Chương 89:
Tin vào vận mệnh cũng khó tránh khỏi quá chán nản rồi, có câu không có gì là ngẫu nhiên cả, đều là kết quả của các loại hành động khách quan khác nhau tích lũy ra mà thôi.
Bạch Mi Ưng Vương ngồi ở ghế chính đầu bàn dài, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh, nói với giọng sang sảng hùng hồn: “Diệp Vĩnh Càn tính sai hai chuyện: Chuyện thứ nhất là đám người Phương Trấn Nhạc đang ăn cơm ở gần đó, cách vô cùng gần. Bất ngờ thứ hai chính là Dịch Gia Di.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Vậy mà Diệp Vĩnh Càn lại đánh giá sai thực lực của cô gái trẻ tuổi, từ một khắc ông ta đi ngang qua Dịch Gia Di lại không có súng đó, kết cục của ông ta đã được định trước.
Lạc hậu, xứng đáng bị đào thải.”
Bạch Mi Ưng Vương hừ lạnh một tiếng, cười nhạo đối thủ già đã từng trốn thoát khỏi họng súng của cảnh sát đó với vẻ dữ tợn: “Ông ta làm cái nghề có độ mạo hiểm cao như vậy lại xuất hiện hai bất ngờ lớn, bỏ mạng tại trận cũng không kỳ lạ.”
“Đúng vậy, thám tử của đội cảnh sát chúng ta dù là nam hay nữ, không phân già trẻ, không có một ai kém hết.” Một vị tổ trưởng có diện mạo hàm hậu vung nắm tay, nói một cách vô cùng nhiệt huyết.
Mọi người cười ầm lên, lại quay trở về vụ án, tiếp tục phân tích toàn bộ chi tiết và trao đổi toàn bộ công tác kết thúc sau đó.
…
Trên đường đến bộ phận pháp y, ba người Phương Trấn Nhạc bị chặn ở bộ phận giám định trước, dẫn đi phân biệt bằng chứng hết nửa ngày.
Lại phối hợp với bộ phận giám định khí giới xác nhận lại một lần mỗi một vết thương nhỏ, vết thương lớn mà mình đã bắn vào tên cướp, đồng thời phân biệt xác đạn tìm được ở hiện trường và dấu đạn đã chụp được ở hiện trường, mấy cái nào là mình để lại, mấy cái nào là tên cướp để lại, nhiều lần trả lời và xác nhận liên tục, sau đó ký tên.
Ba người cũng coi như được trải nghiệm sự đau khổ của người bị thẩm vấn, không ngừng trả lời các câu hỏi giống nhau, thông qua câu trả lời và cách diễn đạt khi đáp lời của bọn họ, cùng tính đồng nhất của các đáp án, xác nhận bọn họ không nói dối.
Ký tên xác nhận xong, còn phải cảm ơn các đồng nghiệp ở bộ phận giám định khí giới và bộ phận giám định, nói một tiếng vất vả rồi.
Thật đúng là người tài giỏi dũng mãnh vừa kiên nhẫn vừa lễ phép. Giúp đỡ công việc của bộ phận giám định xong xuôi, chia tay anh Đại
Quang Minh, cuối cùng bọn họ cũng có thể chuyển đường đến bộ phận pháp y.
Bị ấn lên ghế ngồi, sir Hứa nhìn, nghe, hỏi, sờ vết thương của bọn họ một lượt, cuối cùng còn phải chụp ảnh vết thương của bọn họ.
“Cảm giác chúng ta cứ như thi thể ấy.” Tam Phúc không nhịn được mà tự giễu.
“Tin tính chuyên nghiệp của tôi đi, tôi cũng coi các người là thi thể.” Sir Hứa hiếm khi hài hước một lần nhưng không ai cười nổi.
Giám định thương tích xong, chỉ có Phương Trấn Nhạc có thể nhận được trợ cấp kinh tế khá nhiều, còn Tam Phúc và Dịch Gia Di bị thương không nhiều. Dịch Gia Di càng chỉ bị xước da, cho dù có tính cả vết da rách ở đầu ngón tay do tối hôm qua giúp anh cả thái hành bất cẩn cứa vào thì đại khái cũng không gom đủ tiền trợ cấp một tháng.
Nhưng Dịch Gia Di vừa thở dài không được nhận nhiều tiền, vừa thầm thấy may mắn vì mình siêu sợ đau không bị thương nhiều, sir Hứa lại nói với cô một tin tức tốt: “Ngày mai khi đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lý, nếu đối phương có thể đánh giá cô bị tổn thương tâm lý, nói không chừng cũng có thể nhận được không ít tiền trợ cấp đấy.”
“Cảm ơn sir Hứa.” Dịch Gia Di lập tức cảm ơn, chuyện liên quan đến tiền bạc này đều không phải là chuyện nhỏ!
Giám định thương tích xong và ký tên, bọn họ vẫn chưa tính là xong việc ở bộ phận pháp y.
Vừa vặn bên sir Hứa cũng có văn kiện cần ba người trong cuộc bọn họ xác nhận:
Xác nhận thi thể và xác nhận thương tích được giám định ra trên thi thể như vết thương chí mạng… sau đó ký tên.
Phương Trấn Nhạc dẫn đầu đi vào, xác nhận vết thương chí mạng trên người tên cướp bị bắn chết trong trận đấu súng, lại xác nhận vết
thương trên đùi tên cướp cầm súng tiểu liên bị Tam Phúc bắn chết là anh bắn, còn có một vài vết thương nhỏ.
Đợi Phương Trấn Nhạc xác nhận xong thi thể lại nhận báo cáo mà sir Hứa đưa qua, lần lượt kiểm tra, viết quả thật trùng khớp với sự thật, sau đó viết xuống cái tên siêu nhiều nét bút, khi ký tên rõ ràng vô cùng không thân thiện như rồng bay phượng múa.
Sau đó là Tam Phúc, cuối cùng mới là Dịch Gia Di.
Khi đối diện với thi thể nam cầm súng tự động, cô nhìn thấy trước khi đối phương chết đã kéo khăn trùm đầu màu đen xuống, lộ ra gương mặt đầy mồ hôi và biểu cảm kinh hoàng.
Viên đạn của anh Tam Phúc bắn rát chuẩn, ngay khi gã còn đang cầm súng tự động muốn liều chết một phen đã chấm dứt tính mạng của gã.
Cái chết tên của tên cướp này không liên quan đến cô, trên người anh ta cũng không có vết thương do cô để lại, chỉ là qua màn, cô lại kiểm tra thi thể của tên cướp thứ hai.
Đó là tên cướp bị sir Phương xử lý sạch trong một giây ngay khi bọn họ vừa tới nơi.
Trong dòng chảy hình ảnh khi tiếp xúc với thi thể của tên cướp này, Dịch Gia Di nhìn thấy trong đôi mắt dưới khăn trùm đầu đen của đối phương chỉ có vẻ gian xảo và nham hiểm giống như loài lang sói, anh ta còn chưa kịp hoảng sợ thì đã trúng đạn vào chỗ yếu hại.
Ngay khi anh ta ngã xuống, trong mắt phần lớn là nghi ngờ mà không phải đau đớn và sợ hãi.
Thi thể này cũng không liên quan đến cô, pháp y trẻ tuổi bên cạnh gật đầu, cô lại đi về phía thi thể cuối cùng.
Đó là tên cầm đầu Diệp Vĩnh Càn, đôi mắt đã từng lạnh lùng, tàn bạo, tràn đầy vẻ xơ xác tiêu điều nhắm chặt, trên gương mặt hung dữ chỉ còn lại tử khí.
Vẫn như cũ, trong nháy mắt bị kéo vào dòng chảy hình ảnh, từ góc độ của Diệp Vĩnh Càn, cô nhìn thấy mình đã bắn súng.
Ánh sáng chiếu lên người cô và Diệp Vĩnh Càn đứng trong bóng râm của ngân hàng sinh ra sự tương phản rõ nét: Bọn họ một sáng một tối, một âm một dương.
Dịch Gia Di nhìn thấy hai tay mình cầm súng, kiên định cắn chặt răng, trong đôi mắt là ngọn lửa nóng chỉ có thể thành công mà không thể thất bại.
Tầm nhìn đối diện với họng súng tối đen, ngực cô phập phồng lên xuống.
Một khắc này, “hung thủ” là Dịch Gia Di.
…
Chạng vạng, Dịch Gia Di tan làm, Dịch Gia Đống gọi điện cho cô hỏi mấy giờ về đến nhà.
Người dân toàn Hồng Kông đều xem thời sự, cả buổi chiều Dịch Gia Đống đều đứng ngồi không yên, muốn gọi điện lại lo lắng ảnh hưởng đến công việc của em gái, cuối cùng đợi đến gần tan làm mới dám gọi tới.
Dịch Gia Di nói hôm nay có thể đúng giờ tan làm, Dịch Gia Đống lại bảo cô gọi những đồng nghiệp khác cùng tới Dịch Ký, anh ta đã biết Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc bị thương không nhỏ không lớn, cánh tay và cổ cũng bị cứa rách da, buổi chiều anh ta nấu canh gà dạ dày heo, chuẩn bị thêm vài món thần thánh cho bọn họ bổ huyết, trấn an tâm thần.
Ngay cả Tôn Tân cũng làm bánh tam giác nhân đường đỏ và món thịt chân giò bò nổi tiếng Tứ Xuyên dùng củ cải và thịt nạm bò xào, nói cũng rất bổ.
Dịch Gia Di sảng khoái đồng ý, cúp máy xong mới long trọng mời tất cả thành viên tổ B buổi tối tới Dịch Ký dùng bữa.
Mọi người vừa nghe lại có đồ ăn ngon mà cảm động nước mắt giàn dụa.
Tuy rằng anh Nhạc vẫn luôn hào phóng, tổ B bọn họ cũng xa xỉ hơn các tổ CID khác, nhưng mọi người đều là đàn ông thô kệch, không có ai giúp vạch kế hoạch, đều là nhìn thấy cái gì thì ăn cái đó, thường xuyên khổ não vì không biết nên ăn gì, có tiền cũng không biết tiêu.
Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nghe thực đơn mà Dịch Gia Di báo lên, các thám tử mỗi ngày trầy trật sống cảm giác trong nước mắt còn lẫn thêm nước miếng.
Hơn nữa, sau buổi tiệc đại bổ tối nay, madam còn phải mời bọn họ một tuần cơm trưa nữa.
Một khoảng thời gian gần đây, chuyện vui của tổ B bọn họ có phải quá nhiều rồi không? Sao cảm giác ngày nào cũng là lễ tết thế nhỉ?
Có phải các vụ án gần đây phá rất hay đúng không?
Lưu Gia Minh vừa hồi tưởng, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình tỏa ra ánh sáng rực rỡ - đó chính là ánh sáng của sự tự hào!
Vừa đến năm giờ, thấy Dịch Gia Di đeo túi lên, cậu ta lập tức sáp tới duỗi cánh tay: “Nào, tay súng thần Dịch, để em Gia Minh giúp chị xách túi cho!”
Gary cười ha ha chế nhạo cậu ta, lại quay đầu cầm chìa khóa xe của anh Nhạc: “Anh Nhạc bị thương rồi, cứ để em phụ trách lái xe cho.”
Vì thế mọi người giúp đỡ lẫn nhau, khách sáo kết thúc công việc đúng giờ, sau đó tràn đầy hy vọng lao đến Dịch Ký ăn cơm.
Khi băng qua phố Argyle còn có thể nhìn thấy xe máy của cảnh sát giao thông và xe cảnh sát đi qua đi lại, tuy rằng vụ án lớn kết thúc nhanh, nhưng công tác giải quyết hậu quả sau đó vẫn nhiều và phức tạp, các bộ phận chỉ sợ còn phải vật lộn với vụ án này rất lâu mới có thể hoàn toàn trôi qua.
Lúc đợi đèn xanh, ba người Phương Trấn Nhạc nhìn sang bên phải đường Argyle, nơi mà dòng người đã giảm đi rất nhiều, trong lòng cảm khái vô ngần.
Ai có thể ngờ được người bây giờ thoải mái đi ăn tiệc, trước đó mấy tiếng còn mạo hiểm tính mạng, dấn thân vào trong thuốc súng.
Đèn xanh xe đi, Dịch Gia Di chống má nhìn phố Argyle bên ngoài cửa sổ bị bỏ lại sau lưng đã trở thành quá khứ.
“Ngày mai phải đi gặp chuyên gia tư vấn tâm lý đúng không?” Đột nhiên Lưu Gia Minh mở miệng hỏi.
“Ừm, pháp y sir Hứa đã liên hệ với chuyên gia tư vấn tâm lý giúp tôi, là bác sĩ Bạch, mọi người đều được anh ấy tư vấn đúng không?” Dịch
Gia Di cũng có chỗ tò mò.
“…” Lưu gia Minh im lặng không nói tiếng nào, anh ta hỏi Dịch Gia Di vấn đề liên quan đến người tư vấn tâm lý làm gì, đây không phải là tự kê đá tự bỏ vào chân mình hay sao.
Hình như cho đến nay, trong cả chiếc xe này cũng chỉ có mình cậu ta chưa từng giết người, cũng chưa từng gặp bác sĩ Bạch.
Sao đột nhiên lại thành tầng thấp nhất trong chuỗi thức ăn ở văn phòng vậy?
Chưa từng giết người ngược lại biến thành điểm yếu?
Hừ, tôi không lên tiếng sẽ không ai biết súng của tôi là súng lương thiện.
“Ồ, Gia Minh, cậu chưa từng giết cướp đúng không? Trước đây cùng anh Nhạc đi canh băng đảng Vòng Tròn Lớn có trận đấu súng ở chợ đó, chúng tôi đều đã nổ súng bắn kẻ ác rồi, khi ấy hình như cậu vẫn chưa tới tổ B đúng không?” Đột nhiên Gary mở miệng, ngón tay trực tiếp gõ vào vỏ não của Lưu Gia Minh.
“Này! Đánh người đừng có đánh mặt chứ đại ca!” Lưu Gia Minh quay đầu trừng mắt tức giận, cảm thấy vô cùng bất bình.
“Ha ha ha!” Tam Phúc bị chọc cười.
“Cậu chuyên tâm lái xe đi.” Phương Trấn Nhạc nhìn Gary rút tay về nắm vững vô lăng mới thở phào nhẹ nhõm, bực nhất là mấy người lái xe không chuyên tâm này!
“Chưa từng nổ súng là chuyện tốt, Gia Minh là chàng trai may mắn.” Tam Phúc vỗ lên vai Lưu Gia Minh, an ủi một cách vô cùng yếu ớt.
Thanh niên ngoan ngoãn duy nhất Lưu Gia Minh được an ủi và trêu chọc suốt một đường, thẳng đến khi vào Dịch Ký và nhìn thấy đồ ăn ngon, tâm trạng mới trở nên tốt hơn.
Vừa ăn, vừa còn không nhịn được mà nói: “Anh Gia Đống mới là người thân của tôi! Mấy người khác, hứ!”
Tối nay Dịch Gia Đống ngây người trong bếp không yên lòng, sau khi một bàn của Dịch Gia Di bắt đầu ăn cơm, anh ta dứt khoát giao lại sau bếp cho Tôn Tân, còn mình thì lại chạy đến quầy thanh toán nói chuyện với em gái.
Phương Trấn Nhạc mời anh ta ngồi vào bàn, anh ta cũng không khách sáo, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, lại quan sát nhiều lần, xác định một trăm phần trăm em gái nhà mình không sao, cảm giác lo âu đó của anh ta mới tan dần đi.
Thấp thỏm cả buổi chiều, trái tim cuối cùng cũng hạ xuống rồi.
Hai đứa trẻ Gia Như và Gia Tuấn không sợ hãi nhiều như Dịch Gia Đống, nhìn thấy chị cả dùng đôi chân của mình nghênh ngang đi vào Dịch Ký đã biết chị cả không sao, ngược lại càng hưng phấn hơn.
Lúc Gia Như bán trà sữa còn ra sức chém gió về chị gái mình.
“Xin hỏi trà sữa dừa nướng có phủ bọt sữa không?” Khách hàng hỏi. “Hả, cô nói vụ cướp lớn trên tivi hôm nay á? Nữ cảnh sát thần dũng
bắn tên cướp cầm đầu chính là chị cả của tôi! Chị ruột đó!” Gia Như đáp.
“Em gái, cho tôi thêm ít đường nhé.” Khách hàng nói.
“Anh nói nữ cảnh sát bắn súng như thần trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim á? Ha ha ha, chính là chị tôi không sai!”
Nghe Gia Như ở đó điên cuồng khoe khoang, ngay cả Tiểu Gia Tuấn cũng thấy xấu hổ.
Lúc cậu bé giúp Tôn Tân bưng món lên bàn đi ngang qua Gia Như, không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị hai, chị không nên nói như thế!”
“?” Gia Như nhíu mày, tại sao không thể nói như thế?
“Chị nên nói là chị cả của chúng ta!” Gia Tuấn ngẩng cao đầu, người cùng chung dòng máu với tay súng thần dũng Dịch Gia Di cũng không thể chỉ có mỗi Gia Như chị được, hừ!”
“Gia Tuấn, mau bưng đậu phụ cay lên đi, anh cầm đũa lâu lắm rồi đấy.” Đôi mắt của Lưu Gia Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào món ăn trong tay Gia Tuấn, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng kêu gào.
“Tới ngay đây.” Gia Tuấn vội vàng bước qua, vững vàng đặt đĩa đậu phụ cay tỏa ra hơi nóng lên bàn.