ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


T trước ti nay Lăng Lan làm việc vẫn luôn ổn thỏa, chẳng bao lâu sau đã dẫn một vị lang trung già đến.


Ôn Ninh vẫn chưa xuất các, nên chỉ có thể thăm bệnh thông qua một tấm bình phong. Dường như lang trung vô cùng có kinh nghiệm trong kiểu tình huống này, sau khi bắt mạch xong, liền chậm rãi nói: "S là gần đây cô nương lo lắng nhiều quá. Nghe nói sắp ti đây quý phủ chuẩn bị có chuyện vui, nên chắc hẳn tiểu thư cũng bi vậy mà phải hao tâm tổn trí. Để lão phu kê cho tiểu thư ba thang thuốc, nhưng cũng mong tiểu thư cần phải thả lỏng tinh thần, chịu khó nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu uống xong ba thang thuốc mà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, lão phu sẽ lại đến sau."  


Bây gi t dưng lại đề cập đến chuyện này mi khiến Lăng Lan kịp thi phản ng.


Cô nương nhà mình không phải là cũng bắt đầu phát sốt t ngày Thẩm gia đến nghị thân, sau đó lại liên tục gặp ác mộng, nói năng mê sảng không ngng đó sao?


Nhưng mà trước đây nàng cũng chưa tng liên kết hai chuyện này lại vi nhau. 


Th nhất, hôn ước của cô nương cùng vi Nhị công t Thẩm gia đã được định ra t khi cả hai người còn nhỏ, chỉ là nhng vấn đề cụ thể thì mi được thảo luận chính thc gần đây. Th hai, mặc dù cô nương vi Thẩm công t không thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng một năm cũng có thể gặp nhau hai ba lần. Nàng nhìn ra hai người thc s có chút tình ý, mỗi lần cô nương đề cập đến Thẩm công t cũng đều đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh giống như làn nước mùa xuân.


Nhưng quả thật trước đây nàng đã tng nghe mọi người nói rằng, n t thường hay lo lắng, rất dễ bị hoảng loạn trước khi xuất giá. Bi vì suy cho cùng, làm v người ta, cũng rất khác vi làm cô nương trong chính ngôi nhà của mình.


Lăng Lan đột nhiên cảm thấy áy náy.


Phu nhân trong phủ mất sm, chỉ có một vị lão gia cùng hai vị công t, mấy chuyện của cô nương khuê các t trước ti nay không biết kể ra vi ai. Lão gia cũng vì cân nhắc đến chuyện này, mi đặc biệt chọn người ln hơn cô nương hai tuổi là nàng làm đại nha đầu. T trước ti nay nàng luôn t nhận mình là người có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, làm việc chu toàn, nhưng chuyện này nàng lại hoàn toàn chưa bao gi nghĩ ti.


Cho nên sau khi lang trung ri đi, Lăng Lan lập tc đ Ôn Ninh ngồi xuống nhuyễn tháp, va chải tóc cho nàng, va nói khẽ: "Cô nương, đều do A Lan không tốt, chưa tng nhận ra được tâm tư của cô nương một chút nào. Người cùng Thẩm công t đã có ba tháng không gặp, chẳng lẽ bây gi lại cảm thấy có chút xa lạ sao?"


Hôm qua trong mộng vẫn là mùa đông lạnh lẽo buốt giá, vậy mà một giấc chiêm bao tỉnh dậy lại là bầu tri tràn ngập mùa xuân, Ôn Ninh m rộng ca sổ bên cạnh giường ra một chút, hít sâu một hơi: "Có lẽ là thế."


Cơn ác mộng mà nàng gặp phải mấy ngày qua không phải là bi vì Thẩm Tấn, nhưng cái tên Thẩm Tấn này, cùng hôn s của nàng vi Thẩm Tấn, sau khi đã trải qua nhiều năm, quả thc vô cùng xa lạ.


"Cô nương, n t trước khi xuất giá đều sẽ gặp phải tình trạng này một lần, có vài khuê tú trước khi gả đi còn chưa bao gi gặp được vị hôn phu. Cô nương cùng vi Thẩm công t tốt xấu gì cũng được coi là quen biết nhau t khi còn tóc để chỏm, hai người đều hiểu rõ lẫn nhau. Mặc dù so ra gả đi không thể thoải mái bằng khi còn nhà, nhưng cô nương yên tâm, A Lan nhất định sẽ giúp đ hết mình. Chủ mẫu Thẩm gia kia thoạt nhìn có chút khó tính, nhưng Thẩm công t đối x vi người tốt như vậy, chắc chắn sẽ đng về phía người." Lăng Lan bên cạnh vấn tóc cho Ôn Ninh, nói liên miên không ngng.


Ôn Ninh lại chẳng để tâm đến li nàng ấy nói, nàng chống cằm nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài ca sổ, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.


kiếp trước vào lúc nghị thân, nàng va thấp thỏm khẩn trương lại ngại ngùng, mọi chuyện cũng có suy nghĩ giống Lăng Lan.


Nàng vi Thẩm Tấn đính hôn t khi còn nhỏ. Lúc đó còn nhỏ quá nên không hiểu là có ý gì, nhưng Đại ca cùng Nhị ca lại thường xuyên đem chuyện này ra trêu đùa nàng, nói đến mc nàng đỏ mặt tía tai không biết phản bác như thế nào, đành phải hét ln: "Ta không muốn lấy chồng, ta cũng không muốn gả cho Nhị công t Thẩm gia gì đó đâu!" 


Đi ti lúc ln hơn một chút, mang tâm tư thiếu n rồi, cho dù là luận về dáng vẻ hay tài hoa của Thẩm Tấn, đều được xếp vào hạng cc phẩm. Thân là võ tướng, vậy mà nói chuyện vi nàng t trước ti nay lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, đối x vi nàng cũng ân cần tỉ mỉ, quả thc khiến nàng động tâm.


Cho nên tuy nàng có lo lắng, nhưng vẫn sẵn sàng gả đi. Vị chủ mẫu Thẩm gia kia thật s cũng có chỗ gây khó dễ, nhưng cuối cùng chuyện nghị thân vẫn coi như diễn ra suôn sẻ.


Nàng cũng được tam môi lục sính*, gả vào Thẩm gia.


*Tam môi lục sính (tam thư lục lễ) nghĩa nôm na là 3 bc thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.


Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thc.


Sính thư: Nhà trai viết một t giấy nh người làm mai đưa sang nhà gái vi hàm ý muốn cầu hôn và bước sang nhà gái để bàn tính hôn s.


Lễ thư: Sau lễ dám ngõ, họ nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt viết t giây xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái rồi nh người làm mai đưa sang.


Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:


Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ


Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế


Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn


Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật


Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới


Thân nghênh: Lễ rước dâu


Chỉ là thi gian gả vào Thẩm gia, lại không tốt đẹp như trong tưởng tưởng của nàng.


Vào ngày thành thân đó, còn chưa kịp bước vào động phòng, Thẩm Tấn đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, xuất chinh đi Nam Cương ngay trong đêm, để lại tân nương là nàng một mình đối mặt vi một nhà già trẻ của Thẩm phủ. 


Chủ mẫu Thẩm gia Lương Thị ngay t lúc nghị thân đã hối hận muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, vậy mà cuối cùng vẫn không chịu nổi thái độ cng rắn của Thẩm Tấn nên không làm gì được, nhưng bây gi Thẩm Tấn không có nhà, bà ta nhìn Ôn Ninh thấy không va mắt, đương nhiên sẽ gây khó dễ đủ điều.


Lúc đó Ôn Ninh cùng lắm mi mười lăm tuổi, không chỉ là là viên ngọc quý trong tay Ôn gia, mà còn ln lên dưới s ưu ái che ch của Ôn Đình Xuân cùng hai vị huynh trưởng. Sau khi phu nhân qua đi, Ôn Đình Xuân cũng chưa tng tái hôn hay nạp thiếp, có thể nói Ôn Ninh là n t duy nhất hậu viện, vậy nên làm sao nàng có cơ hội biết được đủ loại ngón nghề của thâm trạch hậu viện? Thẩm Tấn không nhà, không có ai làm chỗ da cho nàng, cho nên trong tối ngoài sáng nàng đều phải chịu không ít tủi thân. 


Thật ra ngay t trước khi gả đi nàng đã biết Lương Thị rất khó chung, nhưng Thẩm Tấn không nhà, cho nên nàng đành phải chấp nhận chịu hết nhng uất c thiệt thòi kia, lúc nào cũng cố gắng nhẫn nhịn, đi Thẩm Tấn tr về sẽ tốt hơn.


Nhưng na năm sau, tiền tuyến truyền tin tc về, nói đại quân Nam viễn chinh gặp thất bại nặng nề, mà Thẩm Tấn - Nhị công t của Thẩm gia, tướng quân trẻ tuổi nhất của vương triều, đã chết trên sa trường.


Chỉ sau một đêm, chút thể diện duy nhất còn sót lại của Lương Thị cũng không duy trì được na, va khóc va chi bi nói nàng là "sao chổi", "khắc phu", còn muốn trục xuất nàng ra khỏi Thẩm gia.


Chỉ vẻn vẹn trong thi gian na năm, Ôn gia cũng xuống dốc chẳng còn được như ngày xưa. Ôn Đình Xuân làm quan t phẩm tại Hồng Lư T, quan phẩm cũng không tính là thấp, nhưng lại không có bao nhiêu thc quyền, công việc chính chỉ có phụ trách việc tiếp đón và lo cho các s đoàn đến t các nước cùng vi chủ trì trong các buổi yến tiệc lễ nghi, nhưng thắng chỗ ổn định, lại an toàn.


Nhưng chính vị trí chính thc ổn định và an toàn này, lại xảy ra s cố.


Trong buổi cung yến đêm giao tha năm đó, trong rượu của Vương T Lưu Cầu bị người khác hạ độc, khiến hắn chết bất đắc kỳ t ngay tại chỗ. Ôn Đình Xuân bị áp giải đi thẩm vấn, Đại công t Ôn gia t xin đi làm s thần đến Lưu Cầu giảng hoà chuyện này. Mà Nhị công t Ôn gia t trước ti nay vốn là người lông bông bất cần đi, lúc này cũng ch lệnh tiến đến Bắc Cương, ra sc vì nước. 


Ôn Phủ sm đã tan hoang, Ôn Ninh căn bản không còn nơi nào để đi.


Khi đó, Ôn Ninh vẫn luôn cho rằng, Lương Thị trục xuất nàng ra khỏi phủ, vốn là vì ngay t đầu đã không thích nàng, lại thêm nỗi đau mất con, thương nh không có chỗ phát tiết, nên mi trút tất cả tc giận không vui lên đầu nàng. 


Về sau nàng mi nhận ra, tất cả nhng chuyện kia, cùng lắm cũng chỉ là một cuộc giao dịch gia Lương Thị cùng Bùi Hu.


"Cô nương?" Lăng Lan khua tay trước mắt Ôn Ninh.


Ôn Ninh lấy lại tinh thần, ngước mắt lên: "Sao vậy?"


Lăng Lan nhất thi có chút sng sốt.


Nàng luôn có một loại ảo giác, rằng sau lần phát sốt đt trước, ngoại tr gặp ác mộng cùng nói năng mê sảng, cô nương còn giống như đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều. Lúc trước cô nương cũng không phải là người có tính tình năng động hoạt bát, nhưng suy cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, trong nhà lại không có chủ mẫu, nên vẫn thường xuyên lộ ra vẻ mặt mê man, e s cùng bối rối, cũng rất ỷ lại vào nàng.


Chuyến này tỉnh lại, t c chỉ đến ánh mắt đều lộ ra vẻ thong dong bình tĩnh mà t trước ti nay chưa tng có.


"Em va mi nói là nếu người vẫn còn lo lắng quá, vậy thì qua hai ngày na, chúng ta chọn ngày có thi tiết đẹp một chút, ti chùa T Ân thắp nén hương, người thấy thế nào?" Suy nghĩ của Lăng Lan đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, va cười va lặp lại nhng li mình mi nói một lần na.


Ôn Ninh vẫn không trả li đề nghị này của nàng, mà lại hỏi ngược lại nàng: "Tại sao vị lang trung kia lại biết trong phủ sắp có chuyện vui? Chẳng lẽ là nhìn thấy cái gì sao?"


Lăng Lan sng sốt một chút, gật đầu nói: "Hôm nay Thẩm Thượng Thư cùng Lương Thị ti đây, bàn chuyện vi lão gia sảnh chính, chắc là bị vị lang trung kia nhìn thấy." Nàng ấy lại cười nói: "Người cũng biết mà, hôn ước của người cùng Thẩm Nhị công t, khắp kinh thành có ai là không biết? Nếu không phải Thẩm gia ra tay quá sm, thì năm nay đến thi điểm người cập kê, cánh ca của Ôn gia s là đã sm bị mọi người đạp nát hết rồi!"


"Vị lang trung kia thấy lão gia vi Thẩm Thượng Thư cùng phu nhân bàn luận, đương nhiên sẽ đoán được bọn họ đang bàn chuyện gì."


Trong lúc Lăng Lan nói chuyện, Ôn Lan đã đng dậy khỏi nhuyễn tháp, đi đến trước gương nhìn trái nhìn phải một chút, xác nhận tóc đã được chải gọn gàng, liền lấy gương ra, tiện tay lau đi vết son trên miệng.


"Cô nương là muốn..." Lăng Lan nghi ng nói.


"Ta đi một chuyến đến sảnh trước." Ôn Ninh nói xong liền xoay người ri đi.


"Cô nương, người còn chưa dùng canh ngọt buổi chiều mà..."


Lăng Lan vội vã theo sau: "Cô nương, lần này lão gia cùng Thẩm Thượng Thư bàn bạc chính là chuyện hôn s của người cùng Thẩm Nhị công t, chỉ s người ti không thích hp lắm đâu..."


Ôn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ.


Chính vì bọn họ bàn bạc đang bàn bạc chuyện hôn s của nàng cùng Thẩm Tấn, nên nàng mi càng phải ti đó.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin