ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Trên thân chủy thủ giống như vẫn còn dính máu ướt, bị gió bên hồ thổi, liền khô lại trong lòng bàn tay nàng.


Mùi máu tươi cũng thuận theo gió hồ bay ti chóp mũi.


Ôn Ninh nhìn mặt hồ Thái An gn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, sau đó bình tĩnh tr lại dưới s biến mất của Bùi Hu, tâm trí hoảng loạn va rồi giống như bị một si chỉ mỏng manh nhẹ nhàng kéo lại, bàn tay cầm chủy thủ dần mất đi chút sc lc.


Trong lòng không còn s hãi na, nhưng tâm trí lại hỗn loạn không chịu nổi.


Hóa ra không phải không có cách kiềm chế.


Chuyện Bùi Hu không muốn làm, t xưa ti nay không ai có thể ép hắn.


Nhận thc này khiến Ôn Ninh càng thêm nghiến răng nghiến li khi nh đến Bùi Hu kiếp trước. Rõ ràng có thể, vậy mà hắn vẫn...


Mang đến cho nàng một cơn ác mộng kéo dài nhiều năm.


Nhưng Bùi Hu bây gi, không còn là Bùi Hu năm đó na.


Hắn đã đưa ra một la chọn khác.


Hắn không xâm phạm nàng. Hắn t cho mình một đao, rồi nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, còn suy nghĩ đến váy nàng dính máu của hắn, nên đưa cho nàng tín vật của mình để nàng đi tìm người của phủ Quốc Công.


Nhng người phủ Quốc Công sẽ gi bí mật cho nàng, giống như lần trước nàng cùng hắn chung một đêm dưới vách núi.


Mặc dù biết nhng hành động này chỉ bi vì hắn không nhận ra nàng là "Tiểu Nhã" mà hắn chấp niệm nhiều năm, cũng bi vì trước đây nàng làm ra đủ th khiến hắn chán ghét, khinh thường, không muốn có bất c liên quan gì đến nàng. 


Nhưng đây đúng là nhng điều nàng muốn, không phải sao?


Ôn Ninh hoảng hốt một lát, sau đó điều chỉnh lại tinh thần.


Có một số tình huống bất ng xảy ra, nhưng toàn bộ s việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.


Điều nàng phải làm bây gi là thuận theo thiếp lập nhân vật mà nàng đã đặt ra cho mình, làm theo la chọn mà nhân vật này nên làm. 


Nhân vật này sẽ không bỏ rơi Bùi Hu rồi ri đi một mình sau khi hắn va bất chấp s an toàn của bản thân để bảo vệ s trong sạch của nàng, nên Ôn Ninh quyết định giấu kỹ chủy thủ, rồi đi dọc theo đường cung đến cổng Đông Trc.


Cũng may hôm nay y phục nàng mặc có màu đỏ thẫm, vết máu lại nằm khuất bên hông. Mặc dù đèn trong cung đã được thắp sáng, nhưng đến cùng vẫn là ban đêm, nàng gặp phải mấy cung nhân, nhưng bọn họ đều biết tối nay trong cung có tiệc, nên chỉ hành lễ vi nàng, ch không tiến lên bắt chuyện.


Ôn Ninh thuận li ra khỏi ca đông, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe nga sang trọng đng cách cổng ln không xa.


Cố Phi ngồi trước xe nga, đang chán nản đếm sao tri.


"Thế T gia xảy ra chuyện rồi, mau kêu người đến cu ngài ấy đi!" Ôn Ninh bước nhanh ti, bày ra vẻ mặt lo lắng, đưa thanh chủy thủ cho Cố Phi.


Đúng lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe nga phi nhanh ti, Ôn Ninh nheo mắt nhìn lại, mơ hồ nhận ra người điều khiển xe nga, hình như là người của Triệu gia.



Ánh mắt nhạy bén của Cố Phi va liếc thấy vết máu trên váy Ôn Ninh, sắc mặt lập tc thay đổi, không hỏi thêm gì na, nhanh chóng tháo đao trên người xuống, cầm theo lệnh bài của phủ Quốc Công vào cung.


Ôn Ninh được xe nga của phủ Quốc Công đưa về trước.


Nàng mặt không đổi sắc đi vào t ca chính, mọi người trong phủ đều tưởng là xe nga của Công chúa Chiêu Hòa đưa nàng về, cũng không có ai nhận ra trên chiếc váy đỏ thẫm của nàng thật ra còn có vết máu.


Sau khi tr về viện Hương Đề, Ôn Ninh liền bảo Lăng Lan chuẩn bị nước cho nàng tắm ra.


Lăng Lan va thu dọn đến váy của nàng liền hét toáng lên, Ôn Ninh dùng ngón trỏ "suỵt" một tiếng, nói khẽ: "Lăng Lan ngoan, đng s, đây không phải là máu của ta. Nhưng em phải gi bí mật thay ta, gi cho ta tắm ra nghỉ ngơi trước đã, đi lúc nào có sc sẽ giải thích nguyên do trong đó cho em sau."


Lăng Lan thấy vẻ mặt nàng có vẻ mệt mỏi, toàn thân đều đắm chìm trong nước nóng, sắc mặt vẫn còn chút tái nht, liền lo lắng gật đầu, rồi ngoan ngoãn lui ra, để một mình Ôn Ninh ngâm trong bồn tắm.


Ôn Ninh nhắm mắt, chắp vá lại một số suy nghĩ vụn vặt va nảy ra trên xe nga.


Người bước xuống trên chiếc xe nga của Triệu gia là một vị phụ nhân, dáng vẻ ung dung, ăn mặc sang trọng, nếu không nhầm thì chính là phu của Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Địch.


Xem ra đó không phải là ảo giác của nàng, thi gian xảy ra nhiều chuyện kiếp này quả thc đã thay đổi.


Có lẽ là do nhiều hành vi của nàng khác đi trước quá ln, nên gián tiếp khiến một số chuyện tiến triển nhanh hơn.


Kiếp trước thi gian Vương T Lưu Cầu đến thăm là vào tháng sáu năm nay, mà một năm sau Bùi Hu mi bị hạ dược trong yến tiệc. Nàng không biết là hành động nào đã ảnh hưởng, nhưng hai chuyện này, quả thc đều xảy ra trước thi hạn.


Ôn Đình Xuân, Ôn Lan và Ôn Kỳ vẫn chưa về, va rồi nàng cũng chưa có cơ hội hỏi thăm, không biết Vương T Lưu Cầu cuối cùng có mạnh khỏe không, nhưng kết cục của một chuyện khác, có lẽ nàng đã biết.


Kiếp trước, mãi sau này nàng mi biết đêm đó Bùi Hu bị hạ dược, nhưng cũng không biết là người phương nào dám to gan bỏ thuốc hắn như vậy.


Nhưng nàng luôn có một s nghi ng.


Sau khi Bùi Hu về phủ Quốc Công, bộc lộ ra s sắc bén, có không ít kẻ thù, thậm chí đi trước còn có tin đồn Bùi Hu mâu thuẫn vi Trưởng công chúa. Mặc dù hắn được Gia Hòa Đế sủng ái, nhưng đến cùng vẫn chỉ là Thế T na đường tr về nhà, mạng lưới quan hệ chưa đủ sâu, triều thần không phải bị hắn đắc tội, thì chính là chỉ đng ngoài cuộc, sống chết mặc bay.


Khi đó, người đầu tiên giơ c xí tỏ rõ lập trường đng về phía hắn, là Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Địch.


Lúc ấy, mọi người đều cho rằng Triệu Địch ủng hộ Bùi Hu là vì chuẩn bị gả con gái yêu nhà mình cho hắn, nhưng s thật là, dù Triệu Tích Chỉ theo đuổi Bùi Hu nhiều năm, nhưng hai nhà chưa bao gi ngồi xuống bàn chuyện nghị hôn.


Lúc ấy nàng đã cảm thấy kỳ lạ.


Triệu Địch không cần Bùi Hu lấy Triệu Tích Chỉ, nhưng lại tạo điều kiện thuận li, ủng hộ hắn khắp mọi nơi trong các vấn đề chính trị; Mà vị tướng tài đắc lc như thế, sau khi Bùi Hu lên nắm quyền, lại không chút do d loại bỏ, giống như cắt đt khối u ác tính đã chịu đng nhiều năm.


Hôm nay ri cung nhìn thấy xe nga của Triệu phu nhân vội vàng chạy ti, lại nghĩ đến cảnh nàng vô tình trông thấy một màn Triệu Tích Chỉ dây dưa Bùi Hu, Ôn Ninh đột nhiên hiểu ra.


Thuốc đi này và cả đi trước, có lẽ đều do Triệu Tích Chỉ ban tặng.


Kiếp trước Bùi Hu không truy cu Triệu Tích Chỉ, chẳng lẽ là vì chuyện này nên mi đạt thành một loại nhất trí vi Triệu Địch?


Chẳng hạn như ông ta giúp hắn lên như diều gặp gió, còn hắn bảo toàn khuê danh trong sạch, thân không mang tội cho Triệu Tích Chỉ.


Mà đi này...


Triệu phu nhân vội vàng vào cung, chắc vì Triệu Tích Chỉ đã về nhà, kể cho bà ta nghe nhng chuyện hoang đường kia. Triệu phu nhân lo lắng Thế T truy cu, nên vào cung tìm Triệu Địch.


Nhưng chuyện lần này còn ồn ào hơn đi trước.


Kiếp trước Bùi Hu đã mượn dược tính để làm nhục nàng, mặc dù đã gây ra cho nàng cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, nhưng đây vẫn là chuyện trong viện của hắn, thân thể vàng ngọc của hắn vẫn bình an vô s.


Nhưng đi này Bùi Hu t đâm mình một đao rồi nhảy xuống hồ, dù không chết cũng đi na cái mạng, chuyện còn xảy ra trong cung, động tĩnh ln hơn một chút, tất nhiên sẽ ầm ĩ đến chỗ Gia Hòa Đế.


Ôn Ninh lấy khăn đang đắp trên mặt xuống.


Nếu chuyện này có thể giải quyết trong yên lặng, ngược lại nàng còn có thể làm ngư ông đắc li.


Nàng tha nhận, lúc Bùi Hu nhảy xuống hồ, nàng không lập tc gọi người cu ngay, đầu tiên vì nàng biết hắn biết bơi, lại có võ nghệ trong người, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà quan trọng hơn là nàng không muốn làm ln chuyện.


Yến tiệc tối nay dù sao cũng là do Ôn Đình Xuân chủ trì, chuyện của Vương T Lưu Cầu còn đang ch sẵn kia, nàng không muốn khiến tình thế thêm phc tạp.


Tốt nhất là người của phủ Quốc Công vào cung, im lặng vt Bùi Hu lên rồi lại im lặng về phủ, coi như không có chuyện gì xảy ra.


Vốn dĩ chuyện này không có khả năng, nhưng Triệu phu nhân đã vào cung, nếu Triệu Địch hành động nhanh chóng thì vẫn có thể la gạt cho qua được.


Ôn Ninh còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc bên ngoài.


Nàng đột nhiên t trong nước ngồi dậy: "Lăng Lan Lăng Lan, mau vào đi, ta muốn mặc quần áo."


Tiếng bánh xe vang lên lúc này, chỉ có thể là họ đã tr về.


Ôn Ninh nóng lòng, đến tóc cũng không kịp lau khô, để nguyên tóc ướt cho Lăng Lan tùy ý búi tạm rồi chạy ra tiền sảnh, nhìn thấy Ôn Đình Xuân phía trước, Ôn Lan và Ôn Kỳ, một bên trái, một bên bên phải, phụ t ba người trò chuyện vui vẻ đi vào, mi nhẹ nhàng th hắt ra.


Nước mắt suýt chút na rơi xuống.


Người đã tr về, có thể thấy được tối nay bình an vô s


"A Ninh, sao lại lỗ mãng như thế?" Ôn Đình Xuân thấy tóc nàng vẫn còn ẩm ướt liền cau mày.


Chóp mũi Ôn Ninh vẫn còn chua xót đến đau nhc, nào nói được câu gì.


Ôn Lan Ôn Kỳ đồng thi nháy mắt mấy cái vi nàng, cho nàng một ánh mắt trấn an.


"A Ninh đã nói sẽ nhà ch mọi người về mà." Ôn Ninh nghiêng đầu cười.


Ôn Đình Xuân không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ Ôn Ninh tươi cười nhìn mình, lập tc thả lỏng lông mày, mặt đầy yêu thương xoa đầu nàng.


Thi gian cũng không còn sm, nên Ôn Ninh chỉ hỏi yến tiệc tối nay như thế nào, sau đó Ôn Đình Xuân liền giục bọn họ tr về nghỉ ngơi.


Lúc theo Ôn Đình Xuân về hậu viện, Ôn Ninh cố tình đi sát bên người Ôn Kỳ, dùng ánh mắt hỏi hắn xem mọi chuyện có ổn không.


Tối nay làm theo s sắp xếp trước đó, Ôn Lan bên ngoài nhà ăn, canh chng rượu và các món ăn chuẩn bị được dọn ra, tất cả đều phải kiểm tra độc xong mi có thể bưng lên điện Thanh Nghi.


Về phần Ôn Kỳ trong điện Thanh Nghi, tùy thi theo dõi tình hình của vị Vương T Lưu Cầu kia.


Ôn Kỳ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ gật đầu, trầm giọng nói: "Hai ngày này ta sẽ để mắt ti Nghi Vương T, cho đến khi hắn ri khỏi Kinh thành."


Thc ra Nghi Vương T không nghỉ ngơi tại hành quán do Hồng Lư T sắp xếp, nên cho dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn bên ngoài, cũng không liên lụy đến Ôn Đình Xuân.


Ôn Ninh mỉm cười, nghĩ đến chuyện va xảy ra vi Bùi Hu, va định hỏi xem trong cung còn xảy ra chuyện gì không, Ôn Đình Xuân trước mặt đột nhiên dng lại, quay đầu nhìn qua Ôn Lan Ôn Kỳ: "Hai người các con, về nghỉ ngơi sm đi."


Sau đó lại nhìn sang Ôn Ninh: "A Ninh, con đi theo ta."



Lúc này trong hoàng cung, đương nhiên cũng có chuyện khác xảy ra, chỉ là như Ôn Ninh mong muốn, s việc cũng không làm ln.


Thi điểm Triệu phu nhân nhìn thấy Cố Phi vào cung, liền vội vàng bảo hai người hầu tùy thân im lặng đi theo. Cho nên lúc Cố Phi tìm thấy Bùi Hu, Triệu Địch cũng theo sát phía sau, nhanh chóng chạy ti.


"Thế T, khuyển n hồ đồ, nên phạm phải sai lầm ln như vậy. Xin Thế T niệm tình khuyển n một lòng si mê mà tha cho khuyển n lần này!"


Vị quan ln gần năm mươi tuổi không chút do d quỳ xuống dưới chân Thế T trẻ, cầu xin vô cùng chân thành.


Cố Phi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy Thế T gió mát trăng thanh nhà mình toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nht, trên người còn nồng nặc mùi máu tươi, gần như phải vịn vào người hắn mi có thể đng vng, liền vô thc s thanh đao bên hông.


Hắn muốn chém người.


"Thế T, lão thần chỉ có duy nhất một đa con gái, nên mi nuông chiều nó thành ra hống hách ngang ngược, không biết tri cao đất dày như vậy, đây là lỗi của người làm cha này!" Triệu Địch vẫn không dám ngẩng đầu lên: "Sau này lão thần nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ khuyển n, không để nó làm bẩn mắt Thế T na! Chỉ xin Thế T đại nhân đại lượng, bỏ qua lần này!"


Ánh mắt Bùi Hu lạnh lùng nhìn Triệu Địch dưới chân mình, không chút cảm xúc.


Đôi mắt đen không có một tia gn sóng, cất bước định đi. 


Đao của Cố Phi để ngoài cung, chỉ hung tn liếc nhìn Triệu Địch.


Sắc mặt Triệu Địch lập tc tái nht.


Đương nhiên ông ta biết Bùi Thế T không dễ chọc, lần này hắn đi, không nói ti Gia Hòa Đế, chỉ riêng Trưởng công chúa truy cu thôi, đã đủ khiến Triệu Tích Chỉ mất mạng rồi!


"Thế T!" Triệu Địch đng dậy, bộ râu hoa râm khẽ run lên: "Nếu Thế T tha cho khuyển n lần này, lão thần nhất định sẽ vì Thế T máu chảy đầu rơi, chuộc tội cho tiểu n!"


Sau đó dập đầu thật mạnh.


Bùi Hu chậm rãi dng bước, hơi nghiêng người nhìn ông ta.


Dáng người như cây tuyết tùng, đôi mắt tĩnh lặng dưới ánh trăng càng thêm lạnh lẽo: "Nếu nói chuộc tội, tội của lệnh ái, không chỉ có chuyện đêm nay."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin