Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh chớp mắt mấy cái, che giấu nỗi lòng của mình. Bây giờ tất cả vẫn chưa có gì xảy ra, mối hôn sự của bọn họ đã thất bại, có lẽ tương lai của Thẩm Tấn cũng sẽ theo đó mà thay đổi.
"Thẩm Nhị công tử." Mắt thấy Thẩm Tấn đã đến gần, Ôn Ninh khách khí hành lễ.
Thế nhưng Thẩm Tấn lại không khách khí, vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng bước nhanh về phía hành lang bên cạnh.
"A Ninh, có phải hôm qua mẫu thân ta đã nói gì đó khó nghe quá khiến muội tức giận rồi không?" Cả hai đi tới một chỗ góc vắng không người, Thẩm Tấn liền đỏ mắt lo lắng hỏi.
Cảm xúc của Ôn Ninh đã bình tĩnh trở lại, bây giờ nên nói với Thẩm Tấn như thế nào, trước đó nàng cũng đã nghĩ xong hết rồi.
Nàng rút cổ tay của mình ra, lùi về sau hai bước, kéo ra chút khoảng cách với Thẩm Tấn, lại hành lễ nói: "Thẩm Nhị công tử, cũng không phải là lệnh đường* nói gì đó khiến cho ta khó chịu, mà là..."
*Tiếng chỉ cha mẹ của người đối diện.
Ôn Ninh dừng một chút, rũ mi nói: "Mà là từ trước đó vài ngày nghe nói Thẩm bá phụ cùng Thẩm bá mẫu tới cửa cầu thân, trong lòng A Ninh lúc đó đã có cảm giác bồn chồn khó tả. Nghĩ lại về sau mới nhận ra... Thì ra là bởi vì những năm này, A Ninh đã sớm coi Nhị công tử như người thân trong nhà mà đối đãi, giống như ca ca ruột thịt vậy. A Ninh thật sự không thể nào tưởng tưởng được việc cùng ca ca mình bái đường thành thân..."
"Nhị công tử..." Ôn Ninh khẽ cắn môi, hy vọng nhìn qua hắn: "Nói như vậy, huynh có hiểu được không?"
Thẩm Tấn mười lăm tuổi đã đi tòng quân, so với những quý công tử khác trong kinh, thì chỉ khác biệt ở chỗ làn da của hắn rám nắng hơn chút, còn khí chất của hắn vẫn nho nhã thanh tao, không hề giống một người thường xuyên sát phạt trên sa trường chút nào.
Nghe được câu trả lời của Ôn Ninh, vẻ khẩn trương trên mặt hắn dần dần bị sự thất vọng thay thế, hai mắt càng đỏ hơn, nhẹ giọng nói: "A Ninh, lời này của muội... là thật sao?"
"Nhị công tử, A Ninh thật sự nghĩ như vậy." Ôn Ninh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thực sự rất xin lỗi, ta cũng không biết từ khi nào, lại coi huynh thành ca ca... Cho nên vừa nghe nói đến phải thành thân, liền có chút bối rối... Hôm qua nói với bá phụ bá mẫu mấy lời kia, thực sự là rất thất lễ. Sau này khi A Ninh gặp lại bá phụ bá mẫu, nhất định sẽ đích thân bồi tội."
Hôm nay Thẩm Tấn tới đây, đâu phải muốn nghe Ôn Ninh nói xin lỗi.
Nhưng những lời nói này của nàng thực sự chẳng thể bắt bẻ ở đâu được, bất kể là vẻ mặt hay động tác, đều không nhìn ra là đang nói dối.
Bên cạnh đó...
Thẩm Tấn cẩn thận nhìn lại Ôn Ninh. Hôm qua lúc hắn nghe xong lời nói của mẫu thân, gần như là thức trắng đêm không ngủ, cho tới bây giờ vẻ mặt vẫn còn chút hốt hoảng.
Nhưng hình như thần thái của Ôn Ninh vẫn rất tốt, mặc dù đó là do trang điểm...
Nghĩ tới đây, Thẩm Tấn vẫn không chịu từ bỏ ý định mà hỏi một câu: "A Ninh, hôm nay muội trang điểm cẩn thận, có phải là vì...?" Tối qua cả đêm không ngủ, muốn che giấu sắc mặt hốc hác tiều tụy?
Không đợi hắn nói hết câu, Ôn Ninh đã ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Nhị công tử cũng để ý à? Ngày hôm trước Lăng Lan mua cho ta một hộp phấn của Kỳ Hương Cư, trông vô cùng đẹp mắt. Sau này khi ta có Nhị tẩu, nhất định cũng sẽ tặng nàng ấy vài hộp."
Ôn Ninh tựa như cũng không quan tâm đến ý tứ của hắn, mà nàng hiển nhiên cũng không phải để che giấu vẻ tiều tụy mới trang điểm. Đáy mắt Thẩm Tấn vừa mới lóe lên ánh sáng, lại lần nữa tắt lịm.
Đúng vậy, hắn cùng Ôn Ninh đã có ba tháng không gặp, hơn một tuần trước hắn kết thúc công việc canh gác ở biên cương, được về nhà nghỉ ngơi thay phiên, liền lập tức thúc giục Thẩm Cao Lam tới Ôn gia cầu hôn.
Vốn cho rằng lần nữa gặp mặt, mối quan hệ của hai người bọn họ sẽ không còn như bây giờ nữa. Vậy mà chẳng ngờ...
Hôm nay gặp được Ôn Ninh, quả thực nàng đã khác xưa rất nhiều.
Trước đây mỗi lần nói chuyện với hắn nàng đều đỏ mặt, chỉ hận không thể giấu cả người ở sau lưng Lăng Lan. Làm sao nàng có thể thoải mái mà nói chuyện nữ nhi khuê phòng với hắn như vậy được?
Nhưng chỉ mới vỏn vẹn ba tháng, chẳng lẽ tình cảm ngày xưa của nàng cứ thế tan thành mây khói sao?
"A Ninh, có phải muội... Phải chăng..."
Thẩm Tấn muốn hỏi xem có phải nàng có chuyện gì đó không thể nói ra được không, nhưng nhìn Ôn Ninh mở đôi mắt to long lanh ánh nước kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn, làm gì có chỗ nào giống với bộ dạng ẩn giấu tâm sự không thể diễn tả chứ...
Câu hỏi cuối cùng vẫn không thể ra khỏi miệng, Thẩm Tấn quay mặt đi, sắc mặt càng thêm u ám.
Ôn Ninh lại lo lắng cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhị công tử, giờ đã là giữa trưa rồi, Đại ca đang ở phía trước Trai Đường chuẩn bị cơm chay, nếu không có việc gì thì huynh cũng tới chỗ bọn muội đi? Đại ca chắc hẳn cũng rất nhớ huynh."
Thẩm Tấn rũ mắt lắc đầu: "Không được..."
"Không được..." Hắn vô thức lặp lại một câu, chán nản xoay người.
Ôn Ninh nhìn thấy hắn kéo lê bước chân cô đơn đi càng ngày càng xa, mới thu hồi biểu lộ ngây thơ trên mặt.
Thực ra trong nội tâm nàng cũng có chút khó chịu, nhưng cho dù là muốn tốt cho nàng, hay là muốn tốt cho hắn, thì cuộc hôn nhân này của bọn họ, đều không có cách nào thành.
Ôn Ninh thở dài, cho nên cái danh người xấu này, nàng không thể không làm.
Đứng ở hành lang một lúc lâu, Ôn Ninh thu liễm lại cảm xúc, cất bước đi về phía Trai Đường.
Trải qua một phen này, chắc hẳn Thẩm Tấn đã hết hy vọng. Cho dù chưa chịu từ bỏ ý định, cũng biết hoa rơi vô ý nước chảy vô tình. Hôn sự của hai người bọn thật thật sự không còn khả năng nữa.
Nàng hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của mình một phen, cũng thấy khá hài lòng, không ngờ bản thân cũng có chút diễn xuất trời phú.
Vậy mà đời trước cứ thế để nó mai một.
Ôn Ninh lại thở dài một hơi, thầm nghĩ sau này tài năng trời phú vẫn còn có lúc hữu dụng, nhất định phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Ôn Ninh vừa đi vừa chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình. Chờ lát nữa tới lúc ăn cơm, nàng còn phải giải thích cho Ôn Lan về chuyện của mình với Thẩm Tấn một lần nữa. Xong xuôi, chuyện này cũng coi như hạ màn kết thúc.
Trên đường đi Ôn Ninh mất một lúc lâu để tìm ra lý do thoái thác, cứ thế người đã đến cửa Trai Đường.
Trai Đường này cũng chẳng có gì xa lạ với nàng. Ôn Đình Xuân hàng năm đều đến chùa Từ Ân để niệm kinh cầu phúc cho thê tử quá cố, rồi tiện đường tới đây ăn một bữa cơm chay. Vì là Trai Đường, nên cũng không có gì đặc sắc hay chú trọng như các quán ăn bên ngoài, nhưng cũng có ghế riêng và phòng riêng, toàn bộ đều được thông với sảnh chính, còn ở đây chỉ bày vài cái bàn tròn có kích thước không đều mà thôi.
Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, ở Trai Đường cũng không có quá nhiều người. Ôn Ninh liếc nhìn Lăng Lan đang bày bát trước bàn, đang định hỏi Đại ca nàng đâu, thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ôn Lan: "Thứ Chi, ngươi với ta đúng là có duyên, vậy mà ở đây cũng có thể gặp nhau."
Bước chân của Ôn Ninh đột nhiên dừng lại, cả người thoáng chốc như bị sét đánh, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Bùi Hữu, tự Thứ Chi.
Kiếp trước người này đã cưỡng ép khắc năm chữ này vào xương máu của nàng, khiến nàng vừa nghe thấy đã sợ hãi muốn lùi bước. Đừng nói là chỉ sống lại một lần, cho dù nàng có sống lại hai ba lần nữa, nàng cũng không dám quên.