Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh nghị hôn, tại sao phải do dự đánh dấu màu gì?
Có lẽ Đồ Bạch ở chung với Cố Phi lâu quá nên hồ đồ giống nhau rồi.
Bùi Hữu ném phong thư sang một bên, lấy một tờ giấy trắng khác, chấp bút viết hồi âm, một câu cũng cực kỳ đơn giản——
"Điều tra nguồn gốc số bạc Ôn gia dùng để mở tửu lâu."
Ôn Đình Xuân không tham gia, huynh muội Ôn gia muốn mở tửu lâu, coi như huynh muội hai người đều góp vốn, thì chút ngân lượng đó cũng không đủ.
Sau khi gọi Cố Phi vào mang thư đi, Bùi Hữu đốt số thư còn lại dưới ánh nến như thường lệ.
Ngọn lửa bùng lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách, khiến nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của hắn đỏ bừng.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn chữ viết trên giấy bị ngọn lửa cắn nuốt từng tấc từng tấc một, ánh mắt bình tĩnh đến mức dường như không có chút gợn sóng nào.
—
Đầu tháng năm, thời tiết trong kinh thành vẫn mát mẻ.
Lăng Lan làm việc, trước giờ luôn đáng tin cậy. Mặc dù bản thân còn chưa xuất các, nhưng lại chẳng khác gì ma ma trong phủ, nhanh nhẹn chạy đến chỗ các bà mai cầm danh sách tư liệu.
Chuyện hôn nhân đại sự, nghe lời cha mẹ, theo lời bà mối. Lăng Lan không dám che giấu cho Ôn Ninh như thường ngày, đầu tiên lập tức thông báo ý nghĩ của Ôn Ninh cho Ôn Đình Xuân.
Vốn tưởng rằng yêu cầu hoang đường như vậy, lão gia luôn coi cô nương như viên ngọc quý, nhất định sẽ không đồng ý.
Không ngờ sau khi nghe xong, ông sờ bộ râu hoa râm trầm ngâm hồi lâu, vừa thương cảm vừa than thở gật đầu: "Như thế cũng tốt, chỉ cần bản thân A Ninh có thể nghĩ thoáng ra, thì như nào cũng được."
Lăng Lan nhìn vẻ mặt có phần bi thương của ông, mới giật mình nhớ ra, phu nhân trong phủ qua đời sau khi sinh hạ Ôn Ninh.
Nếu như theo lời Ôn Ninh nói, tìm một người trong phủ đã có con, thì bên kia sẽ không bắt nàng ấy sinh con nữa. Mà theo suy nghĩ của Ôn Đình Xuân, thì chẳng phải như vậy sẽ tránh được một kiếp nạn sinh tử hay sao?
Cha mẹ yêu thương con cái, luôn nghĩ trước đến chuyện tương lai.
Lăng Lan không khỏi thở dài, lão gia thật sự rất yêu thương cô nương. Một nha hoàn thiếp thân luôn tự cho là hết lòng hướng về cô nương như nàng, chỉ nghĩ đến bên ngoài làm sao cho dễ nhìn, sợ cô nương gả cho người như vậy sẽ bị người đời nói ra nói vào, còn lão gia lại thật sự chỉ lo sợ cuộc sống của cô nương sau này không tốt.
Ôn Đình Xuân gật đầu, Lăng Lan cũng không nghĩ nhiều nữa, yên tâm bình tĩnh làm theo yêu cầu của Ôn Ninh, lọc tới lọc lui, vậy mà cũng có mấy người phù hợp yêu cầu của Ôn Ninh.
Một là Đại công tử của Đại Lý Tự. Đại Lý Tự là cơ quan đứng hàng Ngũ phẩm, cấp bậc cao hơn lão gia nhà nàng một bậc. Phu nhân trong nhà mất sớm, không có chị dâu em chồng, chỉ có một mình Đại công tử năm nay đã ngoài ba mươi tuổi.
Vị Đại công tử này đến nay vẫn chưa lập gia đình, nghe nói là trong nhà có một vị tiểu thiếp cực kỳ được sủng ái, hai người ân ái quấn quýt, nhưng tiểu thiếp kia lại không được mẹ chồng quá cố yêu thích. Di ngôn trước khi lâm chung của vị phu nhân kia chính là chỉ cần Đại công tử còn sống, thì cả đời không được cưới nàng ta làm vợ.
Vị công tử này mặc dù dưới gối không có con cái, nhưng hắn cùng tiểu thiếp gắn bó như keo sơn, cho nên chuyện này không sớm thì muộn.
Người thứ hai là cháu họ của Lại bộ Thượng thư, một vị công tử họ Tần. Mặc dù thúc phụ của vị Tần công tử này là quan lớn, nhưng phụ thân trong nhà cũng không có quyền thế gì, bản thân hắn cũng chỉ đảm nhiệm một chức vụ nhàn tản trong phủ quân vệ mà thôi.
Mối quan hệ trong gia đình của vị này không đơn giản như vị thứ nhất, tiểu cô sắp xuất giá, hai vị tẩu tẩu trong nhà rất dễ ở chung, cha mẹ chồng cũng dễ nói chuyện. Trong nhà có ba phòng tiểu thiếp, hai phòng đều đã sinh con trai.
Lăng Lan không hài lòng vị này lắm, nhìn sao cũng cảm thấy là một kẻ trăng hoa. Nhưng phóng mắt nhìn khắp kinh thành, có rất ít người đáp ứng được điều kiện chính thê chưa vào cửa, tiểu thiếp đã sinh con, mà còn là con trai. Thôi cứ nhìn thấy người thật trước rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn.
Người thứ ba đúng như mong muốn của Ôn Ninh, là một người góa vợ. Người này khoảng hai mươi tám tuổi, không phải người gốc kinh thành, cũng không làm quan trong triều đình, mà là một thương nhân. Phụ mẫu trong nhà vừa chăm chỉ lại có đầu óc, mấy chỗ tửu lâu trong kinh thành đều là sản nghiệp của bọn họ. Chính thê đầu tiên là thanh mai trúc mã từ bé, sức khỏe không tốt nên sau khi sinh con xong liền qua đời.
Công tử kia cũng thâm tình, mấy năm nay không đi bước nữa, trong phủ cũng không có thiếp thất, chỉ một mình nuôi nấng tiểu công tử bốn tuổi.
Ôn Ninh nhìn chân dung của ba người, giây lát đã nhận ra người thứ hai, hóa ra là Tần Vũ.
Nàng nhìn bức họa kia, lại nhìn Lăng Lan.
Đổi tính rồi sao, loại công tử ăn chơi trác táng nổi danh như Tần Vũ cũng đưa tới cho nàng xem.
Lăng Lan thực ra không nhận ra người trước mặt chính là kẻ đã gây khó dễ cho "Vương Hữu" cùng Thẩm Tấn trong tửu lâu năm ngoái. Bà mối chỉ chọn những cái tốt để nói, sao có thể nói cho nàng ấy biết đủ loại chuyện xấu của Tần Vũ này được.
"Cô nương biết hắn sao?" Dù sao Lăng Lan cũng ở với Ôn Ninh nhiều năm như vậy, vừa nhìn ánh mắt là đã hiểu ý tứ của nàng: "Em cũng cảm thấy người này không quá đáng tin, chưa thành thân mà trong phủ đã có ba phòng thiếp thất, chưa kể hai phòng còn sinh con trai, cha mẹ chồng trong nhà hiền hòa, các tẩy tẩu dễ nói chuyện, chưa chắc đã là thật."
Ôn Ninh chống má, đầu ngón tay gõ nhẹ lên chân dung Tần Vũ.
Hắn ta cũng không phải không còn gì khác.
Ưu điểm của hắn ta là... chết sớm?
Trong ấn tượng của nàng, cả nhà hắn đều không sống quá năm Gia Hoà thứ mười lăm, còn phạm phải tội gì thì nàng không nhớ rõ, chỉ biết ngay cả Tần Thượng Thư còn không che chở nổi thì chắc không phải tội nhỏ.
Ôn Ninh ném bức chân dung của hắn ta sang một bên.
Xúi quẩy.
"Vị Tằng công tử này, nhậm chức ở Công bộ phải không?" Ôn Ninh nhướng mày, chỉ vào Đại công tử nhà Đại Lý Tự hỏi.
Lăng Lan gật đầu: "Trưởng quan của Truân Điền Ty ở Công bộ."
Tại sao lại là thuộc hạ của Bùi Hữu?
Ôn Ninh bĩu môi không vui: "Mối quan hệ trong gia đình người này rất đơn giản, cũng khá tốt."
Tiếc là vẫn chưa có con.
"Vậy để lão gia thu xếp, tìm cơ hội gặp mặt một lần nhé ạ?" Hai mắt Lăng Lan sáng ngời nói.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút: "Để xem thêm đã."
Qua mấy năm nữa, toàn bộ triều đình chẳng còn mấy ai không phải là thuộc hạ của Bùi Hữu, nhưng người này đỡ hơn Liễu Diệp một chút, Liễu Diệp kia ít nữa còn được xem là tâm phúc của Bùi Hữu.
"Còn người này..." Ánh mắt Ôn Ninh rơi vào bức chân dung thứ ba.
Chính thê đã chết, tiểu công tử trong nhà mới bốn tuổi, không phải người kinh thành, họ hàng thân thích đều ở Tô Châu xa xôi.
Làm kinh doanh không nên không đặt nặng quy củ giống như quan lại.
"Hay là gặp mặt xem thử?" Ôn Ninh cất bức chân dung, ngẩng đầu lên nói.
Được, được.
Lăng Lan gật đầu liên tục. Ngày nay phong tục dân gian cởi mở hơn xưa rất nhiều, gặp nhau trước khi thành thân, chỉ cần không phải cô nam quả nữ thì vẫn có thể chấp nhận được!
Thấy Ôn Ninh nghiêm túc chọn người, lại sẵn sàng gặp mặt, Lăng Lan cười tươi, ôm tập tranh vội vàng đi sắp xếp những việc sau.
Nếu mọi việc suôn sẻ, nói không chừng có thể quyết định hôn sự cho Ôn Ninh trước khi Đại công tử đón dâu vào cửa cũng nên!
Mọi việc diễn ra thuận lợi đúng như Lăng Lan mong muốn.
Hôn sự của nữ nhi, nếu chủ mẫu vẫn còn, thì đương nhiên là chủ mẫu ra mặt, hẹn gặp mẫu thân của đối phương trước, thăm dò lẫn nhau một phen, nếu hai bên đều có ý thì mới cho đương sự gặp mặt.
Nhưng Ôn Phủ ngay cả ma ma quản sự cũng không có, mặc dù Lăng Lan lớn hơn Ôn Ninh hai tuổi, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một nha hoàn trẻ tuổi, chuyện này đương nhiên lại đến tay Ôn Đình Xuân.
Cái này thì lại đơn giản.
Không cần tốn thời gian thăm dò, Ôn Đình Xuân trực tiếp mở tiệc, mời Đại Lý Tự thừa cùng Đại công tử Tằng Tự đến phủ uống rượu.
Tính ra cũng là một cuộc qua lại bình thường giữa quan viên.
Về phần người còn lại, thậm chí còn đơn giản hơn.
Vân Thính Lâu mà Ôn Ninh thường đến là sản nghiệp của nhà hắn, nàng dẫn Lăng Lan tới đó năm ngày liên tiếp, rất nhanh đã gặp được người.
Dáng vẻ của hai vị công tử này... thực ra chỉ ở mức trung bình.
Tằng Tự mày rậm mắt to, nhìn có chút dữ tợn, còn Yến Lễ này thì thanh tú hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là thương nhân, khí chất tổng thể kém hơn một chút.
Nếu so với người bình thường thì thực ra cũng khá tốt, nhưng so với Bùi Thế Tử thì...
Khụ.
Lăng Lan kịp thời dừng lại.
Cô nương nhà nàng đã không còn nhắc đến chuyện xảy ra với Thế Tử, nàng cũng nên khơi dậy sự thương tâm của cô nương mữa.
"Cô nương, người cảm thấy hai vị công tử này thế nào?" Sau khi từ Vân Thính Lâu trở về, Lăng Lan vội vàng hỏi suy nghĩ của Ôn Ninh.
Dưới cái nhìn của nàng ấy, tất nhiên là cả hai người này đều không xứng đáng với cô nương nhà mình, bất kể là ngoại hình, tài học hay gia thế!
Biết đâu sau khi gặp xong nàng sẽ thay đổi suy nghĩ, giảm bớt những yêu cầu hà khắc của mình đi một chút, như vậy trong kinh sẽ có nhiều công tử để lựa chọn hơn.
Không ngờ Ôn Ninh vừa ăn bánh mận mới mang về, thản nhiên nói: "Ta cảm thấy Yến Lễ hôm nay cũng không tệ lắm."
"Đại ca thường đến Vân Thính Lâu, chắc có quen biết với hắn, có khi để cho huynh ấy ở giữa làm cầu nối, nếu như Yến Lễ có ý, ta muốn gặp hắn một lần."
Lăng Lan trố mắt kinh ngạc: "Cô nương, thật sao?"
Vẻ mặt Ôn Ninh hờ hững, nhưng khi nhìn sang, ánh mắt lại rất chắc chắn: "Tất nhiên rồi."
—
Từ Tri Phủ của phủ Giang Ninh dù có nằm mơ cũng không ngờ được, một Trạng Nguyên văn có vẻ ngoài ấm áp vô hại, chỉ biết viết lách, lại nắm rõ mọi thứ về hắn ta chỉ trong nửa tháng ở phủ Giang Ninh.
Hối lộ cũng đã hối lộ, uy hiếp cũng đã uy hiếp.
Nhưng dù hắn ta có truyền tin tức ra bên ngoài như thế nào, cũng chỉ nhận được một phản hồi duy nhất: "Lão gia, quan trên bảo ngài tự cầu phúc cho mình đi!"
"Lão gia, bạc xây trường học không nhiều, nhưng tội không nhỏ. Nếu Thánh thượng truy cứu, hơn trăm mạng người của Từ Phủ chúng ta sẽ đi đứt!"
Từ Tri Phủ bị nhốt trong đại lao tối tăm không thấy mặt trời, nghiến răng nghiến lợi. Nếu đã trở thành con chốt thí, vậy hắn sẽ đập nồi dìm thuyền, lấy công chuộc tội!
"Bùi đại nhân! Bùi đại nhân! Tội thần muốn gặp Bùi đại nhân!"
Mà người bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Công bộ thị lang mà triều đình cử tới đã làm trọn chức trách của mình. Hàng ngày bôn ba qua lại giữa năm trường học ở phủ Giang Ninh, đích thân giám sát, làm gương cho những trường học khác khắp tám phủ Giang Nam.
Kế hoạch tuần tra năm phủ còn lại lúc đầu cũng bị gác lại do sự cố ở trường phủ Giang Ninh.
Đến khi tin Từ Tri Phủ bị bắt giam, giao nộp toàn bộ sổ sách của phủ Giang Ninh trong ba năm qua truyền ra, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tám phủ Giang Nam, luôn kiềm chế, bảo vệ che chở cho nhau tạo thành tường đồng vách sắt, cứ như vậy bị đục thủng một lỗ.
Ngày Từ Tri Phủ cùng đống sổ sách được áp giải về kinh, tin tức vừa lúc truyền đến kinh thành.
Người mặc áo mãng bào* thêu chỉ vàng tức giận đập vỡ chén trà trong tay: "Hắn ở Công bộ kiêu ngạo phách lối thì cũng thôi đi, tố cáo mấy triều thần, người ta vì nể mặt mũi cô cô nên không thèm so đo với hắn, giờ hắn lại dám động đến người của bổn vương!"
*Mãng bào là áo Đại triều của hoàng tử, hoàng thân và quan lại triều Nguyễn từ tam phẩm trở lên. Hoàng tử mặc màu đại xích (đỏ sẫm) hoặc hoa xích (đỏ tươi), quan chính nhất phẩm màu đồng hồng, tòng nhất phẩm màu thanh, chính nhị phẩm màu bích, tòng nhị phẩm màu lục, chính tam phẩm màu bảo lam, tòng tam phẩm màu ngọc lam.
Mãng bào triều Nguyễn dệt hình con mãng, phượng, kỳ lân và rùa (nên còn gọi là áo bào Tứ linh); sau lưng có hai cánh phú hậu to nhất châu Á - Thái Bình Dương (phụ kiện này là đặc trưng của chế độ quân chủ Việt Nam, không xuất hiện trên áo bào nhà Thanh, kích thước lớn hơn phú hậu nhà Minh và Triều Tiên).
Dưới đây là mãng bào hoa xích của hoàng tử, hoàng thân triều Nguyễn.
Người phía quỳ phía dưới run rẩy: "Điện hạ bớt giận!"
Mà Bùi Hữu - người đã làm tất cả những chuyện này, lại giống như hoàn toàn không biết.
Năm trường học ở phủ Giang Ninh xây dựng mất hơn hai năm, đại nhân trong kinh tự mình đến giám sát hơn một tháng mới hoàn thành.
Học phí của phủ thấp hơn trường tư, tiên sinh bên trong do triều đình bổ nhiệm, hàng năm còn có chỉ tiêu tuyển sinh vào Quốc Tử Giám, trong mắt người dân, đây là chắc chắn là một chuyện vui lớn.
Vào ngày hắn chuẩn bị về kinh, dân chúng xếp hàng trên đường vui vẻ tiễn hắn.
"Thế Tử, bách tính Giang Ninh nhiệt tình quá." Cố Phi chưa từng thấy thế trận nào như thế này, không khỏi đề nghị: "Ngài có muốn mở cửa sổ không?"
"Không cần." Bùi Hữu ngồi ở trong xe ngựa, bên ngoài tiếng người huyên náo, hắn cầm một cuốn sách trong tay, bình tĩnh nhìn xem.
Cố Phi chỉ biết Thế Tử nhà mình quả nhiên không phải người thường, hơn một tháng, một hòn đá trúng hai con chim. Giám sát trường học, công phá Từ Tri Phủ, bách tính vui vẻ, Bệ hạ đương nhiên càng hài lòng.
Làm được một việc lớn như vậy, lại không hề cảm thấy đắc chí, vẫn có thể bình tĩnh ngồi ngay ngắn đọc sách.
Chỉ là có vẻ đọc sách hơi chậm.
Hắn luôn cảm thấy Thế Tử hình như có chút lơ đãng.
Cố Phi lo mình ồn ào làm phiền đến Bùi Hữu, đang định xuống xe ngựa, Bùi Hữu lại đột nhiên hỏi: "Có thư của Đồ Bạch chưa?"
Cố Phi ngẩn người: "Chưa thấy."
Mấy ngày nay Thế Tử không ở phủ Giang Ninh, nên chỉ cần có tin tức đều sẽ trực tiếp truyền đến tay hắn.
Bùi Hữu vẫn đang xem sách, lông mi dày dài, ánh mắt trần tĩnh, nốt ruồi nhỏ xíu trên sống mũi trông đặc biệt cô đơn.
Nhưng khóe miệng của hắn mím lại, hơi trùng xuống dưới.
Tốt xấu gì Cố Phi cũng đã theo hắn được một năm, mơ hồ nhận ra hắn lúc này có chút không vui.
Là Đồ Bạch có tin tức gì quan trọng chưa truyền tới sao?
Cố Phi muốn hỏi nhưng lại thấy Bùi Hữu mím môi, cuối cùng nuốt lời định nói xuống bụng.
Vốn cho rằng sẽ còn chuyện gì cần phân phó, nhưng Bùi Hữu chỉ nhìn chằm chằm vào sách, không nói thêm gì nữa.
Đợi xe ngựa rời khỏi Giang Ninh, không còn âm thanh bách tính bên ngoài, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe.
Cố Phi ngồi một lát, chắp tay nói: "Thuộc hạ... cáo lui?"
"Ừm."
Giọng Bùi Hữu cực kỳ hờ hững, Cố Phi ngước mắt liếc qua, sắc mặt cũng rất lạnh nhạt.
Cứ như thể cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.