THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Dịch Gia Di đối diện với tầm mắt của Phương Trấn Nhạc, thấy vừa rồi anh còn rất tức giận nhưng bây giờ lại nở nụ cười vô cùng tự tin, khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót, trong lòng cuộn sóng dữ dội. “Sir Phương, tôi có một ý tưởng về vụ án này ạ.” Dịch Gia Di giơ nắm tay, cuối cùng ưỡn thẳng ngực, dũng cảm lên tiếng. “Cô nói đi.” Phương Trấn Nhạc dù bận vẫn ung dung, dường như đã sớm dự liệu được cô đã phát hiện ra một vài điểm mù trong vụ án này. Anh hơi dựa người vào tường, tách một tiếng rút nắp bút ra, hất cằm cổ vũ cô, đôi mày kiếm nhướn lên, đôi mắt hẹp dài chứa sao sáng. Dịch Gia Di nhìn anh, cảm thấy lúc này cảnh sát Phương chính là người đàn ông anh tuấn nhất trên thế giới. Cho dù cằm anh trúng búa tạ của Du Triệu Hoa đã bắt đầu xanh tím, trông có hơi thê thảm nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ đẹp trai và tiêu sái trên người anh. Khưu Tố San ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Dịch Gia Di mà không hề chớp mắt. Mấy người Lâm Vượng Cửu cũng quay đầu nhìn về phía cô cảnh sát trẻ giống như vật cát tường với vẻ nghi ngờ. “Tôi nghĩ, tại sao nạn nhân lại chạy tới King’s Park một mình, còn dựa lưng trên đồi cỏ bên hồ đọc sách, rõ ràng đã ở bên ngoài rồi nhưng hình như vẫn sợ bị người nhìn thấy.” Dịch Gia Di thấy đám người chú Cửu vẫn chưa hiểu được ý của mình nên lại nói tiếp: “Lúc tôi mười lăm, mười sáu tuổi, làm gì cũng có bạn bè xung quanh, gọi bạn dẫn bè đến công viên đọc sách, tới thư viện, đi dạo phố đều có hết, nhưng chưa từng trốn đến nơi không có người để đọc sách một mình. Xét từ khẩu cung của bạn bè nạn nhân trong vụ án thì nạn nhân là một cô gái hoạt bát và cởi mở, trước đây thích nhất là ở bên cạnh những người bạn tốt của mình. Tôi biết trong quá trình tổ A tra án đã loại trừ một vài tình huống đặc biệt, kết luận khi người chết đến chỗ yên tĩnh đọc sách tình cờ gặp phải người lạ mặt không quen biết, trước hiếp sau giết thường đều là kiểu sát nhân kích động, cũng phù hợp với thông tin mà toàn bộ manh mối có trong vụ án cho thấy. Nhưng tôi vẫn có một giả thiết như vậy, liệu rằng có khả năng nạn nhân hẹn một người bạn cùng đi đọc sách hay không? Thế không phải càng phù hợp với cách hành động của một thiếu nữ ngoan ngoãn, nhát gan, lại hoạt bát sáng sủa, thích lẫn trong đám người hay sao? Trong khẩu cung của bạn bè nạn nhân có nhắc tới trước khi cô ta chết rất ít khi đón cuối tuần cùng các bạn thân nhất của mình. Người nhà cũng nói cuối tuần cô ta sẽ ra ngoài nhưng vì thành tích học tập không sa sút cho nên mọi người đều nghi ngờ có khả năng cô ta tới thư viện hoặc là một vài hiệu sách, quầy sách nhỏ.” Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cũng có khả năng, cô ta quen bạn mới.” “Người bạn mới là bí mật của cô ta, một bí mật không thể chia sẻ với người nhà và bạn học.” Lưu Gia Minh cũng gia nhập vào. “Là hẹn hò bí mật sao?” Lâm Vượng Cửu nhíu mày. “Lén yêu đương? Tình yêu giữa thầy và trò?” Suy luận của Gary chợt bay xa đi. “Gary, cậu với chú Cửu tới trường học của nạn nhân, lại vòng một vòng qua nhà hỏi xem cô ta có người mà mình thích thầm, hoặc giáo viên nam có quan hệ vô cùng tốt, hoặc là một vài mối quan hệ xã hội đáng chú ý hay không.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Người bạn mới xuất hiện khoảng một tháng trước khi nạn nhân chết, vì xét từ khẩu cung, cô ta không đón cuối tuần cùng bạn bè đại khái là chuyện từ khoảng một tháng trước khi chết. Thuận tiện hỏi thêm khoảng thời gian một tháng trước đó, nạn nhân đã làm những gì, đi tới những đâu, tiếp xúc với những ai.” “Đã rõ, anh Nhạc.” Chú Cửu và Gary lập tức đứng dậy nhấc chân rời đi một cách mạnh mẽ dứt khoát. “Sir Phương…” Dịch Gia Di thấy đám người Gary rời đi, lại mở miệng nhưng có hơi chần chừ. Bọn họ muốn tìm người ở cạnh nạn nhân này nhưng chắc chắn sẽ không tìm được vì thiếu niên đó đã chết trước khi cô gái kia chết. Chỉ có điều, tại sao bên cảnh sát hoàn toàn không tìm được thi thể của người nam này, là bị các hung thủ mang đi rồi sao? “Ừm.” Phương Trấn Nhạc gật đầu cổ vũ, ra hiệu cho cô nói tiếp. Lúc này, Lưu Gia Minh đã quay ghế lại, ngồi tựa lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Di. Cô cảnh sát trẻ cũng được lắm nhé, chỉ theo họp vài lần đã học được cách suy nghĩ và suy đoán độc lập, còn được anh Nhạc chấp nhận, góc độ rất không tồi, rất thông minh. Khưu Tố San cũng nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, quan sát vẻ mặt của cô cảnh sát cẩn thận với vẻ hơi đăm chiêu. Dịch Gia Di chìm đắm trong việc làm thế nào để chuyển hóa nội dung mà mình đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh thành suy đoán và nói cho mọi người hiểu. Cô cân nhắc từ ngữ rồi mới nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương, nếu như hôm đó, người ở cùng nạn nhân là bạn trai của nạn nhân…” “Nạn nhân có khả năng đã bị người bạn trai không rõ lai lịch này hiếp trước giết sau.” Phương Trấn Nhạc thuận theo lời cô, đưa ra một khả năng. “Nhưng tại sao anh ta lại đánh nạn nhân thảm như thế? Rõ ràng nạn nhân không phải cô gái xấu nắng mưa thất thường, sẽ không chọc giận một người đàn ông đến mức độ này.” Dịch Gia Di nói xong lại bảo: “Nếu thật sự là bạn trai làm thì cũng quá biến thái rồi.” Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi rồi nói: “Vừa không phải bạn trai làm, nhưng khi sự việc xảy ra bạn trai cũng có mặt ở hiện trường.” “Vâng.” Dịch Gia Di nuốt nước miếng, lại đưa ra câu hỏi: “Nếu là sir Phương, anh sẽ làm thế nào?” “Bảo vệ người chết, chiến đấu với hung thủ.” Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi rồi đáp: “Căn cứ theo suy đoán tình hình thương tích của nạn nhân thì hung thủ không chỉ có một người, rất có khả năng anh bạn trai này không địch lại được.” “Một người bị hại khác?” Lưu Gia Minh vung nắm đấm, đột nhiên lớn tiếng nói. “Nhưng anh ta đang ở đâu?” Mọi người cùng suy đoán một lúc, trong lòng Khưu Tố San cũng dậy sóng, cô ta đứng dậy nhìn chằm chằm vào bảng trắng, bắt đầu suy nghĩ cao độ: “Chạy trốn rồi sao? Không, hung thủ đã giết người thì sẽ không dễ dàng thả nhân chứng đi, đuổi đến nơi khác rồi giết chết chăng?” “Có khả năng.” Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Nửa năm trước, gần King’s Park có hung án khác nào không?” “Để tôi đi tra.” Khưu Tố San quay người rời đi, chị ta có quyền hạn cao nhất, có thể kiểm tra toàn bộ hồ sơ các vụ án ở toàn Hồng Kong. Sau khi Khưu Tố San đi rồi, Phương Trấn Nhạc lại đưa ra một khả năng khác: “Nếu không phải đuổi ra khỏi địa giới của King’s Park vậy nạn nhân nam cũng có thể đã chết ở trong King’s Park, mà trong quá trình tổ A điều tra vụ án rõ ràng không phát hiện ra dấu tích của một nạn nhân nào khác, vậy thi thể đó có khả năng ở đâu?” “Hồ!” Lưu Gia Minh vỗ mạnh một cái vào bàn, người cũng đứng bật dậy khỏi ghế. Phương Trấn Nhạc không nói hai lời, kêu Tam Phúc đi mượn cảnh khuyển, còn mình dẫn Lưu Gia Minh chạy tới King’s Park. Trước khi xe Jeep khởi động, Dịch Gia Di cũng theo lên xe luôn. Phương Trấn Nhạc nhìn đồng hồ: “Đã sắp tan làm rồi, lại tăng ca với chúng tôi sao?” “Tôi đã gọi điện cho anh tôi rồi.” Dịch Gia Di ngồi vững ở ghế sau, ngoan ngoãn đáp. Câu trả lời này giống như đang nói, chỉ cần phụ huynh nhà tôi đồng ý thì tôi có thể về nhà muộn một chút. Phương Trấn Nhạc khẽ cười một tiếng, nhấn chân xa phi ra khỏi cục cảnh sát. Hôm nay đội ngũ ra sân của anh giống y như ông thần tài ngồi xuống chiêu tài, một đồng tử và một tiên nữ. Nghĩ như vậy cũng cảm thấy hôm nay ra ngoài nhất định có thể gặp được may mắn. … Trước khi Phương Trấn Nhạc tới King’s Park, anh đến cửa hàng tạp hóa trước tiên, vòng vào phòng sau chào hỏi người chỉ điểm đang chơi mạt chược ở bên trong. Nửa năm trước dân du mục thất nghiệp ở gần King’s Park có ai khác thường cùng các hiện tượng và chi tiết có khả năng có liên quan đến King’s Park, kêu người chỉ điểm nghe ngóng xung quanh sau đó mới vòng về King’s Park. Cảnh khuyển chạy khắp nơi, phạm vi rất rộng, không nằm ngoài dự liệu cũng không thu hoạch được gì, lại bị Tam Phúc trả về chỗ cũ. Bọn họ đi một vòng gần công viên, phần lớn các đồi cỏ đều trông như nhau, không có một chỗ nào giống như đã bị đào rồi lấp qua, cộng thêm khả năng hành động quá khó, trên cơ bản phải loại trừ nghi vấn chôn sau khi giết ở công viên này. Phương Trấn Nhạc đứng bên bờ hồ, đi được non nửa vòng đã từ bỏ sự lựa chọn kiểm tra hồ này của mình. Anh rời khỏi công viên đi gọi một cuộc điện thoại, sau đó dẫn một đại đội thợ lặn chuyên nghiệp, kéo xe tải chở tàu trục vớt cỡ nhỏ chuyên nghiệp và thiết bị trục vớt chuyên nghiệp tới. “Thế này cũng không ít tiền đâu nhỉ?” Lưu Gia Minh trợn tròn mắt há hốc mồm, trong cục có thể chi được một khoản như thế sao? Phương Trấn Nhạc chỉ nở nụ cười mà không đáp gì. “Lần này anh Nhạc tự bỏ tiền túi rồi.” Lưu Gia Minh đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, chậc chậc hai tiếng: “Có đôi khi phá án dựa vào cái gì? Dựa vào tiền chứ đâu.” Một đám người làm việc ở bên hồ công viên, còn mấy người Phương Trấn Nhạc ở bên trên đều đã đói cồn cào ruột gan. Dịch Gia Di vòng ra ngoài lại gọi điện cho anh cả, sau mười phút, Dịch Gia Đống đã lái một chiếc xe máy nhỏ chở một thùng trà sữa Frappuccino và bánh mì kẹp thịt heo tới. “Cảm ơn anh Gia Đống nha, được cứu mạng rồi.” Lưu Gia Minh đã đói từ lâu nhào tới lấy một chai Frappuccino và một cái bánh mì kẹp thịt heo, một miếng lương khô một hớp trà sữa, ăn như hổ đói. “Ghi sổ nhé.” Hơn một tuần trước Phương Trấn Nhạc đã đưa cho Dịch Gia Di năm nghìn đồng tiền Hồng Kông để cô thanh toán toàn bộ chi phí như trà chiều, tiêu hết thì kêu anh đưa thêm. Anh thuận tiện cũng bao cả bữa tăng ca của cô, thi thoảng buổi trưa cô giúp gọi cơm trưa cho mọi người, Phương Trấn Nhạc cũng sẽ mời cô ăn chung với bọn họ. Đại đa số thời gian, Dịch Gia Di đều quan tâm chuyện làm ăn ở nhà mình, tính kiểu gì cũng không thiệt. Ngược lại làm vậy có hơi chiếm lời, cô đưa một cái bánh mì kẹp thịt heo cho Phương Trấn Nhạc, nói tiếng cảm ơn. Phương Trấn Nhạc đáp một câu không cần khách sáo, lại chào hỏi Dịch Gia Đống rồi quay người về bên hồ giám sát công việc: “Cẩn thận một chút, nếu có thi thể thì đừng làm hỏng.” Dịch Gia Đống đặt thức ăn xuống lại nhanh chóng trở về quán ăn, đang là tầm bán đắt hàng nhất, anh ta phải tranh thủ về coi tiệm lo kinh doanh. Trời đã dần tối, đèn công suất cao được thả xuống khiến sắc mặt của mọi người càng lúc càng nặng nề. Phương Trấn Nhạc nhận được một câu ngắn ngủi gửi đến máy nhắn tin của Khưu Tố San, khiến bầu không khí quanh người anh càng thấp hơn. Hai chữ [Không có] này đã nói rõ trong vòng nửa năm này toàn bộ Hồng Kông không có hung án nào trùng khớp với người bạn trai của nạn nhân nữ trong suy đoán của bọn họ. Bây giờ toàn bộ hy vọng gần như đều dồn hết vào hồ nước, nếu bên trong không có thi thể thì rất có khả năng sẽ phải bắt đầu lại tất cả. Anh quay đầu liếc mắt nhìn cô cảnh sát trẻ đứng bên cạnh, lại phát hiện ra vẻ mặt của Dịch Gia Di vô cùng chắc chắn, nhìn tàu trục vớt đang làm việc trên mặt hồ mà không hề có một chút cảm xúc lo âu nào cả. “Có lòng tin như vậy sao?” Phương Trấn Nhạc hỏi. “Trên đời này không có tội ác hoàn hảo, nhất định có manh mối đang tồn tại, chúng ta sẽ tìm ra thôi ạ.” Cô quay sang gật đầu với Phương Trấn Nhạc, vậy mà giọng nói lại như đang khích lệ cảnh sát Phương. Phương Trấn Nhạc buồn cười, giơ tay vỗ lên vai cô, sau đó quay người về phía mặt hồ. Bên này rất nhiều muỗi, đèn trên tàu trục vớt vừa sáng vừa nóng nhanh chóng thu hút đám muỗi ở xung quanh chen lấn nhau bay tới. Phương Trấn Nhạc không thể không lấy xịt chống muỗi mang theo bên mình ra, không ngừng xịt xùy xùy quanh người. Ngay lúc mọi người đang bị muỗi cắn đến điên hết cả tiết thì người một đàn ông có làn da ngăm đen vì phơi nắng trên tàu trục vớt đột nhiên “ối” một tiếng. Sau hai mươi phút, thợ lặn phối hợp với tàu trục vớt, vớt một thi thể lẫn trong đám rong cùng bùn đất và tảng đá chìm xuống lên bờ. Đồng nghiệp bên pháp y và bộ phận giám định vội vàng chạy tới, trên người Hứa Quân Hào mặc một bộ tây trang thoạt nhìn vô cùng xa xỉ, rõ ràng đã tan làm về nhà nhưng vẫn bị gọi về làm việc khẩn cấp. Thi thể ngâm nửa năm trong hồ nước bây giờ đã chỉ còn lại một bộ xương, dấu vết để lại trên tóc và quần áo không được khả quan cho lắm. Cho dù đã từng có dấu vân tay để lại trên quần áo nhưng nửa năm trôi qua cũng không còn lại gì cả. Thi thể và rất nhiều thứ khác được vớt cùng lên đều bị coi thành vật chứng quan trọng, đồng loạt bị mang về cục cảnh sát.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin