ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu


Ôn Ninh và Đoạn Như Sương va uống rượu va nghĩ đến tương lai của tu lâu, tương lai của tiệm thuốc, thậm chí cả tương lai mà nàng luôn mong đi trong lòng, nhất thi cảm thấy va thư thái va thoải mái.


Nhng tình cảm nhỏ bé khi đng trước chuyện ln, đều tầm thường không đáng kể đến.


Nhng cá nhân nhỏ bé khi đng trước lịch s rộng ln, giống như nhng giọt nước trong biển cả, dường như không còn quá quan trọng na.


Nhưng sau khi cảm xúc dâng trào, con người phải tr về vi thc tại, uống xong một bầu rượu, Đoạn Như Sương mặt đỏ tai hồng, lắc lư th dài: "Đáng tiếc nếu phải gả chồng làm thiếp như cha mong muốn, thì sau này không được ra khỏi ca ln, chỉ s cả đi sẽ bị vây hãm trong nhà cao ca rộng, làm sao có thể cùng Ôn tỷ tỷ thc hiện nhng nguyện vọng này na."


Ôn Ninh cũng ngà ngà say, nhẹ giọng nói: "Không thể nào đâu, Như Sương muội muội, muội không giống..."


Vốn dĩ nàng muốn nói, sm muộn gì nàng ấy cũng sẽ mang theo mẫu thân mình, tiêu sái ri khỏi Đoạn Phủ, giống như kiếp trước vậy.


Nhưng nói được một na liền dng lại.


Nàng nghĩ ti Anh Dao.


Đi trước Anh Dao cũng sống khá tốt, Bùi Hu đưa đệ đệ nàng ta về kinh thành, còn nhận nàng ta vào phủ. Tuy chưa bao gi đến nơi của nàng ta, nhưng cuộc cuộc sống vẫn tốt hơn là Thiên Hương Các bán rẻ tiếng cười lấy lòng người khác. Cuối cùng Bùi Hu còn cho nàng ta một chút bạc, để nàng ta sống cuộc sống của riêng mình.


Nhưng đi này...


Cái kết của Anh Dao hoàn toàn khác do có s can thiệp của nàng, liệu Đoạn Như Sương có như vậy không...


Nếu lần sau người kia lại nhắm vào Ôn Phủ động thủ thêm lần na, bản thân nàng muốn may mắn thoát khỏi còn khó, liệu có liên lụy ti Đoạn Như Sương không?


Nhận thc này khiến sống lưng Ôn Ninh phát lạnh, niềm vui va rồi biến mất không còn dấu vết, đôi mắt ươn ướt vì say rượu nhìn qua Đoạn Như Sương.


Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc.


Đoạn Như Sương uống nhiều hơn Ôn Ninh hai ly, cũng không nhận ra s thay đổi của nàng, nhìn xung quanh một chút, thấy hai nha hoàn thiếp thân đều đang đng rất xa, cũng không nhìn hai người, liền mỉm cười ghé sát vào tai Ôn Ninh, thì thầm: "Ôn tỷ tỷ, thật ra muội có một ý nghĩ rất to gan​."


Ôn Ninh tiến lại gần, lắng nghe nàng ấy nói.


Đoạn Như Sương hạ giọng thấp hơn: "Thật ra muội luôn nghĩ tại sao n t lại phải lập gia đình? Muội không muốn lấy chồng. Gả đi phải hầu hạ nam nhân bên người, hầu hạ cha mẹ chồng, có khi còn phải hầu hạ cả chủ mẫu, thậm chí muốn ra ngoài cũng phải cần người bên cạnh gật đầu mi được. Nam t có thể t do ra ngoài, muốn đi học thì đi học, muốn kinh doanh thì kinh doanh, vì sao n t lại không thể?"


Thc ra Ôn Ninh không hề ngoài ý muốn chút nào, vì chính bản thân nàng cũng nghĩ vậy.


Tuy nhiên, ý nghĩ này của nàng là sau khi sống lại mi có, trong khi Đoạn Như Sương sinh ra đã có.


"Có phải muội như vậy là đại nghịch bất đạo lắm không?" Đoạn Như Sương nheo mắt, sắp ngã vào Ôn Ninh: "Có đôi khi muội nghĩ, mẫu thân muội không thiếu tiền, muội cũng không thiếu tiền, tại sao phải lại nơi này cho người ta khinh bỉ? Chẳng thà... chẳng thà đưa bà ri khỏi phủ, t nay tr đi không ai có thể quản lý muội được na!"


Không không không, đại nghịch bất đạo chỗ nào? Đi trước chính muội đã làm như vậy đó.


Ôn Ninh mỉm cười không nói gì, đi trước không có nàng, cuối cùng Đoạn Như Sương vẫn đưa ra quyết định này, nàng ấy cũng chẳng cần nàng chỉ dẫn.


"Như Sương muội muội." Ôn Ninh dt khoát dịch người sang chỗ Đoạn Như Sương, hai người ta vào nhau, nàng nhìn nhng ngôi sao như cát bạc trên biển tri rộng ln, nhẹ giọng nói: "Nếu Đoạn đại nhân ha gả muội cho một người mà muội thích, dùng kiệu tám người khiêng rước muội về nhà, sau khi lấy nhau va yêu thương va tôn trọng muội, cha mẹ chồng lại không khiến muội buồn lòng, cho phép muội ra ngoài bay nhảy, xuất đầu lộ diện làm nhng gì mình muốn, muội cũng không muốn gả sao?"


Đoạn Như Sương cau mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu.


"Ôn tỷ tỷ, làm gì có chuyện tốt như vậy ch?" Đoạn Như Sương cười khúc khích: "Muội cũng không có lòng tham như vậy!"


Lòng tham?


"Ôn tỷ tỷ, mặc dù muội còn nhỏ, nhưng muội biết rất rõ mình muốn gì." Hai má Đoạn Như Sương đỏ bng, nhìn Ôn Ninh bằng ánh mắt long lanh: "Giống như chúng ta kinh doanh tu lâu, chúng ta cần phải xác định rõ rượu của chúng ta bán cho đối tượng nào, nam hay n, già hay trẻ, nhu cầu, s thích của bọn họ là gì. Nếu như nam n già trẻ đều khuông muốn buông bỏ, cái gì cũng muốn, cái gì cũng cần thì là quá tham lam. Nhng người như vậy được ví như dùng làn tre xách nước, cuối cùng chẳng được gì cả."


"Cuộc đi của muội cũng vậy." Đoạn Như Sương nói rõ ràng: "Thế gian này, rất nhiều việc đã định sẵn n t không thể làm, muốn làm được thì phải hy sinh. Đã muốn hòa hp vi nhau, tận hưởng niềm vui gia đình, lại muốn t do t tại, làm nhng việc thiên hạ không cho phép, trên đi này đâu có chuyện tốt như vậy? Ôn tỷ tỷ, chuyện gì cũng có đầu có đuôi, chúng ta chỉ có thể chọn một đầu và xem đầu nào là cái mình thc s cần thôi."


Ôn Ninh vịn vào bàn đá trong đình, hơi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Đoạn Như Sương.


Nàng luôn biết nàng ấy khác biệt, biết suy nghĩ và quan điểm của nàng ấy vượt xa nhng n t bình thường.


Nhưng mi mười lăm tuổi mà đã có ý nghĩ như thế này, vẫn khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.


Chuyện gì cũng có đầu có đuôi, chúng ta chỉ có thể tập trung vào một đầu.


Cho nên nhng vướng mắc, lo lắng của nàng, suy cho cùng là bi vì quá tham lam sao?


Ôn Ninh nga mặt uống cạn ly rượu.


Sau khi sống lại, nàng biết trước được rất nhiều thiên cơ, ỷ vào nhng thiên cơ này mà cố gắng thay đổi một số vận mệnh đã định trước.


Nàng muốn ri xa khỏi lồng giam của Bùi Hu, muốn nhà họ Ôn trên dưới bình an hòa thuận, muốn hai vị ca ca cưới được người mình yêu, sống theo cách mà họ mong muốn, muốn cha không cần lo lắng hao tâm tốn sc vì nàng, muốn mình có một cuộc sống vui vẻ thoải mái, không áp lc.


Cái gì nàng cũng muốn, nhưng đúng Đoạn Như Sương đã nói, làm gì có chuyện tốt như vậy?


Nếu quá tham lam, sẽ tr chẳng khác gì dùng làn tre múc nước, cuối cùng chẳng chiếm được gì, không phải sao?


Lúc Ôn Ninh ra khỏi Đoạn Phủ, vầng trăng đã lên đến nóc nhà trên phố Trường An.


Gió mát thổi qua, Lăng Lan liền khoác cho nàng một chiếc áo choàng mỏng.


Ôn Phủ cách Đoạn Phủ không xa nên Ôn Ninh ra ngoài không dùng xe nga mà ngồi trên một chiếc kiệu liễn mềm.


Kiệu mềm không ln không nhỏ, va vặn đủ cho nàng vi Lăng Lan ngồi. 


Va rồi trò chuyện vi Đoạn Như Sương khá lâu, thật ra trong lòng Ôn Ninh đã không còn bối rối như lúc đầu na, chỉ là uống nhiều rượu, đầu có chút choáng, da vào chiếc kiệu ọp ẹp không nói một li.


Lăng Lan thấy nàng uống rượu, đổ lấm tấm mồ hôi, liền lấy một chiếc quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy cho nàng.


Cả hai đều im lặng, khiến động tĩnh bên ngoài tr nên rõ ràng.


Dường như có tiếng bánh xe, đi theo bọn họ không xa không gần.


Lúc Ôn Ninh nhận ra, liền cùng Lăng Lan liếc nhau.


Hiển nhiên nàng ấy cũng nghe thấy, lập tc vén rèm kiệu mềm lên, nhìn về phía sau. 


"Cô nương, hình như..." Tuy đang là ban đêm, dọc đường không có nhiều đèn, nhưng cỗ xe kia đi theo thc s rất gần, Lăng Lan va nhìn đã thấy rõ người đánh xe: "Là Cố Phi bên người Bùi Thế T? "


Ôn Ninh cau mày, cũng nhìn về phía ca sổ.


Không phải Cố Phi thì là ai?


Xe nga này nàng cũng nhận ra, chiếc xe lần trước suýt đụng trúng tiểu công t nhà Yến Lễ, chính là xe của Bùi Hu.


Đã bảo cho nàng thi gian một ngày để suy nghĩ, bây gi đi theo nàng làm cái gì?


Ôn Ninh buông rèm kiệu xuống, ngồi về chỗ cũ, không muốn để ý ti.


Nhưng khi nàng nhắm mắt lại, tiếng bánh xe càng lúc càng rõ ràng, như thể chỉ hận không thể sánh vai cùng chiếc kiệu mềm của nàng.


khoảng cách gần như vậy, lát ca về đến ca phủ, nh đâu bị Ôn Đình Xuân nhìn thấy thì phải giải thích thế nào?


Trái tim Ôn Ninh như bị tắc nghẽn, nhất thi trước mắt lại hiện lên dáng vẻ th ơ của hắn vào buổi sáng, nhưng thc chất lại hùng hổ dọa người, khi thì lại là bầu tri nhuốm máu trong giấc mơ.


Đại đao của Người Hồ như thật s đang chém trước mắt nàng.


Tâm trí khó khăn lắm mi bình tĩnh lại bị nhiễu loạn.


Ôn Ninh nín th, cố gắng đè xuống.


Vậy mà đi đến một đoạn đường yên tĩnh, xe nga kia vẫn còn đi theo phía sau, âm thanh dường như càng ngày càng gần.


Lúc này rượu lên ti não, nàng kêu dng kiệu mềm, nổi giận đùng đùng bước xuống.


Bùi Hu thắp lại ngọn đèn dầu, x lý công văn xong, nhàn nhã cầm sách đọc.


Kiệu mềm di chuyển chậm rãi, tốc độ xe nga cũng cc chậm, Cố Phi theo phân phó của hắn, đi theo phía sau không xa không gần.


Mi đi được ba con phố, xe nga đột nhiên dng lại.


Bùi Hu như có cảm giác mà buông quyển sách trên tay xuống, ca sổ xe liền có người gõ liên hồi.


Hắn đẩy ca sổ ra, sau một trận gió đêm, hắn nhìn thấy khuôn mặt giận d của tiểu cô nương dưới xe.


"Ngài đi theo ta làm gì?!" Mày ngài nhíu chặt, mắt hạnh hơi m to, chỉ thiếu chống hai tay lên hông chất vấn.


So vi lúc lá mặt lá trái vi hắn, đúng là xinh đẹp hơn mười phần.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin