Biên tập: Quỳnh
Trở lại trong phủ, Ôn Ninh lại bôi thuốc thêm một lần nữa cho Lăng Lan.
Cả người Lăng Lan như lọt vào trong sương mù. Có quá nhiều chỗ nàng không hiểu, nhưng nàng không dám hỏi.
Cô nương nhà nàng bảo nàng làm cái gì, nàng liền làm cái đó.
"Nhưng mà cô nương, nhìn bộ dạng của Thẩm công tử hôm nay... mấy ngày nữa là thi Đình rồi, người có muốn... gặp mặt hắn một lần không? Hoặc là gửi thư cho hắn?"
Trong lòng Lăng Lan vẫn chưa bỏ được mối hôn sự của cô nương nhà mình cùng Thẩm Tấn, nhất là hôm nay sau khi nhìn thấy phương thức ở chung kỳ quái giữa Ôn Ninh cùng Vương Hữu...
Khụ, vẫn là lúc trước cùng Thẩm công tử, trông bình thường hơn.
Ôn Ninh buông lọ thuốc cao xuống: "Không cần."
Dưới cái nhìn của nàng, việc Thẩm Tấn thi Đình đạt được thành thích tốt giống như kiếp trước là chuyện đáng mừng, nhưng điều kiện tiên quyết là không dính dáng gì đến nàng nữa.
Văn võ song toàn, tiền đồ sáng lạng, nhưng không còn mạng, thì cũng có lợi ích gì đâu?
"Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay nửa lời em cũng không được nói với Đại ca và Nhị ca." Ôn Ninh lại dặn dò: "Nếu bọn họ hỏi, em cứ nói là ta đuổi em ra ngoài, em cũng không biết chuyện gì xảy ra trong sương phòng."
Dấu bàn tay trên mặt nàng, đêm nay bôi thêm một lần thuốc, sáng ngày mai chắc hẳn sẽ không nhìn ra nữa.
Lăng Lan đối với nàng trung thành tuyệt đối, nàng nói cái gì A Lan cũng đều mù quáng nghe theo. Nhưng hai vị ca ca của nàng không ngốc, nhất định không thể kể rõ tường tận từ sự việc từ đầu tới cuối cho bọn hắn nghe được.
Lăng Lan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Vấn đề mấy ngày tiếp theo, em cũng phải giấu diếm bọn hắn mà xử lý cho gọn gàng."
"Hả?" Lăng Lan kinh ngạc: "Còn phải làm chuyện gì nữa ạ?"
Ôn Ninh hơi nhướng mày.
Người nàng phải đối mặt là Đệ nhất quyền thần của Đại Dận mười năm sau, sao hắn có thể dễ bị lừa gạt như vậy được?
Nhưng mà hôm nay trước đó nàng đúng thật là căng thẳng quá mức, lúc hắn bị chén nước trà giội ướt quần áo phải ra ngoài thay, mồ hôi trên tay nàng đã đổ nhiều đến mức thấm ướt cả túi thơm bên hông.
Nhưng lúc hắn bị nàng chọc giận, đứng sau tấm bình phong trong phòng, lạnh giọng nói lời cáo từ, những căng thẳng trong lòng nàng vậy mà đều biến thành đắc ý thoả mãn.
Không sai, đối với việc hắn bị nàng lừa gạt qua mặt, nàng cảm thấy hết sức khoái trí.
Mặc dù nàng đã sống lâu hơn một đời, lại còn dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước mới miễn cưỡng thắng được một ván nhỏ này, nói tự hào thì thật ra cũng chẳng có gì đáng để tự hào.
Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ai bảo nàng đã bị hắn áp chế chặt chẽ cả một đời chứ.
"Từ ngày mai, em thay ta tới Vương gia đưa thư." Ôn Ninh vừa nói, người đã nhanh chóng ngồi vào bàn, lấy giấy hoa tiên đã sớm chuẩn bị sẵn ra.
—
Thật ra Vương Cần Sinh không bị thương quá nặng. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, hắn không chủ động bắt nạt người ta, nhưng lại rất giỏi tránh bị bắt nạt.
Lúc mấy tên cường tráng kia bắt lấy hắn đánh một trận, hắn liền nhanh nhẹn né tránh những bộ phận quan trọng, nên chỉ bị một số vết thương ngoài da.
Nhưng một màn này, lại khiến Vương Phúc rất tức giận, ra lệnh cấm trước khi thi Đình, không cho Vương Hữu ra ngoài, bất kể là ai mời, cũng không được ra khỏi cửa.
Vào lúc nửa đêm, Vương Phúc đặc biệt đến phòng của Vương Cần Sinh, hỏi hắn rốt cuộc Vương Hữu đã đi gặp người nào.
Ông là người "từng bị rắn cắn nên cả đời sợ dây thừng", càng đến gần ngày thi Đình ông càng ngủ không ngon, ngay cả nằm mơ cũng sợ Vương Hữu lại dẫm vào vết xe đổ, thất bại trong gang tấc.
Vương Cần Sinh ăn ngay nói thật, hắn đúng thật là cái gì cũng không biết, ngay cả góc ý phục của đối phương hắn cũng chưa được nhìn.
Vương Phúc hỏi tới hỏi lui, thấy hắn không giống nói dối. Mà Vương Hữu bên kia lại ngậm miệng không nói, dù có hỏi thế nào cũng chỉ nói "Phụ thân yên tâm, con biết chừng mực", nên đành phải coi như thôi.
Chỉ là không thể tưởng tượng được, ngày hôm sau ở trước cửa nhà lại xuất hiện một tiểu nha đầu hoạt bát, nói là tới đưa thư.
Ông không cho phép Vương Hữu ra ngoài, Vương Cần Sinh thì hôm qua bị thương, đến bây giờ vẫn chưa xuống được giường. Bởi vậy nên ông tự mình mở cửa, thư cũng là do chính tay ông nhận.
Một tờ giấy hoa tiên màu hồng hiếm thấy, còn thoang thoảng mùi huân hương mà chỉ có cô nương gia mới dùng.
Vương Phúc cầm lá thư trên tay, thái dương giật giật liên hồi.
Mặc dù có chút không ổn, nhưng lại nghĩ đến còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi Đình, cuối cùng vẫn tự mình mở giấy hoa tiên ra, nhìn thoáng qua trước.
Chữ viết nhỏ nhắn tinh tế, vừa nhìn đã biết là bút tích của nữ tử.
"Buổi sáng mặc y phục quên cài đai lưng
Lông mày kẻ vội, tóc mai còn rối
Xiêm y bay phấp phới trong nắng
Gió xuân thổi bùng lên nỗi oán giận trong lòng.*"
*Trích từ bài hát Tử Dạ Ca được viết vào thời Tấn. Nguyên văn lời bài hát khi dịch thô sẽ như thế này:
(Buổi sáng, ta mặc váy vào nhưng không cài đai lưng kĩ càng, qua loa kẻ vội lông mày liền đi tới trước cửa sổ. Xiêm y bay phấp phới trong gió, vừa hé mở cửa sổ ra một chút liền bị luồng gió xuân thổi bùng lên nỗi oán giận trong lòng. Ta bưng chén rượu muốn uống, chén rượu cũng đã trống không. Ta hy vọng có thể cùng chàng ước hẹn đối ẩm, trong lòng nghĩ như vậy liền biểu hiện hết lên trên nét mắt.)
Khuôn mặt Vương Phúc, thoáng chốc đỏ bừng.
Cho dù như thế nào Vương Phúc cũng không thể tưởng tượng được, ở thời điểm này, điều cản trở Vương Hữu lại là nữ nhi tình trường. Hơn nữa còn là...
Nghĩ đến bài thơ trên giấy tiên kia, quả thực là hành vi phóng đãng! Không biết xấu hổ.
Mặt ông lúc đỏ lúc trắng, nổi giận đùng đùng tiến vào buồng trong. Vốn định trực tiếp đi tìm Vương Hữu hỏi một chút xem hôm qua hắn đi ra ngoài, có phải đi gặp cô nương nhà người ta không, nếu không tại sao trở về lại ngậm miệng không nói? Lại khuyên nhủ hắn, vào thời điểm mấu chốt như thế này, tuyệt đối không được để chuyện nữ nhi tình trường làm ảnh hưởng đến.
Nhưng mới đi được nửa đường, ông lại dừng lại.
Vương Hữu năm nay đã hai mươi mốt tuổi, cũng chưa từng thân cận với cô nương nào. Hôm qua hắn một mình đi về, chẳng lẽ là thật sự có ý đối với nữ tử kia?
Mặc dù hành vi của nữ tử kia thực sự có chút không ra gì, nhưng..
Thi Đình sắp đến, nếu như tùy tiện đem chuyện này ra để bàn luận công khai, dẫn đến tranh chấp, ngược lại sẽ làm tâm tình hắn rối loạn.
Thôi thôi, trước tạm thời bỏ qua, không nhắc đến chuyện này nữa.
Thư này ông sẽ cất đi, trước khi thi không thể để Vương Hữu bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện phong tình này được.
Vương Phúc nhét giấy tiên vào ống tay áo, sửa sang lại vẻ mặt một chút, làm như không có việc gì mà đi về phòng.
Ông vốn tưởng rằng giấu kín chuyện này thì sự việc sẽ kết thúc, đợi sau khi thi Đình xong xuôi, đương nhiên sẽ tìm cơ hội đưa thư cho Vương Hữu.
Mặc dù vị cô nương này hành xử có chút tùy tiện, nhưng từ trước đến nay ông cũng chưa bao giờ khắt khe với Vương Hữu. Nếu như hắn thích, ông cũng không cầm gậy đánh uyên ương.
Lại không nghĩ đến ngày thứ hai, nha đầu kia lại tiếp tục đưa thư đến.
Vẫn là giấy hoa tiên màu hồng nhạt, vẫn là mùi hương giống hệt lá thư trước.
Hơi thở của Vương Phúc nghẹn lại trong cổ họng, bộ râu hoa râm đều đang run rẩy. Lại không muốn trì hoãn lâu, sợ bị người khác nhìn thấy, liền nhanh tay nhận lấy bức thư, rồi nhìn Lăng Lan nhiều thêm mấy cái.
Thấy nàng cử chỉ đoan trang, ăn mặc nhã nhặn, đáy lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Chí ít chắc không phải kiểu nữ tử ong bướm không rõ lai lịch.
Đợi Lăng Lan rời đi, Vương Phúc lại mở thư ra xem, vội vàng nhìn lướt qua, liền thấy đầu óc choáng váng, thái dương giật giật, vội đưa tay lên che mắt.
Quả thực là...
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Ông ho nhẹ một tiếng, vẫn cất thư đi như thường lệ, cũng không nói lại với Vương Hữu.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, ông nghĩ tới nghĩ lũi, cuối cùng quyết định đến phòng Vương Cần Sinh, dặn dò hắn nghỉ ngơi thêm mấy ngày nay.
"Lão gia, tiểu nhân đã sớm khoẻ lại rồi." Vương Cần Sinh vò đầu, khó hiểu.
"Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, trước khi Thứ Chi thi Đình, không cần phải ra ngoài." Vương Phúc vuốt râu nói.
Vương Cần Sinh nghĩ đến chuyện mấy nay công tử nhà mình đều một mực ở trong phòng, chắc cũng không cần hắn ở bên cạnh làm vướng víu tay chân, liền ngơ ngác đáp ứng.
Vương Phúc lại có suy tính của chính mình.
Thư của cô nương kia, chắc chắn sẽ còn gửi đến, nếu như đưa đến tay ông, thì ông giữ lại là xong. Nhưng nếu đưa đến tay của Vương Cần Sinh, tiểu tử này chính là chó săn trung thành của Vương Hữu, cho dù ông có ân cần dạy bảo hắn như thế nào, hắn cũng không bao giờ làm trái ý nguyện của Vương Hữu, giúp ông giấu diếm nó.
Dù sao mấy ngày tiếp theo, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện Vương Hữu thi Đình.
—
Lại tới Ôn Ninh bên kia, kỳ thực cũng không biết thư của mình chưa tới được tay Vương Hữu, nhưng nàng cũng không thèm để ý chuyện này.
Ngày đó sau khi trở về từ Vân Thính Lâu, nàng liền nhanh chóng viết xong luôn mấy bài "thơ tình" để gửi tiếp cho Vương Hữu trong những ngày tiếp theo.
Đương nhiên những bài thơ kia cũng không phải thật sự do nàng "sáng tác". Mà phần lớn là sao chép từ những quyển thoại bản tình yêu chuyện xưa.
Nàng để Lăng Lan mỗi ngày đi đưa một bức, còn về phần đưa đến tay ai, nàng cũng chẳng buồn hỏi.
Hai ngày nay nàng đang suy tính một chuyện khác.
Nàng đang nghĩ nhất định phải loại trừ hoàn toàn khả năng Vương Hữu tìm được ra danh tính của nàng, trước khi hắn khôi phục lại thân phận Thế tử phủ Quốc Công.
Mà trước mắt, có một cơ hội không thể tốt hơn được nữa.
Ngày hôm đó sau khi Lăng Lan đi gửi thư về, liền thấy Ôn Ninh đang thu dọn của hồi môn, không chỉ của hồi môn, mà mấy bộ nữ trang cùng đồ trang sức quý giá cũng đều đem ra.
Cô nương nhà nàng chẳng lẽ...
Muốn gả đi đến mức tự mình sắp xếp đồ cưới trước?
"Cô nương!" Lăng Lan vội vã chạy tới: "Cô nương, người đang làm gì thế? Những thứ này ngày sau tự khắc sẽ có người lo liệu cho người, người không cần phải tự mình nhọc lòng lo liệu như vậy."
Ôn Ninh thấy Lăng lan trở về, liền lau mồ hôi trên thái dương, cười nói: "May quá em đã về rồi. Nhanh, đi tìm cho ta một cái túi to nhìn không quá bắt mắt tới đây."
Lăng Lan không rõ ràng cho lắm:" Túi to?"
Ôn Ninh gật đầu: "Chúng ta chọn ít đồ trang sức mang ra ngoài phủ, bán đi đổi thành ngân phiếu."
Lăng Lan:"???"