ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Ôn Ninh nghị hôn, tại sao phải do d đánh dấu màu gì?


Có lẽ Đồ Bạch chung vi Cố Phi lâu quá nên hồ đồ giống nhau rồi.


Bùi Hu ném phong thư sang một bên, lấy một t giấy trắng khác, chấp bút viết hồi âm, một câu cũng cc kỳ đơn giản——


"Điều tra nguồn gốc số bạc Ôn gia dùng để m tu lâu."


Ôn Đình Xuân không tham gia, huynh muội Ôn gia muốn m tu lâu, coi như huynh muội hai người đều góp vốn, thì chút ngân lượng đó cũng không đủ.


Sau khi gọi Cố Phi vào mang thư đi, Bùi Hu đốt số thư còn lại dưới ánh nến như thường lệ.


Ngọn la bùng lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách, khiến nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của hắn đỏ bng.


Hắn chỉ lẳng lặng nhìn ch viết trên giấy bị ngọn la cắn nuốt tng tấc tng tấc một, ánh mắt bình tĩnh đến mc dường như không có chút gn sóng nào.



Đầu tháng năm, thi tiết trong kinh thành vẫn mát mẻ.


Lăng Lan làm việc, trước gi luôn đáng tin cậy. Mặc dù bản thân còn chưa xuất các, nhưng lại chẳng khác gì ma ma trong phủ, nhanh nhẹn chạy đến chỗ các bà mai cầm danh sách tư liệu.


Chuyện hôn nhân đại s, nghe li cha mẹ, theo li bà mối. Lăng Lan không dám che giấu cho Ôn Ninh như thường ngày, đầu tiên lập tc thông báo ý nghĩ của Ôn Ninh cho Ôn Đình Xuân.


Vốn tưởng rằng yêu cầu hoang đường như vậy, lão gia luôn coi cô nương như viên ngọc quý, nhất định sẽ không đồng ý. 


Không ng sau khi nghe xong, ông s bộ râu hoa râm trầm ngâm hồi lâu, va thương cảm va than th gật đầu: "Như thế cũng tốt, chỉ cần bản thân A Ninh có thể nghĩ thoáng ra, thì như nào cũng được." 


Lăng Lan nhìn vẻ mặt có phần bi thương của ông, mi giật mình nh ra, phu nhân trong phủ qua đi sau khi sinh hạ Ôn Ninh.


Nếu như theo li Ôn Ninh nói, tìm một người trong phủ đã có con, thì bên kia sẽ không bắt nàng ấy sinh con na. Mà theo suy nghĩ của Ôn Đình Xuân, thì chẳng phải như vậy sẽ tránh được một kiếp nạn sinh t hay sao?


Cha mẹ yêu thương con cái, luôn nghĩ trước đến chuyện tương lai.


Lăng Lan không khỏi th dài, lão gia thật s rất yêu thương cô nương. Một nha hoàn thiếp thân luôn t cho là hết lòng hướng về cô nương như nàng, chỉ nghĩ đến bên ngoài làm sao cho dễ nhìn, s cô nương gả cho người như vậy sẽ bị người đi nói ra nói vào, còn lão gia lại thật s chỉ lo s cuộc sống của cô nương sau này không tốt.


Ôn Đình Xuân gật đầu, Lăng Lan cũng không nghĩ nhiều na, yên tâm bình tĩnh làm theo yêu cầu của Ôn Ninh, lọc ti lọc lui, vậy mà cũng có mấy người phù hp yêu cầu của Ôn Ninh.


Một là Đại công t của Đại Lý T. Đại Lý T là cơ quan đng hàng Ngũ phẩm, cấp bậc cao hơn lão gia nhà nàng một bậc. Phu nhân trong nhà mất sm, không có chị dâu em chồng, chỉ có một mình Đại công t năm nay đã ngoài ba mươi tuổi.


Vị Đại công t này đến nay vẫn chưa lập gia đình, nghe nói là trong nhà có một vị tiểu thiếp cc kỳ được sủng ái, hai người ân ái quấn quýt, nhưng tiểu thiếp kia lại không được mẹ chồng quá cố yêu thích. Di ngôn trước khi lâm chung của vị phu nhân kia chính là chỉ cần Đại công t còn sống, thì cả đi không được cưới nàng ta làm v.


Vị công t này mặc dù dưới gối không có con cái, nhưng hắn cùng tiểu thiếp gắn bó như keo sơn, cho nên chuyện này không sm thì muộn. 


Người th hai là cháu họ của Lại bộ Thượng thư, một vị công t họ Tần. Mặc dù thúc phụ của vị Tần công t này là quan ln, nhưng phụ thân trong nhà cũng không có quyền thế gì, bản thân hắn cũng chỉ đảm nhiệm một chc vụ nhàn tản trong phủ quân vệ mà thôi. 


Mối quan hệ trong gia đình của vị này không đơn giản như vị th nhất, tiểu cô sắp xuất giá, hai vị tẩu tẩu trong nhà rất dễ chung, cha mẹ chồng cũng dễ nói chuyện. Trong nhà có ba phòng tiểu thiếp, hai phòng đều đã sinh con trai.


Lăng Lan không hài lòng vị này lắm, nhìn sao cũng cảm thấy là một kẻ trăng hoa. Nhưng phóng mắt nhìn khắp kinh thành, có rất ít người đáp ng được điều kiện chính thê chưa vào ca, tiểu thiếp đã sinh con, mà còn là con trai. Thôi c nhìn thấy người thật trước rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn.


Người th ba đúng như mong muốn của Ôn Ninh, là một người góa v. Người này khoảng hai mươi tám tuổi, không phải người gốc kinh thành, cũng không làm quan trong triều đình, mà là một thương nhân. Phụ mẫu trong nhà va chăm chỉ lại có đầu óc, mấy chỗ tu lâu trong kinh thành đều là sản nghiệp của bọn họ. Chính thê đầu tiên là thanh mai trúc mã t bé, sc khỏe không tốt nên sau khi sinh con xong liền qua đi.


Công t kia cũng thâm tình, mấy năm nay không đi bước na, trong phủ cũng không có thiếp thất, chỉ một mình nuôi nấng tiểu công t bốn tuổi.


Ôn Ninh nhìn chân dung của ba người, giây lát đã nhận ra người th hai, hóa ra là Tần Vũ.


Nàng nhìn bc họa kia, lại nhìn Lăng Lan.


Đổi tính rồi sao, loại công t ăn chơi trác táng nổi danh như Tần Vũ cũng đưa ti cho nàng xem.


Lăng Lan thc ra không nhận ra người trước mặt chính là kẻ đã gây khó dễ cho "Vương Hu" cùng Thẩm Tấn trong tu lâu năm ngoái. Bà mối chỉ chọn nhng cái tốt để nói, sao có thể nói cho nàng ấy biết đủ loại chuyện xấu của Tần Vũ này được.


"Cô nương biết hắn sao?" Dù sao Lăng Lan cũng vi Ôn Ninh nhiều năm như vậy, va nhìn ánh mắt là đã hiểu ý t của nàng: "Em cũng cảm thấy người này không quá đáng tin, chưa thành thân mà trong phủ đã có ba phòng thiếp thất, chưa kể hai phòng còn sinh con trai, cha mẹ chồng trong nhà hiền hòa, các tẩy tẩu dễ nói chuyện, chưa chắc đã là thật."


Ôn Ninh chống má, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chân dung Tần Vũ.


Hắn ta cũng không phải không còn gì khác.


Ưu điểm của hắn ta là... chết sm?


Trong ấn tượng của nàng, cả nhà hắn đều không sống quá năm Gia Hoà th mười lăm, còn phạm phải tội gì thì nàng không nh rõ, chỉ biết ngay cả Tần Thượng Thư còn không che ch nổi thì chắc không phải tội nhỏ.


Ôn Ninh ném bc chân dung của hắn ta sang một bên.


Xúi quẩy.


"Vị Tằng công t này, nhậm chc Công bộ phải không?" Ôn Ninh nhướng mày, chỉ vào Đại công t nhà Đại Lý T hỏi.


Lăng Lan gật đầu: "Trưởng quan của Truân Điền Ty Công bộ."


Tại sao lại là thuộc hạ của Bùi Hu?


Ôn Ninh bĩu môi không vui: "Mối quan hệ trong gia đình người này rất đơn giản, cũng khá tốt."


Tiếc là vẫn chưa có con.


"Vậy để lão gia thu xếp, tìm cơ hội gặp mặt một lần nhé ạ?" Hai mắt Lăng Lan sáng ngi nói.


Ôn Ninh suy nghĩ một chút: "Để xem thêm đã."


Qua mấy năm na, toàn bộ triều đình chẳng còn mấy ai không phải là thuộc hạ của Bùi Hu, nhưng người này đ hơn Liễu Diệp một chút, Liễu Diệp kia ít na còn được xem là tâm phúc của Bùi Hu.


"Còn người này..." Ánh mắt Ôn Ninh rơi vào bc chân dung th ba.


Chính thê đã chết, tiểu công t trong nhà mi bốn tuổi, không phải người kinh thành, họ hàng thân thích đều Tô Châu xa xôi.


Làm kinh doanh không nên không đặt nặng quy củ giống như quan lại.


"Hay là gặp mặt xem th?" Ôn Ninh cất bc chân dung, ngẩng đầu lên nói.


Được, được.


Lăng Lan gật đầu liên tục. Ngày nay phong tục dân gian ci m hơn xưa rất nhiều, gặp nhau trước khi thành thân, chỉ cần không phải cô nam quả n thì vẫn có thể chấp nhận được!


Thấy Ôn Ninh nghiêm túc chọn người, lại sẵn sàng gặp mặt, Lăng Lan cười tươi, ôm tập tranh vội vàng đi sắp xếp nhng việc sau.


Nếu mọi việc suôn sẻ, nói không chng có thể quyết định hôn s cho Ôn Ninh trước khi Đại công t đón dâu vào ca cũng nên! 


Mọi việc diễn ra thuận li đúng như Lăng Lan mong muốn.


Hôn s của n nhi, nếu chủ mẫu vẫn còn, thì đương nhiên là chủ mẫu ra mặt, hẹn gặp mẫu thân của đối phương trước, thăm dò lẫn nhau một phen, nếu hai bên đều có ý thì mi cho đương s gặp mặt.


Nhưng Ôn Phủ ngay cả ma ma quản s cũng không có, mặc dù Lăng Lan ln hơn Ôn Ninh hai tuổi, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một nha hoàn trẻ tuổi, chuyện này đương nhiên lại đến tay Ôn Đình Xuân.


Cái này thì lại đơn giản.


Không cần tốn thi gian thăm dò, Ôn Đình Xuân trc tiếp m tiệc, mi Đại Lý T tha cùng Đại công t Tằng T đến phủ uống rượu.


Tính ra cũng là một cuộc qua lại bình thường gia quan viên.


Về phần người còn lại, thậm chí còn đơn giản hơn.


Vân Thính Lâu mà Ôn Ninh thường đến là sản nghiệp của nhà hắn, nàng dẫn Lăng Lan ti đó năm ngày liên tiếp, rất nhanh đã gặp được người.


Dáng vẻ của hai vị công t này... thc ra chỉ mc trung bình.


Tằng T mày rậm mắt to, nhìn có chút d tn, còn Yến Lễ này thì thanh tú hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là thương nhân, khí chất tổng thể kém hơn một chút.


Nếu so vi người bình thường thì thc ra cũng khá tốt, nhưng so vi Bùi Thế T thì...


Khụ.


Lăng Lan kịp thi dng lại.


Cô nương nhà nàng đã không còn nhắc đến chuyện xảy ra vi Thế T, nàng cũng nên khơi dậy s thương tâm của cô nương ma.


"Cô nương, người cảm thấy hai vị công t này thế nào?" Sau khi t Vân Thính Lâu tr về, Lăng Lan vội vàng hỏi suy nghĩ của Ôn Ninh.


Dưới cái nhìn của nàng ấy, tất nhiên là cả hai người này đều không xng đáng vi cô nương nhà mình, bất kể là ngoại hình, tài học hay gia thế!


Biết đâu sau khi gặp xong nàng sẽ thay đổi suy nghĩ, giảm bt nhng yêu cầu hà khắc của mình đi một chút, như vậy trong kinh sẽ có nhiều công t để la chọn hơn. 


Không ng Ôn Ninh va ăn bánh mận mi mang về, thản nhiên nói: "Ta cảm thấy Yến Lễ hôm nay cũng không tệ lắm."


"Đại ca thường đến Vân Thính Lâu, chắc có quen biết vi hắn, có khi để cho huynh ấy gia làm cầu nối, nếu như Yến Lễ có ý, ta muốn gặp hắn một lần."


Lăng Lan trố mắt kinh ngạc: "Cô nương, thật sao?"


Vẻ mặt Ôn Ninh h hng, nhưng khi nhìn sang, ánh mắt lại rất chắc chắn: "Tất nhiên rồi."



T Tri Phủ của phủ Giang Ninh dù có nằm mơ cũng không ng được, một Trạng Nguyên văn có vẻ ngoài ấm áp vô hại, chỉ biết viết lách, lại nắm rõ mọi th về hắn ta chỉ trong na tháng phủ Giang Ninh.


Hối lộ cũng đã hối lộ, uy hiếp cũng đã uy hiếp.


Nhưng dù hắn ta có truyền tin tc ra bên ngoài như thế nào, cũng chỉ nhận được một phản hồi duy nhất: "Lão gia, quan trên bảo ngài t cầu phúc cho mình đi!"


"Lão gia, bạc xây trường học không nhiều, nhưng tội không nhỏ. Nếu Thánh thượng truy cu, hơn trăm mạng người của T Phủ chúng ta sẽ đi đt!"


T Tri Phủ bị nhốt trong đại lao tối tăm không thấy mặt tri, nghiến răng nghiến li. Nếu đã tr thành con chốt thí, vậy hắn sẽ đập nồi dìm thuyền, lấy công chuộc tội!


"Bùi đại nhân! Bùi đại nhân! Tội thần muốn gặp Bùi đại nhân!"


Mà người bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Công bộ thị lang mà triều đình c ti đã làm trọn chc trách của mình. Hàng ngày bôn ba qua lại gia năm trường học phủ Giang Ninh, đích thân giám sát, làm gương cho nhng trường học khác khắp tám phủ Giang Nam.


Kế hoạch tuần tra năm phủ còn lại lúc đầu cũng bị gác lại do s cố trường phủ Giang Ninh.


Đến khi tin T Tri Phủ bị bắt giam, giao nộp toàn bộ sổ sách của phủ Giang Ninh trong ba năm qua truyền ra, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.


Tám phủ Giang Nam, luôn kiềm chế, bảo vệ che ch cho nhau tạo thành tường đồng vách sắt, c như vậy bị đục thủng một lỗ. 


Ngày T Tri Phủ cùng đống sổ sách được áp giải về kinh, tin tc va lúc truyền đến kinh thành.


Người mặc áo mãng bào* thêu chỉ vàng tc giận đập v chén trà trong tay: "Hắn Công bộ kiêu ngạo phách lối thì cũng thôi đi, tố cáo mấy triều thần, người ta vì nể mặt mũi cô cô nên không thèm so đo vi hắn, gi hắn lại dám động đến người của bổn vương!"


*Mãng bào là áo Đại triều của hoàng t, hoàng thân và quan lại triều Nguyễn t tam phẩm tr lên. Hoàng t mặc màu đại xích (đỏ sẫm) hoặc hoa xích (đỏ tươi), quan chính nhất phẩm màu đồng hồng, tòng nhất phẩm màu thanh, chính nhị phẩm màu bích, tòng nhị phẩm màu lục, chính tam phẩm màu bảo lam, tòng tam phẩm màu ngọc lam.

Mãng bào triều Nguyễn dệt hình con mãng, phượng, kỳ lân và rùa (nên còn gọi là áo bào T linh); sau lưng có hai cánh phú hậu to nhất châu Á - Thái Bình Dương (phụ kiện này là đặc trưng của chế độ quân chủ Việt Nam, không xuất hiện trên áo bào nhà Thanh, kích thước ln hơn phú hậu nhà Minh và Triều Tiên).


Dưới đây là mãng bào hoa xích của hoàng t, hoàng thân triều Nguyễn.




Người phía quỳ phía dưới run rẩy: "Điện hạ bt giận!"


Mà Bùi Hu - người đã làm tất cả nhng chuyện này, lại giống như hoàn toàn không biết.


Năm trường học phủ Giang Ninh xây dng mất hơn hai năm, đại nhân trong kinh t mình đến giám sát hơn một tháng mi hoàn thành.


Học phí của phủ thấp hơn trường tư, tiên sinh bên trong do triều đình bổ nhiệm, hàng năm còn có chỉ tiêu tuyển sinh vào Quốc T Giám, trong mắt người dân, đây là chắc chắn là một chuyện vui ln.


Vào ngày hắn chuẩn bị về kinh, dân chúng xếp hàng trên đường vui vẻ tiễn hắn.


"Thế T, bách tính Giang Ninh nhiệt tình quá." Cố Phi chưa tng thấy thế trận nào như thế này, không khỏi đề nghị: "Ngài có muốn m ca sổ không?"


"Không cần." Bùi Hu ngồi trong xe nga, bên ngoài tiếng người huyên náo, hắn cầm một cuốn sách trong tay, bình tĩnh nhìn xem.


Cố Phi chỉ biết Thế T nhà mình quả nhiên không phải người thường, hơn một tháng, một hòn đá trúng hai con chim. Giám sát trường học, công phá T Tri Phủ, bách tính vui vẻ, Bệ hạ đương nhiên càng hài lòng. 


Làm được một việc ln như vậy, lại không hề cảm thấy đắc chí, vẫn có thể bình tĩnh ngồi ngay ngắn đọc sách.


Chỉ là có vẻ đọc sách hơi chậm.


Hắn luôn cảm thấy Thế T hình như có chút lơ đãng.


Cố Phi lo mình ồn ào làm phiền đến Bùi Hu, đang định xuống xe nga, Bùi Hu lại đột nhiên hỏi: "Có thư của Đồ Bạch chưa?"


Cố Phi ngẩn người: "Chưa thấy."


Mấy ngày nay Thế T không phủ Giang Ninh, nên chỉ cần có tin tc đều sẽ trc tiếp truyền đến tay hắn.


Bùi Hu vẫn đang xem sách, lông mi dày dài, ánh mắt trần tĩnh, nốt ruồi nhỏ xíu trên sống mũi trông đặc biệt cô đơn.


Nhưng khóe miệng của hắn mím lại, hơi trùng xuống dưới.


Tốt xấu gì Cố Phi cũng đã theo hắn được một năm, mơ hồ nhận ra hắn lúc này có chút không vui.


Là Đồ Bạch có tin tc gì quan trọng chưa truyền ti sao?


Cố Phi muốn hỏi nhưng lại thấy Bùi Hu mím môi, cuối cùng nuốt li định nói xuống bụng.


Vốn cho rằng sẽ còn chuyện gì cần phân phó, nhưng Bùi Hu chỉ nhìn chằm chằm vào sách, không nói thêm gì na.


Đi xe nga ri khỏi Giang Ninh, không còn âm thanh bách tính bên ngoài, chỉ còn tiếng vó nga và tiếng bánh xe.


Cố Phi ngồi một lát, chắp tay nói: "Thuộc hạ... cáo lui?"


"m."


Giọng Bùi Hu cc kỳ h hng, Cố Phi ngước mắt liếc qua, sắc mặt cũng rất lạnh nhạt.


C như thể cảm giác va rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin