ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Thi tiết tháng tư, càng ngày càng tươi đẹp, đặc biệt là hôm nay, ánh nắng ấm áp, bầu tri trong xanh không một gn mây trắng.


Đường phố Trường An vẫn tấp nập xe nga qua lại, chỉ là các quán trà ln đều mơ hồ có chút bồn chồn không yên.


Một cỗ xe nga chạy băng băng trên đường, sau đó dng lại trước ca phủ Viên Ngoại. Nam t ăn mặc đẹp đẽ quý giá giẫm lên ghế người* bước xuống đất, tốc độ bước chân vào trong phủ ít nhiều có chút tc giận.  


*Ghế người là kiểu người đánh xe khom lưng làm thành bậc cho người trên kiệu giẫm lên người mình đi xuống ấy mí bạn.


Tần Vũ nằm nhà đã gần na tháng.


Người đi có câu nói quả không sai, thương gân động cốt phải mất cả trăm ngày, gã gãy mất hai cái xương sườn, đến nay đã được na tháng, mà vẫn đau đến mc mỗi đêm đều không ngủ được.


Lúc Tần Chấp bước vào, gã đang nhìn lên tấm màn phía trên đầu mà chi rủa.


Con mẹ nó Vương Hu, nếu vết thương trên người gã không phải do tên mọt sách đó gây ra, thì hai ch Tần Vũ gã sẽ viết ngược lại!


"Ngươi còn có mặt mũi mà mắng?" Tần Chấp nổi giận đùng đùng tiến vào: "Ngay t đầu ta đã nói vi ngươi như thế nào? Ta yêu cầu ngươi đi kết giao vi Vương Hu, ch không phải bảo ngươi kết thù vi hắn! Ngươi thì hay rồi, làm ngược lại gây ảnh hưởng ti một mình ngươi thì cũng thôi đi, bây gi con mẹ nó còn kéo cả gia theo!"


Tần Vũ nhịn đau ngẩng đầu lên: "Đại ca, đã chắc chắn chưa? Hắn thật s là Thế T của phủ Quốc Công sao?"


"Hôm nay nhỏ máu nhận thân, không nghĩ cũng biết chỉ là hình thc đi qua sân khấu mà thôi! Việc này đã xôn xao ồn ào lắm rồi, nếu không phải đã nắm chắc mười phần, thì làm sao phủ Quốc Công có thể cho phép nó lan truyền đến khắp toàn thành đều biết! Bây gi phủ Quốc Công nhỏ máu nhận thân, ngay cả Bệ hạ cũng ti đó rồi, chuyện này còn có thể có sai sót sao?!"


Tay cầm quạt của Tần Vũ chỉ hận không thể bẻ gãy thanh nan của chiếc quạt giấy.


Thế gian này thật đúng là chuyện lạ gì cũng có. 


Sao mà có thể trùng hp đến như vậy, người đã tìm kiếm mười mấy năm, thế mà lại gần ngay trước mắt.


Cũng may hôm đó Vân Thính Lâu Tần Vũ chỉ đánh người hầu của hắn rồi thôi, sau đó tên kia cũng đánh trả lại rồi. Còn hôm yến tiệc Quỳnh Lâm, gã cũng chỉ li ra tiếng vào vi tên kia có mấy câu, nếu không tương lai gây thù chuốc oán vi phủ Quốc Công thì đúng là chết chắc rồi!


"Đại ca, không phải hắn còn chưa chính thc được phong quan sao? Chúng ta s gì ch?" Tần Vũ mạnh miệng lẩm bẩm.


Tần Chấp ném quạt ti: "Ngu xuẩn! Hắn sắp vào phủ Quốc Công ti nơi rồi, còn quan tâm đến chc quan nhỏ bé này na sao? Ngươi nghĩ xem tại sao đã qua na tháng rồi mà hắn vẫn chưa chính thc được phong quan? Đó là vì Bệ hạ đang đi! Nếu hắn chỉ là một tên Trạng Nguyên xuất thân nghèo khó, thì cùng lắm phong cho cái chc Lục phẩm biên tu của Hàn Lâm viện là xong, nhưng nếu hắn là Thế T của phủ Quốc Công, thì làm sao có thể chỉ phong cái chc quan quèn như Lục phẩm được!"


Tần Vũ bị một quạt của y đập đau đến nhe răng nhếch miệng. Gã là một kẻ đầu óc đơn giản, nhiều năm như vậy gã biết rất rõ người nào có thể trêu, người nào không thể chọc. Nhưng vì cái gì có thể trêu, vì cái gì không thể chọc, gã lại không nghĩ nhiều như vậy.


Chắc là bi vì chẳng có mấy ai có chc quan cao hơn thúc phụ của gã. 


"Vậy thì sau khi vết thương lành lại, ta sẽ đi xin lỗi hắn, có được không?" Tần Vũ khen gã dũng cảm, gã tuyệt đối không có chút kiêng dè, bảo gã hèn hạ, gã cũng cam tâm tình nguyện hèn hạ như vậy.


Tần Chấp chắp tay sau lưng thong thả đi dạo vòng quanh trong phòng vài bước, nỗi lòng bình tĩnh tr lại, mi chậm rãi nói: "Không cần vội."


Nếu như trước đây Tần Vũ có quan hệ tốt vi Vương Hu, thì đương nhiên sẽ là chuyện tốt. Nhưng khi còn là thường dân, hắn đã kiêu ngạo thanh cao, không muốn bám vào bọn họ như vậy. Bây gi tr thành người của phủ Quốc Công, chẳng phải sẽ càng cao cao tại thượng hơn na sao?


Cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh, không chiếm được cái gì thì thôi không nói, lại còn rước nhục vào người.


"Trước tiên xem hắn vào phủ Quốc Công, có thể làm nên trò trống gì không đã." Tần Chấp nhặt chiếc quạt của mình lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.


Thế T của phủ Quốc Công thì đã làm sao? Con trai trưởng của Trưởng công chúa lại như thế nào? Đến cùng thì họ Bùi cũng không phải là họ S.


Cái vòng tròn thị tộc này, cũng không giống như nhng gia tộc nghèo khó cổ hủ, trái phải chỉ có hai ba trái dưa vẹo táo nt dễ đối phó như vậy.



Mấy ngày nay tâm trạng Ôn Ninh không tốt.


Lăng Lan nhìn nàng đi một vòng lại tr về, biến thành dáng vẻ sau khi bị bệnh nặng cách đây không lâu. Lúc tỉnh thì bước chân không ngng, liên tục đi ti đi lui. Lúc ngủ thì lại trằn trọc, lăn qua lộn lại, giống như không thể ngủ ngon.


Nàng đang cân nhắc xem có nên gọi lang trung đến, kê cho cô nương mấy thang thuốc an thần không.


"Kê cái gì mà kê, lòng ta bây gi cc kỳ yên ổn." Ôn Ninh nga mặt rót cho mình một tách trà lạnh: "Em cũng đng quên, hồi trước chúng ta va mi kiếm li được năm ngàn lượng bạc! Chuyện tốt như vậy, trong lòng có gì mà phải lo lắng?!"


Lăng Lan chép miệng một cái.


Mùi thuốc súng trong nhng li này, chỉ hận không thể hâm cốc trà lạnh kia thành trà nóng, còn nói trong lòng mình cc kỳ yên ổn...


Nàng cũng không nhiều li vi Ôn Ninh, xoay người ri khỏi viện Hương Đề.


Nàng có thể đoán được đôi điều về nguyên nhân khiến cô nương nhà nàng khó chịu không vui. Th nhất là na tháng ti bị cấm túc, chỉ có thể trong viện t của mình, nhiều lắm cũng chỉ có thể chạy lòng vòng đến chái nhà phía đông là hết, khó tránh khỏi kìm nén đến mc hoảng loạn. Th hai, lần trước bắt rể thất bại, mặc dù cô nương không nói gì cả, bên ngoài cũng nhanh chóng có mấy chuyện mi mẻ khác thay thế, để cô nương không đến mc tr thành trò cười trà dư tu hậu, nhưng kiểu gì cũng vẫn sẽ thất vọng.


Lăng Lan cảm thấy, tâm bệnh kia, vẫn phải cần đúng tâm dược thì mi cha được. 


Nàng đi đến chái nhà phía đông, viện t của Ôn Lan, nh Ôn Lan đến giảng giải mấy chuyện thú vị bên ngoài, để tâm trạng của cô nương có thể tốt hơn một chút.


Ôn Lan va vặn mi tan trc, trong lòng có một bụng cảm xúc, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng không biết kể vi ai. Lúc này va nghe thấy Lăng Lan nói như vậy xong, hắn liền ra tay, rồi đi về phía viện Hương Đề.


Ôn Ninh đang chán muốn chết.


Sách đọc không vào, chơi c một mình thì không thú vị, luyện tập thư pháp thì lại càng phải tĩnh tâm mi viết được.


Thấy Ôn Lan ti đây, ánh mắt nàng lập tc sáng lên: "Đại ca, hôm nay tan trc sm như vậy sao?"


Ôn Lan vội vàng đi ti, va vào ca liền rót cho mình một tách trà vào miệng, nhíu mày nói: "Tại sao A Ninh lại uống trà lạnh?"


Hỏi là hỏi Ôn Ninh, nhưng nhìn lại nhìn Lăng Lan.


Lăng Lan vội vàng quỳ xuống nói: "Gần đây cô nương... nói thi tiết khô hanh, nên muốn uống chút trà lạnh."


Thi tiết khô hanh?


Chỉ s tâm trạng khô khan thì có.


Ôn Lan cau mày suy nghĩ, đè nén tất cả ngôn t cùng cảm xúc.


Lúc này chỉ e nói mấy chuyện kia vi Ôn Ninh sẽ không thích hp.


Vậy mà không ng Ôn Ninh lại t hỏi: "Đại ca, gần đây bên ngoài có chuyện gì mi mẻ không?"


Ôn Lan cố ý không đề cập ti, chỉ nói: "A Ninh, nhà chán quá phải không? Để Đại ca chơi c vi muội nhé?"


Ôn Ninh không tiếp li hắn, lẩm bẩm nói: "Hôm trước nghe mấy tên hạ nhân nói, hình như có chuyện ln không thể ng được xảy ra vi quan Trạng Nguyên của chúng ta hả?"


Ôn Lan biết là không thể tránh khỏi, đành th dài, kể lại toàn bộ s việc trước sau cho Ôn Ninh, rồi nói: "Hôm nay phủ Quốc Công nhỏ máu nhận thân, ngay cả Thánh Thượng cũng đích thân ti đó, xác thc là huyết mạch ruột thịt của Trưởng công chúa. Thấy bảo Trưởng công chúa ôm Trạng Nguyên tại chỗ, khóc đến suýt chút ngất xỉu. Bệ hạ hạ thánh chỉ, quan Trạng Nguyên đổi lại họ Bùi, tr về gia phả. Ba ngày sau bái tế tổ tiên, nhận tổ quy tông."


Ôn Lan thật s không muốn nói ra chuyện này, bi vì hắn s Ôn Ninh nghe được sẽ càng không vui.


Không ng s chú ý của Ôn Ninh dường như không tập trung vào câu "Vương Hu thc s là Thế T của phủ Quốc Công", mà lại kinh ngạc nói: "Hôm nay lấy máu nhận thân rồi sao?"


Ôn Lan sng sốt, Ôn Ninh tiếp tục nói: "Ý ta là đây chính là huyết mạch của Hoàng Gia, không phải nói không tìm được kẻ buôn người năm đó sao, cũng chưa tra được tại sao hắn lại lưu lạc đến Lĩnh Nam? Mà đã lấy máu nhận thân, muốn nhận tổ quy tông rồi?"


Ôn Lan tặc lưỡi nói: "Trưởng công chúa đã tìm hắn mười chín năm, nào còn ch được lâu như vậy? Muội không biết thôi, nghe nói sau ba tiệc Quỳnh Lâm đêm đó, Trưởng công chúa liền đi theo Trạng Nguyên tr về Vương Trạch, chỉ hận không thể ngay lập tc đem người tr về." 


"m..." Ôn Ninh rũ mắt, xoa xoa tách trà trong tay.


Thấy bộ dạng hồn vía lên mây kia của nàng, Ôn Lan th dài, nói: "A Ninh, Đại ca biết trong lòng muội ngưỡng mộ Trạng Nguyên."


Lúc trước Ôn Lan còn gọi một tiếng "Vương công t" hai tiếng "Th Chi", nhưng bây gi không thể gọi như vậy na.


"Nhưng bây gi xem ra, may là lúc ấy chưa thể thành công." Cho dù là t mình gặp mặt, hay là bắt rể dưới bảng vàng, may mà không thành công: "Nếu không, vi gia thế của hắn bây gi..."


Ôn Lan không nói tiếp, nhưng y nghĩ Ôn Ninh hẳn là rõ ràng.


Cho dù nàng cùng Vương Hu thật s có tình chàng ý thiếp, nhưng sau này khi hắn tr thành trưởng t của phủ Quốc Công, thì việc hôn nhân nào ti lượt hắn có thể làm chủ?


Một mối không được thì cũng thôi... bây gi lại phải lui chuyện hôn s một lần na.


Ôn Ninh hoàn toàn không nghe thấy li của hắn, trong đầu chỉ xoay quanh "Ba ngày sau nhận tổ quy tông." 


Vào thi điểm này kiếp trước, trong lòng nàng đang tràn đầy vui mng chuẩn bị xuất giá, mọi chuyện liên quan đến Bùi Hu nàng đều đng ngoài, mấy chuyện biết được đều là do người khác kể lại như v kịch cho nàng nghe.


Cho nên nàng không nh rõ thi gian cụ thể, chỉ nh đại khái mà thôi.


Nàng cũng không rõ là do mơ hồ không biết mọi chuyện tiến triển đến bước nào khiến nàng nóng lòng, hay là vì hiện nay biết rõ chuyện sẽ xảy ra vào ba ngày sau mi càng làm cho lòng nàng bất an khó tả, trong đầu chỉ tràn đầy một suy nghĩ "chỉ còn ba ngày."


Đúng lúc này Lăng Lan bước vào: "Đại công t, cô nương, ta va mi đến phòng bếp, trông thấy món canh bồ câu hầm rất thơm ngon. Hay là tối nay dặn phòng bếp dùng nước canh nấu hai bát mì nhé ạ?"


Ôn Ninh nghe đến nước canh nấu bát mì, trong đầu lập tc hiện lên hình ảnh tươi cười hiền hậu của vị Vương phu nhân kia.


Nàng sinh ra đã không có mẫu thân, nàng cũng chưa tng nhìn thấy mẫu thân, nhưng trong trí tưởng tượng của nàng, chắc hẳn mẫu thân cũng có dáng vẻ tương t như vậy.


Dịu dàng, hiền lành, thường mỉm cười nhìn nàng.


Nhưng đó là mẫu thân của Bùi Hu!


"Ăn mì gì?" Ôn Ninh cau mày đng dậy: "Hôm nay ta không đói bụng, nên không muốn ăn gì hết. Đại ca cũng về viện t nhà mình mà ăn đi."


Ôn Lan không ng Ôn Ninh đột nhiên tr mặt, trc tiếp đuổi khách, bèn quay đầu nhìn Lăng Lan.


Lăng Lan ủ rũ bĩu môi, trên mặt giống như viết "Gần đây cô nương chính là như thế".


Ôn Ninh cũng không đi Ôn Lan ri đi, đã trc tiếp vào phòng trong, ci đôi giày thêu ra rồi nằm xuống giường.


Đau đầu chết mất.


Rõ ràng đã quyết định không quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi thăm, rồi lại tính toán.


Nàng muốn làm cái gì?


Nàng muốn thay đổi trận hỏa hoạn kia sao?


Không. Mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng t trấn an chính mình, có lẽ kiếp này khác vi kiếp trước, có khi trận hỏa hoạn kia sẽ không xảy ra cũng không biết chng. Nhưng nàng rất rõ ràng, nếu đã xảy ra, sẽ phải trả giá bằng ba mạng người.


Nhưng nàng không có năng lc thay đổi trận hỏa hoạn kia.


Vậy nàng muốn cu ba người đó sao?


Đúng vậy.


Nàng nhiều lần t nhủ, rằng đó là việc của Bùi Hu, không liên quan gì đến nàng. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nghĩ, nghĩ đến người hầu trung thành kia, hẳn cũng đơn thuần tốt bụng như Lăng Lan vậy. Nghĩ đến vị Vương phu nhân nọ, dung mạo của bà đẹp như vậy, khi la ln cắn nuốt thân thể của bà, làn da trắng nõn và khuôn mặt hiền hậu kia của bà, đều sẽ bị đốt thành tro bụi.


Thật đau đn biết bao.


Nàng có cách cu được ba người kia sao?


Nàng t nhủ vi chính mình không nên nhúng tay vào, nhưng theo bản năng, nàng vẫn đang tính toán xem có cách nào có thể thay đổi được chuyện này hay không. Nàng không trc tiếp nói vi Bùi Hu, vì như vậy sẽ khiến hắn nghi ng, nàng cũng không thể nh các ca ca giúp đ, vì chỉ s họ sẽ cảm thấy nàng quá mc khó hiểu. 


Dù rằng được sống lại một đi, nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là một n t khuê các thế lc mỏng manh mà thôi.


Nhưng nàng vẫn nghĩ ra được một cách.


Một cách sẽ không khiến cho người ta nghi ng, xác xuất thành công cũng cao.


Nhưng nàng lại thấy tc giận.


Da vào cái gì ch?


Đi trước nàng n Bùi Hu sao?! Rõ ràng là hắn n nàng đó có được không?!


Thậm chí trong đầu nàng thỉnh thoảng còn vang lên giọng nói của n nhân kia, nàng ta nhẹ giọng cười yêu kiều bên tai nàng: "Bùi phu nhân, đại nhân nhà chúng ta vì người, thật đúng là phải hao tổn biết bao nhiêu tâm tư trí lc để suy nghĩ tính toán. Chắc phu nhân chắc chưa tng nghĩ ti, tại sao Thẩm tiểu tướng quân, lại trùng hp nhận được quân lệnh ngay trong đêm tân hôn? Rồi Ôn đại nhân, Ôn Phủ vốn đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên bị tống vào ngục, nhà tan ca nát?"


Ôn Ninh lại quay trái quay phải trên giường như chiếc bánh nướng, kiếp trước kiếp này không ngng giằng xé trong đầu nàng. Đi trước nàng cũng chưa tng nghĩ xem nhng li nói của n nhân kia có phải là s thật hay không, vậy mà đi này nàng lại đang cân nhắc, Bùi Hu thật s hung ác đến vậy sao?


Cuối cùng nàng không thể nhịn được na mà ngồi dậy.


Nàng nhận thua.


Mặc kệ kiếp trước Bùi Hu đã làm cái gì, thì nàng kiếp trước, lẫn nàng kiếp này, đều không phải người có ý chí sắt đá như vậy.


Chỉ cần người sắp bị thiêu chết trong biển la là Bùi Hu, thì nàng tuyệt đối sẽ không do d na giây. Nhưng ba người kia, tr bỏ có liên quan ti Bùi Hu, thì họ đã bao gi làm chuyện gì xấu vi nàng đâu?


Chỉ s không nhng chưa làm chuyện gì xấu vi nàng, mà thậm chí còn chưa bao gi làm điều gì xấu vi ai.


"Lăng Lan." Ôn Ninh gọi.


Lăng Lan vội vàng đi vào buồng trong.


"Đại ca đi rồi sao?" Ôn Ninh hỏi.


"Đi na canh gi trước rồi ạ." Lăng Lan đáp.


Thế mà đã na canh gi trôi qua rồi sao?


Ôn Ninh th dài, hạ quyết tâm: "Lăng Lan, lần trước chúng ta sắm nam trang, hẳn là còn dư hai bộ?"


"Hả?" Lăng Lan thoáng chốc trn tròn mắt.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin