Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh biết Bùi Hữu chưa chắc sẽ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của quán trà, nhưng vẫn vô thức tránh né, chỉ nhìn hắn từ sau song cửa sổ.
Trong lúc gió xuân kiêu hãnh vuốt ve móng ngựa, thì biểu cảm trên mặt hắn lại vô cùng nhạt nhẽo, cũng may là còn bông hoa lụa đỏ trước ngực, mới khiến hắn miễn cưỡng coi như còn có chút sắc thái.
Hắn chính là như vậy, từ trước tới nay luôn khoác lên mình cái vỏ bọc không buồn không vui này, đối với người ngoài lúc nào cũng là bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ.
Năm đó, rất nhiều người khi nói về quan Trạng Nguyên, đều nhận xét một câu rằng "quân tử khiêm nhường, trăng sáng gió trong."
Nhưng thật ra không phải vậy.
Hắn không phải lạnh nhạt, hắn là bạc bẽo.
Nàng nhớ rõ có một năm nàng trốn đi, khi đó còn chưa có nhiều kinh nghiệm, lúc đến phố Trường An, nàng bị đám đông xô đẩy về phía trước, sau đó liền tận mắt chứng kiến hắn đích thân xử trảm một hộ gia đình.
Lúc đó hắn cũng mang biểu tình như bây giờ.
Không buồn không vui, giống như cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không đáng để hắn chớp mắt một cái.
Hắn chỉ ngồi ở nơi trên cao đó, mặt không cảm xúc mà nhìn hết cái đầu này đến cái đầu khác rơi xuống. Thậm chí có một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi bị dọa đến mức khóc ré lên, hắn vẫn lãnh đạm nhìn tiếp cho đến khi cái đầu cuối cùng rơi xuống.
Ai cũng nói Bùi đại nhân là người "có lòng vị tha", nhưng nàng lại nhìn thấy một chút khoái cảm vô tình từ trong đôi mắt lạnh lùng hờ hững của hắn.
Từ sau lần đó nàng liền vô cùng sợ hắn.
Hắn căn bản là một con thú khoác lên mình lớp vỏ bọc dịu dàng ấm áp, tưởng chừng như vô hại, nhưng bên trong lại ẩn giấu một trái tim tàn nhẫn khát máu.
"Cô nương, người đã thuê xong rồi, lúc nào chúng ta đi?" Giọng nói của Lăng Lan kéo Ôn Ninh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ôn Ninh thu hồi ánh mắt: "Đi, bây giờ đi luôn."
Người đáng tín nhiệm bên cạnh nàng quá ít, lần trước Ôn Ninh đích thân đưa Lăng Lan tới đây đặt cược, cho nên lần này cũng quen cửa quen nẻo.
Sòng bạc quả nhiên náo nhiệt như trong tưởng tượng của nàng, có người đắc ý, có người thất vọng, nhưng cho dù là đắc ý hay thất vọng, thì hầu hết mọi người có bạc cầm trên tay đều lập tức lao đến đánh tiếp. Nếu thắng, dù sao cũng là bạc miễn phí từ trên trời rơi xuống, lại được đánh cược vui vẻ một phen. Còn thua, thì đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không phục, muốn chơi thêm vài ván để gỡ lại tiền vốn.
Ngân phiếu của Ôn Ninh lấy được suôn sẻ hơn dự kiến, chưởng quầy không ngừng khen ngợi nàng có mắt nhìn tốt, lại may mắn, đồng thời nói thêm một câu: "Vận may đang tốt như vậy, sao công tử không thừa thắng xông lên một phen?"
Ôn Ninh cầm chồng ngân phiếu rồi nhét vào trong túi áo trước ngực, cũng không mắc bẫy của y.
Chỉ là nàng đang định đưa Lăng Lan rời đi, lại nghe thấy một tiếng hét quen thuộc ở ngoài cửa: "Đến đây! Tra xét kỹ sòng bạc đen này cho bản tham quân!"
—
Một bên khác, Ôn Kỳ đang đứng canh ở trước cổng lớn của Vương Phủ theo thời gian đã thỏa thuận xong với Ôn Ninh trước đó.
Hôm nay Vương gia vô cùng náo nhiệt, cửa lớn rộng mở, pháo nổ không ngừng. Vương Phúc mặt mày hớn hở, cùng Vương Cần Sinh thay nhau tiếp đón người đến chúc mừng.
Theo phong tục, Vương gia sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi vào buổi tối.
Tốt lắm, coi như tổ chức hôn lễ luôn đi.
Ôn Kỳ tựa vào góc tường ngáp dài một cái, mắt thấy đã đến giữa trưa, hai chân đã đứng đến mức sống lưng cũng thấy mỏi nhừ, cuối cùng cũng nhìn thấy một đoàn vệ binh đang đến gần, người mặc áo quan Trạng Nguyên màu đỏ thắm từ trên lưng ngựa xuống dưới, ở ngoài nói khách sáo vài câu rồi bước vào cửa.
Ôn Kỳ lập tức tràn trề hưng phấn.
"Đi!" Hắn vung tay lên, ra hiệu cho khoảng chục người phía sau đi theo.
Phong trào bắt rể dưới bảng vàng của Đại Dận cũng bắt đầu từ thời Gia Hòa. Việc từ sau khi Gia Hòa Đế lên ngôi đến nay, đã thực hiện rất nhiều chính sách có lợi cho quyền và lợi ích của nữ tử, thật ra nguyên do ở chỗ đương kim Hoàng Hậu.
Đế Hậu thành hôn mấy chục năm, tình cảm ngày càng thắm thiết. Gia Hòa Đế rất kính trọng và sủng ái Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu là người có lòng nhân hậu, từ ái, nên thường hay than thở về những khó khăn của nữ tử trên đời. Gia Hòa Đế sau khi nghe xong, thực sự ghi tạc trong lòng, không màng đến sự phản đối của gián quan*, thi hành rất nhiều chính sách mới có lợi cho nữ tử.
*Quan giữ việc can ngăn vua, trong thời phong kiến.
Ví dụ, nữ tử cũng có thể hưu phu, rồi nữ tử chưa xuất các cũng có thể đi lại tự do trên phố phường, mà không thể dùng những quy chuẩn đạo đức cũ để chỉ trích hay phê phán.
Mà ý tưởng bắt rể dưới bảng vàng này, bắt nguồn từ một câu nói đùa của Hoàng Hậu.
Nghe đồn rằng có lần hoàng cung tổ chức yến tiệc, có vị hoàng thân kể về một vụ án trong dân gian, nói là có một nam tử trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, nhưng gã không những không nhận sai, còn nói rằng chuyện này thực sự không phải là lỗi của gã, mà là tại nữ tử kia quá mức xinh đẹp, khiến gã cảm mến không thôi, nên mới nghĩ ra hạ sách này. Mà quan trên nghe xong cũng cảm thấy nam tử nói rất có lý, ai bảo dáng dấp khi lớn lên của nữ tử kia nổi bật quá mức làm gì?
Hoàng Hậu nghe vậy liền tức giận nói: "Nếu như nữ tử kia nhìn thấy nam tử mình ngưỡng mộ trong lòng, chẳng lẽ cũng có thể bắt đưa về nhà sao?"
Gia Hòa Đế liền thuận theo gật đầu: "Hoàng Hậu nói có lý."
Cuối cùng, không ai biết sau đó vụ án được giải quyết như thế nào, nhưng khoa cử năm ấy, có một gia đình lớn mật, vào ngày yết bảng, đã thuê người trực tiếp bắt một thi sinh dưới bảng vàng về nhà. Thư sinh kia thấy tiểu thư xinh đẹp đoan trang, cũng vui lòng hoàn thành giấc mộng "lúc tên đề bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc". Hai người bái đường thành thân ngay tại chỗ, trở thành giai thoại được người người ca tụng.
Từ đó về sau, mỗi khi tới khoa khảo, luôn có một hai thư sinh bị bắt đi bái đường thành thân như vậy, nhất thời tự nhiên lại trở thành một trào lưu độc đáo của Đại Dận.
Chỉ là những người bị bắt đi, hoặc là nói những người mà dân thường dám bắt, phần lớn đều là xếp hạng đứng sau Tiến Sĩ, cũng chưa từng có ai dám bắt Trạng Nguyên, chứ đừng nói là Trạng Nguyên Lục Khôi duy nhất từ khi khai triều đến nay.
Vì vậy, khi Ôn Kỳ bước vào Vương Phủ, cười tủm tỉm hỏi Vương Phúc "Công tử nhà ngươi đã có hôn phối chưa?", Vương Phúc căn bản cũng không nghĩ tới vụ râu ria này, rất tự nhiên trả lời thật lòng: "Chưa có."
"Vậy thì làm phiền." Ôn Kỳ chắp tay thi lễ: "Tại hạ là Ôn Kỳ của Ôn gia Hồng Lư Tự. Trong nhà có một muội muội đang tuổi cập kê, dung mạo xinh đẹp, phẩm hạnh đoan chính, rất xứng đôi với công tử của quý phủ."
Nói xong, cũng không đợi Vương Phúc phản ứng, đã kêu gọi người đứng phía sau: "Đi! Cùng ta tiếp đón cô gia về phủ."
Câu nói này khiến Vương Phúc trợn mắt há hốc mồm.
Phản ứng của Vương Phúc chậm một nhịp, nhưng phản ứng của Vương Cần Sinh lại cực kỳ nhanh.
Hắn là nô bộc trong nhà, nhưng cũng là thư đồng của Vương Hữu, đương nhiên cũng đã từng nghe nói qua phong trào "bắt rể dưới bảng vàng", liền lập tức chạy đến thư phòng của Vương Hữu.
"Công tử, công tử!" Vương Cần Sinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Chẳng trách người ta nói đọc sách rất tốt, bên trong sách tự có người như ngọc, thì ra là ở chỗ này! Nghĩ mà xem năm nay công tử nhà hắn đã hai mươi mốt, người bình thường đừng nói đến cưới vợ, có khi trong nhà đã có mấy đứa con nhỏ rồi cũng nên. Nhưng còn công tử nhà hắn thì sao, ngay cả một nha đầu thông phòng còn không có.
Lúc này vừa mới công bố kết quả, đã có người tìm đến tận cửa.
Nghe còn có vẻ như là nữ nhi của gia đình quan chức nữa!
"Công tử! Nhà chúng ta sắp có nữ chủ nhân rồi!" Vương Cần Sinh chạy nhanh đến mức quên cả thở, vừa tới thư phòng đã hét lên đầy phấn khích.
Vương Hữu vừa mới trở về không bao lâu, đang rửa tay thì khó hiểu nhìn sang.
Lúc này Vương Cần Sinh mới nhớ tới thở: "Công tử, bên ngoài... Bên ngoài có người đến, bắt rể dưới bảng vàng đến rồi!"
Sắc mặt Vương Hữu đanh lại, không đợi hắn hỏi, Vương Cần Sinh đã nói tiếp: "Nói là Ôn gia của Hồng Lư Tự! Công tử, Ôn gia cô nương kia..."
Vương Cần Sinh còn tưởng rằng công tử nhà mình vội vàng lau vết nước đọng trên tay đi, là để chuẩn bị ra ngoài chào hỏi. Vậy mà không chờ hắn nói xong, Vương Hữu đã mở cửa sổ thư phòng ở hướng Tây, rồi trực tiếp nhảy ra ngoài.
"Ngài có quen biết... không..."
Vương Cần Sinh trơ mắt nhìn Vương Hữu lấy thế sét đánh không kịp che tai mà biến mất khỏi thư phòng, để lại mình hắn ngây ra như phỗng.
Sau khi đề tên lên bảng vàng liền có một đêm động phòng hoa chúc, không phải là mơ ước mà mọi người đều tha thiết mong cầu sao? Vậy mà công tử nhà hắn lại... chạy?
Không phải, công tử nhà hắn nhảy qua cửa sổ mạnh mẽ điêu luyện như vậy từ khi nào?