Chương 83:
“Phải cảm ơn anh Nhạc ấy.” Dịch Gia Di cười khà khà, vẫy khăn đỏ về phía Phương Trấn Nhạc đang đứng: “Mỗi tháng anh Nhạc cho tôi năm nghìn tệ làm quỹ trà chiều, bữa sáng, bữa khuya của tổ B chúng ta. Tiền còn thừa tháng trước cộng với tiền tháng này vừa vặn đủ mua cái ghế, sau này mọi người tăng ra, ra ngoài làm nhiệm vụ, mệt rồi đều có thể về văn phòng ngồi ghế mát xa.”
“Rất thoải mái đấy nhé, tôi từng thử mấy cái ở Hằng Tường Vượng Nghiệp rồi, cái này là lợi hại nhất.”
“Chậc chậc, cảm ơn quà tặng của cha Phương! Cảm ơn tấm lòng của tiểu Thập Nhất.” Gary vừa sờ ghế mát xa vừa lớn tiếng hát.
Chỉ là cách xưng hô này nghe qua có hơi sai vai vế.
Tổ trưởng Du của tổ A - Du Triệu Hoa đi qua cửa văn phòng tổ B, thò đầu vào nhìn tình hình bên trong cũng không nhịn được mà khen: “Oa, chỗ các cậu càng ngày càng thoải mái nhỉ, có khi không muốn về nhà ấy chứ?”
“Thế cũng được, ở lại văn phòng tăng ca hết cho tôi.” Phương Trấn Nhạc đắc ý ra vẻ đại lão.
“Cậu là đồ vô nhân tính.” Du Triệu Hoa xùy một câu rồi mới phất tay rời đi.
Lâm Vượng Cửu ngồi lên ghế mát xa dùng thử, miệng khen không ngớt, Gary và Lưu Gia Minh thì vây quanh nghiên cứu chức năng.
Tam Phúc nhân cơ hội quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, lấy một cái túi nhỏ được bọc rất gọn gàng trong ngăn kéo bàn làm việc của mình ra, chà ngón tay, do dự một lúc mới đi tới bên cạnh Dịch Gia Di, chọc khuỷu tay vào lưng cô, khi cô quay đầu lại nhét đồ cho cô.
“Mẹ tôi đi dạo ở chợ thấy rẻ nên mua, mở ra mới phát hiện là của con gái, tôi cũng không có chị em gì nên cho cô.” Tam Phúc giả bộ tùy ý nói.
Dịch Gia Di ngẩng đầu, mở đôi mắt to nhìn anh ta một lúc rồi mới nhận: “Là gì vậy? Cảm ơn anh Tam Phúc.”
“Đồ che mưa thôi, tự cô mở ra xem đi.” Tam Phúc nói xong, tuy khóe mắt vẫn quan sát cô nhưng bộ dáng lại làm như đang quan tâm cái ghế mát xa.
Dịch Gia Di lập tức nôn nóng mở gói quà ra, phát hiện bên trong có một cây dù gấp màu trắng thoạt nhìn chất lượng rất tốt và một cái áo mưa siêu dài màu hồng, đạp xe hoặc chạy bộ đều có thể mặc, lại còn có một đôi ủng đi mưa rất dày màu hồng và cái ô trẻ con in hình con heo đáng yêu.
Sau khi mở tất cả ra, cô lập tức mặc áo mưa lên, trên mũ áo mưa màu hồng chỉ có cái đầu heo nhỏ siêu đáng yêu, Dịch Gia Di quay đầu hỏi Tam Phúc.
“Tôi mặc có đẹp không?”
Tam Phúc không ngờ cô lại giống trẻ con như thế, lập tức mặc áo mưa lên người.
Nghĩ đến mình đặc biệt mua nó cho cô, anh ta cảm thấy lúng túng vô cùng, chỉ sợ cô phát hiện ra đây là quà anh ta đã tỉ mỉ chọn nên vội vàng xua tay bảo: “Sao lại mặc bây giờ? Mau cất đi, sắp vào làm rồi.”
Dịch Gia Di rất hưởng thụ khi nhìn thấy anh ta ngại ngùng, nghĩ đến buổi sáng ở cửa nghe thấy những lời anh ta luyện tập khi tặng quà cho cô mà cảm thấy tuy anh Tam Phúc vụng về lại rất đơn thuần đáng yêu.
Cô nghe lời cởi áo mưa xuống, rất nghiêm túc gấp lại, rồi lại cảm ơn với giọng giòn tan, tuy anh Tam Phúc chỉ kiêu ngạo gật đầu, bộ dáng không để ý nhưng Dịch Gia Di vẫn cười rất vui vẻ.
Buổi sáng cô đi làm báo cáo vụ án cũ trước, xử lý vài phần tài liệu rồi đưa cho anh Nhạc ký tên.
Sau đó lại chạy đi luyện bắn súng một lúc, khi trở về mới cùng mấy người Phương Trấn Nhạc nghiên cứu điểm đột phá của vụ án cũ.
Đến giờ nghỉ trưa, chú Cửu đề nghị xuống tầng ăn bánh cuốn và mì. Dịch Gia Di từ chối lời mời, nói một tiếng có việc rồi đeo túi xách nhỏ chạy đi.
Cô ngồi xe buýt về nhà, vội vàng ăn mì cá viên rồi ném cửa tiệm lại cho Tôn Tân, kéo anh cả ra ngoài.
“Chuyện gì thế?” Dịch Gia Đống cởi tạp dề xuống, lau tay rồi mới cười ha ha đi theo.
Một người đàn ông mặc tây trang, áo sơ mi thắt caravat, tóc chuốt sáp đã đợi ở cửa, Dịch Gia Di đi qua chào hỏi đối phương trước: “Chào quản
lý Trương.”
Sau đó mới quay đầu giới thiệu với anh cả: “Đây là quản lý nhà ở của bất động sản Cảng Hào, họ Trương. Anh ta có vài căn hộ không tồi đang đợi cho thuê, chúng ta đi xem thử nhé.”
Quản lý Trương mỉm cười chào hỏi Dịch Gia Đống và Dịch Gia Di, đôi mắt lại nấn ná bên trong Dịch Ký.
Dịch Gia Di lập tức nói: “Anh đừng thấy tiệm nhà chúng tôi cũ, nhưng thật ra kiếm được lắm đó.”
Suy nghĩ quan sát của quản lý Trương bị nhìn thấu, vội cười ha ha che giấu cảm xúc rồi dẫn Dịch Gia Di và anh cả Dịch băng qua đường, đi về phía căn hộ đầu tiên trưa nay định xem.
Hai anh em đi khắp hang cùng ngõ hẻm với vẻ chờ mong vô cùng.
Rời khỏi Dịch Ký đi về phía đông chính là hướng của Vượng Giác, cũng là hướng náo nhiệt và phồn hoa hơn Thâm Thủy Phụ.
Tuy Thâm Thủy Phụ có rất nhiều khu dân nghèo, nhưng thân là khu có mật độ dân cư tập trung nhất, nơi này cũng có một vài quần thể lao động ăn lương cố định, cũng có rất nhiều đoạn đường coi như không tồi.
Đi rồi lại đi, đường xi măng trở nên rất bằng phẳng, sự xanh hóa bên đường cũng trở nên có thành ý hơn, ven đường không còn các quầy hàng di động nối tiếp nhau nữa, cũng ít có người già ngồi bên đường, hóng mát dưới bóng râm.
Khi vòng qua những bức tường sân màu đỏ trắng đan xen của khu cộng đồng và nhìn thấy mặt tiền sáng sủa và tươi sáng của nó, tim của Dịch Gia Di bắt đầu đập nhanh hơn.
Tuy rằng khu cộng đồng này vẫn rất nhỏ nhưng tòa nhà rất cao, cửa sổ nhà nào cũng sạch sẽ. Không có hàng rào bảo vệ đựng đầy đồ linh tinh nhô ra khỏi cửa sổ, không có vách tường lốm đốm bị hun đen nhẻm, không có cửa kính ố bẩn lau mãi không sạch, không có giá gỗ căng dây treo đồ và mấy thứ khác dựng bên ngoài tòa nhà như mạng nhện…
Các con phố bên cạnh đều được ngăn cách thành các làn đường và vỉa hè, được xây vô cùng tốt. Toàn bộ tầng một và tầng hai của các tòa nhà cao tầng ở hai bên đều là mặt tiền cửa hàng và đều là những cửa hàng không tồi, có bảng hiệu lớn, trang trí rất thỏa đáng, thậm chí còn có Lukfook Jewellery.
Loại này ở kiếp trước phổ biến ở hầu hết các tiểu khu. Nhưng ở kiếp này, thân là một cô gái trẻ sinh ra ở khu dân nghèo Thâm Thủy Phụ thật sự khao khát đến mức hai mắt tỏa sáng.
Quản lý Trương chào hỏi bảo vệ cửa, dẫn hai anh em đi vào tiểu khu.
Dịch Gia Di băng qua khu cao tầng nhỏ vòng ngoài, đi về phía khu cao tầng mới xây ở chính giữa, hai chân giẫm lên con đường nhỏ lát gạch xanh bằng phẳng, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng.
Trước đây luôn chê nhà cao tầng rất xấu, che trời chắn tầm nhìn, nhưng bây giờ lại thưởng thức như thế.
Quản lý Trương dẫn bọn họ đi vào tòa nhà cao tầng số 8, chào hỏi ông bác quản lý ở quầy tiếp tân rồi dẫn hai anh em đi thang máy.
Có quản lý, có thang máy!
Dịch Gia Di cố gắng kiềm chế nụ cười, không muốn để mình trông có vẻ quá mừng rỡ.
Thang máy đi lên tầng mười hai, nơi này một tầng bốn hộ, mỗi hộ đều hơn bảy mươi mét vuông, cũng được coi là một căn nhà vô cùng lớn ở Thâm Thủy Phụ.
Quản lý Trương mở khóa đẩy cửa, ánh sáng đặc biệt chói lọi tỏa ra thể hiện tính thấu quang trong căn nhà này tốt đến cỡ nào.
Dịch Gia Di gần như trong nháy mắt đầu tiên bước chân vào đã cảm thấy thích rồi.
Tường trắng sàn gỗ, tuy là nhà cũ nhưng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp.
Lúc này nhà cho thuê cũng không tiện lợi và nhanh như sau này, không thể trực tiếp xách đồ vào ở, nhưng trong căn phòng này có phòng khách nhỏ và nhà bếp rộng rãi hơn, phòng ngủ có thể kê hai bàn học, trong nhà vệ sinh có bồn tắm nhỏ, bên ngoài nhà bếp thậm chí còn có một ban công mà bốn người có thể đứng sóng vai nhau, có thể nhìn xuống khu cộng đồng này và đường phố bên ngoài.
So với hang động mà bọn họ đang ở bây giờ thì nơi này quả thật đã được tính là nhà cao cấp.
Khi đứng trong phòng ngủ, Dịch Gia Di đã bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh mình và em gái sử dụng bàn học riêng, của ai dùng của người nấy, không ai quấy rầy ai hết.
Buổi tối bốn anh em có thể vui vẻ xếp hàng ngâm mình, còn có thể ngồi trên sô pha phòng khách thơm ngát và thoải mái hơn, xem bộ phim mới nhất và nổi nhất.
Lúc anh cả bận rộn trong nhà bếp cũng không cần đông va vào tủ tây va chậu rửa bát nữa, anh ta có thể thoải mái hoạt động, còn có thể quay đầu nhìn xuyên qua ban công ngắm trời xanh.
Em trai có thể mời bạn đến nhà, cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật.
“Nếu chen chúc một tí, thậm chí còn có thể mời các đồng nghiệp ở tổ trọng án B ngồi trong phòng khách, có thể miễn cưỡng tổ chức bữa liên hoan gia đình náo nhiệt.
“… Các nhà bất động sản ở khu cộng đồng này rất tốt bụng, diện tích chung rất nhỏ mà tiền thuê cũng phải chăng nhất.”