Biên tập: Hà Thu
Năm Gia Hòa thứ mười bốn, ngày hai mươi chín tháng chạp.
Thế Tử phủ Quốc Công cứu con gái của Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Địch là Triệu Tích Chỉ bị rơi xuống nước trong buổi dạ yến đêm giao thừa, Triệu Địch cảm động đến rơi nước mắt, nên đặc biệt tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi, để tỏ lòng biết ơn.
Trong bữa tiệc, lúc nâng ly cạn chén, Triệu Địch thử ướm lời thăm dò mấy lần, có ý muốn kết thân, Thế Tử thờ ơ nâng chén: "Lúc Bùi mỗ còn mang họ Vương, phụ mẫu đã định ra một mối hôn sự cho ta. Bây giờ song thân đã mất, tâm nguyện cuối cùng của họ, Bùi mỗ vạn lần không thể làm trái được."
Triệu Địch hiểu rõ gật đầu, thì ra là thế thì ra là thế. Ông ta thấy lúc đầu rõ ràng là bệ hạ có ý chỉ hôn cho hắn với Công chúa Chiêu Hòa. Ai dè yến tiệc trôi qua đã lâu mà vẫn không thấy xuống chỉ tứ hôn, còn tưởng vị kia đã thay đổi chủ ý, ai ngờ là do Thế Tử đã có hôn ước.
"Chuyện giữa Thế Tử cùng tiểu nữ..."
"Triệu đại nhân yên tâm, người tận mắt chứng kiến việc này rất ít. Bùi mỗ bảo đảm, sẽ không truyền ra bất cứ tin đồn nào làm tổn hại đến thanh danh của Triệu cô nương."
Triệu Địch nâng ly lên nói: "Như vậy, phiền Thế Tử nhọc lòng rồi."
"Chỉ là Bùi mỗ có mấy lời muốn cùng Triệu cô nương đối mặt làm rõ, không biết quý phủ có tiện không?" Bùi Hữu lại hỏi.
"Cái này..." Khuôn mặt Triệu Địch lộ vẻ do dự, nhưng nghĩ đến dáng vẻ sốt ruột của con gái, đành cắn răng đồng ý.
Để Bùi Hữu trực tiếp từ chối thẳng mặt, cho con bé chết tâm đi cũng tốt.
Nhưng Bùi Hữu không có ý làm sáng tỏ cũng không có ý từ chối, chỉ hỏi Triệu Tích Chỉ vài câu liên quan đến vải vóc rồi vội vàng rời đi.
Chưa đến ba canh giờ, Đồ Bạch đã đến điện Thanh Huy bẩm báo: "Công tử, bên cạnh Triệu Tích Chỉ quả thật là một người tên Lý ma ma. Bà ta có một đứa cháu trai tên Lý Am, nhậm chức tại phủ Binh vệ. Nửa năm trước hắn đã từng cầm tấm vải gấm màu xanh da trời kia đến tiệm may để làm một bộ quần áo. Mà ngày xảy ra chuyện, hắn cũng không đi trực."
Ánh mắt Bùi Hữu ánh mắt lạnh dần: "Người đang ở đâu?"
Đồ Bạch nói: "Năm mới được nghỉ phép, ngày hôm trước hắn về quê ăn Tết thăm họ hàng rồi. Nhưng phủ Binh vệ chỉ được nghỉ nhiều nhất bảy ngày, có lẽ mùng bốn hắn sẽ trở lại."
Năm ngón tay của Bùi Hữu nắm chặt thành quyền, im lặng một lúc.
"Thế Tử?" Đồ Bạch đang đợi lệnh của hắn.
Ánh mắt Bùi Hữu hơi tối lại, nói: "Bây giờ lập tức xách hắn tới đây."
Ba mạng người của Vương Trạch đã mất hơn nửa năm mà vẫn không thu hoạch được gì, hắn không muốn chờ đợi thêm nữa.
"Vâng." Đồ Bạch nhận lệnh rời đi.
Bùi Hữu ngồi lặng lẽ trong thư phòng một lúc.
Ngày mai là giao thừa, phủ Quốc Công náo nhiệt đến mức điện Thanh Huy ngày thường vốn yên tĩnh nay cũng có thể nghe thấy vài tiếng động. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm ảm đạm, ngoài sân treo đèn lồng đỏ, trên cửa sổ cũng dán giấy đỏ.
Hàng năm vào thời điểm này, Vương phu nhân đều đích thân cắt giấy dán cửa sổ, còn bảo hắn tự mình làm sáu chiếc đèn lồng, hai chiếc treo ở cửa cổng, hai chiếc treo trong sân, hai chiếc treo phòng khách chính, sau đó còn tự tay bện một cặp nút thắt đồng tâm* đỏ chót treo ở cửa ra vào.
* Ảnh minh hoạ:
Vương Phúc sẽ đi mua các loại đồ dùng Tết trong nhà, trước khi mua thường hỏi xem hắn có thiếu gì, có cần cái gì hay không, chỉ cần hắn nói ra, Vương Phúc đều sẽ cắn răng mua về.
Về phần Vương Cần Sinh, chắc hẳn sẽ túm tay áo hắn: "Công tử, công tử, nghe nói hội chùa Tết năm nay rất náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi!"
Bùi Hữu khẽ cười, cụp mắt xuống.
Cũng không biết dưới địa phủ có chú trọng đến ngày lễ Tết, có cắt giấy hoa, có hội chùa hay không.
Trong lúc im lặng, Cố Phi gõ cửa thư phòng rồi dẫn bọn hạ nhân đi vào: "Thế Tử, ngài xem đưa thứ này tới Ôn Phủ có thích hợp không?"
Tám người hầu đứng thành hai hàng, trong tay người nào cũng bưng những khay đựng đồ trang sức, châu báu, vải vóc, quần áo, thư pháp, v.v...
Bùi Hữu quét mắt liếc nhìn một cái.
Tiểu cô nương kia gấp đến mức không chờ nổi tới Tết nguyên tiêu, mùng mười này đã muốn gả cho người ta rồi.
"Thêm năm ngàn lượng bạc nữa đi."
Lương Thị của Thẩm Phủ kia mắt cao hơn đầu, bám cao đạp thấp, nàng mang theo của hồi môn phong phú một chút, mới không đến mức bị người ta bắt nạt quá mức.
Cố Phi lập tức líu lưỡi: "Thế Tử..."
Những lễ vật này vốn đã rất quý giá rồi, lại thêm năm ngàn lượng bạc... Ai cũng biết toàn bộ Ôn Phủ, chỉ sợ cũng chẳng có nổi năm ngàn lượng bạc.
"Nói với Ôn đại nhân một tiếng, không lấy danh nghĩa của phủ Quốc Công." Bùi Hữu lại nói.
Cố Phi càng thêm khó hiểu, Bùi Hữu lại ngước mắt nhìn sang: "Cứ làm vậy đi."
Cố Phi đành phải nhận mệnh.
Cố Phi dẫn bọn hạ nhân rời đi, trong thư phòng yên tĩnh trở lại. Bùi Hữu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết sân nhà ai đang bắn pháo hoa, những tiếng ồn ào bên ngoài càng khiến nơi này của hắn trở nên tĩnh mịch.
Hắn mở một tờ giấy trắng ra, cầm bút lên, dễ như trở bàn tay phác họa ra gương mặt của một nữ tử.
Đợi tới lúc vẽ xong bức tranh, thì ngoài trời đã tảng sáng, hắn nhìn chằm chằm vào bức vẽ của chính mình.
Vương phu nhân luôn khen ngợi tài vẽ tranh của hắn ảo diệu tuyệt vời, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy thế là đủ.
Sóng nước lấp lánh trong mắt tiểu cô nương đó, cho dù chỉ có ba phần, hắn cũng không tài nào vẽ ra được.
"Thế Tử!" Đồ Bạch vội vã chạy về trong đêm, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào, sắc mặt hiếm khi tái nhợt: "Thế Tử! Lý Am kia, lúc chúng ta chạy đến, cả nhà hắn đã bị giết sạch hết rồi!"
Tí tách—
Một giọt mực từ ngòi bút rơi xuống trên núm đồng tiền của nữ tử.
Bùi Hữu mở mắt ra.
Đồ Bạch biến mất, thư phòng của điện Thanh Huy cũng biến mất, trước mặt hắn là hoàng hôn đang buông xuống, có vài tia nắng xiên qua rèm cửa sổ vào trong xe.
Hắn vừa mới ngủ thiếp đi trên xe ngựa.
Bùi Hữu day day huyệt thái dương, cố gắng đè nén cơn đau đầu quen thuộc.
"Công tử, ngài có muốn uống trà không?" Cố Phi vội vàng đưa chén trà nóng đến trước mặt Bùi Hữu, hắn thấy vừa rồi hình như là Thế Tử bị cơn ác mộng đánh thức.
Bùi Hữu không nhìn chén trà, trầm ngâm suy ngẫm một lát, rồi hô lớn ra ngoài xe: "Đồ Bạch."
Đồ Bạch tiến vào, Cố Phi thấy vậy, tự giác lui ra.
Lúc đi ngang qua Đồ Bạch, liền hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái.
Đồ Bạch: "..."
"Ngươi theo dõi Lý Am thế nào rồi?" Bùi Hữu hỏi.
Đồ Bạch đáp: "Mỗi ngày hắn thường lên trực vào Giờ Tỵ*, giờ Thân** tan ca, ba ngày một lần vào ban đêm, lên trực thì rời nhà, hết ca lại về nhà, nhìn qua có vẻ thành thật làm tròn bổn phận. Trong nhà đã có vợ nhưng chưa có con, ngoài ra còn có một người mẹ già. Ngày thường mẹ chồng nàng dâu hai người ở nhà làm chút việc thêu thùa rồi mang ra ngoài bán, không có gì bất thường."
*Giờ Tỵ: 09 giờ -> 11 giờ
**Giờ Thân: 15 giờ -> 17 giờ
Bùi Hữu vuốt ve mép chén trà, trầm tư hỏi: "Cho nên, hắn còn sống?"
Đồ Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Công tử, Đồ Bạch làm việc, công tử yên tâm."
Bùi Hữu cụp mắt xuống, đầu ngón tay vẫn đang vuốt ve qua lại trên chén trà.
Đồ Bạch lại nói: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn hôm qua, Đồ Bạch đã đem hắn đến trước mặt công tử để thẩm vấn rồi."
"Không cần." Bùi Hữu ngước mắt nói: "Ngươi tiếp tục cho người theo dõi hắn chặt chẽ cho ta, nhớ phải cẩn thận, nếu phát hiện có gì bất thường thì báo cáo lại ngay."
Lúc đầu hắn không tin giấc mộng kia, nhưng bây giờ lại không thể không tin. Mất nửa năm mới tìm ra manh mối "Lý Am" này, nếu để bị nhổ cỏ tận gốc như trong giấc mơ, thì sự việc sẽ không thể điều tra được nữa.
Suy cho cùng, thì Lý Am chẳng qua chỉ là một "thanh kiếm" làm việc theo mệnh lệnh, còn cái hắn muốn tìm, là người cầm kiếm kia.
"Quay về chùa Từ Ân." Bùi Hữu lại nói: "Bảo Cố Phi về phủ Quốc Công một chuyến, nói ta nhiễm phong hàn, kinh thư cũng chưa chép xong, muốn ở lại chùa Từ Ân nghỉ ngơi một thời gian, sau đó đến Công Bộ xin nghỉ giúp ta."
Đồ Bạch không khỏi nhìn lướt qua vết thương trên mặt Bùi Hữu, cụp mắt đáp vâng rồi ra khỏi xe ngựa.
Bùi Hữu ngửa mặt uống cạn chén trà trong tay.
Đừng trách hắn không tín nhiệm phủ Quốc Công.
Nếu đúng như trong giấc mộng, sau lưng hắn luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm. Đôi mắt này thậm chí có lẽ đã nhận ra sự tồn tại của những ám vệ này, chỉ là đang che giấu mà thôi.
Nếu phải nói ai có khả năng biết rõ nhất cử nhất động của hắn, biết hắn bí mật nuôi dưỡng một nhóm ám vệ, thì phủ Quốc Công chính là nơi đáng ngờ nhất.
Sau khi uống một tách trà, cơn đau đầu đã dịu đi một chút.
Nhưng hồi ức trong giấc mộng vừa rồi, hình như hắn đã quên cái gì đó? Cố Phi hình như cũng xuất hiện trong giấc mộng, "hắn" đã nói gì?
Lúc Đồ Bạch bẩm báo hắn đang vẽ tranh, hắn vẽ cái gì?
Đau đớn lại lần nữa chui vào trong óc, Bùi Hữu ấn chặt thái dương.
—
Chiếc xe ngựa Ôn Ninh đang ngồi, thực ra là do Đồ Bạch chuẩn bị.
Xe ngựa của nàng bị hỏng, Lăng Lan lại bị người của bọn họ giữ lại, nên không có cách nào ra ngoài tìm viện binh, chứ đừng nói đến tìm xe ngựa.
"Phủ Quốc Công đúng là toàn người xấu, em nói đi tìm Nhị công tử bọn hắn cũng không cho phép." Giọng Lăng Lan khản đặc vì khóc, lúc này nàng vừa lau nước mắt vừa nói.
Thật ra Ôn Ninh vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vẫn giữ vững tinh thần dặn dò: "Lăng Lan, chuyện hôm qua, nhất định không được nói cho người thứ ba biết."
Lăng Lan lau sạch nước mắt, gật đầu.
Đương nhiên nàng biết. Vừa rồi cô nương nhà nàng được người của phủ Quốc Công cõng về, có thể thấy... đã cùng với Bùi Thế Tử trai đơn gái chiếc ở chung suốt một đêm. Hiện giờ trong kinh thành vốn đã tràn ngập lời đồn thổi vớ vẩn về hai người, nếu lại thêm một tin đồn không đâu nữa, chỉ sợ cô nương nhà nàng không muốn gả cho Bùi Thế Tử cũng không được.
"Gần đây chúng ta cũng chẳng có việc gì cần ra ngoài, nên cứ an phận ở chùa Từ Ân đợi đi." Ôn Ninh đang nghĩ đến chuyện khác.
May mà chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào thời điểm này, nàng đang không ở nhà, chứ nếu không để Ôn Đình Xuân lần theo manh mối phát hiện ra nàng và Ôn Kỳ giấu ông mở một tửu lâu ở bên ngoài, thì chắc tửu lâu kia phải dẹp tiệm sớm mất.
"Người không vào thành đi đại phu khám sao?" Lăng Lan lo lắng nhìn Ôn Ninh.
"Không cần." Ôn Ninh nói.
Vách núi kia nhìn thì đáng sợ, nhưng lúc đó nàng ngồi trong xe ngựa, mùa đông lại mặc nhiều đồ, phần chân bị trật đã được Bùi Hữu nắn lại, còn những chỗ khác trên người hầu hết chỉ là vết bầm tím, trở về bôi chút thuốc rồi tĩnh dưỡng mấy ngày là được.
Ôn Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc trên xe ngựa, nghĩ xem nên giải thích vụ tai nạn ngoài ý muốn với Ôn Kỳ như thế nào, nên ăn ngay nói thật, hay là giấu chuyện về Bùi Hữu đi?
Nghĩ qua nghĩ lại, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhưng lúc nàng xuống xe, bị gió lạnh thổi tới, lại nhìn thấy chiếc xe ngựa theo sát phía sau, liền lập tức lấy lại tinh thần.
Vậy mà Bùi Hữu lại không trở về phủ Quốc Công?
Thôi, không về thì không về.
Có lẽ hắn cũng không muốn người ở phủ Quốc Công biết chuyện này. Nếu hắn quay về, khó tránh khỏi lại bị tra hỏi về vết xước trên mặt và vết thương trên người.
Mà hắn lại không muốn có một chút dính dáng gì đến nàng.
Cho dù có gặp lại trên núi, chắc hẳn cũng sẽ quay đầu rời đi giống như lần trước.
Ôn Ninh thu hồi tầm mắt, vịn tay Lăng Lan bước vào chùa Từ Ân.
Bùi Hữu ở phía sau đương nhiên nhìn thấy nàng, nhưng ánh mắt cũng không dừng trên người nàng lâu. Đợi nàng vào chùa, hắn mới cất bước về phía trước.
Cố Phi xuống xe nửa đường, trở về phủ Quốc Công.
Đồ Bạch vốn muốn ngồi xổm xuống cõng Bùi Hữu, nhưng bị hắn giơ tay cự tuyệt, đành đi theo phía sau từng bước một.
Mặc dù đã bôi thuốc ngay lúc đó, nhưng vết thương kia không nhẹ, hắn đi theo phía sau, mùi máu nồng nặc vẫn theo gió bay tới.
Khóe miệng Đồ Bạch mấp máy, cuối cùng vẫn không hỏi tại sao hắn lại rơi xuống núi, còn bị thương nặng như vậy.
Tuy rằng Cố Phi nói là vì đuổi theo cô nương Ôn gia, nhưng... giữa công tử và Ôn cô nương...
Không giống việc mà công tử sẽ làm.
"Con ngựa nổi điên, lao thẳng xuống vách núi." Dường như Bùi Hữu biết hắn đang nghĩ gì: "Sau khi Cố Phi trở về, bảo hắn đi điều tra xem là ai đã động tay động chân vào con ngựa."
Đồ Bạch chợt bừng tỉnh.
Vẻ mặt Bùi Hữu điềm tĩnh, mặt không đổi sắc.
Bước chân hai người tuy chậm, nhưng nhìn bề ngoài, cũng không thấy có gì khác thường.
Nhưng sau khi vào chùa, Bùi Hữu lại cố tình đi vòng qua con đường dẫn đến ngọn núi phía sau mà Ôn Ninh đã chọn, từ chính điện đi bộ về, dọc đường khá nhiều bậc thang nên khó tránh khỏi có chút khó khăn.
Đồ Bạch tự thấy mình từ trước đến nay là người nhạy bén mà vẫn không hiểu được việc làm của Bùi Hữu.
Cô nam quả nữ ở chung một đêm, muốn tránh hiềm nghi cũng tốt, nhưng không có nghĩa là... ngay cả đi chung một con đường cũng không thể?
Đi bộ dọc theo sảnh chính, trên đường gặp không ít tăng nhân. Đồ Bạch đi theo Bùi Hựu chào hỏi từng người một, cuối cùng cũng đến đại điện sau cùng, rẽ phải qua thiên điện là hậu viện, đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói chậm rãi vang lên sau tai.
"Thí chủ, xin dừng bước."
—
Sau khi ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi một lúc, cơn đau đầu của Bùi Hữu vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí còn khiến hắn nổi nóng, hắn càng nghĩ về những hình ảnh mờ ảo kia, càng đau đầu dữ dội.
Lúc xuống xe ngựa nhìn thấy Ôn Ninh, cơn đau đầu không những giảm bớt mà ngược lại còn đột nhiên trở nên gay gắt, đến mức trán hắn suýt nữa toát mồ hôi lạnh.
Vậy nên hắn đợi nàng vào trước mới cất bước, tiện thể chọn một con đường khác để không đụng phải nàng.
Những hình ảnh không thể nhớ lại trong giấc mộng, có thể nói là hỗn loạn mơ hồ, rất nhiều người sau khi ngủ dậy đều quên mình đã mơ gì.
Nhưng hắn nhiều lần mất khống chế ra tay cứu Ôn Ninh, mới là điều khiến hắn không thể tưởng tượng được.
Hắn tạm thời không muốn nghĩ đến nguyên nhân kỳ quái trong đó, nên đương nhiên phải tránh xa nàng một chút.
Mãi tới khi đến đại sảnh chính điện, cơn đau đầu của hắn mới dịu đi một chút, lại nghe thấy một câu: "Thí chủ, xin dừng bước."
Bùi Hữu quay đầu lại, nhìn thấy một vị tăng nhân râu bạc trắng mặc áo cà sa màu xám đang đứng ở cửa đại điện.
"Bần tăng pháp danh là Tuệ Thiện." Tăng nhân cúi đầu.
Thì ra là trụ trì Tuệ Thiện của chùa Từ Ân.
Tuy nói Bùi Hữu lên núi cầu phúc thay Trưởng công chúa, nhưng từ lúc đến còn chưa đọc một quyển kinh thư nào, cũng không tham gia lớp học buổi sáng, tăng nhân trên núi, mới chỉ gặp mỗi tiểu sa di dẫn đường lúc đầu.
Nhưng vị Tuệ Thiện đại sư này thì hắn vẫn biết.
Bùi Hữu đáp lễ lại: "Gặp qua đại sư."
Đôi mắt long lanh sáng ngời của Tuệ Thiện đại sư dừng trên mặt Bùi Hữu: "Có thể mời thí chủ vào thiền phòng được không?"
Bùi Hữu hơi sững sờ.
Hắn chỉ từng nghe nói đến pháp danh của Thiện Tuệ đại sư mà thôi, cũng chưa từng có giao tình gì với ông ấy.
Như hắn đã nói với Cố Phi, hắn không tin Phật, càng không tin Phật giáo.
"Hôm nay có nhiều bất tiện, ngày khác có cơ hội sẽ tìm đại sư nghe thiền sau." Bùi Hữu khách khí nói.
Trên người hắn thật sự đang bị thương, cần phải trở về xử lý gấp.
Đại sư Tuệ Thiện nghe vậy chỉ cụp hàng mi trắng, nói "a di đà phật" một tiếng: "Ít ngày nữa bần tăng phải đi xa, chỉ sợ không gặp được thí chủ."
"Ngày tháng còn dài, đợi đại sư đi xa trở về, có duyên tự khắc sẽ gặp lại." Bùi Hữu nói cực hoa mỹ, nhưng ý từ chối trong đó cũng rất rõ ràng, hắn lại thi lễ: "Hôm nay không quấy rầy đại sư nữa."
Hắn xoay người định cùng Đồ Bạch rời đi.
Chỉ nghe Tuệ Thiện thở dài, chậm rãi nói ở phía sau: "Bùi thí chủ, nhân kiếp trước, quả kiếp này. Hiện tại hết thảy đều như thí chủ mong muốn, chỉ hy vọng thí chủ có thể đạt được điều mình cần."
Bùi Hữu dừng bước, quay đầu, chỉ thấy bóng lưng chậm rãi rời đi của Tuệ Thiện.
Nhân của kiếp trước, quả của kiếp này.
Hiện giờ hết thảy đều như hắn mong muốn?
Người không tin trời, bất kính với phật như hắn, cho dù có kiếp trước, thì cũng có "hết thảy" mong muốn gì?
Buồn cười.
Bùi Hữu nhếch khoé môi, cất bước rời đi.