Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh và Đoạn Như Sương vừa uống rượu vừa nghĩ đến tương lai của tửu lâu, tương lai của tiệm thuốc, thậm chí cả tương lai mà nàng luôn mong đợi trong lòng, nhất thời cảm thấy vừa thư thái vừa thoải mái.
Những tình cảm nhỏ bé khi đứng trước chuyện lớn, đều tầm thường không đáng kể đến.
Những cá nhân nhỏ bé khi đứng trước lịch sử rộng lớn, giống như những giọt nước trong biển cả, dường như không còn quá quan trọng nữa.
Nhưng sau khi cảm xúc dâng trào, con người phải trở về với thực tại, uống xong một bầu rượu, Đoạn Như Sương mặt đỏ tai hồng, lắc lư thở dài: "Đáng tiếc nếu phải gả chồng làm thiếp như cha mong muốn, thì sau này không được ra khỏi cửa lớn, chỉ sợ cả đời sẽ bị vây hãm trong nhà cao cửa rộng, làm sao có thể cùng Ôn tỷ tỷ thực hiện những nguyện vọng này nữa."
Ôn Ninh cũng ngà ngà say, nhẹ giọng nói: "Không thể nào đâu, Như Sương muội muội, muội không giống..."
Vốn dĩ nàng muốn nói, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ mang theo mẫu thân mình, tiêu sái rời khỏi Đoạn Phủ, giống như kiếp trước vậy.
Nhưng nói được một nửa liền dừng lại.
Nàng nghĩ tới Anh Dao.
Đời trước Anh Dao cũng sống khá tốt, Bùi Hữu đưa đệ đệ nàng ta về kinh thành, còn nhận nàng ta vào phủ. Tuy chưa bao giờ đến nơi ở của nàng ta, nhưng cuộc cuộc sống vẫn tốt hơn là ở Thiên Hương Các bán rẻ tiếng cười lấy lòng người khác. Cuối cùng Bùi Hữu còn cho nàng ta một chút bạc, để nàng ta sống cuộc sống của riêng mình.
Nhưng đời này...
Cái kết của Anh Dao hoàn toàn khác do có sự can thiệp của nàng, liệu Đoạn Như Sương có như vậy không...
Nếu lần sau người kia lại nhắm vào Ôn Phủ động thủ thêm lần nữa, bản thân nàng muốn may mắn thoát khỏi còn khó, liệu có liên lụy tới Đoạn Như Sương không?
Nhận thức này khiến sống lưng Ôn Ninh phát lạnh, niềm vui vừa rồi biến mất không còn dấu vết, đôi mắt ươn ướt vì say rượu nhìn qua Đoạn Như Sương.
Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc.
Đoạn Như Sương uống nhiều hơn Ôn Ninh hai ly, cũng không nhận ra sự thay đổi của nàng, nhìn xung quanh một chút, thấy hai nha hoàn thiếp thân đều đang đứng rất xa, cũng không nhìn hai người, liền mỉm cười ghé sát vào tai Ôn Ninh, thì thầm: "Ôn tỷ tỷ, thật ra muội có một ý nghĩ rất to gan."
Ôn Ninh tiến lại gần, lắng nghe nàng ấy nói.
Đoạn Như Sương hạ giọng thấp hơn: "Thật ra muội luôn nghĩ tại sao nữ tử lại phải lập gia đình? Muội không muốn lấy chồng. Gả đi phải hầu hạ nam nhân bên người, hầu hạ cha mẹ chồng, có khi còn phải hầu hạ cả chủ mẫu, thậm chí muốn ra ngoài cũng phải cần người bên cạnh gật đầu mới được. Nam tử có thể tự do ra ngoài, muốn đi học thì đi học, muốn kinh doanh thì kinh doanh, vì sao nữ tử lại không thể?"
Thực ra Ôn Ninh không hề ngoài ý muốn chút nào, vì chính bản thân nàng cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên, ý nghĩ này của nàng là sau khi sống lại mới có, trong khi Đoạn Như Sương sinh ra đã có.
"Có phải muội như vậy là đại nghịch bất đạo lắm không?" Đoạn Như Sương nheo mắt, sắp ngã vào Ôn Ninh: "Có đôi khi muội nghĩ, mẫu thân muội không thiếu tiền, muội cũng không thiếu tiền, tại sao phải ở lại nơi này cho người ta khinh bỉ? Chẳng thà... chẳng thà đưa bà rời khỏi phủ, từ nay trở đi không ai có thể quản lý muội được nữa!"
Không không không, đại nghịch bất đạo chỗ nào? Đời trước chính muội đã làm như vậy đó.
Ôn Ninh mỉm cười không nói gì, đời trước không có nàng, cuối cùng Đoạn Như Sương vẫn đưa ra quyết định này, nàng ấy cũng chẳng cần nàng chỉ dẫn.
"Như Sương muội muội." Ôn Ninh dứt khoát dịch người sang chỗ Đoạn Như Sương, hai người tựa vào nhau, nàng nhìn những ngôi sao như cát bạc trên biển trời rộng lớn, nhẹ giọng nói: "Nếu Đoạn đại nhân hứa gả muội cho một người mà muội thích, dùng kiệu tám người khiêng rước muội về nhà, sau khi lấy nhau vừa yêu thương vừa tôn trọng muội, cha mẹ chồng lại không khiến muội buồn lòng, cho phép muội ra ngoài bay nhảy, xuất đầu lộ diện làm những gì mình muốn, muội cũng không muốn gả sao?"
Đoạn Như Sương cau mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu.
"Ôn tỷ tỷ, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?" Đoạn Như Sương cười khúc khích: "Muội cũng không có lòng tham như vậy!"
Lòng tham?
"Ôn tỷ tỷ, mặc dù muội còn nhỏ, nhưng muội biết rất rõ mình muốn gì." Hai má Đoạn Như Sương đỏ bừng, nhìn Ôn Ninh bằng ánh mắt long lanh: "Giống như chúng ta kinh doanh tửu lâu, chúng ta cần phải xác định rõ rượu của chúng ta bán cho đối tượng nào, nam hay nữ, già hay trẻ, nhu cầu, sở thích của bọn họ là gì. Nếu như nam nữ già trẻ đều khuông muốn buông bỏ, cái gì cũng muốn, cái gì cũng cần thì là quá tham lam. Những người như vậy được ví như dùng làn tre xách nước, cuối cùng chẳng được gì cả."
"Cuộc đời của muội cũng vậy." Đoạn Như Sương nói rõ ràng: "Thế gian này, rất nhiều việc đã định sẵn nữ tử không thể làm, muốn làm được thì phải hy sinh. Đã muốn hòa hợp với nhau, tận hưởng niềm vui gia đình, lại muốn tự do tự tại, làm những việc thiên hạ không cho phép, trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy? Ôn tỷ tỷ, chuyện gì cũng có đầu có đuôi, chúng ta chỉ có thể chọn một đầu và xem đầu nào là cái mình thực sự cần thôi."
Ôn Ninh vịn vào bàn đá trong đình, hơi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Đoạn Như Sương.
Nàng luôn biết nàng ấy khác biệt, biết suy nghĩ và quan điểm của nàng ấy vượt xa những nữ tử bình thường.
Nhưng mới mười lăm tuổi mà đã có ý nghĩ như thế này, vẫn khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Chuyện gì cũng có đầu có đuôi, chúng ta chỉ có thể tập trung vào một đầu.
Cho nên những vướng mắc, lo lắng của nàng, suy cho cùng là bởi vì quá tham lam sao?
Ôn Ninh ngửa mặt uống cạn ly rượu.
Sau khi sống lại, nàng biết trước được rất nhiều thiên cơ, ỷ vào những thiên cơ này mà cố gắng thay đổi một số vận mệnh đã định trước.
Nàng muốn rời xa khỏi lồng giam của Bùi Hữu, muốn nhà họ Ôn trên dưới bình an hòa thuận, muốn hai vị ca ca cưới được người mình yêu, sống theo cách mà họ mong muốn, muốn cha không cần lo lắng hao tâm tốn sức vì nàng, muốn mình có một cuộc sống vui vẻ thoải mái, không áp lực.
Cái gì nàng cũng muốn, nhưng đúng Đoạn Như Sương đã nói, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Nếu quá tham lam, sẽ trở chẳng khác gì dùng làn tre múc nước, cuối cùng chẳng chiếm được gì, không phải sao?
Lúc Ôn Ninh ra khỏi Đoạn Phủ, vầng trăng đã lên đến nóc nhà trên phố Trường An.
Gió mát thổi qua, Lăng Lan liền khoác cho nàng một chiếc áo choàng mỏng.
Ôn Phủ cách Đoạn Phủ không xa nên Ôn Ninh ra ngoài không dùng xe ngựa mà ngồi trên một chiếc kiệu liễn mềm.
Kiệu mềm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho nàng với Lăng Lan ngồi.
Vừa rồi trò chuyện với Đoạn Như Sương khá lâu, thật ra trong lòng Ôn Ninh đã không còn bối rối như lúc đầu nữa, chỉ là uống nhiều rượu, đầu có chút choáng, dựa vào chiếc kiệu ọp ẹp không nói một lời.
Lăng Lan thấy nàng uống rượu, đổ lấm tấm mồ hôi, liền lấy một chiếc quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy cho nàng.
Cả hai đều im lặng, khiến động tĩnh bên ngoài trở nên rõ ràng.
Dường như có tiếng bánh xe, đi theo bọn họ không xa không gần.
Lúc Ôn Ninh nhận ra, liền cùng Lăng Lan liếc nhau.
Hiển nhiên nàng ấy cũng nghe thấy, lập tức vén rèm kiệu mềm lên, nhìn về phía sau.
"Cô nương, hình như..." Tuy đang là ban đêm, dọc đường không có nhiều đèn, nhưng cỗ xe kia đi theo thực sự rất gần, Lăng Lan vừa nhìn đã thấy rõ người đánh xe: "Là Cố Phi bên người Bùi Thế Tử? "
Ôn Ninh cau mày, cũng nhìn về phía cửa sổ.
Không phải Cố Phi thì là ai?
Xe ngựa này nàng cũng nhận ra, chiếc xe lần trước suýt đụng trúng tiểu công tử nhà Yến Lễ, chính là xe của Bùi Hữu.
Đã bảo cho nàng thời gian một ngày để suy nghĩ, bây giờ đi theo nàng làm cái gì?
Ôn Ninh buông rèm kiệu xuống, ngồi về chỗ cũ, không muốn để ý tới.
Nhưng khi nàng nhắm mắt lại, tiếng bánh xe càng lúc càng rõ ràng, như thể chỉ hận không thể sánh vai cùng chiếc kiệu mềm của nàng.
Ở khoảng cách gần như vậy, lát cửa về đến cửa phủ, nhỡ đâu bị Ôn Đình Xuân nhìn thấy thì phải giải thích thế nào?
Trái tim Ôn Ninh như bị tắc nghẽn, nhất thời trước mắt lại hiện lên dáng vẻ thờ ơ của hắn vào buổi sáng, nhưng thực chất lại hùng hổ dọa người, khi thì lại là bầu trời nhuốm máu trong giấc mơ.
Đại đao của Người Hồ như thật sự đang chém trước mắt nàng.
Tâm trí khó khăn lắm mới bình tĩnh lại bị nhiễu loạn.
Ôn Ninh nín thở, cố gắng đè xuống.
Vậy mà đi đến một đoạn đường yên tĩnh, xe ngựa kia vẫn còn đi theo phía sau, âm thanh dường như càng ngày càng gần.
Lúc này rượu lên tới não, nàng kêu dừng kiệu mềm, nổi giận đùng đùng bước xuống.
Bùi Hữu thắp lại ngọn đèn dầu, xử lý công văn xong, nhàn nhã cầm sách đọc.
Kiệu mềm di chuyển chậm rãi, tốc độ xe ngựa cũng cực chậm, Cố Phi theo phân phó của hắn, đi theo phía sau không xa không gần.
Mới đi được ba con phố, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bùi Hữu như có cảm giác mà buông quyển sách trên tay xuống, cửa sổ xe liền có người gõ liên hồi.
Hắn đẩy cửa sổ ra, sau một trận gió đêm, hắn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của tiểu cô nương dưới xe.
"Ngài đi theo ta làm gì?!" Mày ngài nhíu chặt, mắt hạnh hơi mở to, chỉ thiếu chống hai tay lên hông chất vấn.
So với lúc lá mặt lá trái với hắn, đúng là xinh đẹp hơn mười phần.