Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh nghĩ tới lá thư kia lại muốn bật cười.
Bức thư không chú trọng ngữ pháp, lại thẳng thắn hơn nhiều so với những bức thư tình ban đầu, chắc chắn biểu cảm của Bùi Hữu khi nhận được sẽ vô cùng đặc sắc.
Nghĩ vậy thôi chứ ai thèm quan tâm.
Chỉ cần khiến hắn càng phiền càng ghét nàng, lần sau gặp lại, chỉ sợ hắn còn chẳng muốn nói chuyện với nàng chứ đừng nói tra hỏi chuyện tiệc tẩy trần.
Những ngày sau đó, Ôn Ninh thành thật đợi ở trong nhà.
Mãi cho đến khi nghe tin Vương Tử Lưu Cầu đã thuận lợi rời khỏi kinh, nàng mới cảm thấy yên lòng hoàn toàn.
Kiếp trước tốt cuộc là ai hạ độc Vương Tử Lưu Cầu, rồi vì sao lại hạ độc, tuy triều đình có điều tra, nhưng không tìm ra được nguyên nhân.
Theo đoàn sứ thần rời đi, chuyện này cũng cứ thế kết thúc.
Chỉ có gia đình nàng bởi vậy mà bị liên lụy, người thì chết, người thì không rõ tung tích.
Đời này mặc dù không biết người kia đến cùng có ra tay hay không, nhưng ít nhất cũng thoát được kiếp nạn này.
Ôn Ninh thực sự không hiểu nhiều lắm về việc triều đình, sau khi Vương Tử Lưu Cầu rời đi, nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Tranh thủ lúc ăn tối, nàng hỏi qua Ôn Đình Xuân hai câu xem ở trong triều ông có xích mích với ai không, còn bị Ôn Đình Xuân giáo huấn một trận.
"Con gái của cha, quan tâm những thứ này để làm gì? Lần trước cha đã nói với con như thế nào? Con có để trong lòng không?"
Ôn Ninh cắn đũa, im lặng không nói.
Ngược lại là Ôn Lan, sau khi trải qua chuyện này, lại càng để tâm đến chuyện công vụ hơn.
Mặc dù trong thâm tâm vẫn còn nghi ngờ về "giấc mơ" của Ôn Ninh, nhưng vẫn thở dài: "Là thật cũng tốt, là giả cũng được, nhưng không xảy ra là tốt nhất! Thế nhưng nó cũng nhắc nhở Đại ca, đến lúc cần sử dụng tới quyền lực thì bản thân lại có quá ít. Đại ca thân là huynh trưởng, càng phải cố gắng nhiều hơn!"
Có một hôm Ôn Ninh đi đến phòng hắn, thấy hắn gác hết những quyển sách y thuật vào một xó, mấy mâm thảo dược bình thường hay phơi trong sân cũng đều cất vào.
Xem ra không phải chỉ là nói suông, hắn thật sự dự định toàn tâm làm chính trị, từ bỏ giấc mộng giang hồ "hành y cứu thế" trước đây.
Trong lòng Ôn Ninh có chút phiền muộn, nhưng nghĩ lại, đại tẩu cũng sắp vào cửa.
Ôn Lan không thể theo nghề thuốc, nhưng lại cưới được một thê tử xuất thân từ gia đình học nghề y, mỗi ngày nhìn thấy đại tẩu làm những việc hắn thích, rồi theo đuổi giấc mơ hắn đã từng mong mỏi, chắc hẳn trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Vương Tử Lưu Cầu vừa đi, cuộc sống lại trở về sự nhẹ nhàng vốn có.
Điều quan trọng là sau khi hắn ta rời kinh chưa được hai ngày, Ôn Ninh lại nghe được một tin khiến nàng vui vẻ không thôi.
Bùi Hữu rời kinh!
Bùi Hữu nhận lệnh của Gia Hòa Đế, đích thân tới Giang Nam, thay mặt triều đình giám sát việc xây dựng trường học!
Vốn dĩ gần đây Ôn Ninh còn định tránh mặt hắn, nên chắc chắn sẽ không thể ra ngoài trong một thời gian.
Giờ thì tốt rồi, hắn đi Giang Nam ít nhất cũng phải một hai tháng, nàng lại được tự do rồi!
Ôn Ninh chỉ hận không thể một người làm quan cả họ được nhờ*, lập tức nghênh ngang dẫn Lăng Lan ra khỏi phủ, chơi đùa vui vẻ một phen.
*Câu thành ngữ mang hai lớp nghĩa tích cực và tiêu cực đối lập nhau. “Làm quan” là cách nói ẩn dụ cho người có quyền lực, địa vị trong cả xã hội cũ và xã hội hiện đại. Còn “cả họ” là những người có quan hệ huyết thống nói chung.
“Một người làm quan cả họ được nhờ”, theo góc nhìn tích cực là một người có quyền lực thì gia đình, họ hàng được nương nhờ. Ngược lại, câu thành ngữ cũng nói về tệ nạn “con ông cháu cha”, đi "cửa sau" để vào các vị trí có quyền lực, gây bất bình đẳng trong xã hội.
Ý xuân càng ngày càng đậm, việc tốt không chỉ dừng lại ở hai chuyện này.
Có yến tiệc xuân tháng ba làm bước đệm, lại chuẩn bị kỹ càng từ trước, nên Phù Sinh Túy khai trương rất thuận lợi, làm ăn cũng không tệ lắm. Nhưng lần trước Ôn Ninh vào cung, khoe khoang thổi phồng trước mặt Công chúa Chiêu Hoà một phen, không ngờ Công chúa Chiêu Hòa thật sự để trong lòng, giữa tháng tư, nàng ấy sai người đến Phù Sinh Túy mua hai phần rượu hoa đào.
Tuy không chỉ mặt nói tên người đặt rượu, nhưng những người từ trong cung đi ra đều ăn mặc khác hẳn với thường dân, cũng có người tinh mắt nhận ra, đó là tâm phúc của Công chúa Chiêu Hòa.
Đoạn Như Sương nhắm chuẩn thời cơ, âm thầm tạo ra xu thế, tin tức rượu hoa đào của Phù Sinh Túy được giới quý tộc trong cung ưa chuộng nhanh chóng lan truyền như cháy rừng.
Chỉ sau một đêm, Phù Sinh Túy đã trở nên nổi tiếng, rượu hoa đào sản xuất không kịp để đáp ứng nhu cầu tiêu dùng.
Ôn Ninh đã có thêm tiền vốn do Triệu phủ đưa tới, sau khi thương lượng với Đoạn Như Sương một phen, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, trong vòng chưa đầy nửa tháng đã mở thêm chi nhánh nữa.
Lúc cửa hàng đầu tiên khai trương, Ôn Ninh đang ở chùa Từ Ân, gần như không tham gia vào toàn bộ quá trình.
Đến cửa hàng thứ hai này, nàng không tránh khỏi phải học hỏi thêm nhiều điều, hơn nữa mấy hôm nay thời tiết đẹp, tâm trạng vui vẻ, nàng vô thức trở lại trạng thái một năm trước, hầu như ngày nào cũng chạy ra bên ngoài.
Ngày hôm đó nàng mới nhớ đã một năm trôi qua.
Kể từ lúc nàng trùng sinh tỉnh lại, Bùi Hữu trở về phủ Quốc Công đến nay, thế mà đã một năm, thậm chí còn có dư.
Cách trận hỏa hoạn ở Vương gia, cũng đã một năm.
Vào thời điểm này năm ngoái, nàng đến gặp Nghi công tử, đưa bạc để hắn cứu vợ chồng Vương thị và đưa họ rời khỏi kinh thành, đảm bảo trong một năm tới không trở về kinh.
Không biết bây giờ vợ chồng Vương thị có khỏe không?
Nếu không có người âm thầm ngăn cản, liệu họ có muốn quay về kinh không?
Ôn Ninh thay sang nam trang, định đi tìm Nghi công tử hỏi thăm đôi chút.
Mặc dù chỉ muốn hỏi xem chuyện trước đó bọn họ xử lý như thế nào, chứ cũng không yêu cầu hắn làm gì khác, nhưng nghĩ đến bản tính hám tiền của thiếu niên kia, lại đặc biệt mang theo chút ngân lượng trên người.
Chỉ là khi nàng tới nơi, mới phát hiện Nghi Xuân Uyển đã đóng cửa.
Cửa lớn đóng chặt, người đi nhà trống.
Nàng đến quán mì gần đó gọi một bát mì, giả bộ vô ý nhắc tới chuyện này với người bên cạnh, mới biết từ đầu tháng tư nơi đây đã mang bộ dạng như vậy.
Ôn Ninh vô cùng kinh ngạc, đời trước mấy năm sau nàng mới biết đến Nghi Xuân Uyển, khi đó nó vẫn đang hoạt động rất tốt trong kinh thành.
Thậm chí ngay cả cuộc nổi loạn Tuyên Bình còn không lay chuyển được nó, vậy tại sao lại đột nhiên bị đóng cửa?
Nhưng những chuyện kiểu này nàng biết không dễ hỏi thăm, nên ăn xong liền rời đi.
Dù sao từ lúc nàng sống lại, rất nhiều chuyện đã được định sẵn khác sẽ với kiếp trước, Nghi Xuân Uyển xảy ra chuyện gì, nàng không quản quản được.
Chỉ tiếc là mất đi một nơi nhận tiền làm việc.
Ôn Ninh cũng không để tâm quá nhiều đến chuyện này, vì chỉ còn hai ngày nữa là khai trương chi nhánh Phù Sinh Túy.
Mặc dù Ôn Ninh không trực tiếp đến tham dự, nhưng nàng đã hẹn với Đoạn Như Sương ở quán trà đối diện, vui vẻ theo dõi cả ngày.
"Như Sương muội muội, sự thành công của Phù Sinh Tuý, không thể thiếu công lao của muội." Ôn Ninh nâng chén trà lên: "Ta lấy trà thay rượu, kính Như Sương muội muội."
Đoạn Như Sương không uống rượu, nhưng mặt vẫn hơi đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười ngượng ngùng: "Muội nên cảm ơn lòng tốt của Ôn tỷ tỷ mới phải."
Hai tiểu cô nương nhìn nhau mỉm cười, mím môi uống cạn chén trà.
"Như Sương muội muội, còn muốn tiếp tục nữa không?" Ôn Ninh chống cằm, nhìn chi nhánh rộn ràng phía dưới.
Theo thỏa thuận trước đó của nàng với Đoạn Như Sương, Đoạn Như Sương không cần bỏ vốn, chỉ đưa ra ý tưởng, nàng sẽ chia cho Đoạn Như Sương hai phần trăm cổ phần trên danh nghĩa cổ đông. Dựa theo tình hình hiện tại, chỉ với hai cửa hàng này, mỗi năm nàng ấy cũng kiếm được không ít bạc.
Đối với nàng ấy mà nói, như vậy là trọn vẹn đầy đủ rồi.
Đôi mắt đen láy của Đoạn Như Sương nhìn về phía Ôn Ninh, bên trong chứa đầy kinh ngạc: "Ôn tỷ tỷ, tỷ còn muốn làm gì khác sao?"
"Ôn tỷ tỷ, muội muốn." Không đợi Ôn Ninh trả lời, Đoạn Như Sương đã chủ động nắm chặt tay nàng: "Ôn tỷ tỷ, tỷ biết đấy, mẫu thân muội... Muội không thiếu tiền. Nhưng muội rất thích kinh doanh, Ôn tỷ tỷ, nếu có việc khác cần đến muội, nhất định phải gọi muội làm cùng đấy!"
Ôn Ninh biết, Đoạn Như Sương là nhân vật phi thường chứ không tầm thường.
"Như Sương muội muội." Ôn Ninh nắm lại tay Đoạn Như Sương, ánh mắt cũng sáng ngời như sao.
Thật ra, nàng cũng giống như vậy.
Nàng không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
Tửu lâu gặp Đoạn Như Sương, giống như cây khô gặp mùa xuân, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có lợi nhuận, khiến nàng cảm thấy những điều trước đây chỉ dám tưởng tượng, dường như không còn xa vời nữa.
"Chờ Phù Sinh Tuý ổn định được vài tháng, ta muốn mở thêm một tiệm thuốc nữa." Ôn Ninh nói.
"Tiệm thuốc?"
Ôn Ninh gật đầu: "Phù Sinh Tuý gần đây có lẽ không cần muội tốn nhiều công sức nữa, nếu muội có thời gian rảnh, không ngại có thể giúp ta suy nghĩ xem, nếu muốn mở tiệm thuốc, thì nên bắt đầu từ đâu trước."
Đoạn Như Sương biết Ôn Ninh không phải là nữ tử bình thường, nhưng giữa tửu lâu và tiệm thuốc không hề có mối liên hệ nào, nghe thấy nàng kiên quyết nói muốn mở thêm một tiệm thuốc, khiến nàng ấy hơi kinh ngạc.
Dù kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu rất nhanh: "Được."
Lúc ra khỏi quán trà, trong lòng Ôn Ninh rất vui vẻ.
Nàng biết mình và Đoạn Như Sương rất hợp nhau, nhưng không ngờ lại ăn ý tới mức này, như thể hết thảy đang diễn ra theo đúng kế hoạch...
Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Một năm trước, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình đời này, lại thú vị đến vậy.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Tử Lưu Cầu và ổn định công việc kinh doanh, cuối tháng tư, Ôn Ninh bắt đầu nghĩ đến việc giải quyết một vấn đề khác.
Một vấn đề rất quan trọng -
Chuyện chung thân đại sự của đời nàng.
Đêm hôm đó sau khi đi tiệc tẩy trần về, Ôn Đình Xuân đặc biệt gọi nàng vào trong viện, nói chuyện với nàng một canh giờ, chính là vì việc này.
"A Ninh, cha biết bây giờ con có chủ ý của riêng mình. Nhưng dù sao con cũng là nữ tử, năm nay đã mười sáu, đầu tiên hủy hôn ước với Thẩm Tấn, sau đó lại làm ra mấy chuyện ồn ào với Bùi Thế Tử khiến cả kinh thành bàn tán. Chuyện hôn sự của con, con cũng nên để tâm đến chứ."
"A Ninh yên tâm, mặc dù cha không có nhiều thành tựu trong triều đình, nhưng là người chính trực, kết giao nhiều bạn bè, danh tiếng trong triều cũng khá, muốn tìm cho con một cuộc hôn nhân nhẹ nhàng, thoải mái cũng không thành vấn đề."
Ôn Đình Xuân biết Công chúa Chiêu Hòa mời nàng vào cung từ chỗ Tần quản gia, hỏi qua nguyên do, cũng nghe nàng liên tục bày tỏ bản thân đã từ bỏ ý định với Bùi Hữu, tuyệt đối không có suy nghĩ gì nữa, nên mới nói với nàng mấy câu như vậy.
Mặc dù đã làm lại từ đầu, nhưng Ôn Ninh căn bản không đặt chuyện gả chồng trong lòng, thậm chí còn không muốn gả đi, chỉ muốn dựa vào Ôn Phủ.
Nhưng thế gian này chính là như thế. Nam tử hai mươi tuổi không cưới vợ, không nạp thiếp, còn có người khen một câu "trong sạch", nhưng nữ tử mười sáu chưa gả đi, ngoại trừ trường hợp của Công chúa Chiêu Hoà, là hòn ngọc quý trên tay Đế Hậu, còn lại có ai mà không bị nói ra nói vào?
Nàng không quan tâm đến những lời nói nhảm nhí kia, nhưng Ôn Đình Xuân cũng không thể dung thứ cho hành vi đại nghịch bất đạo của nàng.
Đã tránh không được thì tốt nhất nên chủ động xuất kích.
Ôn Ninh đã nhờ Linh Lan thu thập vài bức tranh chân dung cùng chút thông tin của một số nam tử đến tuổi lập gia đình, Ôn Đình Xuân cũng đưa rất nhiều đến viện Hương Đề.
Trùng sinh được một năm, nàng hủy hôn với Thẩm Tấn, che giấu thân phận Tiểu Nhã, khiến Bùi Hữu ghét cay ghét đắng nàng, không muốn dính dáng đến nàng dù chỉ một chút, giúp Ôn Phủ tránh được kiếp nạn Vương Tử Lưu Cầu, còn có bước đầu thành công trong sự nghiệp kinh doanh.
Gia Hòa năm thứ mười lăm, trong triều không có chuyện gì lớn xảy ra, Ôn Phủ yên bình chờ cưới Hà Loan qua cửa. Tửu lâu của nàng đã sẵn sàng hoạt động, tiệm thuốc còn cần ấp ủ thêm vài tháng nữa.
Đây có lẽ là thời điểm rất tốt.
Ôn Ninh nhướng mày, lật dở từng bức chân dung.
Nàng muốn chọn một vị hôn phu cho mình.
Một vị hôn phu không trói buộc sự tự do của nàng, không khiến nàng phải phiền não, không cần tình yêu xa hoa, chỉ cần sự bình yên, thoải mái.