Biên tập: Hà Thu
Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn trong đầu, Ôn Ninh ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao.
Lúc thức dậy liền thấy một lá thư trên bàn.
Nhị ca ca của nàng, đúng là là một người vừa thông minh lại chu đáo.
Đêm qua nàng bị Ôn Đình Xuân gọi vào chủ viện hỏi chuyện nửa canh giờ, lúc ra ngoài thì đã qua giờ tý*, không thể lại đi tìm hai ca ca được.
*từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau
Ôn Kỳ biết trong lòng nàng lo lắng nên trước khi đi trực đã viết một lá thư giải thích tình hình chung tối qua.
Đọc xong thư, Ôn Ninh càng cảm thấy an tâm hơn vài phần.
Cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, nếu gia đình cùng nhau đương đầu thì cuộc sống sẽ luôn tốt đẹp hơn kiếp trước.
Tuy nhiên, Ôn Kỳ đã nhận ra Anh Dao chính là người do nàng sắp xếp, điều này nằm trong dự đoán của nàng. Dù sao rượu trên tay Anh Dao, đều là nàng lấy từ chỗ Ôn Kỳ.
Nhưng Bùi Hữu cũng đã nhìn ra?
Ôn Ninh nghĩ đến câu nó "Tối nay cô muốn làm gì" của Bùi Hữu đêm qua, mà trong lòng cảm thấy chột dạ.
Nàng biết Bùi Hữu là người có tâm tư kín đáo, để ý đến từng việc nhỏ nhất, nhưng... đã đạt tới trình độ này rồi sao?
Làm sao hắn nhìn ra được?
Rồi làm thế nào mà hắn có thể xác định được nàng là chủ mưu?
Ôn Ninh nhét lá thư lại vào phong thư.
Mấy ngày nay nàng không ra ngoài, chỉ cần nàng không ra ngoài sẽ không gặp phải Bùi Hữu. Chỉ cần không gặp phải Bùi Hữu, hắn sẽ không có cơ hội tra hỏi nàng.
Nếu nàng không thừa nhận, thì hết thảy cũng chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi!
"Cô nương!" Còn đang suy nghĩ, Lăng Lan vội vàng chạy vào phòng, mở to mắt hạnh, bên trong tràn đầy ngạc nhiên: "Cô nương, người ra tiền sảnh nhìn xem!"
"Làm sao vậy?"
Trái tim Ôn Ninh giật thót, không phải là Bùi Hữu tìm tới tận cửa đó chứ...
"Người đi xem một chút sẽ biết!" Lăng Lan xoay người lấy áo choàng phủ thêm cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng cùng Lăng Lan đi ra khỏi viện Hương Đề.
Trong sảnh chính, bày dày đặc những hộp quà cùng tráp to nhỏ đủ kích cỡ.
Người cầm đầu là một nam nhân trung niên trông như quản gia, vừa thấy Ôn Ninh đi ra, liền phất phất tay, bọn hạ nhân đi cùng đồng loạt mở hộp quà ra.
Ôn Ninh hít sâu một hơi, gần như nghi ngờ người này là đến cửa cầu thân.
Bên trong là đồ trang sức, thư pháp, tranh vẽ, vải vóc, thậm chí còn có một viên dạ minh châu, vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ.
"Tại hạ là quản gia trong phủ Triệu Thượng Thư, họ La, bái kiến Ôn cô nương." Người cầm đầu cung kính lễ phép, không dám nhìn Ôn Ninh nhiều, chỉ khom mình hành lễ nói: "Những thứ này đều là do cô nương trong phủ tỉ mỉ lựa chọn để mang tới xin lỗi với Ôn cô nương, xin Ôn cô nương vui lòng nhận cho."
Triệu Thượng thư, cô nương trong phủ Triệu Địch? Triệu Tích Chỉ? Xin lỗi?
Tự nhiên Ôn Ninh nhớ đến nụ hôn tối qua của Bùi Hữu.
Triệu Tích Chỉ bỏ thuốc hắn, khiến hắn có hành vi khinh bạc nàng, nên hắn tạo áp lực với Triệu Phủ, bắt người tới đây xin lỗi sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, sắc mặt Ôn Ninh hơi đỏ lên.
"Cô nương trong phủ phạm sai lầm, hiện tại đang bị cấm túc, nên không thể đích thân đến xin lỗi Ôn cô nương được." La quản gia dùng cả hai tay dâng một phong thư lên: "Đây là thư tạ lỗi do chính tay cô nương trong phủ viết, mời Ôn cô nương xem qua."
Ôn Ninh nhìn đống bảo vật bày biện khắp phòng, rồi nhìn đám người hầu của Triệu Phủ đang cung kính cúi đầu, gật đầu với Lăng Lan.
Lăng Lan bước tới nhận lấy lá thư, đưa cho Ôn Ninh.
Thấy những người này không nhúc nhích, Ôn Ninh liền mở thư ngay tại chỗ.
Bức thư này quả thực là do Triệu Tích Chỉ tự tay viết, nhìn nét chữ là biết xuất phát từ tay của nữ tử, nhưng hiểm nhiên là viết với tâm tình không cam lòng, thậm chí có vài chỗ còn rơi mấy giọt nước mắt tủi nhục.
Vậy là những chuyện kia...
Ôn Ninh nhìn thư, nhướng mày.
Hóa ra tai nạn ngoài ý muốn lần trước ở chùa Từ Ân là do Triệu Tích Chỉ một tay dàn dựng? Nàng ta thật sự động tay động chân vào xe và ngựa của nàng?
Triệu Tích Chỉ liên tục nhấn mạnh nhiều lần trong thư rằng chỉ muốn hù dọa nàng một chút, nhưng không ngờ lại gây hậu quả nghiêm trọng như vậy. Cuối cùng còn kèm theo một lời xin lỗi hết sức tượng trưng.
"Đợi sau khi cô nương trong phủ hết hạn cấm túc, nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi Ôn cô nương!" La quản gia khom người nói tiếp.
"Không cần." Ôn Ninh cất thư đi: "Ta chấp nhận lời xin lỗi của Triệu cô nương, nên không cần phải đến lần nữa."
Triệu Tích Chỉ muốn đến thì hôm nay đã đến rồi, cái gọi là cấm túc cùng lắm chỉ là lấy cớ mà thôi. Có lẽ chấp nhận viết bức thư này, đã là sự nhượng bộ cuối cùng của nàng ta rồi.
Mà nàng cũng chẳng muốn gặp nàng ta, để tránh lại xảy ra chuyện gì không vui với nàng ta nữa.
"Làm phiền La quản gia." Ôn Ninh quay đầu nhìn quản gia nhà mình: "Tần quản gia, tiễn khách."
Mặc dù thế trận của lời "xin lỗi" này khá lớn, nhưng đến cùng vẫn chỉ lấy danh nghĩa của "Triệu Tích Chỉ", coi như là xích mích nhỏ giữa các cô nương. Triệu Phủ không chọn ngày có Ôn Đình Xuân ở nhà để đến, nên Ôn Ninh trực tiếp bảo Lăng Lan sai người đem đồ nhận được về viện Hương Đề, rồi nói vài lời với Tần quản gia.
Nàng chỉ nói trước đây có xích mích với Triệu Tích Chỉ ở chùa Từ Ân, nên lần này nàng ta tới xin lỗi, bảo ông ấy hồi bẩm đúng sự thật với Ôn Đình Xuân.
Sau khi về viện Hương Đề, Lăng Lan ở bên kia sắp xếp ghi chép, Ôn Ninh cũng đi tới nhìn vài cái.
Lần này Triệu gia cũng coi như có thành ý, gửi qua khá nhiều món đồ lớn có giá trị, nhưng nhiều hơn vẫn là những món đồ tinh tế, nhỏ xinh mà các cô nương yêu thích. Ôn Ninh càng nhìn càng hài lòng.
Nhỏ xinh có nghĩa là... dễ dàng mang ra khỏi phủ để bán thế chấp.
Khụ.
Ôn Ninh thu hồi ánh mắt có chút trần trụi của mình.
Nàng biết Bùi Hữu là người có thù tất báo, tra được kẻ động tay động chân gây ra vụ tai nạn kia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lại không nghĩ là Triệu Tích Chỉ.
Mặc dù nàng ta không nói rõ trong thư, nhưng hiển nhiên là người của nàng ta làm việc sơ ý, trong lúc động tay động chân với ngựa của nàng, không cẩn thận động tay động chân luôn với ngựa của Bùi Hữu, nên mới có sự trùng hợp hai người cùng rơi xuống vách núi.
Lần này, coi như nàng được nhờ gió đông của Bùi Hữu.
"Cô nương." Lăng Lan lấy một chiếc hộp nhỏ, mở ra: "Người nhìn này."
Ôn Ninh thu được một phòng bảo bối, trong lòng vốn đã thích ý, đến khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, ánh mắt lại càng sáng hơn.
Hóa ra là một chồng ngân phiếu.
Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy ít nhất cũng phải một ngàn lượng.
Ay da, Bùi Hữu đời này, quả thật cũng không tệ lắm.
Bản thân báo thù, nhưng vẫn nhớ đến nàng.
Quan trọng là còn biết nàng yêu bạc nữa?
Cũng không biết là hắn ám chỉ, hay là Triệu Địch có mắt rồi tự thêm vào.
Lăng Lan nhìn cô nương nhà mình nở nụ cười, nếu không phải nhiều năm rèn luyện trong khuê phòng, chỉ sợ đã ôm chồng ngân phiếu cười lớn.
Thật sự là...
Lăng Lan quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.
Ôn Ninh hết sức vui vẻ cất ngân phiếu đi, trong thư Triệu Tích Chỉ không đề cập đến việc xảy ra đêm qua, chứng tỏ Bùi Hữu cũng không nói cho ai biết chuyện này.
Thì ra, hiện tại hắn cũng giống như nàng, không muốn hai người có thêm bất kỳ mối liên hệ, hay bất cứ tin đồn nào truyền ra khiến người ta mơ mộng hão huyền nữa.
Nàng đứng dậy, đi đến trước bàn rồi ngồi xuống.
Sáng sớm đã nhận được hai phong thư, nàng quyết định mình cũng gửi một lá thư ra ngoài, để khiến tâm tình của người nào đó vui vẻ.
—
Đêm qua Cố Phi nhận được chỉ thị của Bùi Hữu từ chỗ Đồ Bạch, dự định sáng sớm hôm nay, Thế Tử vào triều trở về sẽ đi một chuyến đến Nghi Xuân Uyển.
Không ngờ sau khi Thế Tử lâm triều lại bị Gia Hòa Đế giữ lại, gọi một mình hắn tới ngự thư phòng, nên rời cung muộn hơn các quan viên khác một canh giờ.
"Thế Tử, còn đi Nghi Xuân Uyển nữa không?" Cố Phi tự mình đánh xe, vừa đánh xe vừa quay lại hỏi Bùi Hữu trong xe.
Ở trong cung làm chậm trễ một canh giờ, đã muộn giờ trực, nếu lại đến Nghi Xuân Uyển, có lẽ sẽ mất cả buổi sáng.
Bùi Hữu trả lời dứt khoát: "Đi."
Cố Phi liền đánh xe thẳng tới Nghi Xuân Uyển.
Tuy chỉ có một mình Cố Phi đánh ngựa, nhưng trong lòng bá tánh đều biết rõ, những người dám lái xe ngựa trên đường Trường An đều không phải là người bình thường, nên nhao nhao chủ động tránh né.
Vậy nên, cỗ xe ngựa di chuyển êm xuôi, chỉ mất thời gian một nén hương đã đến Nghi Xuân Uyển.
Vốn định đánh xe ra hậu viện, rồi đi vào bằng cửa sau, nhưng khi đi qua cổng chính, Cố Phi lại siết cương ngựa, sững sờ nhìn về phía cửa Nghi Xuân Uyển.
"Sao vậy?" Bùi Hữu hiển nhiên cũng nhận ra sự khác thường của hắn.
"Thế Tử..." Cố Phi hoảng hốt nói: "Ngài kéo rèm nhìn xem."
Bùi Hữu ngồi trong xe ngựa kéo một góc rèm lên, đưa mắt nhìn lại.
Sân của Nghi Xuân Uyển vắng tanh, cửa lớn đóng kín.
Mặc dù lúc này không phải thời điểm náo nhiệt nhất của Nghi Xuân Uyển, nhưng cũng không phải thời điểm đóng cửa từ chối tiếp khách.
"Thế Tử, để thuộc hạ xuống dưới hỏi thăm xem sao." Cố Phi dừng xe ở góc đường, xoay người xuống xe ngựa.
Bùi Hựu thả rèm xe xuống.
Tuy đang là ban ngày, nhưng trong xe ngựa có một tấm rèm chắn nắng, hắn đóng rèm lại, tia sáng lập tức mờ đi.
Có lẽ không cần đợi Cố Phi quay lại, hắn cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
"Thế Tử! Lý Am kia, lúc chúng ta chạy đến, cả nhà đều đã bị giết sạch!"
Đây là những lời Đồ Bạch bẩm báo với hắn trong giấc mơ.
Trong mơ, bản thân vì cái chết của vợ chồng Vương thị và Vương Cần Sinh, nóng lòng không đợi được Lý Am ăn tết quay lại, đã vội vàng sai Đồ Bạch bắt người về thẩm vấn. Nhưng người còn chưa đến nơi, cả nhà Lý Am đều đã bị diệt khẩu.
Vì vậy, hắn chuyển từ tấn công sang phòng thủ, cũng không vội tìm Lý Am đến tra hỏi, mà chỉ âm thầm theo dõi.
Manh mối về Nghi Xuân Uyển vừa mới lộ ra, người còn chưa tới, Nghi Xuân Uyển...
"Thế Tử." Cố Phi chui vào xe ngựa, sắc mặt có chút u ám, thấp giọng nói: "Chỉ trong một đêm, Nghi Xuân Uyển người không nhà trống. Thuộc hạ hỏi người ở gần đó mới biết đêm qua Nghi Xuân Uyển vẫn mở cửa buôn bán đến hết giờ tý, không ai nhận thấy điều gì bất thường."
Bùi Hữu khẽ nhắm mắt lại.
Quả nhiên.
"Thế Tử, bây giờ phải làm sao?"
Hiện tại Cố Phi mới hiểu tại sao Bùi Hữu lại luôn cẩn thận như vậy.
Nghi Xuân Uyển không nổi tiếng lắm ở kinh thành, nhưng dù sao cũng đã kinh doanh được mười mấy năm.
Là ai, có thể khiến cả một tòa nhà âm thầm biến mất chỉ sau một đêm?
Bùi Hữu siết chặt nắm đấm, nhưng sắc mặt vẫn như thường, nói: "Về phủ Quốc Công."
—
Phủ Quốc Công, trong thư phòng điện Thanh Huy.
Hiếm khi thấy cả Cố Phi lẫn Đồ Bạch cùng ngồi trước án thư của Bùi Hữu.
Trước khi vào cửa, Cố Phi kể lại ngắn gọn về tình hình Nghi Xuân Uyển hiện tại cho Đồ Bạch.
Đồ Bạch càng ngạc nhiên hơn.
Hắn vẫn biết bên trong Nghi Xuân Uyển có một vị Nghi công tử rất có thế lực trên giang hồ, thế nhưng cứ lặng yên không một tiếng động bị người bắt đi như vậy sao?
Công tử vẫn luôn nghi ngờ kẻ đứng sau là người có thế lực rất lớn, thậm chí còn không ngần ngại nghi ngờ Trưởng công chúa, xem ra không phải không có lý.
"Công tử, chuyện này vẫn còn đường cứu vãn." Đồ Bạch trầm ngâm một lát nói: "Từ việc Lý Am qua lại với Anh Dao để tới dò hỏi Nghi Xuân Uyển, là có thể thấy được bên trong Nghi Xuân Uyển ẩn chứa những bí mật mà bọn họ muốn biết. Nếu Anh Dao có quan hệ mật thiết với Nghi Xuân Uyển, mà Ôn cô nương cũng từng xuất hiện ở Nghi Xuân Uyển, chúng ta có thể truyền hai người bọn họ tới, có lẽ có thể thu được một ít manh mối."
"Nhưng nhỡ đâu chúng ta vừa hành động một chút, đối phương lại giết người diệt khẩu..." Cố Phi nói: "Thuộc hạ cho rằng, chúng ta nên án binh bất động, đợi đối phương lộ ra sơ hở tiếp theo."
Nói xong, hắn ném cho Đồ Bạch một ánh mắt "Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."
Mối quan hệ của Thế Tử nhà bọn hắn cùng vị cô nương Ôn gia kia không rõ ràng, phi, không phải, là kiểu lúc thì để ý lúc thì không thèm để ý, nhưng chuyện liên quan đến mạng sống của người ta, hắn cam đoan, Thế Tử sẽ không mạo hiểm.
Bùi Hữu ngồi trước án thư, ánh mắt rơi vào chồng sách trên bàn, trong mắt có chút tối tăm.
Một lúc sau, hắn nói một câu không liên quan gì đến vấn đề hiện đang thảo luận: "Tối nay ta khởi hành rời kinh để giám sát việc xây dựng trường học công lập ở Giang Nam."
Cố Phi và Đồ Bạch không khỏi nhìn nhau.
Đột ngột vậy sao?
"Cố Phi đi với ta." Ánh mắt bình tĩnh của Bùi Hữu rơi vào trên người Cố Phi: "Lần này đi ít nhất cũng một tháng có dư, ngươi về tạm biệt người nhà, xử lý nốt việc còn dang dở. Sau đó, bảo Cần Sinh chuẩn bị hành lý đi, tối nay xuất phát."
"Nhưng Thế Tử, vết thương trên người ngài..." Cố Phi do dự nói.
Hôm nay có thể đi tảo triều đã là kỳ tích, lại còn muốn bôn ba đi đường?
Bùi Hữu hờ hững nói: "Không sao."
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Đồ Bạch: "Ngươi tiếp tục bất động theo dõi Lý Am và Anh Dao, yên lặng theo dõi diễn biến."
"Rõ." Đồ Bạch chắp tay: "Có cần Đồ Bạch đi Giang Nam cùng công tử không?"
"Không cần." Bùi Hữu hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi suy nghĩ trong mắt: "Ngươi kín đáo đi tới Ôn Phủ, theo dõi Ôn Ninh."
Đồ Bạch có chút kinh ngạc.
"Chuyện hôm qua ta giao cho ngươi, mấy ngày này cũng tra rõ luôn đi."
Đồ Bạch nhận lệnh: "Công tử yên tâm!"
Sau khi hai người một trái một phải rời đi, thư phòng lại trở nên yên tĩnh.
Vết đâm hôm qua không sâu nhưng cũng không nông, bả vai Bùi Hữu hơi thả lỏng, sắc mặt lập tức có chút tái nhợt.
Hắn xoa xoa đầu lông mày, đuôi mắt liếc nhìn lá thư màu hồng trên bàn.
Kiểu dáng quen thuộc, mùi hương quen thuộc.
Nét chữ cũng quen thuộc: "Thân gửi Bùi đại nhân."
Hắn hơi nhướng mày, cầm lên, mở ra.
"Bùi đại nhân thân mến:
Đêm qua nhờ suy nghĩ chu đáo của Bùi đại nhân mà khuê danh của tiểu nữ mới được bảo toàn. Nên hôm nay muốn gửi một lá thư, để bày tỏ lòng biết ơn.
Mặc dù Bùi đại nhân với tiểu nữ mà nói, vẫn như ánh trăng sáng trong lòng, khiến tiểu nữ nhớ thương, nhưng đêm qua... có thể âu yếm như vậy, quãng đời còn lại của tiểu nữ cũng thấy đủ rồi.
Đại nhân ngài xin hãy yên tâm, việc này tất nhiên không có người thứ ba biết được.
Nghe nói công chúa Bùi đại nhân và Công chúa Chiêu Hòa sắp có chuyện vui, mong đại nhân có thể được sánh đôi với giai nhân, hạnh phúc mỹ mãn.
Ôn Thị A Ninh trân trọng."
Nhớ thương, âu yếm?
Đúng là... càn rỡ!
Còn nữa, ai nói hắn và Công chúa Chiêu Hòa sắp có chuyện vui?
Khuôn mặt Bùi Hữu hết đen lại đỏ, ném lá thư sang một bên, tiện tay rút trang giấy, định cầm bút viết.
Chỉ là ngòi bút sắp rơi xuống, lại dừng lại.
Tại sao hắn phải giải thích với nàng?
Buồn cười.
Hắn gác bút xuống, lại đặt tờ giấy viết thư có một giọt mực về chỗ cũ, nheo mắt nhìn lá thư tỏa ra mùi hương khuê các.
Cuối cùng hắn gấp lại, nhét xuống dưới đáy chồng sách trên bàn.