THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 76:


“Ở mấy nơi thế này cố hết sức đừng rời khỏi cốc rượu của mình, nếu muốn đi vệ sinh, sau khi trở về đừng uống cốc rượu đó nữa, loại người chỉ mới gặp một lần giống như tôi, cho dù trông có vẻ không có vấn đề gì thì cũng phải đề phòng một chút vào, em gái nhỏ ạ.” Đinh Uyển Chi nghiêng đầu, vừa uống rượu vừa có ý tốt nhắc nhở.

Dịch Gia Di nhìn cô ta rồi lại nhìn nhà vệ sinh, cuối cùng ánh mắt rơi lên [Thiếu nữ mùa hạ] trước mặt, sau cùng vẫn ngồi vững mông xuống.

Nếu một hơi uống cạn sạch thì chắc chắn không thể uống được rồi.

 

Nhưng nếu bảo cô không cần cốc rượu này vậy cô cũng cảm thấy luyến tiếc lắm!

Vì thế chỉ đành nhịn cảm giác buồn đi vệ sinh, tiếp tục từ từ nếm rượu, dù sao… dù sao cũng không gấp cho lắm!

Đinh Uyển Chi bị bộ dáng của cô chọc cười ha ha, duỗi tay vỗ lên vai cô cảnh sát trẻ, lại nói: “Nói với cô một tin đồn nữa nhé.”

“Hả?” Dịch Gia Di dựng lỗ tai lên nghe.

 

“Xa Tinh Tinh và quản lý của bộ phận bán hàng chúng tôi có quan hệ rất lâu rồi đó. Hơn nửa năm thì phải, hình như trước đó quản lý suýt chút


nữa thì chia tay với vị hôn thê của mình để lấy cô ta mà. Nhưng cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà lại bỏ, tuy rằng hai người này đã làm việc với nhau rất lâu rồi nhưng không nói một câu nào, nhìn ra được Xa Tinh Tinh hận tên quản lý muốn chết. Nhưng hai tháng gần đây hình như cô ta lại nghĩ thông rồi, không chỉ trông không giận quản lý nữa, mà hình như còn khôi phục lại quan hệ không đường hoàng với anh ta.” Đinh Uyển Chi một tay chống má, thở dài bảo: “Đô thị có trai có gái, chia tay rồi lại tái hợp, thật thú vị… cũng thật nhàm chán.”

Người phụ nữ từng ly hôn với anh Tam Phúc thật sự rất cảm khái về cuộc đời.

Không biết giữa cô ta và anh Tam Phúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Hai người lại nói chuyện đồn đãi và tán gẫu, mắt thấy đã mười một rưỡi, quán bar cũng vắng khách dần, cuối cùng cũng đến lúc phải mỗi người đi một ngả rồi.

Khi đến quầy thanh toán, Dịch Gia Di móc ví tiền định thanh toán nhưng Đinh Uyển Chi lại đè tay cô, sảng khoái bảo: “Cũng không biết có giúp được gì các cô không, vẫn để tôi mời cô đi, cô bạn nhỏ.”

“Không được, là tôi gọi chị Uyển Chi ra mà, nên là tôi mời.” Dịch Gia Di vội lắc đầu.

Anh trai tính tiền nhìn hai người mà cười: “Đã có người thanh toán giúp hai vị rồi.” Nói xong, anh ta chỉ về phía một người đàn ông ngồi một mình uống rượu ở cửa.

Chỉ thấy người đàn ông vắt chéo đôi chân, ngồi nghiêng người tựa lên ghế, ngón tay lười biếng xoay cây xiên quả hạch trong tay, thi thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn người, trông vừa xinh đẹp vừa ngầu bá cháy.


Chẳng trách hôm nay trị an trong quán bar tốt hơn rất nhiều, đám thanh niên trẻ ồn ào vẫn luôn thích quán bar nhìn thấy Phương Trấn Nhạc khí thế sắc bén ngồi ở cửa còn tưởng là nhân viên bảo vệ mới thuê của quán, ít nhiều gì đều thấy hơi hoảng.

Đinh Uyển Chi cũng đang quan sát Phương Trấn Nhạc, khi ánh đèn hơi lập lòe chiếu lên người đối phương, gương mặt tuấn tú và đôi vai rộng đó hiện lên rõ ràng, là người đàn ông dẫn đội tới Hằng Tường sáng nay: “Đã sớm nghe nói tổ trưởng Phương siêu hào phóng, coi các thám tử trong tổ như con trai mà nuôi, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“…” “Con trai út” Dịch Gia Di nhe răng cười, dẫn “cha Phương” tới xã giao bị phát hiện rồi.

Phương Trấn Nhạc thấy Đinh Uyển Chi dù sao cũng đã nhìn thấy mình rồi nên cũng không giả bộ thành người qua đường nữa, mà đứng dậy duỗi người, đi đến trước quầy tính tiền, hỏi Đinh Uyển Chi: “Muộn quá rồi, cô ở đâu?”

Đinh Uyển Chi nói địa chỉ ra, Phương Trấn Nhạc gật đầu: “Vậy tiễn cô trước rồi tiễn Thập Nhất sau.”

“Cảm ơn cảnh sát Phương nhé.” Khi làm vợ của Tam Phúc chưa từng được ngồi ké xe của tổ trưởng Phương, bây giờ cùng Dịch Gia Di ra ngoài uống rượu ngược lại có được vinh hạnh như vậy.

Khi ba người bước ra khỏi quan bar, cuộc sống về đêm của Hương Giang chỉ mới bắt đầu, rất nhiều người trẻ tuổi hoạt động trên đường phố Vượng Giác, không hề thấy buồn ngủ tí nào.

Cho dù là đêm tối chắc hẳn nên thư giãn thì những người đi đường đã quen với việc đi nhanh cũng không hề giảm tốc độ.


Trong thế giới không bị giám sát và trong thành phố đang phát triển nhanh chóng này, mọi người đều đang chạy trốn, không ai chú ý đến những người qua đường bên cạnh liệu có biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này ngay khi rẽ vào góc hay không?

Vầng trăng sáng tỏ chiếu soi con người nhỏ bé, nhìn bọn họ tới ầm ầm mạnh mẽ như cơn bão và rồi rời đi một cách im hơi lặng tiếng như hạt bụi.

Khi Phương Trấn Nhạc nhấn chân ga, một cánh tay xoay nhẹ hướng vô lăng, qua đường Vượng Giác tiễn Đinh Uyển Chi và Dịch Gia Di về nhà thì trong một khu cộng đồng cách phía nam đường Vượng Giác hai con phố, một bóng người nghiêng ngả chạy ra khỏi tòa nhà dân cư, bỏ chạy dọc theo bóng tối với vẻ kinh hồn bạt vía.

Sáng ngày hôm sau, Dịch Gia Di chạy đến văn phòng madam giục tiến độ trước.

Khưu Tố San vừa mới gọi điện cho bên đại lục xong, lấy văn kiện bản fax trên bàn lật ra đọc, sau đó giao cho cô cảnh sát trẻ mang về văn phòng tổ B.

Một đám thám tử lập tức vây quanh, Phương Trấn Nhạc nhận lấy văn kiện xem.

Khưu Tố San cũng qua đây, dẫn đầu mở miệng nói: “Phía cảnh sát đại lục cả đêm phối hợp giúp thu thập manh mối, vợ của Châu Kiến Quốc phát hiện ra người này có khả năng sẽ không về đại lục nữa vào hôm mùng tám tháng trước.

Nhưng cô ta cũng cho hay khi Châu Kiến Quốc rời khỏi Thâm Quyến đã cãi nhau to với cô ta một trận, nói muốn xây dựng gia đình ở Hương Giang, bỏ một mình cô ta lại, không bao giờ trở lại nữa.

Tình cảm vợ chồng của bọn họ vốn không tốt, cô ta vẫn luôn cảm thấy Châu Kiến Quốc còn một gia đình nữa ở Hương Giang, lần này thấy anh ta không về Thâm Quyến đúng ngày, cho rằng anh ta đã ở lại Hương Giang.


Ngược lại đơn vị bên Thâm Quyến đã thử liên lạc nhưng quản lý bộ phận bán hàng của Hằng Tường nói đã ký hợp đồng xong xuôi, Châu Kiến Quốc cũng đã mua vé về Thâm Quyến, những chuyện khác đại khái không biết.

Phía bên đơn vị liên hệ với vợ của họ Châu, hỏi về thủ tục báo án nhưng lần nào cô ta cũng trực tiếp cúp máy luôn.

Việc Châu Kiến Quốc mất tích, đơn vị và vợ anh ta đều cảm thấy ‘muốn báo cảnh sát thì cô đi mà báo’ cuối cùng chẳng ai báo cả, cứ ngầm thừa nhận Châu Kiến Quốc chạy theo vợ bé như vậy.

Tháng trước, Hằng Tường Vượng Nghiệp, Hương Giang đúng hạn chuyển hàng, đơn vị ở Thâm Quyến đổi người tới nhận hàng, công việc thuận lợi phát triển. Tiền lương tháng trước Châu Kiến Quốc cũng chưa nhận, đơn vị kiếm được một tháng tiền lương của anh ta miễn phí, cũng không quan tâm anh ta đi đâu.

Bà Châu đã chuyển toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm của Châu Kiến Quốc xuống dưới tên mình, hai người không có con, mua căn nhà cũng là hai người đứng tên, Châu Kiến Quốc không về tìm thì cô ta cứ ở vậy.

Phía cảnh sát đại lục kể với tôi, gần đây bà Châu thậm chí đã bắt đầu cân nhắc đến việc xem mắt, muốn tái hôn.”

“Bọn họ có hiểu không vậy, cho dù Châu Kiến Quốc muốn ở lại Hương Giang mua nhà, sống cuộc sống mới cũng không phải nói thế nào thì thế đó, đơn giản như vậy được.” Lưu Gia Minh nói với vẻ cạn lời.

“Nếu như cậu đã không còn tình cảm với anh ta, chỉ cần tiền của anh ta chứ không cần người của anh ta, sổ tiết kiệm và nhà cửa đều nằm trong tay cậu ở Thâm Quyến, liệu cậu có rước thêm chuyện đi truy cứu


Châu Kiến Quốc ở đâu không?” Khưu Tố san nhướn mày hỏi Lưu Gia Minh.

“…” Vô tình.

 

“Chỉ cần Châu Kiến Quốc mãi không xuất hiện, công ty của anh ta có thể không gửi tiền lương một tháng đó của anh ta, dù sao muốn tìm người thay thế anh ta đại khái cũng không khó cho lắm. Xí nghiệp lòng dạ đen tối sẽ chỉ nghĩ, người ta còn không tìm tới thì tôi gấp cái gì chứ?” Khưu Tố San nhún vai.

“Cha mẹ của anh ta thì sao?”

 

“Nghe nói đều ở quê rất xa, trong nhà đông con, thông tin lạc hậu, nước xa không cứu được lửa gần.” Khưu Tố San thở dài, có rất nhiều nhân tố liên quan đến nhiều chuyện, cũng không nói được mắt xích nào xảy ra vấn đề, chung quy lại chính là có kết quả khiến người bất đắc dĩ và cạn lời như thế.

“Người mất tích có trong hồ sơ trên toàn thế giới mỗi năm đều nhiều không đếm xuể, lại tính thêm cả người chưa được báo án nữa… Nguồn lực cảnh sát có hạn, án cần xử lý ngay tới rồi, án mất tích sẽ bị đẩy ra sau. Ai biết là mất tích thật hay là tự mình chạy, qua một khoảng thời gian nữa lại xuất hiện thì sao? Cho dù là báo án cũng phần lớn không tìm về được cho nên rất nhiều người không đi báo án. Không ít người ngoài làm công, vừa đi đã tận mấy năm trời, chẳng ai nói được rốt cuộc anh ta phát triển ở bên ngoài hay là đã chết rồi. Huống chi nếu thật sự giống như vợ của Châu Kiến Quốc nghĩ, anh ta bỏ vợ chạy đến một nơi khác, thay hình đổi dạng sống một cuộc sống mới cũng không phải không có.”

Phương Trấn Nhạc vỗ vào vai Lưu Gia Minh, đi đến bên bảng trắng: “Đừng cảm thán nữa, quay về vụ án của chúng ta nào.”

“Anh Nhạc, bức ảnh này của Châu Kiến Quốc do phía cảnh sát đại lục gửi fax tới, đồng hồ và nhẫn mà anh ta đeo giống hệt với thứ mà chúng ta phát hiện được trong túi nylon.” Dịch Gia Di lật nhìn văn kiện, lại lấy ảnh chụp bên bộ phận giám định ra đối chiếu: “Trong bức ảnh chụp toàn thân của Châu Kiến Quốc này có giày da, cũng giống với giày da của nạn nhân.”

“Đúng vậy, thông tin về chiều cao, cỡ giày đều giống với số liệu trong báo cáo của bộ phận giám định và bộ phận pháp y, bây giờ trên cơ bản chúng ta đã có thể xác định một trăm phần trăm nạn nhân trong vụ án xương trắng chính là Châu Kiến Quốc.” Khưu Tố San gật đầu tán thành với lời nói của Dịch Gia Di.

“Madm, ngồi xuống đi.” Phương Trấn Nhạc hạ cằm với Khưu Tố San, ra hiệu cho cô ta ngồi trước bảng trắng.

“Không sao, tôi đứng cũng được.”

 

“Hôm qua Thập Nhất có được một vài manh mối từ chỗ Đinh Uyển Chi - một nhân viên bán hàng khác ở Hằng Tường Vượng Nghiệp, Châu Kiến Quốc có khả năng quả thật có một nhân tình ở Hương Giang, bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ cô ta chính là một nhân viên bán hàng khác của Hằng Tường Vượng Nghiệp tên Xa Tinh Tinh.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại gật đầu với Dịch Gia Di: “Thập Nhất, bây giờ cô gọi điện


tới Hằng Tường Vượng Nghiệp, gọi Xa Tinh Tinh tới cục cảnh sát lấy lời khai.”

“Yes, sir.” Dịch Gia Di lập tức đi đến bàn làm việc của mình gọi điện.

 

“Anh Nhạc, vậy tôi dẫn Gia Minh với Gary xuất phát nhé.” Chú Cửu đã sớm biết được thông tin từ Gary, tối qua lúc bọn họ ăn cơm ở Dịch Ký, Phương Trấn Nhạc ra chỉ thị kêu ba người bọn họ đi tới Hằng Tường Vượng Nghiệp tiếp tục điều tra thu thập chứng cứ.

Xem chừng phải hỏi một lượt tất cả những người từng tiếp xúc với Châu Kiến Quốc và người từng nghe nói về anh ta ở Hằng Tường Vượng Nghiệp, chỉ nghĩ cũng biết đây chính là một quá trình lớn, chỉ mong không phải tốn công vô ích, thật sự có thể hỏi ra được manh mối chân chính hữu dụng.

“Được.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, chú Cửu dẫn bạn nhỏ rời khỏi cục cảnh sát.

 

“Anh Nhạc, hôm nay Xa Tinh Tinh không đi làm.” Dịch Gia Di che ống nghe, ngẩng đầu báo cáo.

“Hỏi địa chỉ nhà cô ta.” Phương Trấn Nhạc lập tức ra chỉ thị mới.

 

Vài phút sau, Dịch Gia Di đã lấy được địa chỉ và số điện thoại của Xa Tinh Tinh.

“Điện thoại nhà Xa Tinh Tinh không có ai bắt máy.” Dịch Gia Di đưa tờ giấy ghi địa chỉ cho Phương Trấn Nhạc.


“Tam Phúc, cậu và Thập Nhất đi cùng tôi một chuyến.” Phương Trấn Nhạc lập tức điểm danh.

“Cẩn thận nhé.” Khưu Tố San gật đầu với Phương Trấn Nhạc.

 

Ba người chuẩn bị xuất phát tới thẳng nhà của Xa Tinh Tinh, chính là một khu cộng đồng nằm ở phía nam, cách đường Vượng Giác hai con phố.

 

Khi đến bên dưới tòa nhà của Xa Tinh Tinh, Tam Phúc hỏi ông bác bảo vệ lộ trình của cô ta, đối phương nhớ không rõ ràng cho lắm, chỉ nói có vẻ như trưa hôm qua về nhà, hình như còn dẫn theo một người đàn ông nữa.

Sau đó không nhìn thấy bọn họ rời đi, nhưng cũng không chắc chắn Xa Tinh Tinh thật sự không ra ngoài nữa, hay là khi ra ngoài mà ông ta không để ý đến.

“Động cơ thì sao? Cho dù Xa Tinh Tinh thật sự là tình nhân của Châu Kiến Quốc, nhưng hai người ở hai nơi khác nhau, một năm cũng không gặp được mấy lần, không có khả năng có tình cảm sâu đậm gì, huống chi hơn phân nửa Xa Tinh Tinh chỉ muốn giành Châu Kiến Quốc về làm khách hàng của mình từ tay một nhân viên bán hàng như Vương Dũng Đào mà thôi, cho dù muốn giết người cũng là giết Vương Dũng Đào chứ?” Tam Phúc đứng trong thang máy, từ đầu đến cuối vẫn không tài nào hiểu được: “Xa Tinh Tinh không có động cơ giết người mà.”

Tinh một tiếng, thang máy đến nơi, Phương Trấn Nhạc sải bước ra ngoài đồng thời ném lại một câu: “Có manh mối thì đuổi theo, không nghĩ thông thì từ từ nghĩ.”


Xa Tinh Tinh ở tầng mười sáu, một tầng có bốn hộ, cô ta ở phòng D. Từ lúc ra khỏi thang máy, trái tim của Dịch Gia Di đã đập rất nhanh.

Cô vừa tới đây đã thấp thoáng cảm giác được Xa Tinh Tinh cực có khả năng chính là hung thủ nữ mà mình đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh.

Vị trí của bên này nằm ở phía nam đường Vượng Giác, tuy rằng không phải là khu Phúc An và Quang Vinh như cô đã suy đoán trước đó nhưng độ cao ở đây có thể vượt qua hai khu cộng đồng phía trước, nhìn thấy tòa nhà cao tầng Phúc Lạc.


 

Độ cao tầng mười sáu vừa vặn phù hợp với điều kiện, nơi này có khả năng trùng khớp với cửa sổ mà cô đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh.

Khi tới cửa nhà Xa Tinh Tinh và gõ cửa, suy nghĩ của Dịch Gia Di lại được chứng thực, hướng của căn nhà này tuyệt đối có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng Phúc Lạc!

Cô vừa gõ cửa vừa nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa.

 

Chỉ là mọi người đợi vài phút vẫn không thấy có người ra mở cửa.

 

Ba vị thám tử đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành chuyển hướng gõ cửa nhà hàng xóm.

“Cô gái độc thân ở hộ D đó hả? Hai ngày nay cũng chẳng thấy đâu rồi.”

“Cô Xa sao? Sáng hôm qua hình như nhìn thấy cô ta ra ngoài đi làm thì phải, một mình ra ngoài, sau đó không thấy nữa. Hình như cũng không nghe nói bên cạnh có tiếng gì cả, tất cả vẫn như thường, đã xảy ra chuyện gì sao sir?”

Phòng A không có người ở nhà, ông bác ở phòng B và người phụ nữ phòng C trên cơ bản cũng không có ấn tượng gì về động thái của Xa Tinh Tinh trong hai ngày qua.


Người phụ nữ ở phòng C ngược lại còn bơm thêm vài câu, nói Xa Tinh Tinh thường xuyên dẫn trai về nhà.

Phần lớn thời gian đều là một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, hình như là tình nhân của cô ta, thi thoảng cũng có trai lạ nữa.

Đều là lúc người phụ nữ ra ngoài mua đồ ăn hoặc là sau khi nghe thấy tiếng động, thông qua mắt mèo nhìn thấy.

Sau khi cảm ơn hàng xóm đã cung cấp manh mối, Phương Trấn Nhạc lại về trước cửa phòng D ra sức đấm hai cú, sau đó dán tai vào nghe nhưng cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Mấy người vẫn bất động, mặc Phương Trấn Nhạc dán tai lên cửa nghe một lúc, bên trong từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

“Đi thôi, không có ai cả.” Phương Trấn Nhạc lắc đầu.

 

“Nói không chừng Xa Tinh Tinh hoàn toàn không liên quan đến vụ án này, chỉ là một người có vấn đề về tác phong mà thôi. Bây giờ sở dĩ không ở nhà có khả năng cũng chỉ vì hôm qua sau khi cùng một người đàn ông lạ phong lưu ở nhà xong, lại ra ngoài hẹn hò ăn cơm, sau đó vòng tới nhà người đàn ông qua đêm mà thôi.” Tam Phúc suy đoán.

“Tới Hằng Tường Vượng Nghiệp trước, hỏi tình hình đi làm của Xa Tinh Tinh hôm qua.” Phương Trấn Nhạc không tùy tiện đưa ra kết luận.

Tam Phúc lại tiếp tục suy luận: “Nếu cô ta có liên quan đến cái chết của Châu Kiến Quốc, có lẽ cũng biết được hôm qua chúng ta đã tới Hằng Tường Vượng Nghiệp, sợ là đang bỏ trốn rồi.”


“Trở về điều tra tình hình người thân và bạn bè của Xa Tinh Tinh, truy dấu thẻ ngân hàng của cô ta. Nếu đến tối cô ta vẫn bật vô âm tín thì xin lệnh xét nhà.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, nếu vụ án này thật sự có liên quan đến Xa Tinh Tinh mà cô ta lại trốn mất, vậy thì rất phiền phức.

“Rõ, anh Nhạc.” Tam Phúc gật đầu.

 

Hai người sải bước đi đến trước thang máy, đột nhiên phát hiện ra tiểu Thập Nhất lại vẫn chưa đi theo.

Cả hai quay đầu nhìn thấy cô cảnh sát trẻ đang đứng trước cửa phòng D, quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thậm chí còn ngồi xổm xuống nhìn kỹ khung cửa.

“Có phát hiện ra gì không?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày hỏi.

 

Dịch Gia Di ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, đôi mày liễu dài mảnh nhíu lại, trên gương mặt vẫn mang vẻ thất thần tập trung suy nghĩ đó.

Hôm qua cô đến Hằng Tường đã quan sát cẩn thận mỗi một người ngồi trong khu nhân viên bán hàng, nhưng cũng không hề nhìn thấy mặt của hung thủ.

Nếu Xa Tinh Tinh là hung thủ, vậy chắc chắn hôm qua người này không tới văn phòng của Hằng Tượng Vượng Nghiệp, có khả năng là gặp khách hàng ở bên ngoài, trừ phi cô ta có đồng bọn thông báo tin tức cho mình, bằng không không có khả năng đột nhiên sợ tội chạy trốn được.

Nhưng tại hiện trường hung sát trong dòng chảy hình ảnh mà Dịch Gia Di đã nhìn thấy thì hung thủ cũng không có đồng bọn.


Ông bác dưới lầu nói trưa hôm qua ông ta nhìn thấy Xa Tinh Tinh trở về cùng một người đàn ông, Dịch Gia Di sợ người đàn ông đó sẽ trở thành người bị hại mới.

Nếu thật sự như ông bác nói, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa rời khỏi nhà, vậy hiện tại trong nhà Xa Tinh Tinh cực có khả năng chính là hiện trường hung án vẫn chưa được xử lý sạch sẽ.


Nói không chừng cô ta đang ở bên trong, chỉ là nghe thấy tiếng gõ cửa không dám ra mở cửa, giả bộ như trong nhà không có người mà thôi.

Nếu sir Phương phá cửa xông vào, cực có khả năng sẽ bắt được tang chứng vật chứng, phá án ngay tại chỗ.

Nhưng nếu đợi bọn họ xin lệnh xét nhà rồi mới tới, ai biết phải tốn bao nhiêu thời gian, nhất định có rất nhiều biến cố xảy ra!

Có lẽ bây giờ người đàn ông này vẫn còn sống, nhưng bọn họ vừa đi vậy chẳng phải chết chắc rồi hay sao?

Lỡ như Xa Tinh Tinh lo lắng không có đủ thời gian xử lý hiện trường hung án sạch sẽ, dứt khoát cho một mồi lửa thiêu cháy nơi này, lửa lớn vô tình, lan đến hàng xóm chắc chắn sẽ tạo thành thảm án.

Hoặc là cô ta nhân cơ hội này mang thi thể vứt xuống biển, mà lần này thủ pháp giết người lại là sử dụng thuốc độc, không tìm được bất cứ vết máu gì tại trong nhà, vết máu trước đó cũng vì qua gần hai tháng mà không có cách nào thu thập được, vậy không phải cô ta sẽ thành công hủy thi diệt tích hay sao?

Đột nhiên trong đầu Dịch Gia Di lại nảy ra một suy nghĩ khác: Liệu có khả năng là cô nghĩ lầm không? Thật ra Xa Tinh Tinh sống trong căn phòng này quả thật vô tội?


Không, không có khả năng!

 

Dịch Gia Di, đừng vì ngại khó mà trốn tránh đối diện với sự thật.

 

Trên đời nào có nhiều sự trùng hợp như thế? Gần như cô đã xác định trăm phần trăm kẻ ở trong căn phòng này chính là hung thủ thật sự đã giết chết Châu Kiến Quốc, mà căn phòng này chính là hiện trường hung án.

Càng huống chi, giờ này khắc này trong nhà có khả năng có một người bị hại đang ở, chẳng ai biết anh ta đã chết hay còn sống.

Hơn nữa, cho dù sau khi phá cửa xông vào, phát hiện tất cả manh mối chỉ về đây đều chỉ là trùng hợp, trong nhà cũng không có gì cả, thà cô bị tố cáo, bị xử phạt còn hơn là chỉ đứng ở nơi này, có cơ hội cứu người, có cơ hội bắt hung thủ ngay tại trận nhưng lại tức giận bỏ lỡ hay sao?

Chỉ là… làm thế nào mới khiến sir Phương không rõ tình hình cũng tin đây?

Làm thế nào để sir Phương lập tức phá cửa vào bắt hung thủ, mà không phải vòng về cục cảnh sát xin lệnh xét nhà trước đây?

Đầu óc thật rối, muốn nổ tung!

 

Thang máy mà Tam Phúc vừa ấn kêu rè rè, cách tầng này càng lúc càng gần.

Nếu còn không nghĩ ra cách nữa, cô chỉ đành bị ép đi cùng đám người sir Phương rời đi trước.

Thời gian cấp thiết, trong lòng Dịch Gia Di giống như có đồng hồ đếm ngược đang gõ tích tắc tích tắc giục riết.


Cô nhíu chặt mày thành cái bánh quai chèo, ngay lúc cho rằng không có khả năng có cách gì được thì đột nhiên mũi nhảy lên, ngửi được mùi gì đó.

 

Cửa thang máy tinh một cái mở ra, Tam Phúc lại gọi Dịch Gia Di một tiếng nhưng cô cảnh sát trẻ lại như không nghe được.

Trong nháy mắt sau đó, cô thậm chí còn nằm phục xuống đất, sáp lại gần bên dưới thềm cửa ngửi thật cẩn thận.

Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vài giây, phất tay với Tam Phúc rồi sải bước đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, ngồi xổm xuống phía sau cô rồi nghiêm túc hỏi: “Tình hình thế nào?”

Dịch Gia Di quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi xổm bên cạnh mình, nhíu mày nghiêm túc đáp: “Anh Nhạc, tôi ngửi thấy một mùi rất kỳ quái.”

“…” Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô rồi mới im hơi lặng tiếng ghé sát xuống.

Phòng D sử dụng hai tầng cửa, tầng bên ngoài là cửa kéo sắt, bên trong thì lại là một cánh cửa sắt màu xám. cửa bên trong nhìn có vẻ kín nhưng phía dưới có một khe hở, nguyên nhân chắc hẳn là do khung cửa sắt của cánh cửa phía sau bị giẫm lâu rồi nên dần dần lõm xuống tạo thành.

Anh dùng sức khịt mũi thật lâu mới đột nhiên nhăn mày.

 

Bên trong quả thật có mùi lạ, đó là một mùi nước hoa vô cùng gay mũi, một vài hộ dân cư thường dùng tinh dầu cũng rất bình thường,


nhưng ai lại dùng loại tinh dầu nặng mùi như thế trong môi trường nhà

ở, nồng đến mức chỉ cần lại gần khe cửa đã cảm thấy gay mũi rồi?

 

Khó mà tưởng tượng được sau khi tiến vào phòng cái mùi này còn nồng cỡ nào nữa.

Hơn nữa…

 

Anh liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cố gắng loại trừ mùi của mấy tập vật như gỉ sắt và bụi khi ngửi ra thì hình như còn ngửi thấy một ít mùi tanh hôi từ trong mùi nước hoa đó.

Dịch Gia Di quỳ bên cửa đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô ngồi thẳng người móc quyển ghi chép nhỏ từ trong túi vải ra, sau khi xé một tờ giấy xuống, cố gắng miết phẳng một góc của tờ giấy rồi nhét nó qua khe cửa, gạt từ đầu này sang đầu kia, rồi lại gạt trở về, lại nhìn tờ giấy xem có dính vật khả nghi gì không.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin