ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Ôn Ninh nghĩ ti lá thư kia lại muốn bật cười.


Bc thư không chú trọng ng pháp, lại thẳng thắn hơn nhiều so vi nhng bc thư tình ban đầu, chắc chắn biểu cảm của Bùi Hu khi nhận được sẽ vô cùng đặc sắc.


Nghĩ vậy thôi ch ai thèm quan tâm.


Chỉ cần khiến hắn càng phiền càng ghét nàng, lần sau gặp lại, chỉ s hắn còn chẳng muốn nói chuyện vi nàng ch đng nói tra hỏi chuyện tiệc tẩy trần.


Nhng ngày sau đó, Ôn Ninh thành thật đi trong nhà.


Mãi cho đến khi nghe tin Vương T Lưu Cầu đã thuận li ri khỏi kinh, nàng mi cảm thấy yên lòng hoàn toàn.


Kiếp trước tốt cuộc là ai hạ độc Vương T Lưu Cầu, rồi vì sao lại hạ độc, tuy triều đình có điều tra, nhưng không tìm ra được nguyên nhân.


Theo đoàn s thần ri đi, chuyện này cũng c thế kết thúc.


Chỉ có gia đình nàng bi vậy mà bị liên lụy, người thì chết, người thì không rõ tung tích.


Đi này mặc dù không biết người kia đến cùng có ra tay hay không, nhưng ít nhất cũng thoát được kiếp nạn này.


Ôn Ninh thc s không hiểu nhiều lắm về việc triều đình, sau khi Vương T Lưu Cầu ri đi, nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Tranh thủ lúc ăn tối, nàng hỏi qua Ôn Đình Xuân hai câu xem trong triều ông có xích mích vi ai không, còn bị Ôn Đình Xuân giáo huấn một trận.


"Con gái của cha, quan tâm nhng th này để làm gì? Lần trước cha đã nói vi con như thế nào? Con có để trong lòng không?"


Ôn Ninh cắn đũa, im lặng không nói.


Ngược lại là Ôn Lan, sau khi trải qua chuyện này, lại càng để tâm đến chuyện công vụ hơn.


Mặc dù trong thâm tâm vẫn còn nghi ng về "giấc mơ" của Ôn Ninh, nhưng vẫn th dài: "Là thật cũng tốt, là giả cũng được, nhưng không xảy ra là tốt nhất! Thế nhưng nó cũng nhắc nh Đại ca, đến lúc cần s dụng ti quyền lc thì bản thân lại có quá ít. Đại ca thân là huynh trưởng, càng phải cố gắng nhiều hơn!"


Có một hôm Ôn Ninh đi đến phòng hắn, thấy hắn gác hết nhng quyển sách y thuật vào một xó, mấy mâm thảo dược bình thường hay phơi trong sân cũng đều cất vào.


Xem ra không phải chỉ là nói suông, hắn thật s d định toàn tâm làm chính trị, t bỏ giấc mộng giang hồ "hành y cu thế" trước đây.


Trong lòng Ôn Ninh có chút phiền muộn, nhưng nghĩ lại, đại tẩu cũng sắp vào ca.


Ôn Lan không thể theo nghề thuốc, nhưng lại cưới được một thê t xuất thân t gia đình học nghề y, mỗi ngày nhìn thấy đại tẩu làm nhng việc hắn thích, rồi theo đuổi giấc mơ hắn đã tng mong mỏi, chắc hẳn trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ.


Vương T Lưu Cầu va đi, cuộc sống lại tr về s nhẹ nhàng vốn có.


Điều quan trọng là sau khi hắn ta ri kinh chưa được hai ngày, Ôn Ninh lại nghe được một tin khiến nàng vui vẻ không thôi.


Bùi Hu ri kinh!


Bùi Hu nhận lệnh của Gia Hòa Đế, đích thân ti Giang Nam, thay mặt triều đình giám sát việc xây dng trường học!


Vốn dĩ gần đây Ôn Ninh còn định tránh mặt hắn, nên chắc chắn sẽ không thể ra ngoài trong một thi gian.


Gi thì tốt rồi, hắn đi Giang Nam ít nhất cũng phải một hai tháng, nàng lại được t do rồi!


Ôn Ninh chỉ hận không thể một người làm quan cả họ được nh*, lập tc nghênh ngang dẫn Lăng Lan ra khỏi phủ, chơi đùa vui vẻ một phen.


*Câu thành ng mang hai lp nghĩa tích cc và tiêu cc đối lập nhau. “Làm quan” là cách nói ẩn dụ cho người có quyền lc, địa vị trong cả xã hội cũ và xã hội hiện đại. Còn “cả họ” là nhng người có quan hệ huyết thống nói chung.


“Một người làm quan cả họ được nh”, theo góc nhìn tích cc là một người có quyền lc thì gia đình, họ hàng được nương nh. Ngược lại, câu thành ng cũng nói về tệ nạn “con ông cháu cha”, đi "ca sau" để vào các vị trí có quyền lc, gây bất bình đẳng trong xã hội.

Ý xuân càng ngày càng đậm, việc tốt không chỉ dng lại hai chuyện này.


Có yến tiệc xuân tháng ba làm bước đệm, lại chuẩn bị kỹ càng t trước, nên Phù Sinh Túy khai trương rất thuận li, làm ăn cũng không tệ lắm. Nhưng lần trước Ôn Ninh vào cung, khoe khoang thổi phồng trước mặt Công chúa Chiêu Hoà một phen, không ng Công chúa Chiêu Hòa thật s để trong lòng, gia tháng tư, nàng ấy sai người đến Phù Sinh Túy mua hai phần rượu hoa đào.


Tuy không chỉ mặt nói tên người đặt rượu, nhưng nhng người t trong cung đi ra đều ăn mặc khác hẳn vi thường dân, cũng có người tinh mắt nhận ra, đó là tâm phúc của Công chúa Chiêu Hòa.


Đoạn Như Sương nhắm chuẩn thi cơ, âm thầm tạo ra xu thế, tin tc rượu hoa đào của Phù Sinh Túy được gii quý tộc trong cung ưa chuộng nhanh chóng lan truyền như cháy rng.


Chỉ sau một đêm, Phù Sinh Túy đã tr nên nổi tiếng, rượu hoa đào sản xuất không kịp để đáp ng nhu cầu tiêu dùng.


Ôn Ninh đã có thêm tiền vốn do Triệu phủ đưa ti, sau khi thương lượng vi Đoạn Như Sương một phen, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, trong vòng chưa đầy na tháng đã m thêm chi nhánh na.


Lúc ca hàng đầu tiên khai trương, Ôn Ninh đang chùa T Ân, gần như không tham gia vào toàn bộ quá trình.


Đến ca hàng th hai này, nàng không tránh khỏi phải học hỏi thêm nhiều điều, hơn na mấy hôm nay thi tiết đẹp, tâm trạng vui vẻ, nàng vô thc tr lại trạng thái một năm trước, hầu như ngày nào cũng chạy ra bên ngoài.


Ngày hôm đó nàng mi nh đã một năm trôi qua.


Kể t lúc nàng trùng sinh tỉnh lại, Bùi Hu tr về phủ Quốc Công đến nay, thế mà đã một năm, thậm chí còn có dư.


Cách trận hỏa hoạn Vương gia, cũng đã một năm.


Vào thi điểm này năm ngoái, nàng đến gặp Nghi công t, đưa bạc để hắn cu v chồng Vương thị và đưa họ ri khỏi kinh thành, đảm bảo trong một năm ti không tr về kinh.


Không biết bây gi v chồng Vương thị có khỏe không?


Nếu không có người âm thầm ngăn cản, liệu họ có muốn quay về kinh không?


Ôn Ninh thay sang nam trang, định đi tìm Nghi công t hỏi thăm đôi chút.


Mặc dù chỉ muốn hỏi xem chuyện trước đó bọn họ x lý như thế nào, ch cũng không yêu cầu hắn làm gì khác, nhưng nghĩ đến bản tính hám tiền của thiếu niên kia, lại đặc biệt mang theo chút ngân lượng trên người.


Chỉ là khi nàng ti nơi, mi phát hiện Nghi Xuân Uyển đã đóng ca.


Ca ln đóng chặt, người đi nhà trống.


Nàng đến quán mì gần đó gọi một bát mì, giả bộ vô ý nhắc ti chuyện này vi người bên cạnh, mi biết t đầu tháng tư nơi đây đã mang bộ dạng như vậy.


Ôn Ninh vô cùng kinh ngạc, đi trước mấy năm sau nàng mi biết đến Nghi Xuân Uyển, khi đó nó vẫn đang hoạt động rất tốt trong kinh thành.


Thậm chí ngay cả cuộc nổi loạn Tuyên Bình còn không lay chuyển được nó, vậy tại sao lại đột nhiên bị đóng ca?


Nhưng nhng chuyện kiểu này nàng biết không dễ hỏi thăm, nên ăn xong liền ri đi.


Dù sao t lúc nàng sống lại, rất nhiều chuyện đã được định sẵn khác sẽ vi kiếp trước, Nghi Xuân Uyển xảy ra chuyện gì, nàng không quản quản được.


Chỉ tiếc là mất đi một nơi nhận tiền làm việc.


Ôn Ninh cũng không để tâm quá nhiều đến chuyện này, vì chỉ còn hai ngày na là khai trương chi nhánh Phù Sinh Túy.


Mặc dù Ôn Ninh không trc tiếp đến tham d, nhưng nàng đã hẹn vi Đoạn Như Sương quán trà đối diện, vui vẻ theo dõi cả ngày.


"Như Sương muội muội, s thành công của Phù Sinh Tuý, không thể thiếu công lao của muội." Ôn Ninh nâng chén trà lên: "Ta lấy trà thay rượu, kính Như Sương muội muội."


Đoạn Như Sương không uống rượu, nhưng mặt vẫn hơi đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười ngượng ngùng: "Muội nên cảm ơn lòng tốt của Ôn tỷ tỷ mi phải."


Hai tiểu cô nương nhìn nhau mỉm cười, mím môi uống cạn chén trà.


"Như Sương muội muội, còn muốn tiếp tục na không?" Ôn Ninh chống cằm, nhìn chi nhánh rộn ràng phía dưới.


Theo thỏa thuận trước đó của nàng vi Đoạn Như Sương, Đoạn Như Sương không cần bỏ vốn, chỉ đưa ra ý tưởng, nàng sẽ chia cho Đoạn Như Sương hai phần trăm cổ phần trên danh nghĩa cổ đông. Da theo tình hình hiện tại, chỉ vi hai ca hàng này, mỗi năm nàng ấy cũng kiếm được không ít bạc.


Đối vi nàng ấy mà nói, như vậy là trọn vẹn đầy đủ rồi.


Đôi mắt đen láy của Đoạn Như Sương nhìn về phía Ôn Ninh, bên trong cha đầy kinh ngạc: "Ôn tỷ tỷ, tỷ còn muốn làm gì khác sao?"


"Ôn tỷ tỷ, muội muốn." Không đi Ôn Ninh trả li, Đoạn Như Sương đã chủ động nắm chặt tay nàng: "Ôn tỷ tỷ, tỷ biết đấy, mẫu thân muội... Muội không thiếu tiền. Nhưng muội rất thích kinh doanh, Ôn tỷ tỷ, nếu có việc khác cần đến muội, nhất định phải gọi muội làm cùng đấy!" 


Ôn Ninh biết, Đoạn Như Sương là nhân vật phi thường ch không tầm thường.


"Như Sương muội muội." Ôn Ninh nắm lại tay Đoạn Như Sương, ánh mắt cũng sáng ngi như sao.


Thật ra, nàng cũng giống như vậy.


Nàng không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.


Tu lâu gặp Đoạn Như Sương, giống như cây khô gặp mùa xuân, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có li nhuận, khiến nàng cảm thấy nhng điều trước đây chỉ dám tưởng tượng, dường như không còn xa vi na.


"Ch Phù Sinh Tuý ổn định được vài tháng, ta muốn m thêm một tiệm thuốc na." Ôn Ninh nói.


"Tiệm thuốc?"


Ôn Ninh gật đầu: "Phù Sinh Tuý gần đây có lẽ không cần muội tốn nhiều công sc na, nếu muội có thi gian rảnh, không ngại có thể giúp ta suy nghĩ xem, nếu muốn m tiệm thuốc, thì nên bắt đầu t đâu trước."


Đoạn Như Sương biết Ôn Ninh không phải là n t bình thường, nhưng gia tu lâu và tiệm thuốc không hề có mối liên hệ nào, nghe thấy nàng kiên quyết nói muốn m thêm một tiệm thuốc, khiến nàng ấy hơi kinh ngạc.


Dù kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu rất nhanh: "Được."


Lúc ra khỏi quán trà, trong lòng Ôn Ninh rất vui vẻ.


Nàng biết mình và Đoạn Như Sương rất hp nhau, nhưng không ng lại ăn ý ti mc này, như thể hết thảy đang diễn ra theo đúng kế hoạch...


Va nghĩ đến đây, nàng lập tc cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.


Một năm trước, nàng chưa bao gi nghĩ rằng cuộc sống của mình đi này, lại thú vị đến vậy.


Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương T Lưu Cầu và ổn định công việc kinh doanh, cuối tháng tư, Ôn Ninh bắt đầu nghĩ đến việc giải quyết một vấn đề khác.


Một vấn đề rất quan trọng -


Chuyện chung thân đại s của đi nàng.


Đêm hôm đó sau khi đi tiệc tẩy trần về, Ôn Đình Xuân đặc biệt gọi nàng vào trong viện, nói chuyện vi nàng một canh gi, chính là vì việc này.


"A Ninh, cha biết bây gi con có chủ ý của riêng mình. Nhưng dù sao con cũng là n t, năm nay đã mười sáu, đầu tiên hủy hôn ước vi Thẩm Tấn, sau đó lại làm ra mấy chuyện ồn ào vi Bùi Thế T khiến cả kinh thành bàn tán. Chuyện hôn s của con, con cũng nên để tâm đến ch."  


"A Ninh yên tâm, mặc dù cha không có nhiều thành tu trong triều đình, nhưng là người chính trc, kết giao nhiều bạn bè, danh tiếng trong triều cũng khá, muốn tìm cho con một cuộc hôn nhân nhẹ nhàng, thoải mái cũng không thành vấn đề."


Ôn Đình Xuân biết Công chúa Chiêu Hòa mi nàng vào cung t chỗ Tần quản gia, hỏi qua nguyên do, cũng nghe nàng liên tục bày tỏ bản thân đã t bỏ ý định vi Bùi Hu, tuyệt đối không có suy nghĩ gì na, nên mi nói vi nàng mấy câu như vậy.


Mặc dù đã làm lại t đầu, nhưng Ôn Ninh căn bản không đặt chuyện gả chồng trong lòng, thậm chí còn không muốn gả đi, chỉ muốn da vào Ôn Phủ.


Nhưng thế gian này chính là như thế. Nam t hai mươi tuổi không cưới v, không nạp thiếp, còn có người khen một câu "trong sạch", nhưng n t mười sáu chưa gả đi, ngoại tr trường hp của Công chúa Chiêu Hoà, là hòn ngọc quý trên tay Đế Hậu, còn lại có ai mà không bị nói ra nói vào? 


Nàng không quan tâm đến nhng li nói nhảm nhí kia, nhưng Ôn Đình Xuân cũng không thể dung th cho hành vi đại nghịch bất đạo của nàng.


Đã tránh không được thì tốt nhất nên chủ động xuất kích.


Ôn Ninh đã nh Linh Lan thu thập vài bc tranh chân dung cùng chút thông tin của một số nam t đến tuổi lập gia đình, Ôn Đình Xuân cũng đưa rất nhiều đến viện Hương Đề.


Trùng sinh được một năm, nàng hủy hôn vi Thẩm Tấn, che giấu thân phận Tiểu Nhã, khiến Bùi Hu ghét cay ghét đắng nàng, không muốn dính dáng đến nàng dù chỉ một chút, giúp Ôn Phủ tránh được kiếp nạn Vương T Lưu Cầu, còn có bước đầu thành công trong s nghiệp kinh doanh.


Gia Hòa năm th mười lăm, trong triều không có chuyện gì ln xảy ra, Ôn Phủ yên bình ch cưới Hà Loan qua ca. Tu lâu của nàng đã sẵn sàng hoạt động, tiệm thuốc còn cần ấp ủ thêm vài tháng na.


Đây có lẽ là thi điểm rất tốt.


Ôn Ninh nhướng mày, lật d tng bc chân dung.


Nàng muốn chọn một vị hôn phu cho mình.


Một vị hôn phu không trói buộc s t do của nàng, không khiến nàng phải phiền não, không cần tình yêu xa hoa, chỉ cần s bình yên, thoải mái.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin