Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh đạt được thỏa thuận với Ôn Kỳ, nên tâm tình vô cùng vui vẻ. Nhưng khi về tới Ôn Phủ thì sắc trời đã tối, nàng ở trên xe ngựa thống nhất lý do thoái thác với Lăng Lan xong, mới chậm rãi ung dung bước chân vào phủ.
Vốn cho rằng sẽ đụng phải Ôn Đình Xuân, lại bị ông quở trách một trận, nhưng không ngờ hôm nay đến giờ này Ôn Đình Xuân còn chưa tan trực, ngược lại trông thấy Ôn Lan đã mấy ngày không gặp.
Thật ra là Ôn Lan cố tình ở dưới hiên viện Hương Đề chờ Ôn Ninh.
Mấy ngày nay hắn công vụ bề bộn, ngày nào cũng gần đến giờ Hợi* mới về tới nhà, không tiện đi tìm nàng, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng một chút.
*21h đến 23h.
"Đại ca?" Ôn Ninh vô cùng kinh ngạc: "Huynh ở chỗ này chờ muội muội sao?"
Ôn Ninh nhấc váy lên đi tới.
Ôn Lan chỉ liếc mắt nhìn qua, liền biết hôm nay tâm tình của vị muội muội này rất tốt, trên môi mang theo ý cười, khuôn mặt tựa gió xuân.
Hắn liền cười nói: "Cũng không phải, hôm nay muội đi đâu thế? Sao lại về muộn như vậy. May mà gần đây phụ thân bận rộn, hôm nay vẫn chưa tan ca."
Ôn Ninh cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Muội đi tìm Nhị ca ca uống ngụm trà, nhân tiện dùng bữa với hắn."
Ôn Lan gật đầu, trong lòng đang có chuyện khác nên cũng không hỏi thêm về chuyện giữa Ôn Ninh và Ôn Kỳ.
"Đại ca có muốn đi vào trong ngồi không?" Mặc dù đã qua mùa đông, nhưng thời tiết đầu xuân ban đêm, vẫn lạnh lẽo run người.
Ôn Lan lắc đầu: "Không được, hôm nay Đại ca tới đây là muốn hỏi muội mấy câu, lát nữa còn có chút việc gấp phải ra khỏi phủ một chuyến."
Tròng mắt Ôn Ninh nhanh chóng xoay chuyển, nàng biết đại khái Ôn Lan muốn hỏi cái gì.
Từ sau ngày hôm đó rời khỏi Vân Thính Lâu, nàng và Ôn Lan cũng chưa gặp lại lần nào. Hôm ấy nàng rời đi trước, chỉ dặn gã sai vặt báo cho hắn không cần tới đón nàng, cũng không hề nhắc đến chuyện ngày hôm đó với hắn.
Quả nhiên Ôn Lan nhìn quanh bốn phía, lập tức thấp giọng hỏi: "Ngày ấy muội muội cùng Thứ Chi gặp mặt như thế nào?"
Ôn Ninh đã chuẩn bị xong lý do thoái thác từ mấy ngày trước, có chút ngượng ngùng nói: "Hắn đã nhận bức thư muội đưa cho hắn."
Lời này cũng không giả, hôm đó Lăng Lan giội ướt áo bào của Bùi Hữu, khi hắn rời đi cũng tiện tay cầm luôn tờ giấy hoa tiên trên bàn, về sau cũng không thấy đem trả lại cho nàng.
Mấy ngày nay, nàng còn sai Lăng Lan mỗi ngày gửi một bức thư đến nhà hắn nữa.
Nhưng đến tai Ôn Lan, thì nó lại không chỉ là nghĩa trên mặt chữ.
Hắn có chút cảm khái, lại có một chút cảm xúc khó tả khác... Vui mừng? Không ngờ hắn đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước, thế mà lại thực sự đảm nhận được công việc của bà mối, còn làm thành công như vậy!
"Nhưng tại sao ta lại nghe nói hôm đó trong Vân Thính Lâu còn xảy chút chuyện rắc rối?" Ôn Lan lại hỏi, hắn cũng là hôm nay lúc lên trực mới nghe đồng liêu nhắc tới.
Ôn Ninh gật đầu: "Cái vị công tử của Tần gia kia, hình như tên là Tần Vũ thì phải? Gã muốn gây chuyện với Vương công tử. Trùng hợp là lúc ấy Thẩm Nhị công tử cũng đang uống rượu ở Vân Thính Lâu, mấy người đó còn suýt đánh nhau một trận. May mà muội nhanh trí mượn uy quyền của Đại ca cùng quan trên của Đại ca để thị uy, tên Tần Vũ kia nghe xong liền bỏ chạy, không dám gây chuyện nữa."
Ôn Lan nghe nửa đoạn đầu còn mang vẻ mặt nghiêm túc, đến khi nghe thấy Ôn Ninh nói mượn quyền uy, không khỏi cười rộ lên: "A Ninh thật thông minh."
"Được rồi, Đại ca đã biết. Ban đêm gió lớn, muội mau vào nhà nghỉ ngơi đi." Ôn Lan có việc khác nên không hỏi nhiều nữa, túm áo choàng lại cho Ôn Ninh rồi quay người rời khỏi.
Ôn Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, không rõ tại sao Ôn Lan đã có việc gấp, mà vẫn còn vội vàng đến hỏi nàng chuyện ở Vân Thính Lâu vào lúc này. Suy nghĩ một lúc vẫn không ra, đành mang theo Lăng Lan trở về phòng.
Lại nói Ôn Lan bên này, vội vã tới tìm Ôn Ninh, là bởi vì người hắn muốn thừa dịp lúc ban đêm đi tìm chính là Vương Hữu.
Gần đây ở Kinh Triệu Phủ có một vụ án có phần khiến cho người ta đau đầu.
Có một vị phụ nhân đang cùng mẹ chồng đi ra ngoài, không may bị sơn tặc bắt đi, vất vả lắm mới trốn thoát được, nhưng khi trở về nhà thì lại bị gia đình nhà chồng ghét bỏ, lấy cớ "gian dâm" trong thất xuất* để hưu bỏ nàng. Phụ nhân cũng tự nhận là mình vẫn chưa thất trinh, nhưng nếu phải bỏ, thì cũng là nàng bỏ chồng, và của hồi môn phải đem trả lại cho nàng.
*Thất xuất là lý do ly hôn tiêu chuẩn của đàn ông thời xưa, chúng bao gồm: không vâng lời cha mẹ, không có con, gian dâm, ghen tuông, bệnh tật, nói nhiều và trộm cắp.
Ngay khi vụ án này nháo nhào tới tận Kinh Triệu Phủ, hắn lập tức muốn tìm Vương Hữu giúp đỡ.
Mặc dù đây không phải là chức trách của một người chỉ huy trong quân đội như hắn, nhưng hắn cảm thấy vị phụ nhân kia thực sự có chút đáng thương, ngay cả chút bạc để tìm người viết đơn kiện tụng cũng không có. Hơn nữa, việc nàng bị sơn tặc bắt đi, là do dùng chính mình để đổi lấy bình an cho mẹ chồng, đây là một việc làm chính nghĩa mà.
Nếu vụ kiện này nàng thua, không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử thất vọng đau khổ nữa?
Chỉ là Vương Hữu sắp đến khoa thi Đình, vốn dĩ hắn định đợi mấy ngày này nữa trôi qua xem thế nào, nhưng lại không nghĩ mọi chuyện càng ngày càng nháo nhào loạn xạ. Thế nên hôm nay hắn đặc biệt tan ca sớm hơn chút, chính là vì muốn đến đây gặp hắn, hỏi xem hắn có ý muốn giúp đỡ hay không.
Trước khi đến gặp Vương Hữu, dù sao hắn cũng phải biết rõ tình huống giữa y cùng Ôn Ninh, để tránh xấu hổ.
Nghe thấy Ôn Ninh nói rằng mọi chuyện giữa hai người đang diễn ra suôn sẻ, hắn cũng yên tâm hơn.
Khi hắn gõ vang cửa lớn của Vương Phủ, lúc này Vương Hữu cũng mới từ trong mộng tỉnh lại.
Mộng?
Tại sao lại chân thật như thế?
Vương Hữu gần như có thể cảm nhận được gân xanh trên trán mình vẫn còn nhảy lên liên hồi, nhảy đến mức hắn cảm thấy như có thứ gì đó chui vào trong đầu mình, chui đến mức khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Nhưng ngày ấy ở Vân Thính Lâu, rõ ràng khác hẳn cảnh trong mộng.
Cũng chẳng hiểu tại sao lại là giấc mộng hoang đường như vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn vừa mới xử lý Tần Vũ một trận?
Hắn ngồi trên giường day day thái dương, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Vương Cần Sinh: "Công tử, Ôn tham quân đang ở ngoài cửa, hắn nói có chuyện quan trọng cần bàn với công tử, muốn vào cửa nói chuyện."
Vương Hữu liếc mắt nhìn trời.
Đã là giờ Hợi.
Nhắc đến Ôn Lan, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến ngày mười ba tám tháng ba trong giấc mộng, người hắn gặp là Ôn Lan chứ không phải Ôn Ninh.
Tay day thái dương của hắn càng dùng lực mạnh hơn, nói vọng ra ngoài cửa: "Bảo ta ngủ rồi, mời Ôn tham quân ngày mai lại đến."
Ôn Lan tìm hắn có thể có việc gì? Chẳng lẽ lại muốn làm cầu nối cho vị muội muội kia của hắn?
Vương Cần Sinh gãi gãi đầu, ngày trước vào canh giờ này, công tử nhà hắn quả thật là đã đi ngủ. Hắn đi qua nhìn thấy đèn trong phòng lão gia đã tắt, lại sợ quấy rầy tới Vương Hữu, nên mới không để ý đến lời dặn của lão gia trước đó, chạy ra mở cửa.
Hắn cũng từ chối theo lời dặn của Vương Hữu.
Ôn Lan ngược lại không dự đoán được, dù sao... Nếu như Vương Hữu thật sự ngủ rồi, thì thư đồng này cũng sẽ không bảo hắn đợi một lát.
Có lẽ là hắn đến quá muộn.
Ôn Lan cũng không nghĩ nhiều, dự định ngày mai tan ca lại đến.
Bên kia, Vương Hữu từ trên giường đứng dậy, thổi tắt đèn trong thư phòng. Trên đường trở về phòng có một trận gió mát thổi đến, rốt cuộc lúc này mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn chút. Vừa rồi có lẽ chỉ là một giấc mộng tương đối chân thật mà thôi, chắc là do gần đây có chút mệt mỏi.
Hắn trở về phòng rửa mặt, quyết định nghỉ ngơi sớm.
Chỉ là vừa ngã xuống giường, nhắm mắt lại, lại rơi vào một giấc mơ khác.
Năm Gia Hòa thứ mười bốn, ngày hai mươi lăm tháng ba, thời tiết đẹp, ngoài tường có gốc hoa đào nở, một nhánh còn mon men mọc tiến vào sân, trông càng thêm xuân sắc hơn mấy ngày trước.
Vì chuyện xảy ra ở Vân Thính Lâu mấy ngày trước, nên Vương Phúc hạ lệnh cưỡng chế Vương Hữu trước khi thi Đình không được phép ra khỏi nhà. Vương Cần Sinh nghỉ ngơi hai ngày, thân thể gần như đã bình phục, chỉ là nghĩ về tình huống xảy ra ở Vân Thính Lâu ngày ấy, tinh thần hắn liền uể oải suy sụp, thỉnh thoảng lại trốn vào một góc hẻo lánh lau nước mắt.
Công tử nhà hắn là một nhân vật trời quang trăng sáng như thế nào, vậy mà lại phải chịu mối nhục lớn như vậy ở trước mặt bao nhiêu người, sao hắn có thể không đau lòng được?
Đều tại hắn, nếu không phải tham ăn, cứ ở ngay bên ngoài quán rượu chờ công tử thì tốt rồi.
Nhưng cũng phải trách tên công tử áo gấm kia, cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người!
Vương Hữu từ thư phòng đi ra, liền thấy hắn ngồi xổm ở một góc vắng vẻ, một tay gạt lệ, một tay nhổ cỏ dại trên mặt đất, trong miệng lầm bầm giận dữ.