THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Dịch Gia Di ghi những hàng chữ lên quyển vở, cố hết khả năng tìm thêm thông tin về mấy người này, rồi làm phân tích tường tận về mỗi một hung thủ mà cô biết.

Phân tích không được thì lại đi xem báo cáo điều tra của các thám tử cũ, học theo suy nghĩ của bọn họ, tìm được linh cảm mới, góc độ mới và điểm kiến thức mới từ trong kinh nghiệm của bọn họ.

Sau đó lật lại vụ án trước mắt, coi nó như một bài học huấn luyện để củng cố những thứ mà mình đã học được từ trong hồ sơ vụ án thành thứ của mình, rèn luyện logic của mình, đồng thời phân tích vụ án này càng thấu triệt hơn.

Không biết đã qua bao lâu, lại quay đầu nhìn lại vụ án ở King’s Park đó, sự lý giải của cô đã đi sâu hơn không biết bao nhiêu lần.

Cảm giác thành tựu mãnh liệt lại tiếp tục cổ vũ cô đọc sâu hơn, một chồng hồ sơ nối tiếp một chồng không dứt.

Trí tuệ của một thám tử cũ lại có cách suy nghĩ mới của một cảnh sát mới… sự chồng chất kết tinh trí tuệ của vô số người khiến Dịch Gia Di như tiến vào trong cung điện kiến thức nguy nga, vui vẻ ngao du không thể tự thoát ra được.

Trong mấy hồ sơ này còn kẹp tài liệu về các tiền bối.

Cô thậm chí còn nhìn thấy hồ sơ điều tra phá án mà madam Khưu Tố San từng viết trước đây, còn đọc được lý lịch của chị ta, giống như đọc tin đồn, thuận tiện thả lỏng đầu óc đã tập trung học hành một chút.

Giống như bản thân đứng trong lịch sử của cục cảnh sát, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Thẳng đến khi trong hành lang truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, Dịch Gia Di mới giơ tay lên nhìn giờ, vậy mà đã gần sáng sớm rồi.

Hỏng rồi, sợ anh trai thức đêm đợi cô về quá.

Cô vội đứng dậy thu dọn đồ, tắt đèn, nhân lúc tổ A và tổ B bắt hung thủ về, vội đến mức không để ý đến thứ gì khác, lén lút thuận theo cầu thang đi xuống, vội vàng tan làm.

Chỉ là trong hành lang mà cô cảnh sát trẻ không để ý đến, Phương Trấn Nhạc đứng ở cổng suy nghĩ sự việc vừa vặn bắt được bóng người duyên dáng nhiệt tình tăng ca đó.

Anh nhìn đồng hồ, mím môi mỉm cười.

Đại Tiêm Tử ngồi trong phòng thẩm vấn, một đám người vây quanh anh ta, người nào cũng hung thần ác sát giống như mỗi người đều có thù giết cha với anh ta vậy.

Đặc biệt là tổ trưởng Du - người đã ấn đầu anh ta, không cho anh ta ngẩng đầu suốt cả đường, không nói có chút thù riêng thì anh ta cóc tin.

Xưa nay chưa từng nhìn thấy cảnh thế này bao giờ, Đại Tiêm Tử rõ ràng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trong lòng sợ hãi không nhẹ.

Cộng thêm đôi giày đang đi ngay trên chân mình, lời mà thám tử nói lại rất chuẩn xác, anh ta không còn đường nào chối cái, cuối cùng vẫn khai ra.

Sau vài vòng lật xe đấu đá, Đại Tiêm Tử mệt từ thể xác đến tâm hồn lại khai ra một đồng bọn nữa, chính là người đã cùng đánh mạt chược bị bắt với anh ta, một tay du côn chỉ mới mười sáu tuổi tên A Hoành.

Trong một căn phòng dạy dỗ khác, sau hơn ba tiếng đồng hồ luân phiên ép hỏi, A Hoành cũng khai nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng bị hỏi còn có đồng bọn nào khác hay không thì cậu ta lại không mở miệng nữa.

Đại tiêm Tử càng thề thốt đảm bảo chỉ có hai người bọn họ, cục diện bế tắc lại xuất hiện.

Phương Trấn Nhạc xoa huyệt thái dương, vừa phiền lòng vừa đau đầu.

Khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Du Triệu Hoa sốt ruột mở miệng: “Chỉ có hai người làm sao có thể áp chế hoàn toàn được hai người Đinh Bảo Lâm và nạn nhân nữ? Chắc chắn vẫn còn đồng bọn khác.”

Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn anh ta: “Tìm thêm chứng cứ đi.”

Nói xong, anh vòng về văn phòng tổ B.

Các thám tử vừa đi vào trong đã liếc thấy thứ xuất hiện thêm trên bảng trắng.

Trong khoảng thời gian hành động bắt giữ, “quỷ thủ khoanh đỏ” đã xuất hiện trở lại.

Nó không chỉ vẽ lên tên của Đại Tiêm Tử và A Hoành mà ngoài ra còn khoanh tròn vào tên của hai thanh niên cùng làm bảo kê ở vũ trường với nạn nhân nam Đinh Bảo Lâm, trước đó đã từng điều tra qua.

Hơn nữa, ngoài bốn vòng tròn này ra còn có một vòng khoanh trống nữa.

“Xem ra có người nghi ngờ hai người khác ngoài Đại Tiêm Tử và A Hoành ra cũng là hung thủ, hơn nữa… phán đoán hung thủ là năm người.” Phương Trấn Nhạc đối diện với bảng trắng, lau vòng khoanh trống rồi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào hai cái tên khác một lúc, sau đó vứt mút lau bảng quay người lại đi ra khỏi văn phòng, quay ngược lại phỏng thẩm vấn.

“Ế? Anh Nhạc, anh…” Lưu Gia Minh theo trở về, vừa mới đi đến cửa đã thấy Phương Trấn Nhạc lướt qua vai, nghi ngờ sao anh lại vòng về, quay đầu thì lại trông thấy trên bảng trắng có thêm hai vòng tròn đỏ: “Vãi!” Cậu ta vội quay mũi giày, lập tức chạy bước nhỏ theo Phương Trấn Nhạc.

Trong phòng thẩm vấn số một, Lâm Vượng Cửu đang tra hỏi Đại Tiêm Tử.

Trong phòng thẩm vấn số hai, Du Triệu Hoa thì lại hô to gọi nhỏ với A Hoành, vỗ bàn trừng mắt.

Phương Trấn Nhạc đứng ngoài cửa hai phòng thẩm vấn suy nghĩ một lúc, sau đó dứt khoát đi vào phòng của A Hoành, trong nháy mắt đẩy cửa ra đã nói với Du Triệu Hoa: “Đại Tiêm Tử khai nhận rồi, ba hung thủ khác đã tìm được, chuẩn bị hành đông bắt giữ ngay.”

“Thật sao?” Du Triệu Hoa đứng bật dậy, đôi mắt bắn ra tia sáng phấn chấn.

“Đám người chú Cửu đã đi hành động rồi, bắt người trong giấc ngủ, không chạy thoát được đâu. Để tôi nói chuyện với A Hoành một chút.” Phương Trấn Nhạc vòng qua bàn, đi đến vị trí vừa rồi của Du Triệu Hoa.

Vừa rồi khi anh nói bắt được ba người khác, nắm tay của A Hoành đặt trên bàn lập tức siết lại, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Nếu mình báo sai con số, A Hoành chắc hẳn có thể chọc thủng lời nói dối của anh, và sẽ không có phản ứng khẩn trương.

Vậy bây giờ trên cơ bản đã có thể xác định, ngoài kia quả thật còn có ba đồng bọn khác đang lẩn trốn.

Phương Trấn Nhạc ngồi dựa lưng lên ghế với vẻ lười biếng và nhìn A Hoành, giống như chơi trò mèo vờn chuột, nói: “Không ngờ phải không, mình cắn răng không chịu khai lại hoàn toàn bị Đại Tiêm Tử bán đứng. Thật ngu ngốc, nghĩa khí không đáng một đồng.”

“Dù sao tôi cũng chưa đủ mười tám, sẽ không bị phán tử hình, ở tù vài năm, biểu hiện tốt một chút rất nhanh có thể ra ngoài.” A Hoành lập tức bị chọc giận, sự phản bội của Đại Tiêm Tử khiến cậu ta cảm thấy nhục nhã và đau đớn.

Phương Trấn Nhạc nhún vai: “Trạng thái chết của nạn nhân nữ rất thê thảm, đến lúc đó bên cảnh sát thổi phồng với truyền thông một phen, hình dung cậu hung tàn giống như ma quỷ, vậy cậu đoán xem bồi thẩm đoàn sẽ chọn thế nào?”

“…” Hai tay A Hoành bị còng, siết chặt nắm đấm đè lên mặt bàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào còng tay và cắn chặt răng.

Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, nghiêng người vắt chéo chân, nói: “Đại Tiêm Tử báo cáo có công, thái độ nhận tội tốt, cậu ta không cần chết, mấy người các cậu vào đây phải ở tù lâu, ngược lại cậu ta có thể chỉ cần giam vài năm là được thả.”

Anh vuốt mái tóc ngắn, hít một hơi thật sâu, thu vẻ mặt thiếu đòn vô cùng thoải mái và tự nhiên lại, khi lại đối diện với A Hoành đã đổi thành vẻ chân thành lại vô cùng đồng cảm: “Nếu cậu có thể cung cấp nhiều thông tin hơn Đại Tiêm Tử, ví dụ như hồi tưởng lại quá trình phạm tội. Ai ra tay đầu tiên, ai đề nghị, ai phụ trách ném thi thể xuống hồ, ai tạo thành vết thương chí mạng… và mỗi một người làm gì, đều tường thuật báo cáo lại vậy tôi đảm bảo cậu sẽ sống lâu hơn Đại Tiêm Tử.”

A Hoành ngẩng đầu, điều hòa mở thấp như thế nhưng cậu ta lại luôn túa mồ hôi.

Khi nhìn Phương Trấn Nhạc, ngón tay không ngừng cuộn lại, rõ ràng đang vô cùng đấu tranh.

“Nhưng cậu tốt nhất nên nhanh một chút, bằng không Đại Tiêm Tử ở phòng bên làm ghi chép chi tiết trước thì cậu cũng không còn một chút tác dụng nào nữa đâu.” Phương Trấn Nhạc lại khẽ cười một tiếng, bày ra bộ dáng tùy ý như thể cũng không cần A Hoành phải nói gì cho lắm.

Nếu người ngồi đối diện thật sự là một tay du côn lõi đời có kinh nghiệm phong phú, hơn nửa sẽ vạch trần Phương Trấn Nhạc đang vì chưa nắm đủ chứng cứ mới ngồi ở đây tốn nhiều nước bọt với cậu ta như thế.

Nếu cảnh sát thật sự nắm được bằng chứng trung tâm thì cũng sẽ không lấy mấy việc nhỏ không đáng kể này ra để bôi đen cậu ta.

Nhưng khi Phương Trấn Nhạc đi vào khu phòng thẩm vấn đã đưa ra lựa chọn: “Lừa A Hoành trẻ tuổi mà không phải tay lõi đời Đại Tiêm Tử.”

Thiếu niên ở thời kỳ thanh xuân rất thích thể hiện, nghé con mới sinh không sợ hổ, khi dũng cảm luôn phấn khởi hơn bất cứ ai. Nhưng khi bọn họ chịu phải kích thích to lớn, cảm giác được sợ hãi và áp lực cũng càng dễ dàng lay chuyển hơn.

Phương Trấn Nhạc kiên nhẫn đợi.

Du Triệu Hoa nhìn ra dụng ý của Phương Trấn Nhạc, anh ta đảo tròng mắt, lớn tiếng để lại một câu: “Tôi đi xem Đại Tiêm Tử khai bao nhiêu rồi” sau đó đẩy cửa rời đi.

A Hoành thấy thế, đột nhiên sinh ra thôi thúc muốn cản Du Triệu Hoa lại, thần kinh vẫn luôn căng chặt cuối cùng đứt phựt, cả người cậu ta đột nhiên rướn lên, vội vàng bảo: “Tôi khai, thưa sir, tôi nhớ ra hết rồi, Đại Tiêm Tử chắc chắn muốn đổ tội cho chúng tôi, nhưng thật ra là anh ta khởi đầu trước.

Ngày đó chúng tôi vốn định đi đánh anh Bách Thanh…”

“Các cậu? Các cậu là những ai.” Phương Trấn Nhạc đột nhiên vỗ bàn, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn và nóng nảy.

Một khi A Hoành mở miệng, phòng tuyến tâm lý sẽ về số không, đại não tiến vào trong trạng thái khủng hoảng mù quáng, người khác vừa hăm dọa, hỏi gì thì cậu ta sẽ đáp nấy.

“Anh Đại Tiêm, anh Tiểu Châu, Đại Cước, A Thổ và cả tôi…” A Hoành khai ra tên của năm người, Phương Trấn Nhạc lại ngắt lời: “Nói biệt hiệu làm gì? Không có tên sao? Triệu Tổ Kiến, Lưu Châu Hà, nói tên ra, nói anh Đại Tiêm với ai? Kêu chúng tôi cũng học theo cậu gọi anh Đại Tiêm sao?”

Phương Trấn Nhạc nói ra Triệu Tổ Kiến và một cái tên mới khác bị khoanh đỏ là “Lưu Châu Hà” lại ngấm ngầm thiết lập một thông tin “chúng tôi đã nắm được tên của mấy người này” vào trong đầu A Hoành.

Khi A Hoành khai nhận lại càng không dám giấu diếm hơn: “Đúng đúng, Triệu Tổ Kiến, Lưu Châu Hà, Vương Bá Tề, Trương Kim Thổ, tôi… tôi… Trương Đức Hoành, chúng tôi định đi đánh anh Bách Thanh, lúc đi băng qua King’s Park trông thấy anh Đại Lâm và bồ ngồi trên đồi cỏ, Đại Tiêm… Triệu Tổ Kiến nói hay là đi chơi Đại Lâm và bồ anh ấy đi. Trước đó Đại Lâm… Đinh Bảo Lâm chơi rất thân với chúng tôi, làm gì cũng có nhau, nhưng sau này đột nhiên rút lui, còn tự đi làm công, nói muốn nghiêm túc kiếm sống, Đại Tiêm… Triệu Tổ Kiến vẫn luôn tức giận, chúng tôi qua đó định cưỡng…”

“Vậy tôi hỏi cậu trước.” Phương Trấn Nhạc lại ngắt lời A Hoành, không cho đối phương có cơ hội thuận theo suy nghĩ, từ từ lấy lại logic và lý trí.

Anh muốn khuấy đầu óc của A Hoành thành một đống tương hồ, vẫn luôn duy trì trạng thái lộn xộn đông một búa tây một chày sẽ càng dễ dàng nói ra nhiều manh mối quan trọng hơn trong lúc mơ hồ.

“Tại sao Lưu Châu Hà, Vương Bá Tề và Trương Kim Thổ không đánh mạt chược chung với các cậu?”

“Lưu Châu Hà và Trương Kim Thổ đều có nhà cả, hôm nay Vương Bá Tề tới vũ trường trông bãi…” A Hoành mới mở miệng lại bị Phương Trấn Nhạc ngắt ngang: “Trông bãi? Trông bãi ở đâu?”

“Hộp đêm Phú Lệ Hoa của Vượng Giác…”

“Nhà của Lưu Châu Hà ở đâu?”

“Căn nhà ba tầng kiểu Tây Ban Nha ở Nguyên Châu Thôn, Thạch Giáp Vĩ…”

“Có phải nhà của Trương Kim Thổ là Nam Sơn Thôn không?”

“Đúng ạ, thi thoảng còn tới chỗ bồ anh ta, ở phòng… phòng ba… ba mười hai tòa B vườn hoa Khang Bảo…”

“Bồ anh ta tên gì?”

“A Linh… tên Bạch… Bạch gì Linh ấy ạ.”

Câu này của A Hoành vừa dứt, Phương Trấn Nhạc đã đứng dậy, đẩy Gary ngồi vào ghế, để lại câu “tiếp tục thẩm vấn” rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

A Hoành nhìn Phương Trấn Nhạc đi ra ngoài với vẻ khó hiểu, lại bị Gary hỏi một lúc mới đột nhiên phản ứng lại, có khả năng anh Đại Tiêm chưa nói gì cả mà cậu ta đã khai ra hết.

Cậu ta ngồi ngây người thật lâu rồi đột nhiên ôm đầu khóc trong sợ hãi.

Gary kiên nhẫn đợi cậu ta khóc xong, lại tiếp tục thẩm vấn.

A Hoành ngồi đó với vẻ hiền lành, hỏi gì thì đáp nấy, cũng không còn lòng dạ nào phản kháng hay giãy dụa nữa.

Phương Trấn Nhạc tập trung dẫn đội đi bắt người ngay trong đêm.

Suốt toàn bộ quá trình, Du Triệu Hoa đều phối hợp, hiếm khi thu lại toàn bộ vẻ phản loạn và kiêu ngoại trên người anh ta, dẫn theo thám tử tổ mình, tổ trưởng Phương chỉ đông thì anh ta đánh đông, tổ trưởng Phương chỉ tây thì anh ta đánh tây.

Hai tổ nhỏ chia thành ba đội đi bắt người, lần lượt tới hộp đêm Phú Lệ Hoa đè đùi Vương Bá Tề, lại xách được Lưu Châu Hà trên giường ở Thạch Giáp Vĩ lên dẫn đi, tóm được Trương Kim Thổ đang định nhảy qua cửa sổ ở nhà bạn gái tại vườn hoa Khang Bảo.

Hơn năm giờ sáng, cả ba người đều bị dẫn vào cục cảnh sát Du Ma Địa, bắt đầu một vòng thẩm vấn mới.

Tám giờ sáng, tổ trọng án A và tổ trọng án B đã một đêm không chợp mắt nhưng ai nấy cũng tràn đầy tinh thần, vẻ mặt sáng láng.

Toàn bộ hung thủ đều đã bị bắt hết, ghi chép phong phú lại nhất trí, cho dù là Đại Tiêm Tử khó chơi nhất cũng ỉu xìu sau khi các anh em khai nhận.

Hơn tám rưỡi sáng, Phương Trấn Nhạc dẫn đội hoàn thành việc tái hiện lại vụ án, sau đó quay về giam cả năm người lại.

Vụ thảm sát tại King’s Park đã ngâm nửa năm trong cơn ác mộng của dân chúng, cũng trở thành cái dằm trong tim phía cảnh sát, cuối cùng cũng được phá án thành công.

Lưu Gia Minh quay trở về văn phòng, ngồi xụi lơ trên ghế, bắt đầu lớn tiếng kêu ca: “Ôi, sao Gia Di vẫn chưa đi làm, em đói sắp chết rồi.”

Gào hai tiếng thấy không ai thèm để ý, anh ta duỗi tay nhấc điện thoại định gọi cho Dịch Gia Di, thông báo một tin tốt lành thuận tiện cầu xin cô mang bữa ăn tới cứu đói.

Nhưng vừa mới cầm ống nghe lên còn chưa kịp bấm số thì một bàn tay đã vụt tới ấn điện thoại của anh ta về chỗ cũ.

“Anh Nhạc?” Lưu Gia Minh quay đầu, không hiểu gì cả.

Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu kêu đói với Gai Di thôi là được, đừng nói chuyện về vụ án.”

Tuy Lưu Gia Minh nghi ngờ nhưng đã quen với việc anh Nhạc nói gì thì chính là cái đó, nên cũng ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi cúp máy, cậu ta lại nhìn thấy Phương Trấn Nhạc viết tên của Trương Kim Thổ lên bảng trắng. Đây là người duy nhất trước đó bọn họ chưa gọi đến cục cảnh sát thẩm vấn qua, cũng là cái tên hung thủ duy nhất không ở trên bảng trắng.

“Anh Nhạc, không phải hung thủ đã bị bắt rồi sao? Cậu còn viết lên bảng làm gì nữa? “Lâm Vượng Cửu vừa hút một điếu thuốc trở về.

Phương Trấn Nhạc quay đầu, lại viết vài cái tên vô căn cứ khác rồi mới đóng nắp bút để lên kệ.

Anh ấn tay lên sau gáy, duỗi thắt lưng, cười lười biếng rồi bảo: “Chuẩn bị mai phục, bắt con quỷ vẽ vòng tròn đó.” Sau đó thu tầm nhìn lại.

“?” Lâm Vượng Cửu.

“!” Gary.

“…?” Lưu Gia Minh trợn to mắt, hiếm khi nghi ngờ anh Nhạc…

“?” Tam Phúc vừa mới chợp mắt vài phút đột nhiên phát hiện ra bầu không khí xung quanh không đúng, mới ngẩng đầu nhìn quanh với vẻ mờ mịt: Gì vậy? Bắt gì cơ?

Tuy rằng Dịch Gia Đống ngoài miệng oán trách “mới sáng sớm đã phải làm việc” nhưng vẫn nấu bữa sáng đầy đủ protein cho đám đàn ông cao to vạm vỡ đang gào khóc đòi ăn ở tổ trọng án B trước.

“Không có cách nào khác, sir Phương cho nhiều quá mà.” Dịch Gia Di nhét tiền cho anh cả, cười hì hì xách thùng giữ nhiệt chạy xuống.

“Sau này mua cái xe mới cho em nhé.” Đột nhiên Dịch Gia Đống ở trên tầng hét xuống.

Dịch Gia Di quay đầu vẫy tay với anh trai, vỗ lên khung trước in chữ tiếng Anh Magge trên xe đạp: “Cái xe này của em vừa bền vừa dễ dùng, không nỡ đổi cái khác.”

Mái tóc dài bay bên dưới mũ bảo hiểm, người thì lại giống như thanh niên trẻ đạp xe vù vù đi, vòng ra khỏi khu nhà, chỉ chớp mắt cái đã không thấy nữa.

“Thật hăng hái!” Dịch Gia Đống không nhịn được mà lẩm bẩm: “Học trường cảnh sát vẫn rất tốt, khỏe khoắn đầy sức sống.”

Nói xong anh ta vung hai nắm đấm ra không trung, gân cánh tay hơi thắt lại, vội vàng xoay cánh tay, xem chừng cơ bắp luyện ra do đảo muôi và luyện ra từ đánh quyền vẫn rất khác.

Dịch Gia Đống tiếc nuối bản thân không làm được việc trị ác hướng thiện, đành kéo cửa sổ lên, quay người về phòng chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa út.

Cũng may vừa rồi nguyên liệu nấu ăn cho thành viên tổ trọng án B còn thừa lại rất nhiều, tùy tiện lấy vài thứ cũng đủ cho đám em ăn rồi.

Sáng sớm rất đẹp, mặt trời nghỉ ngơi hết một đêm khiến không khí hiếm khi có cảm giác mát mẻ sảng khoái, nắng gắt cuối thu đại khái cũng sắp đi rồi.

Sau khi Dịch Gia Di đỗ xe trong bãi để xe lập tức xách thùng giữ nhiệt chạy vào trong cục cảnh sát, bây giờ thức ăn vẫn còn nóng, cô phải đưa vào miệng đám quỷ đói kia nhanh một chút mới được.

Cô xách thùng chạy bước nhỏ, lực chú ý đều dồn hết vào đồ ăn, hoàn toàn không để ý trong nháy mắt cô đỗ xe, trong hành lang bãi đỗ xe bên cạnh cục cảnh sát đột nhiên xuất hiện một bóng người.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin