cũng có rất nhiều phiền não, vì hình tượng của cô tốt, có tính đại biểu, lại là nhân vật bắn chết tên cướp cầm đầu nên bộ phận quan hệ công chúng vẫn luôn kéo cô đi chụp ảnh, quay video, các tờ báo lớn đều tới chặn cửa muốn được phỏng vấn.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, quả thật sắp không có thời gian đi tới văn phòng của chị Nhân đọc hồ sơ, uống hồng trà nữa rồi, quá bận cũng quá phiền, ngay cả đi trên đường hay ra ngoài ăn cơm cũng bị nhận ra.
Cho dù bây giờ cô đã rèn luyện cũng không còn sợ hãi xã hội đến vậy, nhưng hoàn toàn không phải người có chứng xã giao tuyệt đỉnh, cũng không thể ngày nào cũng đeo khẩu trang ra đường được. Trải qua mấy ngày này hoàn toàn đã đánh bay suy nghĩ thi thoảng muốn ra đường làm minh tinh của cô, không được, không được!
Vì thế, ngay khi sự việc lên men đến ngày thứ mười hai, Dịch Gia Di quyết định đổi kiểu tóc!