Biên tập: Hà Thu
Lăng Lan ở bên ngoài, nghe Ôn Ninh lật qua lật lại trong phòng, nghĩ tới bộ dạng hồn bay phách lạc vừa rồi của nàng, lại nghĩ đến Bùi Thế Tử đã ở cùng nàng gần hai canh giờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng có chút nôn nóng theo.
Mãi về sau mới nghe thấy bên trong yên tĩnh, vốn định ra ngoài gọi bữa tối, lại nghe thấy tiếng hét lớn của Ôn Ninh.
"Cô nương sao vậy?" Lăng Lan vội vàng bước vào phòng: "A Lan ở đây."
Vừa vào liền nhìn thấy Ôn Ninh đang lau nước mắt.
Lăng Lan càng lo lắng, vội vàng bước đến bên giường: "Cô nương làm sao thế? Sáng nay Bùi Thế Tử bắt nạt người phải không? Nếu hắn dám bắt nạt cô nương, em... em..."
Nếu Bùi Thế Tử bắt nạt cô nương thật, thì nàng có thể làm gì?
Có lẽ ngay cả lão gia cũng chẳng thể làm gì được hắn, bởi hắn bây giờ đâu phải là quan Trạng Nguyên xuất thân nghèo hèn lúc trước nữa.
Lăng Lan há miệng, suýt chút nữa khóc cùng Ôn Ninh.
"Không có gì đâu, chỉ là ác mộng thôi."
Ôn Ninh đã lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, mồ hôi trên trán vẫn chưa lau đi.
Lăng Lan bị một phen vừa rồi của nàng dọa cho phát sợ, vội vàng rút khăn ra lau mồ hôi cho nàng.
Ôn Ninh nhìn sắc trời bên ngoài: "Ta đã ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là giờ nào?"
"Cô nương ngủ còn chưa tới thời gian một nén nhang nữa." Trời mùa hè ngày dài đêm ngắn, Lăng Lan nói: "Cô nương có muốn chỉnh trang lại không? Chắc lão gia sắp về rồi."
Ôn Ninh cụp mắt xuống.
Ôn Đình Xuân về nhất định sẽ nói chuyện hôn sự của nàng với Yến gia, hiện tại nàng làm gì còn tâm trí để nói chuyện này với ông nữa?
"Chỉ cần thay quần áo thôi." Ôn Ninh trấn tĩnh lại nói: "Để Xuân Hạnh bảo Tần quản gia chuẩn bị xe ngựa đi."
"Xe ngựa?" Lăng Lan kinh ngạc hỏi: "Cô nương muốn ra ngoài sao?"
Ôn Ninh đã đứng dậy, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại: "Ừm, chúng ta đi một chuyến tới Đoạn Phủ, tìm Như Sương muội muội."
—
Giờ thân* canh ba, chính là thời gian dám quan chức tan trực.
*từ 15:00 tới 17:00
Cố Phi đang đợi ở cửa ra vào Công bộ, nhìn thấy bóng dáng Bùi Hữu chậm rãi lại gần từ xa, thở phào một hơi dài.
Tạ ơn trời đất, sau bao nhiêu ngày ròng rã, cuối cùng hôm nay Thế Tử gia nhà hắn cũng tan trực đúng giờ rồi!
Mấy ngày nay, Công chúa Chiêu Hòa đều đến phủ tìm Thế Tử, ngày nào trong phủ cũng có người tới thúc giục.
Có lẽ là do buổi sáng chậm trễ nửa ngày thời gian, nên trên tay Bùi Hữu vẫn còn một số công văn, Cố Phi tiến lên nhận lấy, sau đó lại nhảy lên xe trước để vén màn cho Bùi Hữu.
"Thế Tử, vừa nãy Đồ Bạch đến bẩm, nói cô nương Ôn gia đi tới Đoạn Phủ." Lúc Bùi Hữu cúi đầu bước vào xe ngựa, Cố Phi nhanh chóng bẩm báo vào tai hắn.
Thân hình Bùi Hữu khựng lại, ghé mắt nhìn sang: "Đoạn Phủ?"
Cố Phi đáp vâng, lại nói: "Đồ Bạch đến báo xong liền lập tức rời đi, nói sẽ theo Ôn cô nương vào Đoạn Phủ."
Bùi Hữu cụp hàng mi dài xuống, "ừ" một tiếng, mặt không đổi sắc ngồi xuống.
Cố Phi lại thở phào nhẹ nhõm, từ giờ trở đi, hắn không bao giờ dám trì hoãn tin tức về cô nương Ôn gia kia nữa.
Hắn buông màn xe, chuẩn bị đánh ngựa đi, nghĩ nghĩ thế nào, lại hỏi người trong xe: "Thế Tử, về phủ sao?"
Trong xe ngựa yên lặng một lúc, giọng điệu hờ hững đưa ra một câu trả lời ngoài dự đoán.
"Tới Đoạn Phủ."
—
Ôn Ninh và Đoạn Như Sương quen biết đã lâu, nhưng phần lớn đều gặp nhau bên ngoài phủ, đây vẫn là lần đầu tiên tự mình đến thăm Đoạn Phủ.
Từ trước đến nay Kinh Triệu Phủ luôn bề bộn công việc, mặc dù giờ tan trực đã qua từ lâu, nhưng Đoạn Dung vẫn chưa về phủ. Đích cô nương trong phủ đã xuất giá từ hồi đầu năm, hai vị công tử cũng không có nhà, bởi vậy nên quản gia liền trực tiếp đi gọi Đoạn Như Sương.
Đoạn Như Sương không ngờ Ôn Ninh lại tới cửa vào lúc này, lập tức tự mình ra ngoài đón.
Kinh thành đang vào cuối tháng năm, ban ngày nóng bức oi ả, đến tận buổi tối mới mát mẻ dễ chịu.
Đoạn Như Sương vốn chỉ bày mấy món điểm tâm trong đình hóng gió, nhưng nghe nói Ôn Ninh chưa dùng bữa trưa, liền vội vàng bảo phòng bếp xào chút thức ăn.
Hai người vừa nói chuyện, vừa uống chút rượu trong gió chiều mát mẻ.
"Hôm nay tỷ tỷ nghĩ thế nào mà lại tới phủ tìm ra thế? Ngay cả cơm trưa cũng không ăn, chả lẽ là gặp phải chuyện phiền toái gì sao?" Đoạn Như Sương đã quen nhìn mặt nói chuyện, đợi Ôn Ninh ăn được vài món, sắc mặt khẽ dịu đi, mới rót cho nàng một chén rượu, chính là rượu hoa Lạc Thần - sản phẩm mới của Phù Sinh Túy.
Sắc mặt Ôn Ninh đã trở lại bình thường, nhìn không ra dấu vết đã khóc trước đó, nâng má thở dài.
Thực ra nàng cũng không biết mình đến tìm Đoạn Như Sương để làm gì.
Chỉ thực sự không muốn bị Ôn Đình Xuân gọi đến để bàn chuyện hôn sự của Yến gia.
Chuyện giữa nàng và Bùi Hữu còn chưa làm rõ, thì bàn chuyện hôn sự với Yến Lễ thế nào đây?
"Chẳng lẽ hôm nay Yến gia đến cầu hôn nhưng không suôn sẻ?" Thân là bạn tốt duy khuê phòng duy nhất của Ôn Ninh, đương nhiên Đoạn Như Sương biết rõ mọi chuyện về cuộc hôn nhân của Ôn Ninh.
Ôn Ninh lại thở dài, thực ra nàng rất muốn kể hết mọi chuyện cho Đoạn Như Sương nghe, để nàng ấy đưa ra ý kiến, đầu óc của nàng ấy nhanh nhạy hơn nàng nhiều.
Nhưng biết bắt đầu từ đâu đây?
Ôn Ninh lắc đầu: "Như Sương muội muội, còn muội thì sao? Đích tỷ trong phủ đã xuất giá, chắc giờ mọi người đã bắt đầu làm mai cho muội rồi phải không?"
Nhắc tới đây, đôi mắt trong veo của Đoạn Như Sương tối sầm lại, nhỏ giọng nói: "Bao nhiêu năm nay mẫu thân muội không được sủng ái, cha muội... lại coi trọng sự nghiệp làm quan hơn, nên một nữ nhi con tiểu thiếp như muội, cha muội có khi..."
Ánh sáng tối tăm trong mắt nàng ấy lóe lên, không cần phải nói rõ ràng, Ôn Ninh cũng hiểu được.
Nữ nhi con vợ lẽ không được sủng ái, nếu người nhà hoàn toàn không để trong lòng thì cũng thôi, Đoạn Như Sương có bản lĩnh tính toán cho chính mình, cho nên chỉ sợ... Đoạn Dung muốn leo lên, có khả năng sẽ dâng nữ nhi nhà mình cho vị quan lớn nào đó để lấy lòng, như vậy thì chắc chắn không được làm chính thê, may ra được làm quý thiếp đã là cảm tạ trời xanh lắm rồi.
"Như vậy sao được!" Ôn Ninh vừa nghĩ tới liền cau mày, cho dù là con thứ, thì tốt xấu gì cũng là nữ nhi nhà quan viên tứ phẩm, dựa vào cái gì bắt người ta làm thiếp chứ!
"Đừng nhắc đến những chuyện này nữa." Đoạn Như Sương thở dài: "Chúng ta nói về Phù Sinh Túy đi! Sản phẩm mới này, tỷ uống thấy thế nào?"
"Còn có tiệm thuốc mà lần trước tỷ nhắc đến nữa, trong đầu muội có chút ý tưởng rồi, để muội nói cho tỷ nghe nhé!"
Nhắc đến việc kinh doanh, ánh hào quang lại lần nữa trở về trong mắt của Đoạn Như Sương, nói không ngừng nghỉ, giống như mãi không hết chuyện.
Ôn Ninh cũng trở nên hưng phấn, ngồi thẳng dậy chăm chú lắng nghe những gì nàng ấy nói.
Hai cô nương trong phủ trò chuyện vô cùng sôi nổi, bên ngoài phủ, một cỗ xe ngựa nằm khuất trong bóng tối, Cố Phi nhìn màn đêm dần buông xuống, sờ soạng cái bụng đang sôi sùng sục.
Hắn muốn... đến góc đường phía trước mua một cái bánh nướng.
Nhưng thứ nhất là hắn không dám để Thế Tử đói bụng, mình thì ngồi bên cạnh ăn, thứ hai là hắn không dám làm như Lăng Lan, trực tiếp mua thêm một cái bánh nướng đưa qua.
Haizzz...
Hắn vốn cho rằng Bùi Hữu đến Đoạn Phủ, là định vào trong để tìm cô nương Ôn gia, nào ngờ chỉ đỗ xe ở trước cửa.
Cũng may mà Thế Tử trước giờ luôn khiêm tốn, cỗ xe này cũng không phô trương, vừa rồi Đoạn Dung về phủ, nhìn qua đây mấy lần cũng không nhận ra được.
Nhưng cứ đứng ở bên ngoài như thế này làm gì?
Lúc trước nghe nói cô nương Ôn gia theo đuổi Thế Tử gia nhà bọn hắn không bỏ, đi đâu cũng đi theo, chẳng lẽ bây giờ... ngược lại rồi sao?
Bùi Hữu trong xe ngựa lại không nghĩ nhiều như vậy.
Hắn còn một ít công văn chưa xử lý xong, vừa lúc ngồi trên xe ngựa để hoàn thành nốt.
Chỉ là canh giờ càng ngày càng muộn, ánh sáng trong xe càng lúc càng mờ, hắn đành phải tạm thời đặt công văn trên tay xuống, rồi thắp sáng một ngọn đèn dầu trong xe ngựa.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, cảnh tượng kia lại lóe lên trước mắt hắn.
Từ sau khi về kinh, hắn bắt đầu có một giấc mơ.
Trong mộng tiếng chiêng trống rộn ràng, niềm vui tràn ngập, sắc đỏ trải dài mười dặm, từ đầu phố Trường An đến cuối phố.
Không biết nhà ai cưới gả mà lại tổ chức hoành tráng như vậy, đầu phố Trường An chật kín người đứng xếp hàng ra đường xem, người nào cũng nhìn với ánh mắt ghen tị.
Trong đó có hắn.
Hắn cưỡi một con ngựa màu đen, có lẽ là cố ý, đi sượt qua chiếc kiệu hỉ đón dâu kia.
Trùng hợp một trận gió lướt qua, thổi tung màn cửa của kiệu hoa, ngay cả khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương cũng bị thổi bay một góc.
Hắn ghé mắt nhìn sang, chỉ thấy một phần cổ trắng nõn, liền tỉnh dậy với trái tim đập liên hồi.
Bùi Hữu không xác định được giấc mơ này, giống như những giấc mơ kỳ lạ trước đó, là do một chính mình khác trải qua hay chỉ đơn giản là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó. Nhung kể từ khi nghe tin Yến Lễ tới Ôn Phủ cầu hôn, chưa từng biến mất.
Nói là mơ, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cảm giác đau nhói vì bị dây cương siết chặt vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, trái tim thì như bị ngàn vạn mũi kim đâm xuyên qua.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ: Cô nương mà hắn yêu sắp lập gia đình, nhưng tân lang lại không phải hắn.
Ý nghĩ này khiến Bùi Hữu nổi nóng.
Quả thực gần đây hắn có chút cảm giác khác lạ với Ôn Ninh, nhưng hắn tự thấy còn lâu mới đến mức độ "yêu thích".
Điều này khiến cho hắn càng thêm chắc chắn, rằng những cảm giác khác thường của hắn đối với Ôn Ninh, chỉ là do một số yếu tố không thể kiểm soát được, chẳng hạn như "nhân kiếp trước, nhân quả kiếp này" mà Tuệ Thiện đại sư đã đề cập.
Hắn có thể nhận được một ít sự chỉ dẫn thông qua cảnh trong mơ, tránh được vài chuyện chưa xảy ra, nhưng lại không thể chịu đựng được cảnh trong mơ dẫn dắt cảm xúc của mình.
Bởi vậy, càng đến gần ngày này, giấc mộng kia càng thường xuyên, trong lòng thậm chí còn như có một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, nhưng hắn đều không quan tâm, chỉ gọi một khay đựng đá vào trong phòng.
Cuộc sống của hắn, người bên ngoài đừng hòng can thiệp nửa phần.
Dù người bên ngoài kia, cũng có thể là một "chính mình" khác.
Cho đến sáng nay khi bước ra khỏi sòng bạc ngầm.
Lần đầu tiên trong đời, hắn bị người ta trêu đùa đến triệt để.
Những cảm giác khác thường không thể giải thích được với Ôn Ninh có thể là do sự ảnh hưởng của người khác, nhưng lửa giận đối với nàng, thực sự bắt nguồn từ việc bị lừa.
Dám trêu đùa hắn phải không?
Suy nghĩ điên cuồng một khi sinh sôi, liền như đốm lửa đốt cháy thảo nguyên, điên cuồng tàn phá.
Hắn vẫn luôn như vậy, một khi đã muốn làm gì, thì sẽ không do dự, không dao động, càng không bao giờ phản kháng.
Bùi Hữu híp mắt nhìn ngọn lửa đang muốn nhen nhóm lên, dùng hai ngón tay bóp tắt.
Bên ngoài có chút động tĩnh rất nhỏ, Bùi Hữu thu hồi ánh mắt, nói với ra ngoài xe ngựa: "Người ra rồi sao?"
Cố Phi trả lời: "Thế Tử, là Công chúa Chiêu Hòa vẫn đang đợi ngài ở phủ Quốc Công, ngài xem..."
Đèn đã tắt nhưng ánh trăng yên tĩnh vẫn chiếu vào qua cửa sổ xe.
Bùi Hữu không mặn không nhạt cầm lấy công văn vừa mới để xuống, nói: "Công vụ bận rộn, không rảnh."