THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 101:


Buổi sáng sau khi mọi người đến đủ đã ngay lập tức chia sẻ thông tin lại một lần và bổ sung những điểm thiếu sót.

Khi toàn bộ thám tử tổ B phát ngôn xong, một kết quả xét nghiệm mới từ bộ phận giám định cũng cho ra:

Một, đã xét nghiệm khẩn cấp dấu son môi dính trên cốc tại hiện trường hung án và dấu son môi của Clara dính trên giấy ăn, xác nhận chất hóa học chứa trong đó hoàn toàn giống nhau.


Hai, sợi tóc màu nâu đỏ mà Phương Trấn Nhạc nhặt được trong thùng rác tại nhà Clara và sợi tóc phát hiện được ở hiện trường có độ dài và màu sắc hoàn toàn đồng nhất, DNA thì cần gửi đến bộ phận chuyên ngành kiểm tra, tốn thời gian rất dài, cần phải đợi.

Ba, mấy chỗ như sàn nhà ở hiện trường hung án được lau bằng nước rửa bát ở nhà nạn nhân Triệu Mỹ Ni, hung thủ dùng nguyên liệu tại chỗ.

Bốn, toàn bộ bằng chứng thu thập được đều đã được kiểm tra lại nhiều lần, không có dấu vân tay của bất cứ một ai khác ngoại trừ nạn nhân Triệu Mỹ Ni…

Các thám tử tổ B căn cứ theo manh mối và chứng cứ hiện có, bắt đầu thảo luận về giai đoạn của vụ án.

Ngoại trừ Phương Trấn Nhạc không tỏ rõ thái độ và Dịch Gia Di im lặng thì tất cả mọi người đều hướng mũi nhọn vào Clara.

“Vậy sáng nay chú Cửu và Dịch Gia Di đi một chuyến với nhà chị gái Triệu Mỹ Chi của nạn nhân Triệu Mỹ Ni, xem có khả năng loại bỏ diện tình nghi của Triệu Mỹ Chi không.

Tam Phúc gọi điện cho Clara, mời cô ta tới sở cảnh sát phối hợp lấy lại khẩu cung một lần.

Gia Minh và Gary cầm địa chỉ mà chị Vân cho hôm qua, hỏi thăm bạn bè chung của Triệu Mỹ Ni và Clara một chút, khai thác xem có động cơ giết người sâu hơn không, tìm kiếm thêm manh mối mới.”

Phương Trấn Nhạc bắt đầu lần lượt ra chỉ thị.

 

Thường vào thời điểm này, Dịch Gia Di sẽ là người ngoan ngoãn nhất và không có phản ứng nhất, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác thường.


Cô không chỉ không xác nhận, ngược lại còn trịnh trọng đứng thẳng người, nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương, tôi có suy nghĩ mới muốn báo cáo, nhưng có thể xin mọi người nghe tôi nói trước khi xuất phát được không?”

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Dịch Gia Di, gương mặt trẻ trung đó trở nên nghiêm túc khi nói chuyện, ánh mắt nghiêm túc lại kiên định, lộ ra sức thuyết phục mạnh mẽ.

Phương Trấn Nhạc gật đầu cho phép, tất cả mọi người đều ngồi lại về ghế, tập trung tầm nhìn về phía Dịch Gia Di, đợi cô mở miệng.

Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, đi đến trước bảng trắng và đối diện tầm nhìn với Phương Trấn Nhạc.

Đối phương gật đầu khích lệ, Dịch Gia Di cũng mỉm cười đáp lại.

 

Phương Trấn Nhạc cũng đi đến giữa bàn, tìm một cái ghế rồi ngồi dựa vào.

Dịch Gia Di liếc mắt nhìn tất cả mọi người, thấy mọi người đều dồn lực chú ý lên người mình, cuối cùng hắng giọng, bắt đầu màn phát biểu mà mình đã sớm chuẩn bị xong.

Cô thò tay vào túi quần, tay trái lấy ra một chất kết tinh màu trắng, tay phải cũng lấy ra một nắm, lần lượt đưa cho các thám tử xem, sau đó hỏi: “Mọi người nhìn ra được cái nào là đường, cái nào là muối không?”

“Có thể nếm thử không?” Lưu Gia Minh tích cực trả lời. Dịch Gia Di lắc đầu, đường nhiên không thể.


“Vậy không nhìn ra được.” Gary cũng lắc đầu: “Chúng tôi cũng không thường xuyên xuống bếp.”

“Ngược lại tôi có xuống bếp nhưng cũng không nhìn ra được.” Chú Cửu cũng lại gần nhìn.

“Đúng vậy, chúng sở hữu đặc điểm ngoại hình gần như tương đồng.” Dịch Gia Di giơ tay phải, nói: “Đây là đường.”

Lại giơ tay trái lên: “Đây là muối.”

 

“Hóa ra là vậy.” Gary vừa cười vừa gật đầu, giơ tay muốn lấy ít đường nếm thử.


Dịch Gia Di nở nụ cười buông lỏng tay đưa qua, mặc cho anh ta chấm một ít đưa vào miệng, một giây sau, anh ta nhổ phì phì phì vào thùng rác, lại bưng cốc nước súc miệng: “Thập Nhất lừa người!”

Dịch Gia Di buồn cười, đợi Gary súc miệng xong, trừng mắt nhìn mình với vẻ tức giận bất bình, cô mới tiếp tục nói: “Tôi là người dẫn chuyện, cũng là người bày cục.

Đường và muối đều do tôi bỏ vào túi quần, mà người nói với các anh cái nào là muối, cái nào là đường cũng là tôi.

Muối và đường trong tay tôi đại diện cho chân tướng của vụ án này.

 

Người dẫn chuyện chính là bằng chứng, nhân chính, thi thể, thậm chí cũng có thể là hung thủ.

Những vụ án trước đây chúng ta xử, phần lớn người dẫn chuyện đều là bằng chứng, thi thể và nhân chứng cũng là một khâu của bằng chứng, thậm chí bao gồm cả hung thủ cũng là một khâu của bằng chứng. Mấy bằng chứng này cuối cùng chỉ hướng về hung thủ và chúng ta có thể bắt được anh ta.


Nói cách khác, đường và muối xuất hiện trong túi quần của tôi vì một vài logic nào đó, ví dụ trong tay anh Gary đứng bên trái tôi cầm đường, anh Gia Minh đứng bên phải tôi cầm muối, vậy trong túi bên trái tôi chính là đường, trong túi quần bên phải chính là muối.

Dựa theo logic tự nhiên của sự vật, chúng ta có thể đi đúng mục tiêu.

 

Nhưng vẫn còn một khả năng nữa, đó là người dẫn chuyện không phải chứng cứ.”

Mấy người Gary nhìn Dịch Gia Di ném muối và đường vào thùng rác, thấp thoáng hiểu ra ý của cô, cũng dần nhíu mày lại.

“Nếu người dẫn chuyện là hung thủ thì sao? Nếu hung thủ bỏ muối và đường vào vị trí mà cô ta muốn đặt, sau đó lừa anh Gary, nói tay phải là đường thì sao?”

Dịch Gia Di chỉ vào thùng rác: “Vậy đối diện với đường và muối thoạt nhìn gần như hoàn toàn giống nhau, liệu mọi người còn có thể phân biệt ra được chân tướng nữa không?”

“Ý cô là một điểm ‘Clara có khả năng là hung thủ’ này giống với ‘tay phải cầm đường,’ là hung thủ chân chính bịa lời nói dối với chúng ta sao?” Tam Phúc nhíu mày: “Bao gồm cả toàn bộ chứng cứ ở hiện trường hung án đều là bố cục mà ‘người dẫn chuyện’ sắp xếp sao?”

Dịch Gia Di gật đầu.

 

“Hôm qua anh Tam Phúc từng cảm thấy nghi ngờ liệu có thật kẻ tình nghi là Clara hay không, thậm chí toàn bộ phản ứng của Clara sinh ra trong quá trình thẩm vấn thoạt nhìn cũng không giống với kết luận là hung thủ thật sự.”


Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào Tam Phúc, sau khi đối diện tầm nhìn với anh ta vài giây lại kiên định nói: “Có lẽ trực giác không đáng tin, nhưng nếu trong quá trình điều tra phá án chúng ta sinh ra trực giác mãnh liệt thì hẳn nên nhớ kỹ, sau đó cố gắng tìm kiếm chứng cứ, không thể bỏ qua trực giác của mình, toàn bộ thám tử đều nên nhớ lấy, đây là chuyện đầu tiên anh Nhạc đã dạy tôi khi tới tổ trọng án ngày đầu tiên.”

Cô hít một hơi thật sâu, gật đầu với anh Tam Phúc rồi nói một cách kiên định: “Tôi cảm thấy trực giác của anh Tam Phúc cũng không phải vì nhìn thấy Clara khóc rất đáng thương mà xử trí theo cảm tình.”

“Nhưng toàn bộ chứng cứ đều chỉ hướng về phía Clara, nếu không phải cô ta thì còn có thể là ai? Chí ít bây giờ chúng ta chắc hẳn nên điều tra cô ta như một người bị tình nghi là hung thủ, không đến mức hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi, chúng ta cũng chỉ có thể đuổi theo cô ta thôi?” Tam Phúc nhíu mày, mọi người vẫn luôn phá án như vậy, phát hiện ra một manh mối thì đi điều tra xác nhận xem manh mối này hữu dụng hay là vô dụng, sau đó mới thúc đẩy tiến lên, hoặc là chuyển hướng.

Sao anh ta cứ cảm thấy Dịch Gia Di lại không phá án như vậy nhỉ?

 

Cứ như thể manh mối không có cách nào chỉ dẫn cô, ngược lại phải dựa vào suy luận của cô dẫn đường mọi người chủ động phân biệt và tìm kiếm manh mối?

Anh ta mím môi nghĩ, nếu cách này của Dịch Gia Di quả thật đáng tin, nói không chừng cô thật sự có thể lần tìm ra phong cách hoàn toàn thuộc về riêng mình.

Một thám tử thuộc phái suy luận còn mạnh hơn anh Nhạc.


Nhưng dựa vào suy đoán suông như thế, thậm chí đi ngược lại với chứng cứ thật hiện có… thật sự đáng tin sao?

“Vốn chỉ có thể như vậy, từ khai thác manh mối từ trên người Clara, kẻ bị tình nghi duy nhất hiện tại, đợi đi hết con đường này mới biết là đúng hay sai, có cần chuyển hướng hoặc là bắt Clara tống vào nhà giam, hoặc là ngồi ghế điện hay không?

Nhưng…”


Dịch Gia Di đi đến trước bảng trắng, nhìn chằm chằm vào từ ngữ bên trên, sau đó cầm cây bút đỏ trước đây mình vẫn luôn sử dụng đặt lên ba chữ “Tần Hồng Lương” này, tiếp đó không hề do dự mà dùng sức vẽ một vòng tròn to bên ngoài.

Vòng tròn đỏ quen thuộc xác định hung thủ.

 

Chú Cửu hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt nghiêm túc và lạnh lùng của Dịch Gia Di, đột nhiên sinh ra cảm giác không biết là kính hay là sợ nữa, sau khi thở ra một hơi thật dài, ông ta lại hưng phấn hẳn lên.

Chú Cửu ngồi thẳng người, con người vẫn luôn lười biếng như thể mất hết toàn bộ hứng thú đối với toàn thế giới lại có tinh thần!

“Nếu chúng ta phát hiện ra kẻ bị tình nghi thứ hai ẩn giấu sâu hơn thì sao?” Dịch Gia Di đứng trước bảng trắng, cạch một tiếng đóng nắp bút ghi bảng màu đỏ lại, ánh mắt như đao lạnh liếc mắt nhìn tất cả mọi người.

“Tần Hồng Lương? Bạn cùng phòng là dancer múa cột cao ráo của Clara đó sao?” Tam Phúc vô thức đứng bật dậy.

“…” Lưu Gia Minh gãi đầu, nhìn Clara rồi lại nhìn Tần Hồng Lương với vẻ khó hiểu, bắt đầu cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, làm thế nào mà kẻ bị tình nghi lại thêm một người nữa vậy?


“Đúng vậy.” Dịch Gia Di gật đầu, siết cây bút màu đỏ khoanh tròn, giống như khi đứng trong phòng họp giảng tài liệu Word cho đám người cảnh ti Hoàng, cô dần ngẩng đầu cao, chìm đắm vào trong những lời mình định nói, khí chất mềm mại trên người được sự tự tin và anh khí thay thế, khiến tất cả mọi người vô thức ngẩng đầu ngưỡng ngực, nhìn thẳng và chuyên tâm nghe lời của cô.

“Thứ nhất, nếu một người đã lau dọn toàn bộ căn phòng một cách sạch sẽ, vậy cô ta không có khả năng còn để lại nhiều manh mối đến vậy.

Hung khí trong bức ảnh này là quả cầu thủy tinh, dấu vân tay đã được lau sạch nhưng tại sao còn để lại vết máu? Hung thủ nghĩ chúng ta đều ngu hết hay sao? Làm sao chúng ta có khả năng không hiểu, cô ta cũng không sợ chúng ta tìm được hung khí vì cô ta đã lau hết toàn bộ dấu vân tay của mình. Hung thủ tự cho mình siêu phàm biết bao, trong chi tiết này đã thể hiện rõ sự tự phụ của cô ta.”

Dịch Gia Di viết hai chữ “tự phụ” lên bảng trắng làm điểm đầu tiên trong hồ sơ rồi tiếp tục nói: “Mọi người nhìn thấy mỗi một căn phòng của nạn nhân đều vô cùng sạch sẽ, sẽ lập tức nghĩ đến là nạn nhân Triệu Mỹ Ni là một người yêu sạch sẽ, sàn nhà chắc hẳn là cô ta lau, bàn ghế, sô pha chắc hẳn cũng do chính cô ta dọn dẹp.

Nhưng sau khi đến hiện trường khảo sát, chúng ta có thể phát hiện ra mấy nơi không bắt mắt như tủ quần áo của Triệu Mỹ Ni lại rất lộn xộn.

Lại nhìn bức ảnh chụp trong nhà của Triệu Mỹ Ni, bối cảnh bên trong cũng rất bừa bộn.

Tôi tin toàn bộ thám tử chắc hẳn đều sẽ sinh ra nghi ngờ giống như tôi: Một người rõ ràng lôi thôi sao lại cố tình dọn dẹp căn phòng trước


khi chết chứ? Đương nhiên đáp án là không rồi.

 

Vậy một khả năng khác cho dù nghe qua có vô cùng kỳ quái nhưng chắc chắn chính là chân tướng: Sau khi hung thủ giết chết Triệu Mỹ Ni đã dọn dẹp toàn bộ căn nhà thay nạn nhân.

Không chỉ những nơi mà cô ta để lại dấu chân và dấu vân tay mà là toàn bộ căn nhà. Hung thủ lau sàn, lau bàn, dọn dẹp sô pha, gấp chăn, dọn dẹp toàn bộ những nơi mà cô ta có thể chạm tay vào.”

Tối qua Dịch Gia Di ngồi tra tài liệu cả tối, đọc được rất nhiều logic mấu chốt trong điều tra phá án, cũng học được một vài kiến thức tâm lý học.

Trong đó có một khái niệm quan trọng, đó chính là khi bạn muốn thuyết phục người khác hãy dùng từ ngữ ám thị người nghe đều cùng một nhóm với mình.

Ví dụ vừa rồi cô dùng câu “Tôi tin toàn bộ thám tử chắc hẳn đều sẽ sinh ra nghi ngờ giống như tôi,” hoặc là mới đầu cô nhận định trực giác của anh Tam Phúc.

Mấy câu này đều là để mọi người cảm thấy bọn họ giống như cô, cốt là muốn tẩy não người nghe trong nháy mắt, khiến bọn họ hoàn toàn thuận theo suy nghĩ của cô, tán đồng với cô.

Mắt thấy mọi người quả thật không phản bác quá mãnh liệt, cho dù có nghi ngờ cũng chỉ tự mình suy sét mà thôi, thế cũng đủ biết mấy thứ cô học được này đều hữu dụng.


Dịch Gia Di nói đến đây đúng lúc dừng lại, Lưu Gia Minh cũng vô cùng vừa vặn lên tiếng hỏi: “Tại sao?”

Dịch Gia Di nở nụ cười, đôi mắt càng thêm sáng ngời dưới ánh đèn. “Vì hung thủ là một người có bệnh sạch sẽ.”

Tất cả mọi người đều vì kết luận này mà nhíu mày, sau đó thuận theo mạch suy nghĩ của Dịch Gia Di: Hai ngày nay trong những người mà bọn họ phỏng vấn có ai mắc bệnh sạch sẽ không?

Hoặc là, Tần Hồng Lương bị Dịch Gia Di khoanh tròn nhận định là hung thủ là một người thích sạch sẽ sao?

Dường như đoán được mọi người đang suy đoán gì, Dịch Gia Di ra sức gật đầu, viết “sạch sẽ” lần thứ hai lên bảng trắng, sau đó giải thích: “Không sai, Tần Hồng Lương chính là một người có bệnh sạch sẽ.

Khi anh Gia Minh và tôi kiểm tra nhà bếp của Clara có phát hiện ra nơi đó được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Gia đình bình thường chỉ cần nấu cơm ở nhà, nhà bếp chắc chắn sẽ để lại vết dầu mỡ, đó là vết ố bám dính vô cùng khó lau sạch, nhưng nhà bếp của nhà Clara lại vô cùng sạch sẽ, gần như có thể xưng là không dính một hạt bụi.


Hai người thuê chung nhà, rất khó nói được mức độ sạch sẽ của khu vực công cộng là do ai tạo ra, nhưng nhìn phòng ngủ của Clara là chúng ta biết ngay. Vừa rồi sir Phương cũng nhắc đến phòng ngủ của Clara rất lộn xộn, chỉ có quần áo là được gấp chỉnh tề. Khi anh Tam Phúc hỏi Clara, đáp án của cô ta là làm làm nghề này, quần áo nhất định phải sạch sẽ, không thể nhăn nhúm vì nó sẽ ảnh hưởng đến cảm quan, khiến khách hàng khó chịu. Cho nên trong nhà có thể lộn xộn như bãi rác, ngược lại không ai nhìn thấy, nhưng quần áo phải mặc ra ngoài, nhất định phải chỉnh tề.

Như vậy, chúng ta có thể đưa ra kết luận, sở dĩ khu vực công cộng sạch sẽ đến vậy đều là vì Tần Hồng Lương thích sạch sẽ, căn nhà đều do một mình Tần Hồng Lương dọn dẹp. Một điểm này, đợi khi anh Tam Phúc có thể hỏi khi tiến hành thẩm vấn Clara lần hai, tôi tin rằng đáp án nhất định giống như tôi đã suy đoán.”

Khi bạn đủ tự tin, độ đáng tin trong lời nói của bạn cũng sẽ vì thế mà tăng lên.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin