Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh không có thời gian để ý đến những thay đổi vi diệu của Bùi Hữu, thậm chí tâm tình diễn kịch ở trước mặt hắn cũng không có. Cổ tay vừa lấy lại cảm giác, nàng liền vội vàng chạy về phía quán trà.
Mặc dù biết có hai ca ca ở đó, Ôn Đình Xuân sẽ không sao, nhưng nàng vẫn lo lắng. Đời trước lúc này bọn họ không ra ngoài xem kịch, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện quán trà xảy ra hỏa hoạn.
Hoặc là lúc đó, có thể nàng đang đắm chìm trong niềm vui được gả cho Thẩm Tấn, nên tin tức quán trà bị cháy cũng chỉ vội vàng lướt qua tai nàng, không để lại bất cứ ký ức nào.
Cũng may lúc nàng trở về, cha con ba người họ đã đứng trước cửa quán trà, Ôn Lan và Ôn Kỳ đang định đi vào tìm nàng.
"Cha! Đại ca, Nhị ca ca!" Ôn Ninh vội vàng chạy tới.
—
Vì ngày hôm sau là đêm giao thừa, Lăng Lan phải ở trong phủ chuẩn bị cơm tất niên, nên không đi theo cùng được. Lúc này nhìn thấy lão gia cùng hai vị công tử mặt mày lấm lem tro đen, y phục còn có dấu vết bị cháy hỏng, nàng lập tức sợ hãi mở to mắt.
Sau khi cùng Ôn Ninh trở về phòng, nàng lo lắng nhìn Ôn Ninh từ trên xuống dưới: "Cô nương, mặc dù nhìn người vẫn ổn, nhưng trên người không bị thương chỗ nào chứ?"
Ôn Ninh kể lại cho Lăng Lan những lời nàng vừa nói với Ôn Đình Xuân, Ôn Lan và Ôn Kỳ trên xe ngựa.
Chỉ nói những tuỳ tùng đi theo Bùi Thế Tử võ nghệ cao cường, trực tiếp dẫn bọn họ nhảy thẳng từ lầu hai xuống hậu viện, nên không bị dính tí lửa nào.
Đương nhiên, Lăng Lan lại hỏi làm sao gặp được Thế Tử, Ôn Ninh cũng không ngại lúc đó đã khuya, kể hết cho Lăng Lan nghe những chuyện đã xảy ra trong quán trà, sau đó lại cùng Lăng Lan mắng kẻ đã lôi nàng cùng Bùi Hữu ra dàn dựng vở kịch một phen.
Đến lúc nằm xuống giường, đã là giờ Tý*.
*23 giờ -> 01 giờ
Đêm nay có chút kinh hồn bạt vía, sau khi về nhà lại nói chuyện với Lăng Lan lâu như vậy, đáng ra Ôn Ninh nên vừa mệt vừa buồn ngủ mới phải. Nhưng nàng vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Bùi Hữu nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra sau lưng, mặt đầy cảnh giác nhìn Cố Phi lại hiện ra trong đầu.
Nàng cũng nhận ra Cố Phi.
Cũng giống như Đồ Bạch, y là cánh tay phải của Bùi Hữu, đời trước vẫn luôn ở bên cạnh hắn, là kiện tướng đắc lực của hắn.
Vậy mà hắn lại giống như gà mẹ bảo vệ gà con, không cho Cố Phi tới gần nàng?
Ngoài ra còn có một thoáng bối rối dưới ánh trăng ở trong hẻm nhỏ trên phố Trường An, sau khi lấy lại tinh thần mới đột ngột buông tay nàng ra.
Bùi Hữu làm vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ nàng đã để lộ ra sơ hở gì đó, còn hắn cũng đang diễn kịch với nàng?
Ôn Ninh trằn trọc.
Mà lúc này ở phủ Quốc Công, Bùi Hữu cũng chưa ngủ. Trong thư phòng của hắn đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ không mở, cửa chính đóng chặt, bởi vậy nên nhiệt độ trong phòng có hơi cao, đến mức giữa mùa đông, trán Cố Phi rỉ ra những giọt mồ hôi nóng hổi, thậm chí có vài giọt còn trượt xuống má.
Bùi Hữu ngồi trước án thư, bên cạnh có ánh nến, nhưng sắc mặt hắn vẫn u ám không rõ, nhẹ nhàng liếc nhìn Cố Phi đang quỳ một chân xuống đất.
Bùi Hữu không nói lời nào, Cố Phi cũng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ cảm thấy bản thân hôm nay sợ là đã gây ra rắc rối lớn.
Sáp nến chảy kêu lách tách một tiếng, ánh mắt Bùi Hữu dần dần tối sầm lại, chậm rãi hỏi: "Tối nay ngươi nhìn thấy cái gì?"
Mồ hôi trên trán Cố Phi càng đổ nhiều hơn, một hạt to rơi xuống đất phát ra tiếng "tí tách".
"Thuộc hạ..." Cố Phi trước giờ vẫn luôn biết vị Thế Tử gia này không hề ấm áp tao nhã như bề ngoài, nhưng đột nhiên bị ánh mắt nghiêm nghị của hắn chiếu thẳng vào, vẫn khiến "hắn" cảm thấy bị áp bức, liền trực tiếp quỳ hai chân xuống, dập đầu trịnh trọng nói: "Thuộc hạ vẫn chưa nhìn thấy gì cả!"
Bùi Hữu tùy ý đặt một tay lên bàn, một tay khác cầm một cây chủy thủ, vỏ đao làm bằng bạc, hoa văn bên trên vừa phức tạp lại tinh xảo, nhìn thoáng qua cũng biết không phải vật tầm thường.
Ánh mắt hắn rơi vào một đóa hoa sen phía trên, giọng nói không phân biệt được vui mừng hay tức giận: "Ta hỏi, từ lúc ta tới sương phòng đến lúc rời khỏi quán trà, ngươi đã nhìn thấy gì?"
Thân thể Cố Phi vẫn còn căng thẳng, có chút không rõ Bùi Hữu hỏi câu này là có ý gì.
Đi theo bên cạnh Bùi Hữu lâu như vậy, nhưng hắn chưa từng phát hiện Bùi Hữu có võ công, cũng chưa từng nghe ai nói quan Trạng Nguyên biết võ, hắn đương nhiên cho rằng là Bùi Hữu cố ý giấu diếm.
Nhưng tối nay trà quán xảy ra hỏa hoạn, Thế Tử dưới tình thế cấp bách, liều mạng mang Ôn cô nương rời đi, khiến bí mật này bị lộ. Mà tên thuộc hạ trơ mắt đứng nhìn như hắn nếu muốn giữ mạng, đương nhiên phải tỏ ra trung thành, nói chưa thấy gì cả.
Bùi Hữu truy vấn như vậy, cũng làm cho hắn mơ hồ.
Nhưng Bùi Hữu không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn hắn. Cố Phi do dự một chút, lựa chọn nói ra sự thật: "Thế Tử, sau khi quán trà xảy ra hỏa hoạn, ngài liền mang theo Ôn cô nương rời khỏi sương phòng. Nhưng hành lang đông đúc, lầu một lại đang cháy lớn, vài sương phòng ở lầu hai cũng bắt đầu bị cháy lan, chắc là ngài cảm thấy đi từ hành lang xuống không an toàn, nên dẫn Ôn cô nương đi dọc theo hành lang đến hậu viện của quán trà."
"Thuộc hạ lo lắng ngài mang theo Ôn cô nương nhảy từ lầu hai xuống lầu một sẽ có nguy hiểm, nên có đề nghị để thuộc hạ đưa hai người đi, nhưng..." Cố Phi hít một hơi thật sâu: "Nhưng ngài cự tuyệt. Tự mình ôm Ôn cô nương nhảy xuống hậu viện, sau đó mang nàng rời khỏi quán trà."
Nói xong, Cố Phi lập tức dập đầu một cái: "Thế Tử, Cố Phi là thuộc hạ của Thế Tử, Thế Tử nói Cố Phi nhìn thấy cái gì, Cố Phi liền nhìn thấy cái đó!"
Nói xong, hắn gục đầu xuống đất, không đứng dậy.
Thư phòng nhất thời im lặng, dòng nước ngầm lặng lẽ lên xuống. Cố Phi không biết Bùi Hữu đang nghĩ gì, chỉ biết đôi mắt kia không còn tập trung vào mình nữa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp suất không khí trong thư phòng càng ngày càng thấp, phán quyết dành cho hắn cũng chậm chạp chưa đến.
Một lúc lâu sau, có tiếng loảng xoảng vang lên, một thanh chủy thủ rơi xuống trước mặt hắn.
Giống như bị một chậu nước lạnh từ trên dội xuống, toàn bộ trái tim Cố Phi như rơi vào hầm băng.
Quả nhiên, Thế Tử gia... cũng không tín nhiệm hắn.
Mồ hôi trên trán ngừng chảy, mồ hôi lạnh phía sau chảy ròng ròng dán vào lưng. Cố Phi nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ tinh xảo, cắn chặt răng.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Hắn cũng chỉ có thể lấy cái chết để tỏ rõ lòng thành.
Cố Phi nhặt chủy thủ lên, rút ra khỏi vỏ, liếc nhìn ánh sáng phản chiếu trên lưỡi đao sắc bén, không chút do dự nhắm mắt lại, giơ chủy thủ lên đâm thẳng vào tim.
"Đợi đã." Bùi Hữu đột nhiên mở miệng.
Bàn tay Cố Phi dừng lại, chủy thủ đã vào tim hắn chừng hai tấc cũng dừng lại.
Bùi Hữu ngước mắt nhìn hắn: "Chủy thủ thưởng cho ngươi."
Lúc này tay Cố Phi mới bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh hậu tri hậu giác* chảy ra bên ngoài.
*Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
"Về phòng băng bó vết thương đi." Bùi Hữu thản nhiên nói.
Cố Phi thu hồi chủy thủ, dập đầu thêm một cái nữa rồi mới đứng dậy rời đi.
Hắn vừa rời đi, lông mày Bùi Hữu khẽ nhíu lại, thậm chí còn hiếm khi đỡ trán, bóp nhẹ giữa mày.
Lần thứ hai.
Rơi xuống nước trong cung là lần đầu tiên, đêm nay là lần thứ hai.
Nếu nói lần trước ở trong cung hắn từ bỏ Triệu Tích Chỉ quay ra cứu Ôn Ninh là ngẫu nhiên, vậy còn lần này thì sao? Lần này cũng vậy, từ khi nghe tin trà quán bị cháy, đến lúc lấy lại tinh thần, hắn đã nắm tay Ôn Ninh đứng trên phố Trường An.
Chuyện xảy ra ở giữa cũng giống như lần đó ở dưới nước, hoàn toàn diễn ra trong vô thức.
Như thể bị ai đó chiếm mất tâm trí trong nháy mắt.
"Công tử." Một tiếng gọi nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Hữu.
Bùi Hữu nhìn về phía cửa sổ: "Vào đi."
Đồ Bạch trèo qua cửa sổ đi vào.
"Công tử, tra ra rồi!" Vừa nãy lúc ở quán trà, Đồ Bạch nghe thấy Triệu Tích Chỉ nói tấm vải đó được đưa cho ma ma bên người, hắn liền lập tức ra ngoài kiểm tra cả đêm, sau đó lại vội vàng chạy về nên hiện tại vẫn còn thở dốc.
Bùi Hữu thu hồi suy nghĩ hỗn loạn: "Chuyện là thế nào?"
Đồ Bạch chắp tay nói: "Lý ma ma bên người Triệu Tích Chỉ, có một người cháu trai tên Lý Am, đang nhậm chức tại phủ binh vệ. Nửa năm trước đúng là hắn đã từng cầm tấm vải màu xanh da trời kia đến tiệm may để may một bộ quần áo. Mà hôm xảy ra vụ việc, trùng hợp hắn cũng không đi trực."
Năm đầu ngón tay của Bùi Hữu siết chặt, hỏi: "Giờ hắn đang ở đâu?"
Đồ Bạch nói: "Năm mới được nghỉ tắm gội, hôm trước hắn về quê ăn Tết thăm người thân rồi. Nhưng phủ binh vệ chỉ được nghỉ được nghỉ phép nhiều nhất bảy ngày, có lẽ mùng bốn hắn sẽ trở lại."
Bùi Hữu cụp hàng mi dài xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, một lúc sau mới nói: "Nhớ để mắt tới hắn, đừng đánh rắn động cỏ."
"Công tử yên tâm." Đồ Bạch khom người định lui ra.
"Ngày mai." Bùi Hữu đột nhiên nói: "Ngươi và Cố Phi đưa gánh hát ở quán trà hôm nay tới phủ Quốc Công."
Cố Phi?
"Ngoài ra, đi điều tra xem vụ hỏa hoạn trong quán trà tối nay là ngoài ý muốn, hay là do có người cố ý gây ra."
Đồ Bạch cụp mắt nhận lệnh: "Vâng."
—
Vở kịch trong quán trà đã diễn được gần nửa tháng. Gần như chỉ hai ngày sau yến tiệc năm mới, bên ngoài cũng bắt đầu biểu diễn những màn kịch tương tự!
Chỉ là mấy ngày nay Ôn gia bận rộn, nên không có ai để ý.
Bữa cơm tất niên đêm ba mươi cũng bởi vậy mà trôi qua không mấy vui vẻ.
Mặc dù sáng sớm Ôn Đình Xuân đã sai người tống cổ gánh hát kia đi, đám người đó đã biến mất không còn bóng dáng, nhưng vở kịch này lại biểu diễn vào đúng khoảng thời gian náo nhiệt trước Tết, nên dù đã qua nửa tháng, nhưng chỉ e hơn nửa người dân trong kinh thành đều đã xem hết rồi.
Bản thân Ôn Ninh lại không quan tâm, kể từ lúc nàng quyết định lên kế hoạch khiến Bùi Hữu ghét mình, thì đã không còn trông mong đời này giữ được thanh danh tốt đẹp. Nhưng Ôn Đình Xuân từ trước tới nay vẫn luôn để ý đến những thứ này, nên thấy cha không vui, nàng cũng không tươi cười nổi.
Thực ra hôm đó sau khi dự tiệc về, người nhà có hỏi thăm nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chỉ nói mơ hồ, chứ không thành thật khai báo. Vốn tưởng rằng Ôn Đình Xuân sẽ vì chuyện này mà tức giận với nàng, nhưng không ngờ ở trên bàn ăn cơm, Ôn Đình Xuân lại không lên giọng dạy dỗ, mà dùng thái độ khác thường hỏi nàng: "A Ninh, con nói thật với cha đi, con đối với Bùi Thế Tử, có thật là toàn tâm giao phó, cảm mến hết lòng không?"
Không vặn hỏi, không trách cứ, giọng điệu tương đối ôn hòa.
Ôn Ninh sửng sốt một lát.
Giọng điệu và vẻ mặt này của Ôn Đình Xuân, nàng đã quá quen thuộc. Nàng được sủng ái từ nhỏ, khi còn bé tính tình lại có chút ngang ngược, thường xuyên gây sự vô cớ, muốn làm gì thì làm.
Những lúc như vậy, Ôn Đình Xuân sẽ hỏi nàng: "A Ninh thật sự muốn như vậy sao?"
Chỉ cần nàng gật đầu, dù quý giá hay hoang đường đến đâu, ông cũng sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
"A Ninh, nếu con thật sự muốn gả cho Bùi Thế Tử, cha sẽ tìm cách." Ôn Đình Xuân kiên quyết nói.
Ôn Đình Xuân quả thực nghĩ như vậy. Ông chỉ có duy nhất một cô con gái, là phu nhân của ông phải liều mạng mới sinh ra được, mười mấy năm qua ông luôn nâng niu như viên ngọc quý trên tay, không nỡ để nàng phải chịu bất cứ uất ức nào. Gả chồng giống như cuộc đời thứ hai của nữ tử, nên ông cũng muốn con gái được gả cho người mà mình thích.
Nếu nàng thực sự lưu luyến si mê Bùi Thế Tử đến mức đó, thì ông cũng nguyện ý nhắm mắt đánh cược một lần.
Ôn Ninh bị lời nói của ông làm cho hoảng sợ, vội vàng thanh minh: "Cha, A Ninh không có! Nửa năm trước A Ninh đã từ bỏ tâm tư với hắn rồi, chuyện rơi xuống nước ở buổi dạ yến thực sự là ngoài ý muốn, vở diễn trên sân khấu kịch, cũng toàn là bịa chuyện... Cha, người có thể hỏi Đại ca Nhị ca, đã lâu lắm rồi A Ninh không có một chút liên hệ nào với Bùi Thế Tử."
Ôn Lan gật đầu theo: "Cha, bữa tiệc đêm đó con cũng nhìn thấy, từ đầu đến cuối A Ninh vẫn luôn trò chuyện vui vẻ với Nhị cô nương của Đoạn gia, chứ không phải mặt dày đi theo Bùi Thế Tử trong vở kịch."
Ôn Kỳ cầm chén rượu lên, nhướng mày nói: "Cha, chuyện này chỉ sợ muội muội bị người có tâm lợi dụng. Nhà cao cửa rộng nhiều người phức tạp, Thế Tử làm quan được nửa năm, nghe nói thủ đoạn cứng rắn, chắc hẳn khó tránh khỏi đắc tội một số người. Vậy nên bọn chúng muốn lợi dụng muội muội để bôi nhọ thanh danh của hắn, gây phiền toái cho hắn mà thôi."
Ôn Đình Xuân cau mày, lại nhìn về phía Ôn Ninh: "A Ninh, tuy cha không phải quan to nhất phẩm, nhưng dù sao cũng đã ở trong triều nhiều năm, nếu con..."
"Cha, con thực sự không muốn gả cho hắn." Ôn Ninh vội vàng nói: "Con Ôn Thị A Ninh gả cho ai cũng không có khả năng gả cho Bùi Hữu!"
Lời này nói vô cùng chân thành da diết, nàng đã phí hết tâm tư, không thể đổ sông đổ bể ở chỗ Ôn Đình Xuân được!
Ôn Đình Xuân thấy nàng không giống nói dối, bèn thở dài: "Nếu đã như thế, vậy không còn gì tốt hơn. Năm nay là tròn mười lăm năm ngày mất của mẫu thân con, ngày mai con lên chùa Từ Ân ở lại một thời gian, cầu phúc cho bà ấy đi."
Cầu phúc thật ra chỉ là cái cớ, ngày mai là mùng một Tết, trong nhà sẽ có nhiều khách đến thăm, vở kịch này diễn ở kinh thành hơn nửa tháng, Ôn Đình Xuân không muốn Ôn Ninh bị người tới chỉ trỏ bàn tán.
Ôn Ninh cũng hiểu rõ. Đi chùa Từ Ân là ra vùng ngoại ô kinh thành, chẳng phải nàng sẽ càng tự do hơn sao?
Nàng lập tức đồng ý.
—
Giao thừa những năm trước, là thời gian náo nhiệt nhất ở phủ Quốc Công. Ngày này Trưởng công chúa sẽ ra khỏi phật đường, cùng người nhà nghe vài vở kịch rồi thưởng thức bữa cơm tất niên.
Phủ Quốc Công trước giờ ra tay hào phóng, vào ngày này bọn hạ nhân sẽ liên tục nhận được tiền thưởng, có khi còn nhiều hơn tiền lương cả một năm của bọn họ.
Năm nay Thế Tử đã trở về, Trưởng công chúa cùng Bùi Quốc Công sáng ra đã mặt mày rạng rỡ, bọn hạ nhân cũng tươi tắn vui vẻ, nghĩ đến phần thưởng lớn có thể nhận được vào buổi tối, lại tràn đầy năng lượng làm việc.
Chỉ là đoàn kịch mới diễn đến vở thứ hai, Trưởng công chúa từ trước đến nay luôn ôn hòa rộng lượng lại đột nhiên ném chén trà đi: "Làm càn! Bọn nô tài từ đâu đến, dám diễn vở kịch như vậy!"
Trưởng công chúa Dung Hoa sinh ra trong Hoàng tộc, khi còn trẻ từng làm phụ tá cho Gia Hòa Đế, uy nghi hoàng gia bẩm sinh khiến những người có mặt trong phòng đều lập tức quỳ xuống, không dám thở mạnh.
Không tới nửa canh giờ, gánh hát đã bị điểm tên xử tội, Bùi Thiệu tự cho là mọi việc mình làm không chê vào đâu được cũng bị lôi ra ngoài.
Trưởng công chúa nói dăm ba câu, liền trục xuất Bùi Thiệu và mẹ đẻ Kha Thị ra khỏi phủ, chỉ niệm tình giữ lại Bùi Linh năm nay mới bảy tuổi ở lại phủ Quốc Công, vì tuổi còn nhỏ.
Mặc dù mấy năm gần đây Bùi Quốc Công chỉ đến phòng của Kha Thị, nhưng dù sao bà ta cũng chỉ là thê thiếp, chủ mẫu đã lên tiếng, Bùi Quốc Công ở bên cạnh cũng không phản đối, nên mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Bữa cơm đoàn viên của phủ Quốc Công còn chưa kịp ăn, Kha Thị cùng Bùi Thiệu đã dập đầu xin tha ở bên ngoài phòng khách chính, Trưởng công chúa sợ xúi quẩy nên gọi Bùi Hữu về viện tử của mình. Bùi Quốc Công nhìn bàn đầy đồ ăn, cũng chẳng nói gì, tự mình trở về thư phòng.
"Thứ Chi, chuyện giữa con và cô nương Ôn gia kia, rốt cuộc là như thế nào?" Lúc này chỉ còn hai mẹ con dùng bữa, nồi lẩu nhỏ do Thôi ma ma chuẩn bị khiến cả căn phòng ấm áp dễ chịu, câu hỏi của Trưởng công chúa cũng bớt đi vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Thật ra cơn giận của bà vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, cứ nghĩ đến việc hắn đường đường là Thế Tử của phủ Quốc Công, mà lại bị vở kịch kia miêu tả thành "Hữu Hữu cô nương", là lại giận sôi máu.
Hơn nữa, vở kịch này đã diễn ở kinh thành được nửa tháng rồi, không biết đám người dưới tay bà là bị mù hay bị điếc? Vậy mà không có một ai phát hiện! Hay là do bà lâu ngày không ra mặt, nên mọi người đều cho rằng dao của bà đã cũ lại còn cùn, không dùng được nữa phải không?
"Sau khi nhi tử về phủ Quốc Công, thì đã không còn liên quan gì đến nàng nữa." Dù sao cũng đã ở phủ Quốc Công hơn nửa năm, Bùi Hữu đã quen thuộc với bà hơn một chút, thuận tay rót cho bà một chén rượu ấm: "Nếu mẫu thân tức giận, ngược lại càng khiến người khác được như ý."
Nói đến đây, Trưởng công chúa vỗ bàn, cười lạnh nói: "Nhãi ranh ngu xuẩn, cũng không biết vị trí của mình ở đâu."
"Mẫu thân bớt giận." Bùi Hữu đưa chén rượu đã rót cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa thấy Bùi Hữu càng ngày càng gần gũi với mình, tâm tình cũng khá hơn mấy phần, không nhắc đến Bùi Thiệu nữa, vừa dùng bữa vừa hàn huyên chút chuyện ở Công bộ với Bùi Hữu.
Lúc Bùi Hữu chuẩn bị rời đi, bà lại nói: "Mỗi năm vào dịp đầu xuân ta đều lên chùa Từ Ân niệm kinh cầu phúc. Năm nay thời tiết lạnh, ta muốn ở lại phủ Quốc Công, con đi thay ta đi."
Đôi mắt đen của Bùi Hữu hơi sững lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ đáp "vâng".
Thôi ma ma vẫn luôn đứng phía sau biết Trưởng công chúa làm vậy là muốn Thế Tử ra ngoài, để bản thân ở nhà chấn chỉnh lại gia phong, thuận đường để bá tánh kinh thành biết, phủ Quốc Công vẫn là phủ Quốc Công, không phải bọn họ có thể tùy ý sắp xếp, làm thành trò cười để xem náo nhiệt.
Chỉ là bà không muốn Thế Tử phải gánh chịu tiếng xấu như vậy.
Sau khi Bùi Hữu đi rồi, Thôi ma ma bóp vai cho Trưởng công chúa, thử thăm dò nói: "Công chúa, lão nô thấy hôm nay lão gia còn chưa dùng bữa tối, hay là lão nô chuẩn bị một chén canh đưa tới thư phòng nhé ạ?"
Trưởng công chúa nhắm mắt, để mặc cho bà đấm vai bóp lưng, cũng không đáp lời.
Thôi ma ma nói: "Công chúa, bây giờ Thế Tử gia đã về rồi. Hôm nay người đuổi Kha Thị đi, lão gia không nói thay nàng ta một lời nào, bao nhiêu năm qua, ở bên nàng ta cũng chỉ vì con nối dõi..."
Huống chi Kha Thị kia cũng là do hồi đó công chúa nhất quyết muốn nạp cho phò mã. Bây giờ Thế Tử đã trở về, Kha Thị cũng đi rồi, cần gì phải...
"Không cần." Trưởng công chúa mở mắt, đứng dậy đi vào trong phòng: "Hôm nay ăn lẩu sợ rằng sẽ dễ nóng trong, lát nữa ngươi sai người nấu một chén trà giải nhiệt đưa đến điện Thanh Huy đi."
Thôi ma ma bất lực thở dài, đáp "vâng".
Mà lúc này, lẽ ra Bùi Hữu phải ở trong điện Thanh Huy, thì lại bị người chặn lại giữa đường.
Bùi Thiệu quỳ trên đường con đường duy nhất về điện Thanh Huy, vừa nhìn thấy Bùi Hữu liền buồn bã van xin: "Đại ca! Đại ca! Ta sai rồi! Ta bị ma quỷ sai khiến! Xin huynh thương xót, niệm tình ta nhỏ hơn huynh mấy tuổi, mà tha cho ta lần này! Sau này ta không dám tái phạm nữa, Đại ca!"
Bùi Hữu dừng bước, cụp mắt nhìn người đệ đệ trên danh nghĩa đang quỳ dưới đất. Bóng đêm quá tối, nên không nhìn rõ được cảm xúc dưới đáy mắt gã.
Bùi Thiệu tèm nhem nước mắt nước mũi, gã không ngờ chuyện cỏn con tầm thường như vậy lại kinh động đến Trưởng công chúa! Vị Đại ca này của gã dáng vẻ thư sinh, gã cho là tên này mồm mép nhanh nhạy, phải chịu thiệt thòi thì cùng lắm là tìm hắn lý luận vài câu rồi thôi. Không ngờ tên này lại không thèm để ý đến mặt mũi của mình, mang cả vở kịch đến diễn ở phủ Quốc Công!
Vừa ra tay, đã lập tức đuổi hai mẹ con hắn ra khỏi phủ.
"Đại ca, đệ đệ bị người ta xui dại, nên mới nhất thời hồ đồ! Đại ca, huynh tha thứ cho đệ lần này đi!" Bùi Thiệu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến mặt mũi thể diện, từ nhỏ gã đã ăn sung mặc sướng, nếu bây giờ mà phải rời khỏi phủ Quốc Công, thì gã biết sống ra sao?
Người cha kia của gã, mang tiếng làm phu thế với mẫu thân mười mấy năm, cũng có hơn chục năm tình phụ tử với gã, vậy mà hôm nay không nói một lời! Làm hắn chỉ có thể cầu xin Bùi Hữu.
Nhưng Bùi Hữu lại chỉ nhìn gã, mặc gã dập đầu cũng không nói lời nào.
Bùi Thiệu ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đen lạnh nhạt không khác gì dáng vẻ thường ngày, chỉ có điều bên trong thờ ơ bạc bẽo, nhìn gã giống như nhìn một vật chết.
Tiếng kêu khóc cùng nước mắt của Bùi Thiệu đều ngừng lại, đáy mắt Bùi Hữu lúc này lại lộ ra một phần ý cười mỉa mai cực nhạt.
Hắn nhấc chân, bước qua mặt Bùi Thiệu. Lúc bước qua, đế giày giẫm lên ngón tay gã ta, nghiền nát không chút thương tình.
Bùi Thiệu sững sờ đến nỗi quên cả kêu đau, lúc lấy lại tinh thần chỉ biết hét lên với bóng lưng hắn: "Bùi Hữu! Ngươi là kẻ điên vô tâm vô tình!"
Bùi Hữu không quay đầu lại, bước chân thong dong trở về điện Thanh Huy, cơn gió mát lạnh thổi những lời này vào tai hắn.
Hắn hơi nhướng mày.
Vô tâm vô tình sao?
Cũng không tệ.
Cho dù là Vương Hữu hay Bùi Hữu, thì xưa nay vẫn là người không dễ sống chung.