Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh không ngờ lại có người nhàm chán đến mức thay đổi giới tính của nàng và Bùi Hữu rồi đưa lên sân khấu, vở kịch này... Không biết vở kịch này diễn từ lúc nào, có bao nhiêu người xem qua rồi?
"Cha, mấy người này đúng là dỗi hơi thật, chúng ta mau tìm người đuổi gánh hát này đi đi!" Ôn Ninh nói năng có chút lộn xộn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đừng để Bùi Hữu nhìn thấy...
Nhưng mà vừa dứt lời, ngoài sương phòng liền có người gõ cửa. Gã sai vặt mở cửa ra thì thấy một nam tử mặc y phục màu đen, đang khom người nói: "Bái kiến Ôn đại nhân. Ôn đại nhân, Thế Tử gia mời Ôn cô nương sang phòng bên nói chuyện."
Ôn Ninh: "..."
Ôn Đình Xuân đang định đứng dậy thì Cố Phi lại cúi đầu thấp hơn: "Ôn đại nhân, Thế Tử gia chỉ mời một mình Ôn cô nương thôi."
Ôn Đình Xuân còn đang do dự, Ôn Ninh đã đứng dậy: "Cha, A Ninh đi một lúc sẽ trở lại ngay."
Nếu lúc này nàng không đi, với tính tình có thù tất báo kia của Bùi Hữu, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho cha, hoặc Đại ca Nhị ca của nàng.
Vở kịch này cũng không phải nàng sắp xếp, nên không có gì phải sợ cả.
Ôn Đình Xuân cau mày, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, ở chung một phòng có chút không ổn. Nhưng dù sao Bùi Hữu cũng là Thế Tử của phủ Quốc Công, ông gặp cũng phải hành lễ, gọi hắn một tiếng "Thế Tử gia", lúc này nếu ông cương quyết muốn đi theo, sợ rằng cũng không thích hợp.
Ôn Lan Ôn Kỳ liếc nhau, đều biết mối quan hệ giữa Ôn Ninh và Bùi Hữu không phải ngày một ngày hai, nên đều im lặng không nói.
"Dung Ngọc, con xuống dưới hỏi lai lịch của gánh hát và vở kịch này xem như thế nào." Ôn Đình Xuân suy nghĩ một lúc rồi nói với Ôn Lan.
Ôn Kỳ vội vàng đặt tách trà xuống: "Con cũng đi."
—
Sương phòng cách vách chỉ cách vài bước chân, nhưng chưa đi mấy bước, Ôn Ninh đã đoán ra. Người dàn dựng vở kịch này, có lẽ chính là người đã đẩy nàng xuống nước ngày hôm đó.
Nàng chỉ là một khuê tú ở hậu viện, tự thấy mình chưa từng gây thù chuốc oán với ai, cho dù là có đi chăng nữa, thì những kẻ thù đó cũng nên ước gì tâm nguyện của nàng thất bại, không gả được cho Bùi Hữu, chứ không phải cố gắng nghĩ ra trăm phương ngàn kế trói buộc hai người lại với nhau như bây giờ.
Kẻ đứng sau chuyện này, chắc chắn chính là kẻ thù của Bùi Hữu.
Về phần đến cùng là ai thì nàng cũng không đoán được. Dù sao kiếp trước hắn đã đắc tội nguyên một nửa số người trong triều đình, cũng có quá nhiều người không thích hắn, ai biết hắn lúc này mới chỉ làm quan nửa năm, đã đắc tội với người nào.
Ôn Ninh vừa bước vào sương phòng, đã nhạy cảm ngửi được mùi son phấn mà chỉ nữ tử mới có. Mùi thơm này, chắc hẳn có giá trị không nhỏ.
Hóa ra hắn vừa gặp mỹ nhân ở đây, kết quả lại nhìn thấy một vở diễn như vậy, mỹ nhân tức giận bỏ đi, còn hắn thì phẫn nộ tìm đến nàng để trút giận?
"Công tử, tiểu nữ cũng không biết vở kịch trong quán trà kia là như thế nào. Công tử, bây giờ ngài là Thế Tử của phủ Quốc Công, nay danh tiết của tiểu nữ bị tổn hại, công tử nhất định phải chủ trì công đạo cho tiểu nữ!" Còn chưa tới trước mặt Bùi Hữu, Ôn Ninh đã không có tiền đồ, quỳ thẳng xuống.
Cố gắng thêm chút nữa thôi Ôn Ninh, dựa vào tính tình của Bùi Hữu, nếu đã hẹn hò với giai nhân trong đêm như vậy, mấy tháng nữa, có lẽ sẽ kết hôn cũng không biết chừng!
Dù sao trong mắt hắn, nàng cũng là một nữ tử chanh chua, hai mặt, vô dụng, thường xuyên không có tiền đồ, không có lấy một điểm tốt đẹp.
Bùi Hữu ngồi ngay ngắn ở bên bàn trà, rũ mắt nhìn nàng quỳ trên mặt đất, lông mày cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Ôn Ninh tiếp tục nói: "Những lời công tử nói ngày hôm đó, tiểu nữ luôn ghi nhớ trong lòng, nên không có lý do gì phải cố tình công khai chuyện này ra ngoài. Chưa kể, tiểu nữ lấy đâu ra tiền để thuê gánh hát làm những việc này chứ! Cho dù tiểu nữ có lòng cũng vô lực mà!"
Bùi Hữu nâng chung trà lên, thong thả uống một ngụm, vẫn không nói lời nào.
Ôn Ninh cúi đầu, hạ giọng mất mát nói: "Huống chi... nghe nói Bùi công tử là giai tế hoàn hảo trong lòng Bệ hạ, tiểu nữ làm sao dám mơ mộng hão huyền..."
Bùi Hữu ung dung đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang: "Ta có nói vở kịch phía dưới là do cô nương dàn dựng sao? Cần gì phải nóng lòng giải thích như vậy?"
Ôn Ninh: "..."
Được rồi, nàng chính là người ngốc nghếch như vậy đó, đừng ôm bất cứ chờ mong gì với nàng.
"Đứng lên đi." Bùi Hữu nhướng mi liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình: "Ngồi đi."
Sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?
Ôn Ninh ngập ngừng đứng dậy, "sợ hãi" nhìn hắn vài lần, rồi câu nệ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đôi mắt đen của Bùi Hữu thẳng tắp nhìn sang: "Ôn cô nương, lần trước cô ở trong cung rơi xuống nước, thật sự là tự mình nhảy xuống sao?"
Ôn Ninh giật mình, không ngờ Bùi Hữu lại hiểu ra nhanh như vậy. Ngày hôm đó nàng theo lời hắn nói, ngầm chấp nhận chính mình chủ động nhảy xuống...
Trong lòng xoay chuyển giây lát, Ôn Ninh nhanh chóng quyết định, nàng lập tức buồn bã quỳ xuống lần nữa, nắm lấy vạt áo Bùi Hữu nói: "Công tử, thực ra ngày đó... Thật ra... Không phải tiểu nữ nhát gan, mà là chưa phản ứng kịp. Nếu như biết công tử rơi xuống nước, tiểu nữ nhất định sẽ nhảy xuống!"
"Cho nên, không phải cô tự mình nhảy?"
"Là... Là người khác đẩy..." Ôn Ninh dạ thưa nói: "Lúc đó trời tối quá, trên cầu lại nhiều người, nên ta... ta cũng không nhìn rõ là ai đẩy..."
Ánh mắt Bùi Hữu dần nheo lại, lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Ôn Ninh nâng mi liếc hắn một cái, thấy vẻ mặt của hắn liền biết có lẽ hắn đã đoán được người đứng sau rồi.
"Nhưng công tử nhất định phải tin tưởng ta, mặc dù không có người đẩy ta cũng sẽ nhảy, tình cảm của ta dành cho công tử..."
Bùi Hữu không muốn nhìn nàng nữa, kéo vạt áo của mình ra khỏi tay nàng: "Ôn cô nương có thể quay về rồi đấy."
Tốt lắm, vẫn vô tình như vậy.
Ôn Ninh vẫn làm ra vẻ lưu luyến không rời như cũ. Nàng chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, chậm rãi chỉnh trang lại quần áo, chậm rãi bước ra ngoài, còn chậm rãi quay đầu lại một cái.
Nhưng rất nhanh, Ôn Ninh liền vô cùng hối hận vì màn ra vẻ chậm chạp lúc nãy của mình. Nàng còn chưa kịp rời khỏi phòng, quán trà ồn ào bỗng trở nên náo loạn, dưới lầu có người hoảng sợ hét lên: "Cháy rồi, cháy rồi! Chạy mau!"
—
Quán trà xảy ra hỏa hoạn, còn trùng hợp vào đêm đông người như vậy, trong đầu Ôn Ninh gần như lập tức nhảy về năm Gia Hòa thứ mười tám kiếp trước, cũng là mùa đông, nàng và Lăng Lan muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để rời khỏi kinh thành, đột nhiên có người hô to: "Phản quân tới rồi, phản quân đánh đến rồi! Chạy mau!"
Chỉ trong chốc lát, đường phố trật tự bỗng trở nên hỗn loạn, rất nhiều người đổ xô lao đến cổng thành ở phía nam, có người mang theo hành lý, có người kéo theo con cái, ngươi xô ta đẩy, có người chạy thoát ra ngoài, cũng có người té ngã không đứng dậy được, trực tiếp bị giẫm chết trên đường.
Trong quán trà cũng nhiều người như vậy, mà bọn họ thì đang ở trên lầu hai.
Cha.
Ôn Ninh gần như muốn tông cửa xông ra, thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay nàng.
"Đi."
Ôn Ninh ngước mắt lên, Bùi Hữu? Vì sao hắn lại tới kéo nàng?
Mắt thấy hắn đã kéo nàng đi qua sương phòng ban đầu, Ôn Ninh giãy dụa: "Bùi công tử, Bùi công tử cha ta còn ở trong phòng."
Bùi Hữu ngoảnh mặt làm ngơ, kéo nàng đi về phía trước.
Lầu một của quán trà đã hỗn loạn tưng bừng, ngọn lửa hình như bắt nguồn từ nhà bếp, bởi vì đang là mùa đông cho nên bất kể là lầu một hay lầu hai, đều đốt địa long, nên một khi lửa bùng lên sẽ lan rộng nhanh chóng.
Cầu thang đi xuống lầu dưới chật kín người, không có cách nào đi qua được, một số sương phòng trên lầu hai cũng bắt đầu bốc cháy.
Ôn Ninh bị Bùi Hữu kéo ra khỏi cầu thang, trở lại hành lang.
Hậu viện của quán trà là một hoa viên, mùa đông không có hoa, chỉ phủ đầy tuyết trắng, chưa bị cháy lan, có thể trực tiếp rời đi từ đây. Nhưng để đến được vườn hoa, phải nhảy từ trên lầu hai xuống...
"Bùi công tử!" Tay Ôn Ninh bị Bùi Hữu nắm rất chặt, cho dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không hề buông lỏng. Nàng bị đau, suýt chút nữa đã lôi cả tên họ của hắn ra mắng.
Nhưng khi nàng liếc mắt sang, nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của hắn, trong mắt hắn là sự hoảng sợ mà kiếp trước nàng chưa từng thấy. Cho dù nàng có nói gì, thì hắn cũng giống như không nghe thấy, chỉ mạnh mẽ kéo nàng đi rồi dừng lại ở một góc hành lang.
"Thế Tử, để ta mang hai người xuống dưới." Cố Phi vẫn luôn đi theo phía sau, hắn biết võ, có thể ôm từng người một từ đây nhảy xuống cũng không thành vấn đề.
Nhưng vừa đến gần, Bùi Hữu đã kéo Ôn Ninh ra phía sau, nhìn hắn đầy đề phòng.
Cố Phi sửng sốt. Hắn biết vì mình là người được phủ Quốc Công một tay bồi dưỡng, nên dù Thế Tử trở về đã được nửa năm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nhưng kiểu đề phòng thẳng thắn viết hẳn lên mặt như thế này, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
Ôn Ninh cũng ngây ngẩn cả người, sao Bùi Hữu lại làm như nàng mới là người nhà hắn vậy?
Ngay sau đó, Bùi Hữu ôm eo Ôn Ninh, đạp nhẹ vào thành lan can rồi phi thân nhảy xuống.
Gió mát thổi qua gò má, Ôn Ninh vừa đáp xuống đất đã lại bị Bùi Hữu kéo về phía trước, Cố Phi cũng bị bọn họ bỏ lại phía sau.
Mãi cho đến khi rời xa quán trà, rời xa ánh lửa, Bùi Hữu mới chợt dừng lại.
Tiếng ồn ào trong quán trà gần như không nghe thấy nữa, trên đường Trường An quan binh vội vã chạy đến hiện trường. Bùi Hữu dừng lại trước một con hẻm nhỏ, trong hẻm có rất nhiều tuyết chưa tan, lúc gió thổi qua, giống như mang theo lưỡi dao lạnh băng sắc bén.
Ôn Ninh cũng không biết mình đuổi kịp bước chân hắn như thế nào, lúc này đã thở không ra hơi. Cũng may hôm nay nàng đi giày bó, nếu không chắc giày đã rơi giày ra đường từ lâu rồi.
Bùi Hữu dừng lại, sương mù trong mắt dường như đã tan đi, dần dần tỉnh táo lại. Hắn có chút khó hiểu nhìn Ôn Ninh bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn quán trà lập lòe ánh lửa ở phía xa, rồi lại cúi đầu nhìn thấy mình đang nắm lấy cổ tay trái của Ôn Ninh.
Hắn khẽ cau mày, lập tức buông ra.
Tay Ôn Ninh bị hắn siết đau đến muốn gãy, hắn vừa buông ra, nàng liền suýt xoa một tiếng.
"Xin lỗi." Bùi Hữu quay mặt đi, giọng có chút khàn khàn.
Ôn Ninh xoa xoa cổ tay, hoang mang nhìn Bùi Hữu.
Sắc mặt của hắn không còn tái nhợt như vừa nãy, đáy mắt lại trở về bình tĩnh không gợn sóng ngày thường. Đây mới chính là dáng vẻ nàng quen thuộc, dáng vẻ mà đời này Bùi Hữu nên có.
Nhưng hình như lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, vừa nhìn nàng, rồi lại nhìn quán trà, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt mơ hồ, chỉ là Ôn Ninh quá quen thuộc với hắn, nên mới có thể dễ dàng nắm bắt được.
Tia mờ mịt này khiến nàng có một loại ảo giác.
Bùi Hữu giống như... cũng không biết mình vừa làm gì?