THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 35: Động cơ


Người trẻ tuổi đã từng ôm kẹp văn kiện, đứng trong phòng giải phẫu với vẻ mặt trắng bệch, rõ ràng là rất sợ hãi lại có thể vứt bỏ bản năng sợ bẩn sợ thối sợ người chết, toàn tâm toàn ý dấn thân vào trong vụ án… nhìn bóng lưng gầy yếu nhưng rất thẳng của Dịch Gia Di, Phương Trấn Nhạc vô thức lộ ra nụ cười khen ngợi.

Anh đi ra khỏi phòng giải phẫu, vòng vào phòng làm việc của bộ phận giám định.

Trần Quang Diệu cúp máy và đi ra phòng xét nghiệm, trông thấy Phương Trấn Nhạc lập tức giơ tay chào hỏi: “Sir Phương, vừa vặn có manh mối mới cần nói với cậu đây.”

“Hửm?” Phương Trấn Nhạc đi theo Trần Quang Diệu tới bên bàn xét nghiệm khá trống, hai người ngồi sóng vai, duỗi tay nhận tờ xét nghiệm mà đối phương đưa rồi cúi mắt đọc.

“Khối thi thể đầu tiên bị phát hiện được đựng trong một cái túi thực phẩm màu xanh lá, trên túi viết tên một quán cơm nổi tiếng ở đại lục, tên là Xuyên Hương La, địa chỉ ở Thâm Thủy Phụ. Tôi đã gọi điện cho cảnh sát bên đó hỏi thăm rồi, người mở quán ăn này là một gia đình đến từ đại lục, nguyên quán ở Tứ Xuyên, trước đây ở Thâm Quyến hai năm, sau đó lại tới Hồng Kông kiếm sống, nhưng hơn một tháng trước hai vợ chồng già xảy ra tai nạn giao thông đã mất, vì bà cụ không phải tử vong ngay tại hiện trường mà ở viện một thời gian cho nên con trai độc nhất của bọn họ đã sang nhượng quán, toàn bộ nồi niêu bát đĩa đều bán đứt với giá thấp, gần như tiêu sạch toàn bộ tiền cũng vẫn không cứu về được. Đứa con trai độc nhất vì kế sinh nhai mà sau này mỗi ngày đều ở nhà hấp màn thần, đẩy xe hàng nhỏ đi bán khắp nơi, túi thực phẩm màu xanh là trước đó đặt làm không dùng hết nên bây giờ cậu con trai đó dùng nó để đựng màn thần cho khách hàng.”

“Hỏi được địa chỉ không?” Phương Trấn Nhạc nghe xong lời của Trần Quang Diệu cũng vừa lúc đọc xong báo cáo của đối phương, anh đứng dậy hỏi.

“Có.” Trần Quang Diệu rút một tờ giấy từ bên trên xuống rồi viết địa chỉ lên, nghĩ ngợi rồi lại bổ sung tên của cậu con trai độc nhất đó: Tôn Tân.

“Cảm ơn.” Phương Trấn Nhạc nhận địa chỉ, vừa nhìn đã biết là vị trí cụ thể.

“Nghe nói kiểu dáng bánh bột nhào mà Tôn Tân làm rất phong phú và ngon, đường tam giác, bánh gạo nếp, bánh hấp táo tàu, bánh nhân đậu gì đó…” Trần Quang Diệu nhớ lại những món ăn mà viên cảnh sát Thâm Thủy Phụ vừa giới thiệu với anh ta trên điện thoại, không nhịn được mà hơi muốn lái xe đến Thâm Thủy Phụ mua một ít, trông thấy ánh mắt kỳ quái của Phương Trấn Nhạc liếc qua, anh ta mới cười trừ dừng lại.

Phải rồi, ở thời điểm này nói chuyện này không thích hợp, không thích hợp.

“Sau này có manh mối mới cứ báo với tôi bất cứ lúc nào, vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc cầm địa chỉ sải bước rời khỏi bộ phận giám định nhanh như sao băng.

Trần Quang Diệu nhìn bóng lưng của sir Phương mà ngây người một lúc, đột nhiên anh ta phản ứng lại, có khả năng sir Phương đinh đi bắt Tôn Tân bán màn thần này.

Lỡ như người này là hung thủ vậy sau này bị bắt chắc chắn sẽ không làm màn thần nữa.

Trần Quang Diệu giơ cánh tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan làm rồi, anh ta lập tức cởi áo blouse, dặn dò những người khác trong tổ một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.

Địa chỉ anh ta đã ghi nhớ trong đầu rồi, nếu như đến sớm hơn sir Phương vậy anh ta sẽ mua được đồ ăn trước.

Còn nếu như đến chậm hơn sir Phương, vậy sir Phương áp giải người đi, còn anh ta sẽ giúp mang xe đẩy hàng đựng bánh bột nhào của Tôn Tân về cục cảnh sát…

Càng nhiều khối thi thể thì càng có nhiều người bị hại hơn.

Dịch Gia Di cố gắng muốn nhìn thấy rõ hung thủ, lại càng nhìn thấy nhiều cảnh dã man hơn.

Cô cắn răng, nhìn những người nữ có hơi yếu ớt giống như mình đó bị tra tấn, bị chà đạp, bị sỉ nhục, bị bắt nạt, dường như cũng có thể trải nghiệm được loại tuyệt vọng và nghẹt thở đó, ngón tay cô dùng sức, gân xanh nổi lên.

Cơ thể đã rất cứng ngắc, rất lạnh nhưng cô vẫn kiên trì đứng trong phòng giải phẫu nhìn các pháp y xử lý khối thi thể và thu thập manh mối…

Cô muốn nhìn thấy nhiều hơn, không ngừng nhìn và nhìn lại.

Cho dù vì thi thể không trọn vẹn mà không nhìn thấy một đoạn giết chóc hoàn chỉnh, không nhìn rõ được mặt hung thủ, nhưng chí ít cô phải nhớ rõ được căn phòng đó, nhìn thấy tay, quần áo, cánh tay và bả vai của hung thủ, thậm chí là âm thanh thi thoảng phát ra…

Thẳng cho đến hôm nay, một khối thi thể cuối cùng được tìm thấy được pháp y làm sạch để loại bỏ bùn, côn trùng, cỏ vụn và những thứ khác, Dịch Gia Di cuối cùng cũng thành công bước vào một đoạn dòng chảy hình ảnh cuối cùng của ngày hôm nay.


Đây là một người bị hại giãy dụa dữ dội nhất, trong mắt cô ta không chỉ có khủng hoảng mà phần lớn là tức giận và hận ý, lá gan to bằng trời khiến hung thủ càng lúc càng hung ác, càng ngày càng muốn chinh phục cô ta, khiến cô ta khuất phục và run rẩy.

Cô gái lại càng như phát điên, cho dù có chết cũng phải mang theo được một miếng thịt của anh ta, bị giữ chặt hai tay thì dùng đầu húc thật mạnh và dùng răng cắn.

Hung thủ chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, không thể khống chế được tay của cô ta thì sẽ bị đánh ngã ngay.

Thẳng đến khi hung thủ nghĩ ra thủ đoạn càng mất nhân tính hơn, gỡ bỏ toàn bộ sự phản kháng của cô gái, tra tấn cô ta đến mức cô ta không còn cách nào khác thì cô ta vẫn dùng ánh mắt hận thù trừng anh ta.

Cuối cùng, cô ta ép hung thủ phải ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô ta, đánh thật mạnh vào mặt cô ta, thậm chí còng dùng dao nhỏ đâm cô ta.

Trong hình ảnh hỗn độn này, gương mặt của hung thủ và người bị hại ở cùng một khung, Dịch Gia Di cuối cùng cũng nhìn thấy mặt của anh ta.

Cho dù có một nửa ẩn giấu trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhớ được, ngay khi nhìn thấy cô tin mình có thể liếc cái đã nhận ra anh ta ngay.

Cô cúi mắt hít một hơi thật sâu, siết nắm tay, cố gắng để giọng nói trở nên bình tĩnh, cảm ơn và tạm biệt Hứa Quân Hào, rồi quay người đi ra khỏi phòng giải phẫu.

Hứa Quân Hào nhìn bóng lưng có hơi cứng ngắc và bước chân chậm chạp của Dịch Gia Di mà khẽ thở dài.

Chỉ mong nhìn thấy nhiều bóng tối như vậy cô ấy vẫn có thể sống thật tỏa sáng.

Khi Dịch Gia Di đi ra khỏi phòng giải phẫu, vừa vặn gặp được Phương Trấn Nhạc đi ra khỏi văn phòng của bộ phận giám định.

Hai người đều dừng bước chân, nhìn nhau vài giây rồi mới lấy lại bình tĩnh.

“Có một người khả nghi, đi chung không?” Phương Trấn Nhạc nhìn thời gian, giờ đến Thâm Thủy Phụ, nếu cô muốn đi theo thì cùng nhau dẫn người về cục cảnh sát, còn nếu cô không muốn đi cùng thì có thể thuận đường đưa cô về nhà.

“Được ạ.” Dịch Gia Di gật đầu: “Kẻ tình nghi là ai?”

“Cái túi đựng thi thể tới từ một người bán hàng lưu động bán màn thầu quanh phố Thâm Thủy Phụ.”

“Hung thủ sẽ ngốc như vậy sao, dùng túi có tên quán mình để đựng thi thể?”

“Chỉ mong anh ta ngốc như thế.” Phương Trấn Nhạc trở về văn phòng tổ B, lại gọi mấy người Lâm Vượng Cửu cùng xuất phát đến chỗ Tôn Tân ở.

Giờ này Tôn Tân chưa chắc đã có ở nhà, khi chiếc xe lái đến con phố đông người ở Thâm Thủy Phụ, Phương Trấn Nhạc giảm tốc độ xe, những người khác thì lại xuyên qua cửa sổ nhìn trái ngó phải tìm kiếm một xe hàng nhỏ bán màn thầu.

Đến nhà Tôn Tân, bên trong quả nhiên không có người.

Mọi người chỉ đành vòng về đỗ xe ở bên Dịch Ký, sau đó một người đến gặp Dịch Gia Đống để nhận bánh mì kẹp thịt heo và trà sữa Frappuccino, rồi bắt đầu đi bộ dạo phố, tiếp tục tìm kiếm Tôn Tân và chiếc xe màn thầu của anh ta.

Đến đường Nhữ Châu có thể nhìn thấy cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ ở trung tâm Tây Cửu Long.

Đi vào sâu bên trong là hương thơm của đủ loại các món ăn vặt khắp cả con phố, phố Áp Liêu ồn ào đông đúc đến lạ thường, trong những con ngõ chật hẹp, rất nhiều người bán hàng bày những sạp hàng nhỏ, có cá viên, lòng dồi, mì tóp mỡ, cháo cá ngừ vằn, thịt bò hầm củ cải… đủ các món ăn nhẹ khiến bạn chảy nước miếng, cần gì có nấy.

Phía sau những quầy hàng này thì lại là các cửa hàng linh kiện điện tử, Dịch Gia Di thậm chí còn nhìn thấy bộ khuếch đại trong cửa hàng âm thanh nơi mà Lương Triều Vỹ xuất hiện trong [Vô gian đạo].

“Đi khắp nơi bán bánh bột nhào đã rất gần với manh mối hiện có rồi, khách nữ tới đây mua bánh bột nhào, còn có đi dạo phố tìm chỗ vất thi thể, đều rất thuận tiện lại không dễ khiến người nghi ngờ.” Lưu Gia Minh ăn hết cái bánh mì kẹp thịt heo trong tay, bắt đầu thèm tất cả đồ ăn vặt nhìn thấy trên đường.

“Động cơ thì sao? Vì cha mẹ gặp tai nạn giao thông chết hết, cảm thấy thế đạo bất công cho nên báo thù xã hội sao?” Lâm Vượng Cửu thở dài nhíu mày: “Hoặc là nói trước đây có cha mẹ áp chế, còn bây giờ không người quản giáo nên cái ác trong xương cốt mới lộ ra?”


“Cũng nói không chừng chính là bệnh thần kinh cuồng giết người trời sinh thì sao?” Gary nhún vai, trên đời này chỉ có kẻ trời sinh xấu xa mới có thể làm ra chuyện đáng sợ như án phân thây trên dốc phố Ferry mà thôi, như thế còn có thể gọi là người được sao?

“Có thể phán đoán theo lẽ thường được không?”

Mấy người vừa nói chuyện vừa tìm kiếm, bọn họ đi trong đám đông dần dần cảm giác được nhân khí, trong lồng ngực bị vụ án này thổi rét như hầm băng, lại bị thiêu đốt bởi cái nóng như đổ lửa trong ngày khiến cả người lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng cũng tìm được một điểm cân bằng và khôi phục nhiệt độ bình thường.

Người tới người lui, các gia đình đều đã lên đèn, tản ra hơi thở của khói lửa nhân gian, khiến người cảm thấy dưới chân kiên định.

“Bây giờ pháp y vẫn chưa có cách nào phán đoán ra được thời gian tử vong cụ thể của mỗi một khối thi thể thuộc về người bị hại, mà chỉ có thể đoán đại khái lần lượt là khoảng một tháng, khoảng ba tuần, khoảng hai tuần, còn có hôm qua và hôm kia.” Dịch Gia Di đột nhiên nhớ đến lời mà Hứa Quân Hào đã nói với cô khi ở trong phòng giải phẫu trước đó.

“Căn cứ theo kết quả xét nghiệm bây giờ để phán đoán, mấy khối thi thể này thuộc về năm người, vậy chính là… khoảng một tuần làm một vụ.” Lưu Gia Minh nhíu mày.

“Thường thì khoảng cách giữa các vụ án giết người liên hoàn sẽ càng ngày càng ngắn hơn, chỉ mong bây giờ hung thủ này vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng trạng thái ham muốn hành hạ người đến chết mình.”

Phương Trấn Nhạc ngậm ống hút, hút một ngụm Frappuccino rồi lại bảo: “Dựa theo tiết tấu hiện tại thì lần giết người và ném xác sau đại khái là sáu ngày sau, nhưng nếu hung thủ đi bắt người trước, chơi đùa, xâm phạm, lăng nhục, cuối cùng mới giết chết… vậy nói không chừng bây giờ đã có một người bị hại trong tay anh ta rồi…”

Mấy người nghe được lời này của Phương Trấn Nhạc, nhiệt độ vừa mới quay về trong cơ thể lại lập tức bị rút ra.

Tứ chi vừa mới buông lỏng lại căng lên như dây đàn, bọn họ nghiêm mặt, dựng thẳng lỗ tai, đôi mắt trợn trừng, chỉ hận không thể dùng năng lực Thuận Phong Nhĩ và Thiên Lý Nhãn của Hồ Lô Oa.

Phải nhanh bắt được hung thủ hết mức có thể, giành người với Diêm Vương.

Lưu Sâm Ký ở đường Phù Dung là một quán ăn nhất định phải tới khi qua đường Kweilin.

Hồn đồn vỏ mỏng, trúc thăng miến đầy ắp trứng tôm, sủi cảo vỏ mềm thịt dai, còn có mùi hương canh cá bơn bay khắp nơi…

Chỉ riêng đứng bên ngoài cửa tiệm đã có thể bị những hương thơm truyền ra từ trong này làm cho thèm chảy nước miếng rồi.

Thiếu niên cao gầy đứng dựa người vào tường, bên cạnh là một chiếc xe nhỏ ba bánh, trên xe có mấy chiếc sọt tre đựng trong một chiếc thùng lớn, lần lượt được vải màng bọc lại, bên trong thi thoảng lại thổi ra hương cơm chỉ bột gạo mới có.

Người đi đường không có thời gian tiến vào Lưu Sâm Ký ăn mì, hoặc trong túi eo hẹp sẽ chọn mua cái bánh bột nhào ở chỗ thiếu niên ăn lót dạ, ngửi mùi thơm trong Lưu Sâm Ký và gặm màn thầu, hình như màn thầu càng ngon hơn.

Thiếu niên có làn da trắng lạnh, gương mặt, cổ, tay thậm chí là cổ chân lộ ra bên ngoài lớp quần áo đều trắng đến mức khiến người phải liếc nhìn, chính là kiểu trắng mà chỉ sợ dù không có đèn cũng có thể trắng đến phát sáng đó, thật sự khiến các cô gái xinh đẹp đi qua đường đều ngưỡng mộ khao khát.

Sinh ra với làn da đẹp như thế chắc hẳn cũng là một người tuấn tú đẹp trai đi?

Rất nhiều người đi đường khi nhìn cậu ta đều không khỏi sinh ra suy nghĩ như thế.

Nhưng thiếu niên vẫn luôn cúi đầu, cho dù khi bạn mua màn thầu của cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không ngẩng mặt lên cho bạn nhìn.

Thiếu niên lại không hề tò mò chút nào với náo nhiệt xung quanh, cũng không quan tâm người đi qua đi lại rốt cuộc ăn mặc thế nào, lớn lên ra sao, có vui hay là không vui, mà chỉ cúi mắt, không trao đổi ánh mắt với bất cứ ai, cũng không nhìn đông nhìn tây.

Cậu ta giống như một bức tượng đá nhợt nhạt đứng cạnh chiếc xe đẩy nhỏ của mình, nhìn chân và mặt đất quanh chân mình.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin