Biên tập: Hà Thu
Trên thân chủy thủ giống như vẫn còn dính máu ướt, bị gió bên hồ thổi, liền khô lại trong lòng bàn tay nàng.
Mùi máu tươi cũng thuận theo gió hồ bay tới chóp mũi.
Ôn Ninh nhìn mặt hồ Thái An gợn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, sau đó bình tĩnh trở lại dưới sự biến mất của Bùi Hữu, tâm trí hoảng loạn vừa rồi giống như bị một sợi chỉ mỏng manh nhẹ nhàng kéo lại, bàn tay cầm chủy thủ dần mất đi chút sức lực.
Trong lòng không còn sợ hãi nữa, nhưng tâm trí lại hỗn loạn không chịu nổi.
Hóa ra không phải không có cách kiềm chế.
Chuyện Bùi Hữu không muốn làm, từ xưa tới nay không ai có thể ép hắn.
Nhận thức này khiến Ôn Ninh càng thêm nghiến răng nghiến lợi khi nhớ đến Bùi Hữu kiếp trước. Rõ ràng có thể, vậy mà hắn vẫn...
Mang đến cho nàng một cơn ác mộng kéo dài nhiều năm.
Nhưng Bùi Hữu bây giờ, không còn là Bùi Hữu năm đó nữa.
Hắn đã đưa ra một lựa chọn khác.
Hắn không xâm phạm nàng. Hắn tự cho mình một đao, rồi nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, còn suy nghĩ đến váy nàng dính máu của hắn, nên đưa cho nàng tín vật của mình để nàng đi tìm người của phủ Quốc Công.
Những người ở phủ Quốc Công sẽ giữ bí mật cho nàng, giống như lần trước nàng cùng hắn ở chung một đêm dưới vách núi.
Mặc dù biết những hành động này chỉ bởi vì hắn không nhận ra nàng là "Tiểu Nhã" mà hắn chấp niệm nhiều năm, cũng bởi vì trước đây nàng làm ra đủ thứ khiến hắn chán ghét, khinh thường, không muốn có bất cứ liên quan gì đến nàng.
Nhưng đây đúng là những điều nàng muốn, không phải sao?
Ôn Ninh hoảng hốt một lát, sau đó điều chỉnh lại tinh thần.
Có một số tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng toàn bộ sự việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Điều nàng phải làm bây giờ là thuận theo thiếp lập nhân vật mà nàng đã đặt ra cho mình, làm theo lựa chọn mà nhân vật này nên làm.
Nhân vật này sẽ không bỏ rơi Bùi Hữu rồi rời đi một mình sau khi hắn vừa bất chấp sự an toàn của bản thân để bảo vệ sự trong sạch của nàng, nên Ôn Ninh quyết định giấu kỹ chủy thủ, rồi đi dọc theo đường cung đến cổng Đông Trực.
Cũng may hôm nay y phục nàng mặc có màu đỏ thẫm, vết máu lại nằm khuất ở bên hông. Mặc dù đèn trong cung đã được thắp sáng, nhưng đến cùng vẫn là ban đêm, nàng gặp phải mấy cung nhân, nhưng bọn họ đều biết tối nay trong cung có tiệc, nên chỉ hành lễ với nàng, chứ không tiến lên bắt chuyện.
Ôn Ninh thuận lợi ra khỏi cửa đông, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đứng cách cổng lớn không xa.
Cố Phi ngồi trước xe ngựa, đang chán nản đếm sao trời.
"Thế Tử gia xảy ra chuyện rồi, mau kêu người đến cứu ngài ấy đi!" Ôn Ninh bước nhanh tới, bày ra vẻ mặt lo lắng, đưa thanh chủy thủ cho Cố Phi.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa phi nhanh tới, Ôn Ninh nheo mắt nhìn lại, mơ hồ nhận ra người điều khiển xe ngựa, hình như là người của Triệu gia.
—
Ánh mắt nhạy bén của Cố Phi vừa liếc thấy vết máu trên váy Ôn Ninh, sắc mặt lập tức thay đổi, không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng tháo đao trên người xuống, cầm theo lệnh bài của phủ Quốc Công vào cung.
Ôn Ninh được xe ngựa của phủ Quốc Công đưa về trước.
Nàng mặt không đổi sắc đi vào từ cửa chính, mọi người trong phủ đều tưởng là xe ngựa của Công chúa Chiêu Hòa đưa nàng về, cũng không có ai nhận ra trên chiếc váy đỏ thẫm của nàng thật ra còn có vết máu.
Sau khi trở về viện Hương Đề, Ôn Ninh liền bảo Lăng Lan chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa.
Lăng Lan vừa thu dọn đến váy của nàng liền hét toáng lên, Ôn Ninh dùng ngón trỏ "suỵt" một tiếng, nói khẽ: "Lăng Lan ngoan, đừng sợ, đây không phải là máu của ta. Nhưng em phải giữ bí mật thay ta, giờ cho ta tắm rửa nghỉ ngơi trước đã, đợi lúc nào có sức sẽ giải thích nguyên do trong đó cho em sau."
Lăng Lan thấy vẻ mặt nàng có vẻ mệt mỏi, toàn thân đều đắm chìm trong nước nóng, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, liền lo lắng gật đầu, rồi ngoan ngoãn lui ra, để một mình Ôn Ninh ngâm trong bồn tắm.
Ôn Ninh nhắm mắt, chắp vá lại một số suy nghĩ vụn vặt vừa nảy ra trên xe ngựa.
Người bước xuống trên chiếc xe ngựa của Triệu gia là một vị phụ nhân, dáng vẻ ung dung, ăn mặc sang trọng, nếu không nhầm thì chính là phu của Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Địch.
Xem ra đó không phải là ảo giác của nàng, thời gian xảy ra nhiều chuyện ở kiếp này quả thực đã thay đổi.
Có lẽ là do nhiều hành vi của nàng khác đời trước quá lớn, nên gián tiếp khiến một số chuyện tiến triển nhanh hơn.
Kiếp trước thời gian Vương Tử Lưu Cầu đến thăm là vào tháng sáu năm nay, mà một năm sau Bùi Hữu mới bị hạ dược trong yến tiệc. Nàng không biết là hành động nào đã ảnh hưởng, nhưng hai chuyện này, quả thực đều xảy ra trước thời hạn.
Ôn Đình Xuân, Ôn Lan và Ôn Kỳ vẫn chưa về, vừa rồi nàng cũng chưa có cơ hội hỏi thăm, không biết Vương Tử Lưu Cầu cuối cùng có mạnh khỏe không, nhưng kết cục của một chuyện khác, có lẽ nàng đã biết.
Kiếp trước, mãi sau này nàng mới biết đêm đó Bùi Hữu bị hạ dược, nhưng cũng không biết là người phương nào dám to gan bỏ thuốc hắn như vậy.
Nhưng nàng luôn có một sự nghi ngờ.
Sau khi Bùi Hữu về phủ Quốc Công, bộc lộ ra sự sắc bén, có không ít kẻ thù, thậm chí đời trước còn có tin đồn Bùi Hữu mâu thuẫn với Trưởng công chúa. Mặc dù hắn được Gia Hòa Đế sủng ái, nhưng đến cùng vẫn chỉ là Thế Tử nửa đường trở về nhà, mạng lưới quan hệ chưa đủ sâu, triều thần không phải bị hắn đắc tội, thì chính là chỉ đứng ngoài cuộc, sống chết mặc bay.
Khi đó, người đầu tiên giơ cờ xí tỏ rõ lập trường đứng về phía hắn, là Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Địch.
Lúc ấy, mọi người đều cho rằng Triệu Địch ủng hộ Bùi Hữu là vì chuẩn bị gả con gái yêu nhà mình cho hắn, nhưng sự thật là, dù Triệu Tích Chỉ theo đuổi Bùi Hữu nhiều năm, nhưng hai nhà chưa bao giờ ngồi xuống bàn chuyện nghị hôn.
Lúc ấy nàng đã cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Địch không cần Bùi Hữu lấy Triệu Tích Chỉ, nhưng lại tạo điều kiện thuận lợi, ủng hộ hắn ở khắp mọi nơi trong các vấn đề chính trị; Mà vị tướng tài đắc lực như thế, sau khi Bùi Hữu lên nắm quyền, lại không chút do dự loại bỏ, giống như cắt đứt khối u ác tính đã chịu đựng nhiều năm.
Hôm nay rời cung nhìn thấy xe ngựa của Triệu phu nhân vội vàng chạy tới, lại nghĩ đến cảnh nàng vô tình trông thấy một màn Triệu Tích Chỉ dây dưa Bùi Hữu, Ôn Ninh đột nhiên hiểu ra.
Thuốc đời này và cả đời trước, có lẽ đều do Triệu Tích Chỉ ban tặng.
Kiếp trước Bùi Hữu không truy cứu Triệu Tích Chỉ, chẳng lẽ là vì chuyện này nên mới đạt thành một loại nhất trí với Triệu Địch?
Chẳng hạn như ông ta giúp hắn lên như diều gặp gió, còn hắn bảo toàn khuê danh trong sạch, thân không mang tội cho Triệu Tích Chỉ.
Mà đời này...
Triệu phu nhân vội vàng vào cung, chắc vì Triệu Tích Chỉ đã về nhà, kể cho bà ta nghe những chuyện hoang đường kia. Triệu phu nhân lo lắng Thế Tử truy cứu, nên vào cung tìm Triệu Địch.
Nhưng chuyện lần này còn ồn ào hơn đời trước.
Kiếp trước Bùi Hữu đã mượn dược tính để làm nhục nàng, mặc dù đã gây ra cho nàng cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, nhưng đây vẫn là chuyện trong viện của hắn, thân thể vàng ngọc của hắn vẫn bình an vô sự.
Nhưng đời này Bùi Hữu tự đâm mình một đao rồi nhảy xuống hồ, dù không chết cũng đi nửa cái mạng, chuyện còn xảy ra trong cung, động tĩnh lớn hơn một chút, tất nhiên sẽ ầm ĩ đến chỗ Gia Hòa Đế.
Ôn Ninh lấy khăn đang đắp trên mặt xuống.
Nếu chuyện này có thể giải quyết trong yên lặng, ngược lại nàng còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Nàng thừa nhận, lúc Bùi Hữu nhảy xuống hồ, nàng không lập tức gọi người cứu ngay, đầu tiên vì nàng biết hắn biết bơi, lại có võ nghệ trong người, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà quan trọng hơn là nàng không muốn làm lớn chuyện.
Yến tiệc tối nay dù sao cũng là do Ôn Đình Xuân chủ trì, chuyện của Vương Tử Lưu Cầu còn đang chờ sẵn ở kia, nàng không muốn khiến tình thế thêm phức tạp.
Tốt nhất là người của phủ Quốc Công vào cung, im lặng vớt Bùi Hữu lên rồi lại im lặng về phủ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Vốn dĩ chuyện này không có khả năng, nhưng Triệu phu nhân đã vào cung, nếu Triệu Địch hành động nhanh chóng thì vẫn có thể lừa gạt cho qua được.
Ôn Ninh còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc bên ngoài.
Nàng đột nhiên từ trong nước ngồi dậy: "Lăng Lan Lăng Lan, mau vào đi, ta muốn mặc quần áo."
Tiếng bánh xe vang lên lúc này, chỉ có thể là họ đã trở về.
Ôn Ninh nóng lòng, đến tóc cũng không kịp lau khô, để nguyên tóc ướt cho Lăng Lan tùy ý búi tạm rồi chạy ra tiền sảnh, nhìn thấy Ôn Đình Xuân ở phía trước, Ôn Lan và Ôn Kỳ, một bên trái, một bên bên phải, phụ tử ba người trò chuyện vui vẻ đi vào, mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Người đã trở về, có thể thấy được tối nay bình an vô sự.
"A Ninh, sao lại lỗ mãng như thế?" Ôn Đình Xuân thấy tóc nàng vẫn còn ẩm ướt liền cau mày.
Chóp mũi Ôn Ninh vẫn còn chua xót đến đau nhức, nào nói được câu gì.
Ôn Lan Ôn Kỳ đồng thời nháy mắt mấy cái với nàng, cho nàng một ánh mắt trấn an.
"A Ninh đã nói sẽ ở nhà chờ mọi người về mà." Ôn Ninh nghiêng đầu cười.
Ôn Đình Xuân không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ Ôn Ninh tươi cười nhìn mình, lập tức thả lỏng lông mày, mặt đầy yêu thương xoa đầu nàng.
Thời gian cũng không còn sớm, nên Ôn Ninh chỉ hỏi yến tiệc tối nay như thế nào, sau đó Ôn Đình Xuân liền giục bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Lúc theo Ôn Đình Xuân về hậu viện, Ôn Ninh cố tình đi sát bên người Ôn Kỳ, dùng ánh mắt hỏi hắn xem mọi chuyện có ổn không.
Tối nay làm theo sự sắp xếp trước đó, Ôn Lan ở bên ngoài nhà ăn, canh chừng rượu và các món ăn chuẩn bị được dọn ra, tất cả đều phải kiểm tra độc xong mới có thể bưng lên điện Thanh Nghi.
Về phần Ôn Kỳ ở trong điện Thanh Nghi, tùy thời theo dõi tình hình của vị Vương Tử Lưu Cầu kia.
Ôn Kỳ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ gật đầu, trầm giọng nói: "Hai ngày này ta sẽ để mắt tới Nghi Vương Tử, cho đến khi hắn rời khỏi Kinh thành."
Thực ra Nghi Vương Tử không nghỉ ngơi tại hành quán do Hồng Lư Tự sắp xếp, nên cho dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở bên ngoài, cũng không liên lụy đến Ôn Đình Xuân.
Ôn Ninh mỉm cười, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với Bùi Hữu, vừa định hỏi xem trong cung còn xảy ra chuyện gì không, Ôn Đình Xuân ở trước mặt đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn qua Ôn Lan Ôn Kỳ: "Hai người các con, về nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó lại nhìn sang Ôn Ninh: "A Ninh, con đi theo ta."
—
Lúc này trong hoàng cung, đương nhiên cũng có chuyện khác xảy ra, chỉ là như Ôn Ninh mong muốn, sự việc cũng không làm lớn.
Thời điểm Triệu phu nhân nhìn thấy Cố Phi vào cung, liền vội vàng bảo hai người hầu tùy thân im lặng đi theo. Cho nên lúc Cố Phi tìm thấy Bùi Hữu, Triệu Địch cũng theo sát phía sau, nhanh chóng chạy tới.
"Thế Tử, khuyển nữ hồ đồ, nên phạm phải sai lầm lớn như vậy. Xin Thế Tử niệm tình khuyển nữ một lòng si mê mà tha cho khuyển nữ lần này!"
Vị quan lớn gần năm mươi tuổi không chút do dự quỳ xuống dưới chân Thế Tử trẻ, cầu xin vô cùng chân thành.
Cố Phi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy Thế Tử gió mát trăng thanh nhà mình toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, trên người còn nồng nặc mùi máu tươi, gần như phải vịn vào người hắn mới có thể đứng vững, liền vô thức sờ thanh đao bên hông.
Hắn muốn chém người.
"Thế Tử, lão thần chỉ có duy nhất một đứa con gái, nên mới nuông chiều nó thành ra hống hách ngang ngược, không biết trời cao đất dày như vậy, đây là lỗi của người làm cha này!" Triệu Địch vẫn không dám ngẩng đầu lên: "Sau này lão thần nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ khuyển nữ, không để nó làm bẩn mắt Thế Tử nữa! Chỉ xin Thế Tử đại nhân đại lượng, bỏ qua lần này!"
Ánh mắt Bùi Hữu lạnh lùng nhìn Triệu Địch dưới chân mình, không chút cảm xúc.
Đôi mắt đen không có một tia gợn sóng, cất bước định đi.
Đao của Cố Phi để ở ngoài cung, chỉ hung tợn liếc nhìn Triệu Địch.
Sắc mặt Triệu Địch lập tức tái nhợt.
Đương nhiên ông ta biết Bùi Thế Tử không dễ chọc, lần này hắn đi, không nói tới Gia Hòa Đế, chỉ riêng Trưởng công chúa truy cứu thôi, đã đủ khiến Triệu Tích Chỉ mất mạng rồi!
"Thế Tử!" Triệu Địch đứng dậy, bộ râu hoa râm khẽ run lên: "Nếu Thế Tử tha cho khuyển nữ lần này, lão thần nhất định sẽ vì Thế Tử máu chảy đầu rơi, chuộc tội cho tiểu nữ!"
Sau đó dập đầu thật mạnh.
Bùi Hữu chậm rãi dừng bước, hơi nghiêng người nhìn ông ta.
Dáng người như cây tuyết tùng, đôi mắt tĩnh lặng dưới ánh trăng càng thêm lạnh lẽo: "Nếu nói chuộc tội, tội của lệnh ái, không chỉ có chuyện đêm nay."