Biên tập: Quỳnh
Vương gia.
Vương Hữu xử lý Tần Vũ xong, liền chắp tay cáo từ với Đồ Bạch, rồi lặng lẽ xoay người, yên ắng nhảy vào bên trong tường viện.
Vừa bước vào Vương gia, ánh mắt hắn liền trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, lại trở thành công tử dịu dàng như ngọc, khiêm tốn nội liễm.
Trước lúc hắn ra ngoài đã ăn cơm tối, lúc này tiền sảnh tối đen như mực, hai gian phòng ngủ cùng thư phòng của hắn có thắp chút ánh nến. Hắn nhẹ bước trở về thư phòng, lúc đi qua gian phòng của Vương Phúc liền nghe thấy loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Tình cảm của Vương Phúc cùng Vương phu nhân trước giờ vẫn luôn rất tốt, mỗi hôm trước khi đi ngủ đều cùng nhau tâm sự thủ thỉ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chuyện nhà, chuyên làm ăn buôn bán v.v
Khi hắn còn bé, lúc chưa chia phòng ngủ với phụ mẫu, luôn thích cuộn tròn trong chăn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, phụ thân một câu, mẫu thân một câu, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nghĩ đến đây, hắn nhớ tới bức thư Đồ Bạch vừa nói.
Vương Phúc nhận được phong thư, nhưng lại không đưa cho hắn, cũng không báo với hắn một tiếng.
Mặt mày hắn khẽ nhúc nhích, khoé môi khẽ nhếch lên một độ cong rất nhỏ, sau đó xoay người đi về phía cây bạch quả duy nhất trong sân.
Mò mẫm hai ba lần, liền móc thấy một chiếc hộp từ trong hốc cây, mở ra, quả nhiên nhìn thấy những tờ giấy hoa tiên màu hồng được đặt chỉnh tề bên trong.
Hắn không khỏi lắc đầu cười.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà Vương Phúc vẫn chưa phát hiện ra hắn đã sớm biết chiếc hộp bí mật của Vương Phúc nằm ở đây, tất cả tiền riêng của ông ấy cũng đều giấu ở chỗ này.
Vương Hữu lấy những tờ giấy hoa tiên kia ra, nhanh cất vào trong tay áo, lại đem chiếc hộp trả lại vào trong hốc cây.
Trở lại thư phòng, Vương Hữu mở từng tờ giấy hoa tiên ra đọc.
Mỗi một tờ giấy là một bài thơ tình.
Hắn nhìn một lúc, đáy mắt dần trở nên nhạt đi.
Là hắn suy nghĩ nhiều rồi!
Nàng không phải là nàng ấy.
Vì nàng ấy đến chữ còn chẳng biết viết.
Cho dù là mấy năm này học lại từ đầu, cũng không thể nào trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, có thể luyện ra được nét chữ nhỏ xinh đẹp như thế.
Lại nghĩ đến lúc ở ngoài bình phong, nghe được một tiếng "tiện tỳ" kia, từng tiếng từng tiếng sắc bén nói ra lý do tiếp cận hắn, "ái mộ" hắn, ánh mắt của hắn càng trở nên nhạt dần, nụ cười ôn hoà treo trên khóe môi theo thói quen cũng không duỳ trì được nữa.
Vương Hữu cầm lấy một tờ giấy hoa tiên, đưa đến trước ánh nến.
Ngọn lửa bùng lên cao, chiếu sáng đáy mắt đen tĩnh lặng của hắn, khiến nốt ruồi nhỏ trên sống mũi lộ ra vẻ yêu dã mị hoặc.
Hắn thờ ơ nhìn tờ giấy hoa tiên cháy thành bột phấn, rồi lại nhặt một tờ khác đưa tới gần ánh nến.
Lúc đốt xong hết số giấy hoa tiên, toàn bộ thư phong của hắn tràn ngập mùi huân hương đã được hun cẩn thận trên giấy.
Có lẽ là do nhìn chằm chằm ánh nến trong thời gian dài, Vương Hữu cảm thấy mí mắt có chút nặng, hắn liền trực tiếp nằm trên chiếc giường ở thư phòng, chuẩn bị chợp mắt một lúc.
Chỉ là vừa ngửi được mùi huân hương ngọt ngào tràn ngập khắp căn phòng, ý thức của hắn như bị thôi miên, một hình ảnh dần hiện lên trong biển ý thức.
Năm Gia Hoà thứ mười bốn, ngày mười tám tháng ba, thời tiết trong lành, mùa xuân ấm áp.
Hắn có hẹn với một một người tại Vân Thính Lâu, nhưng không phải Ôn Ninh mà là Ôn Lan. Cũng tại gian sương phòng đó, nhưng lần này, không cần phải từ gian khác đẩy tấm bình phong đi vào, mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Gần đây trong kinh xảy ra vụ án.
Một phụ nhân cùng với mẹ chồng lên núi cầu phúc, trên đường trở về nhà thì gặp phải sơn tặc. Vị phụ nhân kia chủ động rời đi cùng với sơn tặc để đổi lấy mạng sống cho mẹ chồng. Ba ngày sau, vị phụ nhân trốn thoát khỏi sơn tặc trở về nhà, nhưng không ngờ lại bị nhà chồng ghét bỏ, nói nàng không còn "trong sạch", muốn hưu thê, còn lấy lý do nàng thất trinh trước, không muốn trả lại của hồi môn cho nàng.
Vị phu nhân nọ trong lúc tức giận, liền đến Kinh Triệu Phủ đánh trống kêu oan, bẩm báo tới tận trên đầu Kinh Triệu Doãn.
Phu nhân lấy chồng ở xa kinh thành, lúc trở về trên người không còn một xu dính túi, bây giờ tiền bạc lại đều bị nhà chồng giữ lại. Tham quân Ôn Lan của Kinh Triệu Phủ tới tìm hắn, muốn cùng hắn thảo luận một chút về tình tiết vụ án, còn mời hắn thay mặt vị phu nhân nọ viết đơn kiện.
Nhưng Ôn Lan đến muộn.
Vương Hữu uống xong hai chén trà mà hắn còn chưa tới.
Hắn để Vương Cần Sinh xuống dưới lầu dùng bữa trước, mình cũng không vội. Chỉ là một lần nữa chén trà còn chưa xuống được đến bụng, dưới lầu đã truyền đến tiếng bàn ghế bị đạp đổ, sau đó là tiếng quát mắng ngạo mạn: "Cẩu nô tài! Ta bảo ngươi gọi chủ tử của ngươi đến, ngươi lại dám ở đây giằng co với tiểu gia?"
Âm thanh quát mắng khiến lầu dưới bỗng chốc trở nên yên tĩnh, âm thanh kế tiếp cũng dễ dàng truyền đến bên tai: "Đại nhân, đại nhân nói đúng, tiểu nhân chỉ là một tên nô tài, một tên nô tài cỏn con không đáng để đại nhân tức giận, xin đại nhân bớt giận."
Tiếng nói quen thuộc khiến Vương Hữu bất giác nhíu mày.
"Tên cẩu nô tài vô dụng nhà ngươi cũng xứng xin lỗi ta sao? Không chịu kêu chủ tử nhà ngươi ra đây đúng không? Đánh! Đánh hắn thật mạnh cho tiểu gia!"
Vương Hữu buông chén trà đi xuống dưới lầu.
Bây giờ là lúc mọi người đang dùng cơm trưa, sảnh chính của Vân Thính Lâu có không ít người, lúc này tất cả mọi người đều dừng động tác trong tay, nhìn về phía góc hẻo lánh của sảnh phụ.
Mấy tên cường tráng đang vây đánh một tên thư đồng gầy yếu. Thư đồng kia cuộn người lại trên mặt đất, dùng tay che lấy đầu và mặt, mặc kệ đám người tay đấm chân đá, chỉ rên hừ hừ, chứ không kêu lớn.
"Dừng tay!" Vương Hữu còn chưa đi xuống cầu thang đã thấy Tần Vũ kiêu căng ngạo mạn, mà người bị gã sai người vây đánh, chính là Vương Cần Sinh.
Tần Vũ vừa thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười như ý, châm chọc nói: "Ây da, Vương công tử thật là kiêu ngạo quá, ba mời bốn hẹn đều không thấy được người. Ấy vậy mà bữa cơm này, đến một tên nô tài cũng có thể ngồi một mình một bàn, quả nhiên là muốn trèo lên đầu cành làm nhân vật lớn mà!"
Vương Hữu không muốn để ý đến gã, thấy Vương Cần Sinh cả người đầy đồ ăn nước đọng liền biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, lạnh nhạt chắp tay nói: "Nếu gia bộc có chỗ nào đắc tội, tại hạ thay y xin lỗi Tần công tử."
Tần Vũ thấy hắn chịu xin lỗi, sắc mặt cũng hoà hoãn hơn, đang muốn nở nụ cười tiến lên bắt chuyện thì thấy Vương Hữu hờ hững hạ tầm mắt nhìn Vương Cần Sinh: "Cần Sinh, đi thôi."
"Đi? Ai nói cho các ngươi đi! Bộ quần áo mà tiểu gia ta đang mặc, được làm từ vải dệt Hoàng thượng ban cho, vậy mà lại bị tên cẩu nô tài kia làm bẩn!"
Tần Vũ vừa mở miệng, bốn tên cường tráng lập tức đứng ra chặn đường.
"Vậy Tần công tử muốn như thế nào?" Vương Hữu hỏi lại.
Sắc mặt Tần Vũ biến đổi mấy lần, cuối cùng vò mẻ không sợ sứt, dựa vào cái bàn sau lưng, ngồi trên ghế dài, gác chân lên ghế một cách bất cần đời, hếch cằm nhìn Vương Hữu: "Vừa nãy tên cẩu nô tài kia của ngươi quỳ vẫn chưa đủ thành ý, không bằng ngươi tới quỳ đi!"
Tần Vũ chỉ trước chân mình: "Tới, quỳ xuống cho đến khi ta thấy thoải mái thì sẽ tha cho các ngươi."
Vương Hữu nghe vậy, thấp giọng cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã: "Chó săn thị tộc."
Sau đó hắn đi tới đỡ Vương Tần Sinh dậy, muốn dẫn y đi.
"Ngươi ăn gan chó rồi phải không, con mẹ nó!" Tần vũ tức giận từ trên ghế nhảy dựng lên: "Còn thất thần ở đó làm gì? Lên cho ta! Hắn nói năng xấc xược, sỉ nhục bản công tử, bắt hắn quỳ! Bắt hắn quỳ xuống cho tiểu gia!"
Vương Cần Sinh nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, liên tục dập đầu cầu xin: "Đại nhân, là nô tài không đúng, tất cả đều là nỗi của nô tài, không liên quan gì đến công tử nhà ta, cầu xin ngài..."
Tần Vũ không đợi hắn nói hết, sắc mặt dữ tợn, lớn tiếng quát mắng: "Đánh tiếp cho tiểu gia!"
Thế là hai tên cường tráng tiến lên túm lấy Vương Hữu, lại lần nữa tay đấm chân đá Vương Cần Sinh theo lời Tần Vũ.
Chỉ là vừa túm được Vương Hữu, tay chân lại không thể động đậy được.
Lúc này Vương Hữu đột nhiên có mấy phần ý thức.
Không đúng.
Đây không phải là thực!
Hắn đang nằm mơ sao?
Hắn nhìn thấy mình trong mộng nắm chặt hai tay, thái dương mơ hồ giật giật.
Tiếng rên rỉ của Vương Cần Sinh không ngừng truyền đến, âm thanh ẩu đả ngày càng nặng.
Hai gã cường tráng bên cạnh lại đẩy hắn một cái, hắn đột nhiên buông tay, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
"Cháu trai của Lại Bộ Thượng Thư Tần Chinh, Tần Vũ phải không?" Đôi mắt đen thâm trầm của Vương Hữu nhìn thẳng vào Tần Vũ: "Phụ thân Tần Hạc, mẫu thân Hoàn Tây Trần Thị, nhà có hai đích huynh đều nhậm chức tại cấm vệ quân, và một thứ muội là khuê nữ, có phải không?"
Tần Vũ không biết tại sao đột nhiên hắn lại nhắc đến người nhà của mình, chỉ biết bị hắn nhìn chằm chằm như thế, tự dưng cảm thấy sống lưng phát lạnh cả người rét run. Vương Hữu tiến lên hai bước về phía trước, gã lại theo bản năng muốn lùi về phía sau, cũng may mà phía sau còn có một cái bàn, khiến gã không quá mức hèn hạ.
"Ngươi... ngươi!"
"Hôm nay gia bộc của Vương mỗ dùng bữa trong lâu, lại có hành vi không đúng mực, để mặc cho Tần công tử đổ cơm thừa canh cặn lên người mà không biết né tránh hay ngăn cản. Sau đó lại mặc cho tay sai của Tần công tử lăng nhục, đánh chửi mà không biết kêu oan hay xin giúp đỡ. Thật sự là mười phần sai." Vương Hữu chắp hai tay đưa lên cách đỉnh đầu, giọng nói trong trẻo vang vọng Vân Thính Lâu: "Vương mỗ dạy dỗ không nghiêm, để cho gia bộc bị người khác đánh đập ức hiếp, đúng là tội không thể tha thứ."
"Vương mỗ ở đây xin lỗi Tần công tử."
Hai đầu gối của hắn chạm đất, hai tay dán trên trán, vững vàng hành đại lễ.
Vân Thính Lâu lớn như vậy, bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Vương Cần Sinh mới lấy lại tinh thần, khóc lóc thảm thiết: "Công tử."
Vương Hữu đột nhiên mở mắt, trước mắt lóe lên ánh nến mờ ảo, trên chóp mũi vẫn còn vương mấy sợi huân hương của khuê các chưa tan hết.