THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 30: Thập Nhất Nương 


Gary vừa định đi vào lập tức đáp một tiếng, quay người lại chạy ra ngoài gọi người.

Lưu Gia Minh quay đầu nhún vai với Dịch Gia Di: “Sau này gọi cô là Thập Nhất đi.”

“Tại sao?” Dịch Gia Di nhanh chóng đẩy đồ gọn lại, cất thùng giấy xuống gầm bàn, xách túi, thùng giữ ấm và chìa khóa xe đạp của mình, đi theo mọi người ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Lưu Gia Minh.

Lưu Gia Minh lập tức học theo Phương Trấn Nhạc duỗi hai ngón trỏ ra, lại chụm hai ngón trỏ lại, học theo giọng điệu của Dịch Gia Di: “Thập Nhất…”

“Tôi nói như thế bao giờ?” Dịch Gia Di bị anh ta trêu chọc mà đỏ bừng mặt, duỗi tay tới đánh lên cánh tay anh ta.

Lưu Gia Minh nhanh chóng nghiêng người tránh, quay đầu cười khà khà đầy đắc ý.

Dịch Gia Di tức giận đảo trắng mắt một cách tiêu chuẩn nhất ở thời đại này, lại không ngăn nổi hứng thú của Lưu Gia Minh.

Kết quả biệt danh này truyền ra rồi, mọi người đều tỏ vẻ gọi “Dịch Gia Di” sao, dài quá, ngày nào cũng gọi cả họ cả tên đầy đủ của cô, khi không lại nói thêm nhiều từ.

Gọi “Gia Di” thì sao, lại yểu điệu quá, sau này cùng nhau ra ngoài bắt hung thủ, vốn tên của người nào cũng rất hung thần ác sát, gọi “anh Nhạc” “Gia Minh” hoặc “chú Cửu” “Tam Phúc” đều rất thuận miệng, trầm bổng lôi cuốn, hét ra khỏi miệng cũng rất có khí thế, nhưng “Gia Di” vừa ra khỏi miệng nghe sao cứ thấy hiền lành quá, thế không được.

Khí thế rất quan trọng!

Hét “Thập Nhất” nghe qua cảm thấy giống như một người đàn ông cường tránh chạy tới tiếp ứng, tội phạm vừa nghe thấy chân cũng nhũn như con chi chi trước.

Ra oai phủ đầu chính là có ý này chứ đâu.

“Thập Nhất hay, cứ gọi cái tên này đi.” Ngay cả chú Cửu cũng hùa theo.

“Không tồi.”

“Rất thuận miệng, dễ đọc.”

“Nghe qua rất giống anh em, gọi ‘Thập Nhất’ đi, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở trước mặt Gia Di.”

Nghe mọi người bình phẩm, Dịch Gia Di cũng dần chấp nhận, bắt đầu bị thuyết phục, cảm thấy hình như quả thật cũng không tồi.

Thẳng đến khi mọi người ngồi lên xe Jeep của Phương Trấn Nhạc, đột nhiên Lưu Gia Minh cười xấu xa, bồi thêm một câu: “Thập Nhất, Thập Nhất, đúng là cái tên hay, nghe sao cứ… há há há, sao giống cảnh khuyển thế nhỉ!”

“…” Dịch Gia Di.

Vụ thảm sát ở King’s Park được phá rồi, tâm trạng của mọi người đều thoải mái, cười hi hi ha ha tám nhảm cũng có thể nói cả nửa ngày.

Xe Jeep màu đen lao vun vút băng qua các con phố trong thành thị, đám đông chen chúc đi bên đường và các cửa hàng mở san sát nhau hoàn toàn biến thành cái bóng lướt qua, vẽ ra những đường nét mơ hồ đặc sắc.

Chiếc xe vòng đông vòng tây mới tìm được chỗ đỗ, cửa xe Jeep mở ra, một nhóm người soàn soạt nhảy xuống, ai cũng mang theo khí thế riêng của mình, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc, chỉ có cô gái trẻ yểu điệu xuống xe cuối cùng là có hơi khiến người bất ngờ.

Khi vòng qua con phố nhỏ đi về phía quán ăn, từ rất xa đã trông thấy có vài người đang xếp hàng ở cửa quán.

Lưu Gia Minh ba bước thành hai chạy bước nhỏ qua, lòng tò mò dâng trào mạnh mẽ khiến anh ta vừa vào cửa đã hô: “Anh Gia Đống, bán thứ gì mà cháy hàng quá vậy?”

“Này, cậu đừng có chen hàng nhé, muốn uống Frappuccino, đến sau thì xếp sau đi chứ.” Một cô gái trẻ trong đội ngũ thấy Lưu Gia Minh đi vào cửa hàng, bộ dáng rõ ràng là người quen của ông chủ, lập tức khẩn trương nhắc nhở.

“Hở, Frappuccino à, ngày nào tôi chẳng uống.” Lưu Gia Mình quay đầu khoe khoang.

Cô gái trẻ sợ anh ta chen hàng lập tức bĩu môi, quay đầu đi trông như ghét bỏ hành động ấu trĩ của anh ta.

Đang giờ cơm nên trong quán cơm có vài bàn đã có người ngồi.

Dịch Gia Đống không biết mấy vị thám tử này khi nào mới tan làm nên cũng không giữ chỗ cho bọn họ, lúc này vội vàng ra ngoài giúp sắp xếp, vừa cười vừa mời những vị khách khác chịu khó ghép bàn.

Loại chuyện ghép bàn này thường xuất hiện ở những quan ăn lâu đời có danh tiếng tốt, phần lớn khách khứa đều cười ha ha vừa nói chuyện với Dịch Gia Đống vừa mang bát đũa của mình sảng khoái chuyển bàn.

Chỉ có một tên du côn nhỏ để tóc dài là sống chết ngồi một bàn.

“Quán bé không đủ chỗ, thường có chuyện ghép bàn mà, cậu xem…” Dịch Gia Đống mang vẻ mặt tươi cười.

“Ông chủ, tôi tới trước đấy nhé, dựa vào cái gì bọn họ vừa tới tôi đã phải nhường chỗ rồi? Không có lý này đâu nhỉ?” Tên du côn ngả người ra sau, hất cằm với Dịch Gia Đống, thái độ càng lúc càng khoa trương.

“Mọi người ra ngoài ăn cơm có thể gặp được chính là có duyên, mọi người nhường nhau cũng tiện.” Nụ cười của Dịch Gia Đống trở nên hơi lúng túng một chút, cửa hàng nhỏ ở Thâm Thủy Phụ đều có tình huống ghép bàn, rất ít khi gặp phải chuyện thế này.

Dịch Gia Di không nhịn được khi thấy anh cả bị người làm khó, muốn đi lên nói bỏ đi, cùng lắm thì bày bàn ở sân nhỏ phía sau nhà bếp ăn cơm cũng được.

Nhưng Phương Trấn Nhạc lại nhanh hơn cô một bước, đi đến phía sau tay du côn nhỏ, cánh tay chống lên bàn, khi anh nghiêng người về trước, đường nét cánh tay đều lộ ra: “Mọi người nhường nhau cũng tiện mà, đừng không hiểu nhân tình như thế chứ! Ồ, cậu không chuyển cũng được, hay là chúng ta ngồi chung, hôm nay tôi mời khách, cũng mời luôn cả cậu, thế nào?”

Tay du côn nhìn bàn tay to thon dài và hữu lực của Phương Trấn Nhạc với vẻ mất tự nhiên, khi dùng lực khung xương và huyết quản căng lên đều rõ trên làn da, khi gã lại ngẩng đầu, đối diện với uy áp từ trên cao giáng xuống của tổ trưởng Phương đã cảm giác được rất trọn vẹn.

“Cho một ly trà sữa Frappuccino, tôi mời, thế nào?” Phương Trấn Nhạc thấp giọng nói, cố tình thả chậm tốc độ khi nói, tuy rằng vẫn mang theo nụ cười nhưng thấp thoáng vẫn lộ ra cảm giác áp lực giống như dã thú gầm gừ.

“Được rồi, nể mặt anh đấy!” Tay du côn lại liếc mắt nhìn người phía sau Phương Trấn Nhạc, trên người cảnh sát dường như có một loại khí chất đặc biệt, gã vừa ngửi thấy đã có hơi chột dạ khẩn trương.

Đợi tay du côn trẻ chuyển đến bàn bên cạnh, Phương Trấn Nhạc mới cười sảng khoái, nói: “Làm phiền cậu quá, cảm ơn.”

Tuy rằng vô cùng khách sáo nhưng đó là thoải mái tự nhiên chứ không hề yếu thế.

“Khách sáo rồi.” Tay du côn trẻ cười lúng túng, nhận thiện ý của Phương Trấn Nhạc rồi gật đầu bảo: “Cũng cảm ơn trà sữa của anh.”

Phương Trấn Nhạc gật đầu, vẫy cánh tay gọi mấy người chú Cửu tới.

Mấy người này vẫn luôn trưng bản mặt lạnh lùng đứng ở đó vây xem giống như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, lúc này mới nở nụ cười, lần lượt ngồi vào chỗ.

Rất không có uy phong.

“Anh Gia Đống, anh đã đồng ý nấu vịt Bát Bảo cho tôi rồi đó.” Lưu Gia Minh vừa đặt mông lên ghế đã tươi cười đòi món ngon.

“Chỉ đợi mọi người tới thôi, lập tức bưng lên ngay đây.” Dich Gia Đống cười rạng rỡ, đôi mắt lại thi thoảng liếc qua Phương Trấn Nhạc, trước đây không cảm thấy tổ trưởng Phương hăng hái như thế, đột nhiên hôm nay lại tỏa sáng bất ngờ, ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng bị thu hút, muốn làm anh em của anh.

Phương Trấn Nhạc lại chọn vài món, Dịch Gia Đống lại quay về nhà bếp.

Dịch Gia Di đứng lên giúp đỡ, thêm nước thêm cốc cho khách, lại lên món rót trà.

Gia Tuấn đang giẫm lên cái ghế nhỏ, tỳ lên quầy thu ngân tính sổ sách.

Gia Như đã học được cách làm Frappuccino từ anh cả, lúc này đang đảm nhiệm trọng trách của bậc thầy “pha trà” làm ra những cốc trà sữa Frappuccino.

“Gần đây bán đắt hàng thật đó, ngày nào cũng bán được mấy chục cốc.” Gia Như vừa thêm kem vào trong cốc trà sữa Frappuccino vừa quay đầu nhỏ giọng nói với chị cả.

Không đợi chị cả đáp lời đã đóng gói xong cái cốc trong tay và đưa cho khách, sau đó thò đầu tiếp tục gọi vị tiếp theo: “Một cốc trà sữa Frappuccino ạ? Vâng, bạn muốn núi tuyết dày hay là núi tuyết mỏng, hay là đổ phẳng?”

Đợi sau khi khách trả lời, cô ta lại nhanh chân nhanh tay chú tâm vào pha chế.

Dịch Gia Di lén nhét đồ vào trong túi của Gia Như, rồi quay đầu lại đi tìm Gia Tuấn.

Gia Như lại làm thêm hai cốc trà sữa nữa mới rảnh rỗi sờ túi mình, vừa sờ đã mò ra được đồng một trăm tệ tiền giấy, lập tức hào hứng há to miệng, mặc kệ trước mặt còn có những vị khách khác mà quay đầu hét to với Dịch Gia Di: “Chị cả, em yêu chị!”

Dịch Gia Di không dám cho các em quá nhiều tiền, sợ tụi nhỏ tiêu lung tung, cũng sợ bọn nhỏ làm mất, nên chỉ cho mỗi người một trăm đồng ăn vặt.

Tiền lương và tiền thưởng còn thừa, đợi về nhà chia cho anh cả.

Bận rộn một lượt, cô ngồi xuống bên cạnh Phương Trấn Nhạc, Lưu Gia Minh chỉ vào hàng người xếp hàng mua trà sữa và khen ngợi: “Lần trước tới vẫn chưa có nhiều người xếp hàng như vậy, bây giờ quán cơm càng lúc càng nổi tiếng nhỉ.”

Dịch Gia Di quay đầu nhìn, sau đó hơi rướn người lên, nhỏ giọng nói: “Ở đó… có vài người là tôi mời tới…”

“?” Lưu Gia Minh nhướn mày: “Rất có đầu óc kinh doanh nha, không hổ là quỷ thủ khoanh tròn, trí khôn ở khắp mọi nơi!”

Dịch Gia Di gãi trán với vẻ ngại ngùng, Lưu Gia Minh nhìn chằm chằm vào đội ngũ này, không nhịn được lại hỏi: “Ế? Đó hình như là em trai của nạn nhân nam trong vụ thảm sát ở King’s Park thì phải? Tên Đinh Bảo gì ấy nhỉ?”

“Đinh Bảo Thụ.” Dịch Gia Di xoa mu bàn tay: “Cậu bé cũng được tôi mời tới.”

“Vài đồng thôi, không cho nhiều, khi nhờ mấy người này tới mua trà sữa, em gái tôi sẽ chỉ cho trà sữa mà không thêm kem tươi hay núi tuyết gì cả, như vậy bọn họ mua xong trà sữa ở bên này lại có thể vòng ra cửa sau. Qua một lúc vẫn có thể tiếp tục xếp hàng, thoạt nhìn giống như có rất nhiều người tranh nhau mua.” Giọng nói của Dịch Gia Di rất nhỏ, có hơi thiếu tự nhiên.

Tuy rằng loại chuyện nhờ vả này rất thường thấy ở thế hệ sau, nhưng mình làm việc này ít nhiều gì vẫn thấy hơi ngại ngùng.

“Thật sự chỉ có cô thôi đấy.” Lưu Gia Minh khen một cách chân thành, sau đó quay đầu nhìn đội ngũ, không nhịn được bắt đầu để ý xem người nào là khách thật, người nào là khách giả.

Phương Trấn Nhạc vẫn luôn không lên tiếng, ánh mắt lại thi thoảng liếc nhìn Đinh Bảo Thụ đang xếp hàng, khi thu tầm mắt lại nhìn về phía Dịch Gia Di, sự ấm áp và dịu dàng trong đáy mắt nhiều thêm vài phần.

Sau khi món ăn của bọn họ được chế biến xong, Dịch Gia Di đứng dậy chạy ra sau bếp giúp bưng bê, vừa vặn gặp Đinh Bảo Thụ vòng ra cửa sau.

Đinh Bảo Thụ không nói nhiều, làm xong chuyện là đội mũ lên, cải trang một chút rồi lại vòng ra trước cửa xếp hàng.

Khi Gia Như chạy ra sau bếp lấy cốc giấy mới lại thấy chị cả đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đinh Bảo Thụ, cô ta không nhịn được mà oán trách: “Em nghe lời chị, đi tới nhà cậu ta tìm cậu ta tới làm công, nói với cậu ta có tiền để kiếm là chuyện tốt có lợi cho cậu ta, nhưng cậu ta không chịu tới, tự mình xách cái túi rách muốn ra ngoài nhặt ve chai. Con người này rất khó nói chuyện nhé, cũng chẳng thèm nói tiếng nào, bướng như lừa, vẫn là em nói với cậu ta rằng em là em gái của chị thì cậu ta mới chịu đặt túi xuống tới đây với em.”

“Cậu bé rất đáng thương, anh trai bị giết, có thể quan tâm thì quan tâm một chút.” Dịch Gia Di nói xong lại bổ sung: “Nhưng ở độ tuổi này của cậu bé chắc chắn rất kiêu ngạo, em đừng thể hiện ra mình thương cảm với cậu bé.”

“Em biết rồi mà, ai thèm thương cậu ta, đây chẳng thèm để ý đâu.” Gia Như nói xong là cười, lấy cốc giấy lại đi pha trà sữa tiếp.

Dịch Gia Di bưng món ăn lên nhà trước, quả nhiên nhìn thấy Đinh Bảo Thụ đã vòng về trước cửa, lại góp thêm một viên gạch cho đội ngũ mua trà sữa.

Bữa cơm này, các thám tử tổ trọng án B đều ăn như tiệc mừng đại công, hiếm khi gọi thêm vài chai rượu, vừa ăn vừa uống vừa cười, người nào cũng vui hết nấc.

Trong quá trình này khó tránh khỏi sẽ nói đến chuyện vụ thảm sát ở King’s Park, chửi hung thủ một chầu, lại khen anh Nhạc một câu, rồi lại than thở về Dịch Gia Di với vẻ khó tin.

Nhưng khi mọi người nói chuyện cũng rất chú ý, không hề nói nội dung nhạy cảm cũng không nói ra thông tin cơ mật ra, lại để ý đến Đinh Bảo Thụ còn đang ở đó lúc thì đội mũ, lúc thì tháo mũ xếp hàng, ngay cả cái tên của Đinh Bảo Lâm cũng không nhắc tới.

Các thám tử thoạt nhìn người nào cũng thô lỗ cộc cằn, ăn cơm uống rượu vào cũng ồn ào lớn tiếng không có hình tượng, nhưng bên trong thân xác thô kệch này cũng có sự tinh tế và dịu dàng không nói ra khỏi miệng.

Im lặng lại dường như rất hữu lực.

Sau khi tiễn các thám tử tổ B đi, dòng người cũng dần giảm bớt, quán cơm nhàn rỗi bắt đầu chậm rãi dọn dẹp bếp, chuẩn bị kết thúc công việc.

Những người được Dịch Gia Di mời cũng tới lấy tiền công, lần lượt lấy tiền công rồi rời đi, Đinh Bảo Thụ với dáng người nhỏ nhắn đi sau cùng.

Khi Dịch Gia Di đích thân thanh toán cho cậu bé lại đưa một túi xíu mại hôm nay chưa ăn hết để lâu sẽ không còn tươi được nữa, và hai cái bánh dứa.

Đinh Bảo Thụ mím môi không đưa tay nhận, Dịch Gia Di cũng không cưỡng ép, dứt khoát xách đồ đi theo bên cạnh cậu bé, máy móc ra khỏi quán cơm, vòng về phía đường Phúc Toàn.

Đinh Bảo Thụ quay đầu nhìn cô hai, ba lần mới xác định được cô muốn đi theo cậu bé về nhà, lúc này cậu bé mới dừng chân, sau khi giằng co với cô mười mấy giây mới mở miệng bảo: “Chị muốn hỏi gì sao?”

Dịch Gia Di lắc đầu: “Án đã phá xong rồi, không cần hỏi thêm vấn đề nữa.”

“Vậy tại sao chị đi theo em?” Đinh Bảo Thụ nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Em không nhận mấy món này, chị chỉ đành mang đến nhà em thôi.” Dịch Gia Di giả bộ bất đắc dĩ đáp.

Đối phó với một đứa trẻ bướng bỉnh thì phải cười hì hì chơi xấu.

“…” Đinh Bảo Thụ cúi mắt nhìn cái túi trong tay cô rồi nhíu mày, dường như không biết nên làm thế nào với cô mới phải.

“Ngày mai tới cục cảnh sát nhận di thể, bà nội em có đi với em không?” Dịch Gia Di thấy cậu bé không đi, dẫn đầu tiếp tục tiến lên, vừa đi vừa quay đầu hỏi cậu bé.

Đinh Bảo Thụ chỉ đành đi theo: “Cơ thể của bà nội không tốt, em đi một mình.”

“Em vẫn chưa thành niên đâu.”

“Nhà bọn em chỉ có em thôi.” Vẻ mặt của Đinh Bảo Thụ rất bình tĩnh, hàng lông mày để ngang lộ ra vài phần kiên định của trẻ con.

“Chị mời xã khu bên các em…”

“Một mình em là được.” Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu, giọng nói không ác liệt cũng không tủi thân, để lộ vài phần bền bỉ mà đại khái chỉ có đứa trẻ từ nhỏ đã trải qua mưa gió mới có.

“Em định làm thế nào?”

“Con đường phía sau nhà bọn em có tiệm hàng mã, em đã nói với ông chủ rồi, ông ấy cũng sẽ sắp xếp hỏa táng di thể của anh trai, tiền em sẽ từ từ kiếm rồi trả ông ấy dần. Bây giờ em không mua được mộ nên đặt tro cốt ở nhà, mỗi ngày thắp hương cho anh trai, đợi sau này có tiền rồi lại đưa anh đến bảo địa phong thủy ở sau.” Đinh Bảo Thụ sắp xếp rất rõ ràng, Dịch Gia Di nghe xong cũng không khỏi an tâm hơn.

Thiếu niên trước mặt thấp bé và gầy gò, thoạt nhìn còn không đánh lại cả cô, nhưng lại đáng tin hơn tuổi.

Tiếp đó hai người im lặng đi đường, lại qua hai con phố nữa, Đinh Bảo Thụ mới bất đắc dĩ nói: “Chị cảnh sát, đưa cho em đi.”

Cậu bé duỗi tay về phía Dịch Gia Di, cuối cùng cũng bằng lòng chấp nhận món quà của cô.

“Không sao, tối chị ăn nhiều quá, coi như đi tản bộ với em một tí.” Hôm nay tâm trạng của Dịch Gia Di cũng khá thăng trầm, đi theo cậu bé đến đầu đường Hương Giang, bằng qua những con hẻm dành cho người đi bộ ở Thâm Thủy Phụ, đi ngang qua phố Áp Liêu bày đầy các sạp hàng kỳ lạ, cô vừa vặn nhìn lại một ngày này, cũng bình tĩnh suy nghĩ mọi việc.

Hai người cứ lặng lẽ đi đường như vậy không ai nói chuyện với ai, trong lòng tự mang tâm sự.

Thẳng đến khi nhìn thấy cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ, Đinh Bảo Thụ cuối cùng cũng mở miệng.

Có lẽ là vì khí chất trầm tĩnh của Dịch Gia Di đã cho cậu bé thêm chút cảm giác thân thiết, cậu bé thấp giọng nói: “Sau khi anh mất tích, mỗi tuần em đều tới báo cảnh sát, nhưng tất cả mọi người đều nói anh trai em chắc chắn đã chạy rồi, không phải trốn nợ thì là trốn việc, hoặc chính là chê em với bà nội kéo chân, không cần bọn em nữa.

Anh em không phải người như thế, anh nói muốn chăm sóc em và bà nội thật tốt thì nhất định sẽ làm được.

Nhưng không có ai tin lời em hết.”

Trước đây Đinh Bảo Lâm là dân giang hồ, chuyện xấu gì cũng muốn thử qua, ăn trộm, ăn cướp, đánh nhau ẩu đả… mấy chuyện này đều ghi lại trong hồ sơ.

Các cảnh sát đều thông qua vài việc này để biết Đinh Bảo Lâm, vậy nên ba chữ Đinh Bảo Lâm này cũng tương đương với mấy việc này.

Dịch Gia Di thu lại tầm nhìn trôi xa của mình để nhìn Đinh Bảo Thụ.

Thiếu niên lại im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Em đi tìm ông chủ quán ăn mà anh em làm thêm, ông ấy đã tìm người khác tới làm giúp rồi, còn nói đã sớm biết người giống như anh em sẽ không làm lâu dài.

Em lại chạy đi báo cảnh sát, nói anh có một cô bạn gái, đồng ý sẽ sống tử tế làm ra làm chơi ra chơi, anh ấy đã thay đổi tốt hơn rồi, không còn làm chuyện xấu nữa.

Cảnh sát nói biết rồi, còn làm đăng ký, nhưng em nghe thấy lời mà bọn họ nói lúc hút thuốc, nói Đinh Bảo Lâm chắc chắn đã dẫn bồ chạy trốn.

Em vẫn tới báo mất tích vào mỗi tuần nhưng bọn họ đều cảm thấy em ngốc.”

Bầu trời Hương Giang đã sớm tối đen, màn đêm buông xuống nhưng xung quanh vẫn rất ồn ào náo nhiệt, ngẩng đầu không nhìn thấy sao, mặt trăng cũng mờ ảo, nhìn xung quanh cũng chỉ có ánh đèn neon, một màu xanh lục thê thảm, đỏ tươi như máu, trông rất chói mắt.

Dịch Gia Di không nói gì, không phải sợ ngắt lời cậu bé mà chỉ là không biết nên nói gì.

Khi đến cửa nhà cậu bé, cô đưa cái túi cho cậu bé, nghe Đinh Bảo Thụ nhỏ giọng cảm ơn, cô nở nụ cười với cậu bé.

Thiếu niên đi được hai bước lại quay đầu lại, đứng lẻ loi dưới ánh đèn đường lờ mờ nhấp nháy gần như sắp hỏng, hỏi cô: “Chị cảnh sát, có phải con người trong xã hội này không biết tha thứ hay không?”

Dịch Gia Di chia tay Đinh Bảo Thụ, trên đường về nhà vẻ mặt của cô vẫn luôn nặng nề.

Sau khi vào đêm, các con ngõ ở Hương Giang hiếm khi có gió, đại khái là vì các thị dân cuối cùng cũng đã về đến nhà, để trống ra rất nhiều không khí trên các ngõ hẻm nên gió cuối cùng cũng lùa vào.

Dịch Gia Di không có cách nào trả lời được câu hỏi của Đinh Bảo Thụ.

Hai kiếp làm người, cô cũng chỉ là một nữ thanh niên bình thường, chưa từng trải qua sóng to gió lớn hay đại hỷ đại bi gì cả, tư tưởng triết học trong bộ não cũng vô cùng giới hạn.

Chỉ có trong thời kỳ thanh xuân và trong khoảng thời gian trước khi thi nghiên cứu đó cô mới buồn bã, suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc đời, thi thoảng lại cảm thấy sống rất ảm đạm, cả ngày hao tổn sinh lực.

Nhưng theo quan điểm của cô, chuyện lớn bằng trời cũng chỉ mang tới một con dao cùn thái thịt, không có cảm giác sắc bén thái miếng nào ra miếng đấy gì.

Vì từ nhỏ đến lớn đều ở nội trú, cha mẹ bận công việc, cùng người nhà chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bạn bè cũng chỉ là chơi xã giao, khi xuyên tới thời đại này và trở thành nữ cảnh sát Hương Giang Dịch Gia Di, cô thậm chí cũng không có quá nhiều bi thương khi sinh li từ biệt với kiếp trước.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin