THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 70:


 

Một rưỡi chiều ngày hôm sau, Dịch Gia Di chạy tới phòng họp số một để làm quen với bối cảnh trước, mức độ khẩn trương có thể nhìn thấy rõ.

Cô đứng trên bục phát biểu, nhẩm lại một lượt nội dung đã thức để chuẩn bị vào tối qua, đứng trước bảng trắng diễn tập một lần rồi mới bắt đầu có người đi vào phòng họp.

Cô với đối phương mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày rồi mới yếu ớt mở miệng: “Chào anh.”

Thanh niên trông có vẻ đã ngoài ba mươi, quan sát Dịch Gia Di từ trên xuống dưới, chỉ gật đầu chứ không báo tên họ, cũng không hề mở miệng chào hỏi, trong vẻ mặt ít nhiều cũng mang theo chút phản đối.

Dịch Gia Di uống miếng nước với vẻ xấu hổ, dứt khoát quay đầu chuyên tâm vẽ vài nét đơn giản lên bảng trắng.

Trước vẽ một bàn phím, rồi lại vẽ giao diện Word…

 

Sau khi vẽ xong sơ đồ, cô lại cúi đầu sắp xếp ngay ngắn hai mươi bản báo cáo đã được in xong, sau đó lại đặt mỗi bàn một phần, rồi lại quay người về bục giảng.


Suốt toàn bộ quá trình đều cúi đầu không trao đổi ánh mắt với bất cứ ai, bọn họ đều là bàn ghế mà thôi! Làm sao cô có thể trao đổi với bàn ghế được!

Gần đến hai giờ cuối cùng cũng bắt đầu có người đến, chỉ trong năm phút ngắn ngủi mà hội trường đã gần như chật kín người.

Xem chừng lãnh đạo ở mỗi một bộ phận đều không thể chịu đựng được bản báo cáo xấu xí của cảnh sát viên, vô cùng nghiêm túc điều động thành viên tới đây nghe giảng.

Khi Lưu Gia Minh tới lại phát hiện chỗ ngồi được lấp kín từ dưới lên trên, trước mắt còn sáu phút nữa là tới hai giờ mà toàn bộ hàng sau đều đã ngồi kín hết, hàng đầu lại hoàn toàn trống.

Cậu ta liếc mắt nhìn một vòng, trông thấy một vài gương mặt lạ lẫm, phần lớn đều là tổ trưởng hoặc giám sát hơi quen mắt.

Cậu ta cũng đại diện cho tổ trọng án B tới tiếp sức cho Tiểu Thập Nhất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu ta hùng hổ hiên ngang ngồi ngay chính giữa hàng đầu.

Sau khi giao cái ót lại cho các cấp trên có chức vụ cao hơn cậu ta, Lưu Gia Minh nhoẻn miệng cười vô cùng đắc ý, còn nháy mắt với Dịch Gia Di.

Sau đó Khưu Tố San đến cũng chọn ngồi bên cạnh Lưu Gia Minh, hai người vừa ngồi ngây người vừa cách vài giây lại lén quan sát người bên cạnh.

Sau khi Khưu Tố San ngồi xuống được một phút, cuối cùng Lưu Gia Minh cũng không thể chống đỡ được áp lực nữa, cậu ta cười với Khưu


Tố San và dịch sang một ghế, thấp giọng gọi một câu “madam” ý bảo vị trí trung tâm vẫn nên để cho Khưu Tố San ngồi.

Khưu Tố San có thể phát hiện ra mỗi một hành động của bọn họ đều bị người ngồi hàng sau để vào mắt, chỉ gật đầu với Lưu Gia Minh chứ không rời vị trí.

Vừa rồi khi chị ta tới đã liếc mắt nhìn một vòng, những người mà tổ khác phái tới phần lớn đều là tổ trưởng, đại khái là muốn phái đổi trưởng tới nghe giảng, sau khi trở về lại do tổ trưởng dạy các tổ viên.

Ngoại trừ tổ trưởng ra, chị ta thậm chí còn nhìn thấy một cấp trên báo cáo của bộ phận dân sự, một vị giám sát cấp cao ngồi văn phòng! Đại khái thì vị giám sát này phải thường xuyên làm các báo cáo gửi lên gửi xuống cho nên nghe cảnh ti có cấp bậc cao hơn nói có lớp chia sẻ của Dịch Gia Di nên cũng phái giám sát cấp cao này tới.

Trên cơ bản, Khưu Tố San có thể xác định, trong phòng họp này không có một người nào cấp thấp hơn Dịch Gia Di.

Cho dù là thám tử cùng cấp thì chỉ sợ cũng có thâm niên hơn Dịch Gia Di nhiều.

Chị ta ngẩng đầu nhìn cô cảnh sát trẻ đang cúi đầu nhìn giáo trình mà hoàn toàn không nhìn “học sinh” với tâm trạng phức tạp.

Ngạn ngữ nói “Trường Giang sóng sau đổ sóng trước” nhưng trong tầm nhìn của chị ta dường như vẫn chưa có hậu sinh nào thường mang tới bất ngờ như Dịch Gia Di.

Đang thất thần thì trong phòng họp đột nhiên xuất hiện tiếng xôn xao, hóa ra là cảnh ti Hoàng tới.


Đám người trong phòng họp nhao nhao đứng dậy chào, Dịch Gia Di đứng ở đằng trước nhìn bàn, ghế và madam Khưu đều chào hỏi cũng vội vàng cũng đứng thẳng người, lòng bàn tay đưa về trước kính chào cấp trên.

Sir Hoàng vừa cười vừa trò chuyện trêu đùa vài câu một cách rất hiền hòa, sau đó ngồi xuống vị trí trung tâm hàng một, thuận tiện còn chào hỏi đằng sau, gọi ba vị giám sát ngồi sau lên ngồi bên cạnh.


Lưu Gia Minh vô cùng hiểu chuyện mà nhường chỗ, sau đó ngồi hàng cuối cùng dưới ánh mắt vô cùng đáng thương trông theo của Dịch Gia Di.

Cứ như vậy, Dịch Gia Di phải vượt qua một loạt “giám sát ghế” và “tổ trưởng bàn” để giảng bài cho Lưu Gia Minh, vì vậy ánh mắt luôn nhìn hàng cuối cùng, những người hàng trước nhìn cô đều cảm thấy cô đang nhìn xa trông rộng, hướng về tương lai.

“…” Gia Di.

 

Sir Hoàng vô cùng thân thiết mời Dịch Gia Di bắt đầu lớp chia sẻ, cô cảnh sát trẻ nuốt khan một tiếng, nghe lời sir Phương, không coi những người ngồi dưới là người, ánh mắt đối diện với Lưu Gia Minh ở hàng cuối và Khưu Tố San ở hàng đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân một lúc, cuối cùng cũng dựa theo cách đã luyện tập vô số lần trong đầu trước đó rồi mở miệng.

Người ngồi trong lớp nghe giảng ở bên dưới rất nhanh đã phát hiện ra cách cô giảng về Word lại dựa trên logic phân tích vụ án.

“Khi bạn cần nhấn mạnh hay làm nổi bật một câu nào đó, ở đây có chức năng như vậy không? Có, chức năng này nằm ở vị trí này trong


phần mềm, gọi là in đậm.”

 

Cô cảnh sát trẻ nói: “Bạn có thể tưởng tượng tài liệu chính là hiện trường gây án, khi bạn cần chứng cứ, bạn chắc chắn sẽ nghĩ mình có thể tìm được nó ở nơi nào đây? Bạn có thể sinh ra suy nghĩ như vậy thì người thiết kế phần mềm này cũng nghĩ đến.

Ở hiện trường gây án, chúng ta đi tìm mục tiêu cũng thường có thể tìm thấy chứng cứ ở một vị trí nào đó, có thể gọi nó là dấu vân tay.

Cho nên, chức năng in đậm chính là dấu vân tay, bọn chúng giống nhau, đều là một công cụ.

Một cái giúp hoàn thiện tài liệu để người xem có thể hiểu và nhìn rõ, liếc mắt một cái là hiểu ngay.

Một cái là để điều tra phá án khiến hung thủ phải đền tội, không có cách nào cãi lại.”

Toàn bộ học sinh đều nghe hiểu, cho dù là các tổ trưởng lâu năm trên cơ bản vẫn chưa tiếp xúc với máy tính nhưng thuận theo suy nghĩ này lại nhìn giao diện phần mềm khiến người ghét bỏ đó, đột nhiên trong đầu có một hình ảnh cấu trúc ba chiều rõ ràng.

Giữa mỗi một cái nút và mỗi một chức năng đều có sự liên kết, trở nên không còn khiến người bó tay như vậy nữa.

Dịch Gia Di sợ mình giảng không hay, nhạt nhẽo, cũng sợ mình giảng khiến người khó hiểu mà thấp thỏm, muốn tìm một vài phản hồi.

Giảng được vài câu lại nhìn Lưu Gia Minh.


Lưu sư huynh thật đúng là một học sinh siêu giỏi, mỗi một câu cô nói cậu ta đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu, đôi mắt sáng ngời, giống như cô giảng thú vị đến vậy, cuốn hút dễ hiểu đến vậy, khiến người có ý tưởng như vậy.

Cô cảnh sát trẻ liên tiếp nhận được ủng hộ, lòng tự tin cũng dần trở nên lớn hơn, giọng nói dần to và rõ ràng, động tác cũng thoải mái hơn.

Giảng rồi lại giảng, thậm chí gương mặt còn hơi phấn khởi, giọng điệu trầm bổng, bắt đầu tự nhiên như thường.

“Tiêu đề chính là trọng điểm, là trung tâm của tầm nhìn khi đọc, toàn bộ nội dung phía sau đều được triển khai xoay quanh nó.

Giống như thi thể là trọng điểm, trung tâm tầm nhìn của thám tử, toàn bộ chứng cứ sau đó đều tìm được xoay quanh nó…”

Dịch Gia Di am hiểu nêu ví dụ để bóc tách toàn bộ công năng của Word, rồi lại giải thích và tổ hợp lại.

Các thám tử thi thoảng còn bị so sánh kỳ lạ của cô chọc cười, dần dần cũng buông tâm lý khinh thường và bài xích như “cái thứ này cũng cần phải học sao?” “Làm qua loa là được!” “Ai lại rảnh rỗi làm cái thứ này” xuống mà mang theo tâm thái “nghe qua có vẻ không khó” “cũng không nhàm chán đến vậy” “tới cũng tới rồi” mà ngồi yên rất lâu, ánh mắt cũng chuyên chú giữa bảng trắng và Dịch Gia Di, không còn nhìn ngang liếc dọc nữa.

Mọi người thi thoảng còn cúi đầu nhìn bản báo cáo bằng gỗ mà cô làm dưới sự chỉ dẫn của cô.

Phát hiện cô cảnh sát trẻ giống như đã dùng hết toàn bộ chức năng một lượt, tuy rằng có rất nhiều thay đổi, trông có vẻ không thực tế,


nhưng dưới sự sắp xếp logic rõ ràng của cô, mấy sự thay đổi này đều được sắp xếp một cách quy củ, không chỉ không khiến người đọc cảm thấy loạn mà ngược lại còn có thể đọc được nội dung mà cô cung cấp rõ ràng hơn.

Tầm nhìn chỉ liếc một cái đã nắm được trọng điểm, biết mình đang đọc gì, đọc có mục tiêu, dễ dàng nắm bắt được trọng điểm, không chỉ nâng cao độ chuyên chú của người đọc mà còn đẩy nhanh thời gian đọc lên.


Lúc này, người khá thông minh, bình thường cũng có thói quen đọc đột nhiên hiểu ra, đọc thật ra là một hành động ba chiều chứ không phải cách đọc phẳng chỉ có đọc từ trên xuống dưới hoặc là từ phải sang trái đó.

Mọi người có thể nhìn lướt qua và rút ra các thông tin nổi bật nhất ở dạng ba chiều, bất kể nó ở vị trí nào trên trang. Sau đó, bộ não sẽ phán đoán nên bắt đầu đọc từ đâu dựa theo nhu cầu rồi tập trung vào đọc nội dung cảm thấy hứng thú và có nhu cầu.

Cảnh ti Hoàng cũng là sau khi nghe Dịch Gia Di chia sẻ mới hiểu ra tại sao mình lại đọc báo cáo của Dịch Gia Di một cách trôi chảy và nhanh chóng như thế.

Báo cáo mà cô làm hóa ra lại 3D như thế!

 

Thật sự khiến người cảm thán đến đây là cùng!

 

Một công việc nhàm chán đơn điệu khiến toàn bộ thám tử đều chán ghét đột nhiên biến thành một trò chơi kỳ thú dưới lời giảng giải của Dịch Gia Di.


Bạn có thể sử dụng phần mềm này để khống chế đầu óc của người đọc.

“Thám tử trẻ này thật biết chém, cứ như biết dùng phần mềm này là chuyện tuyệt vời cỡ nào ấy?”

“Đúng đó, chỉ đánh vài phím, ấn chuột vài nhát, lại ấn vài nút bên trên mà nói cứ như đại hiệp dùng kiếm, dùng quyền pháp ấy, tài ăn nói vượt trội thật, hẳn nên tới bộ phận quan hệ công chúng chứ ở tổ trọng án đúng là thiệt.”

Hai tổ trưởng ngồi hàng hai không nhịn được mà châu đầu ghé tai.

 

Khưu Tố San lập tức quay đầu trừng mắt nhìn: “Người tổ tôi, đừng hòng có người nào đào được.”

Cảnh ti Hoàng liếc mắt nhìn Khưu Tố San, khóe môi hơi cong lên.

 

“Thật ra làm báo cáo cũng như vẽ sơ đồ tư duy lên bảng trắng, nó còn rõ ràng hơn, kẻ tình nghi trung tâm, phông chữ phóng to, chứng cứ quan trọng, in đậm…”

Dịch Gia Di chứng thực các chức năng vừa mới giới thiệu vào trong báo cáo, cũng giống với sơ đồ tư duy, làm ra một báo cáo cho đám đông bên dưới sân khấu nhìn, như lấy ra thông tin quan trọng trên bảng trắng, hỗ trợ phá án, hỗ trợ liên kết manh mối, hỗ trợ các công tác rà lại chứng cứ mà không bỏ sót…

Cô cũng giải thích rõ ràng với những người khác rằng bảng trắng thường cần phải lau sạch, nhưng tài liệu thì lại có thể lưu lại vô số.

Nếu thông tin quan trọng lấy được trong ngày và chuỗi phân tích đã làm đều được ghi lại trong tài liệu theo ngày, sau khi in ra dán lên bảng


trắng, vậy có khả năng mỗi ngày đều phải lau bảng, cách ngày lại tiếp tục xử lý vụ án, nhưng vài phần tài liệu in xong phát ra, lại đẩy logic lên bảng trắng… là cách nhanh gọn và hữu dụng hơn bao nhiêu.

Sử dụng phần mềm Word tốt không chỉ có lợi cho các cấp trên nắm rõ diễn biến vụ án mà còn có thể giúp luật sư, thẩm phán, bồi thẩm đoàn… tiếp nhận các thông tin có lợi nhất một cách sắc nét hơn trong quá trình xét xử. Nó càng nên xuất hiện trong cục cảnh sát vào nhiều thời điểm và ở bất cứ một phần công việc nào.

Dịch Gia Di cũng dần dần dám nhìn vào mắt người khác, vì vậy cô đã bắt được ngay cái gật đầu của cảnh ti Hoàng và động tác gật đầu đồng tình của giám sát Khưu, còn có những người khác nhìn thẳng vào cô với ánh mắt tràn đầy sự tán thành và tò mò.

“… Người khác làm báo cáo, còn bạn làm lại là tác phẩm nghệ thuật!”

“Thoạt nhìn đều là một loại hưởng thụ, đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng có thể được chữa lành.”

Dịch Gia Di gần như hoàn toàn quên mất căng thẳng, bỏ qua những người ngồi dưới kia đều là nhân vật lớn, thậm chí còn có cả cấp trên trực hệ có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển trong tương lai của cô mà bắt đầu buông thả bản thân, giống như bán hàng đa cấp, diễn đạt càng ngày bớt rõ ràng, quả thật là rất phóng đại.

Cảnh ti Hoàng ở bên dưới nghe mà trực tiếp bật cười, nghe cô thổi phồng đến mức thần kỳ, ông ta lại cảm thấy thú vị, còn vô thức vỗ tay.

Cũng không biết là vì câu nói hóm hỉnh khéo léo của cô cảnh sát trẻ hay là vì sự độc đáo trong cách giảng bài của cô.


Những người thụ động nghe theo sự sắp xếp, qua đây để điểm danh cũng dần trở nên nghiêm túc hơn, dần dần biến thành tích cực và chủ động.

Tiết học kéo dài hơn ba mươi phút, thậm chí bắt đầu có người giơ tay xin đặt câu hỏi.

Dịch Gia Di còn nghe thấy một vài câu hỏi như “Có thể cho hình ảnh vào được không? Báo có văn kèm hình ảnh không phải càng sắc nét hơn sao?” “Có thể lập bảng không?” “Theo như cô nói, tôi còn có thể dùng thứ này để vẽ tranh nữa hả? Ha ha…” Một loạt các câu hỏi quả thật giống như đưa ra ý kiến phát triển cho phần mềm Word vậy.

Các “học sinh” tích cực tham gia gần như đều dựa vào trí tưởng tượng và khả năng suy luận logic của bản thân để dự đoán hầu hết các chức năng thực tế sẽ được thêm vào trong vô số phiên bản thay đổi của phần mềm Word vào rất nhiều năm sau.

Khi mới bắt đầu cuộc họp chỉ có Dịch Gia Di là người duy nhất giảng bài, sau đó mọi người tham gia càng ngày càng nhiệt tình, ngay cả Dịch Gia Di cũng không nhịn được mà khen ngợi khả năng logic mạnh mẽ và năng lực phát hiện điểm mù sắc bén… của mấy tổ trưởng và giám sát này.

Bất kỳ tính năng quan trọng nào mà cô bỏ qua, chắc chắn sẽ xuất hiện trong câu hỏi của ai đó.

Cô bất cẩn nói sai cũng sẽ bị phát hiện và tác dụng của Word trong công việc ngày thường mà cô không ngờ đến cũng được bổ sung.

Dần dần, mọi người ngày càng trở nên nhiệt tình hơn, Dịch Gia Di không thể không sử dụng đại chiêu mới có thể trấn áp được mấy học


sinh “nổi loạn” này.

 

Cô viết vài dòng tiếng Anh lên bảng trắng. Ctrl + C.

Ctrl + S.

 

Ctrl + B.

 


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin