THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 79:   Bộ xương màu hồng


Buổi sáng xuất phát, khi về đến cục cảnh sát đã là buổi chiều, mọi người đều chưa ăn gì cả, đành ăn đại vài miếng ở quán ăn đối diện với cục cảnh sát nhưng lại cảm thấy thức ăn đắng chát, thịt thì chua lè, vì thế ăn qua loa lấp no cái bụng rồi về cục cảnh sát tiếp tục làm việc.

Sau khi đăng ký xong toàn bộ các phiếu xét nghiệm, tất cả các kỹ thuật viên bắt đầu tăng ca bận rộn làm xét nghiệm.

Trong phòng giải phẫu của bộ phận pháp y bày sáu thi thể và một hung thủ kiêm nạn nhân Xa Tinh Tinh, năm nạn nhân còn lại lần lượt được chụp ảnh giao cho các cục cảnh sát để sàng lọc trong số những người mất tích, và sau khi bộ phận quan hệ công chúng chỉnh ảnh sẽ đăng lên báo hợp tác, tìm kiếm người nhà tới nhận xác.

Sau đó lại lần lượt đưa ra phán đoán về thời gian tử vong, cũng may là rất nhiều thông tin tử vong đều không có gì đáng nghi, ngược lại không cần làm khám nghiệm tử thi quá sâu.

Các thám tử thì lại khua chiêng gõ trống liệt kê toàn bộ vật chứng đã xác định được trước mắt, sau đó rà lại một lượt, tái hiện lại toàn bộ quá trình gây án dựa theo thời gian.


Xa Tinh Tinh đã thua bởi vợ của Cho trong chiến dịch giành tình nhân Cho, sau đó ghi hận trong lòng, không có cách nào chấp nhận được sự thất bại của bản thân, khi phát sinh quan hệ không chính đáng với Châu Kiến Quốc đã giết chết anh ta.

Vì là lần đầu tiên giết người, không có sự chuẩn bị gì cho nên chọn vứt xác.

Sau lần đầu tiên giết người, cô ta nhận được một loại khoái cảm biến thái nào đó, bắt đầu suy nghĩ đến việc tiếp tục giết người đồng thời thù hận đối với Cho cũng bị thay thế bởi cảm giác thỏa mãn biến thái, khôi phục lại quan hệ tình nhân với Cho.

Về phần cô ta có từng muốn giết Cho hay không đã không có cách nào chứng thực.

Năm người bị cô ta giết sau đó đều là những người có quan hệ rất nhạt với cô ta, hoặc là gặp được ở quán bar, hoặc là thường ăn sáng ở cùng một quán. Rõ ràng Xa Tinh Tinh vô cùng thông minh, có tư duy phản trinh sát nhất định, cũng vì mấy phương pháp cẩn trọng khi tìm kiếm con mồi này của cô ta dẫn đến việc tuy mấy người này được báo mất tích nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm đến người cô ta.

Mà cô ta không hề ra tay với những người có quan hệ cạnh tranh và có thù hận với mình như Cho, có khả năng cũng là vì lo lắng bị cảnh sát điều tra đến mình, dù sao thì thi thể cũng đặt ngay trong nhà cô ta, cô ta không thể không cẩn thận.

Đây là một người thông minh cũng là một người tàn độc.

 

Đời người có dục vọng nhưng cũng vì mấy dục vọng này mà có điểm yếu.


Xa Tinh Tinh dựa vào điểm yếu của nạn nhân, biến bọn họ thành con mồi rồi tàn nhẫn giết hại.

Mà bản thân cô ta cũng vì có dục vọng như vậy mà chết trong tay con mồi.

Vụ án xương trắng sa lưới, tuy rằng được khênh vào cục cảnh sát nhưng cũng coi như là bị bắt.

Bây giờ vẫn còn một hung thủ đã giết chết Xa Tinh Tinh đang chạy trốn.

Tuy rằng căn cứ theo manh mối hiện có cho thấy hung thủ giết chết Xa Tinh Tinh có khả năng chỉ phòng vệ và ngộ sát, nhưng trước khi bắt được hung thủ, chẳng ai biết đối phương có phải sài lang gặp hổ báo hay không, có phải cũng là ác nhân giết người không chớp mắt hay không?

Trong một vụ án này xuất hiện hai hung thủ, một đã “chịu trói” một đang chạy trốn.

Công việc của tổ trọng án B vẫn chưa kết thúc.

 

 

Dịch Gia Đống biết đám người Dịch Gia Di điều tra vụ án này rất khổ sở, nghe nói Gary còn ra biển vớt vật chứng nên hơi cảm mạo, gần đây lại đang giảm nhiệt độ nên anh ta sắp xếp cho Tôn Tân đưa rất nhiều đồ uống nóng như sữa gừng đông cho mọi người làm ấm cơ thể lẫn tâm hồn, xua tan khí lạnh.

Vì thế khi Phương Trấn Nhạc và madam cùng nhau đi họp trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy một phòng toàn người đang cúi đầu ôm cốc, vừa uống vừa xoa tay.


Mấy đứa trẻ hoạt bát ngày trước, hai hôm nay đều ở trạng thái pháo

xịt.

 

Khưu Tố San liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhìn các thám tử trong phòng, gõ vào khung cửa nói: “Thường đều là Patrick mời các cậu, hôm nay đổi lại là tôi mời đi, phiếu xét nghiệm của bộ phận giám định đã có cả rồi, chứng cứ đầy đủ!

Lần lượt phát hiện ra vết máu và những manh mối khác về năm người bị hại trong phòng ngủ, sô pha phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh của Xa Tinh Tinh, cộng thêm báo cáo của bộ phận pháp y, tổ chúng ta có thể tái hiện lại toàn bộ quá trình gây án một cách vô cùng hoàn chỉnh.

Hôm nay mở họp, cảnh ti đã khen ngợi vụ án xương trắng của tổ B chúng ta được phá, rất, hoàn, hảo!”

Chị ta và Phương Trấn Nhạc cũng được khen tới tấp một phen ở cuộc họp, vô cùng có thể diện.

Mấy người Lâm Vượng Cửu đồng loạt nhìn về phía Khưu Tố San, vẻ mặt cũng coi như giãn ra rất nhiều.

“Mọi người đều đã vất vả cả rồi, tối nay cho dù là ăn hải sản hay là món Pháp thì tôi bao hết, không cần tiết kiệm tiền cho tôi, thế nào hả?” Khưu Tố San nhướn mày, vừa cười vừa nhìn tất cả mọi người, ý đồ làm sống dậy bầu không khí.

“Được rồi, hai ngày nay chẳng có khẩu vị gì, tôi cũng cảm thấy trong bụng thiếu chất béo đây.” Lưu Gia Minh cổ vũ.


“Tiểu Thập Nhất sao rồi? Có ăn nổi bữa thịnh soạn này không?” Chú Cửu quay đầu quan tâm hỏi.

“A, tôi tốt hơn nhiều rồi.” Dịch Gia Di cười ngại ngùng, lúc ở hiện trường gây án rất khó chịu, nhưng ăn mì không và uống cháo loãng ấm áp, cô đã thấy tốt hơn nhiều rồi.

“Được, các cậu bàn về vụ án cũng đừng quên bàn bạc xem tối nay ăn gì nhé.” Khưu Tố San nói xong, ánh mắt gắn chặt lên người Dịch Gia Di, chị ta hắng giọng, đột nhiên trịnh trọng hơn hẳn: “Vụ án lần này cũng phải đặc biệt khen thưởng thám tử mới Dịch Gia Di của chúng ta một chút.

Trong cuộc họp tối nay, sir Trần của bộ phận giám định đặc biệt khen thám tử Dịch Gia Di phá án nghiêm túc, cống hiến rất nổi bật ở phương diện điều tra hiện trường gây án.

Lần này sở dĩ vật chứng của bộ phận giám định đầy đủ được như thế, suy luận gây án trăm phần trăm lặp lại được, toàn bộ đều là nhờ vào Dịch Gia Di đã sắc bén chỉ ra những vị trí thu thập chứng cứ quan trọng trong suốt quá trình khảo sát, mới khiến bộ phận giám định điều tra không bỏ sót một vật chứng nào, cũng không bỏ sót một giọt máu nào.

Nào, mọi người vỗ tay cho Dịch Gia Di.”

 

Khưu Tố San giống như chủ nhiệm lớp khen thưởng học sinh nhỏ nhận được hoa hồng ở nhà trẻ, lại còn vỗ tay chúc mừng nữa.

Dịch Gia Di xấu hổ đến mức mặt muốn nhỏ máu, hai tay che mặt, quả thật nóng đến phỏng cả tay.

Chú Cửu cười ha ha phối hợp với Khưu Tố San vỗ tay, Lưu Gia Minh thì quay đầu vừa vỗ tay vừa nói với vẻ ngưỡng mộ: “Sao mẹ tôi lại cho


tôi một cái đầu gỗ, không thông minh như Thập Nhất chứ?”

 

Tiếng vỗ tay dừng lại, Khưu Tố San lại nói: “Cảnh ti Hoàng tán đồng với lời khen của sir Trần thuộc bộ phận giám định trong cuộc họp, đối với nhân tài ưu tú như Dịch Gia Di, đương nhiên tôi cũng sẽ bổ sung thêm vài câu khen thưởng rồi.

Sau đó sir Hoàng lại nói thám tử Dịch Gia Di không chỉ điều tra vụ án giỏi mà đầu óc cũng rất tốt, là nhân tài mới của thời đại mới. Đặc biệt ở trước mặt toàn bộ tổ giám sát và tổ trưởng, khen ngợi Dịch Gia Di là một thành viên ưu tú nhất trong vùng đất mới của cục cảnh sát suốt thời gian gần đây.

Trong hồ sơ sẽ được ghi lại!

 

Biểu hiện xuất sắc trong mấy vụ án trước đó cũng đều được ghi lại hết, rất có lợi ích cho việc đề xuất nội bộ sau này!

Tiền lương tháng này sẽ có thêm lì xì tiền thưởng cho cảnh sát mới dũng mãnh phi thường, đến khi đó mọi người đừng quên đòi cô ấy mời một bữa.”

“Oa! Tôi ngưỡng mộ đến mức hai mắt chảy máu cả rồi đây này, Thập Nhất, cô nhìn xem trong mắt tôi có máu không?” Gary đứng dậy kích động kêu oa oa.

Tin tốt như thế khiến anh ta quên mất sự ghê gớm của vụ án trước đó, trong lòng chỉ còn lại vui vẻ.

Đến cuối tháng, Thập Nhất phải mời một bữa thật thịnh soạn mới được, chậc chậc!


“Nào có máu đâu? Tôi chỉ nhìn thấy ghèn mắt thôi!” Lâm Vượng Cửu chậc một tiếng, phất tay bĩu môi.

“Vậy madam, chúng tôi có lì xì không?” Lưu Gia Minh cũng ầm ĩ theo.

 

“Có chứ. Các cậu vất vả như vậy, không phải ngày nào Patrick cũng mời các cậu ăn trà chiều hay sao? Tối nay không phải tôi cũng sẽ mời các cậu ăn sao? Đương nhiên rồi, cuối tháng sẽ tranh thủ lấy tiền lương tăng ca cho mọi người và lì xì phá án nữa. Đã khi nào cục cảnh sát bạc đãi với các thám tử nhà mình chưa?” Khưu Tố San khoanh tay, nhìn người với vẻ ngạo nghễ.


“Hay quá, chỉ đợi một câu này của madam thôi!” Lưu Gia Minh lại vỗ tay hào hứng, ngược lại còn nói: “Mỗi này có trà chiều của anh Nhạc, buổi tối có bữa tối của madam, cuối tháng có bữa cơm của Thập Nhất… Ôi, cảm giác mình đúng là được bao dưỡng! Mẹ tôi tính mệnh cho tôi cả rồi, chỉ nói tôi ăn uống không lo, là số có chỗ dựa! Chuẩn đét! Quá chuẩn!”

“Mọc cái miệng ăn cơm của trăm nhà.” Phương Trấn Nhạc cũng bị bầu không khí náo nhiệt của mọi người ảnh hưởng, sau khi viết vài từ lên bảng trắng, anh quay đầu châm chọc Lưu Gia Minh.

“Nếu như trăm nhà ngày nào cũng có thịt cá thì mình cứ ăn thôi.” Lưu Gia Minh cười khà khà.

Dịch Gia Di đứng giữa đội cũng cười rất ngọt ngào.

 

Không biết lì xì được bao nhiêu đây? Có đủ trả tiền đặt cọc thuê nhà mới không, có đủ cho anh cả mua máy hút khói dầu mới và chạy khỏe không, có đủ dẫn mấy miệng ăn trong nhà đi tới nhà hàng lớn ăn món ngon không, có đủ mua áo hoodie mới và giày thể thao màu trắng không?

Cô còn muốn mua cái xe hơi secondhand cho anh cả nữa, như vậy mỗi ngày mua hàng nhập hàng không cần phải xách túi lớn túi nhỏ đến mỏi


cánh xót tay, nếu Tôn Tân học lái xe cũng có thể không quản nắng mưa đi giao đồ ăn.

Nếu như anh cả và hai đứa út có thể ở trong căn nhà to hơn nhất định sẽ mừng rỡ nhảy tót lên nóc nhà chăng?

Không biết thiếu niên làm việc chậm chạp, nhát gan như Tôn Tân lúc biết lái xe rồi liệu có biến thành mãnh nam tay đua thế kỷ hay không?

Nếu Dịch Gia Di cô mặc đồ tây trang xinh đẹp, đi dạo ở Tiêm Sa Chủy liệu sẽ có người tìm kiếm ngôi sao đưa danh thiếp không…

Oa, dục vọng nhiều quá!

 

Cảnh ti Hoàng à, xin hãy cho lì xì khen thưởng dày vào, thám tử Dịch Gia Di rất biết tiêu tiền đấy, hu hu!

 

Mọi người vui vẻ náo nhiệt thẳng đến khi có người gọi điện tới, nói có manh mối về hung thủ liên quan đến vụ án Xa Tinh Tinh bị giết muốn cung cấp, mới nghiêm túc trở lại, khôi phục trạng thái làm việc.

Chỉ là nhận được điện thoại mà tổng đài viên chuyển qua, Phương Trấn Nhạc nghe giọng của “công dân nhiệt tình” một lúc lại không nhịn được mà nhướn mày: “Anh Gia Đống?”

 

Hoa tươi mà Dịch Gia Di mua hôm nay được đặt bên cạnh điện thoại, một đám cúc non vàng rực, nụ hoa nho nhỏ lại nở vô cùng rực rỡ.

Những giọt nước đọng trên cánh hoa lấp lánh ánh sáng pha lê, xen kẽ trong đó là những bó hoa dài đủ loại màu sắc có mùi thơm dễ chịu, khiến


người ta vừa nhìn vừa ngửi sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

 

Phương Trấn Nhạc kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, vừa hít sâu mùi hương hoa, vừa nghe điện thoại.

“Anh nói trước đó đã nhìn thấy nạn nhân nữ Xa Tinh Tinh và một người đàn ông khác trong tiệm của anh rời đi cùng nhau sao?” Phương Trấn Nhạc cúi mắt nhìn hoa tươi, ngón tay nhàn rỗi búng nhẹ lên cánh hoa, làm hạt nước văng tung tóe.

“Đúng vậy, vào đúng cái hôm nạn nhân Xa Tinh Tinh chết đó.” Đối phương đáp lời.

Đột nhiên Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn câu hỏi, sao giọng nói này lại nghe quen thế nhỉ, anh nghi ngờ hỏi: “Anh Gia Đống?”

“Đúng rồi, tôi chưa tự báo tên họ sao?” Dịch Gia Đống hỏi ngược lại.

 

“Ha, người chỉ điểm không nói tên của anh cho tôi.” Tư thế ngồi của Phương Trấn Nhạc trở nên thả lỏng hơn, một chân gấp lại giẫm lên thanh ngang của chân ghế, một chân duỗi dài: “Hôm nạn nhân chết ấy lại ăn cơm ở quán ăn, người đàn ông đi cùng cô ta trông thế nào, anh Gia Đống vẫn còn nhớ chứ?”

Dịch Gia Di nghe thấy tên của anh trai mình lập tức khom lưng dán sát lỗ tai bên ống nghe.

Phương Trấn Nhạc búng ngón tay vào trán cô, làm hạt nước trên cánh hoa bắn lên trán, sau đó mở loa để mọi người cùng nghe.

“Tôi không chỉ nhớ cậu ta trông thế nào mà còn biết tên của cậu ta nữa.” Dịch Gia Đống chậc một tiếng, báo cáo như súng liên thanh: “Người đàn ông đó tên là Tần Tiểu Lỗi, cao khoảng sáu thước (một mét


tám sáu), rất cường tráng, rất siêng năng, con người cũng rất hàm hậu. Không phải phố Anchor đang xây sân bóng hay sao, tôi qua bên công trường đó tìm người giúp tôi dựng mái che. Gia đình quê ở Quy Sung, tới Thâm Thủy Phụ làm công, muốn kiếm thêm ít tiền về xây căn nhà mái ngói, lấy một cô vợ tốt tính.

Nạn nhân Xa Tinh Tinh thuê anh ta về nhà cô ta, hình như nói giúp sửa máy hút khói dầu, cho cậu ta một trăm tệ hay là bao nhiêu tiền ấy.

 

Cậu ta ở đâu thì tôi không biết, nhưng tới công trường phố Anchor hỏi quản lý xây dựng bên đó nói không chừng sẽ biết đó.”

Dịch Gia Di ghi lại thông tin liên quan.

 

“Cảm ơn anh Gia Đống, manh mối mà anh cung cấp vô cùng quan trọng, trở về sẽ mời anh uống rượu sau.” Phương Trấn Nhạc cười bảo.

“Không cần, không cần đâu, tôi cũng được coi là người nhà cảnh sát mà, đều là việc mà công dân chúng tôi nên làm thôi.” Dịch Gia Đống cười ha ha, nói một câu: “Không làm phiền mọi người phá án nữa” rồi cúp máy.

Sau khi Phương Trấn Nhạc cúp máy, Dịch Gia Di cười khà khà, nhìn anh và nói với vẻ tự hào: “Anh cả của tôi thật lợi hại.”

“Đúng vậy, nhà họ Dịch toàn cho ra công thần.” Phương Trấn Nhạc cười trêu cô một câu rồi đứng dậy, khi đứng thẳng người cuối cùng cũng có chút bộ dáng trang nghiêm uy phong: “Đi nào, cùng tới công trường phố Anchor xem có thể tìm được Tần Tiểu Lỗi trong hôm nay không?”

“Yes, sir.” Trong văn phòng liên tiếp vang lên tiếp đáp lời, các thám tử lại chuẩn bị xuất phát.


 

Mưa gió cả đêm khiến công trường bị quật cho tơi tả, thiết bị xây dựng xiêu vẹo, vật liệu xây dựng cũng hỗn loạn, giống như một hiện trường tranh chấp gia đình, người vợ phát điên đập phá ở đây để trút giận cho thật đã đời.

Đám trẻ không có sức xoa dịu cơn giận của cha mẹ, chỉ đành lặng lẽ cắm đầu vào dọn dẹp bãi chiến trường.

Gió thổi mưa rơi, việc không thể không làm.

 

Một nhóm người Phương Trấn Nhạc khó khăn tiến lên trong đống bùn lầy và hỗn tạp này, chú Cửu vừa đi vừa nhắc nhở đám hậu sinh: “Loại công trường này có rất nhiều đinh, mảnh thủy tinh với vỏ sắt rỉ… mọi người cẩn thận dưới chân, để ý tình hình xung quanh, giẫm phải đinh sẽ phải tiêm phòng uốn ván, vết thương va đập lại rách, cũng rất phiền phức.”

“Biết rồi chú Cửu, yên tâm đi.” Lưu Gia Minh cười khà khà, vừa đi vừa quan sát mặt đất dưới chân, rõ ràng rất sợ bị thương.

Sau khi tìm được đốc công, Phương Trấn Nhạc đi lên thương lượng, còn mấy người Tam Phúc thì tản ra đi hỏi thăm những công nhân xây dựng khác xem có quen Tần Tiểu Lỗi không, hiểu về anh ta bao nhiêu, con người này có khuynh hướng bạo lực không, tình hình xã hội thế nào.

Sau vài phút, mọi người tự thu thập được một vài thông tin rồi quay về, khi tập trung ở bãi đỗ xe, bọn họ lần lượt chia sẻ: “Sống trong một căn nhà lồng ở phía bắc Thâm Thủy Phụ, gần Thạch Giáp Vĩ, lấy được địa chỉ rồi, chúng ta xuất phát tới đó thôi.” Phương Trấn Nhạc nói rồi mở cửa xe, dẫn đầu ngồi lên.


Ở nhà lồng xem chừng rất nghèo, thường thì mấy nơi thế này đều là một căn phòng đơn bị ngăn cách thành vô số cái giường, giống như cái lồng cho người ngủ cho nên mới đặt tên thế này.

“Đồng nghiệp đều nói con người của Tần Tiểu Lỗi rất hàm hậu thành thật, không giống loại người sẽ xảy ra xung đột với người khác.” Tam Phúc ngồi lên ghế sau xe, mở miệng tường thuật lại thông tin mà mình có được.

“Nhưng cũng có rất nhiều người nói sức của Tần Tiểu Lỗi rất lớn, vô cùng siêng năng. Người khác đẩy xe vận chuyển, một lần đựng bốn bao xi măng, còn anh ta có thể đẩy xe ba bánh đựng sáu, bảy bao thậm chí là nhiều hơn, đẩy như thế sức phải rất khỏe.” Lưu Gia Minh ngồi ở ghế sau cũng bổ sung thông tin.

Lâm Vượng Cửu đi đến trước con xe nhỏ mà mình lái, để lại một câu: “Mỗi ngày Tần Tiểu lỗi tan làm đều sẽ nhặt rất nhiều phế liệu và thùng các tông mang về bán kiếm ít tiền. Mấy thứ đồng nát này cứ hễ hình dạng thích hợp một chút, nếu rơi vào tay người khỏe mạnh có khả năng sẽ trở thành công cụ giết người, chúng ta vẫn nên cảnh giác một chút.”

“Hai ngày nay Tần Tiểu Lỗi không đi làm, rất có khả năng là sợ tội lẩn trốn. Tôi đã hỏi đồng nghiệp của anh ta địa chỉ cụ thể quê quán của anh ta. Nếu không tìm được người trong nhà lồng ở Thạch Giáp Vĩ, chúng ta có thể chuyển đường đến phía bắc thôn Hà Bồi, Quỳ Dũng.” Dịch Gia Di ngồi lên xe sau đó đóng cửa xe lại.

Sau khi xe Jeep khởi động, cô lại mở miệng nói: “Tôi vẫn chưa xin được súng phối, lát nữa nếu thực hiện hành động truy bắt, tôi nhất định sẽ không không biết tự lượng sức mình mà xông lên, nhất định sẽ không gây rắc rối cho mọi người!”


Cô đảm bảo.

 

“Tiểu Thập Nhất thật lợi hại, rất hiểu chuyện.” Lưu Gia Minh tươi cười vỗ vai cô: “Người trẻ tuổi vừa thông minh, vừa lợi hại, còn vô cùng có cái nhìn đại cục, vào thời điểm mấu chốt không yếu thế, nhưng gặp phải nguy hiểm cũng không cậy mạnh như cô, sao lại đụng phải tổ B chúng tôi chứ!”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin