Biên tập: Hà Thu
Sau buổi yến tiệc tất niên trong cung, toàn bộ kinh thành đều đắm chìm trong không khí năm mới.
Tuyết càng ngày càng dày, nhưng ở các phủ vẫn có người ra người vào chuẩn bị đồ Tết, thế nên không những không vắng vẻ, mà trái lại còn náo nhiệt vô cùng.
Ôn Phủ hằng năm cũng chỉ có thời điểm này là có không khí nhất. Trên Ôn Đình Xuân có một vị ca ca, dưới có hai vị muội muội, tuy rằng đều không ở trong kinh thành, nhưng năm nào vào lúc này, cũng đều mang con cái vào kinh tụ họp, tiện đường chúc mừng năm mới.
Trong phủ đông người, năm mới sắp đến, khắp nơi đều là bầu không khí vui mừng. Mấy tháng nay Ôn Ninh lại trở về hình tượng khuê tú gò bó khuôn phép, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến lúc trước. Ôn Đình Xuân thấy vậy cũng không quản lý nàng nghiêm khắc nữa.
Ôn Ninh nhớ rõ đời trước sau khi Tết xong, hôn sự của Ôn Lan về cơ bản gần như đã hoàn tất. Mấy ngày nay nàng đặc biệt lưu ý quan sát, quả nhiên thấy Ôn Đình Xuân vô cùng phấn khởi, mặt mày vui mừng, chắc là Đại ca đã thẳng thắn thưa chuyện với ông, thậm chí có khi đã dẫn ông qua thăm nhà cô nương đó rồi cũng nên.
Nữ tử Ôn Lan đem lòng yêu là Hà Kiều, nữ nhi út của viện chính Thái Y Viện Hà Vinh Phó, qua tháng giêng này mới cập kê, còn nhỏ hơn nàng mấy tháng.
Tuy tuổi còn nhỏ, vẫn được gọi là "Kiều Kiều", nhưng thực ra tính tình của nàng lại vô cùng nghiêm túc. Từ nhỏ đã được Hà Vinh Phó truyền dạy nghề y, còn chưa cập kê đã có gia đình giàu có trả số tiền lớn để mời nàng đến khám và thăm bệnh tại nhà cho nữ quyến trong phủ.
Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, Ôn Ninh cũng có mặt.
Lúc đó Hà Kiều mới mười ba tuổi, Hà Vinh Phó nhận lời mời đến Ôn gia làm khách, nghĩ nàng bằng tuổi Ôn Ninh nên mang đi cùng.
Không ngờ Hà Kiều lại không thích chơi đùa, đang nghiêm túc đọc sách y thuật ở ngoài hành lang, lại bị vị ca ca không đáng tin cậy của nàng nhìn thấy, chế nhạo cười đùa một phen.
Vừa hay Ôn Lan cũng nghiên cứu y thuật, Hà Kiều liền lạnh lùng đấu khẩu với hắn, thế mà lại áp đảo Ôn Lan hoàn toàn, mặc dù hắn lớn tuổi hơn, thời gian học y cũng lâu hơn nàng.
Nếu như không phải sống lại một đời, Ôn Ninh thật sự cũng không bao giờ tưởng tượng được, Ôn Lan lại nhớ thương tiểu cô nương nhà người ta như vậy. Đã thế còn giữ kín như bưng, nhất quyết đợi người ta đến tuổi cập kê, mới đến cửa xin cưới.
Nếu không phải vì...
"Lăng Lan, cỗ kiệu đi đón Đoạn tiểu thư đã xuất phát chưa?" Ôn Ninh hỏi Lăng Lan đang cài trâm lên tóc cho nàng.
Sắp sang năm mới, nàng cũng không muốn nghĩ đến những chuyện không vui ở kiếp trước, nhưng mắt thấy ngày tháng đang trôi qua không ngừng nghỉ, tháng sáu năm sau, Vương Tử Lưu Cầu quốc đến chơi, Ôn gia sắp phải đối mặt với tai kiếp nhà tan cửa nát, nên nàng nhất định phải chuẩn bị sớm.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó cụ thể, nhưng tiết kiệm thêm một chút tiền trong tay cũng không có gì sai.
Lăng Lan gật đầu nói: "Em bảo Trương lão nhị khiêng kiệu đến đón từ sớm, lúc này chắc đang trên đường tới quán trà rồi."
Ôn Ninh không nhìn gương nữa, đứng dậy nói: "Vậy chúng ta cũng xuất phát thôi."
Mấy ngày nay Ôn Ninh đã hẹn gặp Đoạn Như Sương hai lần, một lần đi thả hoa đăng, còn một lần tới quán trà nghe kịch. Hai người đều là cô nương gia, tuổi tác lại xấp xỉ, một người hoạt bát một người dịu dàng, trò chuyện cực kì vui vẻ.
Ôn Ninh nghĩ lần này chắc hẳn có thể đi vào vấn đề, nên hôm nay không chỉ có mình nàng, mà nàng còn gọi thêm Ôn Kỳ đi cùng, rồi bảo hắn đợi ở sương phòng bên cạnh.
Ngày thường, Đoạn Như Sương rất ít có cơ hội ra khỏi cửa. Mẫu thân nàng trong phủ là nữ nhi của một thương nhân giàu có, bạc rất nhiều nhưng lại không được người khác coi trọng. Nàng là thứ nữ duy nhất trong nhà, ngoài ra còn có một vị đích huynh, một vị đích tỷ, nhưng họ cũng chẳng mấy thiện cảm với nàng. Bên ngoài cũng hiếm có người chủ động kết giao với nàng.
Lần đầu tiên Ôn Ninh đưa bái thiếp tới nhà, nàng ấy rất bất ngờ. Không nghĩ tới ngày thứ hai, nàng còn đặc biệt sai kiệu phu trong nhà tới đón nàng ấy, hình như là vì biết rõ tình cảnh của nàng ấy trong phủ, sợ nàng ấy không thể ra ngoài được.
Nàng ấy vốn cũng không phải là người có tính tình câu nệ, sau khi đi chơi với Ôn Ninh hai lần, liền trở nên rất quen thuộc, thân thiết.
"Ôn tỷ tỷ, hôm nay lại đi xem kịch sao?" Ánh mắt Đoạn Như Sương sáng lấp lánh giống như ánh đèn, nhấp nháy vụt sáng nhìn về phía Ôn Ninh.
Ôn Ninh vừa trông thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng lập tức vui vẻ, bất giác nhếch khóe môi: "Hôm nay hẹn Như Sương muội muội ra đây, thật ra là vì có một chuyện muốn bàn bạc với muội."
Đoạn Như Sương đang đưa một miếng bánh hoa quế vào miệng, nghe vậy chỉ cắn một miếng nhỏ, lau khóe miệng, lấy làm lạ nói: "Bàn bạc với muội?”
Từ trước tới nay nàng chỉ là một nhân vật mờ nhạt không có điểm nhấn, không thông minh, cũng không có tài cán gì, vậy thì có chuyện gì mà cần bàn bạc với nàng?
Ôn Ninh đã sớm chuẩn bị xong câu từ, thẳng thắn nói: "Như Sương muội muội, hiện nay muội sống ở Đoạn gia có vui vẻ không?"
Nàng vừa nhắc tới hai chữ "Đoạn gia", tia sáng trong mắt Đoạn Như Sương ảm đạm đi một chút, tay chống má thở dài nói: "Ôn tỷ tỷ, lần nào tỷ cũng cho kiệu phu tới đón muội, hẳn là cũng biết rồi đúng không? Mặc dù mẫu thân muội cũng coi như xuất thân trong một gia đình giàu có, cũng có chút danh tiếng ở Giang Nam. Nhưng ở kinh thành, mọi người vẫn... không quá coi trọng xuất thân thương nhân của bà. Muội lại chỉ là phận nữ nhi, nên không giúp được gì nhiều..."
Đoạn Như Sương nói đứt quãng, nhưng cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: "Lúc mẫu thân muội còn trẻ, cha còn thường xuyên tới. Nhưng hai năm trước hậu viện lại nạp thêm hai vị tiểu thiếp mới... Làm sao có thể vui vẻ được."
"Như Sương muội muội, đúng là ta biết tình trạng của muội ở nhà, cho nên mới muốn nhờ muội giúp ta một chuyện." Ôn Ninh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của nàng: "Chuyện này đối với người ngoài có thể có chút kinh hãi thế tục, nhưng ta luôn cảm thấy, Như Sương muội muội hẳn là sẽ thích."
Đoạn Như Sương nghiêng đầu khó hiểu, chờ Ôn Ninh nói tiếp.
Ôn Ninh mấp máy môi: "Mẫu thân muội quê ở Trần gia Giang Nam, Trần gia là một thương nhân giàu có. Như Sương muội muội, muội có cảm thấy hứng thú với kinh doanh không?"
Trong lòng Đoạn Như Sương vô cùng kinh ngạc. Nàng là nữ nhi của một thê thiếp, trong phủ cũng không sắp xếp cho nàng đi học, càng đừng nói đến mời tiên sinh cho nàng. Từ nhỏ nàng không biết được mấy chữ, nhưng nương nàng thích dạy nàng đếm số tiền đồng, số bạc, cũng hay kể cho nàng nghe về chuyện năm xưa ông ngoại từ hai bàn tay trắng làm nên cơ đồ thế nào, rồi cả các cữu cữu Trần gia đã chìm nổi trong biển kinh doanh ra sao.
Trong thâm tâm nàng... đúng là cực kỳ hứng thú với chuyện này, thậm chí đã có lúc nàng còn nghĩ xem liệu mình có thể mở một cửa hàng nhỏ, rồi bắt đầu buôn bán lặt vặt hay không.
Chỉ là nàng vừa mới cập kê, lại là một nữ tử, thậm chí còn chưa gả chồng, sao có thể lộ diện trước mặt mọi người được? Cho dù sau này có thành thân, vị hôn phu tương lai cũng chưa chắc sẽ cho phép nàng làm như vậy.
Cho nên phần lớn thời gian nàng chỉ dám tưởng tượng trước khi đi ngủ một chút, chứ không dám suy nghĩ sâu xa.
Nàng không biết chút tâm tư này của mình đã bị Ôn Ninh nhìn thấu như thế nào, nên lúc này chỉ mở to hai mắt, nhất thời cũng không biết đáp lại ra sao.
Trong mắt Ôn Ninh mang theo ý cười, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.
Đoạn Như Sương mấp máy môi, nói nhỏ: "Muội... muội cũng thường nghe nương kể những câu chuyện thú vị về kinh doanh, muội rất thích, nhưng mà..."
"Như Sương muội muội, ta biết muội đang lo lắng điều gì." Ôn Ninh chậm rãi nói: "Nhưng chỉ cần muội có ý nghĩ này là được, còn những việc khác cứ giao cho ta."
Mấy ngày nay Ôn Ninh đã suy nghĩ thấu đáo.
Nàng không cần Đoạn Như Sương ngày nào cũng đến tửu lâu như bà chủ, điều nàng cần, chính là suy nghĩ khéo léo và ý tưởng kinh doanh độc đáo của nàng ấy.
Sau đó, nàng ấy chỉ cần ra ngoài một hoặc hai lần một tháng để thăm tửu lâu, còn những lúc khác thì chỉ cần trao đổi qua thư từ là được.
Những chuyện vặt vãnh còn lại, tất cả đều giao cho Ôn Kỳ lo liệu, không cần nàng ấy phải động tay chân.
Ôn Ninh giải thích tình hình đại khái của tửu lâu và một số dự định của mình cho Đoạn Như Sương nghe.
Kiếp trước Ôn Ninh chưa từng làm chuyện này, cũng chưa từng thực sự quen biết Đoạn Như Sương, nhưng nàng luôn cảm thấy, Đoạn Như Sương hẳn sẽ đồng ý.
Nàng ấy không hề trẻ con như vẻ bề ngoài, trái lại, ẩn giấu trong thân hình nhỏ nhắn của nàng ấy là một tâm hồn mạnh mẽ lại kiên định. Đến nay nàng vẫn nhớ rõ năm đó nghe nói vị cô nương con vợ lẽ này đưa mẫu thân rời khỏi phủ, những món đồ mà mẫu thân nàng đã mua về Đoạn Phủ trong mấy năm qua đều bị mang đi, ngay cả cây đại thụ trong viện cũng không bỏ qua. Nghĩ lại trong lòng vẫn thấy khiếp sợ.
Lúc nàng còn đang bất lực vì bị nhốt ở hậu viện của Bùi Hữu, thì tiểu cô nương bằng tuổi nàng này đã tự thân lập nghiệp, phát triển tài năng của mình.
Dạng bản tính này, năng lực này, không phải một sớm một chiều là có thể hình thành được.
Quả nhiên, sau khi nghe xong ý nghĩ của Ôn Ninh, đôi mắt của Đoạn Như Sương lập tức sáng lên. Khác hẳn với vẻ vui tươi hoạt bát khi nhìn thấy nàng, lúc này ánh sáng trong mắt nàng ấy lấp lánh rực rỡ như viên minh châu vừa ra khỏi tầng bụi, như mặt trời đỏ rực sau đám mây.
"Ôn tỷ tỷ, muội muốn thử một lần." Đoạn Như Sương nắm ngược lại tay Ôn Ninh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hưng phấn.
Ôn Ninh lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Được. Vậy ta dẫn muội đi gặp một người trước."
"Lăng Lan." Ôn Ninh hô một tiếng hướng về phía cửa.