Biên tập: Hà Thu
“Vào cả đi!” Sắc mặt Bùi Hữu biến đổi chỉ trong giây lát, gần như là nghiến răng ra lệnh với bên ngoài.
Ôn Ninh hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc thấy Bùi Hữu đi vào một mình, nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn lại gọi những người đó vào là sao?
Nàng vội vàng đá túi cùng quả khô với mứt vương vãi trên mặt đất vào gầm giường, nhanh chóng vuốt phẳng lại chiếc chăn bị nhăn nhúm, rồi đội khăn trùm đầu lên, vén màn đoan chính ngồi xuống.
Một canh giờ sau, Ôn Ninh thầm mắng Bùi Hữu tám trăm lần trong lòng.
Bụng dạ hẹp hòi, ruột gỗ tim sắt, tâm địa rắn rết!
Chính miệng hắn nói là thành thân giả, vừa rồi rõ ràng cũng định lược bớt mấy nghi lễ phiền phức phía sau, ai ngờ quay đầu lại gọi hết người đi vào, mũ phượng trên đầu nàng còn chưa đội thẳng, vì giữ cân bằng cho nó mà cổ nàng sắp gãy tới nơi rồi.
Lời chúc tụng của Hỉ Nương vẫn hùng hồn như đang tụng kinh, tuôn trào không ngừng, nghe như âm thanh đòi mạng, đập vào tai khiến nàng tê rần.
Sau khi hoàn tất mọi nghi lễ, Hỉ Nương bưng một bát sủi cảo lên.
Trong lòng nàng đang vui mừng khôn xiết, cả ngày nay nàng chưa ăn gì, một ít hạt khô với mứt chỉ đủ lót dạ được thôi, giờ có thể ăn bát sủi cảo nóng hổi thì còn gì bằng.
Nào ngờ vừa cắn một miếng...
Nàng đã cố gắng chú ý tới dáng vẻ của mình, nhưng vẫn không khỏi nhỏ giọng phàn nàn: “Sống*…”
*Chữ "sống" và chữ "sinh" đều là 1 chữ “生”, ý Ôn Ninh muốn nói là sủi cảo còn sống nhưng mọi người cố ý hiểu sai thành sinh con.
Xung quanh lập tức vang kên một trận cười to: “Sinh chứ, đương nhiên phải sinh rồi…”
Ôn Ninh hiểu ra, mặt đỏ bừng.
Đời trước nàng và Thẩm Tấn còn chưa đi đến bước này thì y đã nhận mệnh xuất chinh, lúc cùng Bùi Hữu, hắn biết nàng không muốn nên đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ ép nàng uống rượu giao bôi với hắn.
Không ngờ chuyện thành thân đời này, lại thực hiện trọn vẹn từng bước trong nghi thức.
Náo loạn một hồi như thế, sắc mặt của Bùi Hữu cũng tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, nàng không vui thì hắn sẽ hạnh phúc.
Nàng hiểu.
Ôn Ninh nghiêm mặt ngồi trên giường cưới, trong miệng vẫn còn mùi tanh của sủi cảo sống: “Ngài vừa lòng chưa?”
Sự tức giận trên mặt Bùi Hữu lúc mới vào phòng đã hoàn toàn biến mất, khóe môi hắn hơi nhếch lên, tâm tình quả nhiên rất vui: “Đây là quy trình vốn dĩ phải thực hiện, sao lại bày ra dáng vẻ như bị ta bắt nạt vậy?”
Chẳng lẽ không đúng sao?
Ôn Ninh không muốn nói chuyện với hắn, kéo sợi tóc tết chung với hắn ra, dịch sang một bên, ngồi cách xa hắn một chút.
“Là nàng làm trái quy định trước, vậy thì đừng trách ta phải nhắc nhở nàng, thân là phu nhân của phủ Quốc Công, nên…” Bùi Hữu xê dịch về phía nàng, mới dịch được hai tấc*, liền im lặng, duỗi tay sờ sờ giường đệm.
*~ 20cm
Khoảnh khắc tiếp theo, rút ra một cuốn truyện từ đó.
“Ký sự gió trăng.”
Ôn Ninh: "..."
Bùi Hữu chỉ hơi sững sờ, giơ cuốn truyện lên nửa chừng, cười nhạo một tiếng: “Nếu hôm nay tân lang là Thẩm Tấn hoặc Yến Lễ, chắc hẳn Ôn cô nương sẽ không lãnh đạm như vậy.”
Đó là chuyện nhiên, vì thành thân với bọn hắn là thật, còn với ngài…
Không phải giả sao.
Ôn Ninh chột dạ chớp mắt mấy cái, nhưng không nói ra ý nghĩ trong lòng.
Nam nhân mà, phần lớn đều yêu thích ganh đua so sánh, giữ sĩ diện.
Hành vi vừa rồi của nàng quả thực có phần thiếu suy nghĩ, nếu lúc đó Bùi Hữu không bước vào một mình, vậy người mất mặt không chỉ có mình tân nương tử là nàng, mà thể diện của phủ Quốc Công cũng bay biến theo gió.
“Hay là…” Ôn Ninh ho nhẹ một tiếng, quyết định vòng qua chủ đề mà nàng không chiếm được thế thượng phong này: “Bây giờ cũng muộn rồi, hay là ngài đi tắm trước đi?”
Nàng rất quen thuộc với phòng ngủ này, bên cạnh có một gian phòng tắm, đời trước Bùi Hữu không có thói quen để người ngoài hầu hạ, đời này có lẽ cũng vậy.
Đôi mắt đen láy của Bùi Hữu dừng trên mặt nàng giây lát, mím môi, cười khẽ một tiếng, ném cuốn truyện lên giường rồi đứng dậy rời đi.
Haizzz, đúng là thất sách.
Ôn Ninh vội vàng cất cuốn truyện vào trong rương đồ cưới của mình, thừa dịp Bùi Hữu đi tắm rửa, nàng cởi mũ phượng xuống, dùng nước trong phòng để tẩy trang, vừa tẩy trang vừa suy nghĩ.
Trước đây nàng đã quan sát kỹ rồi.
Hôm nay gian ngoài của căn phòng này không có người ở, nhưng lại chất đầy của hồi môn của nàng, trên giường cũng không còn chỗ cho người ngủ. Nhưng trong phòng này vẫn còn một cái sạp nhỏ, phía trên vốn dĩ có đặt một bàn trà, nhưng hôm nay bàn trà kia lại không ở phía trên, xung quanh sạp còn có một tấm rèm che, đều là những vật mà kiếp trước không có.
Có lẽ Bùi Hữu đã dự định hai người bọn họ một người ngủ trên giường, một người ngủ trên sạp.
Sau khi tẩy trang xong, nàng ôm chăn đến chiếc sạp nhỏ, tranh thủ lúc Bùi Hữu chưa ra, đi ngủ trước.
Mặc dù sạp hơi nhỏ, nhưng nàng cũng không có hảo cảm gì với cái giường lớn kia của hắn.
Ôn Ninh nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi, chăn bông thừa trên giường cưới đã sớm bị nhóm người Hỉ Nương lấy đi, hiện giờ chỉ còn một giường một chăn hỉ, nàng đành lấy chăn mỏng trong rương đồ cưới của mình ra dùng.
Khoảnh khắc đóng rèm lại, nằm xuống chiếc sạp nhỏ kia, nàng yên lặng thở phào một hơi.
Mặc dù chỉ có ba đêm, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến việc phải ngủ cùng một chỗ với Bùi Hữu cả đêm, nhất là trong một không gian mập mờ như vậy.
May mà Bùi Hữu cũng là người rất khó gần gũi với người khác, nên mới chia ra một khoảng không gian nhỏ như vậy.
Đến cùng vì có chút mệt, Ôn Ninh nằm xuống không bao lâu liền chìm trong mơ hồ, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi cũng không buồn để ý tới, chỉ là chưa đầy giây lát, một giọng nói lạnh lùng hờ hững đã vang lên bên tai: “Ôn cô nương, nàng không đi tắm à?”
Sáng sớm vừa tắm gội rồi, Ôn Ninh trở mình, chỉ muốn ngủ.
“Ôn cô nương, thời tiết nóng bức, chắc hẳn hôm nay nàng đổ không ít mồ hôi.”
Còn dám nói, ai bảo ngài đòi thành thân gấp gáp như vậy, trời nóng như lửa mà tổ chức hôn lễ, chỉ có duy nhất nhà ngài thôi!
“Sáng sớm mai không chỉ kính trà cho phụ thân mẫu thân, mà còn phải vào cung tạ ơn.”
Ôn Ninh đỡ trán.
Được rồi, nàng hiểu rồi, nàng cũng muốn sạch sẽ thơm tho, nhưng đây không phải là...
“Vậy ngài ngủ trước đi, kéo rèm giường lại.” Nàng nghiến răng nói.
Bùi Hữu cười khẽ, sau đó là mấy tiếng xột xoạt, xong xuôi mới nói: “Được rồi.”
Ôn Ninh vén một góc rèm lên, nhìn thấy đôi giày ở trước giường tân hôn, rèm giường đã kéo kín mít, bèn dè dặt đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
“Có cần gọi người vào hầu hạ không?” Giọng Bùi Hữu đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Ôn Ninh suýt nữa thì trượt chân, quay đầu nhìn lại, cũng may, người vẫn còn ở trên giường.
“Không... không cần." Nói xong vội vàng đóng cửa lại.
Trời quá nóng, tắm một cái thật sự thoải mái hơn nhiều, Ôn Ninh vừa ngâm mình trong bồn vừa nghĩ, hay là nàng tắm lâu hơn chút, lát nữa ra ngoài Bùi Hữu ngủ trước rồi, nàng cũng sẽ thoải mái hơn.
Vì thế nàng ở trong đó lề mà lề mề, còn tháo búi tóc ra, dùng sức chín trâu hai hổ gội sạch sẽ, xong lại đợi nửa ngày cho khô bớt, cảm giác đã đến canh ba sáng, mới chậm rãi quay về.
Quả nhiên đèn lớn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ. Nàng thả nhẹ bước chân đi vòng qua giường lớn, lúc tới trước sạp nhỏ lại trợn tròn mắt.
Chăn của nàng đâu?
Tấm rèm xung quanh sạp đâu?
Tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà trên sạp lại trống không rồi?
Trong căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng sột soạt, giọng nói của người nào đó không còn xuyên qua rèm che truyền đến: “Tất nhiên là Bùi mỗ đã cất đi rồi.”
Ôn Ninh quay đầu, thấy rèm giường đã được vén sang một bên, kẻ đầu sỏ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, co một chân nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt hả hê đắc ý.
Lửa giận từ từ vọt lên, dâng cao đến mức thậm chí khiến nàng quên mất hiện giờ mình chỉ mặc một bộ quần áo ngủ.
Ôn Ninh khó tin chỉ vào chiếc sạp nhỏ phía sau, tức giận đến mức không nói được lời nào.
Cái gì... cái gì cũng mất hết, làm sao nàng ngủ được đây?!
Nam nhân nằm nghiêng trên giường lại mỉm cười: “Ôn cô nương không muốn chung chăn chung gối với ta sao?”
“Đương nhiên!"
Hắn cười càng khoa trương hơn, vỗ vỗ bên người mình: “Vậy thì lại đây. Nàng ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài.”