Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh thuận lợi gặp Yến Lễ một lần.
Đối phương vốn là thương nhân Tô Châu, sau khi phu nhân qua đời, hai vị lớn tuổi trong nhà sợ hắn thấy cảnh đau lòng nên cả gia đình chuyển lên kinh thành, lập nghiệp ở đây.
Để có thể đứng vững gót chân trong kinh thành, ít nhiều gì cũng phải có chút quan hệ. Nhưng có được tiểu thư quan gia ưu ái hay không, thì lại là cả một sự khác biệt lớn.
Ôn Lan thử thăm dò, đối phương giống như không thể tin được, vội vàng gật đầu.
Cuộc gặp mặt vậy mà lại diễn ra ở chính sương phòng nàng gặp "Vương Hữu" một năm trước.
Ôn Ninh ngồi trò chuyện với hắn một chút, rồi cùng nhau xem kịch.
Ngoại trừ thỉnh thoảng cảnh tượng lần đầu tiên gặp lại "Vương Hữu" cứ hiện lên trước mắt khiến nàng hơi khó chịu, thì cũng không có gì không ổn.
"Yến Lễ rất hài lòng với muội, đang định nhờ bà mối trực tiếp tới cửa làm mai, muội thấy thế nào?" Đêm đó Ôn Lan đến viện Hương Đề hỏi nàng.
Đã bước vào mùa hạ, kinh thành bắt đầu có chút khô hanh, Ôn Ninh đong đưa quạt tròn, chậm rãi suy nghĩ.
Thương nhân này cư xử khéo léo, không phải kiểu miệng lưỡi gian sảo của con buôn, dáng dấp lớn lên không khiến nàng phản cảm, nói chuyện phiếm cũng khá hợp.
Đương nhiên, so với Tằng Tự của Công Bộ, thứ nàng nhìn trúng, thật ra chính là xuất thân của vị này.
Nam nữ lần đầu gặp nhau, thường sẽ thể hiện ra mặt tốt nhất của mình. Trên đời này, có thể gặp nhau một lần trước khi thành thân, đã là việc mà một số người không dám nghĩ đến. Thế cho nên muốn thăm dò rõ ràng tính cách làm người của hắn và gia đình hắn trong thời gian ngắn, là chuyện không có khả năng.
Nhưng hắn xuất thân từ một gia đình thương gia, không có bối cảnh quá lớn ở kinh thành, nếu như nàng gả qua mà không hạnh phúc, thì có thể dễ dàng hòa ly, sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Một cái nữ khiến nàng nhìn trúng, chính là hắn góa vợ và có một đứa con trai.
Không phải nàng vội vàng muốn chăm sóc con người khác, mà là kiếp trước nàng đã ở bên Bùi Hữu nhiều năm như vậy, chưa từng uống một bát canh tránh tử nào, nhưng cũng chưa từng có thai.
Có thể là do cơ thể của nàng có vấn đề gì đó.
Yến Lễ đã có một cậu con trai nhỏ, gả qua chắc cũng ổn, cũng không đến mức phải khổ sở vì vấn đề con nối dõi.
"Đại ca, hoa sen trong ao Thiên Sơn sắp nở rồi." Ôn Ninh quyết định nói: "Không bằng mời Yến công tử cùng tiểu công tử trong phủ hắn đến thưởng thức hoa sen?"
Đã dự định gả đi, thì cũng phải gặp vị tiểu công tử kia nhà hắn một lần, để xem có hợp mắt duyên hay không.
—
Một chiếc xe ngựa từ nam ra bắc, xé gió chạy đến.
Cố Phi tự mình đánh xe bên ngoài, Vương Cần Sinh giúp quất roi ngựa.
Đi đường liên tục mấy ngày đêm, Vương Cần Sinh đã sớm kiệt sức, sắc mặt ủ rũ, cho nên đành phải bám lấy Cố Phi.
Cố Phi chán ghét đẩy hắn ra: "Sơn biết như thế, Thế Tử không nên mang ngươi ra ngoài mới phải!"
"Lúc đầu có ai bảo phải về kinh thành vội vậy đâu." Vương Cần Sinh lẩm bẩm, hai mắt rũ xuống: “Nếu biết như vậy thì ta đã ngủ một giấc ở huyện nha rồi mới lên đường."
"Ngươi biết cái gì?" Cố Phi càu nhàu: "Thế Tử chia phạm nhân sổ sách ở hai nơi. Sổ sách ở chỗ này của chúng ta, nên đương nhiên, chúng ta phải nhanh chóng chạy về kinh đưa đến tay Bệ hạ!"
"Cái này..." Vương Cần Sinh muốn nói, phạm nhân còn chưa đến, đã mang sổ sách về, cũng đâu thể xét xử ngay được.
Nhưng hắn không hiểu chuyện triều đình nên đành ngậm miệng.
"Không chịu nổi nữa thì vào trong xe đi." Cố Phi lại đẩy hắn ra.
"Ta..." Vương Cần Sinh giữ vững tinh thần: "Ta không đi!"
Gần đây tâm tình của công tử nhà hắn không tốt, bảo vào trong xe ngựa... Hắn thà ở bên ngoài đánh ngựa hít bụi còn hơn.
Cố Phi kéo dây cương, cúi người lại gần hắn, thấp giọng nói: "Ngươi có biết vì sao gần đây tâm trạng Thế Tử không tốt không?"
Vương Cần Sinh gãi đầu, làm sao hắn biết được? Mặc dù nói là hắn đến hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho công tử, nhưng công tử ở lại phủ Giang Ninh hơn nửa tháng, sau khi ra ngoài lại bận giám sát việc xây dựng trường học, nên chỉ gặp được vào sáng sớm và tối muộn.
"Có lẽ là tức cảnh sinh tình thôi..." Vương Cần Sinh thấp giọng thở dài.
Từ ngày Vương Trạch xảy ra hỏa hoạn đến giờ đã hơn một năm, trước lúc rời kinh hắn còn lén lút quay về đốt tiền giấy, không báo cho công tử.
Lúc còn sống, phu nhân luôn nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, đợi công tử lên cao trung, bà sẽ cùng lão gia tới Giang Nam tham quan. Đoạn đường này xe ngựa đi nhanh, chỉ lóc lúc đi ngang qua Hồ Châu thì công tử đột nhiên kêu dừng, xe ngựa dừng lại trước một gian trạch viện trong khoảng thời gian uống cạn nửa tách trà, công tử cũng không xuống xe, chỉ dừng lại một chút rồi vội vàng đi luôn.
Lúc ấy, hắn nhìn thấy cửa ra vào của gian Trạch viện kia, treo một đôi nút thắt đồng tâm to màu đỏ.
Trước đây, cứ mỗi khi tết đến, Vương phu nhân cũng treo nút thắt đồng tâm trước cửa nhà.
Mấy ngày nay tâm tình công tử không tốt, chắc là vì nghĩ đến cái chết của bọn họ.
Bùi Hữu ngồi trong xe ngược lại không hề cảm thấy tâm trạng mình không tốt.
Chuyến đi Giang Nam tuy mất nhiều thời gian nhưng mọi việc vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch. Sổ sách Từ Tri Phủ giao nộp cũng đủ sức cắn chết Tổng đốc Lưỡng Giang đã hoành hành nhiều năm qua.
Lần này hai nhóm người ngựa, một nhóm áp giải người, một nhóm áp giải sổ sách. Nếu có người không kiềm chế được, cướp ngục Từ Tri Phủ, thì còn có thể liên quan đến một bản án lớn hơn nữa.
Vụ hỏa hoạn xảy ra ở Vương Trạch đến giờ đã hơn một năm, hắn đã sớm cho người sắp xếp xong cuộc sống thường ngày của Vương Phúc và Vương phủ nhân, để hai người định cư ở Hồ Châu.
Trước đây đi ngang qua Hồ Châu, thật sự là hắn có chút nhớ những muốn gặp bọn họ một lần, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại trước cửa nhà một lát.
Đến giờ vẫn chưa biết là ai muốn lấy mạng của hai người họ, cũng không biết liệu đối phương có biết thật ra bọn họ đã trốn thoát hay không. Mặc dù đã sớm sắp xếp người âm thầm bảo vệ an toàn cho bọn họ, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm để bọn họ bại lộ dưới mắt người khác.
Chẳng qua là hắn cảm thấy có chút nóng ruột.
Từ trước đến nay hắn không sợ nóng, nhưng càng rời xa Giang Ninh, tiến gần về phía bắc, cảm giác nôn nóng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Trong lúc Cố Phi và Vương Cần Sinh đang những lời này ở bên ngoài thì Bùi Hữu cởi áo ngoài, tựa vào cỗ xe đang lắc lư, rồi chìm vào giấc mộng.
Trong mộng cũng là vào tháng năm, năm Gia Hòa thứ mười lăm.
Hắn vẫn ở Giang Ninh, chưa kịp về kinh.
Thư của Đồ Bạch, đánh dấu màu đỏ, từng phong từng phong đưa tới tay hắn.
"Trời trong kinh lại rét buốt, Ôn cô nương sợ lạnh, nhưng Lương Thị không cho lửa than."
"Lương Thị đánh mất một chiếc vòng tay ngọc bích, lục soát khắp viện tử của Ôn cô nương, rồi tìm thấy nó trong phòng Lăng Lan, muốn bán Lăng Lan đi. Ôn cô nương cầu xin mãi, cuối cùng phải dùng hai hộp trang sức để đổi lấy yên bình."
"Lương Thị kêu ốm, bảo Ôn cô nương đến hầu bệnh, khiến cô nương đứng bên giường cả đêm, không được ngồi không được nằm."
"Ôn cô nương hầu bệnh mệt đến ngất xỉu, ngã xuống bị bầm tím trán, nhưng Lương Thị không cho gọi đại phu."
...
"Hoang đường quá thể rồi!" Bùi Hữu tức giận ném mấy phong thư kia lên bàn, kêu to ra ngoài: "Cố Phi!"
Cố Phi vội vàng bước vào nhà.
"Từ Tri Phủ vẫn chưa nhận tội à?"
Cố Phi ngước mắt lên, nhìn thấy sắc mặt Thế Tử tràn ngập u ám, liền nói: "Vẫn chưa. Có lẽ... ban đêm người của chúng ta đột nhập vào phủ Giang Ninh, khiến hắn ta phát hiện."
Đáy mắt Bùi Hữu đầy vẻ cuồng nộ, mang theo lạnh lùng tức giận: "Vậy dùng hình đi."
"Thế Tử!" Cố Phi quỳ xuống.
Xử lý kiểu chuyện này, không gấp được đâu! Nếu không không những hỏng việc, mà còn khiến người khác nắm được điểm yếu!
"Thế Tử, việc trong kinh nhất thời không gấp được, có vội vàng về kinh ngay cũng chẳng thay đổi được gì!" Cố Phi biết Thế Tử nhà mình đang nhớ cái gì, khuyên nhủ: "Thế Tử nên lo liệu việc trước mắt cho xong xuôi, có được chỗ đứng vững chắc trong triều, sau này ngài muốn làm gì, ai có thể ngăn cản được?"
Ánh mắt Bùi Hữu tối sầm, chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hơi thở trở nên bình tĩnh hơn một chút, đôi môi mím chặt cũng buông ra: "Bảo Đồ Bạch rời kinh, đến Giang Ninh càng sớm càng tốt. Vụ án ở Giang Ninh, nhất định phải tốc chiến tốc thắng."
Hình ảnh không ngừng xoay chuyển. Trong mơ, chuyện ở Giang Nam diễn ra cũng không mấy suôn sẻ. Cho dù Đồ Bạch đã mang theo một nhóm ám vệ được huấn luyện bài bản tới, nhưng mãi cho đến tháng bảy mới xong việc.
Mà đến lúc hắn trở về kinh thành, tin đầu tiên nhận được chính là - Vương Tử Lưu Cầu đến thăm, uống phải một ly rượu độc chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ trong tiệc tẩy trần. Ôn Đình Xuân của Hồng Lư Tự bị hỏi tội vào tù, sau đó chết bệnh trong ngục.
Đúng lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, Bùi Hữu chợt mở mắt.
Cơn đau đầu kịch liệt quen thuộc lại ập đến.
Giấc mộng vụn vỡ, những hình ảnh hoàn chỉnh đều hóa thành từng cây gai sắc nhọn, sau khi xuyên qua tâm trí hắn, một số biến mất không thấy tăm hơi, còn một số khác vẫn đọng lại trong đầu, như thể chúng đã trở thành một phần ký ức của hắn.
Trong mắt Bùi Hữu hiện lên một tia mờ mịt.
Hắn lại quên gì rồi?
"Ôn cô nương, cô không sao chứ?"
Xe ngựa đã dừng hẳn, tiếng của Cố Phi từ ngoài xe truyền vào.
Bùi Hữu mở cửa sổ xe, thời điểm mới được một khe hở, liền nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh mặc y phục màu xanh ngọc bích, hơi ngồi xổm trên mặt đất, ôm một đứa bé khoảng bốn tuổi vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Ta đã bảo là cháu không được chạy quá nhanh rồi mà phải không? May mà ta kéo cháu lại kịp thời, nếu không cháu mà bị thương, cha cháu sẽ đau lòng lắm đấy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé kia bị dọa đến trắng bệch, nhưng vẫn ôm lấy cổ nàng, thì thầm: "Vậy người không buồn sao?"
Nàng cười phụt một tiếng.
Ánh nắng lại lần nữa chiếu vào đôi mắt hơi cong của nàng.
—
Ôn Ninh nhờ Ôn Lan hẹn Yến Lễ hôm nay đi ao Thiên Sơn ngắm hoa sen, nàng muốn tiếp xúc lại với Yến Lễ, nhân tiện gặp vị tiểu công tử bốn tuổi nhà hắn một lần.
Một là để xem giữa hai người có thực sự có duyên với nhau hay không, hai là trẻ con không biết nói dối, từ trên người đứa trẻ, có thể tìm ra mấy phần tính cách thực sự của vị Yến công tử kia.
Không nghĩ Yến Lễ trông khá bình thường, nhưng tiểu công tử bốn tuổi ngược lại rất xinh xắn đáng yêu, người đẹp mà miệng cũng ngọt, vừa gặp mặt đã ngượng ngùng kéo tay áo nàng: "Tỷ tỷ, tỷ đẹp quá."
Ngắm hoa sen xong, lại lôi kéo nàng muốn nàng tới Vân Thính Lâu ăn tối.
Chỉ là chạng vạng tối ở phố Trường An Phố khá ồn ào, Ôn Lan cùng Yến Lễ đi phía sau, tiểu công tử kéo nàng về phía trước, nhưng vì chạy nhanh quá nên suýt nữa bị một chiếc xe ngựa đi ngang qua tông phải.
"Vậy người không đau lòng sao?" Yến Sở ôm cổ nàng, thẳng thừng hỏi.
Ôn Ninh bật cười, nhéo mặt cậu nhóc: "Đương nhiên là ta cũng đau lòng rồi."
Nói xong mới nhớ tới âm thanh "Ôn cô nương" vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Cố Phi xuống xe.
Yến Lễ ở phía sau có lẽ đã nhìn thấy động tĩnh phía trước, vừa vặn nhanh chân sải bước tới: "Ôn cô nương, sao vậy? Vẫn ổn chứ?"
Ôn Ninh không còn tâm trí trả lời. Nàng nhìn thấy Cố Phi, liền vô thức nhìn về phía chiếc xe ngựa phía sau.
Cửa sổ xe hé mở, Bùi Hữu ngồi ở sau cửa sổ, y phục màu đen khiến nước da của hắn càng thêm trắng bệch. Hắn ngồi ngay ngắn bên trên, nàng hơi xổm, tầm mắt cụp xuống, một đôi mắt đen sâu thẳm không sai không lệch dừng trên người nàng.
Nàng đảo mắt nhìn sang, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ màu sắc trong mắt hắn, hắn đã đóng "rầm" cửa sổ lại, như thể bị thứ gì đó đâm vào.
"Cố Phi, về phủ."