Biên tập: Quỳnh
"Là thế gian này kỳ lạ." Vương Hữu ngồi xổm xuống trước người Vương Cần Sinh.
Hắn xưa nay vẫn luôn rất ấm áp đối với người nhà, ánh mắt cũng giống như bị gió xuân lây nhiễm, lúc này vừa dịu dàng vừa mang theo sự tự tin: "Có một số người sinh ra quyền quý, ỷ vào xuất thân liền muốn làm gì thì làm, gây ra bao chuyện táng tận lương tâm cũng không sợ hãi. Cũng có một số người sinh ra nghèo hèn, liều chết giãy giụa ăn thêm một miếng cơm cũng là tội tày trời không thể tha thứ. Cần Sinh, ngươi không sai."
Những lời này của Vương Hữu càng khiến Vương Cần Sinh rơi nước mắt nhiều hơn.
Hắn biết công tử nhà hắn chưa bao giờ coi hắn như nô tài mà xem thường hắn, lão gia cũng thường xuyên nói với hắn, mặc dù hắn mang trong mình thân phận nô lệ, nhưng đừng bao giờ thật sự xem mình là nô lệ. Chờ tương lai cuộc sống tốt hơn, sẽ trả lại khế ước bán thân cho hắn.
"Đứng lên." Vương Hữu kéo hắn dậy, đưa cho hắn một chiếc khăn tay, khoé môi mang theo ý cười: "Lại còn tủi thân hơn cả công tử ta đây nữa."
"Vậy ta... Ta đi mua chút đồ ăn đem về." Vương Cần Sinh lung tung lau nước mắt: "Hôm nay công tử muốn ăn gì?"
"Ngươi mua chút đồ mẫu thân thích ăn là được." Vương Hữu ôn tồn nói.
Sau chuyện xảy ra ở Vân Thính Lâu hôm đó, bầu không khí ở Vương gia có chút trầm xuống, Vương Phúc không vui đã đành, Vương phu nhân cũng vì chuyện này mà bệnh càng trở nặng không dậy nổi, mỗi ngày đều phải uống nhiều thêm hai chén thuốc.
Vương Cần Sinh đồng ý, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thẳng đến khi Vương Cần Sinh đóng cổng lớn lại, ý cười trên khoé môi Vương Hữu mới nhạt đi. Thu lại nụ cười, sự lạnh nhạt trong con ngươi lại tràn ra, hắn chậm rãi liếc nhìn nhánh hoa đào duy nhất đang mon men mọc nơi đầu tường.
Thế gian này, không nên như thế.
Cũng không nên như vậy mãi!
Hắn dạo bước trở lại thư phòng đọc sách.
Hình ảnh lại vội vàng thay đổi, đảo mắt đã là giữa trưa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Vương Hữu đặt sách xuống, liền nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo là âm thanh hùng biện phách lối: "Tên cẩu nô tài kia dám cả gan mạo phạm Tần công tử, Tần công tử đồng ý tha cho hắn một mạng đã là đại từ đại bi lắm rồi, ngày khác các ngươi nhớ biết điều mà đến nhà nói lời cảm tạ."
Vương Hữu bước nhanh ra khỏi thư phòng, liền nghe thấy tiếng khóc của Vương Phúc truyền đến.
"Cần Sinh, Cần Sinh! Tại sao lại... sao lại như vậy..." Hiếm khi thấy Vương Phúc hoảng loạn, tiện đà hô to: "Thứ Chi, Thứ Chi, con mau tới đây!"
Vương Hữu vừa tiến vào trong viện, đã thấy Vương Cần Sinh nằm trên cáng cứu thương, cáng cứu thương kia cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Thứ Chi, con đến xem Cần Sinh, ta đi mời đại phu." Giao Vương Cần Sinh cho Vương Hữu xong, Vương Phúc liền vội vàng rời khỏi viện tử.
Vương Hữu chỉ cảm thấy đau mắt vô cùng.
Đôi chân của Vương Cần Sinh bị người ta đánh đến máu thịt be bét, khuôn mặt tái nhợt bê bết máu, đôi môi run rẩy, gần như đã không còn ý thức.
Nhưng rõ ràng hắn vẫn còn tỉnh.
Vương Hữu vừa mới ngồi xuống, Vương Cần Sinh đã nắm lấy tay áo của hắn.
"Công tử... công tử." Nước mắt của Vương Cần Sinh thuận theo khoé mắt trượt xuống, hoà với vết máu dính trên mặt, biến thành màu huyết hồng: "Công tử, thế gian này vẫn luôn phân biệt giàu nghèo sang quý như vậy, cái sai lớn nhất của ta... cái sai lớn nhất của ta chính là.. đầu thai vào nhầm nhà!"
Thái dương của Vương Hữu giật giật đau đớn, hắn chỉ im lặng nắm chặt lấy tay của Vương Cần Sinh.
Đôi tay kia cũng máu me đầm đìa, gắt gao nắm chặt lại: "Công tử, ngài biết ta từ trước đến nay nhát gan sợ phiền phức, ta cũng sợ sẽ gây phiền toái cho ngài, nên vừa nhìn thấy hắn đã lập tức bỏ chạy..."
Nước mắt của Vương Cần Sinh không ngừng rơi xuống, không biết là bởi vì đau đớn hay bởi vì tủi thân: "Nhưng bọn hắn chính là khinh thiện sợ ác, ta càng chạy, càng cầu xin, bọn hắn lại càng càng hăng hái ra tay tàn độc. Trong mắt bọn hắn, ta cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi cho niềm vui của bọn hắn mà thôi."
"Công tử, mạng của nô tài không phải là mạng sao?"
"Công tử! Ta không phục!"
Công tử! Ta không phục!"
Tiếng khóc của Vương Cần Sinh lần lượt xuyên qua màng nhĩ, đi thẳng vào trong đầu hắn, đánh vào não hắn hết lần này đến lần khác.
Vương Hữu bị cảm giác đau đớn kia đâm vào, giật mình mở choàng hai mắt, chỉ thấy bên ngoài đen kịt một màu.
Hắn ngồi dậy, cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, một bàn một ghế dựa, được chiếu sáng bởi ánh trăng, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lại là mộng!
Âm thanh "Ta không phục" của Vương Cần Sinh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn mặc áo xuống giường, phủ thêm kiện áo choàng rồi đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, bên ngoài vầng trăng sáng treo trên bầu trời, các ngôi sao giống như những quân cờ rải rác chiếu xuống chân trời.
Hai mươi lăm tháng ba, trong mộng là ngày hai mươi lăm tháng ba, hôm nay cũng chính là ngày hai mươi lăm tháng ba.
Hắn đến trong viện, theo bản năng nhìn về phía góc tường bên kia một chút.
Dưới gốc cây bạch quả trong sân có một ngọn đèn dầu, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng nhờ ánh trăng, vẫn có thể trông thấy, ở góc hẻo lánh phía Tây, vậy mà thực sự có một nhánh hoa đào nở rộ đang mon men thò vào.
Ngoại trừ hồi ức ở trong giấc mộng vừa rồi, phải chăng bản thân hắn ngoài đời cũng đã từng chú ý tới nhánh hoa đào kia? Nghĩ đến đây thái dương của hắn lại thấy đau nhói.
Hắn cau mày đè nén, không nghĩ đến hoa đào nữa, cất bước đi đến phòng của Vương Cần Sinh.
Nếu ở những gia đình khác, kiểu thư đồng như Vương Cần Sinh, sẽ phải canh gác suốt đêm. Nhưng Vương gia từ trước đến nay không có quy định này, thậm chí còn cho hắn một gian phòng riêng để nghỉ ngơi.
Phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng dù sao vẫn là của chính hắn.
Vương Cần Sinh đang ngủ say, mơ hồ cảm giác trước mắt có ánh sáng, giống như có người thắp đèn dầu trong phòng hắn.
Hắn dụi dụi mắt đứng lên, vừa mở mắt, liền ngây ngẩn cả người.
"Công.. công tử?" Vương Cần Sinh kinh ngạc nhìn Vương Hữu.
Đây là lần đầu tiên công tử vào phòng của hắn lúc đêm khuya thế này, không biết có phải bởi vì quá muộn hay không mà sắc mặt nhìn có chút tái nhợt: "Công tử, có chuyện gì không?"
Vương Cần Sinh vội vàng từ trên giường bước xuống.
"Không cần!" Vương Hữu đảo mắt nhìn hai chân của hắn, biết rõ vừa rồi chỉ là giấc mộng của bản thân, hiện giờ nhìn thấy hai chân của hắn hoàn hảo không chút tổn hại, cả người bừng bừng sức sống, không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi ngủ tiếp đi, ta đến nhìn ngươi xong sẽ đi."
Vương Cần Sinh khó hiểu: "Hả?"
"Vừa nằm mơ thấy ác mộng thôi!" Vương Hữu lại đưa hai tay day day thái dương, đứng dậy rời đi.
Đi được mấy bước lại quay người lại: "Cần Sinh, mấy ngày nay ngươi hẳn là chưa đi ra ngoài phải không?"
Vương Cần Sinh vẫn còn buồn ngủ, lắc đầu: "Lão gia bảo ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, cho nên...."
"Mấy ngày tiếp theo, ngươi cứ tiếp tục nghỉ ngơi trong phòng đi."
Vương Cần Sinh không hiểu ra sao, vốn định tính toán ngày mai đi tìm lão gia nói một chút, để hắn ra ngoài mua một ít đồ dùng trong nhà, vậy mà không hiểu sao công tử lại tới bảo hắn đừng ra khỏi cửa...
Vương Hữu cũng không giải thích gì thêm, nói xong câu đó liền lập tức rời đi.
Vương Cần Sinh ngây ngốc gãi đầu, tiếp tục chui vào trong chăn ngủ.
Bước ra ngoài bị gió đêm thổi tỉnh đầu óc, Vương Hữu cũng cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ. Cùng lắm chỉ là hai giấc mộng liên tiếp mà thôi, vậy mà lại khiến trái tim hắn bất an khó tả.
Hắn vứt bỏ khung cảnh trong mộng ra sau đầu, nhấc chân đi về thư phòng.
—
Ba năm triều đình mới tổ chức kỳ thi mùa xuân một lần, là chuyện đại sự của toàn triều. Kinh thành nháy mắt trở nên náo nhiệt hơn, rất nhiều người đều háo hức chờ đợi kỳ thi Đình tiếp theo cùng với kết quả cuối cùng. Thậm chí có một số sòng bạc ngầm còn đang tổ chức đặt cược.
Trong đó, được đặt cược nhiều nhất đương nhiên là vị Vương Hữu kia. Không biết hắn có thể lần nữa đoạt giải nhất trong kỳ thi Đình, trở thành Trạng Nguyên Lục Khôi đầu tiên của Đại Dận vào năm hai mươi mốt tuổi không?
Kinh thành náo nhiệt, công việc trong triều lại càng bận rộn, Ôn Đình Xuân cùng Ôn Lan gần như ngày nào cũng đi sớm về khuya.
Chuyện này cũng khiến Ôn Ninh có nhiều tự do hơn.
Hai ngày nay, chiều nào nàng cũng ra ngoài nghe kịch ở quán trà, sau đó đến tửu lâu dùng bữa tối, rồi lại đến Binh Bộ tìm Ôn Kỳ.
Hôm nay đã là ngày thứ ba.
Ngày mai chính là ngày thi Đình, trà lâu chưa bao giờ náo nhiệt đến thế, tất cả các vở kịch trên sân khấu, đều là diễn về Trạng Nguyên.
Ôn Ninh ngồi xem lại có chút mất tập trung.
Hai ngày liên tục ngâm mình trong quán trà, đã mang lại cho nàng chút cảm hứng, nhưng mà... Làm chuyện có chút khác người, tự nhiên nàng cảm thấy hơi bất an. Hơn nữa không biết phần thắng như thế nào, lỡ đâu thất bại...
Lăng Lan nhìn cô nương nhà mình chống má, rũ mắt, đầu óc hoàn toàn không đặt ở trên sân khấu, chỉ dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt trong veo đó, sau đó cả đôi mắt đều trở nên lấp lánh có hồn, đáy mắt chứa đựng ánh sáng kiên quyết.
Nàng liếc mắt ra hiệu cho Lăng Lan.
Lăng Lan lập tức hiểu ra, khom người xuống: "Cô nương, làm sao vậy?"
Ôn Ninh nói nhỏ vào tai nàng mấy câu, đôi mắt Lăng Lan đột nhiên trừng to như chuông đồng, run rẩy nói: "Cô... cô nương, người lại muốn làm cái gì?"
Ôn Ninh vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi: "Yên tâm, em giúp ta đi nghe ngóng là được."
Một bụng kinh ngạc của Lăng lan lại bị động tác của nàng ép xuống.
Thôi thôi, mấy việc cổ quái cô nương nhà nàng làm gần đây cũng chẳng chuyện nào kém chuyện này.
Nàng nhìn Ôn Ninh bằng vẻ mặt đau khổ bất lực, sau đó xoay người rời đi.
Lăng Lan vừa đi, Ôn Ninh chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Nàng để Lăng Lan đi sai người nghe ngóng, một thư sinh có tên là Liễu Diệp, xem tỷ lệ đặt cược hắn trở thành Bảng Nhãn* là bao nhiêu?
*Bảng nhãn là tên gọi hạng nhì trong nhất giáp khoa thi Đình. Đầu đời Bắc Tống, gọi hạng nhì, hạng ba khoa thi Đình là Bảng nhãn, có ý nói họ là "cặp mắt" ở trên bảng. Như vậy, Bảng nhãn ban đầu là chỉ 2 người xếp sau Trạng nguyên nên tạo thành cặp mắt. Nhưng từ các thời Nam Tống, Minh, Thanh, thì Bảng nhãn chỉ để gọi hạng nhì, còn hạng ba là Thám hoa.
Không sai, mấy ngày này nàng ở trong quán trà, đã nghe người ta nghị luận rất nhiều về chuyện cá cược trong sòng bạc ngầm, nên nàng cũng đang bắt đầu suy nghĩ về nó.
Mấy ngày trước, nàng mang rất nhiều trang sức đi cầm, đổi lấy một ít ngân phiếu.
Nhưng số ngân phiếu kia còn thiếu rất nhiều.
Mặc dù trong nhà còn có một số đồ vật có giá trị hơn, nhưng muốn lén lấy ra cầm cố cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu không may bị Ôn Đình Xuân phát hiện, chỉ sợ sẽ bị nàng làm cho tức chết.
Hiện tại có một cơ hội kiếm tiền, mặc dù quả thực là... có chút không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cơ hội tốt như thế không biết bao giờ mới có lại, vậy tại sao không nắm bắt chứ?
Nàng do dự hai ngày, càng nghĩ càng thấy không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được. Vừa nãy để Lăng Lan đi thăm dò tỷ lệ đặt cược của Liễu Diệp, chính là muốn đặt hắn.
Kết quả lần này Vương Hữu sẽ là Trạng Nguyên không thể nghi ngờ. Nhưng biểu hiện của hắn trước đó quá xuất sắc, đặt cược hắn là Trạng Nguyên kiểu gì cũng có cả đống người, cuối cùng cho dù có thắng cũng không kiếm được bao nhiêu bạc.
Về phần Thẩm Tấn, hình như ít được chú ý hơn, tỷ lệ đặt cược tất nhiên là cao. Nhưng kiếp này nàng hủy hôn trước, kết quả của hắn chỉ sợ cũng khác với kiếp trước. Lần trước hắn say rượu ở Vân Thính Lâu, đặt cược hắn thì có hơi mạo hiểm.
Nàng nghĩ đi đi lại mới nhớ ra có một thư sinh tên là Liễu Diệp, đứng thứ hai chỉ sau Bùi Hữu, chính là tân khoa Bảng Nhãn, lại không được người chú ý mấy, chắc chắn tỷ lệ đặt cược của hắn sẽ không thấp.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát Lăng Lan đã trở lại, tiến lên thì thầm bên tai nàng: "Nếu đặt cược hắn đứng tốp bảy, thì tỷ lệ thắng sẽ là năm lần. Còn nếu đặt cược hắn ở Bảng Nhãn, thì tỷ lệ thắng sẽ gấp mười lần."
Ôn Ninh thở dốc vì kinh ngạc, lập tức không còn chút lo lắng nào nữa.
"Đi!" Nàng vỗ bàn đứng lên: "Về nhà lấy ngân phiếu!"