Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh cân nhắc trong lòng giây lát.
Là một người say mê lưu luyến Vương Hữu đến mức không màng khuê danh tới tận cửa bắt rể, thậm chí còn nữ cải nam trang ngồi xổm ở trước cửa để canh giữ hắn, theo lý thì nên cố chấp một chút mới phải nhỉ?
Nhìn hắn đời trước mà xem, có lần nào nàng trốn đi, mà hắn không đuổi theo không?
Theo!
Nếu không làm đúng thiết lập nhân vật, có thể sẽ thất bại mất!
Ôn Ninh đi theo Vương Hữu từng bước một, vừa đi theo vừa lau nước mắt, làm thật đến mức khiến nàng cũng cảm thấy có phải bản thân đã diễn hơi lố rồi không.
Nhưng nhìn thấy tốc độ nện bước càng ngày càng có chút nôn nóng của Vương Hữu, nàng đúng là vô cùng...
Sung sướng.
Từ trước tới nay chỉ có hắn là người giày vò nàng đến mức không thể làm gì được, chứ nàng nào đã bao giờ chiếm được bất kỳ lợi ích gì từ trên người hắn đâu?
Thực ra Vương Hữu cũng không có nhiều nơi để đi, dù sao hắn cũng mới diễu hành ngoài phố với thân phận Trạng Nguyên xong, bây giờ ở ngoài đường khắp nơi đều đầy rẫy người nói về hắn. Hắn đành phải đi vào mấy ngõ nhỏ hẻo lánh, tưởng rằng người phía sau sẽ không đi theo hắn quá lâu, nhưng lại không nghĩ vị nữ tử Ôn gia kia lại cố chấp như vậy.
Cũng phải.
Nếu không phải cố chấp, thì sao có thể làm ra được chuyện ngày hôm nay.
Vương Hữu xoay người đi vào một con hẻm hẻo lánh: "Ôn cô nương, là do trước đây Vương mỗ không giải thích rõ ràng, Vương mỗ không có ý gì khác với cô nương, nên xin cô nương trở về nhà đi."
Giọng nói của hắn rất ôn hòa, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Ôn Ninh rơi nước mắt: "Vậy tại sao ngày đó ngài lại hẹn gặp ở Vân Thính Lâu?"
Nàng đúng lý hợp tình nói: "Còn... còn mang cho ta món bánh đậu phộng mà ta thích ăn nhất nữa?"
"Việc này xuất phát từ một sự hiểu lầm, quả thực là lỗi của Vương mỗ. Vương mỗ ở đây xin lỗi cô nương, vẫn mong cô nương đừng để trong lòng." Vừa nói hắn vừa cúi đầu, khom lưng lại thi lễ một cái.
Ha, Bùi Hữu lúc này, vậy mà còn biết nói xin lỗi nữa sao?
Ôn Ninh chỉ ước không còn dây dưa, liền nói: "Vậy huynh trả giấy viết thư lại cho ta, những cái đó... Nếu những cái đó rơi vào tay người ngoài thì khuê danh của ta sẽ bị tổn hại."
Nàng khẽ nâng cằm, lông mi đẫm nước mắt còn chưa khô, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Vương Hữu cũng không nhìn nàng, mà trầm ngâm một lát: "Mời cô nương đi theo ta."
Ôn Ninh đi theo Vương Hữu trở về Vương gia.
Năm nàng bắt đầu quen biết Vương Hữu, Vương gia vừa mới đến kinh thành, còn chưa mua được nhà riêng, cho nên đây là lần đầu tiên nàng đến đây.
Vương Phủ lúc này rất yên tĩnh.
Ôn Kỳ đã rời đi, nhưng cảnh tượng bất ngờ vừa rồi khiến Vương Phúc trực tiếp đóng cửa lớn lại, không tiếp khách nữa. Để tránh miệng lưỡi thế gian, còn dứt khoát nói có chuyện quan trọng, rồi mang theo Vương Cần Sinh đi ra ngoài.
Thời điểm Ôn Ninh bước chân vào khoảng sân lạnh lẽo, liền cảm thấy có chút... bất an cực kỳ nhỏ bé.
Khi tên của hắn được đề trên bảng vàng, thì ngày đẹp nhất trong cuộc đời nàng cũng bị sứt mẻ đi một chút.
Cũng may, sau này nàng sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Vương Hữu lập tức dẫn Ôn Ninh tới thư phòng, rồi đưa cho nàng một phong thư đơn giản. Ôn Ninh vừa mở ra, liền thấy bên trong có một ít tàn tích của giấy đã bị đốt cháy, một số mảnh vụn còn chưa cháy hết, có thể nhìn ra được là giấy hoa tiên màu hồng nhạt.
"Vương mỗ biết việc này có liên quan đến khuê dự của cô nương, nên đã giải quyết nỗi lo về sau thay cho cô nương luôn rồi." Giọng nói của Vương Hữu cực nhẹ, trên mặt gần như không có chút cảm xúc nào: "Xin cô nương yên tâm, việc này tất nhiên Vương mỗ sẽ giữ kín như bưng, người bên ngoài không bao giờ biết được nửa lời."
Nói tới mới thấy thế gian này cũng kỳ lạ, chỉ vì một câu nói của Đế Hậu, mà việc trắng trợn như bắt rể dưới bảng vàng lại được coi là chuyện lãng mạn đẹp đẽ. Nhưng nếu còn ở trong khuê các mà lại lén lút bàn luận, thì sẽ coi là đức hạnh có vấn đề, bị người khác phỉ nhổ.
"Ôn cô nương, mời." Nói xong, Vương Hữu mở cửa tiễn khách.
Ôn Ninh "lưu luyến không nỡ" mà rời khỏi thư phòng, Vương Hữu liền lập tức đóng cửa lại.
Không sai, nhìn nàng nhiều thêm một giây hắn cũng không muốn.
Ôn Ninh cũng không rời đi ngay, nàng cầm lấy phong thư, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng đã đến lúc hạ màn, vậy thì kết thúc thế đi.
Nàng dựa vào cửa thư phòng, lần này không phải nhéo vào lòng bàn tay nữa, mà đổi sang véo đùi, âm thanh nghẹn ngào, nức nở nói: "Vương công tử, A Ninh biết ngài đã có người mình thích, chính là... là vị cô nương tên "Tiểu Nhã" kia, nhưng mà, A Ninh đối với Vương công tử cũng là thật lòng thật dạ. A Ninh sẽ chờ công tử, nếu như công tử hồi tâm chuyển ý, nhất định phải nhớ đến tìm A Ninh."
Bùi Hữu ghét nhất là mấy người lì lợm la liếm, bám riết không tha.
Đời trước từng có một nữ nhi con nhà quan gia, cũng ở bên ngoài thư phòng của hắn nói ra những lời tương tự. Ngày hôm sau, phụ thân liền bị điều ra khỏi kinh thành, sau đó đến bản thân nàng ta cũng bị đưa đi, cũng chẳng bao giờ thấy quay trở lại.
Ôn Ninh cảm thấy phen này kết thúc, ngày sau Bùi Hữu gặp phải nàng, chắc chắn sẽ đi đường vòng.
Trong lòng nàng cực kỳ vui mừng, nhưng trên mặt lại không lộ ra, cầm khăn tay chấm chấm nước mắt: "Vậy A Ninh xin phép đi trước, Vương công tử nhất định phải nhớ kỹ, rằng A Ninh lúc nào cũng chờ ngài."
Trong thư phòng nửa chút động tĩnh cũng không có.
Ôn Ninh đã đạt được mục đích, liền xoay người rời đi, Ôn Phủ vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ nàng đấy.
Chỉ là vừa mới bước tới sân, liền nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng gọi với theo: "Cô nương, xin dừng bước."
—
Tuy rằng Ôn Ninh đang mặc nam trang, nhưng nghe thấy có người kêu "cô nương", vẫn vô thức quay đầu lại.
Nàng theo tiếng nhìn qua, liền trông thấy một vị phụ nhân xinh đẹp, đôi lông mày thanh tú, mái tóc búi hờ, đứng ở góc hành lang.
Đây là...
Nhìn kỹ hơn chút, mới phát hiện khóe mắt và khóe môi của bà có những nếp nhăn rất nhỏ, dù đang cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ ốm yếu trên khuôn mặt, trông cũng có vẻ gầy yếu quá mức.
Là Vương phu nhân sao?
"Cô nương còn chưa dùng bữa phải không?" Vị phụ nhân dịu dàng mở miệng, giọng nói vô cùng dễ nghe: "Ta đã nấu một chút canh, cô nương ăn xong một bát rồi hẵng đi."
Dứt lời, cũng không đợi Ôn Ninh đáp lại, đã xoay người đi vào phòng sau.
Ôn Ninh nhất thời sững sờ tại chỗ.
Năm đó nàng đưa Bùi Hữu chạy khắp kinh thành, thực ra cũng chưa bao giờ tới nhà hắn lúc đó, nên đương nhiên cũng chưa bao giờ gặp mẫu thân hắn.
Nàng vội vã muốn về nhà, nhưng... đích thực là cũng đang có chút đói bụng.
Sáng nay nàng ra ngoài từ sớm, trong lòng chỉ nghĩ tới yết bảng, buổi sáng chỉ ăn một miếng điểm tâm ở quán trà, về sau lại bị quan binh đuổi theo chạy hết mấy con phố. Hiện tại đã là buổi chiều, không chỉ đói, mà nàng còn khát nữa.
Thôi. Bây giờ không ăn, thì tối nay đoán chừng cũng chẳng được ăn, Ôn Đình Xuân vẫn đang ở nhà chờ nói chuyện với nàng đó.
Ôn Ninh đuổi kịp bước chân của Vương phu nhân.
Vương phu nhân không dẫn nàng vào phòng khách chính, mà dọn cho nàng một bát mì sợi cùng một chén canh ở trên chiếc bàn gỗ thấp trong bếp.
Dù bị bệnh, nhưng Vương phu nhân vẫn luôn mang vẻ mặt tươi cười, dịu dàng nhìn Ôn Ninh, thẳng cho đến khi nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ dám ăn từng miếng mì nhỏ.
Hmm... Không biết có phải vì quá đói bụng hay không, nhưng mùi vị thực sự rất ngon.
"Là cô nương của Ôn Phủ phải không?" Vương phu nhân cười một tiếng, khóe miệng có hai lúm đồng tiền tinh xảo, thoạt nhìn vừa dịu dàng lại mềm mại.
Ôn Ninh chớp chớp mắt, không ngờ bà lại biết rõ như vậy.
"Ngày mười tám tháng ba, Hữu nhi ra ngoài, là đi gặp Ôn cô nương sao?"
Ôn Ninh sửng sốt một chút, bàn tay cầm đũa cũng dừng lại.
Vương phu nhân lại cười nói: "Ôn cô nương yên tâm, nó vẫn chưa nói lại với người nhà, chỉ là hôm đó nó trở về, trên người dính chút mùi son phấn, ta liền đoán được là nó ở cùng phòng với nữ tử."
Cái này... Không hổ là mẫu thân của Bùi Hữu, ốm đau quanh năm nhưng tâm tư vẫn cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Cũng không đúng, mẹ đẻ của Bùi Hữu là Trưởng công chúa cơ mà.
Suy nghĩ trong lòng Ôn Ninh quay cuồng, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ chớp mắt nhìn Vương phu nhân, không đáp lời.
Vương phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của nàng, che miệng cười cười, nói: "Ôn cô nương có gan tới cửa bắt rể, không ngờ lại có tính tình cẩn thận như vậy."
Ôn Ninh lập tức nhớ đến vai diễn của mình, liền cụp mắt xuống, buồn bã nói: "Phu nhân chê cười rồi... Tiểu nữ chỉ là... Chỉ là lo mình sẽ mang đến rắc rối không đáng có cho Vương công tử mà thôi."
"Đúng là một đứa trẻ ngoan, ngược lại là Hữu nhi nhà chúng ta không xứng." Vương phu nhân vén mấy sợi tóc đằng trước ra sau tai cho Ôn Ninh: "Tính tình của nó từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng như vậy, chắc là do vẫn chưa hiểu về nữ nhi tình trường, nên mong Ôn cô nương chớ thương tâm."
Hả, Vương phu nhân đặc biệt gọi nàng tới đây là để an ủi nàng sao?
"Ăn thêm một bát nữa đi." Thấy bát của nàng đã tới đáy, Vương phu nhân lại cầm bát qua, múc cho nàng một chén nữa.
Lúc còn nhỏ Ôn Ninh thật ra cũng đã từng nghe Vương Hữu nhắc tới Vương phu nhân.
Khi đó, nàng mới biết sức khỏe của mẫu thân hắn không được tốt lắm, một năm thì có tới tám chín tháng phải nằm trên giường bệnh, cha hắn làm làm việc vất vả, ít bạc kiếm được đều tiêu hết lên người mẫu thân hắn.
Bởi vì Ôn Lan chuyên về y dược, nên Ôn Ninh tuy không đọc nhiều sách, nhưng cũng có chút hiểu biết về thảo dược, nói ẩu nói tả dẫn hắn đi lên núi hái linh dược, còn khẳng định bệnh của mẫu thân hắn chắc chắn sẽ tốt lên.
Hắn không phản bác, cũng theo nàng đi hái thuốc. Về sau số thuốc kia lại chẳng có vị nào dùng được, nhưng cũng may còn có thể đổi được một ít tiền.
Khi đó nàng nghĩ, mẫu thân của vị ca ca này, nhất định là một người cực kỳ dịu dàng. Nếu không làm sao nuôi dạy ra một ca ca ấm áp như vậy được.
Khi đó nàng còn rất hâm mộ hắn.
Mặc dù nhà nghèo, nhưng tình cảm của cha mẹ hắn lại rất tốt, cũng cực kỳ yêu thương hắn. Không giống nàng, nương đã sớm không còn nữa, bộ dáng của nương như thế nào nàng cũng chưa từng được thấy qua. Còn cha thì thôi khỏi nói, ngày nào cũng bận rộn với công việc, bình thường một hai tháng mới nhìn thấy một lần.
Tuy nhiên, đời trước sau khi nàng và Bùi Hữu trùng phùng, nàng lại chưa bao giờ nghe thấy hắn nhắc tới vị dưỡng mẫu này, cũng rất khi nghe hắn nhắc đến.
Ôn Ninh ăn hết bát mì thứ hai, lại uống thêm một chén canh.
Vậy mà Vương phu nhân đúng thật chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng một phen, nói thẳng chuyện nam nữ không thể cưỡng cầu, bảo nàng đừng đau lòng, nói Vương Hữu nhà bà bề ngoài có vẻ ấm áp, nhưng tính tình bên trong lại lạnh lùng kiêu ngạo. Nữ tử tìm hôn phu, vẫn nên tìm người dịu dàng một chút thì hơn.
Ôn Ninh hoàn toàn đồng ý với điều này, quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ.
Ăn uống xong, Ôn Ninh chậm rì rì trở về Ôn Phủ.
Cho dù nàng có không muốn như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn phải về nhà.
Quả nhiên, vừa mới bước vào cửa lớn, quản gia đã vội vã nói "Ôi đại tiểu thư của ta, rốt cuộc người cũng về rồi", sau đó dẫn nàng tới sảnh chính.
Người còn chưa kịp bước vào, đã nghe thấy Ôn Đình Xuân quát to một tiếng: "Quỳ xuống!"