Biên tập: Hà Thu
Từ trước tới nay Lăng Lan làm việc vẫn luôn ổn thỏa, chẳng bao lâu sau đã dẫn một vị lang trung già đến.
Ôn Ninh vẫn chưa xuất các, nên chỉ có thể thăm bệnh thông qua một tấm bình phong. Dường như lang trung vô cùng có kinh nghiệm trong kiểu tình huống này, sau khi bắt mạch xong, liền chậm rãi nói: "Sợ là gần đây cô nương lo lắng nhiều quá. Nghe nói sắp tới đây quý phủ chuẩn bị có chuyện vui, nên chắc hẳn tiểu thư cũng bởi vậy mà phải hao tâm tổn trí. Để lão phu kê cho tiểu thư ba thang thuốc, nhưng cũng mong tiểu thư cần phải thả lỏng tinh thần, chịu khó nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu uống xong ba thang thuốc mà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, lão phu sẽ lại đến sau."
Bây giờ tự dưng lại đề cập đến chuyện này mới khiến Lăng Lan kịp thời phản ứng.
Cô nương nhà mình không phải là cũng bắt đầu phát sốt từ ngày Thẩm gia đến nghị thân, sau đó lại liên tục gặp ác mộng, nói năng mê sảng không ngừng đó sao?
Nhưng mà trước đây nàng cũng chưa từng liên kết hai chuyện này lại với nhau.
Thứ nhất, hôn ước của cô nương cùng với Nhị công tử Thẩm gia đã được định ra từ khi cả hai người còn nhỏ, chỉ là những vấn đề cụ thể thì mới được thảo luận chính thức gần đây. Thứ hai, mặc dù cô nương với Thẩm công tử không thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng một năm cũng có thể gặp nhau hai ba lần. Nàng nhìn ra hai người thực sự có chút tình ý, mỗi lần cô nương đề cập đến Thẩm công tử cũng đều đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh giống như làn nước mùa xuân.
Nhưng quả thật trước đây nàng đã từng nghe mọi người nói rằng, nữ tử thường hay lo lắng, rất dễ bị hoảng loạn trước khi xuất giá. Bởi vì suy cho cùng, làm vợ người ta, cũng rất khác với làm cô nương trong chính ngôi nhà của mình.
Lăng Lan đột nhiên cảm thấy áy náy.
Phu nhân trong phủ mất sớm, chỉ có một vị lão gia cùng hai vị công tử, mấy chuyện của cô nương khuê các từ trước tới nay không biết kể ra với ai. Lão gia cũng vì cân nhắc đến chuyện này, mới đặc biệt chọn người lớn hơn cô nương hai tuổi là nàng làm đại nha đầu. Từ trước tới nay nàng luôn tự nhận mình là người có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, làm việc chu toàn, nhưng chuyện này nàng lại hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.
Cho nên sau khi lang trung rời đi, Lăng Lan lập tức đỡ Ôn Ninh ngồi xuống nhuyễn tháp, vừa chải tóc cho nàng, vừa nói khẽ: "Cô nương, đều do A Lan không tốt, chưa từng nhận ra được tâm tư của cô nương một chút nào. Người cùng Thẩm công tử đã có ba tháng không gặp, chẳng lẽ bây giờ lại cảm thấy có chút xa lạ sao?"
Hôm qua trong mộng vẫn là mùa đông lạnh lẽo buốt giá, vậy mà một giấc chiêm bao tỉnh dậy lại là bầu trời tràn ngập mùa xuân, Ôn Ninh mở rộng cửa sổ bên cạnh giường ra một chút, hít sâu một hơi: "Có lẽ là thế."
Cơn ác mộng mà nàng gặp phải mấy ngày qua không phải là bởi vì Thẩm Tấn, nhưng cái tên Thẩm Tấn này, cùng hôn sự của nàng với Thẩm Tấn, sau khi đã trải qua nhiều năm, quả thực vô cùng xa lạ.
"Cô nương, nữ tử trước khi xuất giá đều sẽ gặp phải tình trạng này một lần, có vài khuê tú trước khi gả đi còn chưa bao giờ gặp được vị hôn phu. Cô nương cùng với Thẩm công tử tốt xấu gì cũng được coi là quen biết nhau từ khi còn tóc để chỏm, hai người đều hiểu rõ lẫn nhau. Mặc dù so ra gả đi không thể thoải mái bằng khi còn ở nhà, nhưng cô nương yên tâm, A Lan nhất định sẽ giúp đỡ hết mình. Chủ mẫu Thẩm gia kia thoạt nhìn có chút khó tính, nhưng Thẩm công tử đối xử với người tốt như vậy, chắc chắn sẽ đứng về phía người." Lăng Lan ở bên cạnh vấn tóc cho Ôn Ninh, nói liên miên không ngừng.
Ôn Ninh lại chẳng để tâm đến lời nàng ấy nói, nàng chống cằm nhìn cảnh sắc mùa xuân bên ngoài cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Ở kiếp trước vào lúc nghị thân, nàng vừa thấp thỏm khẩn trương lại ngại ngùng, mọi chuyện cũng có suy nghĩ giống Lăng Lan.
Nàng với Thẩm Tấn đính hôn từ khi còn nhỏ. Lúc đó còn nhỏ quá nên không hiểu là có ý gì, nhưng Đại ca cùng Nhị ca lại thường xuyên đem chuyện này ra trêu đùa nàng, nói đến mức nàng đỏ mặt tía tai không biết phản bác như thế nào, đành phải hét lớn: "Ta không muốn lấy chồng, ta cũng không muốn gả cho Nhị công tử Thẩm gia gì đó đâu!"
Đợi tới lúc lớn hơn một chút, mang tâm tư thiếu nữ rồi, cho dù là luận về dáng vẻ hay tài hoa của Thẩm Tấn, đều được xếp vào hạng cực phẩm. Thân là võ tướng, vậy mà nói chuyện với nàng từ trước tới nay lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, đối xử với nàng cũng ân cần tỉ mỉ, quả thực khiến nàng động tâm.
Cho nên tuy nàng có lo lắng, nhưng vẫn sẵn sàng gả đi. Vị chủ mẫu Thẩm gia kia thật sự cũng có chỗ gây khó dễ, nhưng cuối cùng chuyện nghị thân vẫn coi như diễn ra suôn sẻ.
Nàng cũng được tam môi lục sính*, gả vào Thẩm gia.
*Tam môi lục sính (tam thư lục lễ) nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.
Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.
Sính thư: Nhà trai viết một tờ giấy nhờ người làm mai đưa sang nhà gái với hàm ý muốn cầu hôn và bước sang nhà gái để bàn tính hôn sự.
Lễ thư: Sau lễ dám ngõ, họ nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt viết tờ giây xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái rồi nhờ người làm mai đưa sang.
Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:
Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ
Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế
Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn
Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật
Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới
Thân nghênh: Lễ rước dâu
Chỉ là thời gian gả vào Thẩm gia, lại không tốt đẹp như trong tưởng tưởng của nàng.
Vào ngày thành thân đó, còn chưa kịp bước vào động phòng, Thẩm Tấn đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp, xuất chinh đi Nam Cương ngay trong đêm, để lại tân nương là nàng một mình đối mặt với một nhà già trẻ của Thẩm phủ.
Chủ mẫu Thẩm gia Lương Thị ngay từ lúc nghị thân đã hối hận muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, vậy mà cuối cùng vẫn không chịu nổi thái độ cứng rắn của Thẩm Tấn nên không làm gì được, nhưng bây giờ Thẩm Tấn không có ở nhà, bà ta nhìn Ôn Ninh thấy không vừa mắt, đương nhiên sẽ gây khó dễ đủ điều.
Lúc đó Ôn Ninh cùng lắm mới mười lăm tuổi, không chỉ là là viên ngọc quý trong tay Ôn gia, mà còn lớn lên dưới sự ưu ái che chở của Ôn Đình Xuân cùng hai vị huynh trưởng. Sau khi phu nhân qua đời, Ôn Đình Xuân cũng chưa từng tái hôn hay nạp thiếp, có thể nói Ôn Ninh là nữ tử duy nhất ở hậu viện, vậy nên làm sao nàng có cơ hội biết được đủ loại ngón nghề của thâm trạch hậu viện? Thẩm Tấn không ở nhà, không có ai làm chỗ dựa cho nàng, cho nên trong tối ngoài sáng nàng đều phải chịu không ít tủi thân.
Thật ra ngay từ trước khi gả đi nàng đã biết Lương Thị rất khó ở chung, nhưng Thẩm Tấn không ở nhà, cho nên nàng đành phải chấp nhận chịu hết những uất ức thiệt thòi kia, lúc nào cũng cố gắng nhẫn nhịn, đợi Thẩm Tấn trở về sẽ tốt hơn.
Nhưng nửa năm sau, tiền tuyến truyền tin tức về, nói đại quân Nam viễn chinh gặp thất bại nặng nề, mà Thẩm Tấn - Nhị công tử của Thẩm gia, tướng quân trẻ tuổi nhất của vương triều, đã chết trên sa trường.
Chỉ sau một đêm, chút thể diện duy nhất còn sót lại của Lương Thị cũng không duy trì được nữa, vừa khóc vừa chửi bới nói nàng là "sao chổi", "khắc phu", còn muốn trục xuất nàng ra khỏi Thẩm gia.
Chỉ vẻn vẹn trong thời gian nửa năm, Ôn gia cũng xuống dốc chẳng còn được như ngày xưa. Ôn Đình Xuân làm quan tứ phẩm tại Hồng Lư Tự, quan phẩm cũng không tính là thấp, nhưng lại không có bao nhiêu thực quyền, công việc chính chỉ có phụ trách việc tiếp đón và lo cho các sứ đoàn đến từ các nước cùng với chủ trì trong các buổi yến tiệc lễ nghi, nhưng thắng ở chỗ ổn định, lại an toàn.
Nhưng chính ở vị trí chính thức ổn định và an toàn này, lại xảy ra sự cố.
Trong buổi cung yến đêm giao thừa năm đó, trong rượu của Vương Tử Lưu Cầu bị người khác hạ độc, khiến hắn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Ôn Đình Xuân bị áp giải đi thẩm vấn, Đại công tử Ôn gia tự xin đi làm sứ thần đến Lưu Cầu giảng hoà chuyện này. Mà Nhị công tử Ôn gia từ trước tới nay vốn là người lông bông bất cần đời, lúc này cũng chờ lệnh tiến đến Bắc Cương, ra sức vì nước.
Ôn Phủ sớm đã tan hoang, Ôn Ninh căn bản không còn nơi nào để đi.
Khi đó, Ôn Ninh vẫn luôn cho rằng, Lương Thị trục xuất nàng ra khỏi phủ, vốn là vì ngay từ đầu đã không thích nàng, lại thêm nỗi đau mất con, thương nhớ không có chỗ phát tiết, nên mới trút tất cả tức giận không vui lên đầu nàng.
Về sau nàng mới nhận ra, tất cả những chuyện kia, cùng lắm cũng chỉ là một cuộc giao dịch giữa Lương Thị cùng Bùi Hữu.
"Cô nương?" Lăng Lan khua tay trước mắt Ôn Ninh.
Ôn Ninh lấy lại tinh thần, ngước mắt lên: "Sao vậy?"
Lăng Lan nhất thời có chút sửng sốt.
Nàng luôn có một loại ảo giác, rằng sau lần phát sốt đợt trước, ngoại trừ gặp ác mộng cùng nói năng mê sảng, cô nương còn giống như đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều. Lúc trước cô nương cũng không phải là người có tính tình năng động hoạt bát, nhưng suy cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, trong nhà lại không có chủ mẫu, nên vẫn thường xuyên lộ ra vẻ mặt mê man, e sợ cùng bối rối, cũng rất ỷ lại vào nàng.
Chuyến này tỉnh lại, từ cử chỉ đến ánh mắt đều lộ ra vẻ thong dong bình tĩnh mà từ trước tới nay chưa từng có.
"Em vừa mới nói là nếu người vẫn còn lo lắng quá, vậy thì qua hai ngày nữa, chúng ta chọn ngày có thời tiết đẹp một chút, tới chùa Từ Ân thắp nén hương, người thấy thế nào?" Suy nghĩ của Lăng Lan đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, vừa cười vừa lặp lại những lời mình mới nói một lần nữa.
Ôn Ninh vẫn không trả lời đề nghị này của nàng, mà lại hỏi ngược lại nàng: "Tại sao vị lang trung kia lại biết trong phủ sắp có chuyện vui? Chẳng lẽ là nhìn thấy cái gì sao?"
Lăng Lan sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Hôm nay Thẩm Thượng Thư cùng Lương Thị tới đây, bàn chuyện với lão gia ở sảnh chính, chắc là bị vị lang trung kia nhìn thấy." Nàng ấy lại cười nói: "Người cũng biết mà, hôn ước của người cùng Thẩm Nhị công tử, khắp kinh thành có ai là không biết? Nếu không phải Thẩm gia ra tay quá sớm, thì năm nay đến thời điểm người cập kê, cánh cửa của Ôn gia sợ là đã sớm bị mọi người đạp nát hết rồi!"
"Vị lang trung kia thấy lão gia với Thẩm Thượng Thư cùng phu nhân bàn luận, đương nhiên sẽ đoán được bọn họ đang bàn chuyện gì."
Trong lúc Lăng Lan nói chuyện, Ôn Lan đã đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, đi đến trước gương nhìn trái nhìn phải một chút, xác nhận tóc đã được chải gọn gàng, liền lấy gương ra, tiện tay lau đi vết son trên miệng.
"Cô nương là muốn..." Lăng Lan nghi ngờ nói.
"Ta đi một chuyến đến sảnh trước." Ôn Ninh nói xong liền xoay người rời đi.
"Cô nương, người còn chưa dùng canh ngọt buổi chiều mà..."
Lăng Lan vội vã theo sau: "Cô nương, lần này lão gia cùng Thẩm Thượng Thư bàn bạc chính là chuyện hôn sự của người cùng Thẩm Nhị công tử, chỉ sợ người tới không thích hợp lắm đâu..."
Ôn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ.
Chính vì bọn họ bàn bạc đang bàn bạc chuyện hôn sự của nàng cùng Thẩm Tấn, nên nàng mới càng phải tới đó.