Biên tập: Hà Thu
Núi Ngũ Lý là nghĩa trang nổi tiếng ở kinh thành.
Gia đình họ thuê một chiếc xe ngựa, chưa đầy nửa canh giờ đã đến nơi.
Nghĩa trang này có mộ của quan gia, là nơi chôn cất linh hồn của nhiều anh hùng vô danh đã chết trong chiến tranh, cũng có rất nhiều ngôi mộ tư nhân, là nơi chôn cất nhiều thế hệ trong gia đình.
Một nhóm bốn người Vương gia đi đến một ngôi mộ nhỏ cực kỳ không đáng chú ý, trên bia mộ thậm chí còn không có tên họ, chỉ ghi đơn giản "Mộ cha ruột, mộ mẹ đẻ Thứ Chi."
Vương Cần Sinh thuần thục mà bày đồ cống phẩm, Vương Hữu bắt đầu thắp hương.
Vương phu nhân thật ra đã lâu không ra ngoài, lúc này cũng có chút mệt mỏi, đành hơi dựa vào người Vương Phúc một chút, nhìn Vương Hữu thẳng lưng, cúi người thắp hương, trong lòng yên lặng nói lời cảm tạ.
Năm đó bà bất chấp sự phản đối của cha mẹ, kiên quyết gả cho Vương Phúc. Nào có thể đoán được rằng thân thể mình có bệnh, căn bản là không có cách nào có con. Vương Phúc trọng tình nghĩa, không chịu nạp thiếp, cũng chưa bao giờ ghét bỏ bà, ngược lại còn vì muốn kiếm bạc chữa bệnh cho bà mà bôn ba khắp nơi.
Vốn tưởng rằng hai người sẽ cô đơn đến hết cuộc đời này, không ngờ lại có người mang Vương Hữu tới cho bọn họ.
Những năm đó Lĩnh Nam loạn lạc, không phải biên cảnh họa loạn, thì là dịch bệnh tràn lan. Một hôm, có một bà lão mang theo Vương Hữu bốn tuổi đi vào trong nhà, nói rằng bị lạc khỏi người nhà, đang trong cảnh đói khổ lạnh lẽo, nên muốn ở nhờ mấy ngày.
Vợ chồng hai người từ trước đến nay vốn tốt bụng, lại thấy bà lão mang theo đứa nhỏ gầy yếu, thì đương nhiên đồng ý. Không ngờ sáng sớm hôm sau, bà lão đó biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại Vương Hữu bốn tuổi.
Lúc đó hắn vẫn chưa phải họ Vương.
Có lẽ trong bữa cơm tối hôm trước bà lão kia cũng cố ý để lộ ra, nói rằng bà cũng phát hiện hắn ở trong bãi tha ma cạnh biên cảnh, thấy hắn vẫn chưa tắt thở, nên mang về nhà nuôi. Lúc phát hiện hắn toàn thân trên dưới chỉ có một cái hầu bao đeo ở thắt lưng, trong đó có một tờ giấy rách nát, bên trên viết "Tên Hữu, tự Thứ Chi."
Bà tìm kiếm lại trên thân thể đứa trẻ này một phen, quả nhiên bà lão kia đã đem cái túi đựng tờ giấy nhét vào ngực áo trong của hắn. Rõ ràng là ốc còn không mang nổi mình ốc, cố tình để Vương Hữu ở lại đây.
Những năm đó thường có binh lính đào ngũ đốt giết cướp đoạt ở biên giới Lĩnh Nam. Đứa trẻ này được phát hiện ở bãi tha ma, nói vậy thì chắc cha mẹ đã sớm bỏ mình rồi. Bà cùng Vương Phúc thương lượng một phen, quyết định nhận nuôi đứa nhỏ này.
Sau khi trình tự với quan địa phương xong, liền lấy cái hầu bao duy nhất kia, làm di vật để xây mộ cho cha mẹ đứa trẻ.
Sáu năm trước một nhà ba người từ Lĩnh Nam chuyển đến kinh thành, bà đặc biệt căn dặn, để Vương Cần Sinh đến muộn hơn một chút, mất hơn nửa năm, mới dời được mộ chôn di vật từ Lĩnh Nam đến núi Ngũ Lý.
Bà đối với cha mẹ ruột của Vương Hữu, từ trước đến nay vẫn luôn mang lòng cảm kích.
Nếu không nhờ bọn họ, làm sao bà có thể sinh ra được một người con trai giỏi giang ưu tú, tài hoa hơn người như Vương Hữu được. Hắn ngoan ngoãn hiếu thuận, từ nhỏ đến nay chưa bao giờ để bà và Vương Phúc phải lo lắng cho mình, ngoại trừ việc nội tâm có chút lạnh nhạt, có lẽ là bởi vì mấy năm long đong lận đận khi còn nhỏ, mặc dù không có ký ức, nhưng vẫn in sâu vào trong xương tủy.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà hắn vẫn là một người con trai ôn hòa khiêm nhường, tài đức sáng suốt, thông minh hiểu chuyện.
Sau khi Vương Hữu dâng hương xong, Vương phu nhân cũng đã nghỉ ngơi ổn định, bà lại cùng Vương Phúc thắp hương, trong lòng yên lặng nói lời cảm tạ một lần nữa, người một nhà mới xuống núi.
Đến giờ Dậu* ba khắc, Vương Hữu thay quần áo, buộc lại phát quan, rồi ngồi lên một cỗ xe ngựa giản dị, tới dự tiệc đêm Quỳnh Lâm.
*17 giờ đến 19 giờ
__
Từ khi triển khai khoa cử đến nay, yến tiệc Quỳnh Lâm được tổ chức ba năm một lần, Thánh thượng mở tiệc ở vườn Quỳnh Lâm, để ăn mừng các Tân Tiến Sĩ thi đậu. Trong yến hội thường tràn ngập các loại màu sắc của đèn đuốc, tiếng cười nói rôm rả không ngừng.
Năm nay triều đình lại sản sinh ra Trạng Nguyên Lục Khôi đầu tiên, nên bầu không khí yến hội càng thêm náo nhiệt.
Đương nhiên, phần lớn sự náo nhiệt này đều xoay quanh người đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong suốt mấy ngày qua - Trạng Nguyên Vương Hữu.
Yến hội bắt đầu không bao lâu, Ôn Đình Xuân liền đổi chỗ ngồi cho một đồng liêu quen thuộc.
Vốn dĩ nếu xếp theo quan chức của ông, thì lẽ ra phải ngồi rất gần Vương Hữu, chỉ cách Vương Hữu hai ba cái bàn. Nhưng ông lại không muốn cách hắn gần như vậy, thậm chí hôm nay... ông còn định cáo bệnh không đến.
Hôm qua Ôn Ninh làm ầm ĩ như vậy, chờ lát nữa rượu quá ba tuần, kiểu gì cũng có người chế nhạo trò đùa của nhà ông với quan Trạng Nguyên.
Cái mặt già này của ông làm sao chịu nổi?
Nhưng mấy ngày trước ông tích cực thi hành công vụ, thấy Bộ Lễ bận rộn, liền xung phong nhận việc, phái một nhóm người đến phụ giúp yến tiệc Quỳnh Lâm. Nên nếu đêm nay ông không tới, buổi tiệc diễn ra suôn sẻ thì không sao, còn chỉ cần xảy ra một chút chuyện xấu, mấy tên Lễ Bộ kia nhất định sẽ đâm sau lưng ông.
Ôn Đình Xuân ngồi ở trong góc, thấy tạm thời không có ai để ý đến mình, liền ngước mắt nhìn quan Trạng Nguyên đang bị các quần thần vây quanh một chút.
Người kia mặc trường bào có hoa văn màu chàm sẫm, đầu đội phát phát quan bằng gỗ đơn giản, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ giản dị, nhưng phong thái khí chất lại không tầm thường. Khi đối mặt với đám người hoặc là hàn huyên, hoặc là a dua nịnh nọt, sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, luôn có lễ có tiết, đối đáp đúng mực.
Lại nhìn dáng vẻ kia, đôi mắt sáng ngời, lông mày sắc bén, răng trắng, môi đỏ, nhìn thoáng qua đã thấy hơn hẳn những thư sinh cùng tuổi có mặt ở đây.
Ông chợt hiểu tại sao Ôn Ninh lại nhất kiến chung tình với hắn, còn vì hắn làm ra những hành động khác người kia. Quan Trạng Nguyên với tướng mạo và tài hoa cỡ này, chỉ sợ...
Ôn Đình Xuân phóng tầm mắt ra xa, nhìn mấy gia đình trong triều có con gái đang chờ gả, quả nhiên ai nấy đều mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm người ta. Đặc biệt là Triệu Thượng Thư của Hộ Bộ, gần như viết cả hai chữ "vừa lòng" ở trên khuôn mặt.
Ôn Đình Xuân thu hồi tầm mắt, trong lúc vô tình quét tới đương kim Thánh Thượng, vậy mà lại phát hiện Gia Hòa Đế cũng đang nhìn chằm chằm quan Trạng Nguyên.
Gia Hòa Đế nắm quyền đã mười bốn năm, độc đoán triều cương, sát phạt quả quyết, thiên uy rất nặng. Vậy mà giờ phút này lại mang vẻ mặt ấm áp, ánh mắt lóe sáng mà nhìn Tân khoa Trạng Nguyên, vẻ mặt hài lòng.
Hay là...
Gia Hòa Đế và vị ở chính cung hiện tại, có một nàng công chúa như hòn ngọc quý trên tay, từ nhỏ đã nhận được ân sủng hơn xa mấy vị hoàng tử, năm nay hai mươi mốt, vẫn chưa muốn xuất giá.
Nhưng chắc không phải.
Ở thời đại này, phò mã không được vào triều làm quan, khó khăn lắm mới có một vị Trạng Nguyên Lục Khôi, Gia Hoà Đế từ trước tới nay lại luôn quý trọng nhân tài, hẳn chỉ là đơn thuần thưởng thức, chứ sẽ không tứ hôn cho hắn với Chiêu Hòa công chúa.
Trong yến tiệc Quỳnh Lâm, nhìn thấy một vị quan Trạng Nguyên có ngoại hình và tài năng xuất chúng, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút tâm tư riêng của mình, nên cũng chẳng thiếu được những ánh mắt lần lượt lướt qua khuôn mặt Vương Hữu.
Vương Hữu lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra, thong dong ứng đối với những ly rượu đưa tới hết lần này tới lần khác.
"Quan Trạng Nguyên!" Đột nhiên có người từ phía sau vỗ một cái lên vai hắn, lực đạo cũng không tính là nhẹ: "Hôm nay Trạng Nguyên đúng thật là xuân phong đắc ý*, khí thế dâng cao!"
*Dịch nghĩa: tắm mình trong gió xuân dễ chịu
Ý nghĩa: ban đầu, "xuân phong đắc ý" dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng "xuân phong đắc ý" để hình dung.
Vương Hữu quay đầu, liền thấy một vị nam tử mặc áo xanh, tay cầm quạt giấy, thái dương sáng ngời, nụ cười cũng giống như lời nói, mang theo ý khinh thường.
Tần Chấp, Hộ Bộ Thị Lang.
Con trai Tần Thượng Thư, đường huynh của Tần Vũ.
Người đến không có ý tốt.
"Tần Thị Lang." Sắc mặt Vương Hữu ấm áp, nhưng đáy mắt lại không có chút cảm xúc, chỉ nhìn thoáng qua chiếc quạt giấy trong tay y: "Vung quạt trước mặt Hoàng Đế, chỉ sợ là không thích hợp."
Nụ cười của Tần Chấp hơi cứng lại, ánh mắt lạnh dần, chậm rãi gấp quạt giấy lại: "Đa tạ quan Trạng Nguyên đã nhắc nhở."
"Khách khí rồi." Vương Hữu hờ hững liếc y một cái, xoay người định đi.
Tần Chấp lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước đường đệ của tại hạ bị người ta đánh gãy hai cái xương sườn trước cửa nhà Trạng Nguyên, đến nay vẫn còn nằm liệt giường. Không biết Trạng Nguyên có biết chuyện này không?"
Trước đó Tần Vũ nói Vương Hữu là người kiêu ngạo, căn bản không hề để Tần gia vào trong mắt, nhưng y vẫn không tin. Hôm nay gặp mặt, quả thật đúng là một tú tài vừa nghèo vừa cổ hủ, lúc nào cũng tự cho mình là thanh cao.
Vương Hữu nhướng mi: "Tần Thị Lang đang nói tới Tần công tử Tần Vũ?"
Tần Chấp mỉm cười nhìn hắn.
"Gia đình Vương mỗ nghèo, nhà ở nơi ở xa xôi hẻo lánh, thường xuyên có thổ phỉ ra vào. Tần công tử sinh ra đã là quý nhân, quần áo mặc trên người toàn vật phi phàm, nên chắc là bị thổ phỉ để ý." Biểu tình của Vương Hữu cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt vô cùng chân thành: "Nếu Tần Thị Lang muốn điều tra chuyện này, thì Kinh Triệu Doãn ở bên kia, Tần Thị Lang không thấy sao?"
"Hay là Tần Thị Lang muốn Vương mỗ đưa ngài tới đó?"
Hơi thở Tần Chấp nghẹn lại trong lồng ngực.
"Đi, Vương mỗ dẫn ngài tới đó."
"Ngươi..." Mặt Tần Chấp mặt tái mét vì tức giận.