Biên tập: Hà Thu
"Cô nương, cô nương, người nhìn mấy bộ này xem, bộ nào đẹp nhất?" Sắc mặt Lăng Lan hồng hào, ánh mắt tràn đầy vui mừng, lại chỉ trên bàn nói: "Còn có những món trang sức này nữa, người thấy phối với bộ nào thì hợp?"
Ôn Ninh đang lật xem một cuốn truyện, đọc vô cùng say sưa, chỉ liếc mắt nhìn cho có lệ: "Đều được cả."
Lăng Lan đi tới rút cuốn truyện trên tay nàng ra: "Cô nương! Người để tâm một chút đi được không! Ngày mai phải vào cung rồi, yến tiệc này một hai năm chỉ tổ chức một lần thôi, vậy mà người cũng chẳng để trong lòng."
"Hả?! Ta đang xem đến đoạn mấu chốt đấy!" Ôn Ninh bất mãn đứng dậy khỏi nhuyễn tháp.
Lăng Lan tức giận nói: "Cô nương của ta ơi! Chuyện mấu chốt bây giờ là ngày mai người phải vào cung. Bữa tiệc tất niên này là do Hoàng Hậu nương nương mời, còn chỉ rõ nam nữ chưa lập gia đình, chuyện này có ý nghĩa gì, người còn không hiểu sao?"
Bữa tiệc mùa xuân này mở ra, rõ ràng là để tạo cơ hội cho các nam nữ thanh niên ngày thường không có cơ hội gặp nhau gặp mặt.
Hoàng Hậu nương nương thật sự rất nhân hậu, nhưng cô nương nhà nàng lại không có vẻ gì là cảm kích, hỏi nàng cái gì nàng cũng không mặn không nhạt, chẳng thèm để ý một chút gì đến chuyện chung thân đại sự của đời mình.
Ôn Ninh thở dài, bất đắc dĩ nhìn đống quần áo và đồ trang sức Lăng Lan chuẩn bị, gật đầu nói: "Tất cả đều đẹp, những năm trước đều là em chuẩn bị, nên cứ theo ý em đi. Chỉ cần không quá chói mắt, cũng không quá đơn giản là được."
Haizz, những năm trước là Ôn Ninh không cần lo lắng gì về chuyện hôn sự, nhưng nếu năm nay vẫn còn mộc mạc không có điểm nhấn, thì làm sao có thể chọn được một người chồng như ý đây?
Ôn Ninh hiểu tâm tư của nàng, tay ôm bình nước nóng lần nữa dựa lưng vào nhuyễn tháp: "Đại ca Nhị ca ta còn chưa có hôn phối đâu, vội cái gì? Đêm đó cứ để bọn hắn tìm được tẩu tử hợp ý trước đi đã."
"Mấy người..." Lăng Lan bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng là cố ý không cho lão gia bớt lo mà!"
Hết người này đến người khác, người nên cưới không cưới, người nên gả không gả.
"Công chúa Chiêu Hòa năm nay cũng hai mươi hai tuổi rồi, chẳng phải vẫn chưa có hôn phối đó sao?" Ôn Ninh không thèm để ý nói.
"Hoàng Hậu nương nương cũng nóng lòng, nên mới tổ chức yến tiệc vào ngày mai đó thôi?"
Ôn Ninh bĩu môi, lại cầm lấy cuốn truyện, ôm bình nước nóng chặt hơn.
Bây giờ đã là tháng mười hai, đêm qua bên ngoài mới rơi một trận tuyết lớn, nói không chừng ngày mai vẫn còn rơi nữa. Nàng vốn sợ nhất là lạnh, nên cũng chẳng muốn đi dự yến tiệc năm mới gì đó.
Vào thời điểm này ở kiếp trước, thật ra cũng có một buổi dạ yến như vậy. Chỉ là khi đó hôn sự của nàng với Thẩm Tấn đã đi đến giai đoạn thỉnh kỳ*, sau tết sẽ làm lễ thành hôn.
*"Lễ thỉnh kỳ" nghĩa là "chọn ngày lành tháng tốt" để tiến hành hôn lễ."
Vì vậy cả nàng và Thẩm Tấn đều không tham gia.
Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, nghe nói Thẩm Tấn lại đi biên quan, lúc này năm mới đang đến gần, theo lý cũng nên trở về rồi.
Nếu như đã về, thì ngày mai hắn nhất định sẽ đi.
Không chỉ có hắn, mà Bùi Hữu cũng sẽ đi.
Nửa năm nay nàng ít khi bước chân ra khỏi nhà, nên cũng không gặp Bùi Hữu. Vốn dĩ bọn họ sẽ gặp lại vào mùa thu, nhưng nàng lại tận lực từ chối mấy lời mời đi thưởng hoa cúc, ngắm lá phong đỏ. Thậm chí ngay cả Ôn Lan Ôn Kỳ đến gọi nàng, nàng cũng đều kiên quyết không đi. Bởi vậy nên kiếp này khác với kiếp trước, nàng và Bùi Hữu không gặp lại nhau ở mốc thời gian ban đầu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ngày mai nàng muốn gặp hắn.
Nhìn thấy hắn lại phải diễn kịch, nàng biết diễn kiểu gì cho hợp tình hợp lý đây?
Ôn Ninh nghĩ đến lại thấy có chút bực bội, tại sao Gia Hòa Đế còn chưa ban hôn cho Bùi Hữu nữa?
Kiếp trước Gia Hòa Đế muốn giao công chúa Chiêu Hòa mà ông sủng ái nhất cho Bùi Hữu, thậm chí còn sửa đổi luật cấm phò mã không được vào triều làm quan vì hắn, nhưng không phải là ở bữa tiệc cuối năm này, mà là vào tết trung thu nửa năm sau.
Khi đó hắn đã đưa nàng về hậu viện, cũng không biết lấy đâu ra can đảm mà từ chối hôn sự ngay tại chỗ. Về sau không biết chuyện này giải quyết như thế nào, nhưng Gia Hòa Đế cũng không truy cứu tội của hắn.
Đời này cái gọi là "Ánh trăng sáng" của hắn chưa từng xuất hiện, nếu như Gia Hòa Đế ngỏ lời ban hôn, chắc hẳn hắn cũng không từ chối.
Hay là ngày mai nàng cáo bệnh?
Như vậy thì một năm rưỡi nữa nàng sẽ không phải gặp Bùi Hữu.
Ôn Ninh liếc nhìn Lăng Lan đang cẩn thận kết hợp y phục và trang sức cho mình.
Thôi bỏ đi, nếu cố tình nói mình có bệnh, đừng nói Lăng Lan không đồng ý, mà nhỡ không may lại chọc giận Ôn Đình Xuân nữa thì cũng mệt.
"Ngày mai cho dù là đích hay thứ, đều phải đi à?" Ôn Ninh đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi.
Lăng Lan gật đầu: "Em thấy Đại công tử nói như vậy."
Ôn Ninh nhướng mày, ánh mắt vẫn dán vào cuốn truyện, nhưng không còn biết nội dung là gì nữa.
Nếu như thế, thì đến đó một chuyến cũng không sao.
Nàng cất cuốn truyện đi, quay lại chỗ treo y phục và đồ trang sức: "Để ta chọn cho."
—
Từ khi từ Bùi Hữu trở lại phủ Quốc Công, bữa tối đều là người một nhà ngồi ăn cùng nhau.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Tổ tiên của phủ Quốc Công có công phò tá Hoàng Đế, nên danh hiệu "Trấn Quốc Công" vẫn được truyền thừa cho đến ngày nay. Bùi Quốc Công bây giờ, thật ra chưa từng tham gia quân ngũ. Trước khi cưới Công Chúa, ông chính là Thám Hoa của kỳ thi mùa xuân năm đó.
Vì phò mã không được vào triều làm quan, nên từ đó đến nay Bùi Quốc Công không hề giữ một chức vụ nào. Năm đó Trưởng công chúa và ông tâm đầu ý hợp, sau khi thành thân xong còn tình chàng ý thiếp một khoảng thời gian rất dài, khiến mọi người hâm mộ không thôi.
Đáng lẽ thời gian sau này cũng sẽ vô cùng thoải mái dễ chịu, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến Thế Tử thất lạc.
Bùi Quốc Công bây giờ trông rất tiều tụy, mái tóc đã sớm chuyển màu hoa râm, ánh mắt cũng có chút mờ đục. Bắt đầu từ năm Trưởng công chúa đến phật đường lễ phật, tình cảm giữa hai người cũng chẳng còn được như xưa, ngay cả ngồi cũng không ngồi cùng nhau.
Trên bàn còn có một vị thiếp thất, năm đó sau khi Thế Tử mất tích, Trưởng công chúa đích thân nạp vào cho Bùi Quốc Công. Ngoài ra còn có hai người con thứ của thiếp thất, một người năm nay mười tám, người còn lại chỉ mới bảy tuổi.
Cho nên, mặc dù là người một nhà, nhưng không khí trên bàn ăn cũng không tính là hài hòa, thậm chí còn có mấy phần gượng gạo cùng dè dặt khó tả.
Ăn cơm xong, mọi người ai về về phòng nấy. Bùi Quốc Công cũng tới thư phòng, chỉ còn Trưởng Công Chúa giữ Bùi Hữu ở lại.
Lúc còn trẻ, Trưởng công chúa từng là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, nhưng những năm tháng vất vả tìm kiếm con trai đã làm hao mòn gần hết nét xuân tươi đẹp của bà. Mặc dù không đến mức tiều tụy như Bùi Quốc Công, nhưng tóc mai cũng đã điểm vài sợi bạc, hai mắt trũng xuống khiến bà trông còn già dặn hơn rất nhiều so với Vương phu nhân yếu ớt.
Nhưng bây giờ trong mắt bà đã có ánh sáng, lúc nhìn về phía Bùi Hữu, đáy mắt đong đầy mừng rỡ cùng chờ mong.
"Thứ Chi, ngày mai vào cung, con có dự định gì không?"
Tên ban đầu của Thế Tử là Bùi Hằng, do tuổi còn quá nhỏ nên chưa lấy tên tự. Nhưng trước khi nhận tổ quy tông, Trưởng công chúa lại chủ động nói muốn giữ lại "tên" cùng "chữ" hiện tại của hắn. Thứ nhất là để bày tỏ lòng biết ơn đối với gia đình đã nhận nuôi hắn, thứ hai là vì Bùi Hữu đã quen với cái tên này nhiều năm rồi, nên không cần phải cưỡng ép đổi lại.
Đám hạ nhân nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, rồi dâng trà lên, Bùi Hữu cụp mắt nhấp một ngụm, nói: "Việc này không nhọc mẫu thân hao tâm tổn trí, trong lòng con tự có cân nhắc."
Câu trả lời này hiển nhiên khiến Trưởng công chúa không quá vừa lòng: "Hết năm nay là con tròn hai mươi hai tuổi, đổi lại là những nhà khác, sợ là hài tử đã chạy đầy đất rồi. Còn con thì ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có..."
Nói đến nửa chừng, lại dừng một chút, kinh ngạc nói: "Hay là con thật sự có người trong lòng rồi? Nghe nói thời gian gần đây con vẫn luôn muốn tìm người, có thể nói cho mẫu thân biết con muốn tìm ai không?"
Bùi Hữu đặt tách trà xuống, cười nhẹ: "Chỉ là một người bạn chơi cùng thuở nhỏ thôi."
Hắn lại nói thêm: "Lúc nào về con sẽ xem kỹ các bức chân dung mà mẫu thân gửi."
Hắn nói như vậy, mới khiến Trưởng công chúa cảm thấy thoải mái hơn chút.
Trước đó, bà đã sai người đưa toàn bộ tranh chân dung của các nữ tử tham dự yến tiệc lần này tới điện Thanh Huy, ý là để Bùi Hữu xem qua trước. Nếu vừa ý người nào, thì tối mai có thể tự mình đến xem cô nương đó.
Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể xin thánh chỉ ban hôn ngay trong yến tiệc tất niên, tới đầu xuân là có thể nghị hôn.
Nghĩ đến đây, Trưởng công chúa lại nói: "Thứ Chi, con nên biết rằng, hôn nhân của con, không thể tùy theo ý muốn của con được?"
Nói cách khác, không phải dạng nữ tử nào cũng có thể bước vào cửa lớn của phủ Quốc Công.
Sau khi Bùi Hữu trở về, Trưởng công chúa vẫn dành phần lớn thời gian trong phật đường để lễ phật, nhưng cho dù không để ý đến chuyện bên ngoài, thì cũng có sẽ người nói chuyện đến tai bà.
Bà biết rất rõ người Bùi Hữu đang tìm là nam hay nữ.
"Mẫu thân yên tâm." Bùi Hữu rũ hàng mi dài che kín đáy mắt, khi ngước lên lần nữa, đáy mắt đã trong veo trở lại, không nhìn ra cảm xúc gì: "Nếu không có chuyện quan trọng nào khác, thì Thứ Chi xin phép cáo lui trước."
Trưởng công chúa gật đầu, phất tay cho hắn lui xuống.
Chờ người đi rồi, mới thở dài một một hơi.
Thôi ma ma đang đứng ở một bên tiến lên đấm vai cho bà, hiểu rõ ý vị bên trong tiếng thở dài này của bà, an ủi: "Dù sao Thế Tử gia cũng không lớn lên ở đây, ngài ấy mới về nhà còn chưa đầy một năm, qua một thời gian nữa, kiểu gì cũng sẽ tốt hơn."
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng bà ấy cũng cảm nhận được, vị Thế Tử gia này quả thật có chút lạnh lùng. Về nhà đã được một khoảng thời gian, nhìn qua thì có vẻ ôn hòa chu đáo, khiến người khác chẳng thể bắt bẻ được gì. Nhưng kỳ thật đối với mỗi người ở phủ Quốc Công, đều có cảm giác xa cách như có như không.
Trưởng công chúa không nói gì, chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
—
Điện Thanh Huy có lẽ là viện tử thanh tịnh nhất trong phủ Quốc Công, lúc đầu còn náo nhiệt mấy ngày, nhưng chưa đầy nửa tháng, Thế Tử gia trở về đã đuổi gần hết người hầu đi, chỉ giữ lại Vương Cần Sinh hắn mang từ nhà cũ đến, cộng thêm hai gã sai vặt trông coi viện lạc, còn lại ngay cả nha đầu chăm sóc sinh hoạt thường ngày cũng không có.
Người trong phủ ít nhiều có chút không hiểu, nhưng Vương Cần Sinh lại rõ ràng.
Năm đó Vương gia từ Lĩnh Nam dời đến kinh thành chưa được hai năm, công việc làm ăn của Vương Phúc tốt hơn rất nhiều, tiền bạc cũng dồi dào hơn xưa. Khi đó ông có mua một hai nha hoàn về nhà để chăm sóc cho Vương phu nhân, nhưng mà...
Khụ...
Chỉ có thể trách công tử nhà hắn lớn lên quá mức tuấn tú, người lại có tài, làm gì có cô nương nào nhìn thấy mà không động lòng chứ?
Nhưng nếu không chịu giữ nha đầu, thì cũng phải cưới một phu nhân!
Lúc này hắn đang nhìn một chồng lớn các bức họa cuộn tròn đặt trên bàn, vui vẻ giống như mong mẹ về chợ. Đợi công tử nhà hắn trở về mở từng cái ra, hắn sẽ đi theo ở phía sau nhìn một lần cho đã mắt.
Có thể là do hắn vui vẻ quá mức, muốn phủi bụi trên các cuộn giấy, nhưng lại vô tình làm rơi một cuộn.
Cuộn tranh vẽ rơi trên mặt đất, trực tiếp tản ra, để lộ vẻ đẹp kiều diễm của nữ tử trong tranh.
Vương Cần Sinh cúi xuống nhặt lên, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.
Mặt mũi xinh xắn, ánh mắt rạng ngời. Chỉ vẻn vẹn một bức tranh mà thôi, đã bắt mắt đến như vậy, nếu là người thật...
Ahhh! Người thật, hình như hắn đã từng nhìn thấy rồi thì phải?
Hình ảnh tiểu công tử xinh đẹp môi đỏ răng trắng cách đây nửa năm không khỏi xuất hiện trước mắt, cho nên nữ tử này là... cô nương Ôn gia?
Lúc Bùi Hữu bước vào thư phòng, vừa hay nhìn thấy Vương Cần Sinh nhặt cuốn trục vẽ dưới đất lên, mở ra xem, để lộ khóe môi mỉm cười, mặt mày xấu hổ.
Đầu lông mày của hắn không khỏi hơi nhíu lại.
"Công tử." Vương Cần Sinh nhìn thấy hắn đi vào, liền cuốn trục vẽ lại, đặt lên đỉnh chồng trục cuộn: "Trưởng công chúa vất vả chuẩn bị, ta vừa mới sửa sang lại một lượt, ngài có muốn xem qua không?"
Bùi Hữu bước tới cầm cuộn trục vẽ trên cùng của chồng tranh, rồi mở ra trên bàn.
Vương Cần Sinh đang định quan sát phản ứng của hắn khi nhìn thấy cô nương Ôn gia, nào ngờ lại thấy hắn lấy bút lông ra, nhúng vào mực đen, nguệch ngoạc vẽ hai ba nét, làm lem khuôn mặt sáng ngời của nàng.
Hả...
Cũng phải, cô nương Ôn gia đẹp thì đẹp thật, nhưng tính tình lại có chút dữ dội, khó trách công tử nhà hắn không thích.
Nhưng mà, công tử nhà hắn vốn là một người vui buồn không lộ, giỏi nhất là che giấu tâm tư của mình. Có thể khiến hắn ghét đến mức như vậy... quả thực không dễ dàng đối với cô nương này.
—
Ngày hôm sau, quả nhiên tuyết lại rơi, toàn bộ kinh thành bao phủ trong làn áo bạc, cũng mang một hương vị khác.
Chưa đến giờ Dậu*, các xe ngựa trong nhà quan viên đã lần lượt xuất phát, bánh xe lộc cộc, tiến đến gần hoàng cung.
*17 giờ đến 19 giờ