Chương 42: Hai vụ án hợp làm một (2)
Anh Nhạc, vụ án vứt xác trong công viên Lạc Quần có quá nhiều tính khả năng, đây chính là lần gây án đầu tiên của hung thủ trong vụ án chặt xác.
Tôi xin anh Đại Quang Minh kiểm tra lại thi thể một lần nữa xem có thể tìm được vôi và nấm mốc không, nhưng anh ấy đã từ chối, anh có thể…”
Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, đôi mắt u ám và nặng nề, nhìn Dịch Gia Di với vẻ nghi ngờ thật lâu.
Rất lâu sau anh mới cười khen ngợi, gật đầu với Dịch Gia Di, hé miệng định nói gì đó nhưng lại nuốt về.
Anh đứng dậy, vỗ lên vai cô cảnh sát trẻ: “Đi nào, anh Nhạc sẽ giúp cô xử lý mấy người đó.”
Dịch Gia Di lập tức khôi phục bộ dáng đắc ý và kiêu ngạo của mình, vui vẻ theo Phương Trấn Nhạc vòng về bộ phận giám định.
…
Phương Trấn Nhạc kéo Du Triệu Hoa xuống nước trước: “Vụ án ở King’s Park, anh nợ tôi.”
Du Triệu Hoa vừa nghe được lời này đã á khẩu rồi, chỉ đành đi cùng Phương Trấn Nhạc tới giằng co với anh Đại Quang Minh.
Trần Quang Diệu đối diện với hai tổ trưởng này thật sự không có cách, chỉ đành dẫn hai kỹ thuật viên chuẩn bị quay lại phòng giải phẫu.
Thông qua một tiếng đồng hồ kiểm tra kỹ lưỡng, đám người Trần Quang Diệu lại thu thập được một lượng nguyên tố cực kỳ nhỏ trong móng tay móng chân, lỗ mũi, khoang miệng và bụng ngón tay của thi thể… tuy rằng khi rời đi, anh ta đã nói Phương Trấn Nhạc đừng ôm quá nhiều hy vọng nhưng vẫn lập tức về phòng xét nghiệm bắt đầu một loạt các cuộc xét nghiệm khẩn cấp.
Du Triệu Hoa nghe xong lời giải thích của Dịch Gia Di lại chỉ coi là suy nghĩ viển vông của người trẻ tuổi chứ hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì, đợi bên bộ phận giám định thu thập xong xuôi, anh ta trở về văn phòng tổ A, tiếp tục một ngày làm việc ngột ngạt của bọn họ.
Trong văn phòng tổ B, bầu không khí cũng không tốt được đến đâu, vì cô cảnh sát trẻ mang tới sức sống cho văn phòng lại đang nôn nóng đợi kết quả xét nghiệm, cả người giống như con kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong văn phòng
Mặc dù Phương Trấn Nhạc đang dẫn mọi người họp nhưng cô vẫn thi thoảng không nhịn được mà rung chân hoặc là xoay bút, vẻ lo lắng hiện ra ngoài mặt.
Mọi người bị cô ảnh hưởng, tâm trạng đều giảm sút, thấp thỏm lo âu.
Thời tiết ở Hương Giang giống như phối hợp với Dịch Gia Di, oi ả hết cả buổi sáng cuối cùng cũng chịu đổ cơn mưa rào, mặt trời thiêu đốt người cuối cùng cũng bị mây giông che lấp, mảnh trời đất này thở phào nhẹ nhõm từ trong cái nắng chói chang, lại chào đón một màn tàn phá bừa bãi từ cơn mưa to.
Cuồng phong gào thét, mưa to xối xả, toàn bộ thế giới đều đang rít gào khiến lòng người cảm thấy lo sợ.
Giữa tháng bảy, loại thời tiết này là có oan hồn nào đó đang trút giận chăng?
Lâm Vượng Cửu không nhịn được mà đứng trước tượng Quan Công bái lạy, lẩm bẩm với Nhị Gia một lúc rồi mới thở dài đi đến trước cửa sổ.
“Ngược lại khỏi cần rửa xe.’ Lâm Vượng Cửu vuốt mái tóc đã không còn nhiều cho lắm của mình, nói xong lại thở dài: “Tối nay kêu tôi đi đâu đốt tiền vàng cho ông bà cụ trong nhà đây?”
“Nói không chừng lát nữa sẽ tạnh thôi.” Phương Trấn Nhạc vừa dứt lời, đột nhiên trong hành lang truyền tới tiếng bước chân.
Dịch Gia Di giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, chạy ra ngoài cửa nhìn.
Cuối cùng!
Sốt ruột bất an suốt cả buổi chiều cuối cùng cũng đợi được đám người anh Đại Quang Minh.
Ế?
Đợi đã….
Vậy mà lại là anh Đại Quang Minh đích thân tới đưa tờ xét nghiệm?
“Dịch Gia Di…” Trần Quang Diệu nhìn Dịch Gia Di, không nhịn được mà lắc đầu chậc một tiếng, dường như có cả ngàn lời trong một tiếng chậc này: “Trong kẽ móng tay và khoang mũi của nạn nhân trong vụ án vứt xác ở công viên đường Lạc Quần đều phát hiện ra vôi, lượng rất ít, không có cách nào xác định được độ tinh khiết của nó, nhưng so sánh với vôi trong vụ chặt xác thì có xác xuất tám mươi phần trăm là cùng một loại vôi.
Ngoài ra, số vôi thu thập được ở nhà Tôn Tân cũng đã cho ra kết quả xét nghiệm rồi, là vôi thực phẩm có độ tinh khiết rất cao, không phù hợp với loại vôi có độ tạp chất nhiều phát hiện được trên người thi thể.
“Ngoài ra, nấm mốc còn được phát hiện trong lớp da chết sần sùi trên khuỷu tay, trong bề mặt da và vết chai ở lòng bàn chân của thi thể, kết quả xét nghiệm cho thấy cùng một loại với nấm mốc trong vụ án chặt xác.”
Lần kiểm tra và xét nghiệm có tính mục tiêu lần này, trên cơ sở vốn có rất nhiều báo cáo đã mở ra một hướng đi mới và tỏa ra ánh sáng hy vọng mới.
Trên mỗi một thi thể đều có vô số vật chất vô hiệu mang theo vô số thông tin không có tác dụng.
Thi thể dính đầy bùn đất có thể chứa bất kỳ vật chất gì, mấy thứ như phân chó, cát, thức ăn thừa bị người khác giẫm lên chân chứa vô số các chất, chưa kể trong bùn đất này cũng không chỉ có mỗi đồ mà một người này để lại.
Ngoài bùn và cát dính ra, còn có khả năng có bất cứ thứ gì bị ô nhiễm bởi môi trường ném xác, nếu như phải xét nghiệm từng thứ này một vậy sẽ phải làm xét nghiệm trích xuất nguyên tố vi lượng hết, như thế bộ phận giám định thật sự không cần phải làm gì hết.
Cho nên, tuy công việc giám định cần tỉ mỉ tuyệt đối, không được bỏ sót bất cứ manh mối nào, nhưng cân nhắc đến các vấn đề như tính khả thi và hiệu quả của công việc để nhằm phục vụ cho việc phá án càng chính xác hơn, chứ không phải kéo dài thời gian làm một loạt các công việc vô nghĩa lâu la này, một phần quan trọng hơn trong công tác giám định thật ra là phân biệt những vật chất nào cần phải xét nghiệm cẩn thận và cái nào thì không, phân biệt được những cái nào cần xét nghiệm ở mức độ cao hơn và những cái nào nên hạ mức xét nghiệm xuống.
Nếu không phải có người nghi ngờ thì có lẽ bộ phận giám định đã không đặc biệt đi xét nghiệm vôi và nấm mốc với lượng cực kỳ nhỏ này.
Ai mà ngờ được… Ai mà ngờ được…
Trần Quang Diệu lắc đầu chậc chậc, đưa tờ xét nghiệm cho Dịch Gia Di, nghĩ đến miêu tả gần đây về cô cảnh sát trẻ trên báo, lần đầu tiên anh ta bắt đầu tin tưởng, nói không chừng những gì nói trên báo đều là thật…
Rốt cuộc, cô gái trẻ này đã nghĩ đến những chuyện mà không ai có thể nghĩ ra!
…
Phương Trấn Nhạc khoanh tay đứng đó, trên gương mặt hiện ra nụ cười kiêu ngạo và đắc ý, tiễn Trần Quang Diệu ra khỏi cửa, ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của anh ta đi tới tổ A thông báo cho Du Triệu Hoa.
Anh dựa người vào ván cửa, không vội trở về văn phòng mà nhìn chằm chằm vào cửa tổ A, ý muốn chế nhạo Du Triệu Hoa hiện ra rõ ràng.
Lúc này, Phương Trấn Nhạc không hề giống một tổ trưởng chín chắn và bình tĩnh, ngược lại trông giống như đứa trẻ sáu tuổi ấu trĩ và xấu xa.
Quả nhiên giống như anh dự liệu, Triệu Quang Diệu vừa mới ra khỏi cửa chưa được bao lâu, trong văn phòng tổ A đã oanh tạc.
Phương Trấn Nhạc nở nụ cười đắc ý, đối diện với cửa văn phòng của Khưu Tố San đã bị đẩy ra.
Khưu Tố San vừa mới nghe máy của cấp trên xong, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Chị ta cũng rất khó xử, một ngày ba, bốn cuộc điện thoại, bộ phận quan hệ công chúng cứ cách vài tiếng lại tới giục tiến độ phá án, cấp trên cũng trút hết áp lực đến chỗ chị ta, cho dù bản thân có là Bồ Tát bằng đất sét cũng sắp bị ép đến nổi nóng luôn rồi.
“Phương Trấn Nhạc, chúng ta nói chuyện chút đi.” Madam mở rộng cửa.
“Vừa hay, tôi cũng có chuyện cần nói với chị.” So với vẻ mặt u ám như mây mù của madam thì Phương Trấn Nhạc lại tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Anh đi vào văn phòng, ngồi xuống thoải mái trên ghế sô pha, vừa định công bố tin tốt thì Khưu Tó San đã nôn nóng mở miệng trước: “Cậu cũng quản Dịch Gia Di một chút đi, cô ấy phá án kiểu gì vậy, không phải giả thần giả quỷ thì chính là buông thả bản thân.
Cô ấy là do cậu kéo vào tổ trọng án, bây giờ còn chưa làm phỏng vấn điều động công tác, đơn xin phối súng còn chưa được nhận mà đã tự ý bày tỏ quan điểm kẻ tình nghi nào đó là người trong sạch ở buổi họp báo, vụ án này vẫn chưa phá đâu Patrick, bất cứ sự thay đổi nào cũng có khả năng xảy ra, cô ấy làm như thế là không hợp quy tắc, cậu dạy dỗ kiểu gì vậy?”
Patrick là tên tiếng Anh của Phương Trấn Nhạc, trong cục cảnh sát cũng chỉ có cấp trên sẽ gọi anh như vậy, còn phần lớn người đều gọi anh là anh Nhạc.
Nghe thấy tên tiếng Anh của mình, Phương Trấn Nhạc cũng biết Khưu Tố San lại lo lắng nữa rồi.
Đôi mày dài của anh nhíu xuống, khi nhìn Khưu Tố San ánh mắt trở nên lạnh nhạt, khí thế cả người đều thu lại đến mức nặng nề.
Khưu Tố San nhìn thấy bộ dạng này của anh lại thường cảm thấy khẩn trương, giống như trước khi cha định đánh người sẽ đếm một, hai, ba để người thít chặt cơ mông lại vậy.