Chương 88:
Dịch Gia Di và Tam Phúc định nhân cơ hội này đi đường vòng trốn về văn phòng tổ B, lại bị madam túm được: “Ơ kìa, đây không phải thám tử Đàm Tam Phúc đã phối hợp với tổ trưởng Phương siêu dũng cảm lao đến ngân hàng đầu tiên, còn bắn chết một tên cướp cầm súng tiểu liên sao? Vỗ tay!”
Mọi người lập tức vỗ tay rào rào, Tam Phúc cũng không biết xấu hổ hay là hạnh phúc quá mức mà mặt mày đỏ bừng, cười đến híp cả mắt, muốn đi lại dường như không nỡ bỏ lỡ cảnh tượng hưởng thụ vinh quang này, bộ dáng rất khó xử.
“Anh Tam Phúc! Sau này dạy tôi làm thế nào mới có thể làm một thám tử dũng cảm như vậy nhé!” Thám tử ở tổ CID khác ép giọng nói the thé.
“Nào có nào có.” Tam Phúc cười ha ha xua tay với anh ta, khiến đám người được trận cười ầm.
“Lập công lớn rồi, lợi hại.”
“Khi tổ trưởng Phương và Tam Phúc xông vào thật sự rất đẹp trai, quả thật không dám tin đây là những thám tử quen thuộc bên cạnh chúng ta! Bình thường chỉ là tiêu sái, xử án thông minh. Nào biết lên chiến trường cũng ngầu như vậy! Tim của tôi, tim của tôi…” Chị Nhân tiếp tục tấn công.
Tam Phúc cuối cùng cũng không tiếp được chiêu này nữa, xua tay cầu xin: “Chị Nhân, không được không được, chị khen như vậy ai mà chịu nổi.”
“Ha ha ha…”
“Ha ha…”
Mọi người lại cười ầm lên.
“Nhưng muốn nói người lợi hại nhất vẫn là em Dịch được điều từ bộ phận hành chính chúng tôi qua tổ trọng án các cậu! Dịch Gia Di quá ngầu! Tôi cũng muốn làm nữ cảnh sát cầm súng!” Chị Nhân lại tâng bốc.
“Chị Nhân, chị cũng sắp nghỉ hưu rồi, chân với tay đều cứng hết, còn cầm súng gì nữa.” Có người trêu chị ta.
“Không cản trở tôi nằm mơ chứ? Thật đúng lúc.” Chị Nhân cảm thán.
“Đúng đó! Khi ấy ở hiện trường vụ cướp không có một người nào biết nhóm cướp tổng cộng có bốn người, thông tin mà cảnh sát mặc quân trang báo về chỉ có ba tên cướp, tại hiện trường cũng nhìn thấy là ba tên cướp cầm súng, ai đề phòng còn có người thứ tư nham hiểm tàn nhẫn như vậy nữa chứ, oa, còn mặc thường phục, giấu súng trong áo, thật sự không nhìn ra được!” Một thám tử trẻ tuổi ở tổ khác mô phỏng lại bộ dáng của người đàn ông mặc áo xám, tay giấu trong áo: “Tôi nhìn thấy hình ảnh đó chiếu trên tivi, tim cũng vọt lên tận cổ họng! Trời ơi!”
“Các người có nhìn thấy không, cảnh sát Dịch Gia Di đã đứng thế nào, lao vào thế nào, nhanh chóng vòng lại nhặt súng của cảnh sát mặc sĩ quan ra sao, rồi lại nhanh chóng đứng vào vị trí, cầm súng, bắn súng thế nào? Một loạt các động tác tự nhiên và ngầu lòi khiến tôi chảy nước miếng!”
“Lau nước miếng của cậu đi! Đây chính là tay súng thiện xạ của tổ B chúng tôi!” Madam cười ha ha, một cánh tay giang tới ôm Dịch Gia Di vào lòng, thích đến mức chỉ hận không thể hôn một cái.
Chị đại khí thế ngày thường rất lão luyện đột nhiên giống như lão vu bà vậy.
“Dịch Gia Di rất ngầu, tôi muốn lấy Dịch Gia Di!” Đột nhiên trong đám người có người hô to.
“Là tên sói nào đang tru đấy? Dám nhòm ngó thám tử của tổ B chúng tôi?” Phương Trấn Nhạc đã đi đến lối rẽ vào hành lang trước mặt đột nhiên quay đầu nổi giận hỏi.
“Ha ha ha, anh Nhạc, con gái lớn rồi không thể giữ lại.”
“Ai la hét lung tung đó? Ánh mắt của Gia Di nhà chúng tôi rất cao đó!”
“Kỹ thuật bắn của Gia Di rất đỉnh, nếu như tôi có mặt ở hiện trường đó, nói không chừng đã run như cầy sấy, nếu không bắn trúng là xong rồi.”
“Ha ha, tổ B chúng ta đều là tay súng thiện xạ!” Chú Cửu cười ha ha, xua tay: “Giải tán giải tán, làm việc làm việc.”
“Chú Cửu, kỹ thuật bắn của chú rất mạnh sao?”
“Đương nhiên rồi, cậu tưởng súng của tôi ăn chay sao? Cũng từng giết người xấu như ngóe đấy nhé!” Chú Cửu nghiêm túc gật đầu, sóng vai cùng Dịch Gia Di và Tam Phúc đi về văn phòng tổ B, khi quay đầu nhìn cô cảnh sát trẻ, trong ánh mắt lại không thể che giấu được vẻ khen ngợi và ngưỡng mộ, ông ta thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bả vai cô, lại khen ngợi: “Nữ hậu sinh không thể coi thường.”
Dịch Gia Di cười lộ ra hai hàng răng trắng tinh.
Mọi người nhìn anh hùng khải hoàn cuối cùng cũng đủ rồi, tự mình tản ra xung quanh về các bộ phận ở các tầng.
Khưu Tố San chống hông đi cuối cùng, nhìn bóng lưng của Tam Phúc và Dịch Gia Di, nghĩ đến vừa rồi cảnh ti Hoàng gọi chị ta đến văn phòng, khen tổ B của chị ta ưu tú, thật sự đã khen rất nhiều lời hay.
Chị ta không nhịn được mà nhoẻn miệng cười phát ra từ trong đáy lòng.
Theo vào văn phòng tổ B, Khưu Tố San hít một hơi thật sâu, sảng khoái tuyên bố: “Tiếp theo là cơm trưa trong một tuần, tôi bao hết. Gia Minh, cậu sắp xếp một chút đi, đừng lặp lại, tôi sẽ dẫn mọi người đi trải nghiệm, từ từ ăn uống no nê mấy ngày.”
“Oa, madam nay chơi lớn thế!” Đôi mắt của Lưu Gia Minh sung sướng đến tỏa sáng.
Khưu Tố San nở nụ cười, khoanh tay đứng ở cửa vài giây, vẻ mặt lại chợt nặng nề hẳn đi.
Nhìn thấy mọi người vây quanh ba người Phương Trấn Nhạc hỏi nọ hỏi kia, trong lòng chị ta lại có hơi chua chát, lại qua một lúc nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Patrick, lần sau vẫn nên cẩn thận một chút, áo chống đạn cũng không mặc mà lao vào với thân xác như thế, tôi sợ cậu chết trẻ lắm đấy.”
“Biết rồi mà.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày: “Cho dù tôi không coi mạng mình là mạng thì vẫn sẽ chăm sóc Tam Phúc và Thập Nhất. Lúc đó vừa gặp mặt đã xảy ra xung đột, lập tức bắn chết một tên cướp, bắn một tên khác bị thương, chỉ còn lại tên cướp cầm Type 54 Pistol giữ sức chiến đấu một trăm phần trăm, tôi phỏng đoán trong ngân hàng có rất nhiều vật chắn nên mới dẫn Tam Phúc lao vào.”
Nghĩ lại, anh cười khổ một tiếng: “Ngược lại quả thật không ngờ còn có người thứ tư.”
“Trường hợp đó khẩn cấp, đối mặt với nguy hiểm cận kề, cũng không ai nghĩ được. Cậu đã làm tốt hơn bất cứ người nào khác rồi, cho dù Bạch Mi Ưng Vương của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đích thân dẫn đội bắt cướp cũng chưa chắc đã làm tốt hơn ba người các cậu.” Khưu Tố San mím môi, có đôi khi chuyện này chính là mạng.
Làm nghề này của bọn họ, có đôi khi chuẩn bị rất đầy đủ, điều tra cũng đủ chi tiết, cuối cùng vẫn có khả năng thương vong nặng nề.
Lại có đôi khi đi đường cũng có thể đụng phải tội phạm đang lẩn trốn, trực tiếp còng tay là có thể dẫn về.
Là phúc là họa, là sinh là tử, chẳng ai nói trước được.
Chị ta muốn phê bình Phương Trấn Nhạc quá không cần mạng, lại muốn khen khi ấy anh sát phạt quyết đoán, gặp nguy mà không loạn… tâm trạng quả thật rất phức tạp.
Khưu Tố San đi vào văn phòng, đứng bên cạnh Dịch Gia Di, bóp nhẹ bả vai cô: “Là phúc khí của tổ B chúng ta, điều Thập Nhất tới đây… không chỉ mang đến tác dụng không nhỏ trong mỗi một vụ án, mà ngay cả trong lần xung phong liều chết này, cũng may có Thập Nhất để ý tốt hậu phương, bảo vệ sau lưng của Patrick và Tam Phúc.”
“Sau này là giao tình sinh tử.” Tam Phúc nghiêm túc vỗ lên bả vai khác của Dịch Gia Di.
Cô cảnh sát trẻ đã từng được anh ta bảo vệ khi bắt hung thủ trong vụ án chặt xác, bây giờ đã có thể bảo vệ anh ta, cứu mạng anh ta.
Dịch Gia Di giơ nắm đấm ra, Tam Phúc liếc mắt nhìn, sau đó bật cười ha ha, phối hợp với lòng chính nghĩa của cô cảnh sát trẻ, cũng duỗi nắm đấm ra cụng với cô.
Dịch Gia Di ngẩng đầu, lại lắc nắm đấm với Phương Trấn Nhạc, Phương Trấn Nhạc nhếch khóe môi cười, cũng giơ nắm đấm cụng với cô.
Cô lại quay đầu nhìn về phía chú Cửu, Gary, Lưu Gia Minh và madam.
Mọi người vì thế cũng đành phối hợp với nghi thức ảo tưởng sức mạnh của cô cảnh sát trẻ, lần lượt cụng nắm đấm với cô.
Rõ ràng khi duỗi nắm đấm ra còn khá xấu hổ, có hơi cảm thấy cô ấu trĩ, nhưng cụng xong, thu nắm đấm lại đập vào một lòng bàn tay khác của mình, lại cảm thấy hơi nóng mắt xúc động.
Từ nay về sau, mọi người đều sẽ thân thiết hơn, có thể giao sau lưng cho anh chị em đồng đội.
…
Khưu Tố San cũng đứng trước mặt ba người, toàn bộ thám tử tổ B đều ngồi ở đây, nghiêm túc nói chuyện.
Phương Trấn Nhạc cũng chia sẻ với mọi người anh đã đưa ra kế hoạch dưới tình huống khẩn cấp và tất cả những chuyện đã nghĩ đến khi ấy.
Tam Phúc cũng không có gì để nói, anh ta chỉ liều, không cần nghĩ gì hết, cứ làm theo anh Nhạc là được, anh Nhạc ra chỉ thị, anh ta chỉ hít một hơi thật sâu rồi đi làm.
Phương Trấn Nhạc vỗ lên bả vai của anh ta, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di: “Cô thì sao? Khi ấy làm sao phát hiện ra người thứ tư?”
“Ông ta đi qua bên cạnh tôi, có khả năng không nhìn ra tôi là cảnh sát chăng? Dù sao tôi cũng mặc thường phục lại không có súng phối, đang đè vết thương ở ngực của viên cảnh sát mặc quân trang, mắt đỏ hoe chỉ chực khóc…”
Dịch Gia Di ngại ngùng gãi đầu: “Ông ta không giết tôi mà đi ngang qua bên cạnh tôi, tiến thẳng vào ngân hàng.”
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, nhẩm lại lời thoái thác đã nghĩ xong từ trước của mình rồi mới mở miệng: “Lúc đó, tất cả mọi người đều chạy về phía xa, chỉ có người đàn ông mặc áo xám đó là đi ngược lại về phía ngân hàng.
Nếu ông ta đã không phải người của chúng ta, vậy chỉ có thể là cướp.”
Mọi người nghe xong, trong lòng đều cảm thán.
“Thập Nhất quá nhạy bén, thận trọng tỉ mỉ, thật lợi hại, nếu là tôi có khả năng đã quỳ gối ở đó, nghe theo sắp xếp của sir Phương đợi xe cứu hộ rồi, hoàn toàn sẽ không phát hiện ra điều khác thường.” Lưu Gia Minh chậc chậc cảm thán, lắc đầu khen ngợi.
Một phòng ngoại trừ Dịch Gia Di ra, sáu người còn lại đều duỗi sáu bàn tay tới lần lượt vỗ lên vai cô.
Dịch Gia Di vẫn luôn bị vỗ vai từ sau khi vụ án xảy ra, khi ở hiện trường gặp được người khen cô muốn vỗ vai cô, sau đó trở về bất cứ người nào gặp được cũng đều muốn vỗ vai cô cổ vũ và khen ngợi.
Còn không chỉ vỗ một cái nữa chứ.
Cô không bị thương lúc đấu súng với băng cướp, lúc này ngược lại sắp bị vỗ tím cả vai rồi.
“Sáng mai chín giờ nhớ đến cục cảnh sát đúng giờ, tôi vừa nhận được tin, cả chiều nay các trưởng quan bên trên vẫn luôn họp, sáng ngày mai sẽ mở cuộc họp bàn lại về vụ cướp, ba người các cậu đều phải có mặt.” Khưu Tố San đứng dậy, định trở về làm báo cáo.
“Yes, madam.” Ba người đáp lời.
“Bây giờ tới phòng pháp y giám định thương tích đi, tôi sẽ xin trợ cấp kinh tế cho các cô cậu, phúc lợi nên có vẫn phải được hưởng.” Khưu Tố San vừa đi ra ngoài vừa nhắc nhở.
“Giờ đi ngay đây.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, cầm được trợ cấp kinh tế lại có thể dẫn đám dạ dày vương ở tổ B này ăn uống no nê rồi.
Vì thế ba người cùng đứng dậy, một đường đi ra ngoài.
Ngay khi cả ba thuận theo hành lang vòng đến cầu thang, Khưu Tố San đã đi đến cửa văn phòng mình chợt nghĩ đến một chuyện, gọi ba người lại, lớn tiếng hỏi: “Tên trùm sỏ mà Gia Di đã giết, các cậu có biết không?”
“Ai?” Phương Trấn Nhạc.
“Một tên cướp rất lợi hại sao?” Tam Phúc. “?” Dịch Gia Di.
“Anh ta là người đầu tiên sử dụng súng tiểu liên Chicago Typewriter vào bốn năm trước.
Trong vụ cướp lớn ở tiệm Đỉnh Hoàng Kim, sau khi ở bên đường cầm súng che chở cho đồng bọn bỏ trốn, một mình ép lùi đội cảnh sát, toàn bộ đều đảo tẩu hết.”
Khưu Tố San cầm tay nắm cửa, vừa kéo cửa vừa nhấn mạnh từng chữ: “Được gọi là vua cướp Hương Giang, Diệp Vĩnh Càn.”
“Lúc đó đã có người chụp được anh ta, cũng lan truyền trong dân gian rất nhiều năm! Gần đây báo chí còn đang nói cảnh sát chưa bắt được Diệp Vĩnh Càn, mở tiệm không có cảm giác an toàn, cũng có rất nhiều người đến bây giờ vẫn còn nhắc đến, cảm thán Diệp Vĩnh Càn thật mạnh…. Vậy mà lại là anh ta sao?” Tam Phúc kinh ngạc trực tiếp chửi tục một tiếng: “Đệt!”
“!” Con ngươi của Phương Trấn Nhạc co rút, cũng bị thông tin này làm chấn động đến mức nhíu chặt mày.
“?” Chỉ có Dịch Gia Di là mang vẻ mặt nghi ngờ, ai cơ? Lợi hại lắm sao?
Trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim, tên cướp bị bắt sống báo ra cứ điểm của băng cướp lần này, lại lùng sục được hai khẩu súng tiểu liên nữa, một khẩu trong số đó là Chicago Typewriter.
Trên bàn phòng khách còn một tấm bản đồ, trên bản đồ khoanh vài hình tròn, ngoại trừ ngân hàng Bảo Kim ra, còn có ba tiệm vàng nữa, rất dễ nhận thấy, nếu hôm nay không bắt được Diệp Vĩnh Càn, sau này ông ta sẽ còn tiếp tục gây án nữa.
Tên cướp bị bắt sống còn nói Diệp Vĩnh Càn đã gần bốn mươi rồi, muốn rửa tay gác kiếm. Lần này muốn “kiếm” thêm một khoản tiền dự trữ cho việc dưỡng già trước khi chạy tới Đài Loan.
Khi đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức điều tra xử án bàn đến đây đều không nhịn được mà im lặng, nếu lần này không thể bắt được Diệp Vĩnh Càn, thật sự để ông ta tiếp tục hoạt động, vài tiệm vàng sau đó sẽ gặp tai ương không nói, còn có khả năng mãi mãi không bắt được Diệp Vĩnh Càn.
“Trước đó theo manh mối lần mò đến Nguyên Lãng, bây giờ xem ra là Diệp Vĩnh Càn cố tình chuyển hướng lực chú ý của chúng ta về đại lục, để chúng ta hiểu lầm cho rằng ông ta đã chạy trốn đến Quảng Đông. Ngay khi chúng ta không ngừng đào bới thuận theo manh mối mà ông ta
để lại cho mình, ông ta lại âm mưu mấy vụ lớn nữa.” Giám sát của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức dùng sức gõ ngón tay lên bàn, bọn họ có một đội chuyên án nhỏ vẫn luôn điều tra nhóm người bốn năm trước này.
Sau vụ cướp lớn đó, tổ chuyên án của đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã bắt được ba tên cướp trong vụ án đó, nhưng mãi vẫn chưa tìm được Diệp Vĩnh Càn.
Toàn bộ tên cướp bị bắt đều nói “anh Càn” đã cầm tiền chạy tới đại lục rồi, sau vụ án lần đó cũng không còn liên lạc gì với bọn họ nữa.
Hiện giờ xem ra, Diệp Vĩnh Càn dường như đã sớm dự liệu được cảnh sát sẽ bắt mấy người này, sau khi làm một vé cũng không còn liên hệ với mấy người đó nữa.
Bốn năm nay lại lặng lẽ thành lập một đội nhỏ mới, mưu tính nhiều vụ cướp kín đáo hơn.
Thật sự cẩn trọng tỉ mỉ, gan to bằng trời.
“Đúng là số phận trêu đùa.” Một giám sát già vẫn luôn hăm hở cố chấp cũng không nhịn được mà phát ra lời cảm thán không phù hợp với cá tính của ông ta.
Người trong phòng họp đều hiểu rõ ý của ông ta, đồng loạt nhìn lên ba bức ảnh dán trên bảng trắng.
Một bức là Phương Trấn Nhạc khi vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát nhận được hai phần thưởng là cúp bạc và sáo bạc, có thể nói là vinh quang của trường cảnh sát.
Một bức là ảnh thẻ công tác chụp sau khi vào cục cảnh sát trở lại của Tam Phúc.
Một tấm cuối cùng chính là bức ảnh chụp xinh đẹp của Dịch Gia Di khi phối hợp với bộ phận quan hệ công chúng lần trước.
“Đúng vậy, tên cướp bị bắt đã khai nhận kế hoạch của bọn chúng… bốn tên cướp chưa từng đọc sách gì lại vạch ra được kế hoạch như vậy, tôi thậm chí không thể gọi bọn chúng là một đám ô hợp nữa.”
“Diệp Vĩnh Càn liên tục nằm vùng, tính toán cảnh sát mặc quân trang giao ca tuần tra, khoảng bao lâu lại tới điểm đăng ký của ngân hàng Bảo Kim một lần. Với khoảng từ cách cục cảnh sát đến ngân hàng Bảo Kim, sau khi nhân viên ngân hàng báo cảnh sát, sau bao lâu thì cảnh sát sẽ đến hiện trường. Mấy khoảng thời gian này ông ta đều tính toán rõ ràng. Khi ba tên cướp tiến vào ngân hàng Bảo Kim, mấy phút nữa phải ra ngoài cũng đều được tính toán cẩn thận xong. Thậm chí trước khi xuất phát, bọn họ còn điều chỉnh lại đồng hồ của mỗi một người.”
“Con đường đào tẩu, trong mấy ngày trước vụ cướp, bọn chúng cũng chạy đi chạy lại rất nhiều lần, khi nào thì đỗ xe, khi nào không được đỗ xe. Trên đoạn đường đó có cửa hàng gì, có khả năng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hay không, chọn tuyến đường nào cũng đã được sắp xếp rõ ràng.”
“Diệp Vĩnh Càn thậm chí còn biết rất rõ cửa hàng nào trên đường Thượng Hải ngon, tiệm nào khó ăn. Có sự quyết đoán như thế, chuyện gì mà không làm được, nhưng cứ cố tình lại rơi vào tay ba hậu sinh như vậy.”
“Đặc biệt là còn chết dưới súng của một nữ hậu sinh vừa mới gia nhập đội cảnh sát, ha ha ha. Tên cướp cáo già và cô cảnh sát trẻ nghé con
mới sinh không sợ hổ, ha ha ha, tôi chỉ hận Diệp Vĩnh Càn không còn sống, xem ông ta có bị sự sắp đặt của vận mệnh làm cho tức chết hay không, ha ha.”
“Không phải vận mệnh mà là tất nhiên.” Bạch Mi Ưng Vương đúng lúc gõ lên mặt bàn làm việc dài, nhắc nhở mọi người đừng mê tín như thế.